Friday, December 25, 2015

HUẾ SAU MẬU THÂN 1968. TỔ ĐẶC CÔNG TRINH SÁT VC BỊ LỰC LƯỢNG CSQG/THỪA THIÊN HUẾ BẮT GIỮ.


From: huemauthan1968
Sent: 12/22/2015 11:32:04 A.M. Central Standard Time
Subj: Huế sau Mâu Thân 1968.

Xin Quỳ vị phổ biến rộng rãi:

HUẾ SAU MẬU THÂN 1968. TỔ ĐẶC CÔNG TRINH SÁT VC BỊ LỰC LƯỢNG CSQG/THỪA THIÊN HUẾ BẮT GIỮ.

LIÊN THÀNH

                                                              
                    Khối Kỷ Thuật UBTTTAĐCSVN
                    P.O.BOX 6147. Fullerton, CA.92834
 Phone: 626-257-1057. Email: ubtttadcsvn.vg@gmail.com
                 Web:http://ubtttadcsvn.blogspot.com
                                  _________________
                      Orange County, CA.USA. Ngày 22/12/2015.
                   (Trích Huế Mậu Thân 1968. Trang 292-319)
                         
Liên Thành                                                                                                
 HUẾ SAU MẬU THÂN 1968
LÊ VIẾT KIỂU, TÊN CHỈ HUY LỰC LƯỢNG TRINH SÁT ĐẶC CÔNG THÀNH BỊ LỰC LƯỢNG CSQG/THỪA THIÊN-HUẾ BẮT SỐNG TẠI THÔN VỸ DẠ, QUẬN PHÚ VANG, TỈNH THỪA THIÊN.
                                   ______________                                                                      

                 
Trưởng Ty CSQG  Liên Thành (đứng  thứ 3 từ trái sang, hàng trước) và các nhân viên đã bắt trọn ổ Đặc Công Việt cộng  xâm nhập  vào năm 1971 - - Trong đó có tên Lê Viết Kiểu (đứng thứ 2 từ trái sang), Đại đội trưởng Trinh sát Đặc Công. Chính tên này đã sát hại nhiều dân Huế trong trận Mậu Thân. Trên ngực của Trưởng Ty CSQG là khẩu súng Tiểu Liên K6 tịch thâu của tên Lê Viết Kiểu. Súng Tiểu Liên K6 vừa được khối Cộng sản Quốc Tế đưa vào chiến trường miền Nam trang bị cho những đơn vị đặc công thi hành các công tác quan trọng. Khẩu súng nầy Trưởng Ty  giao cho Thiếu Tá Trương Công Ân, Phụ Tá Ngành CSDB /Bộ Chỉ Huy Thừa Thiên mang vào tặng Thiếu Tướng Tư Lệnh Cảnh Sát Nguyễn Khắc Bình. Sau đó Tư Lệnh tặng Tổng Thống VNCH Nguyễn Văn Thiệu và Tổng Thống VNCH tặng lại cho Đại Tướng William Westmoreland, Tư Lệnh Quân đội Mỹ tại Việt Nam khi ông nầy hết nhiệm kỳ về nước. Hiện khẩu súng nầy nằm tại bảo tàng viện Chiến Tranh Việt Nam của Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ.

SauTết Mậu Thân kể từ tháng 3/1968 kéo dài đến gần hết mùa hè năm 1969, mọi hoạt động quân sự cũng như hạ tầng cở sở địch có thể nói hầu như không ghi nhận một sự kiện nào đáng kể, ngoài vụ chúng tôi bắt tên Hồ Tỵ bí danh Sơn Lâm. Lý do chính là bọn chúng đã thiệt hại quá nặng về cả 3 mặt trận: quân sự, chính  trị, tình báo, nhất hạng là các cơ sở tình báo, đám nằm vùng, và quan trọng nhất là lực lượng hạ tầng cơ sở hầu như đã bị vô hiệu hóa gần hết. Như chúng ta đã biết một trong những yếu tố để thành công trong cuộc chiến tranh du kích đó là hạ tầng cơ sở, nay hạ tầng cơ sở đã bị lực lượng Cảnh Sát Đặc Biệt Thừa Thiên-Huế triệt hạ, thì cán bộ tình báo lấy gì để bám vùng hoạt động, và lực lượng quân sự của bọn chúng cũng phải bó tay.
Gần hai năm kể từ sau Mậu Thân đến cuối đông 1969, Thừa Thiên Huế dân chúng được hưởng những ngày tháng thanh bình, khắp toàn tỉnh hầu như không có một họat động nhỏ nào của cộng quân. Vì sau vụ thất bại Mậu Thân, tàn quân của bọn chúng thất thểu, đói khát chạy trốn đến tận biên giới Lào, cán bộ tình báo, cán bộ tỉnh ủy, thị ủy còn sống sót thì ẩn núp thật kỹ trên vùng núi xanh, bọn chúng không dám mò về đồng bằng vì sợ bị tiêu diệt. Tôi nhớ có đọc được một chỉ thị của cơ quan khu ủy Trị-Thiên gởi cán bộ các cấp, cơ quan khu ủy Trị Thiên nhận định đại để là:
Hiện tại ở những vùng đồng bằng Trị Thiên tình hình rất căng. Địch đang mở những cuộc hành quân càn quét lớn. Trong chính sách bảo vệ cán bộ, khu ủy Trị Thiên đã ra lệnh cấm cán bộ các cấp xuống họat động tại các vùng đồng bằng…”
Với tình hình an ninh tốt đẹp như vậy, nhưng chúng tôi vẫn không chủ quan, lơ là. Các toán tình báo của lực lượng Cảnh Sát Đặc Biệt từ cấp quận lên đến cấp tỉnh vẫn bám sát vùng họat động, cán bộ điều khiển vẫn tiếp xúc thường xuyên với các đầu mối xâm nhập.
Nếu tôi nhớ không lầm thì cuối tháng 8/1969  Anh Nguyễn … Trưởng toán I- 66, trình tôi một bản tin mà anh ta vừa mới tiếp xúc với tình báo viên trong một chiến dịch xâm nhập:
“Lê Viết Kiểu đội trưởng đơn vị Trinh Sát Đặc Công Thành cùng với hai tên trinh sát đặc công đã theo chỉ thị của cơ quan Tỉnh Thị Ủy đã xâm nhập vùng thôn Vĩ Dạ. Mục đích của chúng là điều nghiên tình hình, địa thế, mục tiêu tại vùng Quận III Thị xã Huế, mở cuộc tấn công chớp nhoáng mục tiêu này nhằm gây tiếng vang chính trị.”.
Đọc xong bản tin tôi suy nghĩ rất lâu, giá trị của bản tin nầy ngoài việc giúp cho lực lương Cảnh Sát Quốc Gia Thừa Thiên Huế biết trước, nắm vững tình để đề phòng cuộc tấn công đặc công của bọn Cộng Sản, nhưng nếu chịu khó suy nghĩ và cẩn thận hơn, thì bản tin nầy có giá trị rất cao, nó báo cho chúng ta thấy rằng những ngày thanh bình của Thừa Thiên Huế sắp sửa chấm dứt, Cộng Quân sau gần hai năm kiệt quệ, bọn chúng đã hồi sinh, bắt đầu mở trận đánh thăm dò và cũng có dụng ý tuyên truyền rằng chúng có tiềm năng quân sự.
Bàn xong công việc với anh trưởng toán tình báo I-66 Nguyễn …, tôi gọi Đại Úy Trương Công Ân, phụ tá Đặc Biệt và Đại Úy Trần Văn Trinh, Trung Tâm Trưởng Trung Tâm Hành Quân Cảnh Lực gặp tôi ngay. Đưa bản tin cho cả hai cùng đọc, xong tôi hỏi ý kiến của hai anh ta:
Hai anh nghĩ sao? Theo tôi chúng ta cần ra tay ngay. Đám trinh sát đặc công nầy nếu chúng ta không chận bọn chúng sớm, hậu quả sẽ vô cùng tai hại. Bọn chúng sẽ đột kích một trong những đơn vị của chúng ta như Bộ Chỉ Huy, hoặc quận đường Quận III, hoặc Tiểu Khu v.v…
Không kịp để cho Ân và Trinh trả lời, tôi đứng dậy chỉ vào bản đồ quân sự tỷ lệ 1/100000 treo trên tường:
- Theo chỉ dẫn trong bản tin, hiện 3 tên nầy đang trú ẩn tại đây.
Tôi vừa nói vừa dùng cây bút chì mở màu đỏ khoanh tròn trên bản đổ vị trí của 3 tên đó.
- Ân, Trinh, hai ông nghĩ sao?
- Đồng ý với anh, bắt ngay bọn nầy càng nhanh càng tốt thì chúng ta mới có một số tin tức cần thiết để chận đứng cuộc đột kích của bọn chúng vào thành phố.
Trinh cũng gật đầu đồng ý với Ân, Tôi nói với Ân và Trinh:
- Chúng ta phản ứng ngay. Trong vòng ba mươi phút nữa chúng ta sẽ họp tại Trung Tâm Hành Quân Cảnh Lực.
Xoay qua Đại Úy Trinh tôi nói:
1- Gọi Đại Úy Tý Đại đội trưởng Cảnh Sát Dã Chiến, trước khi sang họp chuẩn bị sẵn sàng 3 trung đội, trang bị tác chiến và lựu đạn cay
2- Mời ông Cố vấn trưởng, và cố vấn Ủy Ban Phượng Hoàng tham dự họp.
 Ân Gọi Cố Vấn Đặc Biệt mời ông ta 30 phút nữa dự họp, anh nhớ mang theo chuyên viên thẩm vấn giỏi, nếu bắt được bọn chúng, tôi muốn chuyên viên của anh thẩm vấn ngay tại chỗ, mình cần những tin tức nóng để cấp thời có thể phản ứng ngay.
Ba mươi phút sau, tại phòng hội của Trung Tâm Hành Quân Cảnh Lực của Bộ Chỉ Huy Cảnh Sát Quốc Gia Thừa Thiên-Huế mọi người đã có mặt đông đủ:
- Đại Úy Trần Văn Trinh Trung Tâm Trưởng TTHQCL kiêm Phụ Tá Tổng Thư Ký Ủy Ban Phượng Hoàng tỉnh (hiện định cư tại WA State)
- Đại Úy Trương Công Ân Trưởng Phòng Cảnh Sát Đặt Biệt, (hiên định cư tại Nam California)
- Đại Úy Trần Văn Tý Đại Đội trưởng Đại Đội Cảnh Sát Dã Chiến. (hiện định cư tại San Diego, California)
- Thiếu Úy Dương Văn Sỏ, Trưởng G-2 và 3 nhân viên thẩm vấn. (Đã mất tại California).
- Ông X... Cố Vấn Cảnh Sát Đặc Biệt.
- Thiếu Tá X… Cố Vấn chương trình Phượng Hoàng Tỉnh.
- Ông X… Cố vấn Trưởng Bộ Chỉ Huy CSQG/Tỉnh Thừa Thiên-Huế.
Vừa thấy tôi, cả ba viên Cố vấn Mỹ xúm vào hỏi:
- Chief Thành, có chuyện quan trọng?
- Đúng, Trinh Sát Đặc Công Việt Cộng xuất hiện gần thành phố quá.
- Mời ba vị ngồi, tôi sẽ thuyết trình ngay bây giờ.
Tôi bắt đầu buổi thuyết trình rất vắn tắt vì cần thì giờ để hành động.





                           

Liên Thành Trưởng Ty CSQG/Thừa Thiên Huế đang thuyết trình tình hình địch.
                         HÀNH QUÂN BẮT GIỮ 
      TOÁN ĐẶC CÔNG TRINH SÁT VIỆT CỌNG
Tôi báo cho anh em và phía Cố Vấn Mỹ biết tôi vừa nhận được báo cáo một toán Trinh Sát, đặc công Việt Cộng hiện đã có mặt chỉ cách Bộ Chỉ Huy chúng ta không  quá 6 cây số. Toán Đặc Công Trinh Sát nầy do tên Lê Viết Kiểu chỉ huy. Lê Viết Kiểu cũng là tên chỉ huy lực lượng Đặc Công Trinh Sát tấn công vào Quận III trong Tết Mậu Thân. Và cũng chính y là tay phụ tá đắc lực của  Đại Tá Công An Nguyễn Đình Bảy đã bắt bớ, bắn giết, quá nhiều đồng bào vô tội tại Quận III và Quận II Thị xã Huế trong Tết Mậu Thân 1968. Hơn 300 nạn nhận bị bắt tại Dòng Chúa Cứu Thế trong đó có Thượng Nghị Sĩ Trần Điền và sau đó bị chôn sống tại vùng Lăng Xá Bầu Lăng Xá Cồn mà thủ phạm chính là tên Lê Viết Kiểu nầy.
Nay y hướng dẫn một toán Trinh Sát Đặc Công về tiếp cận thành phố với mục đích là điều nghiên tình hình để chọn mục tiêu bất thần đột kích gây tiếng vang về chính trị.
Tôi quyết định mở cuộc đột kích cấp tốc bắt tên nầy và đồng bọn của hắn.
Kế hoạch đột kích của tôi như sau:
1- Thời gian:
Ngay sau khi chấm dứt phiên họp nầy, ba mươi phút sau lực lượng đột kích của chúng ta xuất phát.
2- Lực lượng:
3 Trung đội Cảnh Sát Dã Chiến
20 nhân viên Cảnh Sát Đặc Biệt
1 Tiểu đội “biệt kích” của tôi
3- Chỉ Huy:
Chỉ huy tổng quát cuộc đột kích: Trưởng ty Cảnh Sát, Đại Úy Liên Thành.
Phụ Tá: Đại Úy Trần Văn Tý.
4- Phối trí lực lượng:
Mục tiêu là một căn nhà gạch, mái ngói, nằm cách Bộ Chỉ Huy CSQG Tỉnh không quá 6 cây số, bên kia Đập Đá, thuộc thôn Vỹ Dạ, căn nhà nằm bên phía tay mặt cách tỉnh lộ Huế-Thuận An khoảng 500 mét. Theo tin tức của toán I-66, từ tỉnh lộ Huế-Thuận An vào đến mục tiêu là một đường hẻm nhưng xe lớn có thể chạy vào được, vì thế tôi chia lực lượng đột kích ra hai toán: Toán bao vây và toán tấn công lục soát.
- Toán bao vây:
Gồm 3 trung đội Cảnh Sát Dã Chiến do Đại Úy Trần Văn Tý Đại đội trưởng Đại Đội 102/CSDC chỉ huy. Đại Úy Trương Công Ân Trưởng Phòng CSĐB và 20 nhân viên đi cùng toán bao vậy của Đại Úy Tý.
- Toán tấn công lục soát:
Lực lượng Cảnh Sát chúng ta là lực lượng bán quân sự, không đủ kinh nghiệm tác chiếm mà lần nầy chúng ta phải đụng đầu vói toán Trinh Sát Đặc Cộng của Cộng sản một bọn rất lì lợm, sắt máu, đối thủ của bọn chúng là quân lực VNCH chứ không phải chúng ta. Vì lẽ đó mà tôi sử dụng tiểu đội “biệt kích” của tôi làm thành phần tấn công và lục soát mục tiêu, vì họ là những anh em quân nhân biệt phái đã từng có kinh nghiệm tác chiến. 
Tôi nghĩ lần nầy khó khăn hơn những lần trước, bọn cảm tử nầy không dễ dàng đầu hàng chúng ta đâu. Tôi đích thân chỉ huy tiểu đội “biệt kích” tấn công và lục soát mục tiêu. Trong trường hợp nếu tôi bị loại, người thay thế tôi là Đại Úy Trần Văn Tý, và Đại Úy Trương Công Ân phụ tá cho Đại Úy Tý.
5- Kế hoạch hành động:
a- Khởi hành tại Bộ Chỉ Huy, xe tôi dẫn đầu, kế đến đơn vị “Biệt Kích”, tiếp theo xe của Đại Úy Tý và 3 trung đội Cảnh Sát Dã Chiến, cuối cùng là xe của Đại Úy Ân và toán Cảnh Sát Đặc biệt.
Theo báo cáo của trưởng toán I-66, con đường vào xóm nầy rất rộng, vì thế xe tôi đến ngay trước mặt nhà là chúng ta đổ quân ngay.
b- Tôi và toán “biệt kích” sẽ xông thẳng vào nhà, 3 trung đội CSDC của Đại Úy Tý ngay lập tức bao vây thật kín căn nhà đó, nhớ chận ngay mặt sau.
c- Để bảo vệ sinh mạng cho những người trong gia đình, đơn vị Cảnh Sát Đặc Biệt của Đại Úy Ân tiếp theo vào nhà và đưa hết mọi người trong gia đình đó rời khỏi nhà trong thời gian nhanh nhất. Sau đó tùy theo tình hình, Đại Úy Tý tăng cường cho tôi một tiểu đội lục soát thật kỹ trong nhà.
d- Các đơn vị trưởng nhớ cho ý định của tôi là bắt sống bọn nầy, vạn bất đắc dĩ mới phải hạ sát, bởi lẽ chúng ta cần khai thác tin tức.
e- Cho dù cuộc đột kích nầy có kết quả hay không, để tránh phiền toái sau nầy, trước khi rời khỏi ngôi nhà đó Đại Úy Ân chịu trách nhiệm lập biên bản lục soát nhà và yêu cầu chủ nhà ký vào.
f- Khi chúng tôi bắt đầu xuất phát, Đại Úy Trinh, Trung Tâm Trưởng Trung Tâm Hành Quân Cảnh Lực, thông báo với Trung Tâm Hành Quân Tiểu Khu, và Chi Khu Phú Vang, Hương Thủy, đơn vị chúng ta xin vào vùng đó, và nếu có đơn vị nào của Chi Khu Phú Vang đang họat đông trong vùng đó thì yêu cầu chi khu Phú Vang thông báo cho họ biết.
g- Kinh nghiệm những lần truớc, mỗi lần đụng việc, nhiều đơn vị không có trách nhiệm vẫn chen vào hệ thống truyền tin, gây khó khăn trở ngại, vì vậy lần nầy Đại Úy Trinh yêu cầu các bộ chỉ huy nếu không có việc khẩn cấp, yêu cầu im lặng vô tuyến, nhường hệ thống truyền tin FM-1, FM-5 cho đơn vị đột kích làm việc.
Các đơn vị trưởng có gì thắc mắc không?
Trong khi chờ đợi trả lời các câu hỏi của anh em, tôi xoay qua hỏi ba viên cố vấn của tôi:
- Ba ông có câu hỏi gì không?
Viên cố vấn trưởng hỏi tôi:
- Chief Thành, chúng tôi có thể giúp gì cho ông và anh em cảnh sát?
- Lần nầy có vẻ hơi khó khăn một tý, vì chúng tôi đụng đầu với toán trinh sát đặc công, bọn nầy rất hung bạo và liều mạng, có thể có thương vong hoặc bị thương. Xin ông trực máy với tôi. Nếu có anh em nào bị thương, ông vui lòng gọi trực thăng phía ông, chở họ ra chữa trị ở tàu hạm đội.
- Chief yên tâm, nhiệm vụ của tôi. Tôi có thể đi theo Chief trong cuộc đột kích nầy được không?
- Được, nhưng với điều kiện ông đi cùng với Đại Úy Ân ở toán sau an toàn hơn.
- Ok, Chief, ông đã quên tôi là cựu sĩ quan USMC Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ
Tôi cười, nhìn ông ta nhẹ nhàng nói:
- Tôi nhớ… Đại Úy…. USMC…
Viên Cố Vấn Đặc Biệt và Phượng Hoàng đương nhiên họ không đi vì chính họ và ngay cả tôi cũng không muốn họ đi.
Anh em không có câu hỏi nào, tôi nói lớn trong phòng hội:
“Ba mươi phút sau có mặt đông đủ tại sân bộ Chỉ Huy và chúng ta xuất phát”.
Ba mươi phút sau, tôi nhớ đó là vào khoảng hơn một giờ trưa ngày 28 tháng 8 năm 1969, xuất phát từ Bộ Chỉ Huy Tỉnh, tôi dẫn đầu đoàn xe trực chỉ thôn Vỹ Dạ.
Xe chuyển bánh tôi miên man suy nghĩ về cuộc thảm sát Mậu Thân rồi bây giờ chuyện này. Đã gần 2 năm kể từ sau tháng 2 Mậu Thân 1968 cho đến nay tháng 8/1969, Huế sống trong cảnh thanh bình, đêm không nghe tiếng đại bác từ xa vọng về, không ánh hỏa châu soi sáng, không còn thấy những cổ quan tài trên xe nhà binh phủ cờ chạy ngang qua thành phố. Huế đã quá đủ với những đoàn người khăn tang trắng, âm thầm giọt lệ theo sau những xe tang kéo dài từ cầu Tràng Tiền lên tận Ba Đồn. Đã gần hai năm qua, Huế yên hàn vô sự, Huế thoi thóp hồi sinh trong điêu tàn đổ vỡ của trận giặc Mậu Thân. Huế đã quá nhiều đau thương, Huế còn sức nào để chịu đựng thêm những sợ sệt kinh hoàng? Bây giờ Đặc Công Trinh Sát Việt Cộng lại xuất hiện sát cận Huế, có nghĩa là giết chóc hành hạ sắp đến với dân Huế. Giết người Huế như thế vẫn chưa đủ sao hỡi những kẻ sát nhân tàn bạo, sắt máu Hồ Chí Minh và đảng Cộng Sản Việt Nam?
                    
Trưởng ty CSQG Liên Thành phối hợp với Cố Vấn Mỹ trước giờ xuất phát
Đoàn xe vừa qua khỏi Đập Đá phải giảm tốc độ tối đa, chạy rất chậm vì dân chúng bày hàng buôn bán chắn cả lối đi. Đồng bào thấy đoàn xe cảnh sát, lại thấy tôi dẫn đầu đoàn xe, một vài người hỏi lớn:
- Có chuyện chi rứa ôn Ty? Việt Cộng về hả?
Tôi cười trả lời họ:
- Không có chi, hành quân cảnh sát.
Dân Huế mỗi khi thấy tôi dẫn đầu một đoàn xe như vậy, họ thường nghĩ 2 chuyện có thể xảy ra, một là có biểu tình lên đường xuống đường của đám sinh viên và quý thầy tranh đấu, hai là có Việt Cộng ở  mô đó, vì theo như họ nói với nhau:
“Cái ôn Ty ni mỗi lần dẫn cảnh sát đi như rứa là đi dẹp biểu tình hay là đi bắt Việt cộng đó!”
Đoàn xe vừa rời khỏi khu vực đông người, tôi gọi máy cho Tý và Ân bằng bạch văn:
-Tý, Ân, Tango gọi.
-Tôi nghe, tôi nghe, thẩm quyền.
- Khoảng năm phút nữa mình sẽ rời tỉnh lộ Huế-Thuận An đi vào đường làng nằm bên phía tay mặt. Từ đó đến mục tiêu khoảng bốn trăm mét mà thôi. Nhắc lại, khi tôi dừng xe là mình đổ quân ngay. Tôi và tiểu đội “biệt kích” sẽ chạy rất nhanh chiếm căn nhà, anh điều động 3 trung đội bao vây, nhớ chận nút mặt sau cho kỹ. Đại Úy Ân cho người vào di tản tất cả mọi người trong căn nhà đó ngay.
- Nhận rõ thẩm quyền.
Ngay khi đó Trinh gọi tôi:
- Trình thẩm quyền tôi đã liên lạc với Chi Khu Phú Vang và Hương Thủy rồi. Không có chi trở ngại, trong vùng hiện có một Đại Đội Địa Phương Quân đang nghỉ dưỡng quân tại đó. Chi khu đã báo cho đơn vị đó biết rồi.
- Tôi nhận anh rõ.
Vừa nói dứt câu với Đại Úy Trinh xe tôi cũng vừa dừng ngay cổng căn nhà mái ngói đó, khi ấy khoảng gần 2 giờ chiều.
Tôi và tiểu đội “biệt kich” phóng nhanh vào mặt trước ngôi nhà. Tôi ước lượng thời gian chỉ khoảng 30 giây đồng hồ tôi và bán tiểu đội đã đứng sát vào vách tường mặt trước của ngôi nhà, bán tiểu đội kia chạy ra chận mặt cửa phía sau.
Về phần lực lượng của Đại Úy Trần Văn Tý chỉ khoảng 2 phút sau 3 trung đội Cảnh Sát Dã Chiến đã bao vây kín căn nhà.
Đại Úy Trương công Ân và viên Cố Vấn Trưởng cũng đã chạy nhanh vào đứng sát tôi. Vì căn nhà ở vào vị trí không xa con đường làng, nên cuộc bao vây chỉ vài phút là hoàn tất.
Tôi đứng ép sát vào cửa chính và nói lớn vào nhà:
 - Tôi là Đại Úy Liên Thành Trưởng Ty Cảnh Sát, căn nhà đã bị chúng tôi bao vây, yêu cầu mọi người trong nhà đi ra ngoài sân ngả cửa chính.
Tôi nghe có tiếng đàn bà trả lời giọng nói hoảng sợ, mất bình tĩnh:
- Dạ, dạ… xin đừng bắn… cho hai mẹ con của con đi ra…
Người lính “biệt kích” của tôi la to:
- Không bắn mô, đi ra đi… hai tay phải để trên trốt (đầu).
- Dạ, dạ… mẹ con tui ra đây…
Người đàn bà và đứa bé khoảng 10 tuổi vừa xuất hiện ngay cửa chính đã được Đại Úy Trương Công Ân nắm tay lôi chạy về phía góc trái của sân trước, đứa bé nắm vạt áo mẹ chạy phía sau.
Người sĩ quan cảnh sát chạy trước, người đàn bà níu áo anh ta và đứa nhỏ chạy sau lưng. Sĩ quan cảnh sát Trương Công Ân đang cố gắng đưa họ thoát khỏi vùng nguy hiểm. Đã hơn bốn mươi năm qua, vậy mà hình ảnh cảm động này vẫn còn giữ mãi trong ký ức  tôi về tình quân dân của người lính và Cảnh Sát Quốc Gia VNCH, lúc nào cũng nghĩ đến sinh mạng của người dân vô tội, thậm chí cả những kẻ chứa chấp Việt Cộng như người đàn bà này cũng được bảo vệ đối xử tử tế. Buồn thay cho đất nước, những tên đồ tể khát máu cộng sản lại thắng cuộc chiến, để rồi cho hơn 35 năm nay chúng vẫn hống hách bạo quyền thẳng tay hành hạ đánh đập người dân vô tội
Trở lại chuyện lục soát ngôi nhà, người đàn bà và đứa bé vừa ra khỏi cửa chính, tôi làm thủ lệnh cho 6 nhân viên “Biệt Kích” xâm nhập vào phía trong căn nhà, kế đến là tôi, viên cố vấn trưởng. Thoạt đầu chúng tôi hết sức dè dặt cẩn thận, súng cầm tay sẳn sàng nhả đạn, bán tiểu đội “biệt kích” bít cửa sau cũng vào trong nhà phối hợp với chúng tôi để lục soát.
Tiểu đội “biệt kích”, tôi và viên cố vấn trưởng, chúng tôi tổng cộng 13 người, 26 con mắt lục soát trong một ngôi nhà nhỏ vậy mà chẳng tìm ra được một vết tích gì, một chỉ dấu nào có hầm bí mật chứa bọn Đặc Công Trinh Sát Việt cộng trong nhà. 
Tôi rút tiểu đội “biệt kích” ra ngoài, Đại Úy Tý cho một tiểu đội CSDC thay thế chúng tôi tiếp tục tìm kiếm. Đứng dưới mái hiên của ngôi nhà tôi vẫn nghĩ và tin tưởng là tình báo viên của chúng tôi cung cấp tin tức đúng,  nhưng bọn chúng trốn ở đâu mà không tìm ra thật kỳ lạ!...
Thuở khi chưa ở lính, còn là Hướng Đạo sinh thường chơi “trò chơi lớn” trong Hướng Đạo đi tìm “kho tàng”, “báu vật”, “mật thư” v.v… tôi là tay đội trưởng có hạng thường kiếm ra rất nhanh. Bỗng nhiên tôi không hiểu từ đâu, hay chỉ là một tình cờ như có ai đó mách nhỏ cho tôi, một ý tưởng lóe lên trong đầu, tôi gọi lớn hai người lính trong đội “biệt kích”:
- Ánh!, Thêm! kiếm một cái thang trèo lên trên mái hiên xem có gì không.
Có tiếng Thêm trả lời:
- Khỏi cần thang, ôn để tui treo lên cây vú sửa nhìn được rồi.
Chưa đầy hai phút sau, Trung Sĩ Thêm la lớn:
- Ôn ơi! Cẩn thận, tụi hắn đây rồi….tụi hắn ở trên đầu Ôn…Ôn và ông Cố vấn dựa vào vách lui ra phía sau ngay đi! Coi chừng tụi nó tung lựu đạn!
Lại có tiếng của Thêm:
   -Ánh! Đưa cây súng lên cho tau, tau bắn sang tụi hắn.
Thì ra khi treo lên cây vú sữa, Thêm không mang súng. Tôi la lớn:
- Đừng bắn! đừng bắn! bắt sống tụi nó! Gọi bọn chúng đầu hàng đi.
Miệng la lớn, tay tôi vừa chỉ lên trần mái hiên, làm dấu cho viên cố vấn biết bọn Việt Cộng đang ở trên đó, viên cố vấn hiểu ý, tôi lùi dần theo sát bức tường và viên Cố Vấn theo tôi.
Tôi vừa lùi khoảng được ba bốn bước, thì một loạt AK nổ dòn trên đầu tôi. Bọn chúng bắt đầu khai hỏa, ngay lập tức hằng loạt súng nổ rền. Súng nổ trước sân, súng nổ sau vườn, súng nổ bên hông nhà. Tôi la lớn:
Ngừng bắn… ngừng bắn… Ngừng bắn!…
Hơn một trăm cây súng nổ đồng loạt khai hỏa làm sao kiểm soát được, trong khi mục tiêu thì không thấy đâu cả. Một lần nữa tôi la lớn:
   - Tý, Ân, cho lệnh anh em ngừng bắn.
Tiếng súng đã ngừng. Trung sĩ Thêm chạy lại nói với tôi:
- Ôn ơi, tụi hắn nằm trên máng xối, khoảng giữa mái nhà và mái hiên.
Thì ra vậy! Vì không có khoảng rộng nên bọn chúng chẳng nhắm vào chúng ta được, và chúng tôi cũng chẳng bắn được chúng. Vì mái hiên được đúc bằng ci-ment bọn chúng thì nằm ở vị trí cao nên không thể bắn lên đó được, hằng loạt súng vừa rồi anh em chỉ bắn thị uy mà thôi, chẳng trúng vào đâu cả.
Tôi trèo lên cây vú sữa để quan sát, rõ ràng là bọn chúng nằm trong khe nhỏ giữa mái nhà và mái hiên nên không xoay chuyển thân người được.
Từ cây vú sữa, tôi cất giọng nói lớn:
Tôi là Đại Úy Liên Thành, trưởng ty Công An VNCH, các anh đã bị lực lượng chúng tôi bao vây. Các anh đầu hàng đi, chúng tôi không muốn hạ sát các anh. Đừng sợ, các anh sẽ được đối xử đàng hoàng.
Vẫn chưa có tiếng trả lời của bọn chúng.
Trong khi đó thì trên hệ thống máy truyền tin bắt đầu bận rộn, 3 Bộ Chỉ huy Quận I, II, III và các các xe tuần tiễu lưu động trong thành phố gọi về Trung Tâm Hành Quân Cảnh Lực báo cho trung tâm biết súng nổ nhiều và rất gần thành phố, họ không biết chuyện gì xảy ra. Tôi nghe giọng của Đại Úy Trần Văn Trinh, Trung Tâm Trưởng:
- Tất cà các đơn vị im lặng vô tuyến, thẩm quyền Tango chỉ huy anh em CSDC, CSĐB đang bắn nhau với Việt cộng ngay thôn Vỹ Dạ, gần Đập Đá, tất cả im lặng để hệ thống cho Tango điều động anh em.
Khoảng một phút sau, tôi tiếp tục kêu gọi bọn chúng:
- Tôi cho các anh một phút nữa, nếu các anh không đầu hàng, tôi cho lệnh nổ súng.
Tôi nói Tý cho sáu tay súng treo lên cây vú sữa và cây khế gần đó sẵn sàng tác xạ vào mái mái nhà và mái hiên hạ sát bọn chúng khi có lệnh tôi. Cho lệnh bộ phận bao vây căn nhà di chuyển về một bên tránh tầm đạn đi của sáu xạ thủ.
Đợi Tý điều động xong, tôi kêu gọi bọn chúng lần chót:
“Đây là lần kêu gọi cuối cùng, tôi đếm từ một đếm mười, nếu các anh không đầu hàng tôi ra lệnh nổ súng, tôi bắt đầu đếm..…”
- Một!...
- Hai!...
- Đừng bắn… đừng bắn… cho chúng tôi đầu hàng…cho chúng tôi đầu hàng… đừng bắn….
Tôi hỏi bọn chúng:
- Các anh có bao nhiêu người?
- Chúng tôi có ba người.
- Có bao nhiêu súng và lựu đạn?
- Ba súng AK-47 và một súng nhỏ. Và 12 lựu đạn.
- Được rồi, tôi cho bắc thang, các anh từng người một bò lui, người của tôi sẽ nắm 2 chân của các anh lôi ra, chỉ người mà thôi, nếu mang theo súng và lựu đạn, các anh sẽ bị bắn hạ ngay. Nghe rõ chưa?
- Nghe rõ.
- Súng và lựu đạn để nguyên trên đó.
- Nghe rõ.
- Từ trên thang, khi hai chân vừa chấm đất hai tay phải bỏ trên đầu ngay, nếu không, hoặc có ý, hoặc hành động chống cự, các anh sẽ bị bắn hạ ngay. Nghe rõ chưa? 
- Nghe rõ.
- Tốt, bây giờ các anh đợi, khi nghe tôi nói bắt đầu thì người thứ nhất bắt đầu trườn người lui cho đến khi người của chúng tôi nắm chân lôi ra. Nghe rõ chưa?
- Nghe rõ.
Sáu tay súng của Tý đã bố trí vẫn ngồi yên trên cây sẵn sàng nổ súng khi có lệnh. Chiếc thang cao đã được kê vào mép của mái hiên.
Trung Sĩ Ánh đã sẵn sàng trên chiếc thang, tôi nói lớn:
 - Bắt đầu, người thứ nhất bắt đầu trườn lui.
Tôi vẫn đứng trên cành cây vú sữa quan sát. Trong một lỗ nhỏ khoảng trống của mái nhà và và mặt bằng của mái hiên tôi thấy lò ra một đôi chân rồi toàn thân người xuất hiện:
Một tên Việt Cộng mặc quân đùi và ở trần. Tên nầy chân vừa chấm đất, hai nhân viên CSDC đã dứng đợi sẵn và còng tay y ngay. Và cứ thế chỉ trong vòng khoảng hơn 5 phút cả ba tên đã xuống đến đất và đã bị còng tay.
Bọn chúng có ba tên, và nằm hàng dọc. Chân thằng thứ nhất đạp đầu thằng thứ hai, chân thằng thứ hai đạp đầu thằng thứ ba.
Đại Úy Trương Công Ân và số anh em Cảnh Sát Đặc Biệt bắt đầu thẩm vấn ba tên Việt Cộng đó để xác định tên tuổi, đơn vị, cấp bậc, chức vụ, trong khi đó thì nguyên tiểu đội “biệt kích”đã treo lên mái hiên, và đang lục soát. Có tiếng của Trung Sĩ Trọc la to trong chỗ trú ẩn của ba tên đó vọng ra:
- Ôn ơi! Có 3 cây AK báng xếp, một cây súng tiểu liên nhỏ lạ lắm, và 3 bịch lựu đạn.
Tôi nói lớn:
- Cẩn thận coi chừng bọn nó gài lựu đạn, chuyền súng ra trước, lựu đạn sau. Lựu đạn mà nổ, “en” không tan xác thì cũng đen thui như thằng Tây đen, mạ “en”  nhìn không ra đó.
- Dạ, ôn đừng lo, tui cẩn thận lắm.
Từ trên cây vú sữa tôi trụt xuống đất gọi Đại Úy Trinh bằng bạch văn:
- Trinh, Tango gọi.
- Tôi nghe thẩm quyền.
- Gọi trình Bộ Chi Huy CSQG/ Khu I, Bộ Tư Lệnh CSQG/Sàigòn. Thông báo Trung Tâm Hành Quân Tiểu Khu Thừa Thiên,  kết quả cuộc hành quân:
Bắt 3 Trinh Sát Đặc Công, tịch thu 3 AK -47 báng xếp, một súng tiểu liên nhỏ chưa xác nhận được danh tánh, 12 lựu đạn chày (nội hóa). Lực lượng hành quân vô sự.
Ân nói lớn:
-Trình anh, tôi hỏi nó rồi, cây súng đó tên là K-9 lọai vũ khí mới vừa đưa vào chiến trường Miền Nam, trang bị cho các cấp chỉ huy Đặc Công Trinh Sát. Loại súng nầy giống như súng lục và nếu rút báng xếp ra, nó là súng tiểu liên, băng đạn cong giống như băng đan súng AK 47, nhưng là loại đạn ngắn và nhỏ, loại đạn 9 ly. 
Trong ba tên tên nầy, tên mập nhất là Lê Viết Kiểu, đội trưởng Đặc Công Trinh Sát của cơ quan Thành Đội, hiện tại nó thay thế Hồ Tỵ, trưởng ban An Ninh.
Viên Cố vấn của tôi cũng đang líu lo trên hệ thống truyền tin của ông ta, chắc là đang báo cáo kết quả hành quân về Bộ Chỉ Huy của ông ta.
Ân  đưa cho tôi xem 3 cây Ak -47 báng xếp còn mới nguyên, và cây tiểu liên K-9. Viên cố vấn của tôi trầm trồ nhìn 4 cây súng, tôi lấy một cây Ak -47 giao cho viên cố vấn và nói:
- Chúng tôi tặng ông, là một kỷ niệm của cuộc hành quân nầy.
Tôi bất chợt nhìn ra cổng chính và con đường làng trước mặt nhà, hỡi ôi! Đồng bào đã tụ tập hồi nào quá đông, có đến khoảng gần 300 người, họ muốn vào xem mặt mấy thằng Việt Cộng ác độc đã giết hại quá nhiều đồng bào trong Tết Mậu thân 1968. Đại Úy Trần Văn Tý hỏi tôi:
- Có cho đồng bào vào coi không ôn?
- Cho họ vào nhưng anh và anh em phải để ý họ, và yêu cầu họ trật tự.
Chỉ huy trưởng BCH/CSQG/Phú Vang và một số nhân viên cảnh sát của hai Bộ chỉ Huy Phú Vang và Hương Thủy cũng đã có mặt, tôi giao cho anh ta lo vấn đề an ninh trật tự trong đám đông đồng bào đang  đứng ngoài đường và trước cổng căn nhà.
Đài truyền hình Huế (đài số 9) và báo chí địa phương cũng đã hiện diện, họ làm phóng sự và quay phim. Mọi chuyện đang trong vòng trật tự thì bỗng có một người đàn bà từ trong đoàn người vào xem mặt mấy tên Việt Cộng rời khỏi đám đông đi ra chỉ ngay mặt tên Lê Viết Kiểu:
- Bà con ơi, tui biết thằng ni, hắn là thằng Kiểu người làng tui, hắn đi theo Việt Cộng mấy chục năm rồi. Năm ngoái Mậu Thân hắn bắn nhiều người lắm.
Thêm một bà nữa nhảy vào chỉ mặt tên Kiễu và chưởi:
Tổ cha mệ nội mi, đồ Việt Cộng ác ôn. Mùng 3 Tết Mậu Thân mi bắt dôn (chồng) của tau, mi bắn dôn tau chết ngoài sân. Em rọt (ruột) tau là Nghĩa Quân mi bắt, mi dắt em tau đi, mi dắt hắn đi mô mà gần hai năm rồi cả nhà tau đi tìm không ra. Tổ cha mi hí!
Có tiếng la trong đám đông: “Đả đảo Việt Cộng!”
Và mọi người la to “đã đảo!”
Lại có tiếng la to trong đám đông: “Ôn Ty ơi! Bắn đầu tụi hắn đi, đừng nuôi uổng cơm tù!”
Đài truyền hình Huế, báo chí địa phương được dịp hả hê tha hồ quay phim, phóng sự cảnh đồng bào chưởi bới ba tên Việt Cộng, nhưng chúng tôi thì bắt đầu lo vì đám đông dân chúng đã có dấu hiệu nỗi giận, mà như vậy nếu xảy ra bạo động sẽ rất nguy hiểm cho tính mạng của 3 tên Việt Cộng nầy.
Ân, Tý, và viên Cố vấn đang đứng gần tôi, tôi nói ngay với họ:
- Chúng ta phải cho ba thằng Việt Cộng rời khỏi vùng nầy ngay, bằng không để chậm dân chúng nỗi giận xông vào thì thật nguy hiểm cho ba thằng đó mà cũng khó cho mình giải quyết.
Mình sẽ cho ba thằng Việt Cộng đi giữa, Tý chỉ huy trung đội mở đường, cho 2 trung đội đi hai bên,  Ân và 20 Cảnh Sát Đặc Biệt bít phía sau, tôi, ông Cố vấn cùng tiểu đội “Biệt kích” đi sau cùng. Ra đến cổng đưa cả ba thằng lên ngồi xe tôi, băng sau, bốn “biệt kích” sẽ ngồi băng sau canh bọn chúng. Xe Tý mở đường, kế đến xe tôi, rồi đến xe của 3 trung đội CSDC, và cuối cùng là Ân, viên Cố vấn và CSĐB.
Hai anh nghe  rõ chưa?
- Nghe rõ.
- Bây giờ tôi sẽ nói vài câu với đồng bào, và chúng ta bắt đầu di chuyển rất nhanh ra khỏi vùng nầy. Hai anh sửa soạn đi.
Tôi đứng ngay bậc thềm đi vào cửa chính của căn nhà và nói lớn:
   - Thưa đồng bào, chúng tôi xin cám ơn đồng bào! (Tôi cũng chẳng biết là cảm ơn đồng bào về chuyện gì, nhưng tôi biết rằng bây giờ tôi phải nịnh đồng bào để đồng bào khỏi xơi tái 3 tên Việt Cộng này!), bây giờ xin đồng bào giải tán, nhường đường cho chúng tôi di chuyển đem ba tên Việt Cộng nầy về Bộ Chỉ Huy. Xin cám ơn đồng bào!
Chúng tôi hộ tống ba tên Việt cộng ra xe một cách nghiêm trọng và cẩn thận vì sợ đồng bào căm thù bọn chúng mà gây nên bạo động.
“Tổ cha mệ nội mi, đồ Việt Cộng ác ôn. Mùng 3 Tết Mậu Thân mi bắt dôn của tau, mi bắn dôn tau chết ngoài sân. Em rọt tau là Nghĩa Quân mi bắt, mi dắt em tau đi, mi dắt hắn đi mô mà gần hai năm rồi cả nhà tau đi tìm không ra. Tổ cha mi hí!”
“Ôn Ty ơi! Bắn đầu tụi hắn đi, đừng nuôi uổng cơm tù!”
                   
Lê Viết Kiểu là tên mập nhất có dấu X, người đàn bà giao liên đứng sau
- Thưa đồng bào, chúng tôi xin cám ơn đồng bào! Bây giờ xin đồng bào giải tán, nhường đường cho chúng tôi di chuyển đem ba tên Việt Cộng nầy về Bộ Chỉ Huy. Xin cám ơn đồng bào!
                       
                 Đặc Công Trinh Sát Thành Lê Viết Kiểu ngồi giữa
Tại Trung Tâm Thẩm vấn, Ân áp dụng chiến thuật cũ: “xa luân chiến”, và chỉ trong vòng chưa đến 24 giờ, Đại Úy Ân đã trình tôi bản phúc trình đầy đủ cuộc thẩm vấn tên Lê Viết Kiểu.
Đúng hắn là Lê Viết Kiểu, Mậu Thân 1968 hắn là đại đội trưởng Đại Đội Trinh Sát thuộc lực lượng Cánh Nam do Đại Tá VC Thân Trọng Một chỉ huy tấn công vào Quận III Thị xã Huế và các vùng ráp ranh giữ Quận III và quận Hương Thủy.
Trong suốt thời gian 26 ngày chiếm Huế, hắn là tay phụ tá đắc lực cho Đại Tá công an Nguyễn Đình Bảy tự Bảy Lanh. Vụ bắt gần 400 đồng bào trong đó có thượng nghị sĩ Trần Điền tại Dòng Chúa Cứu Thế  thuộc Quận III Thị xã Huế, và sau đó đem chôn sống tại Lăng Xá Bàu, Lăng Xá Cồn chính hắn là thủ phạm.
Hắn cũng đã chỉ một số hầm chôn tập thể tại một số vùng thuộc quận Hương Thủy và  quận Phú Thứ.
Hiện tại hắn giữ chức vụ Trưởng Ban An ninh Huyện Hương Thủy, thay thế Hồ Tỵ bí danh Sơn Lâm đã bị chúng tôi bắt.
Công tác xuống đồng bằng của hắn lần này là hoạt động điều nghiên một số mục tiêu trong thành phố Huế để đơn vị Đặc Công Thành sẽ bất thần tấn công gây tiếng vang đối với quốc tế. Các mục tiêu mà nó điều nghiên là:
- Bộ Chỉ Huy Giang Đoàn 32 Xung Phong trên đường Lê Lợi, Quận III.
- Câu Lạc Bộ Sĩ Quan trên đường Lê Lợi thuộc Quận III.
- BCH/CSQG/Quận III trên đường Duy Tân Quận III.
- Quận đường Hành Chánh Quận III trên đường Nguyễn Huệ, Quận III.
Tóm lại, vụ bắt sống được Tổ Trinh Sát Đặc công của tên Lê Viết Kiểu và đồng bọn đã giúp cho BCH/CSQG Thừa Thiên Huế:
1- Ngăn chận được mưu đồ của Cộng quân định tấn công đặc công vào Thị xã Huế.
2- Phát hiện thêm một số hầm chôn tập thể nạn nhân Mậu Thân 1968.
3- Phá vỡ đường dây nội thành của bọn Trinh Sát, Đặc Công tại Quận III và vùng ráp ranh Quận III- Hương Thủy.
4- Lượng định tình hình và khả năng địch trong thời gian tới.
Riêng Lê Viết Kiểu và đồng bọn, chúng tôi không đưa ra xét xử tại Ủy Ban An Ninh Tỉnh, mà chúng tôi truy tố bọn chúng ra tòa Án Quân Sự Mặt Trận Vùng I với tội danh: Sát nhân với trường hợp gia trọng.
Chúng tôi sau đó cũng bắt giữ người đàn bà đã chứa chấp Lê Viết Kiểu và đồng bọn và truy tố bà nầy ra Ủy Ban An Ninh Tỉnh với tội danh: nuôi dưỡng, chứa chấp cán bộ Trinh Sát Đặc Công Cộng Sản. Bà này sau đó bị tòa án kết án vài năm tù.
Sau ngày 30/4/1975 hai cán bộ cao cấp ngành An ninh Bình Trị Thiên-Huế, Hồ Tỵ Bí danh Sơn Lâm, và Lê Viết Kiểu đã đi lục khắp các trại giam tìm tên một số anh em CSQG Thừa Thiên Huế và tên Công An Ngụy Liên Thành ác ôn, nhưng theo bọn chúng, tiếc thay (!) vẫn không tìm ra tông tích tên ác ôn nầy!
Đến đây tôi lại nhớ đến Đại Tá Tỉnh Trưởng Lê Văn Thân, người đã từng đề nghị cho tên Hồ Tỵ quy chế chiêu hồi và nhớ luôn câu ca dao “Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời giặc Cộng có thương dân mình”. Khi chúng tôi đề nghị bản án tử hình và chuyển qua Tòa Án Quân Sự Mặt Trận thì rốt cục Hồ Tỵ được hưởng án mười mấy năm tù, ở được mấy năm thì đến năm 75, hắn trở lại hiện nguyên hình là một tên ác thú như cũ: đi lùng sục tất cả các nhân viên CSQG Thừa Thiên Huế để trả thù và đặc biệt là tìm tên Trưởng Công An Ngụy Liên Thành.
Cho đến bây giờ, nghĩ lại, tôi và anh em trong BCH LLCSQG Thừa Thiên Huế đã quyết định đúng khi từ chối đề nghị quy chế chiêu hồi cho tên đại đổ tể Hồ Tỵ. 

__._,_.___


Posted by: Nmh5475

No comments:

Post a Comment

Những Sự Thật Cần Phải Biết