VĨNH BIÊT VIÊT DŨNG !
Việt Dũng! sao em vội ra
Sao em bỏ lại biên thùy đấu tranh
Em đi đứt khúc quân hành
Bạn bè thương tiếc, nắmg mong manh buồn.
Có
nàng lệ đổ như tuôn
Mặt
buồn rười rượi khơi nguồn nhớ thương
Trong hồn
chất chứa sầu vương
Hẹn
gặp trên cõi thiên đường thênh thang.@
Trúc Giang Thành Kính Phân Ưu
On Saturday, 21 December 2013 2:31 PM, luu vu <luuvu44@yahoo.com> wrote:
O
Nhạc sĩ Việt Dzũng qua đời tại California
Việt Dzũng
Nhạc sĩ Việt Dzũng (Nguyễn Ngọc Hùng Dzũng) vừa qua đời lúc 10:35 phút
sáng, ngày 20 tháng 12, 2013, sau một cơn trụy tim, tại Fountain Valley Regional Hospital, Orange County, California.
Việt Dzũng sanh ngày 8 tháng 9, năm 1958 tại thành phố Sài Gòn. Cha là bác sĩ dân biểu Nguyễn Ngọc Bảy, của nền Đệ Nhị Cộng Hòa, và mẹ là bà Nguyễn Thị Nhung, giáo sư trường Nữ trung học Gia Long. Việt Dzũng có tất cả ba anh chị em, hiện sinh sống tại vùng Thung Lũng Hoa Vàng, miền Bắc California. Di tản từ năm 1975, định cư tại các tiểu bang Nebraska, Texas và cuối cùng làCalifornia.
Nhà báo Nguyễn Văn Khanh, Giám Đốc Ban Việt Ngữ đài Á Châu Tự Do
cho biết, thân mẫu của nhạc sĩ Việt Dzũng nói với ông rằng, hệ miễn nhiễm của
con trai bà bị yếu từ lâu.
Việt Dzũng là tác giả của nhiều ca khúc được đồng bào hải ngoại
yêu mến, như “Chút Quà Cho Quê Hương,” “Lời Kinh Ðêm,” “Mời Em Về”…
Việt Dzũng là một người đa tài và có lòng với cộng đồng tị nạn
hải ngoại. Ông là một trong những MC chính của tất cả các chương trình của
Trung TâmAsia.
Ông cũng là một nhà báo, là xướng ngôn viên của các đài phát thanh tại nam California, như Little Saigon Radio (1992-1996), Bolsa Radio từ 1996 đến nay.
Ông cũng là một nhà báo, là xướng ngôn viên của các đài phát thanh tại nam California, như Little Saigon Radio (1992-1996), Bolsa Radio từ 1996 đến nay.
Trong các sinh hoạt cộng đồng, ông hoạt động tích cực, đấu tranh
cho các vấn đề tự do, nhân quyền cho Việt Nam.
Nhạc sĩ Trúc Hồ vừa trở về từ bệnh viện cho biết Nhạc Sĩ Việt
Dzũng qua đời ngay trên bàn làm việc của anh ở nhà. Vì là một người có đức nên
anh đã ra đi rất nhẹ nhàng, không đau đớn gì cả...
GIÚP NGƯỜI MẮC NẠN
Trong thời điểm Lễ Tạ Ơn và Giáng Sinh, câu
chuyện về những hành động nghĩa hiệp và hào phóng giúp người được nhiều Đài,
Báo nhắc đến. Ngoài chuyện người Việt tị nạn giúp dân Phi Luật Tân trong trận
cuồng phong Hải Yến (Haiyan) đến các ông khách sộp "tip" các người
hầu bàn hàng ngàn Mỹ Kim… còn các chuyện giúp người để bị mắc nạn như sinh viên
Phạm Đức Linh, do bênh vực cặp nam nữ bị nạn, lại bị nhóm 4 tên thanh
thiếu niên gây tai nạn đánh dằn mặt đến bất tỉnh tại chỗ và tử vong sau đó. Vụ
khác là ông rễ William Riley Knight giúp cứu cô Linda Darlington bị trượt xe
xuống hố để cuối cùng cả hai người đều bị 3 xe chạy sau cán chết trong lúc cô
dâu, đang còn mặc áo cưới, ngồi chờ trên xe phải chứng kiến cái chết thảm khốc
của ông chồng vừa cưới chưa đầy 48 giờ!
Cảnh giúp người để bị mắc nạn gợi nhớ một số kỷ
niệm xưa của bản thân mình. Thời ở Việt Nam hai giới thường được tôi "nâng
đỡ" là các em bé đánh giày và những người hành khất. Mỗi lần đi ăn tiệm, tôi
thường cho các bé đánh giày giành nhau đánh thoải mái, hết đứa này đến đứa
khác, có lúc đánh tới đánh lui 5-6 lần dù giày đã bóng loáng cực điểm.
Một lần
ghé Thanh Bạch và đó là lần đầu tiên chỉ có một bé đánh giày duy nhất hiện diện
tại quán. Sau khi đánh xong bé bỏ đi, tôi ngồi rung đùi tự nhủ: Hôm nay
"hên" chắc chỉ tốn tiền một lần. Năm phút sau lại có một bé khác xuất
hiện và sà vào đánh tiếp. (Các em đã quen kiểu của tôi nên cứ thấy mặt là nhào
vào đánh giày chẳng cần hỏi như với các khách khác.)
Chừng vài phút sau tôi cảm
thấy hơi kỳ lạ vì đứa bé nầy đánh giày cùng kiểu y chang đứa bé trước nên kéo
nó đứng dậy xem mặt. Thì ra vì thấy không còn bạn đồng nghiệp nào quanh quẩn
gần quán nên em hóa trang bằng cách cởi áo quấn quanh đầu che mặt để được đánh
giày thêm lần nữa. Tôi ký đầu chú bé vì tội dám gạt mình nhưng cũng cho tiền
như thường lệ để thưởng em bé "có sáng kiến."
Giới hành khất thỉnh thoảng cũng được tôi mời
vào tiệm ăn cùng. Tôi cho họ ăn thoải mái, ăn chết bỏ, nhưng khi họ đã quá no,
ăn hết nỗi, tôi bắt họ phải ăn thêm một tô nữa để thưởng thức cảm giác "no
khổ" thay vì "đói khổ."
Thời New Orleans tôi đã gặp hai trường hợp
"giúp người mắc nạn." Tại đây, vào dịp Giáng Sinh, do thời tiết lạnh
giá, thành phố thường mướn 4 motels cho người homeless trú đêm và cho ăn uống
đầy đủ. Tuy vậy lúc nào vẫn có một số người bị chầu rìa vì số người homeless
thường đông hơn số giường dành cho họ. Tôi ghé lại những chỗ nầy và tổ chức bốc
thăm. Ai trúng được tôi tặng $100 để "huy hoàng" đêm Giáng Sinh. Một
lần người trúng số lại là kẻ bị tâm thần nên khi vừa nhận được tiền liền bị 4
tên khác giật lấy. Tôi phản đối nhưng không được vì họ cứ bảo cùng nhóm với
nhau. Tôi bất mãn bỏ về. Khi đến gần chỗ đậu xe mới phát hiện 4 tên nầy đang
lén lút đeo bám theo mình.
Thì ra khi thấy tôi lấy tờ $100 ra phát chúng để ý
thấy trong ví còn một cọc tiền cả mấy ngàn MK nên chúng có ý định dùng vũ lực
để trấn lột. Một tên chỉa dao về hướng tôi và quát: "Đưa bóp tiền cho
ông nếu không sẽ toi mạng!" Trong cảnh trời khuya, đường vắng, đối
diện với 4 tay Mỹ đen hung đồ có vũ khí, tôi nhanh trí xuống tấn thủ thế và
thét lớn: "Chúng mày có ngon nhảy vào. Tao là Bruce Lee đây!"
Nghe chữ Bruce Lee lại thấy tôi khá "ngầu" nên chúng bỏ chạy và tôi
lật đật lên xe dông lẹ.
Đây là lần thứ nhì tôi đóng vai Bruce Lee. Lần
thứ nhất là thời tôi được học bổng du học hè tại Châu Âu. Do tôi giỏi tiếng
Pháp nên được đám Sinh viên Mỹ cử làm Trưởng toán để lo việc giao dịch. Buổi
tối đó nhậu hơi quá chén nên khi mấy tay tách riêng theo các cô gái Pháp cả một
hồi lâu mà tôi không nhận ra. Khi có đứa báo cáo nhóm bị "mất tích"
mấy người tôi bèn dẫn họ đi tìm. Đi quanh một hồi bỗng thấy một đám đông ồn ào
bên vệ đường như có cuộc ẩu đả. Đến nới thì thấy một anh Mỹ đang bị đè nằm dưới
đường và một anh khác thì đang vừa đỡ đòn vừa kêu cấp cứu. Tôi bèn nhảy vào
quát lớn: "Tao là Bruce Lee đây! Tụi bây ngưng tay ngay, nếu không ăn
đòn cả đám!" Không ngờ chỉ "hù" vậy mà cả đám 6-7 tên phe
địch bỗng giãn ra. Tôi kéo hai tay bị đánh đi và bỏ nhỏ: "Chẩu nhanh đi
kẻo tụi nó biết tao lả Bruce Lee dởm thì khổ cả đám."
Ngoài mục đến 4 Motels cho bốc thăm, tôi còn la
cà dọc theo đường Canal, nơi còn một số ít homeless khác không care ý tốt của
chính phủ, kiếm các góc kín tại hành lang trước các tiệm để ngủ. Tôi ghé lại
đánh thức phát mỗi người một tở $20. Đang ngủ say bị đánh thức cho tiền có kẻ
tỉnh ngay mừng cám ơn ríu rít, có kẻ vẫn ngái ngủ cầm lấy nhét túi ngủ tiếp
chẳng có một tiếng Thank You. Phát được chừng hơn mười người thì tôi gặp nạn.
Người bị tôi đánh thức để tặng $20 sừng sộ lớn tiếng: "Tại sao mầy dám
quấy rầy giấc ngủ của tao? Tao thế nầy mà mầy dám nghĩ tao là ăn mày, là
homeless hở? Cút đi không ông đục bỏ mẹ bây giờ." Định thần nhìn kỹ
thấy anh ta anh mặt rất bảnh chọe mà lúc mới đến do đèn đêm nhập nhòa tôi không
nhận ra. Cuối cùng phải xin lỗi khi biết anh ta là một tay chơi vì uống quá
chén, bị xỉn, nên gục trên đường và lăn quay ra ngủ nơi các tay homeless thường
trú đêm.
Giáng Sinh năm nay tôi suýt gia nhập đám
homeless vì chủ nhà cần phòng tiếp con cháu và ra tối hậu thư "move
out" càng sớm càng tốt. May có vợ chồng Vinh-Tina chứa chấp nên thay vì
tìm đến chỗ gầm cầu trước đây tôi đón 250 người homeless trong Tiệc Đãi Cái
Bang lại được ở trong một biệt thự hoành tráng giá trị 2 triệu MK. Nhưng đây
chỉ là nơi tạm trú đoản kỳ nhân dịp Giáng Sinh và Năm Mới. Và sau đó thì không
biết tương lai sẽ về đâu?
Nhưng dù sao tôi vẫn còn "hên" hơn
Việt Dũng. Tôi còn sẽ được tiếp tục ăn Beef Steak, Lobster, Salmon và dự các
buổi văn nghệ, nhảy đầm… trong vài tuần sắp đến trong khi Việt Dũng bỗng đột
ngột ra đi dù tối hôm qua vẫn còn đùa cợt trên đài chưa kịp hưởng thú vui ngày
lễ. Nhưng chắc chắn Việt Dũng sẽ cảm động vì mọi phương tiện truyền thông
Truyền hình, Truyền thanh, Báo chí, các Diễn Đàn… cũng như Đồng Bào Việt tị nạn
bất cứ đâu trên quả địa cầu đều nhắc đến những thành tích và cống hiến tận tụy
của người Nhạc sĩ-Chiến sĩ tài hoa với tinh thần chống cộng kiên cường.
Cầu chúc bạn kịp đến Cõi Vĩnh Hằng đúng vào đêm
Giáng Sinh.
Mới gặp nhau trong Đại Nhạc Hội Thương Phế
Binh giờ đã nghìn trùng xa cách!!!
|
---------- Forwarded message ----------
From: Be Ta <tabe1964@gmail.com>
Date: 2013/12/20
Subject: VÔ CÙNG THƯƠNG TIẾC VIỆT DŨNG
From: Be Ta <tabe1964@gmail.com>
Date: 2013/12/20
Subject: VÔ CÙNG THƯƠNG TIẾC VIỆT DŨNG
VÔ CÙNG THƯƠNG TIẾC!
Việt Dzũng, nhạc sĩ,
nghệ sĩ, nhà báo, người hoạt động quên mình, tận tâm, không ngừng cùng
đồng bào hải ngoại giương cao ngọn cờ vàng chính nghĩa chống cộng sản, tranh
đấu cho quyền làm người, tình thương và công lý, chân thiện mỹ, truyền thông và
nghệ thuật. Anh Việt Dzũng là con cưng của nước Việt, vừa qua đời tại nam
California hôm nay Thứ Sáu ngày 20.12. 2013.
Nguyện cầu cho linh hồn Việt Dzũng vĩnh viễn bình an ở Nuớc Trời cùng Thiên Chúa, các Thánh, và các Anh Hùng Dân Tộc Việt Nam muôn thuở.
Nguyện cầu cho linh hồn Việt Dzũng vĩnh viễn bình an ở Nuớc Trời cùng Thiên Chúa, các Thánh, và các Anh Hùng Dân Tộc Việt Nam muôn thuở.
Nghệ sĩ Việt Dzũng
Suốt hơn ba mươi năm nay, Việt Dzũng là
một cái tên quen thuộc với hầu hết mọi người Việt đang sinh sống ở hải ngoại,
kể cả rất nhiều người dân trong nước cũng biết đến tên anh..Nhưng cho tới nay
vẫn chưa có ai viết cho thật đầy đủ về người nghệ sĩ đa tài này và những đóng
góp to lớn của anh trên nhiều lãnh vực khác nhau, nhứt là trong địa hạt ca nhạc
và truyền thông đại chúng. Bên cạnh đó, anh cũng thường xuyên là đề tài cho các
tờ báo trong nước tấn công từ hơn hai chục năm nay, với những lời vu cáo, mạ lỵ
nhằm dìm anh xuống đáy vực sâu.
Nhưng người nghệ sĩ và chiến sĩ tranh đấu
cho nhân quyền này vẫn mane dạn vượt qua tất cả những khổ nạn chập chùng, oan
khiên chất ngất và càng ngày anh càng được nhiều người yêu mến anh thêm. Cũng
chính biến cố 30 tháng tư năm 1975 cùng với sự sụp đổ của miền Nam Việt Nam đã
đưa Việt Dzũng rời xa quê hương mà cho đến nay chưa một lần nào anh đặt chân
trở lại. Cùng với 36 người chen chúc nhau trên một chiếc tàu nhỏ bé, mong manh,
Việt Dzũng và bà ngoại của anh đã vĩnh viễn rời xa gia đình và đất nước Việt
nam. Sau 22 ngày trên biển khi không còn thức ăn, nước uống, cũng như phải
chứng kiến biết bao nhiêu cảnh đau thương trên biển cả, tàu của họ mới cập được
bến Singapore. Nhưng liền sau đó, tất cả lại bị chuyển qua một chiếc tàu khác
và thẳng đường tới trại tị nạn Subic ở Phi Luật Tân.
Chính những kinh nghiệm sống trên
đường vượt biển tìm tự do này đã khiến cho anh sáng tác rất thành công các ca
khúc để đời sau này, mà tiêu biểu nhất vẫn là “Lời Kinh Đêm” với những câu ca:
… “Thuyền trôi xa … về đâu ai biết ? Thuyền có về …ghé bến tự do ? Trời cao
xanh … hay trời oan nghiệt Trời có buồn … hay trời vẫn làm ngơ ?… … Người buông
xuôi về nơi đáy nước Người có mộng một nấm mồ xanh ? Biển ngây ngô hay biển man
rợ Biển có buồn hay biển chỉ làm ngơ …?” Chưa đầy 17 tuổi mà đã rời xa mái ấm
gia đình, bỏ lại sau lưng tất cả những người thân yêu, bè bạn, mái trường yêu
dấu với những sinh hoạt vui tươi của tuổi học trò.
Chắc chắn là có những khoảnh khắc anh
Nguyễn Ngọc Hùng Dũng chợt nhớ lại quãng đời niên thiếu ngập tràn kỷ niệm của
mình, đã bỏ lại sau lưng tận bên kia bờ Thái Bình Dương. Từ nhỏ anh đã là một
học sinh xuất sắc của trường Lasalle Tabert ở Sài Gòn, cũng như anh trai và đứa
em trai kế của anh. Người chị lớn của anh thì đang du học bên Nhật Bản về ngành
giáo dục. Ba của anh là bác sĩ Nguyễn Ngọc Bảy, cựu Dân Biểu của nền đệ nhị
cộng hoà Việt Nam và cũng là Thiếu Tá Y sĩ trưởng Bộ Tổng Tham Mưu và Sư đoàn 5
QLVNCH. Mẹ của anh là giáo sư trường nữ trung học Gia Long ở Sài Gòn.
Việt Dũng đã yêu thích âm nhạc từ khi còn
rất trẻ và được các sư huynh ở trường Lasalle Tabert chỉ dạy rất tận tình.
Trong lúc gia đình mong cho anh sau này trở thành Bác sĩ để nối nghiệp cha, thì
Việt Dzũng lại đam mê ca hát, văn nghệ văn gừng. Anh thường cùng các bạn học
trình diễn ca nhạc ở những buổi văn nghệ liên trường. Việt Dzũng đã từng chiếm
giải nhất ở cuộc thi văn nghệ của trường Tabert và đại diện trường đi tham dự
các buổi hát ủy lạo chiến sĩ VNCH, cũng như tham dự vào những đại hội nhạc trẻ
khắp nơi bên cạnh những tên tuổi nổi danh thời bấy giờ như Trường Kỳ, Nam Lộc,
Jo Marcel, Tùng Giang, Đức Huy, Elvis Phương.v.v..
Đó là khoảng thời gian từ năm 1971
cho tới tháng tư năm 1975. Giờ đây (tháng 6-1975), tại trại tạm cư Subic, chàng
thanh niên trẻ Việt Dzũng tạm quên đi những kỷ niệm thật đẹp ở quê nhà mà bắt
tay ngay vào đời sống mới. Với số vốn Anh ngữ học được ở trung học và tính tình
hoạt bát, Việt Dzũng liền tham gia hoạt động trong ban tổ chức và điều hành
trại, đón tiếp và giúp đở nhiều chuyến tàu tị nạn lần lượt cặp bến Subic cho
đến khi trại này đóng cửa. Rời trại tị nạn này, Việt Dzũng cùng bà ngoại được
đưa sang đảo Guam, rồi chuyển sang trại Ft. Chaffee ở tiểu bang Arkansas.
Trong thời gian này Việt Dzũng hoạt động
không ngừng nghỉ, từ việc đón tiếp đồng bào tị nạn mới tới, sinh hoạt trong hội
Hồng Thập Tự, hội USCC, cộng tác với tờ báo của trại, chương trình phát thanh
của trại, làm thông dịch viên giúp đỡ rất nhiều người chung quanh. Ở lại trại
gần đến ngày cuối cùng trước khi trại đóng cửa, anh được Đức cha Bernard Law,
Giám Mục địa phận Springfield, Missouri, bảo trợ và gởi đến tạm trú trong một
gia đình người Mỹ. Năm 1976, Việt Dzũng tiếp tục học lớp 11 ở trường trung học
St. Agnes, Missouri và tự trau dồi thêm về âm nhạc theo như sở thích và đam mê
từ nhỏ của anh. Tại đây, anh bắt đầu sinh hoạt ca hát với các anh chị em thuộc
cộng đồng Việt Nam. Anh cũng từng xuất hiện trên đài truyền hình KOZK21 ở
Springfield.
Một năm sau (1977), Việt Dzũng được đoàn
tụ với gia đình ở Wood River, tiểu bang Nebraska. Năm đó anh tốt nghiệp trung
học tại trường Wood River. Năm 1978, Việt Dzũng chính thức bước vào lãnh vực âm
nhạc khi cùng một người bạn học chung trường tên là Vernon Larsen lập ban song
ca để hát theo lối du ca (troubrador) của Mỹ, tên “Firebirds” (Chim Lửa). Đôi
song ca này chuyên hát nhạc đồng quê của Hoa Kỳ (American country music). Việt
Dzũng sử dụng tây ban cầm và cùng người bạn Mỹ đi trình diễn khắp nơi ở vùng
Trung Mỹ, kể cả các club nhạc của dân địa phương. Nhiều người Mỹ đã tỏ ra rất
ngạc nhiên khi thấy một thanh niên Á châu hát nhạc đồng quê rất thành thạo,
trôi chảy nên đã dành cho anh thật nhiều thiện cảm.
Cũng năm 1978 này, Việt Dzũng đoạt giải
nhất về sáng tác nhạc country music tại cuộc thi Iowa Grand Old Orphy. Thật
ngạc nhiên khi anh là người Việt Nam đầu tiên, mà cũng là người Á châu đầu tiên
chiếm giải nhất về bộ môn sáng tác country music với bài hát hoàn toàn bằng Anh
ngữ. Ngay sau đó, một hãng dĩa về country music đã mời anh cộng tác để thực
hiện một Album nhạc đồng quê, nhưng anh đã từ chối vì muốn tiếp tục học ở Đại
học theo ý muốn của song thân. Cũng trong năm này, Việt Dzũng bắt đầu sáng tác
nhạc Việt với bài hát đầu tiên là “ Sau Ba Năm Tỵ Nạn Tại Hoa Kỳ”, viết về thân
phận người dân xa xứ với những đau đớn chia lìa. Bài hát thứ hai là “Một Chút
Quà Cho Quê Hương” đã trở thành một ca khúc lẫy lừng nhất của Việt Dzũng, được
mọi người yêu thích cho đến tận hôm nay.
Đó là thời gian người Việt tỵ nạn bắt đầu
gửi quà về cho thân nhân ở quê nhà, chia sẻ những khổ đau chất ngất, đọa đày
dưới chế độ mới như những lời ca sau đây: “Em gởi về cho anh dăm bao thuốc lá
Anh đốt cuộc đời cháy mòn trên ngón tay … Gởi về cho mẹ dăm chiếc kim may Mẹ
may hộ con tim gan quá đoạ đày … Gởi về cho chị hộp diêm nhóm lửa Chị đốt cuộc
đời trong hoang lạnh mù sương Gởi về cho mẹ dăm gói trà xanh Mẹ pha hộ con nước
mắt đã khô cằn …. Con gởi về cho cha một manh áo trắng Cha mặc một lần khi ra
pháp trường phơi thây Gởi về Việt Nam nước mắt đong đầy Mơ ước một ngày quê
hương sẽ thanh bình …”
Nhớ lại những ngày đầu tiên làm quen với
sinh hoạt văn nghệ của người Việt tha hương, khi Việt Dzũng theo người chú họ
về San Antonio, Texas thăm gia đình người bạn nhân dịp tết Nguyên Đán 1979. Tại
Hội Chợ Tết nơi đây, anh đã lên sân khấu, ôm đàn guitar trình bày hai ca khúc
mà anh vừa sáng tác. Hát xong, nhìn xuống khán giả thì mọi người đã đầm đìa
nước mắt và túa ra ôm ấy anh khi anh rời sân khấu.
Việt Dzũng đã chinh phục bà con đồng
hương nơi đây kể từ lúc này. Năm sau 1980, Việt Dũng trình diễn tại một đại
nhạc hội ở Omaha, Nebraska với Sĩ Phú và Mai Lệ Huyền. Sau đó anh đã hát với
Khánh Ly, Hoàng Oanh, Trung Chỉnh ở Denver, Colorado những bài hát do anh sáng
tác. Ngay lúc đó, Khánh Ly đã chọn ba bài hát của anh là: “Lời Kinh Đêm, Mời Em
Về, Một Chút Quà Cho Quê Hương” đem về California thâu vào băng nhạc “Một Bông
Hồng Cho Người Ngã Ngựa” (nhà văn Mai Thảo viết lời giới thiệu). Ba bài hát này
đã là những bài hát nằm lòng của hàng triệu người Việt nhiều năm sau đó (kể cả
ở trong nước).
Năm 1980, là năm mà số người Việt bỏ nước
ra đi cao nhất, Việt Dzũng đã cho ra mắt cuồn băng nhạc đầu tay “Kinh Tỵ Nạn”
do Trung Tâm Nhã Nhạc tại Houston, Texas thực hiện. Ngay tuần lễ đầu băng nhạc
này đã được đón nhận nhiệt liệt từ California đến tận Canada, số bán sau đó đã
lên đến cả trăm ngàn ấn bản. Lúc đó, Việt Dzũng đã quyết định chính thức di
chuyển qua California sinh sống và sinh hoạt văn nghệ để có thể phát triển tài
năng của anh nhiều hơn. Đầu tiên, anh được nhạc sĩ Ngọc Chánh mời hát cho đại
nhạc hội ở Orange County và tiếp tục lưu diễn khắp nơi.
Anh cũng đã hoàn thành cuồn băng
nhạc thứ nhì tên là “Lưu Vong Khúc” vào giai đoạn này. Trước đó, vào năm 1978
anh đã gặp ca nhạc sĩ Nguyệt Ánh tại Đại Hội Thanh Niên Cách Mạng Việt tại thủ
đô Washington DC và hai người liền kết nghĩa chị em. Cả hai cùng sáng tác chung
một đường lối và họ đã kết hợp thành một đôi song ca trình diễn khắp nơi trên
thế giới, chỉ trừ các nước cộng sản mà thôi. Tại Mỹ, họ đã lưu diễn hầu hết 50
tiểu bang, kể cả những tiểu bang có rất ít người Việt sinh sống.
Tại Á châu, họ đã hát ở Nhật hơn ba
lần, hát cho các phái đoàn ngoại giao, tòa tổng lãnh sự, sứ quán Mỹ ở nhiều
nước như Thái Lan, Mã Lai, Nam Dương, Phi Luật Tân, v.v…Nhưng chuyến lưu diễn ở
Âu Châu của Việt Dzũng và Nguyệt Ánh phải coi là một chuyến lưu diễn lịch sử.
Đã có hàng ngàn người Việt từ khắp nơi đón xe lửa đến gần địa điểm trình diễn,
cắm trại nằm chờ trước hai ba ngày khai mạc để gặp hai thần tượng của họ. Ở Úc
Châu khán giả cũng nhiệt liệt đón chào Việt Dũng và Nguyệt Ánh. Họ đã đi hết
những thành phố có người Việt cư trú kể cả những nơi hẻo lánh như Perth và
Darwin.
Đã có nhiều bài báo và cả hai cuốn sách xuất bản ở Úc được
viết ra để ca tụng cho lý tưởng đấu tranh chống cộng và ước mơ ngày về quang
phục quê hương của đôi nghệ sĩ này. Ngay lúc đó, chính quyền Cộng Sản Việt Nam
liền lên án Việt Dzũng và Nguyệt Ánh là hai kẻ phản động số một, tuyệt đối cấm
phổ biến tất cả các nhạc phẩm của họ trong nước. Trong một phiên tòa sau đó,
CSVN đã kết án tử hình khiếm diện hai nghệ sĩ này. Ngày 1 tháng Tư năm 1985,
hai nghệ sĩ này đã kết hợp với những ca nhạc sĩ khác để thành lập Phong Trào
Hưng Ca Việt Nam, dùng âm nhạc làm vũ khí đấu tranh chống lại kẻ thù.
Cho đến nay, Phong Trào Hưng Ca Việt Nam vẫn còn hoạt động
đều đặn với những tên tuổi khác như Huỳnh Lương Thiện, Trương Sĩ Lương, Xuân
Nghĩa, Tuấn Minh, Tuyết Mai, Lưu Xuân Bảo..v.v..Trong suốt thời gian hơn 25 năm
này, Việt Dzũng vẫn tiếp tục có những hoạt động đều đặn, liên tục và bền bỉ để
tranh đấu cho người tị nạn Việt Nam. Từ những buổi văn nghệ gây quỹ cho các con
tàu với người vượt biển như Cape D’Anamur, chương trình SOS Boat People, vận động
chống lại chương trình cưỡng bách hồi hương người tị nạn, tranh đấu với quốc tế
tại Genève, Thụy Sĩ, tại Liên Hiệp Quốc…
Có thể nói, bất cứ nơi nào có người tị nạn Việt Nam là có
bước chân Việt Dzũng mang tiếng đàn, tiếng hát của anh để binh vực cho họ, sưởi
ấm tấm lòng của họ, mang niềm tin yêu và hy vọng cho họ vượt qua những khổ cực,
đau buồn và mất mát trên đường vượt biên. Anh đã có mặt hầu hết các trại tị nạn
ở vùng Đông Nam Á để thăm viếng, ủy lạo đồng bào, giúp đở trẻ em không thân
nhân và hàng ngàn công tác xã hội khác mà không hề biết mệt.
Cũng trong năm 1985 này, Việt Dzũng đã cho ra đời một băng
nhạc hoàn toàn bằng Anh ngữ “Children of the Ocean”. Đây cũng là album nhạc đầu
tiên của người Việt hải ngoại bằng tiếng Anh. Các tờ báo Orange County
Register, Los Angeles Times, Washington Post đều có những bài viết khen ngợi cuốn
băng này. Riêng tờ Austin-American- Stateman đã gọi Việt Dzũng là “người nghệ
sĩ nổi tiếng nhất của cộng đồng người Mỹ gốc Việt, và là một tấm gương sáng
giá, chứng tỏ là người tỵ nạn có thể hội nhập vào đời sống mới, trong khi vẫn
giữ được nguồn gốc của quê hương mình.”
Về truyền thông, Việt Dzũng đã mở ra một cánh cửa khác để
cho thấy một tài năng thiên phú và đa dạng ở anh. Sau một thời gian dài làm
báo, tháng 7 năm 1993 Việt Dzũng được mời làm xướng ngôn viên chính cho chương
trình phát thanh tiếng Việt đầu tiên ở Nam California, phát thanh 6 tiếng đồng
hồ mỗi ngày là đài Little Saigon.
Cũng cần nhắc lại là trước đó các đài phát thanh đều làm
chương trình theo kiểu ngày xưa, nghĩa là thâu thanh trước đàng hoàng, kỹ càng
từng tiết mục và tới giờ là cho phát thanh lên. Nhưng lần đầu tiên, Việt Dzũng
đã tạo ra một phong cách mới: anh đưa ra những chương trình trực tiếp truyện
trò cùng thính giả (talk back) trong buổi phát thanh. Nên không khí rất vui
nhộn và hào hứng, náo nhiệt vô cùng. Sau này các đài phát thanh ở Mỹ và ngay cả
ở bên Việt Nam cũng bắt chước theo lối này.
Kể cả các đài BBC, VOA phát thanh về Á Châu, cũng thay đổi
cách làm việc như cho xướng ngôn viên được phép đùa giỡn với thính giả chớ
không đọc tin một cách nghiêm trang như ngày xưa. Ngoài việc phổ biến tin tức,
âm nhạc, thể thao cuối tuần, giải trí cuối tuần, tin tức Hollywood …VD còn thực
hiện chương trình đặc biệt nhất là chương trình “Tâm tình với nghệ sĩ” được rất
nhiều thính giả ưa thích. Chương trình này lúc đầu phát từ 11 đến 12 giờ trưa
hàng ngày trên làn sóng 967 FM của đài KWIZ. Sau đó mỗi tuần phát hai ngày thứ
hai và thứ tư.
Trong vòng hơn hai năm, mà Việt Dzũng đã phỏng vấn trên
350 nghệ sĩ. Từ những ca sĩ nổi tiếng như Thanh Thúy, Thanh Tuyền, Chế Linh, Lệ
thu, Ý Lan, Vũ Khanh …cho đến những ca sĩ mới xuất hiện ở hải ngoại sau này như
Mạnh Đình, Dạ Nhật Yến, Thanh Trúc, Phi Nhung … Những nghệ sĩ đến từ các tiểu
bang xa cũng được mời phỏng vấn như Hà Thanh, Từ Công Phụng, Trường Kỳ, Châu
Hà, Văn Phụng .v.v…Trong tất cả các chương trình phỏng vấn này, nóng bỏng nhất
và đặc biệt nhất phải nói là chương trình phỏng vấn nữ ca sĩ Ngọc Lan. Vì từ
trước tới nay, Ngọc Lan không nhận lời cho ai phỏng vấn cả (vào thời điểm đó),
chỉ có một lần cô trả lời trên đài VOA; và Việt Dzũng là người duy nhất phỏng
vấn được Ngọc Lan vào tháng 10 năm 1994.
Bốn năm sau( 1996), Việt Dzũng cùng các bạn đứng ra thành
lập một chương trình phát thanh độc lập, đó là đài Radio Bolsa, phát thanh trên
ba làn sóng khác nhau ở Nam California, Bắc California và Houston, Texas. Hiện
nay (2006), Radio Bolsa đang phát sóng trên 106.3 FM, 1190 AM (Nam California)
và 1430 AM (San Jose) với Việt Dzũng và Minh Phương là hai xướng ngôn viên chủ
lực cùng với các xướng ngôn viên khác như Khúc Minh, Nguyễn Phú, Uyên Thy, Mai
Trang…
Việt Dzũng đã tạo sự gần gũi, thân mật giữa xướng ngôn
viên với thính giả từ trẻ đến già, ở nhà cũng như đang lái xe đi làm với những
chương trình đa dạng và phong phú hàng ngày. Dĩ nhiên là với kỷ thuật phát
thanh digital, mọi người trên khắp thế giới cũng có thể nghe được các chương trình
phát thanh này trên mạng thông tin toàn cầu bất cứ lúc nào. (http://www.radiobolsa.com/)
Tuy công việc hàng ngày của anh thật bận rộn như vậy,
nhưng ngoài thời gian làm việc ở đài phát thanh, Việt Dzũng còn chứng tỏ là anh
có khả năng làm báo rất thành công. Kể từ năm 1980, anh đã cộng tác với tờ
Người Việt (trang song ngữ Tuổi Trẻ). Sau đó anh về làm Tổng Thư Ký cho tờ Nhân
Chứng năm 1982. Tờ Tay Phải (của Du Tử Lê) năm 1983. Về Houston làm Tổng Thư ký
cho tờ Việt Nam Thương Mại năm 1988. Trở lại California làm thư ký cho tờ Sài
Gòn Nhỏ một thời gian và sau đó cộng tác với tờ tuần báo Diễm từ năm 1990. Năm
1992 trở thành Thơ ký toà soạn cho tờ nguyệt san Hồn Việt cho đến bây giờ.
Việt Dzũng cũng là cộng tác viên của nhiều cơ quan truyền
thông khắp nước Mỹ như tờ Phố Nhỏ (Washington DC), Thế Giới Mới (Dallas, PL),
Phương Đông (Seattle, WA), Mõ Magazine (San Jose, Sacramento, San Francisco
& Oakland), Làng Văn (Canada), Nhân Quyền (Úc), Tin Điển (Đức) .v.v. Hầu
như lúc nào Việt Dzũng cũng có những dự tính và dự án trước mặt, nhưng không
làm sao có đầy đủ thời giờ để lo cho xuể. Chỉ nói riêng về mặt sáng tác âm nhạc
thì cho đến nay Việt Dzũng đã sáng tác hơn 450 bài hát về đủ mọi thể loại.
Những bài hát về tỵ nạn đã được phổ biến rộng rãi trong hai tập nhạc “Kinh Tỵ
Nạn (1980) và “Lưu Vong Khúc” (1982).
Những bài hát này được viết ra như một thôi thúc về những
điều phải nói ra trong những năm lạc lõng của đời lưu vong nơi xứ người. Sau đó
là các ca khúc đấu tranh, quang phục quê hương. Nhưng nhiều nhất vẫn là tình
ca, sáng tác rất nhiều nhưng chưa phổ biến hết.
Những bản tình ca nổi tiếng của Việt Dzũng có thể kể ra
như Bài Tango Cuối Cùng, Thung Lũng Chim Bay, Khóc Ru Đời Trinh Nữ, Bên Đời Hiu
Quạnh, Có Những Cuộc Tình Không Là Trăm Năm, Và Em Hãy Nói Yêu Anh, Tình Như
Cây Cà-Rem… Năm 1990, Việt Dzũng thành lập riêng cho mình Trung Tâm Việt
Productions, chuyên sản xuất các CD nhạc với tiếng hát của anh và bằng hữu như
các CD: Ru Em Sông Núi Đợi Chờ, Thánh Ca Vào Đời, Hùng Ca Quật Khởi, Quê
Hương Và Em, Mình Ơi Đưa Em Về Quê Hương, Thắp Lửa Yêu Thương, Lên Đường, Bên
Em Đang Có Ta, Tuổi Trẻ Về Nguồn, Hát Cho Tự Do, Thắp Lửa Tự Do, Trái Tim Ở
Lại, Anh Vẫn Còn Thương, Vuốt Mặt, Bên Bờ Đại Dương …
Sau hai mươi năm hoạt động không ngừng nghỉ trên mọi
lãnh vực và được nổi danh khắp nơi, được hàng triệu người ái mộ (nhứt là giới
trẻ ở hải ngoại), nhưng cũng có lúc Việt Dzũng cảm thấy rất cô đơn. Anh đã từng
bày tỏ cảm nghĩ của riêng anh trong một lần phỏng vấn năm 1995 với nhà báo
Trường Kỳ như sau: “Nhìn vào đời sống nghệ sĩ, ai cũng cũng chỉ thấy những rực
rỡ của ánh đèn sân khấu, của những tràng pháo tay và của những rộn rịp âm
thanh. Đời sống của nghệ sĩ không phải chỉ có vậy. Còn có những giọt nước mắt
âm thầm mỗi đêm, những đắng cay tủi nhục và những cám dỗ chập chùng đi kèm.
Cá nhân Việt Dzũng không bao giờ muốn trở thành ca sĩ. Chỉ
muốn làm một nhạc sĩ ghi lại những nỗi suy tư của một đời người, và những rung
động mà mình bất chợt tìm thấy. Vì thế, nên khi nghe một ca khúc, khi thưởng
thức một nhạc phẩm nào, hãy nghe bằng sự rung động của chính tâm hồn mình. Bạn
sẽ thấy người nhạc sĩ đó đang mang trái tim của họ trải rộng cho bạn nhìn, như
một tấm tranh vẽ. Có thể bạn sẽ bắt kịp những nét chấm phá trong tranh. Có thể
bạn chỉ ơ hờ lướt mắt qua rồi thôi. Nhưng dù gì đi nữa, mỗi ca khúc hay mỗi bức
tranh vẫn là một hiện diện trong đời sống. Và hãy cảm ơn sự hiện diện đó, vì
nếu không cuộc đời sẽ chỉ là những vô nghĩa kéo dài. (Việt Dzũng trong “Tuyển
Tập Nghệ Sĩ”, 1995) Thực ra, nỗi cô đơn ấy cũng chỉ thoáng qua mà thôi. Những
dự án, kế hoạch vẫn được anh theo đuổi càng lúc càng nhiều, choáng ngộp.
Việt Dzũng tâm sự là anh mong cho một ngày dài thêm 48
tiếng đồng hồ, thay vì chỉ có 24 giờ để anh có thể hoàn thành bao nhiêu công
việc đang vây bủa lấy anh. Ngày tháng vẫn trôi nhanh, trôi nhanh. Những hoạt
động của anh gần đây thì nhiều vô số kể. Chỉ nói riêng về sinh hoạt với Phong Trào
Hưng Ca Việt Nam thôi, thì những lần công tác nổi bật nhất là: Phát động chiến
dịch “Tưởng Niệm 50 năm Hiệp Định Genève (1954-2004)”, biểu tình trước trụ sở
Liên Hiệp Quốc tại Genève (Thụy Sĩ) ngày 3-4-2004 Đại nhạc hội Cứu Trợ Nạn Nhân
Bão Lụt Katrina tổ chức ở Houston (17.9.2005), sau chương trình “Chén Gạo Tình
Thương” do Phong Trào Hưng ca phát động từ ngày 9.9.2005.
Đại nhạc hội “Đêm Tình Thương” phối hợp với cộng
đồng người Việt ở Dallas Fortworth va Trung Tâm ca nhạc Asia (tháng 9-2005)
Chương trình văn Nghệ gầy quỹ cứu trợ nạn nhân cơn bão Katrina tổ chức ở
Wichita. Những chương trình Đại Nhạc Hội gây quỹ giúp Thương Phế Binh VNCH ở khắp
nơi …. Trong những chương trình gây quỹ từ thiện và văn nghệ đấu tranh đó, Việt
Dzũng đã đến với đồng hương bằng cung cách rất bình dị thân thương. Luôn luôn
có những bạn trẻ vây quanh, tíu tít thăm hỏi, chụp hình chung với anh. Có những
bà mẹ già vẫy tay gọi anh lại gần chỉ để được nắm tay anh, nói vài ba câu thăm
hỏi với niềm rưng rưng cảm xúc.
Nhưng tài năng đặc biệt nhất và nổi bật của anh là kể từ
năm 1996 khi anh cộng tác với Trung Tâm Ca Nhạc Asia để làm MC hướng dẫn các
chương trình video và đại nhạc hội trực tiếp thu hình. Anh cũng cộng tác với
đài truyền hình SBTN trong việc soạn và đọc tin tức hàng ngày, cùng nhiều tiết
mục khác cho chương trình phát hình liên tục 24 giờ mỗi ngày. Trước đó anh cũng
đã từng nhiều lần làm MC cho các buổi đại nhạc hội, các buổi biểu tình, những
lần gây quỹ từ thiện …
Riêng ở các chương trình của Trung Tâm Asia thì anh đã hợp
tác viết thuyết minh và giới thiệu cho các chủ đề, các tài năng mới trong cộng
đồng người Việt ở hải ngoại. Vì từ lâu nay Trung Tâm Asia là một trong hai
trung tâm hàng đầu về ca nhạc ở hải ngoại được tiếng là luôn luôn có nhiều sáng
kiến mới lạ và nâng đở cho những tài năng trẻ tuổi trong lãnh vực ca hát. Rất
nhiều chương trình Video của Asia có các chủ đề đầy tình người, không nhằm mục
đích thương mại, nhưng rất thành công như “Người Lính”, “Những Tình Khúc Thời
Chinh Chiến”, “Tình Ca Anh Bằng”. Vài năm gần đây lại có những chương trình
Asia video thật giá trị như “Âm Nhạc Vòng Quanh Thế Giới” (phát hành
27/2/2004), “Tiếng Hát Trái Tim” (thu hình 20/3/2004), “Mùa Hè Rực Rỡ 2005″
(thu hình 22/7/2005).
Nhưng đặc biệt nhất là video “Hành Trình Tìm Tự Do”(
phát hành 24/6/2005), khán giả đã thực sự xúc động khi thấy Việt Dzũng trở lại
các đảo tị nạn ở Đông Nam Á để làm phóng sự video, gợi nhớ cảnh vượt biển của
những thuyền nhân tỵ nạn liều chết ra đi tìm tự do ngày xưa. Cũng chính những
chương trình video này, khi được chuyển về Việt Nam cùng với các DVD khác như
“Cuộc Đổi Đời Bi Thảm, Triệu Đóa Hồng Cho Người Phụ Nữ VN, Cuộc Khổ Nạn của
Người VN (Dạ Lan), và gần đây là Asia 50 “Vinh Danh Nhật Trường” và Asia 51
“Nhạc Vàng, Tình Khúc Sau Cuộc Chiến” … đã khiến nhà cầm quyền Việt Nam vô cùng
tức tối, khi nhìn thấy Việt Dzũng vẫn tiếp tục xuất hiện trong vai trò làm MC.
Nên vào ngày 18/9/2006 tờ báo Công An Thành Phố HCM đã bắt
đầu đăng hai bài viết với đủ thứ ngôn từ hạ cấp nhằm mạ lỵ, phỉ báng và bôi nhọ
cá nhân Việt Dzũng thật nặng nề. Có thể nói lần này là lần anh bị những người
Cộng Sản VN “đánh” nặng nhứt từ trước đến nay. Nhưng cũng chính những bài báo
này đã khiến cho mọi người càng thấy rõ bộ mặt nham hiểm, quỷ quyệt của Cộng
Sản VN như thế nào và cũng làm cho nhều người thông cảm, yêu mến và chia sẻ
nhưng oan khiên, thống khổ của người nghệ sĩ này nhiều hơn.
Với tất cả những mũi tên tẩm thuốc độc bắn thẳng vào anh,
Việt Dzũng chỉ im lìm, không lên tiếng biện minh hay viết bài đính chính. Anh
vẫn âm thầm tiếp tục thực hiện những dự án và càng hăng say hoạt động, cống
hiến tài năng của mình cho đồng hương như anh đã làm suốt hơn ba mươi năm nay.
Lúc nào cũng vậy, anh vẫn luôn luôn là một đứa con cưng của tổ quốc và quê
hương Việt Nam. Anh vẫn tiếp tục con đường tranh đấu cho nhân quyền và quang
phục quê hương trong niềm tin rằng chế độ Cộng sản sẽ cáo chung trong một tương
lai rất gần.
Duy-Khiêm Vũ Xuân Tráng
--
TRAN NANG PHUNG
No comments:
Post a Comment
Những Sự Thật Cần Phải Biết