Ðoàn Thanh Liêm - Giải mã Lãnh tụ: Một đóng góp quan trọng của
Trần Đức Thảo
Thứ Tư, ngày 25 tháng 6 năm 2014
Ghi
nhận của Đoàn Thanh Liêm
Tài
liệu tham khảo chính yếu : Trần Đức Thảo –
Những Lời Trăng Trối
Tác
giả : Tri Vũ – Phan Ngọc Khuê
Do
Tổ Hợp Xuất Bản Miền Đông Hoa Kỳ ấn hành năm 2014
Sách
dày 428 trang – giấy trắng, khổ chữ 12 – bìa giấy màu vàng.
Ở
nước ta, thì có rất nhiều vị giáo sư dậy môn Triết học từ cấp trung học lên đến
cấp đại học, trong đó đặc biệt là ở miền Nam, thì có một số vị được nhiều môn
sinh quý trọng vì sự uyên bác với sở học vững vàng. Nhưng chỉ duy nhất có một
mình ông Trần Đức Thảo (1917 – 1993) thì mới là người được gọi là triết gia –
mà lại gây được sự chú ý và nể trọng trong giới học thuật riêng tại nước Pháp.
Từ
thời còn trẻ lúc theo học tại trung học Albert Sarraut ở Hà nội, ông Thảo đã là
một học sinh xuất sắc, rồi được học bổng qua học tại Pháp. Tại đây, ông lại thi
đậu vào trường Cao đẳng Sư phạm (École Normale Supérieure ENS) là một trong
những cơ sở giáo dục có danh tiếng hàng đầu của nước Pháp. Và chỉ ít năm sau
đó, ông Thảo đã có bằng Thạc sĩ vào lúc chưa đày 30 tuổi. Cũng như nhiều trí
thức khác ở Âu châu trong thập niên 1940 – 50, ông Thảo say mê với chủ thuyết
Mác xít và coi đó là một thứ kim chỉ nam cho công cuộc cách mạng xã hội ở thế
kỷ XX.
Vào
năm 1949 – 50, ông Thảo đã có cuộc tranh luận trên báo chí với Jean Paul Sartre
là một triết gia rất nổi tiếng thời ấy. Nhưng vào năm 1951, ông Thảo đã tìm
cách đi qua ngả Liên Xô, Trung Quốc để về chiến khu Việt Bắc tham gia kháng
chiến chống Pháp. Và thảm thương thay, kể từ đó là bắt đầu một cuộc đời bi đát
đen tối vì ông bị đày đọa, nghi kỵ theo dõi kềm kẹp liên tục cho đến lúc chết ở
Paris năm 1993.
Năm
1991, vào tuổi 74 ông Thảo mơi lại có dịp trở lại Paris và suốt trong 6 tháng
cuối đời, ông mới kịp thổ lộ tâm sự thầm kín với vài người vốn có lòng quý
trọng đối với triết gia. Và nhà báo Tri Vũ ở bên Pháp đã rất công phu nghe lại
các cuốn băng ghi âm về các cuộc nói chuyện đó - để viết thành cuốn sách “Trần
Đức Thảo – Những Lời Trăng Trối” mà vừa được ra mắt công chúng vào tháng
5/2014.
Khác
với trường hợp của Luật sư Nguyễn Mạnh Tường là người đã viết cuốn Hồi ký bằng
tiếng Pháp nhan đề là “Un Excommunié” (Kẻ bị khai trừ, đã có bản dịch ra Việt
ngữ) – ông Thảo thì không để lại một cuốn sách nào kể lại cuộc đời đày dãy
những truân chuyên sóng gió của mình trong suốt 40 năm sống dưới chế độ cộng
sản. Nên ta có thể coi cuốn sách này như là một sự gửi gấm cho hậu thế biết về
cuộc đời nhiều cay đắng éo le của ông vậy.
Vì
lý do cuốn sách này vừa được nhà báo Phan Thanh Tâm ở Minnesota viết bài giới
thiệu với rất nhiều chi tiết và phổ biến vào giữa tháng 6 mới đây, nên tôi thấy
không cần phải trình bày dài dòng gì thêm nữa. Mà tôi chỉ xin tập trung về một khía
cạnh rất quan trọng được ghi trong Chương 12 nhan đề “Giải mã Lãnh tụ” trải dài
đến 70 trang (từ trang 258 đến 328).
Tôi
coi đây là một đóng góp rất quan trọng của ông Trần Đức Thảo trong việc góp
phần “Giải trừ Huyền thọai Hồ Chí Minh” - mà mới do Nhóm của quý vị Trần Quốc
Bảo và Nguyễn Hữu Lễ phát động trong vòng 7 - 8 năm nay. Xin được trình
bày vấn đề dưới các mục sau đây :
I
– Gặp mặt lãnh tụ.
1
– Ba lần gặp gỡ trực tiếp với vị Lãnh tụ hàng đầu Hồ Chí Minh.
Ông
Thảo thuật lại có đến tất cả 3 lần ông trực tiếp gặp gỡ và nói chuyện với “Ông
Cụ”. Còn rất nhiều lần khác, thì ông Thảo chỉ được bố trí cho có mặt “để làm
cảnh” mà thôi – do đó mà không có gì đáng nói về chuyện này.
Lần
thứ nhất, ông Thảo gặp gỡ và nói chuyện với ông Hồ là vào tháng 6 năm 1946 tại
Pháp. Lúc đó, ông Thảo là đại diện cho khối người Đông Dương sinh sống tại
Pháp.
Lần
thứ hai là vào cuối năm 1952, ông được bố trí để gặp lãnh tụ trong ít phút thật
ngắn ngủi tại một nơi trong An Tòan Khu (ATK) ở vùng Việt Bắc.
Lần
thứ ba là vào năm 1964, ông được chỉ định trình bày quan điểm về chiến tranh và
hòa bình trước giới lãnh đạo cao cấp tại văn phòng Phủ Chủ Tịch. Ngay
sau buổi thuyết trình đó, ông Hồ có nói vài câu có phần lơ là miễn cưỡng, mà
không hề bày tỏ sự nhiệt tình thân mật gì đối với ông Thảo cả. Ông thuật lại là
vào mấy phút cuối bài thuyết trình của ông, thì ông cụ tỏ vẻ mặt cau có vì
không đồng ý với quan điểm của thuyết trình viên đã “không theo đúng với sách
lược chủ chiến” của giới lãnh đạo đảng cộng sản thời ấy.
Qua
3 lần trực tiếp gặp mặt và nói chuyện với “Cụ Hồ” và qua sự quan sát về sinh
họat của lãnh tụ hàng đầu này trong nhiều năm, cũng như nhờ thâu thập thêm được
nhiều thông tin từ những nhân vật gần gũi thân tín với “ông cụ” - mà ông Thảo đã
có những nhận xét thật là chính xác, sâu sắc về ông Hồ Chí Minh – mà tôi sẽ xin
ghi lại chi tiết hơn trong mục II tiếp liền sau mục I này.
2
– Những lần gặp gỡ với các lãnh tụ Trường Chinh và Lê Duẫn.
Ông
Thảo cũng còn thuật lại những lần gặp gỡ trao đổi với các nhà lãnh đạo cộng sản
cao cấp khác nữa, đặc biệt là các ông Trường Chinh và Lê Duẫn.
Vào
cuối năm 1955, ông đã có dịp trao đổi chuyện trò khá lâu với ông Trường Chinh,
ông Thảo cũng thẳng thắn bày tỏ quan điểm của mình về khía cạnh nhân bản, nhân
ái của cuộc cách mạng lý tưởng – điều này khác biệt hẳn với chủ trương xúi giục
hận thù giữa các tầng lớp nhân dân như trong Cải cách Ruộng đất hiện đang diễn
ra thời ấy. Ông Trường Chinh trả lời hụych tọet thế này : “…Nhân lọai có tiến
bộ là nhờ có chiến tranh… Vì cách mạng luôn luôn phải là ở trong vị thế của
thời chiến tranh, cách mạng phải luôn luôn cần thấy rõ thù trong, giặc ngòai để
mà chiến đấu!”…
Với
ông Lê Duẫn, lại càng tệ hại hơn nữa. Ông Thảo kể lại : “Sau này cánh Lê Đức
Thọ, Lê Duẫn thì rất gờm tôi, vì biết tôi muốn ngăn cản mở lại chiến tranh. Còn
một lần gặp riêng ông Lê Duẫn, thì rồi ông ấy cũng không ưa tôi, vì lúc ấy,
trong cương vị Tổng bí thư, ông ta muốn tôi chấp bút viết Hồi ký cho ông ấy.
Nhưng sau khi ngồi cả tiếng đồng hồ để nghe ông ta giảng giải tư tưởng của ông,
tôi đành trả lời thẳng là tôi nghe ông nói mà không hiểu gì cả! Vì thế mà sau
này ông ấy cũng cay ghét tôi…”
II
– Giải mã Lãnh tụ.
Thật
ra những điều ông Thảo bộc bệch tâm sự như được ghi lại trong rất nhiều trang,
đặc biệt là trong Chương 12 của cuốn sách này, thì cho đến nay cũng đã có nhiều
người nói đến rồi. Nhưng cái lối phân tích cặn kẽ sâu sắc của vị triết gia đã
“trải nghiệm, quan sát và nghiền ngẫm trong suốt 40 năm sống trong lòng chế độ
cộng sản”, thì phải coi là rất có giá trị và có sức thuyết phục rất cao đối với
phần đông người Việt chúng ta. Có thể tóm tắt lại trong mấy điểm như sau đây.
1
– Ông Hồ là một người có “cuồng vọng làm lãnh tụ”.
Theo
dõi hành tung “xuất quỷ nhập thần” của “ông cụ” trong mấy chục năm tại khắp nơi
ở hải ngọai với hàng trăm tên và bí danh khác nhau, ta dễ có thể nhận ra được
cái tham vọng của một con người đa mưu túc trí, lúc nào cũng sẵn sàng làm bất
kể việc gì miễn sao đạt được mục đích của riêng mình. Rõ ràng là ông nằm lòng
cái lối mưu lược bá đạo của Machiavel, chứ không hề có chủ trương vương đạo
theo truyền thống luân lý nhân bản của cha ông ta. Ngay cái tên ông chọn cho
mình như “Ái Quốc”, “Vương”, “Chí Minh” cũng đủ nói lên cái tham vọng vượt mức
của một con người làm chính trị rồi.
Xin
trích một số đọan ngắn như sau : “Ông cụ” là một con người cực kỳ vị kỷ, mang
mặc cảm tự tôn tuyệt đối… “Ông cụ” còn có tính đa nghi như Tào Tháo ấy…Anh phải
biết là cho tới nay, những ai đã từng coi thường “Người”, từng tỏ ra ngang hàng
với “Người”, thì sau đều đã vĩnh viễn bị lọai ra khỏi tầm nhìn của “Người”.
Không ít người đã mất mạng, mất cả xác vì dám có ứng xử tay ngang như thế đấy…
Người ta ưa kể cho nhau nghe rằng : Tạ Thu Thâu đã chết mất xác vì câu nói :
“Ngòai Bắc có Cụ, trong Nam có… tôi” …!
2
– Cái “Bóng Ma Mao Trạch Đông”.
Vào
cuối thập niên 1920, khi bị Comintern gán cho tội theo chủ trương “quốc gia chủ
nghĩa hẹp hòi” và bị gạt ra rìa, thì “ông cụ” tìm cách “ôm chân Mao Trạch Đông”
bằng cách tuyên thệ làm đảng viên đảng cộng sản Trung quốc và gia nhập hàng ngũ
Bát Lộ Quân thuộc Giải Phóng Quân Trung Quốc. Nhờ thế, mà sau ít lâu, “ông cụ”
đã trở thành một lãnh tụ vượt lên trên tất cả các cán bộ nòng cốt được đào tạo
chính quy bài bản ở Liên Xô như Trần Phú, Lê Hồng Phong, Hà Huy Tập, Nguyễn Văn
Cừ v.v…
Mà
cũng vì thế cho nên “ông cụ” mới du nhập vào nước ta bao nhiêu tai họa phát
sinh từ chủ trương sắt máu bạo ngược của cộng sản Trung quốc điển hình như các
chiến dịch Chỉnh Huấn, Cải Cách Ruộng Đất v.v…
Và
sau này, với chuyện hôi họp lén lút ở Thành Đô vào năm 1990, các ông Nguyễn Văn
Linh, Đỗ Mười… đã ươn hèn quy phục giới lãnh đạo ở Bắc Kinh để mà “bán đất,
nhượng biển cho Trung quốc” hầu cứu vớt đảng cộng sản đang lâm nguy của tập
đòan họ. Làm như vậy, chính là họ tiếp nối cái chuyện bán nước của Hồ Chí Minh
từ xưa vậy.
3
– Từ Hồ Chí Minh đến Trường Chinh, Lê Duẫn …, tất cả đều rất mực hiếu sát, hiếu
chiến.
Trong
suốt cuốn sách, ông Thảo nhắc lại đến cả mấy chục lần về việc ông tìm cách
thuyết phục giới lãnh đạo cộng sản là :”Không nên chọn chiến tranh, mà phải dồn
mọi năng lực vào việc xây dựng hòa bình”. Nhưng rõ ràng là tất cả các ông lãnh
tụ này đều một mực hiếu chiến, nên đã phát động cuộc chiến tranh xâm chiếm miền
Nam bằng mọi giá, bất kể đến tổn thất kinh hòang về nhân mạng, hay phải trả cái
giá quá đắt là lệ thuộc nặng nề vào Trung Quốc và Liên Xô. Và ngày nay, dù cuộc
chiến đã chấm dứt từ lâu mà xã hội chúng ta vẫn chưa làm sao có thể phục hồi
lại được cái truyền thống nhân bản và nhân ái của cha ông mình.
Cũng
vì chủ trương nhân bản hòa ái như vậy, mà ông Thảo bị họ liệt vào “lọai có vấn
đề” để mà bị theo dõi, kiềm chế và trù dập rất gắt gao – đến nỗi mà ông đã phải
giả vờ như người khùng, người hề, người mất trí để tránh khỏi bị ám hại.
Và
cuối cùng, thì ông Thảo đã phải đanh thép kết luận rằng : Tất cả những sự tệ
hại tàn ác xảy ra cho đất nước và dân tộc chúng ta, thì đều do cái học thuyết
“đấu tranh giai cấp” mà ra. Và người thủ phạm gốc của tệ nạn này, đó chính là
ông tổ sư Karl Marx đấy! Lời xác nhận này rất quan trọng, vì nó phát xuất từ
một người trí thức có tên tuổi mà hồi còn trẻ đã có sự say mê tin tưởng vào chủ
thuyết Marxist và đã dám có sự can đảm hy sinh từ bỏ cả sự nghiệp và tương lai
đày hứa hẹn trên đất Pháp để về tham gia công cuộc chiến đấu chống thực dân
Pháp từ năm 1951 lúc mới có 34 tuổi. Mà rồi sau đó 40 năm với bao điều chính
bản thân mình đã tai nghe mất thấy – ông Thảo đã chứng nghiệm được sự sai lầm
tột độ của lý thuyết dựa trên lòng hận thù bạo ngược của chính người khởi xướng
là Karl Marx. Và ông đã có sự can đảm và lòng thành thật để công khai nói lên
điều đó.
Từ
ngày qua Pháp, ông Thảo đã cố gắng viết cho xong một cuốn sách thật nghiêm túc
để nêu lên sự sai lầm tai hại của chủ thuyết Marxist - với lý luận chặt chẽ dựa
trên những trải nghiệm bi đát của bản thân trong hơn 40 năm sinh sống ở Việt
nam. Ông phải làm việc rất thận trọng nhằm hòan thành được một cuốn sách cho
thật xứng đáng với tầm vóc của một triết gia. Nhưng tiếc thay, ông đã phải ra
đi ở tuổi 76 mà chưa kịp hòan thành tác phẩm quan trọng này.
Vì
thế mà tác giả Tri Vũ Phan Ngọc Khuê mới lấy nhan đề cho cuốn sách ghi lại
những thổ lộ tâm sự uất nén đã bao nhiêu năm của ông Thảo là :
“Trần
Đức Thảo – Những Lời Trăng Trối”
Cuốn
sách chứa đựng nhiều thông tin thật quý báu để minh họa cho lập trường nhân
bản, nhân ái và tính cương trực can đảm của vị triết gia có tên tuổi trong hàng
ngũ trí thức ở nước ta cũng như tại nhiều nơi trên thế giới.
Người
viết rất hân hạnh được giới thiệu với quý bạn đọc cuốn sách thật sự có giá trị
này.
Hơn
nữa, sự Giải mã Lãnh tụ (Deciphering) được trình bày với nhiều chi tiết xác
thực trong cuốn sách sẽ giúp ích rất nhiều cho công cuộc “Giải trừ Huyền thoại
Hồ chí Minh” (Demystifying) đã được phát động từ 7 – 8 năm nay.
Và
cuối cùng người viết cũng xin được gửi lời cảm ơn đến tác giả Tri Vũ Phan Ngọc
Khuê cũng như đến Tổ Hợp Xuất Bản Miền Đông vì sự cống hiến thật đáng ca ngợi
này.
San
Clemente California ngày 24 tháng Sáu năm 2014
Đoàn
Thanh Liêm
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Những Sự Thật Cần Phải Biết