From:
Tai Huynh <
To:
Sent: Wednesday, June 19, 2013 8:50 PM
To:
Sent: Wednesday, June 19, 2013 8:50 PM
(TH)
Phúc
ấm con ban !!!
Đọc để cảm thông cho một bạn đồng ngũ sau
những tháng năm ở tù cải tạo nay sang sống những ngày cuối đời ở Mỹ với muôn
vàn bất hạnh, đớn đau..!
Tôi đến Mỹ rất trễ, đến từ một quốc gia thứ ba, nên ba mươi năm
sau ngày mất nước tôi mới đặt chân lên xứ cờ hoa. Văn hóa và hệ thống xã hội
nơi đây có những khác biệt so với nơi tôi đã sống, và điều dễ thấy nhất là nếp
sống của xã hội Mỹ như vội vàng, cạnh tranh, và tấp nập hơn, so vơi nơi tôi
đã sống, êm đềm và lặng lẽ.
Người Việt ở đó ít hơn, nếp sống và sinh hoạt của gia đình còn mang nhiều nét
truyền thống của nơi chôn nhau cắt rún. Người ta rất thân tình và chân tình
khi bắt gặp nhau nơi công cộng, giáo đường hay chùa chiền. Và nhất là những
lúc được thông báo có người Việt từ nước khác tới định cư, là những người
già, những người có phương tiện, tình nguyện đưa đón, hướng dẫn các thủ tục
nhập cư, những giấy tờ cần thiết cho một đời sống mới.
Có lẽ đất Mỹ, nơi tôi đang sống, có cái khung cảnh xa lạ hơn, vì những núi
đồi trùng trùng điệp điệp, đôi lúc cho tôi cái cám giác như đang đi trên đèo
Ngoạn Mục, quảng đường từ Phan Rang lên Đà Lạt một thủa nào. Cảm giác êm ái
đó làm tôi liên tưởng tới khu đồi mà dòng Donbosco tọa lạc, nơi có hoa Anh
đào nở rộ mỗi bận Xuân về, màu hoa rực rỡ giữa núi đồi hùng vĩ đầy thơ mộng
của cao nguyên.
Cũng đã mấy chục năm bỏ lại quê hương, bỏ cả những chiều lộng gió của núi
rừng Đà Lạt và Di Linh, không hiểu những nơi chốn ấy bây giờ đã thay đổi ra
sao, màu chè xanh của Bảo Lộc còn xanh như màu xanh ngày cũ, khu chợ Hoa Đà
Lạt, hay bờ Hồ Xuân Huơng còn dương liễu rũ xuống ven bờ, mà những hồn thơ
ngày đó đã ví von như mái tóc thề của mấy cô sơn nữ cao nguyên. Bao nhiêu đã
mất, bao nhiêu còn giữ, bao nhiêu còn nhớ được trong tâm trí của trang lứa
chúng tôi.
Cái mất mát hẳn nhiên đã làm chúng tôi đau đớn xót xa, nhưng chưa chắc đã
bằng những chua chát, bẽ bàng, mà trang lứa chúng tôi phải gánh chịu trong
cuộc sống tuổi già trên đất nước xứ người.
Tôi đến Mỹ như đã nói là rất muộn màng so với nhiều đồng đội, và những người
bạn thân tình thủa nào cũng đã tản lạc mỗi đứa một nơi, và ở đây , trong vòng
50 dặm vuông hay vài trăm dặm dài, tôi cô đơn không bè bạn. Mỗi ngày, ngoài
việc nhổ cỏ vườn sau, nhặt lá vườn trước, đưa đón bốn cô cháu đi học, tôi chỉ
còn biết đi bộ, nhìn đồi núi nối tiếp nhau trên thành phố này để mơ mộng về
núi rừng quê tôi, nơi mà hàng chục năm tôi và đồng đội chung sống, có khi
gian nan, mà cũng có lúc thật thơ mộng. Và rồi trong một trường hợp ngẩu
nhiên, tôi đã gặp được bác Thụy, một người Việt Nam cô độc, cũng lạc lỏng đến
nơi này như tôi.
Cũng là một thói quen như nơi tôi đã từng sống, hễ gặp được người nào mà tôi
đoán là dân nước tôi, thì tôi không ngại ngùng đến làm quen, và câu hỏi đầu
tiên của tôi thường là " Ông nói được tiếng Việt nam không? " Nếu
người đó trả lời họ là người Việt thì tôi nhất định rất vui mà hỏi chuyện.
Tôi quen bác Thụy cũng trong trường hợp tương tự.
Từ lần gặp đó, tôi hay tìm tới bác vào mỗi cuối tuần hoặc là những khi bác
gọi tôi đến , và lúc nào bác cũng mở đầu bằng câu " chúng nó đi cả rồi
",ý của bác là các con đã đi làm hết . Tình thân của chúng tôi từ đó
ngày càng thân thiết hơn, bác kể cho tôi 12 năm trong quân đội, phục vụ cho
một đơn vị Quân báo, hoạt động trên lảnh thổ Quân Đoàn I, bị thương nhiều
lần, nhưng lần nào cũng may mắn qua khỏi. Bác đến Mỹ không thuộc diện HO, vì
thời gian bác được thả, Phòng công tác nước ngoài thuộc công an Thành phố Hồ
Chí Minh ở 161 Nguyễn Du, Quận I, còn đóng cửa, nên bác vượt biên, bị bắt cho
đến khi chương trình HO được thực hiện, bác vẫn còn ở trong tù, do vậy bác
đến Mỹ theo chương trình Đoàn Tụ, con gái bảo lảnh hai vợ chồng nên không
được hưởng một trợ cấp nào của Chính phủ Mỹ như diện HO, tất cả đều do thân
nhân bao bọc.
Thời gian ở lại Việt Nam, bác đi dạy học, cũng như trước khi động viên bác là
một Giáo sư dạy Vật Lý tên tuổi tại Sài Gòn, lương giáo viên tuy không khá,
nhưng cũng đủ cho hai vợ chồng bác sống tạm qua ngày, nhất là bác được các
trung tâm chuyên Lý mời cộng tác, nên dạy cả sáng, chiều và tối , Vã lại mỗi
năm, các con bác gởi cho một vài trăm đô la vào dịp Tết, hai vợ chồng lại
dành dụm mua một chỉ hay 5 phân vàng hầu dùng cho việc ma chay sau này, cho
đến năm 2003, con gái bác viết thư báo tin cho biết là đã làm hồ sơ bảo lảnh
cho ba má , bác cũng chẳng hy vọng gì, vì thời gian đợi chờ dường như đã quá
mòn mỏi, vã chăng tuổi đã cao, đi đâu cũng chỉ kiếm hai bữa cơm mà thôi, nên
gần như vợ chồng bác không nghĩ tới chuyện ra đi, cho đến năm 2006, bác được
gọi bổ túc hồ sơ, rồi cuối năm đó, bác được phỏng vấn, theo bác kể thì có lẽ
vì lợi tức của con gái bác cao, nên họ cho đi nhanh và rồi đầu tháng 4 năm
2007 bác được sang Mỹ theo diện đoàn tụ gia đình, nhưng tính cho đến nay, bác
vẫn chưa hội đủ điều kiện thi nhập Quốc tịch Hoa Kỳ .
Thời gian đầu sống với con cái vui vẻ lắm, vì còn mới, tình cảm
còn mới, mọi thứ còn mới và còn mới là còn vui vẻ,
rồi từ từ bác được một người quen giới thiệu đi làm assembler cho một hảng
điện tử, lương $10/ giờ, hai vợ chồng già thật là hạnh phúc, cứ cuối tuần là
hai ông bà rủ nhau đi WaltMart hay Target mua áo quần và đồ chơi cho các
cháu, nhưng rồi kinh tế ngày càng suy thoái, sau gần hai năm làm assembler,
bác mất việc làm, không có cách nào xin được việc khác, vã chăng, những người
trẻ còn chưa xin ra việc làm thì ông già 63 tuổi như bác dễ gì tìm được việc,
nên bác đành xin tiền thất nghiệp, và được hưởng thất nghiệp hai năm, khoảng
thời gian này bác cho biết rất là buồn, suốt ngày vợ chồngcứ mong cho hai đứa
cháu đi học về để chơi với cháu cho đỡ buồn, rồi thì cứ vườn sau sân trước,
vợ chồng thi nhau nhặt cỏ, tưới cây, hay lên đồi lượm những viên đá hình dáng
đẹp đem về lót quanh mấy bụi hồng cho hết thời gian.
Bác cũng năng nổ đi tham gia sinh hoạt các hội đoàn, như hội người già, Hội
SQ/TBTD, nhưng rồi tiền trợ cấp thất nghiệp hết, và khó khăn đến với bác bây
giờ là tiền đổ xăng, bác không biết xin ai hai chục bạc để mua xăng, bác nói,
một đôi khi bổng dưng nghe thèm một tô phở, nhưng cũng không cách nào có
được, "Ông ạ, có đêm tôi không ngủ được chỉ vì nghĩ tới mùi ngò gai và
rau quế bỏ vào tô phở mà chảy nước miếng hoài không ngủ nổi, thèm như là thèm
được ăn đường lúc ở trong trại tù ".
Tình cảm con người hình như rất mỏng manh, không phải bền chắc, và rất dễ gãy
đổ, từ tình vợ chồng, cha con hay anh em, và nghèo đói là mối đe dọa nghiêm
trọng nhất đối với tình cảm. Cổ nhân cũng đã từng nói "phú quí sinh lễ
nghĩa, bần cùng sinh đạo tặc", cái gì người ta bảo "tiền tài như
phấn thổ, nghĩa trọng như thiên kim" có chăng, chỉ là trong đạo đức kinh
hay sách vở của Thánh hiền mà thôi. Không
có tiền, nguyên lý nào cũng bị bỏ quên, đạo đức nào cũng dư thừa, và tình cảm
nào cũng mai một. Đặc biệt là ở một xã hội mà mọi nền tảng đều
lấy lợi nhuận làm chuẩn.
Con cái ở nhà cha mẹ thì hạnh phúc, cha mẹ ở nhà con cái thì
nhẫn nhục và hy sinh. Con cái ở chung với cha mẹ là tự nhiên, nhưng cha mẹ ở
chung với con cái lại ưu phiền, vì lúc nào cũng phải nhìn mặt mủi con cái, phải
xem chừng nó vui buồn bất chợt ra sao. Muốn mở cái TV cũng
phải lựa lúc nó vui vẻ, muốn mở cái CD nghe nhạc cũng tùy thời cơ nó buồn hay
giận, lại còn phải coi sóc con cái cho chúng, nhỏ thì cho đi tiêu đi tiểu,
rửa đít, cho ăn, tắm giặt. Lớn thì đưa đón tới trường, có khi còn bị chưởi
mắng, đành chỉ biết cúi mặt dấu nước mắt đi. Họa hiếm lắm, chúng cho vài ba
trăm bạc vào dịp lễ nào đó thì lại coi như phúc ấm chúng ban cho .
Con cái ở nhà cha mẹ thì hạnh phúc, cha mẹ ở nhà con cái thì nhẫn nhục,
chính là chổ này.
Một buổi sáng bác gọi tôi tới nhà, chỉ cho tôi một tờ giấy con gái bác viết
để lại trên bàn cho bác, tôi cầm lên đọc :
"Theo luật bên nầy, chủ nhà có quyền gọi cảnh sát đến bắt buộc người thuê
phải ra đi, nếu người chủ đã thông báo cho người thuê hai lần bằng thư. Ba
không trả tiền nhà, nhưng con cũng coi ba như người thuê nhà, đây là lần thứ
hai con yêu cầu ba dọn ra, ba đừng ép con phải gọi cảnh sát".
Tôi đọc đến đây, bổng nhiên nước mắt tôi trào
ra, bác nhìn tôi và nấc lên thành tiếng, bác cũng bật khóc. Tôi ôm hai vai
bác và nói "Hãy yên tâm, không có luật như vậy đâu, nếu cô ấy gọi cảnh
sát, bác có thể nói cô ấy ngược đãi người già, con bác chỉ hù bác thôi".
Và rồi bác bắt đầu kể cho tôi nghe hết tự sự.
Thoạt đầu là gạo, chúng nó than phiền, "nhà người ta một năm chỉ tốn hai
bao gạo thôi, sao nhà mình mỗi tháng một bao", Tôi mở cassette ngồi ngoài
garage nghe nhạc, ngoài garage thì nóng, tôi mở cửa bên hong ra cho bớt nóng,
nó đóng lại, và bảo mở cửa chuột chạy vào nhà. Tôi hiểu ý là nó sợ tốn điện,
tôi tắt cassette vào nhà.
Ông cũng biết, ở bên này, người già chỉ lấy cái TV làm bạn, nhưng nó mắng vào
mặt tôi và bảo không biết xài thì đừng xài, TV cứ mở hoài chịu sao nổi, thế
nào cũng có ngày TV bị cháy.
Mỗi ngày, chúng nó đi làm về trễ, có khi 7:30 hay 8:00 tối mới về đến nhà ,
và tôi đều cố gắng ăn trước để không chạm mặt chúng nó trong bữa ăn, ăn trước
thì thú thật chỉ ăn sơ sài cho no bụng thôi, thức ăn của chúng tôi không dám
đụng vào, vợ tôi thì chờ cho chúng ăn hết đã, cái gì còn lại bà ấy mới ăn,
chúng tôi chỉ dám ăn những thức ăn thừa thải mà thôi. Công việc lặt vặt trong
nhà như lau dọn, rửa chén bát, đưa đón các cháu, chúng tôi đều làm hết, nhưng
nó bảo với tôi là tội nghiệp thằng chồng nó phải còng lưng gánh hai ông bà
già. Những ngày nghỉ, hay cuối tuần, vợ chồng con cái chúng đi ăn tiệm, những
năm đầu khi cháu út chưa thể gởi đến trường, thì chúng còn gọi vợ tôi đi ăn
với chúng, những ngày lễ Tết cũng tặng quà cho vợ tôi, nhưng từ khi cháu út lớn
rồi, chúng cũng lơ là với vợ tôi luôn, cho đến sau này, chúng lạnh lùng đến
như bỏ mặc, vợ tôi buồn quá đành đi tìm chổ giữ trẻ ở một tiểu bang khác, nên
ông tới nhà không thấy vợ tôi là vậy.
Bác lấy dưới gối ra một lá thư khác đưa cho tôi, bác bảo lá thư không có một
chút tình người, thú thật tôi không dám đọc hết, nhưng trong trí tôi như vẫn
in sâu những dòng này "ba người ta chết thì con cái khóc lóc tiếc
thương, nhưng nếu ba chết con sẽ thở ra một cách nhẹ nhỏm. Con thật không
muốn bảo lảnh ba sang Mỹ đâu, chỉ vì bắt buộc mà thôi, Ba hãy dọn ra đi để
còn một chút gì gọi là tự trọng".
Tôi cũng
tự hỏi mình, bác đi đâu bây giờ? Một đồng bạc cũng không có, bà con, bạn bè
cũng không luôn, bác dọn đi đâu? trong khi bác lại chưa phải là công dân Hoa
Kỳ, làm cách nào để có thể xin trợ cấp, tôi đành an ủi bác, thôi bác cứ yên
tâm, điều quan trọng bây giờ là hãy nhịn, nhẫn nhục đó mà, cứ coi như ngày
nào bác bị bắt tại mặt trận, Việt cộng hành hạ bác kiểu gì, nhục mạ bác ra
sao, bác cũng ngậm bồ hòn, thì nay, với con gái, bác ngậm lại bồ hòn một lần
nữa đi rồi từ từ hãy tính.
Một ông già tóc đã bạc hết rồi, nước da đã ngã màu đồi mồi, tay chân đã lọng
cọng, dễ gì xin được một việc làm trên một đất nước đầy dẫy nhân lực và cạnh
tranh.
Tôi biết có rất nhiều cơ quan, tổ chức thiện nguyện, sẵn lòng tiếp những
người khó khăn, nhưng với hoàn cảnh của bác, thật không có tổ chức nào có thể
giúp đỡ, vì có tổ chức nào có nhà cửa, cơm áo, để cung cấp cho bác trong lúc
này, nhất là trong thời kỳ kinh tế suy thoái, ngân sách các cơ quan, giáo
dục, y tế hay xã hội ... đều bị cắt giảm. Và tôi chỉ còn một con đường để đi,
đó là dẫn bác tới Sở Xã hội, để xin cấp thẻ EBT ( Electronic Benifits
Transfer), tức là mỗi tháng, Sở Xã Hội bỏ vào trong thẻ EBT $200 USD cho bác
mua thực phẩm, gạo rau cá thịt, nước uống, trái cây...
Nhận được thẻ EBT bác liền hỏi nhân viên Xã Hội là có thể mua ngay thức ăn
được không? và thực phẩm là những thứ gì? Người người Cán Sự Xã Hội nhìn tôi,
tôi dịch lại lời bác và nói thêm rằng, bác không có gì ăn từ hôm qua cho đến
nay. Người Broker xin phép đi ra một lúc, rồi quay trở lại đem theo phần ăn
trưa của cô để tặng bác. Quả thật tôi cũng xúc động rơm rớm nước mắt khi nói
câu đó với người broker. Đúng là một miếng khi đói, bằng một gói khi no, bác
cúi đầu cám ơn người Cán Sự Xã Hôi mà như muốn khóc.
Tôi đem bác đi mua thực phẩm để hướng dẫn bác cách dùng thẻ EBT. Lần mua thử
nghiệm đầu tiên của bác là 2 ổ bánh mì và 2 hộp cá Sardines rồi bác và tôi ra
Parking chui vào xe ngồi ăn bánh mì cá hộp.
Tôi thật không hiểu rõ những tư tưởng nào đã đến với bác, nhưng mà nỗi xúc
động của bác thì tôi biết là rất mãnh liệt, vì nước mắt bác đã chảy đến nỗi
dùng hết một hộp khăn giấy của tôi để trong xe, tôi ngồi yên để bác khóc và
suy nghĩ về mình, không hiểu có một lúc nào đó tôi lại như bác hôm nay. Trên
đất nước tạm dung này, những người già đã trở thành gánh nặng cho con cái,
những người già đã bị lãng quên hay bị xua đuổi của gia đình, mà xã hội dù có
nhân đạo tới đâu cũng khó kham nỗi với số người cao niên ngày càng nhiều.
Một lần tôi đưa bác đi tái khám bệnh phổi, tôi ngồi chờ bác ở phòng đợi thật
lâu, và khi bác trở ra cùng với một vị bác sĩ người Việt còn trẻ, vị bác sĩ
này lấy ví ra 3 tờ bạc 20 đồng và nói "cháu chỉ còn bao nhiêu tiền mặt,
nhưng cháu có một căn phòng trống trong Building này, có Microwave, khi nào
bác cần thì gọi cho cháu, bác hãy nhớ là bác còn chúng cháu ở đây. Ông quay
sang nhìn tôi và dặn chú làm ơn để ý tới bác này với, người già nào cũng có
một nỗi khổ khi sang đây."
Suốt quãng đường về tôi cứ mãi suy nghĩ về người bác sĩ đầy lòng nhân ái ấy.
Y thuật và y đạo, điều nào được người ta coi trọng hơn trên đất nước này. Tôi
hỏi bác Thụy về vị bác sĩ ấy, được biết ông ta tên là DR. Albert H. Lee,
chuyên khoa về phổi, là bác sĩ đang làm việc tại hai bệnh viện lớn ở thành
phố này, và rất được bệnh nhân quý trọng cả về chuyên môn lẫn đạo đức.
Bác Thụy cho biết, thường ngày bác dậy rất sớm vì không ngủ được, có đêm bác
chỉ ngủ 3 tiếng đồng hồ, rồi cứ suy nghĩ lung tung về chuyện đời, chuyện gia
đình, về thời gian đi tù cải tạo, thời gian đi dạy dưới chế độ cộng sản.
Bác kể sau khi được thả ra tù, vì tốt nghiệp đại học trước 1975, nên bác
không bị đuổi đi Kinh Tế Mới, mà được kêu đi dạy. Là một giáo sư dạy Lý Hóa
nhiều năm, kinh nghiệm đặc biệt về phương pháp dạy Luyện thi, nên các Trung
Tâm Luyện thi dạy ngoài giờ đều mời bác cộng tác, bác dạy cả sáng, chiều và
tối, nhờ đó mà gia đình bác có được cuộc sống tương đối so với những anh em
khác đi học tập về, và các con bác cũng từ đó mà học đến nơi đến chốn trước
khi ra nước ngoài.
Trước ngày sang Mỹ, bác bán đi căn nhà, thu gom tài sản lại, cũng đựoc vài ba
chục ngàn đô la, đều đem cho con hết, bây giờ nếu quay về, không còn nhà để
ở, và biết lấy gì làm kế sinh nhai, vì tuổi đã cao rồi, làm sao xin được việc
làm, đó là chưa nói tới những phiền toái khác từ xã hội, thật là tiến thoái
lưỡng nan, bác tâm sự.
Có một buổi trưa tôi tìm tới bác, chứng kiến bữa cơm trưa gọn gàng của bác mà
mủi lòng, một tách uống cà phê đong đầy Oat Meal, đổ vào một tô lớn, rót nước
nóng từ bình thủy ra, khuấy đều chừng 2 phút, chờ nguội và ăn, không cần nước
mắm hay xì dầu, hoặc một loại gia vị nào khác. Bác bảo từ khi có thẻ EBT, tôi
không còn lo thiếu xì dầu nữa, nhưng nhịn được cái gì hay cái đó, với lại bác
sĩ bảo ăn mặn cũng không tốt .
- Bác ăn như thế này mỗi ngày sao ?
- Vâng, chỉ vậy thôi, tôi đâu có cần gì thêm, chỉ cần một căn phòng nhỏ, đủ
đặt một cái giường là được rồi, thế nhưng đời tôi quả là cùng khổ, mà thực ra
tôi đâu có cầu sống lâu, sống thọ, sống không có gì vui, thì chết đâu có gì
buồn, sỡ dĩ tôi vẫn đi bác sĩ là vì tôi sợ đau đớn, cũng như tôi không đủ can
đảm để tự tử, còn chết ư, tôi nghĩ tới rất thanh thản, trên đời tôi không còn
gì mê luyến thì chết đi tôi đâu có gì tiếc nuối, chỉ cầu sao cho được chết
thật nhanh, không đau đớn, đó là nguyện vọng duy nhất còn lại của tôi.
Thường thường bác hay
kể cho tôi về những bữa cơm dã chiến của bác, như bữa ăn của những người lính
ngoài mặt trận. Bác mua một cái bếp gas nhỏ bỏ trong túi vải mang theo bên
mình mỗi khi đi bộ, một bình thủy nước sôi, một tách cà phê Oat meal, một cái
tô và muổng. Buổi trưa ngồi vào một góc nào đó trong Park, nơi người ta cho
phép nướng BBQ, bác mở hộp cá ra, hâm nóng bằng bếp gas chừng 2 phút, rồi đổ
nước sôi trong bình thủy vào tô và khuấy Oak meal lên ăn, bác chỉ về nhà vào
xế chiều, làm thức ăn tối và nấu nước sôi đổ vào bình thủy, chuẩn bị thức ăn
cho ngày hôm sau, và những việc này luôn luôn làm xong trước khi con gái bác
về nhà, ăn chiều xong, bác lại chui vào căn phòng nhỏ dấu mình trong đó, để không
phải gặp mặt con gái nghe nó nói nặng nói nhẹ và đuổi nhà.
Bác tâm sự rằng, đôi
lúc muốn ôm mấy đứa cháu một chút, nhưng thật rất khó, vì chúng nó sợ má la,
lâu lâu con cháu lớn lén vào phòng ông, đưa ngón tay lên môi làm dấu với ý
bảo ông im lặng, ngồi chơi với ông một lúc rồi chạy ra. Có những khi chúng nó
vào phòng ông, má nó biết được là la mắng chúng liền. Ông cháu gặp nhau như
đi thăm tù cải tao, thật là một hoàn cảnh đặc biệt hiếm hoi.
Nghe bác kể lại, tôi đành tìm cách an ủi bác,
kể cho bác nghe về những đứa cháu phá phách của tôi, mọi thứ trong phòng tôi
mỗi ngày được xếp theo một kiểu, computer của tôi được load đầy các games
"comp của ông ngoại dễ xài hơn, con thích games trong comp của ông ngoại
hơn" thế là cái computer của tôi bận dài dài, chỉ trừ khi chúng đi học.
Cho nên chơi với cháu chưa hẳn là hạnh phúc đâu bác ạ .
Bác kể cho tôi những
bữa cơm chấm xì dầu thật cảm động. Mới đầu bác hỏi tôi :" Ông có bao giờ
mút xì dầu chưa "? Tôi trả lời là tôi không hiểu ý bác.
Bác kể lại vào những
tháng bác chưa có thẻ EBT, bác ăn cơm với xì dầu hiệu đậu nành, nhưng không
dám chan vào chén cơm, chỉ hai miếng cơm mới nhúng đầu đủa vào chén xì dầu
một lần và mút lấy đầu đũa, vì nếu chan vào chén cơm hay mút nhiều lần thì sẽ
hết mất, không có tiền mua nữa. Những ngày tháng ấy, anh Hồng, ngày xưa ở
Biệt Động Quân, và một thời làm Chỉ Huy Trưởng Căn Cứ Rừng Lá, trước ngày mất
nước anh về Phủ Thủ Tướng, mỗi lần ghé thăm, anh thường mua xì dầu, rau
muống, Broccoli cho tôi, tôi còn nhớ mãi, bây giờ anh move đi xa rồi, cách
đây cũng vài ba tiếng lái xe nên anh không thường tới nữa, mà cũng tội
nghiệp, anh ấy cũng chỉ sống với mấy trăm đồng tiền già mà thôi, nhưng khi
nào tới cũng đưa tôi đi ăn phở, hay có khi anh mua sẵn 2 tô phở mang đến đây
hai anh em cùng ăn. Nghĩ lại, chỉ có những người lính mới thương nhau và đùm bọc
nhau trên đất nước tạm dung này.
Ông biết không, vào
những ngày tháng đó, có khi tôi rất thèm bánh tráng có vừng đen, hay cơm
trắng và xì dầu, mà phải là xì dầu đậu nành, đủ cho tôi ăn không sợ hết.
Những đêm nằm không ngủ được, tôi lại ao ước có được một ổ bánh mì của chợ
Vons để ăn, tôi thèm mùi thơm của bánh mì chưa kịp nguội, hoặc giã đã nguội
đi, tôi lại thèm vị ngọt của bánh khi nhai còn thấm trên đầu lưỡi của mình,
thèm đến chảy nước miếng.
Nghe bác kể, tôi thực
sự không cầm được lòng mình, lại nghĩ tới thời gian đi tù cải tạo, tôi cũng
đã từng thèm được ăn một bữa khoai mì cho thật no, và chỉ mơ ước ngày được
thả về, tôi sẽ bảo vợ mua khoai mì cho tôi ăn một bữa cho đã thèm.
Khi thiếu thốn, con
người sẽ thèm đủ thứ, cho nên nghe bác kể, tôi thực sự hiểu được cảnh ngộ ấy,
và hiểu được sâu xa nỗi lòng của bác, chỉ có một điều mà không ai ngờ được,
đó là sống trong một siêu cường bậc nhất, mà người dân chỉ thèm một ổ bánh mì
khong cũng không có để ăn, cái ước mơ nhỏ nhoi ấy đã ở dưới mức tầm thường
rồi, vì kể cả những người vô gai cư trên thành phố này, cũng không ai có một
ước mơ như bác Thụy. Có ai quanh đây đang lâm vào tình cảnh của bác hay không
tôi không rõ, cũng có thể có người bị gia đình hắt hủi, con cái bỏ rơi và xua
đuổi, nhưng đến một đồng xu dính túi cũng không có thì tôi không tin.
Rồi một ngày bác nhờ
tôi chở đi xin việc, bác đọc được một mẫu rao vặt đăng tin cần một người đứng
tuổi, có sức khỏe, để săn sóc một ông già 83 tuổi, bị bệnh mất trí, bao ăn ở,
tiền lương sẽ thương lượng.
Tôi chở bác tới địa chỉ tìm gặp chủ nhà,
cô chủ nhà tiếp chúng tôi và hỏi :
- Chú xin hay chú này xin?
- Tôi, bác nhanh nhẩu trả lời.
Chủ nhà dẫn chúng tôi
đến phòng ông cụ, cô cho biết ông cụ đã quên hết mọi thứ, cần giúp ông cụ ăn
uống, đi tiêu, đi tiểu, thay quần áo, và tắm cho ông cụ. Mọi sinh hoạt của
ông cụ đều cần được giúp đỡ, nhất là về đêm, ông cụ hay thức dậy đi quanh
quẩn trong nhà một mình, những lúc như thế cần có người bên cạnh, đề phòng
khi ông cụ bị té. Nhiều khi ông cụ đi tiêu, đi tiểu trong quần mà không biết.
Và cô hỏi:
- Chú có thể giúp ba tôi được không ? Hay chú làm thử vài ngay , vì có người
nhận làm nhưng một hay hai ngày sau lại bỏ vì không chịu được tính tình của ông
cụ.
- Không đâu, tôi làm được, tôi rất thích người già và trẻ con, cô cứ để tôi
làm.
- Vâng, vậy chú có bằng lái xe không cho cháu xem thử?
Bác lấy bằng lái xe
đưa cho cô chủ, cô ta xem xong rồi trả lại bác, cô nói, ba cháu nặng 65 ký Không
hiểu chú có thể đỡ nổi không, chú làm thử một vài ngày đi, nếu không được,
cháu vẫn tính lương cho chú.
Lương tháng là $800,
bao ăn ở, mỗi tuần nghỉ một ngày, tốt nhất là thứ 7, cái giường phía trong là
của ba cháu, chú nằm giường ngoài. Thức ăn hàng ngày cháu nấu sẵn để trong tủ
lạnh hay trên bếp, chú muốn ăn thứ gì cứ ăn tự nhiên.
Mỗi ngày ba cháu uống
12 loại thuốc, ăn cơm trưa, chiều, sáng. Ba cháu uống cà phê, khi chú pha cà
phê, nên để nguội rồi mới đưa cho ba cháu, vì ba cháu thích khuấy cà phê bằng
ngón tay rồi mút. Thuốc thì cháu sẽ viết tên, liều lượng, giờ uống để trên
bàn, chú cho ba cháu uống đúng giờ là được rồi.
Sau khi chủ nhà và bác
bàn bạc công việc xong, tôi chở bác ra về, hẹn thứ 2 tuần tới là bắt đầu đi
làm. Thoạt đầu bác có vẻ rất vui vì tìm được công việc, nhưng một lúc sau,
tôi thấy bác khóc, bác như bị hụt hơi cứ nấc lên từng tiếng, tôi lo sợ nên
tìm cách đưa bác vào một shop bên đường, đậu xe lại và hỏi bác :
- Sao bác lại buồn?
- Con người ta thì thuê người săn sóc cho cha, còn tôi thì bị đuổi ra khỏi
nhà đi chùi đít cho thiên hạ, ông nghĩ xem có tủi không?
Nói xong câu này bác
lại khóc lên thành tiếng. Tôi ngồi im để bác khóc cho hết cơn xúc đông rồi
mới bảo bác, mỗi người có một số phận, một đoạn trường, và một nỗi niềm phải
gánh, không ai có thể có hạnh phúc hoàn toàn, chỉ có ông cụ 83 tuổi ấy mới
thực sự hạnh phúc, vì ông đã quên hết mọi sự, đã không còn biết mọi sự.
Làm cha mẹ, được con
cái yêu thương, gia đình hòa thuận dĩ nhiền là điều tốt, . Nỗi đau khổ bị con
cái bỏ rơi hay xua đuổi chưa hẳn đã lớn hơn nỗi đau đớn khi phải nhìn thấy
con mình dửng dưng với cha mẹ , Không hiểu bác có nghĩ như tôi không?
Bây giờ ở là mùa Hè,
rải rác đó đây, trên những đồi hoang quanh nhà tôi đã trổ lên vài chùm hoa
dại, màu vàng như hoa Cúc, càng làm tôi nhớ đến quê hương mình, như ngày Thu
trên rừng núi cao nguyên, những khóm Quỳ hoang cũng nở vàng như vậy trên
những triền đồi, và càng nhớ đến người sĩ quan thám báo bây giờ không phải
đang nhật tu trận liệt, hay chăm sóc một đồng đội kém may mắn, mà là đang
chăm sóc một cụ già mất trí...
Du Tử Nguyễn
Định
|
No comments:
Post a Comment
Những Sự Thật Cần Phải Biết