Friday, October 4, 2013

60 Năm Qua Dạ Vẫn Tối !.


 

     

         Xuân-Nương kính chuyển

 

 

  Xin mượn Diễn đàn để gởi đến quí vị trách nhiệm trong TTCSVNCH/HN một vài suy nghĩ riêng tư và một điều thắc mắc: -Lý do nào đã khiến quí vị gởi văn thư chính thức mời báo Người Việt đến dự Lễ Kỷ Niệm 10 năm của TTCS ? Khẩn thiết xin quí vị giải thích cho cá nhân tôi và nhiều Cựu Quân nhân khắp nơi được rõ. Và đây là những suy tư của tôi gởi quí vị tùy nghi.

     Thân kính

    Mũ Xanh Nguyễn văn Dõng.

 

          60 Năm Qua Dạ Vẫn Tối !.

 Những người chống cộng theo dõi VC rất kỹ, vạch mặt chúng nó không chừa chổ nào, nhưng rồi cũng cứ mắc mưu cộng sản. Ấu trỉ chính trị đến thế thì thôi. “ Fini l’eau dire” ! Phải chi chúng ta cứ để cho Bùi Tín và đồng bọn lên lớp với nhau, cộng đồng không ai đếm xỉa đến. Ở xứ tự do ta không thể cho bọn đó đi mò tôm thì ít ra ta phải xem bọn họ như không có ; nghe chúng nó chẳng lợi ích gì, đối thoại với chúng nó lại càng toi công, chỉ nên âm thầm theo dỏi, đề phòng ; lên lớp giữa sa mạc vài lần bọn hắn chán nản sẽ ngưng không đi phun nọc độc nữa ; và như thế chúng ta sẽ đánh gục bất cứ một tên nằm vùng, trá hàng nào với sách lược cô lập chúng nó.
 
Trái lại phe ta thường như một đám thiêu thân thích lao đầu vào nơi nào có ánh sáng để...xem minh có “ăn ảnh” hay không ! Đến một nhân vật phản động cở như Nguyễn Chí Thiện, lại bị lao hay ung thư phổi nặng, ho ra máu, không đũ trhuốc trị mà vẫn sống nhăn răng cho đến lúc được Đảng cho xuất ngoại, (và được chính quyền Mỹ cho nhập cảnh dù đang bịnh nặng ?), mà cũng có vô số người tin và tôn thờ. Ngây ngô khờ khạo đến mức đó còn biết nói sao? Trong tác phẩm La chute de Saigon, nhà báo, nhà văn người Pháp Olivier Todd đã từng sống ở Việt Nam, cho biết Nguyễn Chí Thiện đã chết năm 1987.

 Nhựt báo Người Việt ở Cali đã đôi lần bốn lượt nhục mạ người Việt tị nạn cùng quân lực Miền Nam trước đây mà người tị nạn cũng cứ ủng hộ gởi đăng quảng cáo và mua báo ! Rồi lại gởi thư ngỏ, với chữ ký của đũ thứ thủ lảnh các tổ chức rất xôm tụ, cho ban biên tập Người Việt để bày tỏ thái độ và để được giải thích ! Sao giống y chan cái thư ngỏ của 36 ông trí ngủ gởi Bắc bộ phủ vừa rồi, thế thì bao giờ mới khá? Có người còn dự định thành lập phái đoàn xin gặp nhựt báo Người Việt để... tôi thật không hiểu để làm gì?
 
Những người nầy làm tôi có cảm tưởng nếu họ cầm súng ngoài chiến trường họ sẽ “kêu gọi người anh em phía bên kia” hảy để súng qua một bên và ra nơi trống trải nói chuyện phải quấy. Họ còn sống ở thời đại Tam quốc chăng? Cái thời mà các tướng Tàu ra trận chữi bới phải quấy với nhau đã đời rồi mới xáp chiến. Không biết những người chủ trương có hiểu rằng những hành động đối thoại đó mặc nhiên nhìn nhận Báo Người Việt là “phe ta đang lạc đường” nên anh em xúm nhau lại chỉnh đốn, dù rằng chúng không giấu cái đít đỏ lòm : ông chủ bút đã có từng mặt trong một văn phòng có treo cờ đỏ sao vàng bên cạnh tên VC Nguyễn Xuân Phong, và ông chủ báo còn hội hợp với cả Nguyễn Tấn Dũng. Bao nhiêu chứng tích đó chưa đũ để kết án chúng là VC hay sao?
 
Lại có kẻ lắm mồm rằng giao du là quyền tự do của mọi người. Tiếp xúc với VC đâu hẳn là VC?
 
Đúng, chưa hẳn là VC nhưng là việt gian, bởi vì chỉ có gian nhân mới giao du với hiệp đảng cộng phỉ. Hay phải chờ khi nào chúng nó xuất trình thẻ Đảng? Rồi cũng dám có người cho là thẻ giả ! Có ai hiểu được hành động chính trị nầy xin chỉ dẫn dùm làm phước. Ngây thơ, rộng lượng cũng vừa phải thôi, quá ngây thơ thành khờ khạo.
 
Đừng quên lời dạy của ông bà : thiệt thà là cha dại. Trước một cường địch gian manh xảo trá, chuyên lừa bịp từ bao nhiêu thập niên qua, mà ta cứ tiếp tục cái trò “quân tử Tàu” sợ mất lòng, dĩ hòa vi quí, thiếu quyết tâm, dứt khoát... thì chỉ có chết. Miệng cứ bô bô như két làm như mình là người rộng lượng, khoan dung : đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại, lấy trí nhân thay cường bạo... Đồng ý, nhưng bọn đó sẵn sàng xin đũ thứ lỗi cho qua lề, làm bất cứ gì để nhứt thời xoa dịu dư luận rồi đâu cũng vào đó; chúng nó lại tiếp tục đánh phá, rồi lại xin lỗi... Lui một bước để tiến hai ba bước đó là chiến lược cố hữu của chúng ; ai cũng đã từng thấy nhưng chẳng mấy ai nhớ. Và có ai hiểu cho rằng trí nhân chỉ có thay thế thôi, trí nhân không đũ sức để đánh dẹp cường bạo trước khi thay nó.
 
Trong cuộc cách mạng hoa lài của các nước á-rập, ta đã thấy chỉ có bạo lực mới thắng được hung tàn. Nếu sợ máu thì đừng học đòi làm đồ tể. Trong vụ nhựt báo Người Việt, không chỉ cô lập tờ báo, mà phải cô lập tất cả những ai cộng tác với tờ báo đó. Và phải cô lập triệt để : chúng nó lò mò tìm hay lập tờ báo khác để tiếp tục công tác là phải cô lập ngay tờ báo đó. Như vậy chúng nó mới hết đường ngo ngoe. “Cạn dòng lá thắm,dứt đường chim xanh”. Hết đường sống, bọn chúng sẽ không dám nhúc nhích nữa. Chứ đã biết rõ Thúy Nga Paris với Nguyễn Ngọc Ngạn là việt gian mà khi chúng nó tổ chức nhạc hội lại rần rần kéo nhau bỏ tiền ra ủng hộ chúng nó v.v...
 
Thế là thế nào? Dân ngu thì hùa nhau ngụy biện rằng văn nghệ chớ không phải chánh trị, ai làm chánh trị thì đi chổ khác chơi ! Họ không làm chánh trị, thế sao khi VC vô họ cũng đi chổ khác chơi? Lại còn van xin thiên hạ ban cho danh hiệu tị nạn chính trị?
 
Quả thật người khôn sống với thằng ngu bực mình.

 Một bằng chứng cụ thể khác về chuyện ấu trỉ chính trị của dân ta là vụ Mặt Trận những năm 1980. Phe mình gạt dân ta hết sức nhẹ nhàng, và gạt đến hàng trăm ngàn người tị nạn, thượng vàng hạ cám đều không tránh khỏi!
 
Thật là chuyện hi hữu, khó tin nhưng có thật. Thời đó không thấy ai nêu thắc mắc dù rằng có rất nhiều điều để thắc mắc. Chỉ có vài ba người “liều mạng” chỉ trích thẳng thừng M.T.và anh em Hoàng Cơ Minh, và họ đã bị khá nhiều nguy khốn. Chỉ cần có chút xíu hiểu biết – và suy nghĩ - để nhận ra ngay rằng Kháng chiến là chuyện “ruồi bu”.

Nói kháng chiến là nói đến vũ trang, từ đó suy ra : tài chánh nào đũ để thực hiện việc đó, bởi vì vũ khí là loại “xa xí phẫm” rất mắc tiền. Muốn đánh nhau với VC ắt phải có quân, mà phải có nhiều quân, ít lắm cũng phải vài ngàn để làm bàn đạp tiến tới. Tiền đâu trang bị cho bao nhiêu đó quân, nếu thật sự có quân.
 
Cái thắc mắc chính là về số quân đó: đào đâu ra? Mộ lính ở hải ngoại ư ? Chuyện “pha chè”. Thoát ra được hải ngoại, các thanh niên lo lao động quần quật để xây dựng gia đình ; chẳng có mấy ai dư thì gìờ bỏ vợ bỏ con quay về đánh đấm. Chỉ còn có thể tuyển mộ trong các trại tị nạn vùng Đông Nam Á, liệu có được...chục người? Nội chuyện “quân” không thôi cũng đũ thấy là Kháng chiến dỏm, chưa bàn đến chuyện chiến khu.
 
Làm sao Mặt Trận lập được chiến khu cho hàng ngàn quân trú ẩn? Chắc chắn là chiến khu phải nằm trong lảnh thổ Việt Nam nếu thật sự muốn ăn thua với VC; chẳng lẽ lập chiến khu ở Thái Lan để... trình diễn kiếm bạc cắc à? Có ai đâu dại dột chứa chấp loạn quân trên đất của họ để VC có cớ gây hấn, quấy nhiểu. (Nghĩ lại có khi chính mình tối dạ đã không hiểu rằng mục tiêu của M.T. ở  hải ngoại là cộng đồng người tị nạn chống cộng chứ nào phải VC). Nhưng làm sao vào được VN, dù chỉ để tuyên truyền thôi chứ chưa nói đến chuyện lớn lao lập chiến khu.
 
Cái gương của Trần văn Bá sờ sờ ra đó. Thật ra chính anh Bá cũng mù tịt về VC nên mới liều mạng nhắm mắt đưa chân như vậy, chứ nếu anh ấy biết thế nào là công an nhân dân thì có cho vàng anh ấy cũng chẳng dám về kiểu đó. Biết ta mà không biết VC thì ta chỉ có “hui nhị tì” cũng đừng thắc mắc. Khi đem anh Bá ra  bắn chắc VC cũng thấy thương hại anh ấy, tuổi trẻ tài cao mà sao ngây thơ quá mức. Mà nghĩ cho cùng thì đa số các ngài khoa bảng đều như thế cả; họ đi mây về gió với nàng tiên nâu, họ đâu biết đi đất lội sình như lính nhà binh để biết thế nào là súng đạn AK, CKC...

 Cứ thử một toán năm ba người vược biên giới vào Miên, Lào thôi, sẽ biết đá biết vàng. Cụ thể chính bản thân ông Hoàng Cơ Minh và những cận vệ đã chứng minh điều đó. Việc nầy tôi đã có dịp may bất ngờ để bày tỏ với chính Hoành Cơ Định khi ông ấy – nếu không phải ai khác mạo danh – điện thoại cho tôi đôi ba năm sau ngày Hoàng Cơ Minh bị giết. Ông gọi tôi không phải để cho tôi bày tỏ ý kiến gì cả, mà để hỏi tôi một câu làm tôi chưng hửng và ... vui vui :

- Anh Dõng nầy, nghe nói anh còn một số “anh em” bên nhà, vậy anh có thể cho tôi xin địa chỉ vài người để liên lạc được không?

Tôi liền đề nghị ngược lại, ông nên cho tôi danh tánh và địa chỉ người của ông trước đã. Dĩ nhiên là ông ta từ chối. Sẵn đó tôi liền nêu ngay thắc mắc : vì sao một đề đốc, thủ lảnh một tổ chức đấu tranh, mà hành động như một tên dân vệ ? Chỉ vài mươi người vũ trang tối thiểu, không đường tiếp viện mà ngang nhiên xâm nhập biên giới xứ người đang dưới quyền kiểm soát của VC là sao? Ông là sĩ quan thật hay sĩ quan dỏm ? Mặt khác, là thủ lảnh một tổ chức đấu tranh mà không bảo trọng lấy thân, tức bảo trọng tổ chức, hy sinh lảng xẹt như vậy là thế nào?... Tôi chưa nói hết ý thì bên kia cúp máy.

Cái thắc mắc thứ đến là vấn đề tài chánh để nuôi quân, chỉ nói chuyện nuôi quân thôi cũng đã là chuyện bất khả. Với số tiền năm mười triệu quyên góp được, Mặt Trận sẽ nuôi được bao nhiêu quân, trong bao nhiêu ngày? Bây giờ biết ra thì quân chỉ có hơn chục người, vậy số bạc triệu kia nay ở đâu? Chắc phải hiểu rằng bây giờ là quỷ của Việt Tân, được thành lập ngày 10/9/1982, có thể nói là cùng lúc với Mặt Trận, nhưng chỉ công khai ra mắt năm 2004 tại Bá Linh, khi Mặt Trận, rồi Liên Minh Việt Nam Tự Do, rồi Hội nghị liên kết... tan hàng.
 
Ngày hợp Hội Nghị Liên Kết, Nguyễn Ngọc Bích không quên mời tôi sang Hoa Thịnh Đốn, nhưng tôi từ chối. Trần Đức Tường cũng đã không quên gởi một tấm thiệp rất trang trọng mời tôi sang Đức dự lễ ra mắt đảng Việt Tân. Tôi cũng từ chối không đi, nhưng đã dùng tấm thiệp đó viết cho Tường mấy chữ đại khái hỏi Tường chứ sau Việt Tân sẽ còn gì nữa cho tôi biết luôn. Tóm lại, phe ta đã mắc mớp phe mình một cách hết sức ngây ngô, khó tưởng.

Lần Mặt Trận tổ chức đại lễ giổ tổ Hùng Vương tại Paris, tôi đưa gần 60 bà con từ Clermomt Ferrand lên du ngoạn thủ đô, sẵn dịp đưa bà con đến dự luôn thể để buổi lễ thêm khí thế theo yêu cầu của Tường. Trong phòng làm lễ, khi tôi đang sắp sếp chổ ngồi cho bà con thì có ai đó tìm tôi.
 
Ngẩng lên thì chẳng ai lạ mà là Mũ xanh Hồ Thiện Hiền cùng bốn năm anh em từ Berlin sang.(Hiền đã từng ở lán I, trại Long Giao với tôi; mấy anh em kia thì ở trại Bổ Túc-Tây Ninh và Suối Máu–Biên Hòa). Anh em đều mặc đồng phục đoàn viên Mặt Trận, trừ Hiền. Hiền là em rể của Chu Phạm Ngọc Sơn, một cựu học sinh Taberd, “phó thủ trưởng” hội Trí Thức Yêu Nước, nhưng Hiền đã “từ” không nhìn Sơn nữa vì Sơn phục vụ chế độ.
 
Anh em gặp lại nhau thật vui thật mừng. Hiền hơi ngạc nhiên không thấy tôi mặc đồng phục. Tôi cười bảo rằng tôi không dính liếu gì đến M.T. cả mặc dù Trần Đức Tường và Bùi Trịnh Hữu cứ xem tôi như một đoàn viên có lẽ vì tôi rất thường có mặt quan sát các sinh hoạt của M.T. (Có lần tôi đã hy sinh luôn ba ngày cuối tuần để tham dự một “khoá huấn luyện” đoàn viên tại Villeneuve St Georges xem sao; dù rằng tôi không phải đoàn viên, nhưng được mọi người vui vẻ chấp nhận). Anh Hữu đã gởi tặng tôi một bộ đồng phục. Cũng như tôi, Hiền không dính dáng đến M.T, nhưng quyết tâm theo anh em sang Paris chỉ cốt để tìm tôi; mấy anh em kia cũng thế mặc dù họ là đoàn viên M.T. Dịp đó tôi lôi anh em tránh xa nơi có nhiều tai mắt và nêu tất cả những thắc mắc của tôi. Hiền hoàn toàn đồng ý; anh em tìm tôi là cũng vì những nghi vấn đó ! Nhưng Hiền can tôi không nên công khai nêu lên những chuyện đó chẳng có lợi cho tôi. Đã từng biết tính tôi trong tù, Hiền lo ngại cho tôi nên luôn khuyên tôi chưa phải lúc để nêu vấn đề.

Nhưng cứ ấm ức trong lòng nên rồi một thời gian sau, tôi đã gọi Trần Đức Tường, lúc đó đã là khu bộ trưởng M.T.(xứ bộ trưởng là anh Bùi Trịnh Hữu), hẹn một ngày cuối tuần sẽ lên nhà hắn để bàn tí việc nhưng chẳng nói là việc gì. Tường dặn tôi lên chiều thứ bảy ăn cơm và ngủ lại nhà hắn ở Evry. Tôi rất mừng vì nghĩ là sẽ có nhiều thì giờ để anh em bàn thảo.
 
Nhưng Tường đã gọi cả gia đình Nguyễn Vô Kỹ và Nguyễn Ngọc Đức, một đoàn viên trẻ đang lên, cùng đến chơi, và chơi đến quá khuya. Kỹ, Tường đều là bạn học với tôi từ thuở trung học Taberd. Khi Kỹ và Đức ra về thì đã quá khuya, Tường bảo con đưa tôi vào phòng nghỉ ngơi. Vậy là trớt quớt. Tôi nghĩ bụng chắc là Tường không muốn tôi đề cập trực tiếp với hắn những vấn đề “khó ăn khó nói”, nhứt là với tôi. Có lần Tường đã thẳng thừng không chút rào trước đón sau bảo tôi như ra lịnh :

-  Mầy dẹp cái vụ Liên hội của mầy đi.

Đó là lần tôi xuống Toulouse ở nhà Hồ Bá Thọ để gặp gở anh em dưới đó bàn việc thành lập Liên Hội Người Việt Tự Do tại Pháp. Tường cũng có mặt vì M.T. đang có hoạt động ở Toulouse. Thay vì khuyến khích anh em chúng tôi trong việc kết hợp người Việt tị nạn, Tường lại chống đối. Tường làm tôi suy nghĩ và buồn cười vì nghĩ có lẻ M.T. sợ bị cạnh tranh. Rốt lại thì phe ta đấu tranh với nhau trước, tỉa nhau cho hết để cuối cùng VC dứt điểm cho dễ dàng.
 
Vài năm sau, 1992, cung cách nầy tôi cũng được Lại Thế Hùng xác nhận khi bất ngờ tôi gặp Hùng lang thang ở Hoa Thịnh Đốn nên lôi Hùng vào dự một phiên hợp thành lập Tổng Liên Hội Người Việt Tự Do Hải Ngoại. Tại đây ban tổ chức đã ngỏ ý mời hội Cộng Đồng Người Việt tại Âu Châu của Hùng tham gia vào Tổng Liên Hội. Hùng lên diễn đàng nói trăng nói cuội, đao to búa lớn – parler pour ne rien dire -  như thường lệ trước khi dõng dạc tuyên bố một câu xanh dờn :

- Chúng tôi là Cộng Đồng Người Việt Âu Châu, nếu gia nhập vào Tổng Liên Hội thì cái Liên Hội Người Việt Tự Do tại Pháp phải được giải tán hay sáp nhập vào Cộng Đồng.

Hùng làm anh em kinh ngạc và mỉm cười lắc đầu quầy quậy : cái thiển cận, vị kỷ, ấu trỉ, tự cao... của phe ta đã phá nát cộng đồng tị nạn từ bao nhiêu năm qua. Liệu rồi nó còn tiếp tục phá nát đến bao giờ? Hình như phần lớn trong số những lảnh tụ các đoàn thể hải ngoại đều có chung một mẫu số : chường mặt ra trước ống kính và trước “micro” nói bất cứ gì miển sao gây được sự chú ý để mọi người xem là... lảnh tụ, biết đâu mai sau lại không “ngáp phải ruồi”, không có một tương lai sáng sủa. Đó cũng là một hình thức đầu tư chính trị !

Thỉnh nguyện thư vừa qua cũng “xem xem”. Đài SBTN đã không chút ngượng ngùng lợi dụng ngay cơ hội để đưa đàn em Young Leaders vào giới thiệu với tòa Bạch Ốc, thỉnh nguyện thư lẹt đẹt theo sau, thành ra thứ yếu, chẳng được lưu ý như mong muốn. Mặt khác, muốn bắt chẹt kinh tế VC phe ta lại yêu cầu Hoa kỳ cấm vận, trong lúc cộng đồng cứ tuôn tiền ra về VN du hí ; số tiền lên đến bạc tỉ đô chớ đâu phải nhỏ. Ý thức chính trị của cộng đồng bỏ đâu mà lại đi làm một chuyện phải nói là đầy hảo tâm nhưng lại vô ý thức đến như vậy?
 
Trước kia miền Nam chỉ được Mỹ chi viện hàng năm có vài ba trăm triệu thôi, vậy mà đánh cộng chạy dài dài. Nay nhận hàng tỉ đô mỗi năm, VC sẽ trường thọ ! Miệng thì chống cộng ầm ĩ, tay lại nâng bi, nuôi dưởng chúng nó. Đấu tranh kiểu nầy chắc đến tết Congo mới có kết quả. Kết quả nếu có, sẽ do ai đó đũ mạnh để áp đặt lên xứ sở, và dân Việt lại tiếp tục thân trâu ngựa dưới một hình thức mới mẻ hơn.
 
Đường đậu gạo nếp lúc nào cũng có sẵn trong nhà, nhưng phải chờ người ngoài đến mở hảng xưởng sản xuất bánh kẹo làm giàu và ta đến xin làm công, tiếp tục cuộc đời ăn bám, chẳng bao giờ biết tự cường. Không biết tự cường thì đừng mơ độc lập, tự do, hạnh phúc ! Từ ngàn xưa ta là giống Lạc Hồng nước Đại Ngu; đến ngàn sau, vì chỉ biết có hưởng lạc, ta thành dân... lạc hậu nước đại ngu!

         Bốn ngàn năm qua, thiên hạ đã rời cung trăng trên đường lên hỏa tinh mà ta vẫn còn bò bốn cẳng, loanh quanh trong vòng lạc hậu, có đáng tự hào lắm không hởi các ông khoa bng? Hay các ông lại dạy rằng thằng dân nó dốt, chớ khoa bảng chúng tôi đâu có dốt ! Đúng. (tuy rằng cũng có một số khoa bảng rất dốt đấy các ông ạ). Các ông đã phán như thế thì chả ai có thể phản bát. Các ông không dốt, nhưng đại đa số các ông ngu si mù quáng, chỉ biết nhìn lỗ rún và chóp mũi, nói năng, viết lách láo lếu chỉ để khoe khoan những hiểu biết sách vở từ chương; trên đường đời thì ngờ nghệch, nên bọn cán bộ VC, rất tinh ranh vì được huấn luyện, dẫn dụ vào con đường phản phúc, thân bại danh liệt, gây nguy hại cho cộng đồng mà các ông vẫn không hay không biết.
 
                  Đã từng có vài vị đại khoa bảng “tôn sư” những tên “sư CS thứ thiệt” nằm vùng một cách hết sức thành kính, hay bị những cán bộ hạ cấp lừa bịp hết sức dễ dàng. Họ học nhiều nhưng vì chỉ biết có cái danh và cái lợi riêng tư nên đâm ra tối dạ. Một chuyện điển hình là vụ “Diễn hành mùa hè” vừa qua tại Paris. Phe ta đã ngây ngô nhận lời mời để cùng tổ chức cuộc diễn hành với đoàn văn công từ VN sang.
 
          Chỉ vì một chút hư danh mà trước mắt thiên hạ người Việt ti nạn CS tại Paris đã “hòa hợp hòa giãi” với CSBV, tự đặc mình dưới trướng của chúng nó. Vậy mà vẫn huênh hoang hảnh diện, “thành công, đại thành công”. Còn có cái ngu si mê mụi nào hơn? Và một vụ điển hình khác, một ông khoa bảng trẻ ở Texas đang gây xáo trộn náo loạn cả cộng đồng địa phương cũng nhờ vào cái dốt nát của các ngài đại diện các đoàn thể ! Khi một bác sĩ trẻ bỏ của – số bạc khá lớn mà chưa có người trẻ nào dám làm – xây tượng đài để tỏ lòng ngưởng mộ và biết ơn của một hậu duệ đối với các bực cha chú đã vị quốc vong thân.
 
             Nghe qua thì ý nghĩ và hành động nầy không có chổ nào chê được. Thế nhưng, trên chính trường, người khôn sẽ đặt ngay nghi vấn : chuyện có thật nhưng hơi khó tin, một BS trẻ sao dám chi đến vài chục ngàn đô ? Thật là độc nhứt vô nhị. Ấy vậy mà chỉ nghe thấy toàn lời khen và mọi người nhào vô ủng hộ.
 
                  Hành động ủng hộ không đáng trách; đáng trách chăng là hành động thiếu suy nghĩ. Khi mình cho một đồng thì trong túi phải có ít ra là 10 đồng, còn gia đình vợ con nữa chứ. Khi ông BS xuất túi đến trên chục ngàn thì hẳn ông phải còn trong nhà băng ít lắm cũng vài trăm ngàn. Tôi tự hỏi ông làm chuyên môn nào trong nghề – thẫm mỹ chăng - mà tuổi trẻ tài cao lại thu nhiều bạc đến thế.
 
                     Cứ nhìn vào cung cách hành sự của ông BS và những người sau lưng ông cũng có thể nghi ngờ thiện ý của họ và ngửi thấy ngay âm mưu của những kẻ núp bóng, mượn danh ông BS để thực hiện ý đổ bôi bẩn hình ảnh người quân nhân VNCH.
 
                  Họ làm việc ngược đời nhưng nhờ cái dốt của thiên hạ nên họ vẫn tiến hành theo chương trình riêng của họ : làm một tượng đài với anh lính VNCH ngồi ôm lá cờ, mặt mũi bơ phờ rầu rĩ ! Một bức tượng như thế chỉ nên đem tặng BS Trung Chỉnh để ông đặt vào nghĩa trang quân đội của ông.
 
              Trong mọi hoạt động chính trị, đấu tranh luôn luôn phải “dương cao ngọn cờ”, đàng nầy ông BS trẻ lại hạ cờ hay cuốn cờ để lên gối ! Rõ ràng ông BS muốn làm tượng đài để ghi nhớ cuộc “chiến bại” của dân Nam. Cho đến giờ phút nầy mặc dù vài người có ý thức, nhận ra việc làm mờ ám, lên tiếng “chỉnh”, phản đối, nhưng họ vẫn không nhân nhượng.
 
                  Khởi đầu họ đặt mọi người trước việc đã rồi : họ đã có ủy ban xây dựng tượng đài, có mô hình tượng đài, có nơi đặt để tượng đài...Họ làm việc hoàn toàn phản dân chủ. Nhưng đáng trách vẫn là các ngài đại diện các đoàn thể tại địa phương, họ chưa đui sao họ chẳng nhìn thấy gì hết vậy?
 
                Họ lại còn rần rần kéo nhau tham dự lễ đặt viên đá đầu tiên - có cả Lại Thế Hùng - chường mặt ra “phát biểu” lỉnh kỉnh! Thật là hết nước nói. Ngu si dốt nát đến mực thì làm sao thắng VC. Nếu ông BS trẻ kia thật lòng thật dạ, thì việc đầu tiên ông phải làm là gặp gở đại diện các đoàn thể cùng thân hào nhân sĩ hỏi ý kiến.
 
                 Sau đó mới chính thức mời hợp để bầu ra ủy ban xây dựng tượng đài. Ủy ban sẽ tham khảo ý kiến rộng rãi để nặng ra mô hình của tương đài: lính Mỹ lính Việt? không có lính Mỹ? Hình ảnh buổi dựng cờ ở Phú Vân Lâu, Huế, kỷ niệm chiến thắng Tết Mậu Thân?
 
                  Hay trên cổ thành Quảng Trị kỷ niệm chiến thắng Mùa hè đỏ lữa?.. Có mô hình được mọi người trong vùng chấp thuận chừng đó mới tính chuyện gây quỉ, tìm nơi dựng tượng và sau cùng mới tới chuyện làm lễ đặt viên đá đầu tiên. Việc đơn giản như vậy mà ông BS tuổi trẻ tài cao vẫn qua mặt được thiên hạ, cái mới lạ lùng.
 
               Quả thật 60 năm qua dạ vẫn tối. Còn biết nói sao ? Sống trên một nước dân chủ vào bực nhứt thiên hạ trên 30 năm qua mà sao không học được gì hết vậy? Thế thì biết đến bao giờ dân Việt mới mong thoát khỏi cảnh bị thiên hạ đè đầu cởi cổ ?Tuy nhiên cũng còn chút may mắn là giờ chót nhóm người hiểu biết đã vận động thành công trong việc ngưng xây cất một tượng đài như thế.

  Buồn ơi xa vắng mênh mông là buồn.

 Trong đấu tranh với CS, sợi giây tình cảm, tính cả nể dĩ hòa vi quí sẽ trói chúng ta lại cho chúng nó dứt điểm.
 
Nếu cứ tiếp tục ngây thơ, thiển cận, thiếu cương quyết, không biết hy sinh lại dễ tin xin đừng chống cộng, không những vô ích mà còn gây tai họa cho đại cuộc. Chính cái ngu, cái dốt, cái tự ti, ích kỷ... đã phân hoá chúng ta và đưa chúng ta vào con đường chống nhau cũng hăng không kém chống cộng bao nhiêu./.

 

 

 

 

No comments:

Post a Comment

Những Sự Thật Cần Phải Biết