Gia
tài của Tổng Thống Ngô Đình Diệm và ngôi nhà Ông dự định về hưu
Đại tá Nguyễn Hữu Duệ (một Phật tữ)
(Nhớ lại những ngày ở cạnh Tổng Thống Ngô Đình Diệm)
Gia tài của Tổng Thống Ngô Đình Diệm và ngôi nhà Ông dự định về hưu (Đại tá Nguyễn Hữu Duệ: Một Phật Tữ)
Lời
mở đầu
Tôi tin ở phúc đức và nhất là ở số tử vi. Ngày mới ra đời, ông cố nội cho cha tôi biết sau khi lấy lá số của tôi.
- Ta chắc sau này nước ta sẽ loạn, vì số thằng
này phát võ. Kể cả mấy anh chị em của nó cũng phát võ, và chồng của con gái
cũng là võ quan. Ngoài ra con nhà Mại (tên ông chú tôi) cũng đều phát võ cả, kể
cả các con cái người làng ta cũng vậy.
- Con sau này lúc về già sẽ ở với thằng này. Số
nó có tử vi cư Ngọ ở cung Thiên Di, tức là được ở gần những người lớn đứng đắn,
không chừng được ở cạnh vua nữa.
Sau này được ở cạnh Tổng Thống Ngô Đình Diệm để lo an ninh cho ông, tôi mới nhớ lại lời cha tôi kể.
Được ở gần vị Tổng Thống đức độ, nhân ái
và yêu nước, tôi rất hãnh diện và đã trung thành với ông cho đến cuối đời ông,
mặc dù bao nhiêu cám dỗ về tiền bạc và công danh, mà phía đảo chánh hứa dành
cho tôi, nếu tôi phản bội ông.
Tôi viết bài này để tưởng nhớ tới người yêu nước
thương dân.
Năm 1963, khi vụ Phật giáo bùng nổ, tôi
thấy rõ Tổng Thống tỏ vẻ buồn rầu. Một cận vệ của Tổng Thống kể với tôi, có đêm
lúc 2, 3 giờ sáng, ông bỏ phòng ngủ ra ngoài hành lang đi lại có vẻ nghĩ ngợi.
Cận vệ phải đánh thức sĩ quan tùy viên và sĩ quan cận vệ để đi theo ông. Thấy
đông người xung quanh, ông lại lững thững vào phòng.
Một chiều Chủ nhật khoảng 4 giờ, được
Tham mưu Biệt bộ gọi điện thoại cho biết Tổng Thống muốn ra ngoài, đi thăm nhà
Phó Tổng Thống Nguyễn Ngọc Thơ ở đường Chi Lăng, sau sẽ đến thăm nhà ông Nguyễn
Lương, bộ trưởng Tài Chánh ở đường Trương Minh Ký. Tôi hỏi lại số nhà của hai
ông để lo an ninh, sau đó lên dinh Gia Long tháp tùng Tổng Thống.
Vì đi bất thường nên thủ tục về an ninh
không có gì phải lo nhiều. Nhưng tôi cũng phái một số binh sĩ của Lữ Đoàn Phòng
Vệ đến trước những nơi đó để giữ an ninh. Tháp tùng Tổng Thống chỉ có cận vệ,
hai xe Cảnh sát mở đường, và xe của tụi tôi mà thôi.
Khi đến nhà Phó Tổng Thống, vì được báo
trước, ông đã ra đón sẵn ở cổng. Đó là ngôi nhà khá lớn, hai tầng lầu, trông
đẹp và to nhất ở khu ấy.
Vì mới xây xong, trong nhà đồ đạc chưa có
gì. Phó Tổng Thống mời Tổng Thống lên phòng khách ở lầu một. Cả phòng chỉ có
một ghế bành để Tổng Thống ngồi, hai ông bà đứng hai bên. Thấy vậy, Tổng Thống
không ngồi và ngỏ ý muốn đi xem vườn, vì nghe nói có người Nhật vẽ kiểu đẹp
lắm.
Ông được hướng dẫn ra thăm vườn. Tôi thấy
vườn khá đẹp, nhưng hơi nhỏ, có mấy tảng đá to, có nước chảy và mấy cây thông,
cây liễu khá lớn v.v… Tổng Thống cũng khen là xếp đặt khéo, nhưng nhà to mà
vườn quá nhỏ, trông không xứng.
Rồi hai vị đi quanh sân, chỉ trỏ ngôi
nhà, bàn về kiến trúc khá lâu. Sau ông được mời lên lại phòng khách để uống
trà, nhưng ông từ chối và ra xe lên thăm nhà ông Nguyễn Lương ở đường Trương
Minh Ký. Cũng là ngôi nhà mới xây xong, và hình như không có người ở nhà, vì
cổng khóa. Tổng Thống chỉ ngừng xe nhìn vào nhà khá to và cũng đẹp nhất khu
này, nhưng vườn phía trước nhà quá nhỏ và chả có gì đặc biệt.
Thay vì về lại dinh Gia Long, ông đổi ý, muốn đi thăm nhà ông chủ tịch Quốc Hội Trương Vĩnh Lễ, và nhà ông bộ trưởng Nội Vụ, ở khu làng đại học Thủ Đức.
Vì không được báo trước, cả hai ông đều
đi vắng, Tổng Thống chỉ xuống xe xem phía ngoài. Những nhà này đều xây khá lâu
rồi nên nhà nào cũng có cây to bóng mát vườn rộng nhà ông Trương Vĩnh Lễ có cả
hồ bơi. Ông có vẻ thích thú, khen khu này xa thành phố, rộng rãi và yên tĩnh.
Ít lâu sau, khi lên Đà Lạt nghỉ cuối
tuần, sáng Chủ Nhật ông đòi đi xem nhà của ông bà Nhu mới mua (tôi nhớ hình như
ở đường Bùi Thị Xuân). Nhà của cả hai vợ chồng ông Nhu, nhưng ai cũng gọi là
“biệt thự bà Nhu”.
Khi đến ông đi thăm vườn trước – vườn này
đang sửa lại, có hai người làm và cũng do một người Nhật vẽ kiểu. Cây cối còn
nhỏ và chưa có hoa nên chả có gì đặc biệt. Chỉ có hai cây tùng bút khá lớn ở
ngay trước cửa nhà là ông khen đẹp mà thôi.
Nhà trệt, có bốn phòng ngủ khá lớn và hai
phòng ngủ nhỏ. So với các nhà ông đã xem ở Sài Gòn và Thủ Đức, cùng các biệt
thự đẹp ở Đà Lạt thì ngôi nhà này kém xa. Ông chê: Thế mà bảo đẹp, ngó chả ra
chi! (sau đảo chánh ai cũng nói nhà to, đẹp, và rất lộng lẫy. Còn mở cửa cho
dân chúng vào xem. Sau nghe nói chỉ có một số người đến coi rồi chả ai đến nữa,
vì chẳng có gì đáng coi).
Cụ Lại Mấn (thân sinh của cụ Lại Tư, phó
chủ tịch Quốc Hội), là nghị viên tỉnh Thái Bình, bạn thân của ba tôi (cũng là
nghị viên của tỉnh Hưng Yên cùng thời với cụ), kể cho ba tôi nghe.
- Đây là ngôi nhà đầu tiên của vợ chồng
ông Nhu, xưa nay ông bà chưa có cái nhà nào, suốt đời đi ở nhờ. Ngày ở ngoài
Bắc thì ở nhờ nhà ông bà Trần Văn Chương là cha mẹ của bà Nhu. Tại Huế thì ở
nhà ông bà Cả Lễ, anh rể và chị ruột của ông Nhu. Vào Sài Gòn thì ở nhờ nhà của
địa phận Vĩnh Long mà Đức Cha Thục làm Giám mục. Có một thời ở Đà Lạt thì ở nhờ
nhà bác sĩ Đôn, là thân phụ của Trung Tướng Trần Văn Đôn. Ông Nhu thời Pháp làm
cũng khá lương, nhưng không đủ tiền mua nhà, và cũng đổi chỗ ở nhiều lần.
Vì cụ Lại Mấn là nhà thầu nên bà Nhu nhờ
cụ mua hộ một số vật liệu để sửa nhà. Nhờ thế, cụ biết rõ ông bà Nhu không có
tiền nhiều, và bà rất dè sẻn trong việc mua bán.
Sau khi thăm nhà ông bà Nhu, Tổng Thống
lại đi thăm khu đất của ông Đức Âm (một nhà kim hoàn giầu có nổi tiếng ở Sài
Gòn). Ông định mua lại khu đất này để làm ký túc xá sinh viên cho học sinh các
trường Quốc Gia Nghĩa Tử và Thiếu Sinh Quân, sau khi tốt nghiệp trung học muốn
học đại học thì ở đó. Vì khu này gần viện đại học Đà Lạt. Ông thích khu này lắm
vì đất rộng gần đường và rất đẹp. Ông nói khi về hưu thì lên Đà Lạt nghỉ ở đó
với sinh viên.
Mấy tuần sau, ông lại đi thăm ngôi vườn ở
Gia Định. Nơi này, ông đặt tên là vườn Phượng Hoàng. Vườn tọa lạc giáp ranh
tỉnh Gia Định và Bình Dương, gần sông Vàm Cỏ. Lần này có kiến trúc sư Ngô Viết
Thụ và Thiếu Tá Nguyễn Đức Xích, tỉnh trưởng Gia Định tháp tùng. Vườn này hình
con phượng hoàng, có khu trồng hoa rộng, có hồ thả cá trồng sen, có nhà nguyện,
trường học và một khu khá lớn đã làm xong một số nhà cấp cho gia đình tử sĩ ở.
Một khu ở cạnh nhà nguyện đã được dành sẵn để làm nhà cho ông ở khi về hưu.
Lần đầu tiên trong mấy tháng nay, tôi
thấy ông vui vẻ và thoải mái. Sau khi cầu nguyện độ 15 phút ở nhà nguyện (tuy
nhỏ nhưng kiểu đẹp lắm, do ông Ngô Viết Thụ vẽ), ông ra ngoài nói chuyện với
các bà sơ và một số em nhỏ đứng quây quần quanh ông. Lúc ấy, khu vườn chưa làm
xong nhưng đã xây được nhiều phòng học và các sơ đã bắt đầu dậy cho các em nhỏ
ở khu gia đình tử sĩ mới dọn đến. Ý của ông là lúc đầu dựng độ chừng 100 nhà
cho gia đình tử sĩ ở, sau sẽ xây dựng thêm để thành một làng tử sĩ. Khi về hưu,
ông sẽ ở tại đây để trông nom các gia đình này và vui cùng các con em tử sĩ.
(Tôi nghe nói ở Vĩnh Long cũng có một làng Tử Sĩ rồi nhưng chưa được đi xem).
Sau đó, ông Ngô Viết Thụ trình ông xem
họa đồ vẽ ngôi nhà ông sẽ ở. Nhà làm bằng gỗ có ba phòng ngủ và một phòng đọc
sách. Ông muốn lợp tranh thật dầy cho mát và có một giàn hoa trước nhà. Tôi
thấy họa đồ rất sơ sài, giống kiểu nhà ánh sáng như báo Ngày Nay đã vẽ mà tôi
được đi xem khi còn nhỏ. Sau khi nghe ông nói muốn lợp tranh thật dầy, tôi nói
nhỏ với một sĩ quan cận vệ đứng cạnh là nếu lợp bằng ngói đỏ cũng đẹp và mát
lắm chứ. Chắc ông nghe được, ngẩng đầu nhìn tôi:
- Thôi, việc lợp tranh hay ngói sẽ tính
sau.
Tôi thầm nghĩ chắc ông sẽ so sánh giá cả, rồi quyết định sau. Ở gần ông, tôi biết tính ông không muốn phung phí về tiền bạc, nhất là những gì cho ông.
Ngày phá dinh Độc Lập để xây lại sau khi
bị bỏ bom. Giá ước tính của Bộ Công Chánh chắc ông nghĩ là quá cao nên nhờ Nha
Công Binh tính lại. Tôi được đứng gần ông nghe Thiếu Tá Nguyễn Văn Chức thuyết
trình về ước lượng thời gian và kinh phí để phá hủy của Nha Công Binh, chỉ bằng
60% giá Bộ Công Chánh ước lượng, và thời gian ngắn hơn. Ông tỏ vẻ vui mừng và
khen ngợi Thiếu Tá Chức.
Tôi cũng nhớ một hôm ở Đà Lạt, ông bảo
tôi cho gọi Đại Úy Đẳng lên cho ông nhờ một việc. Đại Úy Đẳng là sĩ quan Quân
cụ ở Sài Gòn theo lên Đà Lạt để bảo trì những khẩu súng săn của cựu hoàng Bảo
Đại. Khi gặp Đại Úy Đẳng, ông móc túi lấy hộp thuốc lá ông dùng hằng ngày, và
hỏi:
- Anh xem có thể sửa cái hộp thuốc này
được không, sao nó không đóng lại được.
Tôi ngạc nhiên nhìn vào cái hộp thuốc đã quá cũ và sây sát nhiều. Ông nhìn tôi như nói cho tôi hiểu:
-Tôi thích cái hộp thuốc này vì nó nhẹ và
dùng nó đã lâu, tôi còn mấy cái nữa, đẹp hơn nhưng tôi không thích. Bây giờ nhớ
lại những lời ông nói tôi vẫn còn thấy xúc động.
Nhớ ngày ông đến khánh thành trường Quốc Gia Nghĩa Tử ở Sài Gòn do Đại Tá bác sĩ Trương Khuê Quan làm giám đốc. Trường lớn và đẹp vô cùng, cũng do kiến trúc sư Ngô Viết Thụ vẽ.
Ông nói với Đại Tá Quan:
- Trong cuộc chiến này chỉ có con của tử sĩ là
thiệt thòi nhất vì vậy tôi chọn cái tên Quốc Gia Nghĩa Tử để nhớ là quốc gia
phải có bổn phận với họ. Tôi sẽ lo cho các tỉnh đều phải có trường Quốc Gia
Nghĩa Tử và sau khi tốt nghiệp sẽ là các cán bộ trung thành của Quốc Gia. Ngoài
ra tôi sẽ lập các ký túc xá ở gần các trường đại học cho các học sinh giỏi ở để
học đại học.
Xem họa đồ căn nhà ông dự định sẽ ở khi
về hưu ở vườn Phượng Hoàng, so sánh với nhà của Phó Tổng Thống và các ông bộ
trưởng, tôi nghĩ mà thương ông. Sau ngày đảo chánh, gặp ông Võ Văn Hải là chánh
văn phòng và cũng là người lo giữ tiền bạc của cải cho ông, tôi hỏi ông Hải:
- Thế cụ định hết nhiệm kỳ này thì nghỉ,
phải không?
- Đúng, ông cũng mệt quá rồi, nhất là sau
vụ Phật giáo xảy ra.
- Thế cụ định khi về hưu thì ở đâu? Ở cái
nhà tại vườn Phượng Hoàng đâu có được. Ai lo cho cụ.
- Không, cụ có tâm sự với tôi là sẽ về
Huế ở với bà cụ cố. Nếu cụ cố chết sẽ vào tu ở Dòng Chúa Cứu Thế.
Vì vậy, lương và phụ cấp của cụ đều gửi
cho Cha Toán là quản lý của nhà Dòng. Còn vườn Phượng Hoàng, là chỗ ông cụ tính
sẽ lên nghỉ và vui với các con tử sĩ.
- Thế lương và phụ cấp tất cả gửi Cha
Toán được bao nhiêu?
- Hai triệu tám trăm ngàn (hay ba triệu
vì lâu quá tôi không nhớ), số tiền này sau đảo chánh “hội đồng cách mạng” cho
Trung Tướng Trần Văn Minh đến gặp Cha Toán để lấy về vì Trung Tướng Minh là
người công giáo và cũng quen Cha Toán (Cha Toán sau khi giao số tiền này cho
“hội đồng cách mạng” thì phải trốn sang Pháp vì sợ các tướng lãnh nghĩ ông còn
giữ nhiều hơn. Khi cha trốn sang Pháp ông đi qua ngả Cao Miên, do chính tôi cho
hạ sĩ Tiến tài xế của tôi lấy xe Peugeot đưa cha lên Tây Ninh. Năm 1983, tôi
sang Pháp có gặp Cha và lúc ấy Cha vẫn mạnh khỏe).
- Sao họ biết là tiền gửi cho Cha Toán?
- Họ hỏi, tôi khai ra. Mà không khai cũng
không được.
- Thế ông có bị đe dọa hay tra khảo gì
không?
- Không, tôi và ông Dương Văn Minh khá
thân. Sau đảo chánh, ông vẫn mời tôi đi đánh tennis với ông.
- Ngoài ra, ông nghĩ cụ có tiền gửi ngoại
quốc không?
- Làm gì có, ông có để ý gì tới tiền bạc
đâu, mà lấy tiền đâu mà gửi đi ngoại quốc. Có lần ông hỏi tôi gửi tiền ở nhà
dòng được bao nhiêu, tôi thưa gần 3 triệu. Ông ngạc nhiên là sao để dành được
nhiều thế? Đó là lần duy nhất ông hỏi tôi về tiền bạc.
Tôi hỏi thêm ông Hải:
- Thế ông có biết số tiền của Tổng Thống
họ dùng vào việc gì không?
- Chắc họ chia nhau chứ không thấy công
bố.
- Ngoài ra họ có bắt ông khai những bí
mật gì của Tổng Thống không?
- Cụ chả có gì bí mật. Mà có thì tôi cũng
chả nói vì đã gọi là bí mật mà (ông cười).
- Thế cụ có viết những gì về mình không.
Chẳng hạn như nhật ký và những hoạt động của cụ từ trước tới nay v.v…
- À cái này, tôi không trả lời ông được,
nhưng sau này những người viết sử sẽ lo.
- Ông có biết cụ và ông Hồ có liên lạc với nhau sau này không?
- Ông có biết cụ và ông Hồ có liên lạc với nhau sau này không?
- Tôi không trả lời được câu này.
- Sao ông không viết cho người ta rõ sự
hy sinh của cụ, để trả lời những xuyên tạc về cụ?
- Tôi có viết nhưng không thể phổ biến.
Lúc này, mấy ai tin những người viết không đứng đắn và không có bằng cớ xác
thực. Thời gian sẽ trả lời, anh tin đi, rồi sẽ có nhiều sử gia sẽ viết một cách
đứng đắn về cụ.
Ông Hải sau ngày mất nước bị kẹt ở lại và
bị đi tù “cải tạo”, sau đó chết. Nhưng bà Hải còn sống, hy vọng những gì viết
về Tổng Thống hãy còn lại.
Sau này nhiều tin đồn là “Tổng Thống và
ông cố vấn Nhu còn sống và đang ở Tây Ninh”. Nhưng tôi không tin. Đức Cha Nguyễn
Văn Thuận là cháu của Tổng Thống có lần đến mượn xe tôi để đi Tây Ninh hai
ngày, không biết có phải để tìm tin tức của Tổng Thống, hay ngài đi về việc
khác.
Đại tá Nguyễn Hữu Duệ
(Nhớ lại những
ngày ở cạnh Tổng Thống Ngô Đình Diệm)
__._,_.___
Posted
by: <vneagle_1
No comments:
Post a Comment
Những Sự Thật Cần Phải Biết