QUỐC HẬN 30 THÁNG 4

Image result for Tháng Tư năm 1975 -----

==== ====



Saturday, February 6, 2016

Tên CS nằm vùng hãi ngoại Trúc Hồ tuyên bố: ..."Lật đỗ CHXHCNVN là sai lầm" !!!

From: 'Thomas D. Tran'
Date: Fri, Feb 5, 2016 at 7:31 PM
Subject: MT: . . . . . . . // TRUC HO: "Lật đỗ CHXHCNVN là sai lầm" !!!
To: "thaoluan9>
Cc: Matthew Tran <>

 
Chuyển tiếp. Riêng tôi đã khốn khổ vì cs, đã biết cs là thế nào nên không ngu mà đã tị nạn cs còn tiếp tế tiền bạc cho cs tiếp tay cho cs ngự trị lâu dài. Tôi đã liệt bọn gọi là tị nạn cs thực chất là bọn tị nạn... kiếm cơm. Đối với chúng nước còn hay mất không thành vấn đề, đồng bào trong nước sống chết ra sao, không thành vấn đề, chúng cần về VN huởng thụ, phô trương giầu sang, kiếm bồ nhí, v..v. 

Đối với chúng chỉ có lợi nhuận, lợi nhuận và lợi nhuận do đó chỉ có cách triêt tiêu lợi nhuận thì mới mong chúng từ bỏ tiếp tay, tiếp tế cho cs. Tôi đã không mua một DVD nào của Thúy Nga, của ASIA, kể cả CD từ khi chúng có thái độ thân cộng. Nôm na là tôi đã tẩy chay mọi sản phẩm của bọn thân cộng.
TDT
---------- Forwarded message ----------
From: <vneagle_1
Date: 2016-02-05 18:52 GMT-06:00
Subject: Fw: MT: . . . . . . . // TRUC HO: "Lật đỗ CHXHCNVN là sai lầm" !!!



Tên CS nằm vùng hãi ngoại Trúc Hồ tuyên bố: 

"Lật đỗ CHXHCNVN là sai lầm" !!!

Quý độc giã tỵ nạn CS tại quốc nội cũng như hãi ngoại nghe có chói tai không?




__._,_.___

Posted by: =?UTF-8?B?TkdVWeG7hE4gSE/DgE5HIELDgUNI

Xin giúp pho bien Tin Sách so 16 (tháng 11 & 12-2015).

 
 
Kính thưa quý thân hữu,
Xin quý vị vui lòng giúp phổ biến tập san TIN SÁCH số 16 (tháng 11 & 12 năm 2015) tới đông đảo bằng hữu gần xa, để mỗi người một tay, đưa sách Việt đến gần với người Việt.

Và nhất là xin quý vị góp tay giúp cho TIN SÁCH ngày một phong phú hơn bằng cách liên lạc với nhóm phụ trách để cung cấp thông tin về các tác phẩm văn học mà quý vị thấy cần giới thiệu đến độc giả.

- Xin mời đọc TIN SÁCH từ số 1 đến số 16 trên các trang điện tử sau đây:
[xin bấm vào tên trang mạng để được chuyển].
·         Để đọc TIN SÁCH số 16 với hình ảnh rõ nét như bản in trên giấy, xin tải xuống bản PDF đính kèm (download attachment).

TIN SÁCH xin trân trọng cảm tạ các thi, văn hữu trong năm qua đã tận tình hỗ trợ bằng cách gởi tác phẩm tới TIN SÁCH. Rất mong quý vị tiếp tục hỗ trợ để TIN SÁCH thực hiện được mục tiêu "đưa Sách Việt đến gần Người Việt".


Xin quý vị gởi tác phẩm cho TIN SÁCH qua địa chỉ dưới đây:
                        TS TIẾNG QUÊ HƯƠNG
                        c/o Trịnh Bình An
                        P.O. Box 4653
                                        Falls Church - VA 22044 
                        USA 
Nhóm Phụ Trách TIN SÁCH chân thành cảm tạ quý vị.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Xin lưu ý:
Do vì một số thân hữu có hơn một địa chỉ email nên có thể nhận được email này nhiều lần, trong trường hợp ấy xin quý thân hữu vui lòng tha thứ cho. Và nếu như không muốn nhận email từ TBA gởi tới, cũng xin vui lòng cho biết. Chúng tôi sẽ đưa tên quý thân hữu ra khỏi danh sách. Xin chân thành cảm ơn sự hỗ trợ của quý thân hữu .
Trịnh Bình An

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

This email has been sent from a virus-free computer protected by Avast.
www.avast.com
__._,_.___

Posted by: "Nhat Lung" 

Friday, February 5, 2016

Mậu Thân Huế: Câu Chuyện Của Nguyễn Thị Thái Hòa



Subject: [GoiDan] Mậu Thân Huế: Câu Chuyện Của Nguyễn Thị Thái Hòa

 
LGT: Website Chính Khí Việt xin giới thiệu đến quý bạn đọc nhân chứng sống Nguyễn Thị Thái Hoà kể lại trường hợp của gia đình chị trong bài viết gốc có tên: "Thư Gửi Thiếu Tá Liên Thành" trích trong "Huế Thảm Sát Mậu Thân 1968"!

Vừa là nạn nhân, vừa là chứng nhân trong cái chết đau thương của những người thân yêu nhất trong gia đình mình, chị Thái Hoà đã kể lại chi tiết câu chuyện thương tâm  này phần nào nói lên được nỗi đau chung của người dân Huế trong biến cố thảm sát Tết Mậu Thân 1968 cách riêng và trên toàn thể lãnh thổ Việt Nam Cộng Hoà nói chung!!!  Xin nhớ rằng tội ác của tập đoàn VGCS với sự hỗ trợ đắc lực của cái gọi là "Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất" 48 năm trước, chỉ tính  riêng tại Cố Đô Huế đã cướp đi 5327 sinh linh đồng bào vô tội và dẫn đi mất tích 1200 người, mà cho đến tận bây giờ vẫn không ai (trừ kẻ sát nhân và tập đoàn VGCS) biết được thi thể của họ được vùi lấp nơi nào?

Đăng lại bài viết này và những bài kế tiếp trong những ngày Tết cổ truyền của Dân Tộc, Chính Khí Việt Net xin dâng lên hương linh đồng bào đã bị VGCS thảm sát dã man một nén hương lòng!!!



alt
alt
Thi thể người đàn bà được tìm thấy chết trong tư thế giẫy dụa trong hố chôn tập thể gần trường tiểu học Gia Hội.

Mậu Thân Huế – Nguyễn Thị Thái Hòa: Nhân Chứng Sống

Nguyễn Thị Thái Hoà
March 5, 2015


(Có in trong Cuộc Thảm Sát Mậu Thân của tác-giả Liên Thành)
2015 MARCH 5 HUE MẬU THÂN 300

Câu Chuyện Của Nguyễn Thị Thái Hòa

Tôi xin tường thuật lại chi tiết những cái chết đau thương của ông nội tôi, ba người anh, cùng một người bạn của họ, như là một nhân chứng còn sống sót sau tết Mậu Thân, như là tiếng kêu oan cho gia đình tôi, cho linh hồn của những người thân trong gia đình, gia tộc tôi cách riêng, và cho những người dân Huế nói chung. Thay cho tất cả những ai bị sát hại trong tết Mậu Thân 1968 bây giờ còn kẹt lại VN không có cơ hội để nói lên những oan khiên mà họ đã gánh chịu bởi Đảng CSVN, và bè lũ khát máu giết hại dân lành vô tội như anh em Hoàng Phủ Ngọc Phan và Nguyễn Thị Đoan Trinh… Năm 1968, tôi đang là sinh viên năm thứ nhất trường Cán Sự Điều Dưỡng Huế. Ngoài những giờ học lý thuyết chung tại trường, bọn sinh viên chúng tôi được chia thành nhiều toán. Mỗi toán từ 8 đến 10 người, luân phiên thực tập ở các trại bệnh trong BV Trung Ương Huế. Có những trại bệnh sinh viên thực tập theo giờ hành chánh. Có một vài nơi, như phòng cấp cứu, phòng bệnh nội thương… thì giờ thực tập được chia làm ba ca, sáng, chiều và đêm… Ca sáng từ 7giờ đến 2 giờ chiều, ca chiều từ 2 giờ đến 9 giờ tối, và ca đêm từ 9 giờ tối cho đến 7giờ sáng hôm sau. Mỗi một nơi chúng tôi được thực tập từ 2 đến 3 tuần lễ. Hai tuần trước tết, toán của tôi được chia phiên thực tập ở phòng cấp cứu. Ngày mồng hai, tôi và hai anh bạn vào ca đêm. Tết năm nay ba tôi bận đi hành quân xa không về kịp ăn tết.
Thường thì mấy anh em tôi năm nào cũng vậy, đều phải về nhà ông bà nội từ trước ngày 30 tết, ở luôn cho hết ngày mồng một, rồi sau đó mới được tự do đi chơi, thăm viếng bạn bè…
Sau bữa cơm tối mồng một tết, khoảng 8 giờ 30, anh hai lấy xe Honda của anh đưa tôi tới BV, và nói sáng mai anh sẽ đến đón.
Tối mồng một tết phòng cấp cứu hơi vắng, chúng tôi, mấy anh sinh viên y khoa và hai người nhân viên phòng cấp cứu nói đùa với nhau rằng hôm nay tụi mình… hên! Chúng tôi mang một ít mứt bánh ra vừa ăn vừa nói chuyện, vừa thay nhau thăm chừng những bệnh nhân mới nhập viện từ đêm qua chưa được chuyển trại.
Nhưng qua nửa đêm thì bắt đầu nghe có tiếng súng. Tiếng súng lớn, nhỏ, từ xa rồi mỗi lúc một gần. Chúng tôi thốt giựt mình, băn khoăn nhìn nhau, hoang mang lo sợ. Bầu không khí bắt đầu căng thẳng, mấy anh sinh viên y khoa thì nghe ngóng bàn tán, thắc mắc không biết tiếng súng từ đâu vọng lại…
Lúc đầu chúng tôi tưởng là thành phố Huế và BV bị pháo kích, nhưng không ngờ, chừng 3-4 giờ sáng, bất thần không biết tứ ngõ ngách nào có chừng mười mấy người tràn vào phòng cấp cứu, họ xưng chúng tôi là quân giải phóng. Đa số mặc áo quần đen, súng mang vai, bị rết ngang hông. Họ bắt tất cả chúng tôi băng bó cho một số người bị thương, đồng thời hò hét chia nhau lục soát, vơ vét, và lấy đi một số thuốc men, bông băng, dụng cụ y khoa v.v… Họ lấy sạch không chừa lại một món nào, kể cả những bánh mứt chúng tôi để trong phòng trực.
Trong lúc bọn họ đang tranh nhau lục lọi, thì ầm một cái, một tiếng nổ rớt rất gần, đâu đó trong BV, rồi tiếng thứ hai, thứ ba… rớt ngay con đường phía trước cổng chính BV, kề phòng cấp cứu… Điện trong phòng cấp cứu vụt tắt. Thừa lúc bọn chúng nhốn nháo kéo nhau đi, chúng tôi mạnh ai nấy tìm đường chạy thoát thân.
Ra khỏi phòng cấp cứu tôi cắm đầu chạy, tôi không định hướng được là mình đang chạy đi đâu. Súng nổ tứ bề, cứ nằm xuống trốn đạn, rồi đứng lên chạy, cứ thế mà chạy. Chạy bất kể tả hữu. Cho tới khi tôi đâm sầm vào một người, định thần ngó lại mới biết đó là cha Trung, tuyên úy của BV. Cha từ phía một trại bệnh nào đó tình cờ chạy về phía tôi. Nét mặt cha cũng thất thần, đầy vẻ lo âu, nhận ra tôi, cha hỏi “con ở mô chạy lại đây?” Tôi nói “từ phòng cấp cứu”. Vừa nói vừa theo cha, chạy về phía nhà nguyện của BV và cũng là chỗ ở thường ngày của cha. Đến đó thì đã có hai bà Sơ dòng áo trắng và vài người nữa không biết từ trại bệnh nào cũng chạy lại đây. Tôi nhận ra trong số đó có Sơ giám thị suốt trong sáu năm tôi nội trú tại trường trung học Jeane d’ Arc.
Cha Trung quen biết ông nội và ba mạ tôi, thỉnh thoảng ngài có ghé đến thăm ông nội nhà ở đường Hàm Nghi, nên ngài biết tôi. Không biết chạy đi đâu nữa tôi ở lại đó với cha hai bà Sơ, và mấy người nữa.
Bốn năm ngày liền chúng tôi chui rúc trong nhà nguyện, không dám chạy ra ngoài và cũng không liên lạc được với một ai từ những trại bệnh khác. Súng nổ tư bề nên ai ở thì cứ đâu ở đó.
Sau khi đám người xưng là “quân giải phóng” ở Cấp Cứu kéo nhau đi chúng tôi không gặp, không thấy bọn VC nào nữa, hay họ đang lẫn trốn trong những trại bệnh khác thì tôi không biết.
Tới ngày thứ năm, ruột gan như lửa đốt, không biết ông bà nội, mạ và mấy anh em tôi trên đường Hàm Nghi ra sao. Tôi nói với cha Trung, cha ơi con muốn muốn về nhà. Cha bảo, không được, súng đạn tư bề, nguy hiểm lắm, cứ ở đây với cha và mấy Sơ đi đã, khi mô có lính mình xuất hiện thì mới đi được. Tôi hỏi, khi mô thì lính mình mới tới, cha nói không sớm thì muộn họ cũng sẽ phản công thôi, cha nói như để trấn an tôi và mọi người thôi chứ trên mặt cha thì vẫn đầy vẻ lo âu…
Không biết nghe tin từ đâu mà một người trong nhóm nói người ta chạy vô ở trong nhà thờ Phủ Cam đông lắm. Tôi nghe càng nóng lòng muốn chạy về nhà. Muốn đi phần vì sốt ruột muốn gặp mạ với mấy anh em tôi, phần vì đói. Đã mấy ngày không có gì ăn ngoài mấy ổ bánh mì cứng còng của Caritas còn sót lại ở nhà nguyện chúng tôi chia nhau gặm… cầm hơi!
Tôi quyết định chạy về tìm gia đình.Tôi liều. Trên người tôi chỉ có bộ đồ đồng phục dính đầy máu, tôi chạy ra phía sau cổng BV, tìm đường về nhà. Vừa chạy vừa lo, ngó tới, ngó lui không một bóng người, nhưng tiếng súng thì nghe rất gần. Không biết mấy lần vấp, tôi té xuống. Té rồi lồm cồm bò dậy, vài bước lại vấp té. Tôi lạnh run, hai hàm răng đánh bò cạp, nhìn cảnh tượng xác người nằm đây đó, máu me đóng vũng, Không biết họ bị thương đâu đó ở bên ngoài chạy vào gục chết ở đây. Quá sợ hãi, tôi định chạy trở lại nhà nguyện thì bất thần thấy anh Văn hớt ha hớt hải từ cổng sau BV chạy vô.
Văn là bạn của anh Hải, anh kế tôi, hai người cùng học ở Văn Khoa. Nhà Văn ở miệt trên, gần dòng Thiên An. Mặt mày Văn xanh xao, hai mắt thất thần, trủm lơ, gặp tôi Văn lắp bắp, nói không ra hơi. Ti ơi thằng Hải bị bắn chết rồi. Hắn bị bắn ở bên Văn Khoa. Toàn thân run rẫy, tôi khuỵu xuống.Văn đỡ tôi đứng lên. Lại có tiếng nổ rất gần. Văn hoảng hốt kéo tôi chạy lại ngồi xuống bên trong bức tường sát cánh cổng sau BV. Hai đứa tôi run rẫy ngồi sát vào nhau. Lát sau, tiếng được tiếng mất, anh lắp bắp kể. Văn nói mấy đêm rồi Văn với mấy người anh của tôi trốn đạn trong nhà thờ Chánh Tòa (nhà thờ Phủ Cam) nhưng rồi đêm qua có mấy sinh viên của mình dắt một toán VC vô nhà thờ đọc một lô danh sách, họ lùa người đi đông lắm, không biết họ đưa đi đâu. Văn kể một hơi mấy tên “sinh viên của mình” nhưng bây giờ tôi không còn nhớ nổi.
Khi đám người bị lùa đi, thân nhân của họ khóc la thảm thiết.
Sau đó Văn, anh Hải cùng mấy người bạn rủ nhau trốn ra khỏi nhà thờ và mạnh ai nấy tìm đường trốn.
Ra khỏi nhà thờ, không biết trốn chui, trốn nhủi, chạy quanh, chạy co, làm sao mà Văn với anh Hải lại tới được trường y khoa. Anh Lộc, anh Kính đi lạc hướng nào không biết. Hai anh hè nhau chui vô phòng thí nghiêm trốn thì thấy có vài người đã bị bắn chết từ bao giờ mà những vũng máu đọng dưới họ còn tươi lắm. Văn, anh Hải hoảng hồn chạy trở ra. Chưa ra khỏi cửa thì gặp Hoàng Phủ Ngọc Phan và Nguyễn thị Đoan Trinh cùng mấy sinh viên khác nữa Văn không biết tên, chỉ biết họ đồng bọn với HPNP. Văn biết mặt Phan là vì Văn có người anh học y khoa cùng lớp với Phan.
2015 05 Tháng 3 hoangphungocphan.jpg 300
Gặp Văn, Phan nạt nộ, tụi mi chạy trốn đi mô? Khôn hồn thì chạy qua bên Văn Khoa tập trung ở đó để đi tải thương! Hải và Văn biết không thể nào thoát khỏi sự kiểm soát của bọn HPNP nên vội vàng chạy bộ xuống Văn Khoa, hy vọng bị bắt đi tải thương chứ không bị giết.
Bọn Trinh, Phan chạy xe Honda nên họ tới trước, và cũng đã bắn trước một số người khác rồi. Hải, Văn không biết nên lúc thúc chạy đến. Anh Hải chạy vô trước, nghĩ là sẽ gặp được một số bạn bè khác, cùng đi tải thương với nhau như lời HPNP nói.
Vừa vô tới giảng đường thì anh Hải bị HPNP bắn gục ngay. Văn mắc đi cầu, tìm chỗ phóng uế nên chạy vô sau anh Hải. Mới tới cửa thì nghe tiến súng, tiếng hét của anh Hải, Văn quay đầu bỏ chạy. Chưa kịp rượt theo Văn thì bỗng ầm, một tiếng nổ đâu đó, trong sân trường đại học, khiến HPNP và đồng bọn hoảng hốt leo lên xe Honda tháo chạy. Văn thoát chết, chạy như điên, như khùng, chạy vô BV, và tình cờ gặp tôi trong đó.
Nghe anh Hải bị bắn trong sân đại học Văn khoa, tôi bỏ ý định về nhà, tôi muốn chạy qua Văn Khoa tìm anh tôi, hy vọng anh chưa chết, tôi nghĩ sẽ tìm cách đưa anh vô Bv cấp cứu. Tôi khóc nói với Văn, em tới chỗ anh Hải. Văn can, Ti đừng đi, tụi nó có thể trở lại. Tôi mặc kệ Văn ngồi đó, vùa khóc vừa chạy. Một lát nghe tiếng chân Văn sau lưng, miệng thì nói, Ti ơi, vô BV trốn đi, Hải nó chết thiệt rồi, mà chân vẫn bước theo tôi. Tôi như người mất hồn, vừa đi, vừa chạy, vừa khóc. Trời ơi, thật là khủng khiếp, chỉ một đoạn đường từ cổng sau BV tới sân trường VK mà không biết bao nhiêu là xác người, áo quần vung vãi khắp nơi.
Chúng tôi chạy mới tới trường trung học Jeane d’Arc, thì gặp bọn HPNP lấp ló trước cổng trường với một nhóm bộ đội Bắc Việt. Người nào mặt mày đằng đằng sát khí. Gặp lại Phan, Văn run rẩy, Phan chưa kịp nói thì Văn đã lắp bắp phân trần, em qua BV kiếm con Ti chớ em không có trốn mô, và xin xỏ, anh cho em với con Ti đem xác thằng Hải về nhà rồi em trở lại đi… tải thương!
Phan không trả lời Văn, hắn nhìn tôi ác độc, mi về nhà kêu thằng Lộc, thằng Kính xuống đây mà đem thằng Hải về. Tôi líu lưỡi, em không biết hai anh em ở mô mà kêu. Trước đây tôi không hề biết mặt HPNP mà cũng chưa hề nghe nói tới tên người này vì trước năm 68 tôi còn là học sinh trung học. Có thể các người anh của tôi thì biết, vì họ là những lớp sinh viên đàn anh, đã từng qua những khó khăn đối đầu với đám sinh viên theo phe “tranh dấu, lên đường xuống đường” của những năm trước.
HPNP to nhỏ gì với những người đồng bọn rồi quay lại ra lệnh cho tôi với anh Văn đem xác anh Hải về nhà. Chưa biết nghĩ cách nào để đem xác anh Hải về thìVăn thấy một chiếc xích lô của ai bị bể bánh xe sau, nằm chơ vơ cạnh vách tường trường Jeane d’Arc.
Văn gọi tôi theo anh. Chúng tôi đẩy chiếc xích lô sứt cọng gẫy càng về phía Văn khoa. Có chừng 10 xác người trong đó. Tôi không dám nhìn lâu. Chúng tôi hè hụi khiêng Hải bỏ lên xích lô. Xác anh đã cứng. Đùm ruột lòi ra ngoài trông rất khủng khiếp. Hai mắt vẫn còn mở trừng. Miệng vẫn còn há ra.
HPNP vừa đánh anh Văn bằng báng súng vừa chửi. Chuyến ni mi trốn nữa, mi gặp lại tau là mi chết! Văn run rẫy lắp bắp, dạ lạy anh, em không dám nữa mô. Rồi chúng tôi hè hụi đẩy chiếc xích lô mang xác người anh xấu số của tôi nhắm hướng cầu Kho Rèn đi lên. Nhà tôi ở trên đường Hàm Nghi. Qua khỏi cầu một chút. Suốt quảng đường từ đó về đến nhà, có rất nhiều đám lính bộ đội Bắc Việt đứng tụm năm, tụm ba. Chúng tôi không bị bắt giữ lại vì có HPNP chạy đi trước ra dấu cho họ để cho chúng tôi đi.
Khúc đường ngang trường Thiên Hựu cũng có rất nhiều xác người nằm rải rác. Nhiều vũng máu cũng như xác người bị ruồi bu đen. Đã mấy ngày không có gì trong bụng, tôi vừa đi vừa ói khan. Văn cũng vậy. Chúng tôi rán sức đẩy chiếc xích lô, trong lúc HPNP cùng hai người đàn bà nữa cứ chạy xe đảo tới, đảo lui hối chúng tôi mau lên. Tôi nghe chúng nó hỏi nhau, bên Lý Thường Kiệt, Nguyễn Huệ còn ai nữa không? Có mấy chiếc xe Honda chở gạo, bánh tét, đã tịch thu của nhà ai đó chạy thẳng vô trường Thiên Hựu.
Lúc đó bỗng dưng có mấy chiếc trực thăng xuất hiện trên trời nhã đạn xuống,Văn nói như reo bên tai tôi, Ti ơi, máy bay của mình. Mừng chưa kịp no, thì trời ơi, từ những cửa sổ trên lầu của trường Thiên Hựu những họng súng lớn nhỏ nhả đạn, nhắm hai chiếc trực thăng mà bắn, lúc đó chúng tôi mới biết là VC đang ở trong trường Thiên Hựu quá nhiều. Hoảng hồn tôi, Văn chạy lại nồi sụp xuống bên tường rào của trường tránh đạn. Phan và đồng bọn biến đâu mất. Tụi nó như ma, khi ẩn, khi hiện. Nhưng chỉ được một lát, hai chiếc trực thang bay đâu mất. Chúng tôi thất vọng, khi thấy Phan với đồng bọn xuất hiện hối chúng tôi đi.
Lên tới cầu Kho Rèn, thấy một đám người, đàn ông, đàn bà, con nít bị bắt trói chung với nhau ngồi trên đầu cầu. Họ ngồi gục đầu xuống hai đầu gối. Tiếng con nít khóc, tiếng mấy bà mẹ dỗ con, nín đi con ơi. Đi ngang qua họ mà chúng tôi không dám nhìn. Có tiếng người trong đám gọi tôi Ti ơi, quay lại tôi nhận ra chị giúp việc của mẹ tôi và vợ của một chú cùng đơn vị với ba tôi ở tiểu đoàn 12 Pháo Binh Phú Bài. Tôi đoán họ là những người từ trên Phủ Cam, chung quanh cầu Kho Rèn, Hàm Nghi và những con đường chung quanh đó chạy xuống tìm đường trốn lên Phú Lương thì bị bắt giữ.
Tôi định dừng lại hỏi thăm thì HPNP trờ xe tới nạt nộ “đi, mau ngó chi!”
Trên đoạn đường từ Văn Khoa ngang qua trường Thiên Hựu, cầu Kho Rèn, lên tới nhà nội chúng tôi thấy nhiều người bị trói dính chùm vào với nhau đi trước mấy người mặc đồ đen đi dép râu, mang súng.
Súng nổ tư bề mà sao không thấy bóng dáng lính mình ở đâu cả. Chỉ thấy lính bộ dội Bắc Việt khắp nơi.
Trên đường Hàm Nghi, Nguyễn thị Đoan Trinh chạy ngang nhà nào mà y thị gật đầu là y như rằng trong nhà đó có người bị bắt đem ra, người thì bị bắn tại trước nhà, người thì bị dắt đi, mấy ông bà cụ trong nhà chạy theo nằm lăn ra đường khóc la thảm thiết… Bộ đội ngoài Bắc thì cứ chửi thề luôn miệng, đéo mẹ câm mồm, ông bắn bỏ mẹ bây giờ…
Hai chúng tôi cứ nghiến răng, cúi mặt, lầm lủi đẩy chiếc xích lô mang xác Hải đi tới.
Khi gần tới nhà tôi ở số 24 đường Hàm Nghi thì HPNP và con hồ ly Trinh rà xe lại gần bảo tôi, không được đẩy vô nhà mi. Đẩy lên trên tê!
Đẩy lên trên tê, tôi hiểu đây là đẩy lên nhà ông bà nội tôi. Cũng trên đường Hàm Nghi nhưng nhà nội tôi ở trên dốc, hướng đi lên Phủ Cam. Nhà ba mạ tôi thì ở gần cầu Kho Rèn.
Tôi cũng không hề biết mặt Nguyễn thị Đoan Trinh trước đó. Trong hoàn cảnh này tôi mới biết mặt y thị là nhờ anh Văn nói. Tội nghiệp anh Văn, cứ tưởng khi HPNP biểu cùng tôi đẩy xác anh Hải về là được tha chết. Anh Văn và tôi cũng không ngờ rằng đoạn đường từ Văn Khoa lên tới nhà nội trên đường Hàm Nghi là đoạn đường sau cùng chúng tôi đi chung với nhau trong cuộc đời này.
Lên tới nhà nội, chúng tôi đẩy Hải vô bên trong hàng rào chè tàu, bỏ Hải ngoài sân tôi với Văn chạy vào nhà, nhà vắng ngắt, đi từ trước ra sau bếp gọi ông ơi, mệ ơi. Nghe tiếng ông nội yếu ớt từ trong buồng vọng ra, ai đó, đứa mô đó? Con đây, ông nội. Nghe tiếng tôi, ông tôi hấp tấp chạy ra, bước chân xiêu xiêu, ông tôi chạy lại ôm tôi, ông khóc, ông nói, lạy Chúa lạy Mẹ cháu tui con sống. Tôi không khóc được, tôi run rẫy trong tay ông nội. Ông tưởng tôi sợ nên an ủi, con còn sống mà về được đây là phúc lắm rồi, ở đây với ông nội, không can chi mô! Nghe nói mạ mi đưa ba thằng em mi chạy lên Phú Lương rồi, không biết đi tới mô rồi, có thoát được không? Lạy Chúa, lạy Mẹ phù hộ.
Tôi không nói vì quá mệt, kéo tay ông nội ra ngoài, thấy Văn ngồi bệt dưới nền nhà, ông hỏi, đứa mô giống thằng Văn rứa bây? Văn òa khóc, tôi khóc theo, kéo ông nội ra sân. Nhìn thấy xác Hải ông nội tôi khuỵu xuống, miệng thì kêu trời ơi, trời ơi, răng mà ra nông nổi ni…
Chúng tôi đem Hải vào nhà, đặt anh trên divan. Ông nội lấy mền đắp lên xác Hải.
Hai người anh tôi đang trốn trên trần nhà đòi xuống nhìn mặt Hải. Ông nội không cho. Anh Lộc giở nắp trần nhà sát góc tường, thò đầu xuống vừa khóc vừa nói, Ti, đẩy cái ghế đẩu qua cho anh. Tôi nghe lời ra đằng sau bếp lấy cái ghế đẩu mang lên để ngay góc phòng cho anh Lộc nhẩy xuống. Ông nội ngó lên, quơ quơ hai tay, giọng ông lạc đi, đừng xuống, ông nội lạy con, đừng xuống, ở trên đó đi mà… Anh Kính đang ở trên đó, cũng đang khóc. Lộc chưa kịp nhẩy xuống thì nghe tiếng nói, tiếng chân người ngoài sân. Anh vội vàng đóng miếng ván lại thì bọn HPNP cũng vừa vào đến.
Thấy Phan bước vô, mặt Văn biến sắc, anh lắp bắp nói với ông nội, anh Phan cho tụi con đem xác về đó ông ơi. Ông nội đứng im không nói. Hai mắt cú vọ của nó ngó ông nội hỏi, thằng Lộc, thằng Kính ở mô? Ông nội nói tui không biết. Phan gằn giọng, ông thiệt không biết tụi hắn ở mô? Tụi hắn năm mô cũng về ăn tết ở đây mà ông không biết răng được? Ông nội nói, ba ngày tư ngày tết, ăn xong thì tụi hắn đi chơi, đi thăm bà con họ hàng chứ chẳng lẻ ở nhà hoài răng? Chừ thì tui biêt tụi hắn ở nhà mô mà chỉ!
Mắt Phan ngó láo liên khắp nơi, chợt thấy cái ghế đẩu ngay góc phòng, nó cười khan một tiếng.
Tôi đứng núp sau lưng ông nội, HPNP hung hăng bước tới, xô ông nội qua một bên, nó nắm lấy tóc tôi kéo tôi ra về phía hắn. Ngó lên trần nhà la lớn, Lộc, Kính, Hiệp, tụi mày không xuống tau bắn con Ti!
Nó vừa nói, vừa xoáy mái tóc dài của tôi trong tay, nó đẩy tới, đẩy lui. Tôi đau điếng, tôi sợ, tôi run lẩy bẩy, nước mắt ứa ra nhưng không dám la thành tiếng. Ông nội tôi chấp tay lạy nó như tế sao, tui lạy anh tha cháu tui, con gái con lứa, hắn biết chi mô.
Thằng Phan càng la lớn, tau biết tụi mi trên đó, có xuống không thì nói, tau bắn con Ti. Phan xô tôi té xuống, lấy chân đạp lên lưng. Chĩa mũi súng lên đầu tôi hô một, hai, ba… Lập tức anh Lộc mở nắp trần nhà thò đầu xuống la to, đừng, đừng bắn em tau, tau xuống, để tau xuống…
Ông nội tôi chạy lại giữ cái ghế cho anh bước xuống, hai chân ông run, ông té sấp, đang lúc Anh Lộc tìm cách tuột xuống,thò hai chân xuống trước, hai tay còn vịn trần nhà, khi đôi chân vừa chạm chiếc ghế đẩu thì HPNP đã nỗ súng, đạn trúng ngay chính giữa cổ, máu phọt ra, Lộc lăn xuống sàn nhà toàn thân anh dẫy dụa mấy cái rồi nằm im.
Mặc ông nội tôi la hét thất thanh, Phan chĩa súng bắn lên trần nhà, nghe tiếng anh Kính lăn tới đâu, nó bắn tới đó, bắn nát trần nhà, hết đạn nó dành lấy cây súng của một thằng khác bắn tiếp, cho tới khi anh Kính tôi rớt xuống theo mấy miếng ván. Anh Văn ngồi bệt xuống đất, nhắm mắt, bịt tai, run lẩy bẩy, ngồi kề bên cạnh anh người tôi tê cóng, đái ỉa ra cả quần, ông nội tôi nhào tới ôm anh Kính, hai mắt trợn trừng, anh đang thều thào những lời sau cùng, ông khóc, ông chửi rủa thằng Phan, nó say máu, bắn luôn ông nội tôi. Ông tôi đổ xuống bên cạnh anh Kính.
Bắn ông tôi xong chúng kéo nhau đi bắt anh Văn theo. Còn lại một mình, tôi bò lại ôm lấy ông nội, tôi khóc không ra tiếng, tôi thở không ra hơi, hai bàn tay tôi ướt đẫm máu, máu của ông nội tôi, tôi bò sang anh Lộc, bò sang anh Kính, tôi lạy, tôi gọi, tôi gào, không ai nghe tôi hết, anh tôi không trả lời tôi, hai con mắt, bốn con mắt, sáu con mắt đều mắt mở trừng, ông nội tôi nằm im, máu trong ngực ông vẫn tuôn ra từng vòi. Tôi gục đầu xuống xác ông lịm đi. Không biết bao lâu thì tôi tỉnh lại, nhưng không ngồi dậy nổi. Cứ nằm ôm lấy xác ông nội. Tóc tôi bết đầy máu, toàn thân tôi, máu, phân và nước tiểu đẫm ướt. Tôi không còn sức để ngồi lên. Không biết tôi nằm bên cạnh xác ông tôi với ba người anh như vậy là bao lâu, khi tỉnh dậy thì thấy hai vợ chồng bác Hậu, vài người lối xóm nữa của ông nội đang ở trong nhà.
Họ dọn dẹp, khiêng bộ ngựa trong nhà bếp ra trước phòng khách, đặt xác ông nội cùng với ba người anh tôi nằm chung với nhau. Hai bác gái đem tôi vào phòng tắm, phụ nhau tắm rửa cho tôi như một đứa con nít, bác Hậu lấy áo quần của bác mặc cho tôi. Tâm trí tôi hoàn toàn tê liệt. Tôi không còn khóc được, không còn mở miệng nói được câu nào. Ngày cũng như đêm ngồi rủ rượi bên cạnh xác của ông tôi, các anh tôi. Tôi không còn sợ chết. Nhưng sao tụi nó không giết luôn tôi? Trời hỡi, trời ơi!
Nhìn thấy tôi tiều tụy, mỗi ngày bác Hậu gái khuấy cho tôi vài muỗng bột bích chi ép tôi uống. Thiệt ra nhà nội cũng chẳng còn chi. Gạo cơm, bánh mứt thì bị tụi nó khiêng đi hết rồi. Bác Hậu còn dấu được ít gạo, ít than nấu cháo uống cầm hơi với nhau.
Ngày hôm sau thằng Phan trở lại. Bác Hậu xin phép được chôn ông tôi và mấy người anh sau vườn nhà nhưng nó không cho, nói cứ để đó.
Đã hơn bảy ngày, xác đã bắt đầu sình lên và nặng mùi. Mà Phan không trở lại. Một buổi tối bộ đội Bắc Việt đến lục lọi kiếm gạo. Bác Hậu xin họ đào huyệt sau nhà để chôn ông nội và ba người anh tôi. Họ bảo ừ thối quá rồi thì chôn đi, nhưng chỉ được đào một lỗ huyệt.
Vợ chồng bác Hậu khóc lóc năn nĩ, mấy anh ơi, người chết rồi biết chi, anh cho tụi tui đào 4 huyệt. Họ không cho. Họ phụ bác Hậu đào huyệt. Bảo đem cả bốn người bỏ xuống chung một lỗ. Lấp lẹ đi, thối quá. Bác Hậu với mấy người trong nhà không ai muốn làm, ngó nhau mà khóc…
Chiều tối hôm đó Văn trở lại với Phan và mấy thằng bộ đội. Chúng nó bắt Văn phụ với mấy thằng bộ đội khiêng từng người ra bỏ xuống huyệt. Hai vợ chồng bác Hậu theo ra vườn. Tôi kiệt sức nằm vùi một chỗ nhưng tai tôi vẫn nghe rõ những lời đối thoại trong nhà. Tôi không đủ can đảm theo ra vườn chứng kiến cảnh vùi lấp những người thân yêu của tôi. Nằm trong buồng ông bà nội nhưng tôi nghe rõ từng tiếng cuốc xẻng đang đào đất. Tâm rí tôi quay cuồng, ruột gan tôi đòi đoạn. Trời ở đâu, đất ở đâu? Tôi gọi ông tôi, gọi anh Lộc, anh Kính, anh Hải, không ai nghe tôi hết…
Khi bốn cái xác người được bỏ xuống, miệng lỗ chưa được lấp, thì tôi nghe tiếng súng nổ, tiếng kêu gào của vợ chồng bác Hậu, nhưng không nghe tiếng của Văn. Tiếng bác Hậu kêu Văn ơi, Văn ơi giọng bác đòi đoạn, thì tôi biết chuyện gì đã xẩy ra cho Văn. Toàn thân tôi lẩy bẩy, tôi cảm thấy khó thở, một lần nữa cứt và nước đái trong người tôi túa ra.
Tôi nghe tiếng mấy thằng bộ đội hò hét bảo lấp đất lại. Bác Hậu và những người hàng xóm của nội tôi đành phải làm theo. Khi tụi bộ đội VC bỏ đi, bác Hậu chạy vào buồng vò đầu,bức tai, giọng tức tưởi, thằng Văn nằm chung với ba thằng anh mi rồi con ơi! Trời ơi, là trời ơi, bác Hậu đấm ngực, không biết thằng Văn đã chết chưa mà hắn bắt tui lấp. Văn ơi là Văn ơi, con tha tội cho bác, trời ơi người mô mà ác như rứa… Tôi lặng người, nghe bác Hậu khóc anh Văn.
Sau lần đó không đứa nào trong bọn chúng trở lại, kể cả tụi bộ đội. Chắc nhà ông tôi chẳng còn người để mà giết, chẳng còn của cải chi để mà cướp nữa.
Hơn hai mươi ngày, tôi nằm liệt lào trong nhà nội. Bên ngoài súng đạn vẫn tư bề.
Hai vợ chồng bác Hậu không nỡ bỏ tôi lại một mình, trong lúc bác nghe ngóng và biết đa số dân Phủ Cam đã tìm đường chạy thoát được xuống Phú Lương. Bác năn nĩ tôi rán ăn uống thêm một chút để có sức mà chạy, không lẽ con nằm đây chờ chết? Con không muốn tìm mạ con răng?
Hôm sau nữa tôi theo gia đình bác Hậu tìm đường chạy lên Phú Lương vì nghe nói lính Mỹ, lính mình đã thấy xuất hiện chung quanh đây rồi. Đi xuống ngã cầu Kho Rèn thì cầu đã bị sập, bác theo đoàn người đi hướng khác, tôi đi theo như người mất hồn, họ đi đâu tôi theo đó, tôi không còn nhớ là mình đã đi qua được những nơi đâu. Có điều tôi lấy làm lạ, trên đường chạy giặc, mỗi khi đạn pháo bắn khắp nơi mà người ta cứ gồng gánh nhau mà đi, không ai chịu dừng lại kiếm chỗ tránh đạn, người ta nói với nhau, khi mô mà có mọc chê hay đạn pháo chi đó thì bọnVC chui vô nhà dân để trốn đạn, chúng nó không ra đường để chặn bắt dân lại, vì vậy người ta cứ chạy bất kể, dưới lằn mưa đạn người ta càng chạy đi đông hơn. Ôi những người dân tội nghiệp của xứ Huế thà chết dưới bom đạn còn hơn để bị lọt vô tay quân sát nhân ác độc.
Cuối cùng thì tôi cũng về đến được Phú Lương gặp mạ và ba đứa em trai của tôi. Quá đau khổ, Mạ tôi bị phát điên khi hay tin cái chết của ba người anh và ông nội. Ít lâu sau ba tôi trở về sau một đợt hành quân nào đó của tiểu đoàn 12 Pháo Binh Phú Bài. Thấy mạ tội như vậy, biết không thể trở lại đường Hàm Nghi ông mướn nhà ở tạm tại Phú Lương.
Sau khi Huế được giải thoát, ba tôi nhờ bà con lối xóm cải táng Văn, ba người anh, và ông nội tôi, tang lễ được cử hành tại nhà thờ Phủ Cam do cha Nguyễn Phùng Tuệ chủ tế. Gia đình anh Văn đồng ý cho anh Văn đươc nằm lại trong miếng vườn nhà ông nội tôi cùng với ba người anh của tôi.
Ba tôi được giải ngũ khoảng giữa năm 69. Mạ tôi vẫn trong cơn điên loạn không thuyên giảm. Ba tôi quyết định bỏ Huế đem hết gia đình vào Long Khánh sinh sống. Nhà nội giao lại nhờ hai bác Hậu coi chừng. Nhà ở 24 Hàm Nghi (gần đường rầy xe lửa) thì bán cho ai đó tôi không rõ.
Thưa Quý Vị,
Đó là những cái chết oan khiên của những người ruột thịt thân yêu mà tôi phải chứng kiến tận mắt với muôn ngàn đau dớn. Trong bà con thân tộc nội ngoại hai bên của tôi có rất nhiều người bị bắt đi ở nhà thờ Phủ Cam, một số bị bắt ở nhà thờ dòng Chúa Cứu Thế. Số người bị chôn sống, mất tích lên tới 70 người. Tất cả đều là học sinh, sinh viên, thường dân, nông dân, buôn bán ở chợ An Cựu.
Sau Tết Mậu Thân, những người bà con còn lại của tôi quá đau khổ, sợ hãi, họ đã âm thầm bỏ Huế, tản mác khắp nơi, thay tên đổi họ mà sống…
Sau biến cố tháng 4 đen 75, gia đình tôi lại là những nạn nhân của CSVN ác độc, vô luân. Ba tôi và những đứa em trai còn lại cũng đã chết sau mười mấy năm bị đày đọa trong lao tù CS.
Đã 40 năm qua, những vết thương đó vẫn còn tươi rói trong tôi. Nỗi đau mỗi ngày một đầy. Đó là những cái chết oan khiên trong muôn ngàn cái oan khiên của người dân Huế.
Tôi là người con duy nhất trong gia đình còn sống sót sau tết Mậu Thân cũng như sau những ngày mất nước. Nay viết lại những cái chết thương tâm của những người thân yêu trong Gia đình tôi với tư cách là một nhân chứng và nạn nhân, để tố cáo Tội Ác của Việt Gian Cộng Sản, có như thế, oan hồn của ông nội và anh em tôi mới có thể siêu thoát.
Tôi sẵn sàng ra làm nhân chứng trước tòa án quốc tế, cũng như xuất hiện trước các phương tiện truyền thông khi cần thiết.

Xin trình ông tên tuổi ông nội tôi, và của ba người anh bị sát hại:

Tên ông nội: Nguyễn Tín, 70 tuổi.


Ba người anh:
Nguyễn Xuân Kính, sinh viên y khoa, sinh năm 1942.
Nguyễn Xuân Lộc, sinh viên luật, sinh năm 1946 Nguyễn Thanh Hải, sinh viên Văn Khoa, sinh năm 1949 Lê Tuấn Văn, sinh viên Văn Khoa, bạn của anh Hải tôi.

Nguyễn Thị Thái Hòa

Tài Liệu Đọc Thêm:


  photo CONVICTEDTHICH-DON-HAU_zps92efb750.jpg

__._,_.___

Posted by: HungViet Bui <

Wednesday, February 3, 2016

Chi tiết cho các vấn đề "Little Saigon": Vi phạm luật Brown Act và các vụ kiện .

 

Các vi phạm luật Brown Act tại San Jose

Các vi phạm luật Brown Act tại San Jose trước khi có vấn đề đặt tên "Little Saigon"

Các hành vi vi phạm luật Brown Act trong vấn đề đặt tên "Little Saigon" là một phần của lịch sử vi phạm tại San Jose . Theo như những gì công chúng đã có thể phát hiện ra, giữa năm 2000 và 2007, các quan chức San Jose đã vi phạm Luật Brown Act một cách dể nhận thấy như sau:

- Dự án nhà máy điện Calpine / Bechtel
- Dự án tái phát triển Trung tâm mua sắm Tropicana 
- Firestation, Trạm chữa lữa, dự án số 2


Trong mỗi vi phạm, phần lớn các Nghị viên thành phố ký tên hỗ trợ, hoặc chống đối một dự án . Sau đó, một hoặc nhiều các vị đã ký kết đi thuyết phục một hay nhiều nghị viên không chịu ký vào bản dự án, và cố gắng để lấy hỗ trợ của nghị viên chưa ký . Kết quả là phần lớn, hay quá bán 6/11, Nghị viên thành phố đã tham gia bất hợp pháp vào "một chuỗi" cuộc họp bên ngoài các cuộc họp công cộng chính thức của Thành phố . Và như thế vi phạm Đạo Luật Brown Act .

Các thí dụ sau đây cho thấy những vi phạm Brown Act đã được truyền lại cho thế hệ mới của Nghị viên thành phố, và đã thành thói quen có hệ thống tại Hội đồng thành phố San Jose .

Dự án nhà máy điện Calpine (2000)

5 trong 11 Nghị viên thành phố (Thị trưởng Ron Gonzales, Charlotte Powers, Pat Dando, Frank Fiscalini và John Diquisto) đã ký một bản quyết định về dự án trước khi một cuộc họp Hội đồng được mở ra để bàn về dự án . Sau đó Ron Gonzales hỏi nghị viên Linda Lezotte để phản đối dự án . Điều này có nghĩa là một phần lớn (6/11) các Nghị viên thành phố "nối tiếp" các cuộc họp bất hợp pháp bên ngoài của cuộc họp Hội đồng được công nhận về mặt pháp lý, và là một sự vi phạm luật Brown Act .

Dự án tái phát triển Trung tâm mua sắm Tropicana (2002)

5 trong số 11 Nghị viên thành phố (Thị trưởng Ron Gonzales, Phó Thị trưởng George Shirakawa, Jr., Nora Campos, John Diquisto và Forrest Williams) đã ký một bản quyết định hỗ trợ chuyển giao trung tâm mua sắm Tropicana cho một nhà phát triển tư nhân . Sau đó, Nora Campos hỏi riêng Linda Lezotte hỗ trợ dự án và Lezotte đã hỗ trợ . Điều này có nghĩa là một phần lớn các Nghị viên thành phố thảo luận vấn đề bên ngoài của cuộc họp hội đồng thành phố và về mặt pháp lý là một sự vi phạm luật Brown Act .

Sau mỗi vụ kiện Brown Act đã được nộp, Hội đồng TP "chỉnh lại" sự vi phạm luật Brown Act, lại bỏ phiếu theo cách giống hệt nó đã làm trước (mà thực chất là một vi phạm luật Brown Act một lần nữa). Xem http://www.highbeam.com/doc/1G1-120227526.html. Điều này đã gây ra hai vụ kiện chống lại thành phố . Cũng đã có một vụ liên quan đến phỉ báng . Thành phố cuối cùng bị mất cả ba vụ kiện sau khi chi tiêu rất nhiều tiền của người nộp thuế, sau đó TP cũng đã phải trả hơn 8 triệu cho chi phí pháp lý và bồi thường thiệt hại liên quan với các nguyên đơn . 

Đọc thêm:

Các vụ kiện nổi bật: 

http://www.coalitionforredevelopmentreform.org/news/sfchron_03162.php
http://www.coalitionforredevelopmentreform.org/news/sjmerc_032110.php
http://www.coalitionforredevelopmentreform.org/news/svbj_032110.php

Các vụ kiện dân quyền:

http://www.bizjournals.com/sanjose/stories/2002/12/02/story6.html
http://www.bizjournals.com/sanjose/stories/2005/09/19/story2.html

Các vụ kiện về tội phỉ báng / defmation:

http://www.bizjournals.com/sanjose/stories/2002/10/07/daily78.html?page=all
http://www.mercurynews.com/ci_18890299
http://www.leaglẹcom/decision/in%20caco%2020100513061


Trạm chữa lữa Firestation số 2 (2007)

Phó thị trưởng Dave Cortese, Nghị viên thành phố Nora Campos, Madison Nguyễn và Kansen Chu đã ký một bản đồng ý hỗ trợ các dự án trước khi họp Hội đồng TP về nó. Nora Campos hỏi Thị trưởng Chuck Reed và Dave Cortese để hỗ trợ dự án. Chuck Reed và Tham Mưu Trưởng đã nói chuyện với Nghị Viên Pete Constant về dự án . Điều này có nghĩa là phần lớn Nghị viên thành phố tổ chức bất hợp pháp các cuộc họp nối tiếp bên ngoài các cuộc họp Hội đồng TP đã được thông báo rộng rãi cho công chúng, và như thế là vi phạm luật Brown Act .

Khu phố Little Saigon (2007)

Thị trưởng Chuck Reed, Phó thị trưởng Dave Cortese, Nghị viên thành phố Madison Nguyễn, Sam Liccardo và Judy Chirco đã ký một bản đồng ý hỗ trợ đặt tên một phần của đường Story ở San Jose là "Saigon Business District", một cái tên mà nhận được số phiếu ít nhất trong một cuộc khảo sát chính thức của San Jose, trong khi "Little Saigon" đã nhận được nhiều phiếu nhất. Madison Nguyễn hỏi Forrest Williams sự ủng hộ của ông và ông hứa sẽ hỗ trợ cô. Tại cuộc họp Hội đồng mgày 20/11/2007, các Nghị viên thành phố bình chọn theo tên "Saigon Business District" của Madison đề nghị: Chuck Reed, Dave Cortese, Madison Nguyễn, Forrest Williams, Sam Liccardo, Judy Chirco, Nora Campos, và Nancy Pyle .

Sau khi cộng đồng người Mỹ gốc Việt Miền Bắc California (VACNORCAL) phản ứng, yêu cầu sửa sai các vi phạm . Phần lớn Nghị viên thành phố, trừ Dave Cortese, bào chữa những vi phạm bằng cách tạo thành một vi phạm mới: Chuck Reed, Madison Nguyễn, Forrest Williams, Sam Liccardo, Judy Chirco, Nora Campos, và Nancy Pyle . Điều này có nghĩa các vi phạm ngày 2007/11/20 đã không được sửa chữa . Trên hết, các cuộc họp để "chỉnh lại" đã được lên kế hoạch sau khi có cuộc họp sửa chữa . Ðó là một sự vi phạm luật Brown Act trong chính nó . Xem chi tiết dưới đây .


Ba vi phạm Brown Act trong vụi "Little Saigon" và một vi phạm CPRA

Chi tiết cho các vấn đề "Little Saigon": Vi phạm luật Brown Act và các vụ kiện .

Vào đầu năm 2007, Nghị viên Madison Nguyễn và một nhà phát triển có tên Lập Tăng đã cố gắng để có được một khúc đường Story ở San Jose được đặt tên “Vietnam Town Business District” mà không cho cộng đồng gốc Việt ở San Jose biết về điều đó . Lập Tăng là người đã xây dựng một trung tâm gọi là "Vietnam Town" trên Story Road .

Nhân viên thành phố khuyên Madison Nguyễn là tài sản công cộng không thể được sử dụng để thúc đẩy một doanh nghiệp tư nhân . Do vậy Madison yêu cầu Hội đồng đặt tên khu vực là “Vietnamese Business District” thay vì "Vietnam Town Business District", và trong tháng 6 năm 2007 Hội đồng bỏ phiếu đặt tên “Vietnamese Business District”. Chỉ có Lập Tăng và một vài người Mỹ gốc Việt khác đã có mặt tại cuộc họp Hội đồng này . 

Hai ngày sau đó, Đảng Cộng sản Việt Nam công bố tin tức về “Vietnamese Business District” trên trang web của đảng . Cộng đồng Mỹ Việt tại San Jose biết tin về “Vietnamese Business District” từ trang web nầy .

Cộng đồng Việt Nam tại San Jose đã làm việc trong nhiều năm để có được một khu vực được đặt tên để tôn vinh những đóng góp của người Việt tị nạn cộng sản đến San Jose . Cộng đồng đã phát giác rằng họ đã bị bỏ rơi trong quá trình đặt tên trong khi Đảng Cộng sản Việt Nam tại Việt Nam đã biết về việc đặt tên nầy trước khi Cộng đồng được biết .

Cộng đồng bắt đầu một bản kiến nghị để đặt tên là khu "Little Saigon" thay vì "Vietnamese Business District". "Little Saigon" đã trở thành một tên gọi đồng nghĩa với Cộng đồng người Việt tị nạn cộng sản tại Hoa Kỳ . Ví dụ, các khu vực có tên "Little Saigon" tại Orange County, San Francisco, Denver, Houston, và Vancouver, v.v.. (Tên nầy vừa nhắc nhỡ cư dân gốc Việt về thành phố Sài gòn thân yêu, vừa muốn theo gương Little Saigon ở Nam Cali cấm không cho các phái đoàn Việt cộng đến thăm mà không xin phép trước).

Do đó, San Jose đã tiến hành một cuộc khảo sát các người dân và các doanh nghiệp trong khu vực . Tên "Little Saigon" đứng đầu trong cuộc khảo sát. Tuy nhiên, Madison Nguyễn lại đề nghị Hội đồng TP đặt tên "Saigon Business District", là một cái tên về chót trong cuộc khảo sát của thành phố.

Ngày 15 tháng 11 năm 2007, Madison Nguyễn, Thị trưởng Chuck Reed, Phó thị trưởng David Cortese, Nghị viên thành phố Sam Liccardo và Judy Chirco đã ký một bản quyết địn hỗ trợ tên "Saigon Business District." Điều này có nghĩa là 5 trong số 11 thành viên đã thảo luận vấn đề này trong các cuộc họp bên ngoài của các cuộc họp công cộng và đồng ý hỗ trợ tên " Saigon Business District ".

Ngày 20 tháng 11 năm 2007, tại cuộc họp Hội đồng TP, Chuck Reed, David Cortese, Madison Nguyễn, Sam Liccardo, Judy Chirco, Nora Campos, Forrest Williams, và Nancy Pyle chọn tên "Saigon Business District", bất chấp sự hiện diện của 1.000 cư dân đến ủng hộ tên "Little Saigon " tại cuộc họp nầy .

Nghị viên Pete Constant đã đề nghị để đặt tên "Little Saigon Business District" thay vì "Saigon Business District", nhưng không thành công . Ông chỉ được hỗ trợ bởi Nghị viên thành phố Kansen Chu và Pierluigi Oliverio .

Trong một buổi họp Hội đồng TP, nghị viên Forrest Williams nói rằng Madison Nguyễn đã đến gặp anh ta nhờ giúp đỡ và vì cô là nghị viên gốc Việt, ông sẽ theo ý cô quyết định các vấn đề liên quan tới người Mỹ gốc Việt tại San Jose . Ðây là việc nguy hiểm vì nó sẽ cung cấp cho Madison rất nhiều quyền lực không kiểm soát được trong các vấn đề liên quan cho cộng đồng người Mỹ gốc Việt, nếu đa số Nghị viên thành phố cũng cảm thấy như vậy . Trích đoạn của những gì Forrest Williams cho biết:

"Nếu Nghị viên yêu cầu chúng tôi hỗ trợ điều gì thì chúng tôi tôn trọng điều đó vì cô là đại diện được bầu chọn bởi các bạn ..."

"Liên quan đến việc đặt tên tôi sẽ đi với Madison vì cô ấy đã hỏi chúng tôi và cô ấy chính thức được các bạn bầu và tôi tin rằng cô ấy đã có cái nhìn sâu sắc hơn tôi ..."

Rõ ràng, Madison Nguyễn đã tìm cách lấy sự hỗ trợ từ Forrest Williams trong vấn đề đặt tên trước cuộc họp tháng 11/20/07. Điều này, kết hợp với sự việc Madison hỏi bốn Nghị viên thành khác để ký một bản quyết định hỗ trợ việc đặt tên của mình bên ngoài của một cuộc họp công cộng, cấu thành một sự vi phạm luật Brown Act (6/11). Cộng đồng tổ chức cuộc biểu tình hàng tuần tại City Hall trong vài tháng để phản đối .

On January 30, 2008, tổ chức phi lợi nhuận Cộng đồng người Mỹ gốc Việt miền Bắc California (VACNORCAL) tức Cộng Ðồng Việt Nam Bắc California, thông qua luật sư James Chadwick, yêu cầu TP sửa chữa vi phạm luật Brown Act . Ngay sau đó ủy viên hội đồng Forrest Williams đã được phỏng vấn cho một chương trình truyền hình. Trong invterview ông thừa nhận rằng trước khi các cuộc họp Hội đồng 11/20/07, Madison Nguyễn đã đạt được ủng hộ của ông đối với việc đặt tên và ông hứa sẽ hỗ trợ bất cứ tên gì cô chọn .

Khi cuộc phỏng vấn này được phổ biến, Luật Sư Thành Phố Rick Doyle tuyên bố ông sẽ điều tra . Nhưng chỉ sau một thời gian ngắn ông công khai tuyên bố rằng ông không thấy có vi phạm Luật Brown Act (dù có bằng chứng rõ ràng rằng đã có vi phạm). Mỗi Đạo Luật Brown Act có hiệu lực tại từng thời điểm đó, Rick Doyle đã chối là không tạo ra một thời hạn 15 ngày (được ấn định vào tháng 2/29/2008) cho VACNORCAL nộp đơn kiện. Thời hạn cuối cùng của Hội đồng để chữa các vi phạm đó cũng là vào tháng 2/29/2008, nhưng Hội đồng dự kiến bầu lại vấn đề này cho tháng 03/04/2008. Ðó cũng là một sự vi phạm luật Brown Act trong chính nó.

Rick Doyle và một số Nghị viên thành phố có lẽ đã hy vọng VACNORCAL sẽ không biết về thời hạn để nộp đơn kiện đúng hạn . Tuy nhiên, VACNORCAL đã nhận thức điều nầy và James Chadwick hỏi các luật sư thành phố cho gia hạn cho đến sau 3/4/08 để nộp đơn kiện, nhưng các Luật sư thành phố từ chối . Tại sao Luật sư Thành phố không chịu cấp cho VACNORCAL một gia hạn nộp đơn kiện ? Rõ ràng, một số Nghị viên thành phố có điều gì đó mờ ám trong tâm trí .

VACNORCAL đã buộc phải nộp đơn kiện của mình trước hạn 2/29/08. Nếu VACNORCAL không nộp đơn khiếu nại trước hạn 2/29/08 và nếu Hội đồng đã không "chữa" các vi phạm trong tháng 3/4/08, VACNORCAL sẽ không có cơ hội truy tố .

Nghi ngờ VACNORCAL về ý định của Thành phố để chơi bẩn đã được cuộc họp Hội đồng ngày 3/4/08 xác nhận. Ngày 3/4/08 đa số Nghị viên thành phố vi phạm Luật Brown Act một lần nữa, và là lần thứ 3 vi phạm trong vấn đề này theo diễn biến dưới đây:

Phần lớn các Nghị viên thành phố bác bỏ đề nghị của ủy viên hội đồng Kansen Chu để đặt tên khu vực là "Little Saigon" . sau đó họ đồng ý phê duyệt đề nghị của Madison là không đặt tên cho khu vực . Hội đồng đã vi phạm luật Brown Act một lần nữa trong kết nối với cuộc bỏ phiếu này vì:

Madison và Chuck Reed đã phát hành một bản ghi nhận trước cuộc họp tháng 3/4/08 đề nghị không đặt tên gì cả cho khu vực nầy .

Ngay trước khi Hội đồng thành phố họp tháng 3/4/2008, Lập Tăng email tất cả Nghị viên và cung cấp cho họ hai thỉnh nguyện thư (trong một cái chỉ có một vài chữ ký và cái kia tự nhận là có chứa 92 chữ ký), vốn ủng hộ Madison và Reed khuyến nghị không đặt tên cho khu vực . Madison Nguyễn sử dụng Lập Tăng như một trung gian để tiếp cận với tất cả các Nghị viên thành phố với hai kiến nghị kêu gọi hỗ trợ cho đề nghị của mình, đó là một sự vi phạm luật Brown Act. Thỉnh nguyện thư tự nhận là có chứa 92 chữ ký sau đó được phát hiện là gian lận .

7 trong 11 Nghị viên thành phố (Chuck Reed, Madison Nguyễn, Sam Liccardo, Judy Chirco, Nora Campos, Forrest Williams, và Nancy Pyle) dựa trên các kiến nghị gửi ra bởi Lap Tang để hỗ trợ đề nghị của Madison là không đặt tên cho khu vực . Họ bỏ qua không màng tới hàng trăm email của những người ủng hộ tên "Little Saigon". Họ bỏ qua hơn 250 người biểu tình trong cuộc họp Hội đồng này để hỗ trợ đặt tên khu vực "Little Saigon". Họ bỏ qua hơn một ngàn người ủng hộ "Little Saigon" bên ngoài Tòa thị chính mà buổi tối, hầu hết trong số họ đã bị ngăn cản vào City Hall vì vậy họ không thể nói chuyện với Hội đồng và phải điền phiếu ghi ý kiến thay thế . Sam Liccardo, theo chỉ thị của Madison, đòi hỏi một người đàn ông tên là Henry Lê nói chuyện với Hội đồng TP về hai kiến nghị gửi bởi Lap Tang trước meeing, để làm cho nó xuất hiện trước buổi họp TP rằng các kiến nghị đã được gửi tới tất cả các Nghị viên thành phố lần đầu tiên xuất hiện tại cuộc họp Hội đồng TP. Các cuộc họp công khai của Hội đồng TP trở thành một trò hề vì sự bỏ phiếu đã dàn dựng sẵn .

Các kế hoạch để vi phạm Đạo Luật Brown Act một lần nữa vào tháng 3/4/08 giải thích lý do tại sao việc bầu đã được lên kế hoạch sau thời gian bầu lại, và các luật sư thành phố từ chối cung cấp cho VACNORCAL thời gian gia hạn nộp đơn kiện của mình .

Một vài ngày sau cuộc họp Hội đồng tháng 3/4/08, một số nhân chứng phát biểu rằng các kiến nghị tự nhận là có chứa 92 chữ ký mà Lập Tăng cung cấp cho Nghị viên thành phố ngay trước khi họp Hội đồng 3/4/08 là gian lận. Chữ ký của họ đã được ghép vào các kiến nghị mà không có sự đồng ý của họ . Tin tức này được nhấn mạnh trên báo chí, và các Nghị viên đáng xấu hổ của thành phố lại bình chọn một lần nữa về vấn đề đã định . Sam Liccardo đã buồn giận rằng Madison đã lừa ... ông một lần nữa . Ông thường xuyên tiếp tục bày tỏ hối tiếc cho vai trò của mình trong vấn đề đặt tên Little Saigon .

Nhưng, một lần nữa, thay vì đặt tên "Little Saigon", như đề xuất một lần nữa bởi Nghị Viên Kansen Chu, đa số Nghị viên thành phố bỏ phiếu chấp thuận biển báo TẠM THỜI "Little Saigon" cho khu vực cho một khoảng thời gian vài năm . Cộng đồng sẽ có kiến nghị với Hội đồng vào cuối giai đoạn này để làm các biển vĩnh viễn . Tại sao điều này là cần thiết ? Lời giải thích duy nhất là họ đã có một kế hoạch để vi phạm luật Brown Act một lần nữa khi Cộng đồng kiến nghị lên Hội đồng TP để xin tên "Little Saigon" một vài năm sau đó .


Như vậy VACNORCAL duy trì vụ kiện chống lại TP San Jose, tìm kiếm một phán quyết từ Tòa án mà Nghị viên thành phố đã vi phạm luật Brown Act và một lệnh để ngăn chặn vi phạm trong tương lai . Một mệnh lệnh chống lại hành vi vi phạm trong tương lai là quan trọng đối với các vấn đề thiết kế thành phố và các vấn đề khác quan trọng cho cư dân San Jose . Nếu không có một lệnh cấm, các quan chức ở San Jose có thể liên tục vi phạm luật Brown Act và khi bị bắt, chỉ cần bầu lại theo cách tương tự (về cơ bản vi phạm luật Brown Act một lần nữa) mà không có bất kỳ hình phạt nào . Nếu có một án lệnh, mọi vi phạm ngay lập tức sẽ bị trừng phạt .

VACNORCAL cũng đã thêm một yêu cầu bồi thường đối với vi phạm của California Public Records Act (CPRA) cho vụ kiện, vì Madison Nguyễn đã không chịu cung cấp email có liên quan để đáp ứng với yêu cầu CPRA . CPRA đã yêu cầu cơ quan Tái phát triển San Jose cung cấp một số email của cô Madison, của RDA và Lập Tăng, liên quan đến đặt tên Vietnam Town. VACNORCAL hỏi Cục CNTT của thành phố để tiến hành một cuộc tìm kiếm các email có liên quan và các văn bản, nhưng Luật sư Thành phố Rick Doyle cho biết công chúng không thể ra lệnh tìm kiếm như thế .

Lúc đầu vụ kiện tụng, thay vì giải quyết vấn đề này, Rick Doyle và Phó Luật Sư Thành Phố Richard North đã cố gắng để bác bỏ đơn khiếu nại của VACNORCAL . Họ lập luận rằng tòa án không thể cung cấp một tuyên bố rằng một sự vi phạm luật Brown Act đã xảy ra, trừ khi có mô hình lập đi lập lại sự vi phạm trong cùng một vấn đề . Lập luận này mâu thuẫn với ngôn ngữ giản dị và tinh thần của Đạo Luật Brown Act . Hơn nữa, nó sẽ làm cho Brown Act vô dụng, các thành phố chỉ có thể vi phạm luật Brown Act cho từng vấn đề không liên quan và không bao giờ bị trừng phạt .

Thẩm phán James C. Emerson phán quyết không chấp thuận yêu cầu của thành phố để bác bỏ khiếu nại . Một lần nữa, thành phố có thể giải quyết vấn đề này nhưng họ từ chối giải quyết vì VACNORCAL muốn thành phố phải hứa không vi phạm luật Brown Act một lần nữa trong quá trìn giải quyết .

Sau đó thành phố đã hành động thái quá như tìm kiếm một lịnh bịt miệng "gag order" để ngăn chặn VACNORCAL nói chuyện với các Nghị viên và công chúng về các quá trình diễn tiến và trình chiếu video các lời khai của Nghị viên thành phố . Thành phố bị thất bại trong việc tìm kiếm một lịnh bịt miệng "order gag" . Sau đó, Thành phố đã cố gắng kháng cáo nhưng Tòa án cấp phúc thẩm không chấp thuận .

Thật không may, Thẩm phán Emerson nghỉ hưu trước khi ông nghe trình bày của hai bên cho kết luận của bản án . Thẩm phán Mark H. Pierce, tiếp nối vụ xử . Thẩm phán Pierce nghe tường trình và cung cấp phán quyết cho San Jose liên quan đến các yêu cầu bồi thường Brown Act. Ông đã yêu cầu mang vụ án California Public Records Act (CPRA) ra xét xử.

VACNORCAL đã phải cố gắng yêu cầu bồi thường CPRA đầu tiên trước khi có thể kháng cáo phán quyết Brown Act . Cuối cùng, VACNORCAL thắng vụ CPRA, được xử lý bởi các luật sư James McManis, Marwa Elzankly, và Jennifer Murakami của công ty luật McManis Faulkner. Thẩm phán Joseph H. Huber nghe xét xử, và ra lệnh cho TP San Jose tìm kiếm trong các máy chủ cho các tài liệu có liên quan đến vụ án . Ông cũng ra lệnh cho TP San Jose bồi thường phần chi phí luật sư và chi gần $209,000 đối với khiếu nại CPRA . 

Tiếp theo, VACNORCAL kháng cáo quyết định của Judge Pierce về yêu cầu bồi thường Brown Act đến TP San Jose, và VACNORCAL thắng kháng cáo nầy . Tòa án Phúc thẩm Quận 6, được biết là hay ủng hộ chính phủ nhưng vào tháng Tám năm 2014, nó đảo ngược phán quyết của Judge Pierce cho San Jose, và gửi vấn đề trở lại tòa án tối cao để xét xử . Trong tòa án của Thẩm phán phúc thẩm, người nghe kháng cáo là Patricia Bamattre-Manoukian, Miguel Marquez và Adrienne M. Grover .

Vụ án kế của VACNORCAL đã được xử lý bởi luật sư Kelly Aviles của Văn phòng Luật của Kelly Aviles, và Bruce Owdom của Dietrich, Glasrud, Mallek & Aune .

Sau khi chiến thắng, VACNORCAL một lần nữa tham gia với thành phố trong các cuộc thảo luận . Luật sư VACNORCAL đã yêu cầu các Nghị viên hứa không vi phạm Đạo Luật Brown Act trong tương lai và bồi thường lệ phí luật sư và VACNORCAL đối với khiếu nại Brown Act . Một lần nữa, thành phố từ chối giải quyết trên những điều khoản mặc dù khi mang ra tòa xét xử có thể tốn rất nhiều tiền của người nộp thuế .

Tính đến tháng 3 năm 2015, VACNORCAL đang cố gắng tham gia vào các buổi hòa giải trong Thành phố .

Hội đồng TP có thể vi phạm luật Brown Act nhiều lần .


Vào tháng Giêng năm 2015, sau khi nhậm chức thị trưởng, một trong các nghị định đầu tiên của Thị trưởng Sam Liccardo có thể dẫn đến vi phạm nhiều lần đạo luật Brown Act .

Thị trưởng Liccardo mở rộng kích thước của mỗi ủy ban của Hội đồng Thành phố đến 5 thành viên, nói là để có được nhiều hơn Nghị viên thành phố tham gia công tác hoạch định chính sách . Nghị viên Don Rocha phản đối hành động nầy, cho rằng việc tăng kích thước của các ủy ban đến 5 thành viên có thể đặt các Nghị viên hội đồng thành phố khác ở trong nguy cơ vi phạm luật Brown Act. Memo ngày 26/1/2015 của ông cho biết :

Đạo luật Brown Act (trong đó có hiệu lực pháp luật nhà nước) hiện đang cấm hơn năm thành viên (5/11) của Hội đồng Thành phố tham gia các cuộc thảo luận trước về bất kỳ mục nào được đưa ra tại các cuộc họp Hội đồng. Điều này có nghĩa là nếu Ban Soạn Luật có bốn thành viên, thêm một thành viên bổ sung của Hội đồng thành phố không có trong Ban Soạn Luật (Rules Committee) có thể giải quyết việc của Ủy ban vào bất kỳ mục nào . Tuy nhiên, nếu Ủy ban đã có năm thành viên theo đề nghị của Thị trưởng Liccardo, không có ủy viên Hội đồng TP nào sẽ được phép phát biểu trong cuộc họp Ủy ban Rules (hoặc bất kỳ ủy ban năm thành viên khác) vì sẽ thành 6/11 người và vi phạm luật Brown Act do quá bán đã bàn luận trước .

Tại sao điều này quan trọng? Rules Committee có quyền lực rất lớn: nó được quyền quyết định các tiết mục nào xuất hiện trên chương trình nghị sự của Hội đồng Thành phố . Nếu một Nghị viên có một đề xuất mới hoặc quan trọng mà họ muốn đặt vào chương trình nghị sự, Nghị viên đó sẽ cần Rules Committee để sắp xếp . Do đó, Nghị viên thành phố nào không có trong Rules Committee sẽ thường xuyên tham dự các cuộc họp của Rules Committee với mục đích giải thích đề nghị của họ và thúc giục Ủy ban Rules Committee đặt chúng vào một chương trình nghị sự của TP. Nếu các thành viên của Ủy ban tăng đến năm, Nghị viên thành phố sẽ không còn tham dự để theo dõi, đốc thúc như thế được, vì như thế sẽ vi phạm luật Brown Act .

Cũng nên chỉ ra rằng trong năm qua, Thị trưởng Liccardo đã thường xuyên lợi dụng cơ hội để giải quyết các vấn đề trong Rules Committee, mà có thể đã được thực hiện bởi nó có bốn thành viên ....

Nếu Rules Committee đã có năm thành viên trong năm qua, Thị trưởng Liccardo sẽ không có cơ hội ở trên để giải thích và đấu tranh cho những đề xuất của ông ....

Để giải thích tại sao Nghị viên thành phố cần nói chuyện tại Rules Committee, tôi muốn cung cấp một ví dụ về cách mà quyền lực của Rules Committee gần đây đã bị lạm dụng . Vào ngày 6 tháng 3 năm 2013 cuộc họp Rules Committee, Nghị Viên Chu đưa ra đề xuất thiết lập các quy tắc về thăm viếng từ các quan chức chính phủ Cộng sản Việt Nam. Rules Committee từ chối tiến cử đề xuất của ông Chu cho Hội đồng TP. Hơn một năm sau, hai thành viên của Rules Committee, là những người đã từng bác bỏ đề nghị của Nghị viên Chu , hợp tác với Nghị viên Liccardo, tiến cử chính xác cùng đề nghị của Nghị viên Chu và tuyên bố nó như là của riêng của họ . Lần này, Rules Committee sắp đặt nó vào nghị trình của Hội đồng TP và nó đã được phê duyệt .

Với lịch sử này của Rules Committee, gần như đồng nghĩa với ăn cắp ý tưởng chính sách từ các Nghị viên khác . Ðiều đó có nghĩa rằng các Nghị viên không nằm trong Rules Committee cần xuất hiện thường xuyên để giới thiệu đề nghị của mình và cố gắng để đảm bảo chúng không bị bóp chết .

Thay vì lưu ý đến lời khuyên của Nghị viên Rocha, San Jose Mercury News thông báo rằng:

Với tư vấn của Luật sư thành phố, Hội đồng TP đã quyết định giữ đúng năm thành viên của Rules Committee và Ủy ban Chính phủ mở rộng của Liccardo . Tuy nhiên, để không vi phạm quy tắc Brown Act , tất cả các thành viên Hội đồng TP sẽ được phép tham dự và thảo luận trong một diễn đàn công cộng . Nhưng chỉ có năm thành viên Rules Committee mới được quyền bỏ phiếu về các tiết mục trong chương trình nghị sự Thành phố .

Luật Sư Thành Phố, hoặc là không hoàn toàn hiểu Đạo luật Brown Act, hoặc coi thường Đạo Luật nầy . Theo luật sư Kelly Aviles, nếu đa số Nghị viên thành phố (6/11) tham gia vào một cuộc họp hội đồng, phải biến nó thành một cuộc họp của toàn thể Hội đồng TP, và nếu một cuộc họp Hội đồng TP không được thông báo rộng rãi cho công chúng biết, đó là một sự vi phạm của Brown Act . Đạo luật Brown Act đòi hỏi các cuộc họp Hội đồng TP phải được thông báo cho công chúng biết . Santa Clara County đã bị kiện về vấn đề này, nhưng đã giải quyết bằng cách đồng ý để đảo ngược các chính sách và Ủy ban TP thông báo trớ đi như là các cuộc họp của Ủy ban giám sát, nên đa số tham dự và tham gia thảo luận .

Người ta chưa biết có bao nhiêu cuộc họp ủy ban, kể từ tháng Giêng năm 2015, đã biến thành các cuộc họp Hội đồng mà không thông báo thích đáng cho công chúng biết .

Vui lòng trở lại đây sớm để xem cập nhật về các hành vi vi phạm và báo cáo về hành vi vi phạm luật Brown Act mới của thành phố San Jose .
http://undemocraticsanjose.com/brown-act-violations/

BÁO CÁO VI PHẠM

Nếu bạn biết được bất cứ một sự vi phạm đạo luật Brown Act hoặc vi phạm CPRA của thành phố San Jose đã không được báo cáo trên trang web này, xin vui lòng cho chúng tôi biết. Xin vui lòng cho chúng tôi biết nếu bạn có thêm chi tiết về một sự vi phạm đạo luật Brown Act hoặc CPRA được báo cáo trên trang web này .

Bản gốc tiếng Anh tại http://undemocraticsanjose.com/brown-act-violations/ 
Nhóm Vietlist lược dịch ra tiếng Việt và post với sự đồng ý của cô Trina Nguyễn .

Trina Nguyễn
__._,_.___

Posted by: Viet List 

Featured Post

BẠN TÔI: ĐẠI ÚY TRẦN QUANG HIỆP

 https://www.facebook.com/groups/160591528349491/permalink/723350692073569/ https://www.youtube.com/watch?v=oqhFQFR2-JM Chuyện Xứ Xã Nghĩa r...

Popular Posts

Popular Posts

My Blog List