From: Lam vien
Date: 2014-07-02 22:01 GMT-07:00
Date: 2014-07-02 22:01 GMT-07:00
Lọt mắt
xanh của West Point
United States Armed Forces
2014 - US: The World's Police? - U.S
https://www.youtube.com/watch?v=T9sDxvsbsnA
WESTMINSTER , California (NV) – Khi nhắc đến
Học Viện Quân Sự West Point là nhắc đến một đại học với điều kiện nhập học khó
khăn bậc nhất với tỉ lệ tuyển sinh 9%, cùng những vòng sát hạch gay gắt. Thế
nhưng, trong trường hợp của Amanda Nguyễn, thì việc nhập học West
Point , là do chính Học Viện Quân Sự nổi tiếng bậc nhất của Hoa Kỳ, và của
cả thế giới này… đề nghị.
Tân
thiếu úy Amanda Nguyễn sau buổi lễ tốt nghiệp tại Học Viện Quân Sự West Point,
hôm 28 Tháng Năm.
Lý do chỉ có thể vì bản thân Amanda là một người xuất sắc.
Trong số bốn thanh niên gốc Việt ưu tú vừa tốt nghiệp Học Viện
Quân Sự West Point vào ngày 28 Tháng Năm vừa qua, Amanda là người có ngạch cao
nhất: cô là thủ quân của đội Softball của trường, và trong năm học cuối
cùng, đã đạt được thành tích cá nhân đáng ghi nhận như: chơi nhiều
trận đấu nhất, at bat nhiều nhất, hit (quất trúng) nhiều nhất và ghi
điểm nhiều nhất...
Lọt mắt
xanh của West Point
Năm nay 22 tuổi, Amanda sinh ra và lớn lên ở Houston , Texas ,
là trưởng nữ của một gia đình người Việt tị nạn hiện đang sống ở tiểu bang này.
Cha cô, ông Nguyễn Ngọc Vinh kể rằng hồi còn nhỏ, Amanda “rất
chăm học, và rất thích thể thao.” Ngay từ khi ở những lớp 6,7,8, Amanda
đã chơi nhiều môn thể thao của trường như bóng rổ, bóng chuyền, điền
kinh. v.v... Thêm vào đó, Amanda còn chơi Softball cho Hội tuyển trong
vùng.
Lên trung học, ngoài những môn học thường xuyên, Amanda tham
dự nhiều sinh hoạt cộng đồng: cô là Tổng thư ký của Hội Latin, là Phó
chủ tịch hội 'Debate' (tranh luận) của trường, vì thế chỉ còn đủ thì giờ
chơi hai môn thể thao mê thích nhất là bóng chuyền và 'Softball' (một loại
Baseball) cho trường J. Frank Dobie Highschool ở Houston, Texas.
Là một thiếu nữ có tinh thần kỷ luật cao, lại chịu khó luyện tập,
vào năm lớp 12, Amanda được bầu là tuyển thủ giỏi nhất của tiểu bang Texas
trong vị trí 'second base'. Thành tích chơi Softball xuất sắc này khiến Amanda
được một số trường Đại học theo dõi, và muốn tuyển vào chơi cho
trường của họ, từ hồi còn học lớp 10.
Amanda Nguyễn trong một trận Soft ball tại West Point .
Ông Vinh cho biết để giúp con chọn một trường đại học thích hợp,
ông đã cùng vợ đưa Amanda dến thăm viếng một vài trường đại học ở
Colorado, Louisiana và Texas, nhưng Amanda chưa chấm trường nào.
Vào giữa niên học lớp 12, gia đình của Amanda bất ngờ nhận được
điện thoại của bà Michelle Depolo, head coach đội Softball của Học Viện Quân Sự
West Point. Bà Depolo cho biết khi đến quan sát các trận đấu Softball tại
Houston, bà đã để ý đến Amanda, rồi khi xem xét điểm học và thành tích
lãnh đạo của cô, “thấy vừa ý quá,” nên muốn tuyển mộ Amanda vào West Point
chơi cho đội của trường.
Kể lại thời gian này bằng một giọng nói nhỏ nhẹ, đầy nữ tính,
Amanda tâm sự rằng từ trước đến giờ cô “không hề nghĩ đến việc gia nhập quân
đội,” và cũng chưa nghe đến West Point, nên rất phân vân e ngại, trước lời mời
đến thăm khuôn viên đại học.
Amanda hỏi ý kiến mẹ. Mẹ Amanda bảo hỏi bố. Bố Amanda, ông
Vinh, thì thú nhận cũng chẳng có kinh nghiệm quân sự, “không biết nghĩ sao,”
nên mang sự việc hỏi ông nội của Amanda.
Ông nội của Amanda trước đây là một công chức tốt nghiệp Học
Viện Quốc Gia hành Chánh Việt Nam . Vì sống trong một nước
chiến tranh nên ông phải theo học khóa quân sự đặc biệt tại Trường
Đồng Đế Nha Trang, vì thế, tuy là dân hành chánh nhưng khi mãn khóa, ông
lại là 'Đồng Thủ Khoa khóa III Sĩ Quan Hiện dịch (1962) dưới thời
Tướng Đỗ Cao Trí làm Chỉ Huy Trưởng. Định mệnh hình như đã an bài khi vừa
nghe đến tên trườngWest Point , thì ông nội của Amanda reo lên và nói ngay
“cháu không nên bỏ lỡ cơ hội tốt này.”
Thế là vào tháng Giêng năm 2010, Amanda cùng cha mẹ đến thăm West
Point . Tại đây, họ được bà head coach Depolo đích thân tiếp đón. Bà
Depolo nói ngay: “Ông Bà vui lòng đợi một chút, chúng tôi có một ngạc
nhiên bất ngờ.”
Ngạc nhiên bất ngờ là lá thư “chấp nhận” Amanda vào Học Viện Quân
Sự West Point, với hai điều kiện: Phải đậu cuộc khám nghiệm sức khỏe và phải có
giấy giới thiệu của một thượng nghị sĩ hay dân biểu đại diện nơi Amanda cư ngụ.
Sau 3 ngày ở lại West Point, chăm chú quan sát sinh hoạt của
trường và nơi tập luyện thể thao, tiếp xúc với một số người, Amanda nghiêm
chỉnh nói với cha mẹ: “Con không muốn đi thăm trường nào khác nữa vì
trường này coi trọng kỷ luật nên con muốn theo học và chơi Softball ở
đây.”
Sức mạnh đến từ ý chí
Khi biết con đã quyết định, ông Vinh và vợ vừa mừng vui, vừa lo
ngại. Ông kể:
“Chúng tôi nửa mừng, nửa lo, mừng vì con đã tỏ ra biết suy
nghĩ và chọn cho mình một trường tốt, lo vì thương nó là một thiếu
nữ, liệu rồi có đủ sức theo kịp đồng đội không.”
Ngày 28 tháng Sáu, năm 2010, khi bạn bè cùng trang lứa đang
bắt đầu nghỉ hè, thì Amanda từ giã gia đình, lên đường trình diện West
Point, bắt đầu 6 tuần lễ huấn nhục!
Amanda Nguyễn trong ngày hoàn tất khóa huấn nhục 6 tuần.
Là cô
con gái đầu lòng, Amanda từ nhỏ đã được cha mẹ đặt cho nhiều trách nhiệm, lại
tự có tinh thần kỷ luật vì muốn xuất sắc trong môn thể thao mình ưa thích, nên
thoạt đầu Amanda nghĩ rằng việc huấn nhục với mình chắc cũng “không đến nỗi
nào.” Thế nhưng cô đã lầm.
“Thời gian đầu nhớ nhà
không thể nào chịu nổi.” Cô tâm sự là lúc nản lòng nhất đã tự hỏi không biết
mình có quyết định đúng chưa.
“Từ trước đến giờ em sống trong một đại gia
đình, mỗi cuối tuần luôn luôn có cô cậu đến nhà thăm ông thăm bà nội, các em
quấn quýt chung quanh, rồi đùng một cái không còn có người thân nào bên cạnh.”
Amanda kể lại.
Nhớ nhà thì gọi phôn cũng đỡ đi cảm giác bị cách biệt, nhưng trong
thời gian huấn nhục, trường không cho các sinh viên sĩ quan được dùng điện
thoại. Nỗi buồn xa nhà đôi khi làm Amanda hết sức bối rối.
Ông Vinh kể: “Một trong những lá thư của Amanda trong thời
gian huấn nhục tỏ lộ sự chán nản: 'Tại sao mình lại phải một mình ở đây?' Đọc
thư đau lòng, chúng tôi chỉ biết khuyên con hãy ráng tròn bổn phận từng
giờ, từng buổi, đừng quá lo nghĩ đến những chuyện ngày mai.”
Nếu bố mẹ khuyên nên cố gắng từng giờ từng buổi, thì cố vấn của
trường khuyên cô phải tập trung tư tưởng để vượt qua từng bữa ăn một, và nếu
buồn quá thì nói chuyện với những người bạn cùng hoàn cảnh. Amanda nguôi ngoai
dần khi thấy bạn bè cũng buồn vì nhớ nhà như mình.
Ngoài nỗi nhớ nhà, là một phụ nữ theo học chương trình huấn luyện
quân sự cô có thêm những khó khăn riêng. Amanda tâm sự:
“Có người cho rằng quân trường không phải là nơi thích hợp cho
phái nữ. Người khác nhìn em với những ánh mắt ái ngại rằng làm sao một cô gái
nhỏ bé có thể chịu nổi những khó nhọc mà cả những thanh niên lực lưỡng cũng phải...
ngán.”
Amanda Nguyễn (giữa) cùng các nữ sinh viên sĩ quan West
Point cùng khóa.
Trong quá trình huấn luyện, West Point, cũng như bất cứ Học Viện
Quân Sự nào khác, đều không phân biệt nam nữ, tất cả đều cùng phải theo chung
một chương trình luyện tập. Amanda kể:
“Em chỉ cao 5'2'' nặng 110 pounds nhưng vẫn phải chạy bộ 14 miles
với backpack nặng 30 lbs giống y như những chàng trai lực lưỡng cao hơn 6'.”
Trả lời câu hỏi làm sao thể chất của đàn bà có thể theo nổi chương
trình huấn luyện cho dành cho nam quân nhân Hoa Kỳ, Amanda giải thích:
“Tất cả tùy thuộc vào tinh thần, vào sự quyết tâm. Thật ra chúng
ta mạnh mẽ hơn mình nghĩ nhiều. Có nhiều nam sinh viên không chịu nổi khóa huấn
luyện, và cũng có những phụ nữ rất xuất sắc. Sức mạnh đến từ một ý chí mạnh mẽ.
”
Không chỉ là tác chiến
Đầu tháng Bảy này, tân Thiếu Úy Amanda Nguyễn sẽ đến Fort
Jackson , South Carolinađể được huấn luyện 4 tháng trước khi đến phục
vụ ở căn cứ Fort Bragg , North Carolina . Dù được huấn
luyện để sẵn sàng tác chiến, nhưng ở Fort Bragg cô sẽ làm việc
hành chánh tại phòng quản trị nhân lực (human resources).
Theo học ngành khoa học môi sinh (environmental science), Amanda
chú trọng đến một vai trò khác của quân đội Hoa Kỳ. Cô giải thích rằng
gia nhập quân đội không nhất thiết là luôn luôn phải tác chiến. Ngay cả khi
được điều động đi phục vụ ở một nước khác, vai trò của quân đội Mỹ không hẳn
phải là để tham gia trận chiến, mà là để huấn luyện, để giúp những nước này đào
tạo được một quân đội hùng mạnh hơn để tự bảo vệ đất nước họ.
Tân Thiếu Úy Amanda Nguyễn được cha mẹ gắn lon sau lễ tốt nghiệp.
“Chẳng hạn quân đội Mỹ hiện đang có những đội ngũ tìm cách phát
triển nước trong (clear water) cho một số quốc gia, lại có những đội ngũ giúp
quốc gia khác đối phó với ô nhiễm môi sinh. Trách nhiệm của quân đội là bảo vệ,
bảo vệ mạng sống và cả những điều kiện liên quan đến mạng sống.”
Được hỏi nếu không chơi soft ball, và nếu phải làm lại từ đầu, cô
có muốn nộp đơn vào học ở Học Viện Quân Sự West Point không, Amanda khẳng định:
“Có chứ! Không thể đổi kinh nghiệm ở West Point với bất cứ gì khác
trên đời.”
Rồi Amanda giải thích:
“Ở đấy em được chen vai thích cánh với những lãnh đạo hàng đầu của
Mỹ, hiểu nhiều hơn về quân đội Hoa Kỳ, và thấm thía thế nào là tình đồng đội.
Em nhớ vào năm thứ nhất, khi tin Osama Bin Ladin bị giết được loan đi, mọi
người trong tất cả mọi lớp học túa ra ngoài, cả trường reo vang, người trèo lên cây,
người la hét, sinh viên thứ nhất ôm chầm lấy sinh viên sắp ra trường, tất cả
cùng một mục đích chung, cùng một sứ mệnh, cùng phụng vụ dưới một mầu cờ.”
Về dự tính tương lai, Amanda cho biết cô không
có mộng làm một vị tướng trong quân đội, nhưng nói rằng dù có làm gì sau này,
thì những điều đã học được ở West Point như rèn luyện ý chí, tinh thần phục vụ
và trách nhiệm với quê hương sẽ là hành trang cô mang theo suốt đời.
Hà Giang/NV
Dân Việt và lễ Độc Lập Hoa Kỳ.
Sau 39 năm kể từ tháng tư 1975 người Việt đã đóng góp
những gì cụ thể cho quê hương mới.
Nhập ngũ tại Hoa Kỳ.
Nhiều thanh niên gốc Việt đã hy sinh trên
chiến trường Trung Đông.Tổng số trên 5000 chiến binh Việt đang tại ngũ hải lục không quân.Thủy quân lục chiến, địa phương quân và phòng vệ duyên hải.
Hàng năm nhiều em tốt nghiệp các trường võ bị danh tiếng.
90% là con cháu của chiến binh Việt Nam Công Hòa,
Một hội quân nhân Mỹ gốc Việt đã thành lập.
Trung tá Cao Nguyên, thuộc binh chủng công binh chiến đấu là hội trưởng. Ông là con
của sỹ quan QLVNCH.
Con của ông mới tốt nghiệp võ bị West Point.
Hôi phó là cô trung tá Hải quân ngành quân
y.
Tổng thư ký là ông trung tá
quân báo của hải quân
Tất cả đều là con cháu của VNCH.
Hội vừa có nhiều hội viên thăng cấp Đại tá Lương Xuân Việt, tư lệnh phó hành quân của sư đoàn không kỵ. Ông Việt gắn lon chuẩn tướng đầu tháng 7-2014.
Ông
là con thiếu tá TQLC VN.
Nhiều người khác lên đại tá.Trung tá Huấn gắn lon đại tá.ngày 1 thàng
7-2014.
Ông là con của cố đại tá thiết giáp VNCH.
Cả nhà ông bị hy sinh kỳ Mậu Thân 1968.
Ông là con trai duy nhất của gia đình còn sống xót.
Ông là tù binh 9 tuổi chạy thoát khi cộng sản tấn công Sài Gòn.Cậu bé có nghĩa vụ phải sống thay cho cả gia đình.
Ngày 1 tháng 7-2014 vừa qua, vươn lên từ thảm cảnh, với gần 30 năm quân vụ trong quân lực Hoa Kỳ, trải qua các chiến trường đại tá Huấn 55 tuổi đeo cánh chim phượng hoàng trên cầu vai.
Buổi chiều hôm đó dường như có đầy đủ cha mẹ và các anh chị từ Mậu Thân trở về đứng chung quanh.
Bác Giao Chỉ viết về lịch sử lễ Độc Lập Hoa Kỳ để tặng cho hội VAAFA và các bạn tân thăng.
Các chi tiết về hội VAAFA sẽ được viết kỳ tới.
Lễ Độc lập Hoa Kỳ
và di dân Việt Nam
Hoa Kỳ lập quốc 1776 có 4 triệu dân, ngày nay
2014 có 314 triệu. Qua hai trăm ba mươi năm gia tăng 310 triệu. Năm 1976 người Việt tại Mỹ có 170 ngàn, ngày
nay có 1 triệu 700 ngàn. Sau 39 năm tăng gấp 10 lần. Dân Việt tỵ nạn xây dựng cuộc sống trên đất mới trong khi thế giới chuyển tiếp giữa 2 thế kỷ 20 và 21. Về kỹ thuật, điện tử thay đổi toàn bộ đời sống.Về nhân văn, với sự chấp nhận hôn nhân đồng tính, Hoa Kỳ đã
tiến bước rất dài trên phương diện tư tưởng, bỏ xa phần còn lại của thế giới cả trăm năm.Người Việt đã có mặt trên miền đất lịch sử trong giai đoạn lịch sử. Xin cùng quay về với lịch sử lập quốc Hoa Kỳ. Lịch sử quê hương mới bao dung lịch sự mà di dân bốn phương trời sống chết tìm đến.Vào được rồi thì chỉ còn thấy những ông tổng thống trên tờ giấy bạc hàng ngày…
Ngày quốc lễ
Ngày 4 tháng 7 hàng năm là ngày lễ trọng đại nhất của Hoa Kỳ. Đó là
ngày Mỹ quốc Tuyên Ngôn Độc Lập năm 1776 và bắt đầu chiến tranh cách mạng chống lại Anh quốc trong 6 năm. Đến 1782 Anh và Mỹ ký thỏa ước ở Paris và công nhận Hoa Kỳ độc lập. Người Mỹ đã chiến thắng trận chiến tranh đầu tiên của lịch sử Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ. (Đã có
nhiều ý kiến khác, nhưng tác giả xin dùng tên
này)Sau kỳ kiểm kê dân số 2010 nước Mỹ dần dần trở thành là đất nước của các sắc dân mà trong đó
da trắng sẽ chỉ còn dưới 50% tổng số.
Là công dân gốc Việt trong đợt di dân cuối cùng của thế kỷ 20, chúng ta nên
tìm hiểu về đất nước mà chúng ta lập nghiệp. Các di dân tỵ nạn Việt Nam đầu tiên đến Mỹ đã được dự ngày kỷ niệm 200 năm lập quốc vào năm 1976. Đến bây giờ nước Mỹ đã già thêm gần 40 năm nhưng lịch sử trẻ trung của Hiệp Chủng Quốc rất phong phú và cũng
rất độc đáo. Hoa Kỳ là quốc gia bao gồm tất cả các sắc dân, các ngôn ngữ, các tập tục văn hóa. Nước Mỹ đã có các kỷ niệm vừa hung bạo vừa nhân từ. Tiêu diệt da đỏ, bắt da đen làm nô lệ, kỳ thị da vàng, đem quân
đi làm cảnh sát trên thế giới, đi đến đâu là gây sóng
gió ở đó. Hoa Kỳ cũng là quốc gia phát huy tự do dân chủ toàn cầu, viện trợ kinh tế, quân sự, giáo dục, xã hội, văn hóa cho toàn
thể các quốc gia chậm tiến trên thế giới.
Nước Mỹ sống giữa 2 đại dương và có ba múi giờ. Biên cương của Hoa Kỳ trên địa cầu là một vùng đất bao la tiếp giáp với Thái Bình Dương và Đại Tây Dương. Tiểu bang Alaska của Hoa Kỳ là ải địa cầu trấn giữ Bắc Băng Dương. Biên giới không gian của Hoa Kỳ lên đến mặt trăng và Mỹ quốc cũng là quốc gia tiên phong
ghi dấu vết trên Hỏa tinh. Hai ngàn vệ tinh kinh tế thương mại và quân sự của Hoa Kỳ canh gác
toàn vùng khí quyển của quả đất. Đế quốc nhân văn của Hiệp Chủng Quốc thống trị thế giới bằng các đại sứ quán và tòa lãnh sự luôn luôn tấp nập các khách hàng
xin visa.
Cơ sở ngoại vi của các sứ quán Hoa Kỳ là những chỗ bán thức ăn Fast Food
McDonald, Kentucky, nước Coke, nhạc Rock và quần Jeans. Mỹ phát thực phẩm cho dân nghèo
toàn thế giới nhưng đi đến đâu cũng bị đuổi về nhà: Yankee go
home. Đó là Hoa Kỳ ngày nay, quá trẻ trung vì chỉ có hơn 230 năm lập quốc. Đất nước mà chúng ta đang
là công dân có đứng lên tuyên thệ bảo vệ và tuyệt đối trung thành. Vì vậy chúng ta cũng nên
biết qua lịch sử của quê hương mà phần đông chúng ta sẽ cùng các thế hệ tiếp theo ở lại đời đời.
Ai là người đầu tiên trên đất Mỹ?
Các nhà nhân chủng học cho biết 12 ngàn năm trước lục địa còn dính liền cuối thời băng giá, Á châu
và Mỹ châu nối tiếp ở phía Bắc. Con người tiền sử Á Châu đi tìm đường sống đã đi từ Á qua Mỹ. Sau đó quả đất chuyển đổi, hai lục địa tách xa nhau. Người Á châu tiền sử trở thành thủy tổ của các bộ lạc ở Bắc Mỹ. Tuy nhiên, thực ra đây cũng chỉ là giả thuyết.
Thực tế ghi nhận đây là miền đất mới không có nhiều chỉ dấu của các nền văn minh ngàn năm
trước như Âu châu. Lịch sử ghi nhận đã có dấu vết các bộ lạc tàn lụi. Sau cùng chỉ còn các bộ lạc da đỏ tồn tại cho đến thời kỳ 1500 các sắc dân tây phương mới đến Mỹ bằng đường biển. Nổi danh nhất là nhà hàng hải Columbus năm 1492
đi tìm Á châu lại khám phá ra Mỹ châu. Rồi tiếp theo là Tây Ban
Nha, Bồ Đào Nha, Anh Cát Lợi, Pháp, Đức rồi đến Nga và các quốc gia Đông Âu.
Các cuộc chiến đẫm máu, triền miên ở tân lục địa giữa người địa phương và dân giang hồ mới đến. Chiến tranh giữa các thế lực Tây phương. Sau cùng Anh quốc ổn định được tại phần lớn miền Đông Hoa Kỳ và
các di dân bắt đầu lên đường. Con tàu Hoa
Tháng Năm, May Flower nổi tiếng đến Mỹ năm 1620 vỏn vẹn có 100 người mà một nửa là thủy thủ đoàn. Con tầu này đã trở thành biểu tượng của di dân định cư trên đất mới vì có đem theo
gia đình.
Năm 1621 di dân được mùa đã cùng tổ chức Lễ Tạ Ơn và ăn tiệc mừng với dân da đỏ trong một lễ Thanksgiving đầu tiên của nhân loại. Nhưng rồi những ngày vui qua mau. Thổ dân tại Mỹ chết dần vì bị giết, bị đói, bị bệnh, có thể do các mầm bệnh từ tây phương đem đến.
Trong khi đó từ 1620 đến 1732 tức là hơn 100 năm, một nước Mỹ thuộc Anh đã hình thành
với 13 tiểu bang liên hiệp ở miền Đông. Phần lớn làm nghề nông, trồng thuốc lá, trà, và lúa.
Các vùng khác thuộc Tây Ban Nha, Pháp vẫn còn tranh chấp. Cuộc chiến 1754 giữa Pháp và Anh giành
đất trong 7 năm, sau cùng Anh thắng và mở rộng biên cương thuộc địa.
Tiếp theo nước Anh cần tiền cho mẫu quốc nên đánh thuế các thuộc địa, thu tiền các nhà sản xuất và các đồn điền tại Hoa Kỳ. Chính
sách thuế của Anh ban hành năm 1774 trở thành mầm mống cho cuộc chiến dành độc lập tại Hoa Kỳ. Tướng Washington nhận trách nhiệm lãnh đạo cuộc chiến tranh cách mạng vào năm 1775 và
chính thức đứng ra tuyên bố độc lập 1776. Bản Tuyên Ngôn Độc Lập do Thomas
Jefferson đại diện tiểu bang Virginia viết ra lúc ông 33 tuổi được coi là một áng văn tuyệt tác nhất của nhân loại và mở đầu cuộc chiến dành độc lập cho đến chiến thắng cuối cùng bằng hiệp định Paris 1782.
Sau chiến thắng, Hoa Kỳ có 5 năm
xây dựng dân chủ từ 1782 đến 1787 để hiến pháp ra đời với 9 tiểu bang chính thức rồi đến 13 tiểu bang thỏa hiệp. Những lá cờ Mỹ đầu tiên có 9 ngôi
sao rồi 13 ngôi sao và bây giờ là 50 ngôi sao. Suốt từ buổi bình minh của Hiệp Chủng Quốc cho đến nay, nước Mỹ đã trải qua biết bao nhiêu là biến động. Từ hơn 4 triệu dân vào năm 1800
trở thành trên 300 triệu vào năm 2013. Trên giấy tờ có 237 năm lập quốc nhưng thực sự quốc gia này đã thành
hình từ trên 300 năm.
Ý nghĩa Hiệp Chủng Quốc
Phải chăng Hoa Kỳ là một đĩa rau trộn gồm đủ mọi sắc thái nhưng tía tô vẫn là tía tô, rau giấp cá vẫn nồng nàn mùi tanh của biển mặn. Hay đây là nồi cháo mà mọi thứ thực phẩm đã được hòa tan thành một hương vị mới. Cái đó còn tùy
hoàn cảnh, tùy địa phương và thời gian. Trước khi nói đến nhân quyền, tự do và bình đẳng, nước Mỹ đã trải qua các giai đoạn hành động tàn nhẫn với các sắc dân thiểu số. Vào thế kỷ thứ 19, da trắng buộc dân da đỏ phải di cư tập trung vào các khu
vực dành riêng, phần nhiều là đồng khô, cỏ cháy. Thảm kịch diễn ra trên các con đường mòn di chuyển dân da đỏ được gọi là: Đường mòn nước mắt.
Da đỏ già trẻ lớn bé đều phải ra đi, bỏ nhà cửa, vườn trại để vào các khu hoang
vu xa cách vạn dặm. Hàng chục ngàn người đã chết. Trong khi đó ở miền Nam Hoa Kỳ, dân
da đen bị bắt làm nô lệ đem từ Phi châu qua đã trở thành một lực lượng lao động quan trọng.
Những bàn tay đen đủi đã xây dựng nên nền nông nghiệp miền Nam nuôi cả nước Mỹ vào thời kỳ lập quốc với những vườn bông vải trắng xóa. Nhưng cũng chính da
đen là vấn nạn cho cuộc chiến tranh tương tàn Nam Bắc. Những người da đen bỏ trốn các nông trại đã bị đánh roi cho đến chết. Câu chuyện Uncle Tom với bài ca da đen lừng danh: Let my
people go, Hãy cho dân tôi đi, trích dẫn từ Thánh Kinh đã trở thành một vấn nạn trong lương tâm Hoa Kỳ.
Da đỏ xin ở lại thì bị đuổi đi. Da đen xin đi
thì bị giữ lại. Ngay khi nội chiến chấm dứt, da đen được giải phóng mà vẫn còn bị kỳ thị.
Cuộc chiến đấu vĩ đại của một đàn bà da đen năm
1955 không chịu ngồi phía sau xe bus đã trở thành một cuộc tổng đình công tẩy chay xe bus tại Hoa Kỳ. Từ cuộc đình công này, da
đen có được một nhà lãnh đạo đầy huyền thoại là mục sư King mà tên tuổi trở thành một ngày quốc lễ.
Rồi đến lịch sử Tây tiến làm đường xe lửa đem da vàng Nhật Bản và Trung Hoa nhập cuộc. Các tiền nhân di dân châu
Á cũng đã ngậm đắng nuốt cay ở miền Tây Hoa Kỳ trong
suốt thời lịch sử cận đại. Dân da vàng có một thời chỉ được làm cu ly đường xe lửa hay thợ giặt ủi.
Sau cùng đến lượt chúng ta. Việt Nam ngày nay có một triệu bẩy trăm ngàn người tại Hoa Kỳ. Sau đợt di tản 75 tiếp đến là thuyền nhân từ 75 đến 95 rồi là các HO, con
lai, ODP đoàn tụ nhập cư cho đến cuối thế kỷ thứ 20. Sau cùng là diện hôn nhân. Mười quận hạt có dân số đông đảo nhất là Orange, Santa
Clara, Los Angeles, Houston, San Diego, Seattle, Oakland, DC, và Dallas. Chúng
ta không phải là sắc dân cuối cùng, và chúng ta
không phải là sắc dân duy nhất có quê hương cố quốc.
Di dân tỵ nạn Việt Nam tùy theo hoàn
cảnh và cảm nghĩ, có người mang theo quê hương, có người bỏ lại quê hương. Tuy nhiên chúng
ta không thể hành xử khác tập thể di dân trong trách
nhiệm xây dựng đất mới. Sắc dân nào cũng có
những niềm tự hào của họ. Ai cũng có các
hãnh diện về truyền thống văn hóa, ngôn ngữ của cội nguồn. Điều quan trọng là phong cách đối xử và tìm hiểu để hội nhập. Chúng ta phải cảm ơn những người đi trước đã mở đường. Kể cả người xấu lẫn người tốt đã sống và đã qua đi
trong công cuộc chinh phục đất nước vĩ đại này. Có điều hết sức trùng hợp là dù bất cứ sắc dân nào, dù cố quốc lầm than hay tươi sáng.
Dù quê hương cũ còn độc tài cộng sản hay đã tự do dân chủ, di dân đến đây là ở lại đây. Những nhà văn Nga và
Đông Âu lưu vong chống Cộng đã từng sống chết với quê hương rồi cũng phải nói rằng: Quê hương bây giờ là nơi chúng ta sống có hạnh phúc. Đó là lý
do người Anh ngày xưa chiến đấu chống cố hương để trở thành người Mỹ. Người Nhật trong đệ nhị thế chiến, bị cầm tù trong trại tập trung nhưng vẫn tình nguyện cầm súng chiến đấu chống Thiên Hoàng để trở thành người Mỹ.
Bởi vì trên thế giới chỉ có Hoa Kỳ mới thực sự là đất của cơ hội. Nơi mà di dân bạc tình hưởng mọi phúc lợi nhưng vẫn được hiến pháp bảo vệ để chê bai tổ quốc. Quốc gia mà con một người da đen ngoại quốc, xuất thân cán sự cộng đồng đã trở thành tổng thống. Bản Tuyên Ngôn Độc Lập Hoa Kỳ hơn 200 năm trước đã ghi điều khoản bất hủ là con người được quyền mưu cầu hạnh phúc
Mùa hè năm nay, để chào mừng Lễ Độc lập lần thứ 238, tối cao pháp viện Hoa Kỳ đã ban
hành nghị quyết lịch sử: Công nhận hôn nhân đồng tính, cho phép
các cơ thể khác biệt cũng được mưu cầu hạnh phúc.
Và bây giờ là chuyện dân Việt tại Hoa Kỳ
Một lần nữa, đợt người Việt đầu tiên ở Mỹ sẽ là những cây tràm, cây đước giữ chặt đất cho một cộng đồng tương lai phát triển. Con cháu chúng
ta sẽ vừa nhớ ơn ông cha đã đến đất này mà cũng không
hổ thẹn về những đóng góp của chúng ta trong những giai đoạn đầu tiên. Bỏ lại phía sau con sông
Hồng, sông Hương, sông Cửu Long và dãy Trường Sơn. Bây giờ ta phải làm quen với con sông
Sacramento và rặng Rocky Mountain để con cháu ta đứng lên đáp lời sông núi mới.
Xin hãy công bình với hoàn cảnh. Hãy lưu tâm ngày 4 tháng 7 của Hoa Kỳ. Bước ra khỏi cái ghetto của cộng đồng nhỏ hẹp, tham dự vào cái xã hội vĩ đại đã đem phúc lợi cho chúng ta. Đó là cách hay
nhất để xây dựng cùng một lúc cộng đồng tại Mỹ và quê hương bỏ lại ở Việt Nam. Bao gồm cả giấc mơ tự do và dân chủ. Hãy làm một công dân tốt và chân thành với xứ “tạm dung”, chúng ta sẽ góp phần xây dựng dân sinh tại Hoa Kỳ và đồng thời xây dựng cả dân quyền cho Việt Nam.
Giao Chi, San Jose
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Những Sự Thật Cần Phải Biết