From: sanduyle
Date: Sat, 7 Dec 2013 16:29:23 -0800
Subject: DUYEN LANG HA TIEN NHAT :NGUYÊN NHÂN CÁI CHẾT CỦA TT DIỆM
KHONG VE VIET NAM NEU CON VIET CONG (KVVNNCVC)
MUON CHONG TAU CONG PHAI DIET VIET CONG (MCTCPDVC)
MUON DIET VIET CONG PHAI DIET VIET GIAN (MDVCPDVG)
On Saturday, December 7, 2013 4:10 PM, Tran Ho <>
wrote:
NGUYÊN NHÂN CÁI CHẾT
CỦA TT DIỆM
(phần 1)
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
Vấn đề trên do nhà báo
Đinh Từ Thức đặt ra. Nhưng theo thiển ý, cụ Thức giải thích thiếu minh bạch và
chính xác. Người viết xin được làm tiếp công việc này.
Cụ ĐinhTừ Thức là một
nhà báo gạo cội, nổi danh trong làng báo Saigon trước năm 1975 với bút hiệu
“Sức Mấy,” thời mà chúng tôi chỉ là một tên lính mới tò te, vừa thay bỏ chiếc
quần rách đít vì chà lết trên chiếc ghế nhà trường bằng bộ đồ kaki rộng thùng
thình, trông chẳng giống con giáp nào. Cụ Thức mới vừa cho ra đời bài viết có
nhan đề là “50 năm sau biến cố 1/11/1963: xét lại nguyên nhân và hậu quả.” Bài
của cụ Thức tương đối hơi dài với rất, rất nhiều dữ kiện trưng dẫn. Điều đó
chứng tỏ tác giả là một học trò ngoan của Cửa Khổng, thuộc và thực hành đúng
câu giáo huấn nơi Sân Trình “tố đa, khán đa, thương lượng đa.” Tôi nhớ cụ Thức
có gởi bài lên internet, nhưng lại do một nhân vật mà tôi “kỵ” posted nên không
mở ra đọc và delete ngay. Mãi gần đây, có người bạn phương xa gọi hỏi tôi: “đã
đọc bài của Sức Mấy chưa?” Tôi làm bộ như không biết, hỏi lại: “chưa, mà ở
đâu?” Người bạn chắc không nhớ rõ nên trả lời dấm dớ: “thì tìm mà đọc chứ làm
sao tôi biết nó ở đâu bây giờ.” Tôi phải khổ công mò mẫm vào mấy trang web
thường lui tới mới thấy nó nằm trong “Ba Cây Trúc” của cụ Lê Hùng tận bên Bỉ.
Tôi moi ra nghiền ngẫm - vì của cụ Sức Mấy mà - Thật tình, tôi đọc đi đọc lại
rất nhiều lần, cố ý tìm cho ra, xem cái “HuyềnThoại Ngô Đình Điệm” của cụ Sức
Mấy là gì, nhưng mơ hồ quá.
Đọc chán mà vẫn không tìm ra. Tôi suy
nghĩ đắn đo, có nên viết, và phải viết thế nào để giúp cụ Đinh Từ Thức tìm ra
được cái nguyên nhân của việc lật đổ TT Ngô Đình Diệm và chính quyền của ông,
trả lại hai chữ “HUYỀN THOẠI” về cho nguyên thủy của nó là “SỰ THẬT” mà không
gây thêm rối rắm trong dư luận.
Hiện nay, bọn bất lương và bè lũ tay sai VGCS tung ra rất nhiều luận điệu hàm hồ nhằm mục đích nhục mạ TT Ngô Đình Diệm và nền Đệ I VNCH, điên cuồng và thậm tệ.
Nhiều người vì tinh thần yêu công lý và sự thật đã phải phản ứng lại vì không cầm được bực tức. Dư luận vì thế biến thành bất ổn, và cộng đồng trở nên xáo trộn do việc lời qua tiếng lại giữa đôi bên. Không phải tôi sợ bị chửi, mà sợ tình trạng do đó càng trở nên tồi tệ thêm. Chẳng ích lợi gì. Tôi đắn đo là vì thế. Hơn nữa còn sợ vô lễ với một bậc tôn trưởng.
SỰ THẬT hay HUYỀN THOẠI
(Xin lưu ý bạn đọc
trước: vì sợ dào dòng, chúng tôi sẽ cố gắng tối đa giới hạn việc trích dẫn và
vắn tắt lời lẽ. Do đó, nếu cần tham khảo, xin bạn đọc xem bài của cụ Đinh Từ
Thức mà chúng tôi có gởi kèm theo dưới dạng attachment.)
Cụ Đinh Từ Thức trình bầy tư tưởng, nêu lên như
một luận đề: Việc
Mỹ giết TT Ngô Đình Diệm với mục đích để đổ quân vào VN, và từ đó mọi người xưa
nay ca tụng TT Diêm là nhà lãnh đạo đã hy sinh vì Tổ Quốc chỉ là một huyền
thoại. Sau đó, cụ đưa ra rất nhiều dẫn chứng để bảo vệ luận đề của mình.
Cuối cùng, cụ kết luận bằng một lời khuyên cho những người ôm ấp cái huyền thoại
này rằng: “Những gì chưa rõ ràng từ
nửa thế kỷ trước ngày nay đã được sáng tỏ. Chỉ với những sự thật được phơi bầy
đã đủ chứng tỏ cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm, tuy là người cũng có khuyết điểm,
nhưng là một nhà lãnh đạo yêu nước, đạo đức và đáng kính. Những người yêu mến
ông không cần hun đúc tình cảm của mình dựa trên một huyền thoại, là ông đã hy
sinh chỉ vì chống lại chủ tâm của Mỹ đưa quân chiến đấu vào Việt Nam. Chính
nghĩa chỉ tồn tại khi dựa trên sự thật. Chính nghĩa dựa trên huyền thoại, cũng
chỉ là huyền thoại.”
Cũng may mà cụ Thức còn thừa nhận, cố TT Ngô Đình Diệm là một nhà lãnh đạo
yêu nước, đạo đức, và đáng kính.
Bài viết của cụ Đinh Từ Thức đưọc chia ra làm 2 phần và
đăng trên internet làm hai kỳ trước sau. Phần một, cụ ghi lại một số thông tin
và nhận định của vài giới trí thức, học giả, và của một số người VN làm việc
gần kề TT Diệm. Phần hai, cụ trình bầy những ý kiến xung đột trong chính quyền
Kennedy về các vấn đề nên hay không nên lật đổ TT Diệm và đem quân tác chiến Mỹ
vào VN.
Ở phần một, cụ liệt kê tên tuổi của
một số tác giả đã ấp ủ và nuôi dưỡng cái mà cụ gọi là “huyền thoại Ngô Đình Diệm.”
Cụ viết lan man, không tập trung vào một chủ điểm nhất định. Có thể tóm tắt ý
tưởng của cụ Thức trong một trích đoạn do chính cụ viết sau đây:
“Trong suốt 50 năm qua, đã có rất nhiều
người, nhiều đến nỗi không thể liệt kê hết ở đây, gồm cả những “bình
luận gia”, “học giả” hay “sử gia”, hầu như ai cũng nói giống nhau, như
một sự thật hiển nhiên, không cần dẫn chứng, là Mỹ đảo chánh để có
thể mang quân vào trực tiếp tham chiến ở Việt Nam, vì ông Diệm chống
lại việc này. Theo “huyền thoại” này, Mỹ phải lật ông Diệm như loại bỏ
một chướng ngại vật, để có thể đổ quân vào VN. Đặc biệt là khẳng
định này thông dụng trong dư luận người Việt, nhưng hầu như không được
nhắc tới trong tài liệu và sách báo của Mỹ.”
Những vị thức giả và những nhân vật mà cụ Thức
nêu tên như, phía ngoại quốc: bà Ellen T. Hammer, một sử gia, bà Monique
Demery, người cầm bút hình như chỉ là nghề tay trái. Phía Vietnam có: BS Trần
Kim Tuyến, Lm Cao Văn Luận, ĐT Nguyễn Hữu Duệ. Những người VN được nêu danh
tánh tin tưởng rằng TT Ngô Đình Diệm chống việc đem quân đội chiến đấu Mỹ vào
VN nên bị Mỹ lật đổ và giết chết. Nhưng theo cụ Đinh Từ Thức, lời họ nói không
có căn cứ nên không đáng tin. Phía những người Mỹ còn tệ hơn, như bà Hammer
chẳng hạn, chỉ thuật lại những gì nghe được từ những người VN kia nói ra. Nghĩa
là chẳng có gì đáng tin cậy hơn. Cụ Thức chê người Mỹ: “Tôi chỉ được biết vài
ba cuốn sách của Mỹ nói tới điều này, nhưng lại căn cứ từ sách báo
Việt ngữ.” Ngoài ra cụ còn nhắc đến tên một số tác giả và nhân vật ngoại quốc
nữa để làm chứng rằng, chính quyền Kennedy không chủ trương đem quân tham chiến
tại VN. Những nhân vật này là: Arthur Schlesinger Jr. sử gia, Rufus Phillips, nhân
viên CIA dưới quyền TT Lansdale, Robert Dallek, sử gia, Charles Barlet, nhà
báo, Seymour Hersh, nhà báo, và một Linh mục Mỹ dòng Tên nhưng không có tên.
Có một điều xác thực đáng lưu ý. TT Ngô Đình Diệm có xin Hoa Kỳ thêm quân viện
để ông tăng quân số và vũ khí cho địa phương quân, nghĩa quân, cảnh sát, và yêu
cầu gởi thêm nhân viên huấn luyện cho QLVNCH. Chuyện này khác hẳn với việc gởi
quân tác chiến Mỹ. Sự việc có các tướng Taylor và Rostow làm chứng.
Chuyện đáng thắc mắc là, tại sao cụ Đinh Từ Thức lại không tin tưởng ở những
nhân chứng và các sách vở dù là của Mỹ. Muốn hiểu chuyện này thì tiên quyết
phải biết cái nguyên tắc mà cụ tự đặt ra cho mình để đi tìm chân lý. Cụ viết:
“Về phía Hoa Kỳ, ngay từ thời lập quốc, những lời nói việc làm quan trọng liên
hệ tới chính quyền thường được ghi chép và lưu trữ. Nếu quả thật chính quyền Mỹ
đã có ý định, hay chính thức đòi lập căn cứ quân sự, hay đưa quân vào trực tiếp
chiến đấu ở Việt Nam, điều này chắc chắn phải được ghi lại trong những tài liệu
công khai hay bí mật. Trong nửa thế kỷ qua, về mối liên hệ giữa Mỹ và Việt Nam,
những người trong cuộc đã viết hồi ký, hoặc trả lời phỏng vấn về vai trò của
mình, cũng như những tài liệu mật hay tối mật, phần lớn đã được giải mật, không
thấy tài liệu nào nói tới ý định hay đòi hỏi của Mỹ muốn lập căn cứ quân sự
thường trực tại Việt Nam.” Thì ra cụ Thức cho rằng chỉ có những sự kiện nằm trong các văn
thư, tài liệu công khai hay bí mật của chính quyên phổ biến thì mới là sự thật,
đáng tin cậy. Ngoại giả đều thiếu căn cứ và không đáng tin.
Thế nhưng, điều lạ lùng là tác giả Đinh Từ Thức lại tỏ ra tin tưởng vào tiết lộ
của thiếu tướng Lansdale, mặc dầu tiết lộ này cũng chỉ là chuyện “hearsay.” Cụ
Thức kể rằng, vào tháng 10, 1961, TT Kennedy gửi cố vấn quân sự là Tướng
Maxwell Taylor tới Sài Gòn để trực tiếp lượng định tình hình. Phái đoàn rời
Washington ngày 17, ngoài Tướng Taylor còn cố vấn an ninh Walt Rostow, Tướng
Lansdale và một số chuyên viên khác. Lansdale, chỉ được coi là chuyên viên
trong phái đoàn, không được dự trù có mặt trong thành phần họp với ông Diệm.
Nhưng khi phái đoàn vừa tới Sài Gòn, Lansdale đã được mời đi thẳng từ phi
trường tới Dinh độc Lập họp riêng với anh em ông Diệm. Lansdale được ông Diệm
cho biết ông vừa ban bố tình trạng khẩn trương để đối phó với trận lụt lớn ở
miền Tây, và tình hình an ninh chung. Ông Diệm cũng hỏi thẳng Lansdale liệu ông
có thể tin tưởng vào chính quyền Kennedy được không? Trong cuốn Edward
Lansdale, the Unquiet American xuất bản năm 1988, tác giả Cecil B. Currey đã kể
lại cuộc gặp gỡ giữa anh em Tổng Thống Diệm và Tướng Edward Lansdale tại Dinh
Độc Lập ngày 18 tháng 10, 1961 (nguyên văn): “Nhiều năm sau, Lansdale tiết lộ: “Tôi chưa bao giờ nói với ai
điều này. Diệm
xác nhận rằng ông đã yêu cầu chính quyền Hoa Kỳ gửi quân chiến đấu Mỹ tới Việt
Nam. Lansdale
buồn rầu nhìn bạn mình. “Phải chăng ông đã đạt tới tình trạng khiến ông sẽ phải
cần đến họ để sống còn?” Ông Nhu có mặt, và giống như chuyến trước của
Lansdale, bắt đầu trả lời thay cho anh mình. Lansdale chặn ông ta. “Tôi hỏi anh
ông những câu đó, không hỏi ông!” Cả hai người Việt ngồi yên lặng một lúc. Rồi
ông Diệm trả lời. “Ông muốn nói rằng tôi không nên yêu cầu gửi quân? Lansdale
hỏi một câu khác. “Ông có cần họ không?” Ông Diệm không trả lời ngay và cuối
cùng nói “Thật ra, không cần”. Lansdale dịu giọng góp ý “Nên giữ như thế”. Sau này
ông nói, “Tôi chống lại việc mang quân chiến đấu tới. Tôi đã nhìn thấy người
Pháp làm và phác họa rằng chứng ta cũng sẽ làm như họ thôi - ngay cả với ý
hướng tốt.” (tr. 238)
Lansdale đã từng một thời là cố vấn của TT Ngô
Đình Diệm lúc còn là một đại tá. Và theo cụ Thức, Lansdale rất thân với TT Diệm
và được ông Diệm tin cẩn. Không biết Lansdale nói thế nào, nhưng nhà báo Currey
khẳng định: “Diệm xác nhận rằng ông đã
yêu cầu chính quyền Hoa Kỳ gửi quân chiến đấu Mỹ tới Việt Nam.” Cũng nên biết, Lansdale
là người chống đem quân tác chiến Mỹ vào VN, nên khi nghe TT Diệm gợi ý việc Mỹ
đem quân sang bảo vệ VN, Lansdale tỏ ra bất mãn. Thế nhưng ký giả Currey lại tự
mâu thuẫn. Tức thì ngay sau câu “Diệm xác nhận rằng ông đã yêu cầu chính quyền
Hoa Kỳ gởi quân chiến đấu Mỹ tới VN,” Ông lại viết: “Lansdale hỏi một câu khác:
Ông có cần họ không? Ông Diệm không trả lời ngay và cuối cùng nói: Thật ra,
không cần.” Như
vậy thì TT Diệm tiền hậu bất nhất, hay nhà báo Currey viết câu sau chửi câu
trước?
Tóm tắt phần một, cụ Đinh Từ Thức khẳng đinh không có
chuyện Mỹ đòi đem quân tác chiến vào VN, bởi vì không có tài liệu chính thức
nào nói đến chuyện này cả. Và cụ còn nhấn mạnh thêm: tuy nhiên, có chứng cớ từ
năm 1961 là, đã có nhiều đề nghị - từ cả giới quân sự và chính trị - đem quân
Mỹ vào tham chiến ở Việt Nam. Nhưng điều quan trọng là, tất cả những đề nghị
này, đều đã bị Tổng Thống John Kennedy bác bỏ.
Trong phần hai, cụ Đinh Từ Thức trình bầy sự bất
đồng trong chính quyền Hoa Kỳ và cũng phân chia các ý kiến ra làm hai phe, tạm
gọi là phe dân sự và phe quân đội. Phe dân sự phần lớn nằm trong Bộ Ngoại Giao,
chủ trương phải loại trừ TT Ngô Đình Diệm và người em của ông là ông cố vấn Ngô
Đình Nhu ra khỏi chính quyền bằng một cuộc đảo chánh. Phe quân sự đa số là tướng
lãnh thuộc Bộ Quốc Phòng chủ trương ngược lại là chống đảo chánh, và vẫn duy trì
TT Diệm. Phe dân sự gồm các nhân vật chủ chốt là: Averell
Harriman, George Ball, Roger Hilsman, và Mike Forrestal. Averell Harriman là
Thứ Trưởng Ngoại Giao đặc trách Đông Nam Á, George Ball, Thứ Trưởng Ngoại Giao,
Roger Hilsman, Phụ Tá Ngoại Trưởng đặc trách Đông Nam Á, và Michael Forrestal,
nhân viên Hội Đồng An Ninh Quốc Gia tại Bạch Ốc. Trong số này, Harriman là đầu
não của nhóm. Còn Forrestal chỉ là thứ thiên lôi chỉ đâu đánh đó theo chỉ đạo
của Harriman. Những nhân vât chủ trương chống đảo chánh TT Ngô Đình Diệm nằm
trong Bộ Quốc Phòng là Bộ Trưởng Quốc Phòng McNamara, Tướng Marxwell Taylor, và
Tướng Paul Harkins. Robert Kennedy, Bộ Trưởng Tư Pháp, cũng nằm trong số này.
Hai
điểm chính yếu trong chủ trương của hai phe là việc thay đổi lãnh đạo tại VN,
và chuyện Hoa Kỳ có nên đem quân tác chiến vào VN hay không. Hai phe hoàn toàn
xung khắc nhau về hai vấn đề này. Tóm tắt như sau:
- Phe dân sự chủ trương loại
trừ TT Diệm, nhưng chống đổ quân tác chiến vào VN.
- Ngược lại, phe quân đội chủ
trương đem quân vào VN để thắng CS, nhưng chống lại việc lật
đổ TT Diệm.
TT Kennedy
ý kiến ra sao? Theo cụ Thức thì TT John Kennedy đã nhìn nhận trách nhiệm về
mình việc đảo chánh sát hại TT Diệm. Tuy nhiên theo cách trình bầy của Kennedy
như báo chí sau này mô tả, thì đó chỉ là chuyện ông đứng mũi nên phải chịu sào.
Nói cách khác là con dại thì cái phải mang. Thế thôi. Ông quyết định đảo chánh,
nhưng rút lại quyết định không kịp nên phải chịu trách nhiệm. Thế nhưng, ông
Kennedy tuyệt đối chống chủ trương gửi quân, và đã bác bỏ mọi đề nghị gửi quân
sang VN. Như thế nên kể TT Kennedy đứng về phía phe dân sự trong Bộ Ngoại Giao.
Còn TT Ngô
Đình Diệm, nạn nhân của chính quyền Mỹ?
- Thứ nhất, căn cứ vào bằng
chứng của nhiều nhân vật có thẩm quyền xác nhận (có thể kiểm chứng qua nhiều
bài viết trên các website) người ta tin rằng TT Diệm không đồng ý việc đưa quân đội Mỹ vào VN, tức
là cùng lập trường
với Kennedy và phe dân sự trong Bộ Ngoại Giao.
- Thứ hai, theo tiết lộ của
Lansdale, được ký giả currey thuật lại thì TT Diệm có yêu cầu Mỹ đưa quân vào VN. Đây là sự xác
nhận duy nhất TT Diệm có yêu cầu đổ quân mà cụ Thức nêu lên. Nếu thế là TT Diệm
khác lập trường với Kennedy và Bộ
Ngoại Giao Mỹ.
Lịch sử và
thực tế cho thấy, chính Kennedy và Bộ Ngoại Giao Mỹ đã ra lệnnh đảo chánh và
thuê bọn tướng tá côn đồ giết TT Ngô Đình Diệm, một người đứng trên cùng một
lập trường với Kennedy và Bộ Ngoại Giao Mỹ. Như vậy có phải là chuyện vô lý và
vô luân không? Cọp dữ không ăn thịt con. Chó không ăn thịt đồng loại. Làm sao
người lại sát hại người cùng chí hướng. Điểm phi lý này rất cần được giải
thích, nhưng rất tiếc, cụ Đinh Từ Thức đã không giải thích. Còn như bảo rằng Mỹ
phải lật đổ TT Diệm vì ông đã yêu cầu Mỹ đem quân vào VN theo như Lansdale tiết
lộ cũng không ổn. Bởi vì theo lý luận của cụ Thức, đây không là phải tài liệu
chính thức của chính phủ nên không tin được. TT Diệm bị giết vì chống việc đem
quân Mỹ vào VN thì quá vô lý. TT Diệm bị giết vì yêu cầu đổ quân là chuyện
không đáng tin. Rõ ràng cả hai đều không thể là nguyên nhân đưa đến cái chết
cửa TT Diệm. Thế nhưng cụ Đinh Từ Thức kết luận: “việc
Mỹ tham chiến ở Việt Nam không phải là nguyên nhân, mà là hậu quả của cuộc đảo
chánh 1-11-1963.” Và như thế thì, chuyện
TT Ngô Đình Diệm bị giết vì chống lại việc Mỹ đem quân tác chiến vào VN chỉ là
một huyền thoại.
Đến đây thì
người đọc nên hỏi tác giả Đinh Từ Thức để xem nguyên nhân đưa đến hai cái chết
thê thảm của TT Ngô Đình Diệm và bào đệ là ông cố vấn Ngô Đình Nhu thực sự là
gì?
(còn tiếp)
Duyên-Lãng
Hà Tiến Nhất
NGUYÊN
NHÂN CÁI CHẾT CỦA TT DIỆM
(phần 2 và hết)
&nbs
p; ;
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
Trả SỰ
THẬT lại cho LỊCH SỬ
Trong
bài viết, cụ Đinh Từ Thức kể lể hơi nhiều, nhưng thực tế
chẳng nói lên được bao nhiêu. Ngay với cái gọi là “nguyên nhân của cuộc phản loạn”
mà cụ cũng không xác định cho minh bạch được, thế mà cụ lại căn cứ vào cái
không xác định đó để “xét lại” cái mà cụ gọi là “huyền thoại.” Chúng tôi không
biết lập trường của cụ Đinh Từ Thức về vấn đề TT Ngô Đình Diệm và nền Đệ I VNCH
hiện nay ra sao. Nhưng nhận thấy, nhờ vào bài viết của cụ, bọn chống đối TT Diệm
và VNCH được hưởng lợi rất nhiều. Lý do là vì, cái chính yếu nơi con người Ngô
Đình Diệm là tinh thần yêu nước của ông. Và, từ cái tinh thần đó dẫn đến việc,
với cương vị là người lãnh đạo quốc gia, ông đã kiên quyết bảo vệ chủ quyền của
đất nước cho đến cùng, dù phải hy sinh tính mạng. Thế nhưng, qua bài biết của cụ
Thức, TT Diệm xem ra chẳng còn là cái gì cả. Lòng yêu nước và quyết tâm giữ vững
chủ quyền quốc gia của ông không phải là một SỰ THẬT như xưa nay người ta tưởng,
mà không hơn không kém, chỉ là một HUYỀN THOẠI. Chả thế mà có nhiều tên tay sai
VGCS và bọn bất lưong không bỏ lỡ cơ hội, vồ lấy bài viết của cụ Thức như một
cái phao cứu mạng khi phe đảng của chúng phải đuối lý và uy tín bị tiêu ma trước
cao trào “Phục hồi tinh thần Ngô Đình Diệm” nổi lên cuồn cuộn như hiện
nay.
Chúng
tôi không dám nói tác giả Sức Mấy Đinh Từ Thức là CS hay tay sai CS, nhưng theo
ngu ý thì bài viết của cụ quả thực đã đem lại rất nhiều lợi ích cho VGCS. Khó
mà chối cãi được. Tâm ý của chúng tôi là đi tìm sự thật. Mục đích duy nhất của
chúng tôi là trả sự thật lại cho lịch sử. Cũng giống như cụ Đinh Từ Thức, Chúng tôi không nói: TT Ngô
Đình Diệm vì chống việc Mỹ đổ quân vào VN nên mới bị Mỹ lật đổ và sát hại. Nhưng khẳng định rằng: TT Ngô
Đình Diệm vì bảo vệ chủ quyền Quốc Gia nên đã bị người Mỹ lật đổ và sát hại.”
Đó là sự thật hiển nhiên. Chứng minh sự thật đó không có gì khó khăn cả.
Trước
hết chúng tôi thừa nhận là có phần thiếu chính xác, việc mà
nhiều người nói rằng “TT Ngô Đình Diệm bị giết vì chống lại việc đổ quân
Mỹ vào VN.” Nhưng cũng cần minh định là, chỉ thiếu chính xác
nhưng không sai. Thiếu chính xác bởi vì, nói như thế không hợp lý và
khó thuyết phục. Thứ nhất, TT Kennedy, Bộ Ngoại Giao Mỹ và TT Diệm
cùng đứng trên một lập trường không chấp nhận đổ quân. Như thế thì, TTKennedy
chỉ không đổ quân là xong chuyện, chứ đâu cần gì phải đảo chánh và giết TT Diệm?
Thứ hai, Vào lúc đảo chánh TT Diệm, tình hình chiến sự không cần thiết phải nghĩ
đến chuyện đem quân Mỹ vào VN. Sự thể này chính cụ Thức xác nhận: “Bộ Quốc Phòng và các tướng lãnh Mỹ chống lại, hoặc ít
nhất không đồng ý đảo chánh, vì vào trước cuộc đảo chánh, tuy tình hình chính
trị suy sụp, nhưng tình hình quân sự tương đối còn tốt đẹp.
Sự
thực là, khi toán thủy quân lục chiến Mỹ đầu tiên đổ bộ lên khu xóm Bắc Ninh, bờ
biển Đà Nẵng ngày 8-3-1965, tình hình chiến sự lúc ấy đã thay đổi và trở nên tồi
tệ rất nhiều so với thời gian trước đó hơn một năm vào lúc đảo chánh. Ôn lại một
chút lịch sử, chúng ta sẽ thấy vấn đề hiện ra rõ ràng hơn.
Sau
Hiệp Định Geneve, TT Ngô Đình Diệm lên cầm quyền. Ông ổn định xong được tình
hình rồi lo phát triển đất nước, được toàn dân tích cực hưởng ứng. Với phong
trào tố cộng trên khắp nước, và với sự thành công của hệ thống an ninh tình báo
lúc bất giờ, nhất là của Đoàn Công Tác Đặc Biệt Miền Trung, các cơ sở VC nằm
vùng hầu như hoàn toàn tan rã. Bọn đầu sỏ Hànội thấy rằng không còn trông chờ
vào một cuộc nổi dậy của nhân dân miền Nam, năm 1959 chúng cho quân đội xẻ Trường
Sơn làm cuộc Nam Tiến với một đơn vị tiền phương cấp trung đoàn gọi là “Đoàn
559.” Hơn một năm sau, ngày 20-12-1960, CS cho ra đời tổ chức Mặt Trận Giải
Phóng để uy hiếp TT Diệm cả về mặt chính trị lẫn pháp lý. Tháng 6-1961, cộng
quân đã có khả năng tập trung lực lượng cấp trung đoàn quân địa phương để tấn
công tỉnh Phước Thành nằm giữa chiến khu D và chiếm được tỉnh lỵ tuy rằng chỉ một
đêm. Vì những cuộc tấn công đại qui mô này của CS, Chính Quyền của TT Diệm phải
gấp rút triến khai quốc sách Ấp Chiến Lược và tăng cường quân số. Quốc Sách ACL
tuy có những lạm dụng nhưng vẫn tỏ ra hữu hiệu để ngăn chặn cộng quân. Trước những
khó khăn chồng chất, mà cái khó đáng ngại nhất là áp lực của người Mỹ qua chiêu
bài cố hữu của họ là mở rộng dân chủ, TT Diệm tâm sự vói Lm Cao Văn Luận: “Nếu
bây giờ chúng ta nhượng bộ một bước thì Mỹ sẽ lại đòi thêm, biết nhượng bộ đến bao
giờ cho vừa lòng họ? Tôi muốn võ trang đầy đủ cho Bảo an, Dân vệ, thanh niên
chiến đấu. Mỹ không chịu. Tôi muốn tăng cường quân đội, Mỹ từ chối không cấp vũ
khí và phương tiện, Mỹ chỉ muốn đưa quân
qua Việt Nam mà thôi.” Mưu đồ tước đoạt chủ quyền VN của
người Mỹ thực hiện qua các chiêu bài mở rộng dân chủ, tự do tôn giáo là con đường
mòn bí mật đưa Mỹ sáp lại gần Hànội để hai bên cùng đi đến một mục tiêu chung
là trừ khử TT Ngô Đình Diệm. Thực chất của cái mưu đồ này là gây rối loạn tại
miền Nam để đưa đến hậu quả là đất nước càng phải lún sâu vào tình trạng lệ thuộc
Mỹ. Chính quyền Ngô Đình Diệm hiểu rõ điều đó, nhưng không đủ sức chống lại. Vì
thế bị tiêu diệt.
Hơn
nữa việc ông cố vấn Ngô Đình Nhu bí mật gặp Phạm Hùng có lẽ càng làm cho vấn đề
(quyết tân loại trừ TT Diệm) trở nên bức bách hơn đối với người Mỹ. CIA sao lại
không biết. Chuyện kín nhưng mà hở. Sự việc này một đàng làm bỉ mặt Hoa Kỳ, một
đàng có nguy cơ làm cho mưu đồ của Mỹ phải xôi hỏng bỏng không nếu nó thành
công.
Do
lời tâm tình của TT Ngô Đình Diệm với Lm Cao Văn Luận trên đây, cộng với quyết
tâm của Bộ Ngoại Giao Mỹ với Averell Harriman đầu đảng là phải loại trừ TT Diệm
bằng mọi giá, ta rút ra được hai nhận định:
- Thứ
nhất, TT Mỹ, nói chung, không phải là người hoạch định ra chính sách. Ông chỉ
là người đề ra đường lối để thi hành chính sách. Người hoạch định ra chính sách
cho nước Mỹ không ai khác hơn là CFR (counsil on Foreign Relations,) một tổ chức
tư nhân gồm những tay tổ, nhất là trong ngành ngân hàng và truyền thông.
Harriman là một hội viên cao cấp của tổ chức này. Ông có nhiệm vụ thi hành
chính sách về VN do CFR đề ra. Tại sao phải loại trừ TT Diệm, và để làm gì,
chuyện này chúng tôi sẽ trình bầy sau.
- Thứ
hai, TT Kennedy vì có ý định rút quân ra khỏi VN, tức là đi ngược lại chính
sách, nên cũng phải chịu chung số phận như TT Diệm. Những nhận định trên phù hợp
với sự hiểu biết của những người Mỹ giầu kiến thức về cái nền dân chủ được “định
hướng” của họ.
Vai trò
của nhân vật Harriman trong biến cố TT Diệm bị thảm sát ngày nay đã hiện rõ. TT
Johnson chỉ đích danh Averell Harriman là một kẻ tòng phạm giết người. William
Corson, một nhân viên cao cấp CIA tại Saigon xác nhận: vào năm 1963, Harriman điều
khiển (running) Việt Nam chẳng cần bàn hỏi gì với Tổng Thống hay Bộ Trưởng Tư
Pháp.
Sau
khi TT Diệm bị lật đổ và sát hại, các ấp chiến lược bị bỏ ngỏ, các cơ quan tình
báo chống CS xâm nhập hữu hiệu phải dẹp bỏ vì bị cho là Cần Lao ác ôn, tinh thần
quân đội chao đảo. Tình hình trở nên suy sụp toàn diện. Tình trạng này xẩy ra
là do các nguyên nhân sau:
1- Bọn
tướng tá võ biền tranh dành quyền hành và đảo chánh nhau như cơm bữa.
2- Nhóm
trí thức bất tài Caravelle đòi chia quyền dưới chiêu bài cải tổ dân chủ của Mỹ.
3- Một
nhóm sư sãi CS Ấn Quang được Mỹ yểm trợ nổi lên quậy phá trong cái vỏ bọc tôn
giáo.
4- 16.000
ấp chiến lược bị bọn tướng đảo chánh phá banh để cộng quân tràn chiếm nông
thôn.
5- Người
dân mất tinh thần và sự tin tưởng, trở nên thờ ơ, lãnh đạm đối với chế độ.
6. Và
cuối cùng là VC có cơ hội và điều kiện để gia tăng hoạt động.
Trước
tình trạng bi đát đó, cộng thêm sự vô lãnh đạo của các chính quyền sau TT Diệm,
người Mỹ đem quân đội của họ vào Việt Nam.
Toàn
bài viết của tác giả Đinh Từ Thức xin được giản lược như sau:
- Để
đổ quân (nguyên nhân) ----- Mỹ phải giết TT Diệm (hậu quả) - lý do không thuyết
phục.
- Vì
TT Diệm bị giết (nguyên nhân) ------ nên Mỹ phải đổ quân (hậu quả) - do tình
hình đòi hỏi.
- Nhận
định: việc đổ quân, từ là nguyên nhân đến trở thành hậu quả.
- Kết
luận: Việc TT Ngô Đình Diệm bị giết vì chống đổ quân như vậy chỉ là một huyền
thoại.
Nhận
thức của tác giả Đinh Từ Thức căn cứ vào thực tế diễn ra có đôi chút lý sự,
nhưng xem chừng rất ấu trĩ và thiển cận. Thật sự là một sai lầm tai hại. Tại
sao? Bởi vì, trong vấn đề người Mỹ đem quân đội chiến đấu vào VN, mọi người cần
phải tìm hiểu và suy nghĩ cho đến nơi đến chốn. Câu hỏi đầu tiên và quan trọng
nhất phải đặt ra là, việc này được thực hiện qua Hiệp Ước nào giữa Hoa Kỳ và
VNCH, hoặc do sự yêu cầu của giới chức nào trong chính quyền VNCH lúc đó, Quốc
Trưởng Phan Khắc Sửu, Thủ Tướng Phan Huy Quát, hay Ngoại Trưởng Trần Văn Đỗ?
Cho đến bây giờ, người ta không hề được thấy một văn kiện chính thức nào nói về
vấn đề này. Mà chắc chắc chẳng làm gì có. Có thể có người bắt bẻ rằng, nhưng mà
Mỹ là đồng minh, bạn bè của VN. Theo thiển ý thì, cần phải bỏ qua một bên vấn đề
bạn-thù, đồng minh hay đối địch, danh dự và quyền lợi của Dân Tộc phải được đặt
lên trên hết. Những cái đó không thể bị hy sinh cho bất cứ ai, vì bất cứ lý do
gì. Việc Hoa Kỳ đổ quân lên Đà Nẵng ngày 8-3-1965 là một hành động ngang nhiên,
đơn phương, và trái phép, bất chấp luật lệ quốc tế, bất chấp chủ quyền về lãnh
thổ của VNCH. Nếu TT Diệm không bị giết thì thử hỏi người Mỹ có dám ngang nhiên
tự tung tự tác như thế không? Sau khi Mỹ giết TT Diệm và nắm
được chủ quyền của VN rồi thì vấn đề đổ quân hay không đổ quân không còn là
chuyện tranh cãi nữa. Vấn đề này đã nằm trong tay của kẻ nắm chủ quyền VN là
người Mỹ, chứ không còn là Chính Quyền VNCH. Tác giả Đinh Từ Thức vì coi nhẹ vấn
đề chủ quyền của đất nước, nên cụ đã phạm một sai lầm nghiêm trọng là đem chuyện
Mỹ đem quân vào VN ra bàn bạc, và biến TT Ngô Đình Diệm, người có công bảo vệ
chủ quyền quốc gia thành ra là huyền thoại.
Vấn
đề đặt ra là tại sao người Mỹ lại cố tình giết TT Diệm để làm cho tình hình VN xấu
đi? Câu trả lời là, vì Mỹ muốn nắm
quyền điều hành chiến tranh theo đường lối của Mỹ, TT Diệm là một cản trở nên
phải loại trừ. Tình hình càng xấu đi, VN càng phải dựa vào Mỹ, và Mỹ càng dễ
lũng đoạn. Có thể Kennedy đã không tiên liệu được tình hình,
nhưng những tay tổ trong Bộ Ngoại Giao như Harriman, Hilsman v.v biết chứ, và họ
phải biết. “on ne fait pas d'omelette sans casser les oeufs (không có món trứng tráng ăn nếu
không đập bể trứng.)” Nhất thiết phải như thế. Đó là cái giá phải trả. Cũng có
người nêu ra lý do khác khiến Kennedy chạy theo lập trường của nhóm Bộ Ngoại
Giao. Theo GS Winters, cũng như nhiều người khác, cho rằng quyết định lật
đổ TT Diệm của Kennedy có một cái gì bí ẩn mà họ không hiểu nổi. Đó là: tại sao
Kennedy quyết định như vậy một khi ông có ý định rút lui khỏi Việt Nam vào năm
1965, dù rằng có báo cáo nói rằng Ông Diệm, và nhất là bào đệ ông, Ông Ngô Đình
Nhu, muốn sự hiện diện của Mỹ bớt đi, và có ngay cả báo cáo nói rằng ông này
đang điều đình hòa bình với Hà Nội, nghĩa là tạo điều kiện cho Hoa Kỳ sớm chấm
dứt can thiệp của họ vào Việt Nam .... Cho nên Kennedy quyết định lật
đổ Ông Ngô Đình Diệm năm 1963 vì nhu cầu cá nhân cải thiện hình ảnh về phía Tả
và cả phía Hữu để chắc ăn trong cuộc tuyển cử 1964, và Ông Diệm được coi như là
"một mối đe dọa" cho sự tái đắc cử của ông ta. Nhận xét của GS Winter cũng là một ý kiến thực tế
rất nên lưu ý.
Chủ
quyền của đất nước là quyền tối thượng mà TT Ngô Đình Diệm tuyệt đối không bao
giờ chịu nhượng bộ. Mỹ đòi, ông không chịu trao ra nên bị giết. Giản dị là như
thế. Có thật sự là Mỹ cướp đoạt chủ quyền của VN không thì cứ
nhìn vào Hòa Đàm Paris là thấy liền. Phái đoàn VNCH không có mảy may quyền hành
gì để tự định đoạt số phận đất nước của mình. Ngồi đó làm vì, chịu lép vế, và
chịu bị người ta cắt cổ (tiếng của bà Nhu.) Rõ ràng là như thế. TT Diệm cương
quyết bảo vệ chủ quyền quốc gia, điều này hiển nhiên, thiết tưởng chúng tôi khỏi
cần phải dài dòng. Chỉ cần nhắc lại một vài mẩu đối thoại nhỏ sau đây là quá đủ
để chứng minh: NS Lê Châu Lộc kể, một lần khi đại sứ Cabot Lodge đề
nghị Tổng Thống thay đổi nhân sự trong guồng máy chính quyền, Tổng Thống trả lời
không nể mặt: “Xin Ông Đại sứ biết
rằng Ông Đại sứ đang đứng trước mặt Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa.” Chuyện khác, khi đàm đạo liên quan
đến vấn đề chủ quyền quốc gia với ông đại sứ Nolthing, TT Diệm thẳng thắn bầy tỏ
quan điểm: “Việt Nam không muốn trở
thành một xứ bảo hộ (của Mỹ.)”
Muốn
hiểu tường tận hơn về vấn đề người Mỹ tước đoạt chủ quyền của VN thì cần phải đặt
VN vào trong bối cảnh của cuộc chiến tranh lạnh thời đó. Mỹ muốn chiến thắng
trong cuộc chiến tranh không tiếng súng với Liên Sô. Để đạt được tham vọng này,
điều quan trọng đối với Mỹ là phải lôi kéo cho bằng được Tầu cộng về phe mình.
Tầu cộng và Liên Sô là hai đàn anh trong thế giới CS. Một rừng không thể có hai
cọp cho nên chú Chệt ngả theo Mỹ là chuyện dễ hiểu. Chú Sam vuốt ve chú Chệt bằng
nhiều hành động rất ngoạn mục. Chẳng hạn đá đít ông bạn Tưởng ra khỏi chiếc ghế
Ủy Viên Thường Trực Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc cho Mao vô ngồi thế. Cho Tầu
mượn đỡ hai nhà khoa học nguyên tử gốc Chệt để giúp Chệt chế tạo“đồ chơi.”Tặng
VN cho Chệt để xài làm thuộc địa. Vấn đề này không phải chúng tôi nói ngoa, mà
đang từng ngày trở thành hiện thực không ai không nhìn thấy.
VGCS
miền Bắc trước đây nửa thế kỷ chỉ là một tên lỏi tì lưu manh, phải đu giây giữa
hai thằng đàn anh để mà sống. Nghề đu giây không khéo tuột tay là tan xương nát
thịt. Mỹ bắt thóp được điểm này, bèn lên kế hoạch sử dụng VC như một cái mồi
câu thằng Tầu Cộng để thắng chiến tranh lạnh. Chiến thuật diệt VC của
Mỹ là vừa đánh cầm chừng vừa nuôi VC. Nhiều người không hiểu nổi tại sao, trong
cuộc chiến VN, người Mỹ đã đánh VC theo một phương thức tác chiến rất ư là quái
gở, hoàn toàn ngoài binh thư, binh pháp. Mới đổ quân vào mặt trận, mấy ông lớn
tư lệnh đã tuyên bố ầm ĩ:“cuộc chiến VN sẽ không có kẻ thắng người thua.”Tức là
huề. Có thứ chiến tranh nào đánh mà không cầu thắng, ngoài Mỹ? Các phi công Mỹ
bỏ bom miền Bắc phải chừa ra nhiều mục tiêu không được bắn phá ẩu, trong đó là
các dinh thự cơ quan đầu não của CS, hệ thống đê điều miền Bắc, những nhà máy sản
xuất quan trọng như khu gang thép Thái Nguyên, nhà máy dệt Nam Định v.v. Khu
Khâm Thiên, Hànội, nằm trong kế hoạch giải tỏa để chỉnh trang thành phố của nhà
nước VC, bỗng dung Mỹ đem bom đến san bằng. Thế có “may” không? Họ
cũng không được phép xâm phạm biên giới Tầu nếu máy bay của VC khiêu khích rồi
chạy trốn qua biên giới Tầu. Tầu cộng cấm máy bay Liên Sô chở tiếp tế cho VC
bay qua không phận Tầu. Tầu đưa 3 trăm ngàn quân qua giúp bảo vệ lãnh thổ để
cho miền Bắc xua quân chiếm miền Nam. Mỹ biết nhưng ngậm tăm. Trong khi đó,
quân Lực VNCH chỉ được trang bị bằng các loại võ khí dưới cơ của quân đội miền
Bắc. Họ không được phép vượt sông Bến Hải để tấn công miền Bắc theo binh
pháp “tấn công là phương pháp phòng thủ hữu hiệu nhất.”Vân vân và vân
vân.
Cuối
cùng, chiến tranh VN đưọc kết thúc đúng với chiến pháp của người Mỹ đặt ra: Cuộc
chiến không có kẻ thắng người thua. Đối với Mỹ đúng là như thế. Tuy về
hình thức phải nói là Mỹ thua. Nhưng họ lấy về gấp triệu lần cái mà họ mất đi
là bỏ VNCH. Họ đạt được mục đích to lớn vô cùng là thắng cuộc chiến tranh lạnh
với Liên Sô. Còn về bên thắng cuộc tức VGCS, tuy nói là thắng, nhưng thắng được
rồi, chúng phải quay mặt về phương Bắc, khấu đầu xưng THẦN với chú Chệt. Chú Chệt
bất chiến tự nhiên thành, dĩ nhiên hẩu lớ, hẩu lớ. VN tủi nhục trở thành thuộc
địa của Chệt. Dân Tộc VN lại một lần nữa, rơi vào vòng nô lệ giặc Tầu, không biết
mấy trăm năm hay mấy ngàn năm nữa!?
Kết luận
Ở
trong nước, đảng VGCS chỉ còn là một cái thây ma thối rữa. Phải dựa vào cái huyền
thoại Hồ Chí Minh để sống còn, chúng tô vẽ tượng thần rồi hô hoán lên: Hồ là
người yêu nước. Hồ đuổi Pháp, thắng Mỹ. Hồ có công thống nhất Tổ Quốc v.v. Nếu
người Việt Quốc Gia cũng lại dựa vào những huyền thoại để tiêu diệt CS thì mơ ước
này sẽ mãi mãi là hão huyền. Chỉ có Sự Thật - chứ không phải huyền thoại - mới
tiêu diệt được chế độ VGCS. Bè lũ bán nước VGCS ngày nay hiểu rất rõ Hồ Chí
Minh chỉ là một huyền thoại, và chúng cũng cầu mong sao cho mọi người tin rằng
Ngô Đình Diệm cũng chỉ là huyền thoại như Hồ để hai bên huề vốn.
Tất
yếu của một người lãnh đạo yêu nước thực sự là trung thành với tổ quốc, ra công
giữ gìn từng tấc đất giang sơn của tổ tiên để lại, và bảo vệ chủ quyền của quốc
gia. Cụ Đinh Từ Thức thừa nhận, cố TT Ngô Đình Diệm là một nhà lãnh đạo
yêu nước, đạo đức, và đáng kính. Như thế nơi
con người Ngô Đình Diệm ắt phải hội đủ những tất yếu đó. Thế nhưng cụ lại đánh
giá TT Diệm chỉ là huyền thoại căn cứ trên một sự kiện xẩy ra ngoài những tất yếu
của tinh thần Ngô Đình Diệm. Đó là một mâu thuẫn, một sai lầm tai hại. Sự sai lầm
này được những tay sai VGCS lợi dụng và khai thác. Tai hại ở chỗ đó. Hãy trả sự
thật lại cho lịch sử để chống cộng, kẻo rồi tên tuổi “Sức Mấy” ngày nào bỗng dưng
cũng biến thành huyền thoại thì uổng lắm. (HẾT)
Duyên-Lãng
Hà Tiến Nhất
No comments:
Post a Comment
Những Sự Thật Cần Phải Biết