----- Forwarded
Message -----
From: Minh Tong <
Sent: Thursday, March 19, 2020, 02:25:34 PM PDT
Subject: Bài viết của Huy Phương
‘Thời… đại dịch!’
Mar 15, 2020
Hình ảnh học sinh trường Sint-Paulus Campus College Waregem (Bỉ)
đồng hóa nạn virus Corona với người Trung Hoa. (Instagram)
Huy Phương
Tổ Chức Y Tế Thế Giới chính thức tuyên bố sự bùng phát của dịch
viêm đường hô hấp cấp (COVID-19) do chủng mới của virus Corona (SARS-CoV-2) gây
ra là đại dịch toàn cầu. Tổng Thống Trump cũng ban bố tình trạng khẩn cấp quốc
gia vì COVID-19. Phải chăng chúng ta đang ở trong tình trạng “thậm cấp, chí
nguy!”
“Thời Đại Dịch,” làm cho chúng tôi nhớ lại câu mắng “Đồ
Mắc Dịch” mà người Việt vẫn thường dùng. Câu mắng này thật ra, không phải để
nguyền rủa ai, chính thức từ xưa câu nói này không hề mang tính độc ác, trái lại
là một câu mắng yêu trong nhân gian. Có khi là mẹ mắng con, có khi là bạn bè
nói với nhau: “Đồ Mắc Dịch, làm người ta giật cả mình!” Nó cũng như câu mắng “Đồ
Yêu! Đồ Quỷ” vậy mà! “Nhất quỷ, nhì ma… thứ ba học trò!” cũng là một câu mắng
yêu!
Đây không phải là chuyện đùa, chuyện mắc dịch đã làm
cho loài người sợ khiếp đảm!
Từ năm 1848 cho đến nay, dịch bệnh đã cướp đi sinh mạng
của hàng trăm triệu người trên thế giới; đại dịch sởi, dịch tả, cúm Tây Ban
Nha, cúm Châu Á, HIV/AIDS… Và bây giờ đến cúm Vũ Hán đang tiến triển chưa có dấu
hiệu dừng lại!
Thời “mắc… dịch” này, dân Việt mới thấy mình bị kỳ thị
hơn lúc nào hết. Ra phố Tây thiên hạ tưởng mình là Tàu, chưa nghe ho hay xì mũi
đã ngoe nguẩy tránh xa ba bước. Thấy chuyện một anh Mỹ Châu Phi xịt thuốc sát
trùng vào một người Châu Á gặp trên xe bus, rồi chuyện hai cô học sinh gốc Việt
ở thành phố Westminster đang mặc áo dài trình diễn văn hóa Việt Nam và bị la
hét “Coronavirus,” mà ngán ngẩm chuyện đời. Chỉ hơi giống nhau ở chỗ da vàng,
mũi tẹt, mắt hí mà đã vậy, huống chi là “Tàu… rặt”!
Thời “mắc… dịch” này, ai mà vào chơi phố Tàu, đi
massage chân, massage tay trong tiệm massage Tàu, ngại đi ăn cơm Tàu. Biết ở
đây có ai mới… “về quê ăn Tết, vừa trở lại không?”
Chưa bao giờ hình ảnh của nước Trung Quốc bị bôi bác
như hôm nay. Ngày 11 Tháng Ba, Facebook và Instagram chính thức của trường
Sint-Paulus Campus College Waregem (Bỉ) đăng hình ảnh 19 học sinh mặc y phục
người Hoa, (bỗng dưng nón lá Việt Nam bị oan lây), đang giơ tấm biển ghi
“Corona time” (Thời của corona). Trong ảnh, có hai học sinh hóa trang thành gấu
trúc. Một nữ sinh ở hàng giữa thậm chí dùng tay kéo hai khóe mắt, cử chỉ được
cho là chế giễu, xúc phạm người gốc Châu Á mắt hí.
Tin mới nhất cho biết, trên thị trường, loại áo
T-Shirt có in dòng chữ “I AM NOT CHINA” đang được tung ra, và chắc chắn sẽ bán
rất chạy! Người Việt mình, mỗi người cũng nên mua một cái chăng?
Hiện tượng kỳ thị, xa lánh người Đông Á vì “virus
corona” đã xảy ra ở Anh, Đức, ở Pháp,… Một số người Pháp gốc Châu Á cũng nói họ
bị kỳ thị trên tàu xe, và một tờ báo Pháp đã bị phản đối vì tựa đề “Dịch bệnh
da vàng,” “Cảnh báo vàng,” ám chỉ màu da vàng của chúng ta.
Không những bị kỳ thị chủng tộc, mà bây giờ, những người
cao niên lại bị kỳ thị tuổi tác nữa. Theo USA Today, Hiệp Hội Du Thuyền hàng đầu
thế giới hôm 10 Tháng Ba, đã nộp đơn lên chính phủ Mỹ, đề nghị cấm bất kỳ người
nào trên 70 tuổi trừ khi họ trình giấy bác sĩ xác nhận họ đủ sức khỏe đi tàu.
Trong lúc con người hoạn nạn, đáng lẽ người ta xích lại
gần nhau hơn thì bây giờ lại phải đứng cách nhau ba thước (theo khuyến cáo của
cơ quan chống dịch.) Đại dịch Corona không chỉ gây ra cái chết thể xác, điều
đáng sợ hơn là đại dịch ấy còn gây ra những cái chết trong tâm hồn: đó là sự
ích kỷ, mất bình an, mất niềm tin vào nhau và phía Thiên Chúa Giáo nói thêm, mất
niềm tin vào Thiên Chúa!
Ông Nguyễn Trãi đã “gia huấn:” “thấy người hoạn nạn
thì thương,” nhưng từ ngày có đại dịch đến nay, con người kỳ thị, ghét bỏ, xa
lánh, kể cả ghê sợ nhau. Trong lịch sử, nước Trung Hoa đã gây ân oán với nhân
loại khá nhiều, nên đây là lúc Trung Quốc bị nguyền rủa không tiếc lời, nhất là
vì thái độ vô văn hóa, thiếu giáo dục của dân Trung Quốc, lớp người có tiền mà
không có học, như trường hợp bất mãn vì chờ xuống máy bay quá lâu, một khách
người Hoa đã ho vào mặt tiếp viên hàng không
Sau tai họa 9-11 của nước Mỹ, người ta xích lại gần
nhau, thương yêu nhau hơn, vì thấy cái chết quá gần và cuộc đời này vô thường,
chẳng có chi. Chưa yêu thì yêu vội đi, vì cuộc đời quá ngắn! Yêu rồi thì cưới
nhau đi cuộc sống chẳng còn bao nhiêu! Cưới rồi thì sinh con đi, ta chết rồi, đời
này tẻ lạnh có còn ai!
Nhưng sao với “Corona Vũ Hán,” người ta lại có quan niệm
khác hẳn. Những cuộc đi chơi xa bị đình chỉ, những cuộc gặp gỡ đông người bị hủy
bỏ, và trong hôn nhân, thế giới trở lại cái thời “ba khoan” của Việt Cộng ngày
trước “chưa yêu thì khoan yêu; lỡ yêu thì khoan cưới; lỡ cưới thì khoan đẻ.”
Khoan yêu là phải, yêu thời Corona thì phải tránh chuyện
hôn hít, cầm tay cầm chân, điều tra xem cô nàng đã đi đâu, gặp ai, thì hết tình
hết nghĩa. Khoan cưới, thì rõ ràng là hiện nay, nhiều đám cưới được hoãn lại,
không phải vì lý do bận bịu mà vì lý do sợ tiệc cưới mời không ai đi! (thì coi
như lỗ!) Khoan đẻ! Corona rất dễ xâm nhập vào cơ thể người già và con trẻ!
Có “ba khoan” thì có “ba sẵn sàng.” Một là sẵn sàng… bị
đo thân nhiệt, kiểm tra triệu chứng, nghi bị Corona! Hai là sẵn sàng khăn gói
vào chỗ cách ly 15 ngày. Ba là sẵn sàng… tới số, theo quan niệm an nhiên, tự tại
là “Trời kêu ai nấy dạ!” “Chạy Trời không khỏi số!”
Quan niệm được như vậy thì cứ vui mà sống, cũng không
cần đi vét gạo, mì gói, nước sát trùng và giấy vệ sinh làm gì. Có điều tôi vẫn
thắc mắc là vào thời đại dịch này, gom gạo, mì gói thì còn hiểu được, vì sao
người ta lại phải đi thu gom giấy vệ sinh. Tôi nghĩ ở Hoa Kỳ, dù có biến cố gì
đi nữa, thì hệ thống cung cấp điện, nước cho mọi nhà vẫn đầy đủ.
Xin nhớ lại, vào cái thời mới “giải phóng,” dân miền Bắc
mới vào Nam, ăn xong không cần giấy lau, không cần nước, chỉ cần dùng đôi đũa để
dọc, quẹt một cái, từ mép miệng này sang mép miệng bên kia là xong. Sống giản dị
như thế, may ra mới cần, kiệm, liêm, chính như lời dặn của “Bác” được!
Nói đến thời “mắc… dịch” lại nhớ đến “dịch… thơ” thời
cách mạng! Nhưng nói đến thơ “cách mạng” thì cũng đừng quên thơ thời “mắc… dịch.”
Đó là câu thơ tôi cho là hay nhất vào thời đại dịch
này: “Dịch heo, nối tiếp dịch gà/Bao giờ dịch Đảng, cho bà con vui!”
Đúng là một câu thơ… rủa hay nhất thế kỷ! Ở Việt Nam
đã xẩy ra dịch gia cầm rồi, Trung Quốc có dịch heo, chúng ta chỉ còn chờ trận dịch
tiếp theo!
Mở đầu bài, đã nói đến chuyện… dịch, kết luận bài này,
chúng tôi cũng không quên… dịch. Rõ ràng, là tác giả bài này chưa đi… lạc đề! (Huy
Phương)
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Những Sự Thật Cần Phải Biết