Sunday, November 30, 2014

ĐỪNG ĐÒI HỎI QUÁ ĐÁNG ĐỐI VỚI NHỮNG NGƯỜI PHẢN TỈNH HAY BẤT ĐỒNG CHÍNH KIẾN



KHONG VE VIET NAM NEU CON VIET CONG
MUON CHONG TRUNG CONG PHAI DIET VIET CONG
MUON DIET VIET CONG PHAI DIET VIET GIAN

ĐỪNG ĐÒI HỎI QUÁ ĐÁNG ĐỐI VỚI NHỮNG NGƯỜI PHẢN TỈNH HAY BẤT ĐỒNG CHÍNH KIẾN  
Lê Duy San

Cứ mỗi lần có một người phản tỉnh hay bất đồng chính kiến từ trong nước vược thoát được ra ngoại quốc, dù bằng cách nào, người Việt hải ngoại tỵ nạn cộng sản lại chia làm hai phe: phe hoan hô, phe chống đối. Điều này làm cho ngụy quyền Cộng Sản Việt Nam rất mừng vì đây chính là mục tiêu của chúng. 

Biết vậy, nhưng người Việt hải ngoại không thể nào làm khác được vì phe nào cũng đều có cái lý của họ, nhiều khi họ còn có cả hình ảnh và tài liệu làm bằng chứng. Đành rằng những hình ảnh và tài liệu đó chỉ là quá khứ, nhưng tại sao người phản tỉnh hay bất đồng chính kiến kia không nói cho rõ ràng lập trường của mình để cho mọi người rõ mà lại cứ mập mờ hoặc lẩn tránh?

Nói thì dễ, nhưng thực tế không phải là dễ. Chúng ta đều biết bọn cộng sản, nhất là cộng sản Việt Nam, chúng không bao giờ tha thứ cho những kẻ phản bội. Đó cũng là câu trả lời “Tại sao, ông Nguyễn Mạnh Tường, một người nổi tiếng trong giới luật sư trí thức trong thập niên 50, 60, một người yêu nước đã đi theo Việt Minh ngay từ đầu (1945), tới năm 1956, chỉ vì phê bình thẳng thắn những sai lầm của đảng và nhà nước trong vụ “Cải Cách Ruộng Đất” mà đã bị trù dập dã man. 

Đến lúc gần chết và được cho sang Pháp sinh sống, ông mới dám cho xuất bản cuốn “Un Excommunié” (Kẻ Bị Khai Trừ) cũng như triết gia Trần Đức Thảo đến lúc gần chết mới dám viết “Những lời trối trăn” để lại cho hậu thế.

Sau đây, xin kể lại hai cái chết của hai sinh viên Việt Nam đã đi theo Việt Cộng rồi từ bỏ chúng đã bị chúng lên án tử hình và hạ sát như thế nào.

Vụ thứ nhất: Con ông Thẩm Phán Nguyễn Vạng Thọ.
Thời Đệ Nhất Cộng Hoà, Ông Nguyễn Vạng Thọ nguyên là Chánh Án toà Hoà Giải Rộng Quyền tỉnh Rạch Giá, sau là tỉnh Kiên Giang. Năm 1959, ông được Tổng Thống Ngô Đìng Diệm đồng hoá cấp bậc Đại Tá và cử làm Chánh Thẩm Tòa Án Quân Sự MặtTrận. Ông Thọ được Tổng Thống Ngô Đình Diệm ban cho thanh gươm lịnh "Tiền Trảm hậu tấu". Đây là một toà án Đặc Biệt được thành lập theo luật số 10/59 nhằm xét xử trong 3 ngày các tội ác chiến tranh chống lại chế độ Việt Nam Cộng Hòa.  

Ông Nguyễn Vạng Thọ  có một người con trai duy nhứt được cho đi du học theo kế họach Colombo ở Úc. Cậu này bị nhóm Đoàn Kết, một nhóm sinh viên Việt Cộng ở Úc dụ dỗ nhập bọn.

Khi cậu ta về nghỉ hè ở Việt Nam ông bà Thọ thấy con ăn nói khác thường, sặc mùi cộng  sản. Gặng hỏi mãi mới biết con mình bị nhóm sinh viên Việt Cộng  kia nhồi sọ và dụ dỗ gia nhập. Ông bà Thọ  đã phải vất vả để tẩy não đầu óc non dại của cậu con và lập tức  chuyển cậu ta qua Canada để tiếp tục học.  Cậu ta đã nhận ra ngón đòn nhồi sọ, bóp méo sự thật của VC nên không gia nhập họat động với SV đòan kết Canada như năm trước ở Úc. Nhưng bọn chúng vẫn không tha. Chúng nó theo dõi con trai của Ông Thọ đến tận chỗ trọ học ở Canada. Bọn chúng gồm cả 7 đứa dụ khị cậu ta ra công viên vắng vẻ nói là để trao đổi học hành rồi bất thình lình chúng dùng  buá                      https://encrypted-tbn2.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcR7j3V7AtOcmu9hpFCUnCWqgWMgoJ0uY1Bqua8Bpy6l2T9RYns9
Buá Tamahawk

Tomahawk, một loại búa nhỏ mà người da đỏ hay xử dụng trong các phim, ném rất xa để giết địch thủ. Chúng bao vây, đập đầu giết chết con ông Nguyễn Vạng Thọ. Xong chúng còn chặt đầu nạn nhân, chắc chúng sợ nhỡ nạn nhân tỉnh lại thì sự việc sẽ bại lộ, nên chúng chặt đứt dầu nạn nhân cho chắc ăn.

Khi đem xác về Saigon chôn, bọn Việt Cộng còn nhắn tin đe dọa gia đình phải âm thầm chôn cất, chúng hâm dọa sẽ giết cả nhà nếu tin tức được loan tải trên báo chí.

Đây không phải là giết con để trả thù bố vì nếu muốn trả thù thì chúng đã giết ngay khi cậu ta còn ở Úc mà chỉ là giết người để cảnh cáo cho những ai đã theo chúng nhưng rồi lại bỏ chúng.

Vụ thứ 2: Con ông Thẩm phán Trần Thúc Linh.
Ông Trần Thúc Linh cũng là một Thẩm phán từ thời Đệ Nhất Cộng Hoà. Ông còn  là Tổng Thư ký Liên Minh Các Lực lượng Dân tộc Dân Chủ và Hòa bình Việt Nam của Luật sư Trịnh Đình Thảo. Đây là một lực lượng do Cộng sản giật dây.

Ông Trần Thúc Linh có mấy người con học rất giỏi, trong đó có Trần Quốc Chương, sinh viên Đại Học Y Khoa Saigon. Có lẽ anh bị ảnh hưởng của người cha phần nào, do đó có một thời gian Chương đã vào Bưng theo Việt Cộng. Sau anh ta về Thành (Saigon). Nhờ thế lực của bố là thẩm phán nên không bị công an bắt giữ và làm khó dễ. Anh vẫn được đi học lại. Một hôm có hai thanh niên lạ mặt tới trường tìm gặp Chương rồi thấy Chương bị té từ lầu ba xuống đất chết.

Sau khi Chương bị chết, cảnh sát mở cuộc điều tra, nhưng không ra nguyên do cái chết của sinh viên Trần Quốc Chương.

Có người cho rằng phe quốc gia giết Chương để dằn mặt ông Linh vì ông Linh thân Cộng và đang làm công cụ cho Cộng sản. Giả thuyết này không vững, vì thiếu gì trí thức miền Nam làm tay sai đắc lực cho Việt Cộng như luật sư Trần Ngọc Liễn, luật sư Ngô Bá Thành, thẩm phán Triệu Quốc Mạnh, giáo sư Đại Học Khoa Học Nguyễn Đình Ngọc, nhà văn Vũ Hạnh v.v..  Vậy mà bản thân họ, chứ đừng nói tới con cái họ, vẫn không bị bạc đãi gì, vẫn hưởng bổng lộc Quốc gia và vẫn thoải mái chống chính quyền Quốc gia! 

Vậy không lẽ chính quyền Quốc gia lại chỉ thanh toán con ông Trần Thúc Linh? Vậy chỉ có thể là chính Việt Cộng thanh toán Trần Quốc Chương. Vì việc bỏ bưng về thành của Chương không có sự chấp thuận của bưng biền là một sự đào thoát. Một khi đã đào thoát, tức là phản bội. Hoặc giả, trong bưng bọn Việt Cộng đã giao cho Chương một công tác nào đó mà Chương không chấp hành. Như thế cũng là bất tuân lệnh của “tổ chức”. Đó là những tội phải bị trừng trị để làm gương.

Trên đây chỉ là hai trường hợp điển hình cách giết người hết sức dã man trong hàng trăm trường hợp giết người khác nhau của bọn Việt Cộng đối xử  với những  người đã theo chúng rồi lại bỏ chúng. Vì thế, những kẻ đã đi theo Việt Cộng, nhất là những kẻ đã vào đảng, những kẻ đã sinh ra và lớn lên trong thời còn chiết tranh, họ đã biết thế nào là sự trả thù của Việt Cộng nên họ rất sợ sự trả thù của Việt Cộng.

 Do đó chúng ta không lấy làm lạ khi thấy những kẻ gọi là phản tỉnh hay bất đồng chính kiến, mặc dầu đã ra được ngoại quốc sinh sống, họ vẫn không dám có một thái độ, một lập trường dứt khoát với chế độ cộng sản Hà Nội. Đừng đòi hỏi qúa đáng đôi với những người phản tỉnh hay bất đồng chính kiến một khi họ được Việt Cộng cho ra ngoại quốc sinh sống. Họ còn cha mẹ, vợ con còn ở lại trong nước. Biết đâu trước khi đi họ còn phải cam kết sẽ thi hành một nhiệm vụ nào đó cho chúng.   

Lê Duy San




KHONG VE VIET NAM NEU CON VIET CONG
MUON CHONG TRUNG CONG PHAI DIET VIET CONG
MUON DIET VIET CONG PHAI DIET VIET GIAN

Có nên Vinh Danh
những người bất đồng chính kiến không?
Lê Duy San
Hầu hết chúng ta, những người Việt ở hải ngoại, đều công nhận rằng chúng ta không thể nào lật đổ được chế độ Cộng Sản Việt Nam. Nhưng chế độ Cộng Sản Việt Nam có thể bị chính những người Cộng Sản phản tỉnh, những người bất đồng chính kiến và những người dân hiện đang sống trong nước nổi dậy lật đổ. Bởi vậy, bổn phận của chúng ta, những người Việt hải ngoại là phải tìm mọi phương cách để khuyến khích và hỗ trợ những người Cộng Sản phản tỉnh cũng như những người bất đồng chính kiên trong nước đã và đang đòi hỏi các quyền tự do, dân chủ và nhân quyền để thúc đẩy người dân trong nước nổi dậy đòi hỏi nguỵ quyền cộng sản Việt Nam phải thay đổi.
Có thế, chế độ Cộng Sản mới sớm sụp đổ hay ít nhất chế độ Cộng Sản độc tài hiện tại cũng sớm chuyển biến sang thể chế dân chủ. Vì thế có một số người đã chủ trương phải cộng tác với những người bất đồng chính kiến trong nước. Có người còn chủ trương phải Vinh Danh những người Cộng Sản phản tỉnh và nếu họ chết thì phải làm lễ Truy Điệu cho họ thật trọng thể. Đó là trường hợp của nhóm người đã làm lễ Vinh Danh ông Hoàng Minh Chính khi ông còn sống và làm lễ Truy Điệu cho ông này, khi ông ta vừa mới qua đời.
                    Lễ Truy Điệu Hoàng Minh Chính Ngày 6 tháng 4 năm 2008 tại San Jose
Trước khi bàn tới vấn đề này, chúng ta cần phải bàn tới những người phản tỉnh và bất đồng chính kiến.
1/ Thế nào là phản tỉnh? Thế nào là bất đồng chính kiến?
Phản tỉnh là tỉnh ngộ và phản (chống) lại. Hai chữ này dùng để chỉ những người đã đi theo cộng sản, đã gia nhập đảng cộng sản, nay tỉnh ngộ vì nhận thấy đường lối cũng như các chính sách mà đảng cộng sản đã thi hành để đạt được những mục tiêu không những không đúng như những mục tiêu mà đảng cộng sản đã đề ra khi họ gia nhập đảng cộng sản mà còn rất sai trái và phản lại những điều mong ước của họ. Vì thế họ không những từ bỏ đảng cộng sản mà còn chống lại.
Còn bất đồng chính kiến là những chữ dùng để chỉ những người không chống lại chế độ cộng sản, nhưng họ không đồng ý về một số chính sách nào đó của chính phủ, của đảng. Họ có thể là đảng viên hay không phải là đảng viên.
Chế độ cộng sản là một chế độ độc tài, dã man và vô nhân đạo nhất là chế độ cộng sản Việt Nam. Khi cần thì chúng o bế, nhưng khi không cần, thì chúng sãn sàng thủ tiêu, dù có là ân nhân của chúng. Bà Cát Hanh Long là một thí dụ. Vì thế, dù là kẻ đã phản tỉnh hay người bất đồng chính kiến cũng đều đáng ngưỡng mộ.
2/ Có nên vinh danh những người phản tỉnh hay bất đồng chính kiến không?
Vinh danh hay truy điệu những người trong nước dám đứng lên chống một chế độ độc tài, dã man nhất thế giới là chế độ Cộng Sản Việt Nam, để đòi hỏi tự do, dân chủ và nhân quyền là một việc không những đáng làm mà còn nên làm, phải làm. Vì có thế, thì những người con yêu của tổ quốc đó mới không cảm thấy cô đơn. Nếu có bị bọn Việt Cộng cầm tù hay giết chết họ cũng thấy việc làm của họ là không vô ích và những người khác sẽ noi gương họ mà tiếp tục tranh đấu. 
Nhưng vinh danh hay truy điệu những người Cộng Sản đã một thời làm mưa, làm gíó và đã gây ra không biết bao nhiêu là tội lỗi đối với quốc gia, dân tộc thì tuyệt đối không thể được. Bởi vì phản tỉnh hay bất đồng chính kiến không phải là công trạng mà chỉ là một sự ăn năn, hối cải và coi đây là một trường hợp giảm khinhKhông quy kết tội họ đã là một khoan hồng. Nay nếu đem họ ra Vinh Danh hoặc làm lễ Truy Điệu thì quả thật chẳng khác gì đem một tên cướp ra để phong thần.
Thật đúng như bà Bác Sĩ Đỗ thi Nhuận đã nói bọn người này là ngu xuẩn. Không những ngu xuẩn vì chẳng làm cho những người Cộng Sản này được hãnh diện mà trái lại còn làm cho họ bị nhục thêm vì đây là cơ hội để cho những tội lỗi của họ đáng lẽ đã chìm vào quên lãng do những hành động ăn năn và những sự phản tỉnh của họ thì nay lại là cơ hội để cho người khác khơi ra. Điều này gây ra một phản ứng ngược là các người Cộng Sản khác sẽ không còn dám tin tưởng gì ở những người Việt hải ngoại nữa vì có một điều chắc chắn là họ chẳng muốn được vinh danh hay truy điệu mà họ cũng chẳng muốn những tội lỗi của họ được moi ra để mà kết tội họ.
Tóm lại, Vinh Danh hay làm lễ Truy Điệu những người Cộng Sản phản tỉnh hay bất đồng chính kiến không phải là một phương pháp để kích thich những người Cộng Sản khác ăn năn hay phản tỉnh, cũng không phải là phương pháp để hỗ trợ mà chỉ là một hành động ngu xuẩn như bà bác sĩ Đỗ thị Nhuận đã nói.
Hơn nữa, làm sao chúng ta biết được họ là kẻ phản tỉnh thật hay phản tỉnh cuội, là người bất đồng chính kiến thật hay bất đồng chính kiến giả? Có thể nói hầu hết những người phản tỉnh hay bất đồng chính kiến đều là những người không chức, không quyền. Họ là những người không còn được đảng cộng sản tin dùng nên bất mãn. Vậy liệu chúng ta có thể tin họ được không mà vinh danh họ? Nếu một ngày đẹp trời nào đó, phe cánh của họ lại được phục hồi và họ lại trở lại nguyên hình thì sao?
Không cần nói đâu xa, đầu tháng 11 năm 2014 vừa qua, khi biết tin anh Điếu Cầy được Việt Cộng tống xuất qua Mỹ, Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn Nam Cali đã hăm h tổ chức linh đình để tiếp đón anh tại phi trường Los Angless như một vị anh hùng cứu nước: nào banner, biểu ngữ, nào cờ quạt, vòng hoa. Nhưng họ đã được anh đáp trả thế nào?
   
 Tóm lại, Vinh Danh hay làm lễ Truy Điệu những người Cộng Sản phản tỉnh không phải là một phương pháp để kích thich những người Cộng Sản khác ăn năn hay phản tỉnh, cũng không phải là phương pháp để hỗ trợ mà chỉ là một hành động ngu xuẩn và làm cho họ thêm kiêu căng, them tự cao, tự đại.
Muốn khuyến khích họ hay hỗ trợ họ, chúng ta phải tìm cách giúp đỡ họ để họ có cơ hội vạch ra lỗi lầm cũng như những tội ác mà bọn Việt Cộng đã gây ra cho đất nước, cho dân tộc chứ không phải là tâng bốc họ.  
Lê Duy San






__._,_.___

Posted by: "San Le D."
__._,_.___

Posted by: "San Le D." 

No comments:

Post a Comment

Những Sự Thật Cần Phải Biết