Tưởng nhớ bà
BETTY TISDALE, người đã mang 219 cô nhi
ra khỏi Sài Gòn vào những ngày cuối tháng Tư năm 1975
Thanh Trúc, phóng viên RFA - 2015-09-03
Bà Betty Tisdale và các trẻ em mồ côi tại Cô Nhi Viện An Lạc Sài
Gòn
.
Tưởng nhớ người mang 219 cô nhi ra khỏi Sài Gòn những ngày cuối
tháng Tư 1975.
Đó là bản tin buổi chiều trên đài truyền hình Hoa Kỳ, nói về bà
Betty Tisdale vừa qua đời ngày 19 tháng Tám năm 2015, hưởng thọ 92 tuổi.
Trong cuộc chiến Việt Nam, bà Betty
Tisdale đã cố vận động bằng mọi cách để mang cho được 219 trẻ mồ côi từ cô nhi
viện An Lạc ra khỏi Việt Nam trong những giờ phút hấp hối sau cùng của Sài Gòn.
Từ mối duyên nợ gắn bó với cô nhi Việt
Nam, điển hình là 5 em gái mồ côi bà nhận làm con nuôi từ năm 1970, trở về Hoa
Kỳ bà Betty Tisdale đã sáng lập tổ chức H.A.L.O Helping And Loving Orphans,
Giúp Đỡ Và Yêu Thương Trẻ Mô Côi.
Đó là cách sống của tôi. Bạn phải nghĩ đến kết quả sau cùng của
việc bạn đang làm, hãy thực hiện điều gì đó khiến cuộc sống của mình
có ý nghĩa hơn...
Betty Tisdale
Khi loan báo về cái chết của bà Betty Tisdale hôm 19 tháng Tám,
bản tin của đài truyền hình tôn vinh bà là một phụ nữ can trường đã cứu vớt biến
đổi thật tốt đẹp bao nhiêu cuộc đời bơ vơ non trẻ trên thế giới.
Câu chuyện bà Betty Tisdale và trẻ mồi côi Việt ở cô nhi viện An
Lạc sống lại trong trí nhớ người di tản khi bà, năm đó 87 tuổi, xuất hiện trong
một buổi tri ân do nhật báo Người Việt tổ chức ở California chiều 30 tháng Tư
năm 2010:
Bà Betty Tisdale gặp cộng đồng người Việt
Hàng trăm người Việt đã đón mừng bà Betty Tisdale tại phòng sinh hoạt của nhật báo Người Việt
ở Westminster - chiều 30 tháng Tư năm 2010
Khoảng 300 người đã đến phòng sinh hoạt của
nhật báo Người Việt để gặp gỡ và cảm ơn bà Betty Tisdale mà câu chuyện của bà
đăng trên báo người Việt khiến mọi người cảm kích, thán phục.
Tại sao phải đợi đến những 35 năm, người
Việt ở Hoa Kỳ mới gặp người phụ nữ Mỹ có tấm lòng nhân hậu đối với trẻ mồ côi
Việt Nam này?
Chủ bút Phạm Phú Thiện Giao của báo người
Việt giải thích rằng câu chuyện bà Betty Tisdale thì truyền thông Hoa Kỳ nói rất
nhiều mà người Việt thế hệ lớn tuổi cũng biết nhưng từ trước đến giờ chưa có một
cuộc gặp gỡ nào giữa bà Betty Tisdale với cộng đồng Việt Nam cả.
Một lần, một cô nhi ngày xưa
bây giờ đã 35 tuổi tên Vũ Tiến Kinh hiện đang sống ở miền Đông Hoa Kỳ, trở lại
bệnh viên UCLA để tìm lại người bác sĩ đã cứu mình 35 năm trước. Vũ Tiến Kinh
là một trong số 219 cô nhi được bà Betty Tisdale đưa sang Hoa Kỳ năm 1975.
Tiếp đó, nhật báo Người Việt đưa tin về
buổi gặp gỡ giữa Vũ Tiến Kinh và vị bác sĩ ân nhân đã chăm sóc, cứu sống anh
khi anh được bốc qua Hoa Kỳ lúc 4 tháng tuổi.
Và chúng tôi tự hỏi như vậy
thì người đưa Vũ Tiến Kinh qua đây là ai? Qua sự tìm hiểu thì chúng tôi được biết
đó là bà Betty Tisdale. Chúng tôi gởi phóng viên qua tận nơi Bà cư ngụ ở Seattle,
Tiểu bang Washington để viết lại những gì đã xảy ra 35 năm trước.
Có nhiều người khi đọc về câu
chuyện của bà Betty Tisdale thì mới hỏi thêm rất nhiều câu hỏi mà chúng tôi
không thể trả lời được nên chúng tôi nghĩ rằng tốt nhất là nên tổ chức một cuộc
gặp gỡ với cộng đồng.
Đây là cuộc gặp gỡ tại báo
người Việt nhưng ban tổ chức gồm nhiều cơ quan truyền thông khác như TV, báo,
đài phát thanh Việt ngữ ở Quận Cam.
Cùng đi với bà Betty Tisdale khi đó còn
có cô Liên, một trong 5 em bé mồ côi của cô nhi viện An Lạc, được bà nhận làm
con nuôi từ năm 1970, cùng với anh Vũ Tiến Kinh là người đã dẫn đến với câu
chuyện bà Betty Tisdale bốc trẻ mồ côi Việt sang Mỹ
Thật lạ, tôi cũng nghĩ tôi gắn
bó với Việt Nam và người Việt biết chừng nào! Những việc tôi đã làm cho trẻ mồ
côi Việt Nam, tình cảm và sự khâm phục của tôi đối với bà Vũ Thị Ngải, người
sáng lập và giám đốc cô nhi viện An Lạc,có thể chứng tỏ điều đó. Bà Betty
Tisdale tâm sự .
Kể lại những giây phút khó khăn mà có lúc
tưởng chừng như bế tắc khi cố vận động với Cơ Quan Di Trú Hoa Kỳ cũng như với
chính phủ miền Nam lúc đó hầu có thể đưa một lúc 400 em mồ côi và bà Vũ Thị Ngải,
người mà bà Betty Tisdale gọi là bà mẹ nhân ái của trẻ mồi côi ở cô nhi viện An
Lạc.
Tiếc thay, bà Betty Tisdale kể tiếp lúc ấy
chỉ mang được 219 em sơ sinh và dưới 10 tuổi thay vì hết cả 400 như dự tính.
Ngày 12 tháng Tư 1975, chiếc phi cơ vận tải
quân sự chở 219 cô nhi Việt Nam phải đáp khẩn cấp xuống phi trường Los Angeles
vì một số em nhỏ quá yếu không thể bay tiếp đến Fort Benning ở Georgia là nơi
mà bà Betty Tisdale muốn đưa hết về đó để tìm cha mẹ nuôi cho các em.
Bà Betty Tisdale
và tiểu gia đình một cô nhi thuộc viện An Lạc năm xưa
Một trong những bé được đưa ra khỏi máy
bay lúc ấy, thẳng đến bệnh viện UCLA, chính là Vũ Tiến Kinh mà bây giờ đã lớn
và trở thành một giáo viên:
Tôi luôn nhớ ơn và coi bà như
một bà mẹ đã ôm tôi trong tay, mang tôi đến một cuộc đời mới 35 năm về trước,
khi mà tôi chưa đủ trí khôn để cảm nhận điều gì xảy ra.
Trước một cử tọa đang xúc động lắng nghe
từng lời kể của mình, bà Betty Tisdale luôn miệng nhắc nhở Madame Ngải, tức bà
Vũ Thị Ngải, giám đốc viện mồ côi An Lạc đã phải ở lại cùng những em nhỏ không
đi được.
Bà nói như tâm sự:
Cách đây mấy tuần tôi đi dự một
buổi họp mặt của khoảng 60 đứa trẻ An Lạc tôi mang qua Hoa Kỳ mà nay đều đã lớn.
Những đứa con ấy gần như không biết gì về Việt Nam, chúng không nói được tiếng
Việt trong lúc tôi biết chúng là người Việt. Và rồi bổng dưng như hôm nay,
nhờ cuộc gặp gỡ này, bản thân tôi bỗng nhận ra có một cộng đồng người Việt Nam ở
Mỹ biết về tôi và rất gần với tôi mà bao lâu tôi không hề nghĩ tới.
Cuốn phim The
Children Of An Lac
Năm 1980, câu chuyện 219 ở cô nhi viện An
Lạc và bà Betty Tisdale, được quay thành phim với tựa đề The Children Of An
Lac. Nữ nghệ sĩ Kiều Chinh, cũng có mặt trong buổi đón tiếp bà Betty Tisdale hồi
2010 ở phòng sinh hoạt báo Người Việt, nói về cuốn phim mà bà được mời giữ một
vai trong đó:
Năm 1980 bà tài tử Ina
Bailing, cũng là người đi tới đi lui giúp các trẻ mồ côi và chính bà cũng nuôi
một số trẻ mồ côi, bà có viết một script để quay thành phim The Children Of An
Lac, nói về cuộc đời bà Ngải và bà Betty Tisdale.
Lúc đó cả bà Ina Bailing lẫn
nhà sản xuất là Jay Benson đều rất muốn vai bà Ngải phải là Kiều Chinh đóng.
Nhưng khi đó Kiều Chinh hãy còn trẻ quá để đóng vai bà Ngải. Bà Ngải thì
dáng người nhỏ thấp hơn Kiều Chinh, vì thế sau này họ mời một tài tử Tàu, bà
Beulah Ko, đóng vai bà Ngải, còn Kiều Chinh thì đóng vai người phụ tá của bà Ngải
tức là bà Thục. Ngoài ra Kiều Chinh còn đóng một vai trò khác phia sau máy quay
phim, tức là người cố vấn về kỹ thuật . The Children Of An Lac sau nay trở thành
một cuốn phim mà các trường tiểu học thường chiếu cho trẻ em coi.
Hôm nay Kiều Chính tới đây mục
đích để gặp những nhân vậy thật trong chuyện mà mình có cơ duyên đóng về cuộc đời
của họ. Điều thứ hai mình cũng tới để cám ơn ân nhân của một số các em đã được
họ trông nom bảo trợ.
Tại buổi gặp gỡ và tri ân bà Betty
Tisdale ở nhật báo Người Việt 5 năm về trước, rất nhiều người đã xếp hàng để tặng
hoa và nói lời cảm tạ đến bà Betty Tisdale. Nhiều người còn tự động đóng góp
vào ngân quỹ của H.A.L.O Help And Love Orphans do bà sáng lập để giúp vào công
việc thiện nguyện đầy ý nghĩa của bà .
Chị Trâm Anh, mong muốn được ngỏ lời chào
ân nhân của những trẻ mồ côi An Lạc ngày trước, bày tỏ:
Tôi cảm kích khi thấy một người
đàn bà Mỹ nhỏ thó, trông có vẻ bình thường nhưng đã làm một việc đối với tôi
quá sức phi thường.
Cả đời bà giúp và cứu được
219 em mồ côi sang Mỹ, tất cả các em đã thanh tài và thành nhân. Trong buổi này
một câu bà nói mà tôi nhớ nhất là cả đời bà dành tất cả cho Việt Nam. Khi bà
nói như vậy thì tôi nghĩ bà nói tới những trẻ mồ côi bất hạnh bên Việt Nam. Bên
nước mình bây giờ trẻ mồ côi rất đông, cho nên đến giờ này đã 87 tuổi bà vẫn tiếp
tục công việc từ thiện, đến những vùng sâu vùng xa để giúp để giúp các em đó.
Tôi rất hoan nghênh bào người Việt đã tổ chức buổi họp hôm nay.
Thời gian và sự sống không dành đặc quyền
cho bất cứ ai, những người tốt lành cả đời như bà Betty Tisdale rồi cũng đến
lúc xuôi tay nhắm mắt trong nỗi tiếc thương của 5 con nuôi Việt Nam của bà.
Có thể nỗi ưu tư mà bà Betty Tisdale mang
theo về bên kia thế giới, là những trẻ Việt Nam vì sang Mỹ lúc còn quá nhỏ và
không hiểu biết gì về cội nguồn của mình khi lớn lên, sẽ tan biến đi nếu bà có
thể nghe lại cảm nghĩ của anh Vũ Tiến Kinh rằng:
" Bây giờ niềm hạnh phúc
là khi bước xuống thành phố Westminster, nơi có nhiều người Việt như mình, chấp
nhận mình dù như còn phải học hỏi rất nhiều nữa về cội nguồn của mình".
Hoặc là cảm nghĩ của người con gái tên
Liên mà bà nhận nuôi khi còn ở Việt Nam năm 1970, không ngần ngại thú nhận chừng
như cô quá bị Mỹ hóa, không bận tâm đến nguồn gốc và có lúc đã không thỏa hiệp
được với bản thân rằng cô là một đứa bé mồ côi người Việt:
"Thế nhưng khi cùng mẹ
bước ra khỏi máy bay và được ân cần đón tiếp, tôi chợt thấy xúc động vì tình cảm
họ dành cho mẹ Betty của tôi".
Thật khó diễn tả cảm xúc trong lần đầu gặp
gỡ với cộng đồng người Việt, cô Liên nói, vì đã quá nhiều lần cô không chịu nhận
mình là Việt Nam dù trong thâm tâm cô vẫn nghĩ không nên nuôi cảm giác như thế.
Càng nói chuyện thì càng thấy gần gũi hơn, nhất là sau buổi ăn tối với một số
người trong cộng đồng thì cô nghĩ:
"Tôi mới tìm thấy một
cái gì đó hoặc vừa tìm về một nơi nào đó mà có thể gọi là nhà, tiếng nhà đích
thực tôi chưa bao giờ biết đến trước kia".
Thanh Trúc tạm chấm dứt chuyện kể về bà
Betty Tisdale và những trẻ em mồ côi An Lạc ở phút này. Hẹn gặp lại các bạn
trong chương trình kỳ tới.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
__._,_.___