----- Forwarded
Message -----
From: 'binh truong' via
Nhóm Thân Hữu <
To: 'Quang Dang Thai' via Nhóm Thân Hữu <
Sent: Saturday, October 12, 2019, 01:26:16 a.m.
GMT-4
Subject: Re: Cổ Hán Văn
TRẬN CHIẾN AN LỘC VỚI VAI TRÒ CỦA KHÔNG QUÂN
Trong gần tám năm quân ngũ tính từ năm 19 tuổi
là ngày rời sân trường đại học tình nguyện gia nhập quân chủng Không
Quân chỉ với mộng ước được trở thành một phi công như bao thanh niên ngày
đó, cho đến ngày 1/5/75 vì thời thế đưa đẩy trở thành người phi công
cuối cùng của Quân lực VNCH (khi vẫn còn tham chiến bên cạnh Bộ chỉ
huy SĐ TQLC với trận đánh tại cầu Cỏ May (còn được gọi là cầu Cây
Khế) để yểm trợ cho các đơn vị TQLC và ND từ hướng Long Thành và Bà
Rịa băng rừng đước rút ra biển Vũng Tàu). Tám năm đủ dài cho một
người phi công trực thăng tác chiến đã tham dự qua bao trận đánh lớn
nhỏ thì trận chiến An Lộc với tôi chất chứa nhiều kỷ niệm thật
buồn mặc dù trận An Lộc đã được ghi vào Chiến Sử của Quân Lực VNCH như một
chiến thắng lẫy lừng, ngăn chặn được cuộc tấn công của Cộng Sản Bắc Việt trong
Mùa Hè năm 1972.
Trong hơn 80 năm đấu tranh Quốc Gia – Cộng Sản, người
ta đều nhận thấy 2 chiến trận mang tính cách chiến lược là trận Điện Biên Phủ
năm 1954 đưa tới Hiệp Định Genève và trận An Lộc năm 1972 đưa tới Hiệp Định
Paris. Những tài liệu lưu lại tại các thư viện, đã cho thấy chiến trận An Lộc
99 ngày đêm tử chiến còn kinh khủng hơn trận chiến Điện Biên Phủ 55 ngày đêm kịch
chiến rất nhiều.
An-Lộc - một danh từ kép, là địa danh được nhắc nhở một
cách trang trọng, ghi dấu một trận chiến thắng anh dũng của quân và dân tỉnh
Bình Long vào mùa Hè năm 72 mà nhà văn Phan nhật Nam đã mô tả là
"Mùa Hè Đỏ Lửa" . An Lộc vẫn đứng vững sau hàng chục ngàn
đạn pháo lớn nhỏ rót vào một thị xã nhỏ bé trong hơn ba tháng trời
làm không một ngôi nhà nào còn nguyên vẹn, cây cỏ ngả nghiêng trên nền
đất lồi lõm đầy mảnh đạn pháo. An-Lộc, mặc dù chỉ là một thị xã hành
chánh thuộc quận Châu Thành tỉnh Bình-Long, bỗng dưng được coi là một trong 3 mặt
trận quan trọng nhất, lúc đó đang đồng loạt bùng nổ tại các Quân khu 1, QK 2 và
QK 3; của VNCH.
Mặt trận tại tỉnh Bình-Long được coi là nguy hiểm hơn
cả nếu đem so sánh với Quân khu 1 và QK 2. Vì cuộc giao tranh có tính cách quyết
định này chỉ xảy ra ở một vị trí cách thủ-đô Sài gòn khoảng một trăm cây số về
hướng bắc, theo đường chim bay. Dư luận cho rằng nếu vì một lẽ gì mà An-Lộc bị
thất thủ vào tay quân CS Bắc việt, thì sớm muộn Sàigòn, Thủ-đô của miền nam
cũng sẽ bị nguy ngập ngay.
Quân CS Bắc việt (Tổng số đông gấp khoảng 5 lần lực lượng
VNCH trấn giữ An-Lộc) bao gồm toàn bộ của hơn 4 Sư đoàn- thuộc Công trường 5,
7, 9 và Công trường Bình Long (Địa phương) và Đoàn 28 Đặc công + 429 Đặc công
Miền; với một tổng lượng quân số vào khoảng từ 60 đến 70 ngàn lính, cộng thêm
các đơn vị yểm trợ ở cấp Trung đoàn, như: đơn vị Tăng với các chiến xa đủ loại
(T 54, T 59, PT 76,..), đơn vị Pháo và đặc biệt là các loại vũ khí gồm pháo và
phòng không tối tân nhất do Nga sô viện trợ như: Đại bác 75 và 90 Ly, Cao xạ
phòng không 37 Ly, Hỏa tiễn SA 7, giàn phóng Hỏa tiễn 107 và 122 Ly, đại pháo
130 Ly…
Về phía VNCH lực lượng bảo vệ thị trấn An-Lộc, quân số
hiện diện vào khoảng 15 Tiểu đoàn, chừng 7.500 lính, với thành phần chủ lực
thuộc SĐ 5 Bộ Binh, dưới quyền chỉ-huy trực tiếp của tướng Lê-văn-Hưng, cộng
thêm đơn vị Địa Phương Quân, lính cơ hữu và Cảnh sát của Tiểu khu Bình Long; Với
sự yểm trợ của một Pháo đội với vài khẩu Đại bác 105 và 155 Ly.
Do sự chi phối của các mặt trận khác tại QK1 và QK 2
cùng xảy ra vào lúc đó, quân số tăng viện cho Quân Khu 3 cũng chỉ lên được tới
khoảng hơn 10,000 người; gồm những đơn vị Tổng trừ bị trực thuộc Bộ TTM (Đơn vị
Nhảy Dù, LĐ 81 Biệt Cách Dù), Không quân, Thiết giáp, Biệt động quân và vài
Trung đoàn Bộ Binh thuộc Quân khu 4 tăng phái cho chiến trường Bình long (thuộc
Quân khu 3).
Một số đơn vị tăng viện, đã bị "giữ chân" tại
phía nam An-lộc với những cuộc giao tranh đẫm máu xẩy ra tại dọc QL 13, con đường
dẫn tới Thị xã. Thời gian này, khoảng giữa tháng 5, trong một phi vụ bay
C&C (Command and Control) cho cố Chuẩn tướng Trương hữu Đức Thiết
đoàn trưởng Thiết Đoàn 5 Kỵ Binh chỉ huy lực lượng M41, M113 băng qua
quốc lộ 13 phía bắc Chơn Thành tiến về An Lộc, khi hạ cao độ xuống
khoảng hai ngàn bộ cho dễ quan sát theo lời yêu cầu của ông bất chấp
phòng không từ dưới bắn lên rất nhiều,trực thăng bị bắn trúng main
rotor và một viên 12 ly 7 oan nghiệt đã bắn trúng ngay ông, ông tử trận
ngay trên trực thăng của tôi. Trực thăng cũng hư hại nặng và rung mạnh
nhưng tôi phải ráng giữ bình tĩnh bay dạt sang phía quân bạn, hạ thấp
cao độ ven theo quốc lộ để đề phòng nếu phải làm emergency landing,
báo cáo tình hình cho bộ chỉ huy là đang trên đường bay
"lết" về đáp Lai Khê. Trời thương nên cũng mang được thi hài
Chuẩn tướng Đức về đáp an toàn. Tôi vẫn luôn nhớ hình ảnh hy sinh
thương tâm của Ch/tướng trên chiếc trực thăng tôi lái ngày đó.
Sách báo Việt-Mỹ đã viết khá nhiều về sự chịu đựng và
khả năng của các đơn vị Nhảy Dù, Biệt Kích Dù, Bộ Binh, Thiết Giáp nhưng chưa đề
cập đến vai trò của Không Quân VNCH trong trận An Lộc, ngoại trừ bằng những con
số khô khan về tổn thất số lượng máy bay.
** Tập Quân Sử Không Quân Việt Nam Cộng Hòa (trang
176) ghi: “Tại Vùng 3, An Lộc đứng vững một phần không nhỏ nhờ công lao và sự
hy sinh xương máu của các phi hành đoàn trực thăng UH-1 và CH-47 trong suốt hơn
hai tháng tử thủ. Chỉ riêng tại hai chiến trường Kon Tum và An Lộc, lực lượng
trực thăng của KQVN đã bị thiệt hại tới 70%, gồm 63 chiếc UH-1 bị rớt vì phòng
không địch + 391 chiếc khác bị trúng đạn hư hại nặng.”
Và các nhà Quân Sử Không Quân hình như đã “quên” không
nhắc đến các hy sinh của những Phi Đoàn Khu Trục A-1, F-5 và của những Phi Đoàn
Vận Tải C-123. Chưa kể đến các chiến công thầm lặng của các EC-47, của các nhân
viên chất hàng để thả dù tiếp tế cho An Lộc.
** Tập sách tài liệu của Không Quân Hoa Kỳ “Air Power
in Three Wars” do Tướng Không Quân William Momyer viết (trang 330-332) ghi: “Cộng
Quân siết chặt vòng vây quanh An Lộc và chỉ còn một đường duy nhất để tiếp tế
cho lực lượng trú phòng VNCH là dùng các phương tiện của Không Quân. Lúc đầu
chúng ta thử sử dụng các trực thăng CH-47 để chuyển đồ tiếp liệu, nhưng phòng
không của địch đã khiến không thể dùng trực thăng. Địch quân đã đặt súng phòng
không dọc theo các hàng cây nên rất khó oanh kích: các xạ thủ Cộng Sản thiết lập
các vị trí súng máy trên các cành cây cao và nhắm bắn rất chính xác vào các bãi
đáp của trực thăng. Khi tình hình tiếp vận trở nên căng thẳng hơn, các phi cơ
C-123 của KQVN đã bay vào và dùng phương pháp thả dù tiếp liệu bằng dù ở cao độ
thấp, nhưng phòng không dày đặc đã khiến phương pháp này phải ngưng sau ba tuần.
Sau khi các C-123 rút lui, việc tiếp tế đã phải giao lại cho Không Đoàn 7 Hoa Kỳ
dùng các C-130s.”
“Trung bình mỗi ngày, 185 phi suất dành cho việc phòng
thủ An Lộc. Các phi suất này thường phát xuất từ Biên Hòa và từ các căn cứ đặt
tại Thái Lan, đa số là do các F-4. Không Quân VNCH bay mỗi ngày 41 phi suất. Hỏa
tiễn SA-7 và súng phòng không Cộng Quân đã buộc các A-37 (của Không Quân Hoa Kỳ)
phải thả bom ở cao độ cao hơn F-4 rất nhiều.”
Các đơn vị Không Quân yểm trợ cho chiến trường An Lộc
:
** Sư Đoàn 3 Không Quân VNCH, bản doanh tại Biên Hòa,
là đơn vị Không Quân chính có nhiệm vụ yểm trợ cho chiến trường An Lộc. Sư đoàn
trưởng là Chuẩn Tướng Huỳnh Bá Tính, sư đoàn phó là Đại Tá Nguyễn văn Tường. Một
sĩ quan đại diện cho Không Đoàn 43 Trực Thăng bên cạnh Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn 3
và chịu trách nhiệm điều hành công việc chuyển quân và tản thương. Các lực lượng
chính của Sư Đoàn 3 Không Quân là:
-Không Đoàn 43 Chiến Thuật gồm 4 Phi Đoàn Trực Thăng UH-1: 221 (Lôi Vũ), 223 (Lôi Điểu), 231 (Lôi Vân), 245 (Lôi Bằng); 1 Phi Đoàn Chinook CH-47A : 237 (Lôi Thanh) và 1 phi đội trực thăng tản thương UH-1: 259E.
-Không Đoàn 43 Chiến Thuật gồm 4 Phi Đoàn Trực Thăng UH-1: 221 (Lôi Vũ), 223 (Lôi Điểu), 231 (Lôi Vân), 245 (Lôi Bằng); 1 Phi Đoàn Chinook CH-47A : 237 (Lôi Thanh) và 1 phi đội trực thăng tản thương UH-1: 259E.
-Không Đoàn 23 Chiến Thuật với các Phi Đoàn Quan Sát
112 và 124; các Phi Đoàn Khu Trục A-1: 514 và 518, Phi Đoàn F-5: 522.
** Sư Đoàn 5 Không Quân tại Tân Sơn Nhất gồm:
-Không Đoàn 53 Chiến Thuật với các Phi Đoàn 413 (C-119
G), các Phi Đoàn C-123 (Phi Đoàn 421, 423 và 425).
-Không Đoàn 33 Chiến Thuật với Biệt Đội Trinh Sát Điện
Tử 716 (EC-47).
Trong giai đoạn giải tỏa An Lộc, Không Quân VNCH có
huy động thêm một số phi công tăng phái từ Sư Đoàn 4 Không Quân thuộc Phi Đoàn
116 để bay các phi vụ quan sát chiến trường do Phi Đoàn 112 sắp xếp. Ngoài ra một
số phi vụ chuyển quân của các đơn vị Bộ Binh tăng viện từ Sư Đoàn 9BB và Sư
Đoàn 21BB đã được các trực thăng thuộc các Phi Đoàn 211 và 217 thuộc Không Đoàn
84/ Sư Đoàn 4 Không Quân thực hiện.
Diễn tiến trận đánh An Lộc :
(Trận An Lộc đã được nhiều nhà quân sử ghi chép lại với
rất nhiều chi tiết về những cuộc đụng độ của các đơn vị bộ binh và thiết giáp của
VNCH và Cộng Quân, cùng các hoạt động yểm trợ của Không Quân Việt Mỹ. Trong phạm
vi bài này, tôi chỉ ghi lại những hoạt động của Không Quân VNCH).
Cộng Sản Bắc Việt đã chính thức mở màn chiến dịch mùa
Hè 1972 của họ tại Vùng 3 Chiến Thuật vào ngày 2 Tháng Tư; 60 giờ đồng hồ sau
cuộc tấn công đầu tiên tại Vùng 1 Chiến Thuật và gần như cùng một lúc với các
cuộc tấn công thăm dò tại Kon Tum (Vùng 2). Tiền đồn duy nhất còn lại là căn cứ
Tống Lê Chân do Tiểu Đoàn 92 BĐQ biên phòng trấn giữ, lý do là chỉ huy căn cứ
không chịu rút vì sợ sẽ bị Cộng Quân phục kích tiêu diệt (và Tống Lê Chân vẫn
còn trong tay Quân Lực VNCH cho đến khi ký Hiệp Định Đình Chiến Tháng Giêng năm
1973) .
Trận An Lộc bắt đầu vào sáng sớm ngày 2 Tháng Tư khi Cộng
Quân pháo kích vào tỉnh lỵ, đồng thời tấn công thăm dò phi trường Quản Lợi, nằm
về phía Đông Bắc An Lộc khoảng 7 cây số. Đơn vị BĐQ trú đóng tại phi trường đã
buộc phải rút lui cùng với các cố vấn Hoa Kỳ. Các chiến sĩ còn trụ lại chỉ giữ
được phi đạo đến hết ngày 6 Tháng Tư. Cộng Quân chiếm khu vực phi trường và cắt
đứt quốc lộ 13, về phía Nam An Lộc. Công việc tiếp vận cho quân trú phòng phải
tùy thuộc vào trực thăng và thả dù.
Trong khi Cộng Quân cô lập hóa An Lộc, họ đã thanh
toán các tiền đồn tại Lộc Ninh. Sáng 5 Tháng Tư Cộng Quân đã bao vây chia cắt
quân trú phòng thành hai nhóm. Sự can thiệp của trực thăng vũ trang Hoa Kỳ đã
giúp kéo dài sự cầm cự. Các phi cơ phóng pháo đã thả những quả bom chùm chống bộ
binh để ngăn chặn Cộng Quân. Các AC-130 võ trang cũng tạo những lưới lửa để
giúp các đơn vị trú phòng chống trả các đợt tấn công của Cộng Quân có xe tăng yểm
trợ.
Khi Cộng Quân tấn công Lộc Ninh, Quân Đoàn 3 VNCH đã
phản ứng bằng cách gửi chiến đoàn 52 (Sư Đoàn 5 Bộ Binh) gồm hai tiểu Đoàn Bộ
Binh (Tiểu Đoàn 1/52 và Tiểu Đoàn 1/48) tấn công tái chiếm hai căn cứ hỏa lực
đã rút bỏ trước đó gần giao điểm của các quốc lộ 13 và 17 ở giữa đường từ An Lộc
đến Lộc Ninh. Ngày 6 Tháng Tư, một tiểu đoàn được lệnh tiếp cứu Lộc Ninh nhưng
không vượt nổi chốt chặn của Cộng Quân, và sau đó cả chiến đoàn được lệnh rút
về lại An Lộc, và sáng 7 Tháng Tư chiến đoàn đã bị Cộng Quân phục kích trong
khi rút quân. Không Quân đã phải oanh kích phá hủy ba đại bác 105 của chiến
đoàn để tránh bị Cộng Quân sử dụng. Chiến đoàn phải tự hủy mọi xe cộ và trang
bị để có thể vượt thoát các chốt phục kích của Cộng Quân. Một trực thăng bị hạ
và hai chiếc khác bị hư hại nặng. Sáng 8 Tháng Tư, một lực lượng Không Quân Hoa
Kỳ gồm AC-130, khu trục và trực thăng vũ trang đã phải can thiệp để bốc toán
ba cố vấn cùng chín quân nhân VNCH thoát khỏi vòng vây.
Sau khi Lộc Ninh thất thủ, Chiến Đoàn 52 bị thiệt hại
nặng, phi trường Quản Lợi bị mất, quốc lộ 13 bị cắt đứt (phía Nam). An Lộc được
xem như đã bị hoàn toàn vây hãm.
Các phi vụ chuyển quân và tiếp tế :
Sau ngày 7 Tháng Tư, An Lộc đã hoàn toàn bị bao vây và
không còn phi đạo tiếp tế. Từ 7 đến 12 Tháng Tư, tất cả các phi vụ tiếp tế đã
được thực hiện bằng trực thăng và các C-123 của Không Quân VNCH và Hoa Kỳ
(trong thời gian này, các trực thăng Chinook CH-47 của Phi Đoàn 237 VNCH; các
UH-1 của các Phi Đoàn Trực Thăng VNCH có thêm sự trợ giúp của các trực thăng Hoa
Kỳ của Phi Đoàn 229 Hoa Kỳ, đã thực hiện được 42 phi suất chở hàng tiếp vận vào
An Lộc).
Trong khoảng thời gian từ 7 đến 19 Tháng Tư, Không
Quân Hoa Kỳ và các trực thăng của Không Quân VNCH, phối hợp với các C-123 đã chở
được 337 tấn tiếp liệu vào An Lộc. Các phi vụ bay vào An Lộc càng ngày càng trở
nên nguy hiểm và gần như cảm tử. Hỏa lực của Cộng Quân đã gây hư hại nặng cho
ba chiếc UH-1 của Không Quân Hoa Kỳ trong lúc đang bốc dỡ hàng hóa.
Các chuyến trực thăng tiếp vận đã phải chấm dứt từ ngày 12 Tháng Tư sau khi 1 CH-47 của Không Quân VNCH bị trúng đạn súng cối của Cộng Quân bốc cháy và phát nổ khi đáp xuống bãi thả hàng.
Các chuyến trực thăng tiếp vận đã phải chấm dứt từ ngày 12 Tháng Tư sau khi 1 CH-47 của Không Quân VNCH bị trúng đạn súng cối của Cộng Quân bốc cháy và phát nổ khi đáp xuống bãi thả hàng.
Các tài liệu của Hoa Kỳ như “The Battle of An Loc” của
James Willbanks, “Airwar over South VietNam 1968-1975” của Bernard Nalty đều
ghi ngày chiếc CH-47 của VNCH bị rơi là 12 Tháng Tư, nhưng các bài hồi ký của
các phi công trực thăng lại ghi là 13 Tháng Tư. Sau đây là một số đoạn trích từ
các bài viết của những phi công CH-47.
** Trong bài Phi Đoàn 237 CH-47A, tác giả Vũ Văn Bảo
ghi lại: “Tình hình chiến sự mỗi lúc một gia tăng và mãnh liệt nhất là trận An
Lộc, mùa Hè 72. Mỗi sáng, chúng tôi tất cả các trực thăng thuộc Không Đoàn 43
Chiến Thuật đều sang standby tại Lai Khê chờ lệnh, UH-1 vào trước với các binh
sĩ tinh nhuệ Nhảy Dù, Chinook vào sau với các khẩu trọng pháo 105 ly ở Đồi Gió,
Tàu Ô, Tân Khai, bay cao, bay thấp đều bị bắn bằng đủ loại đạn, nhưng chúng tôi
vẫn thi hành các phi vụ được giao phó. Hai Chinook đã tổn thất tại Tân Khai và
Tàu Ô là phi hành đoàn của Thiếu Tá Nguyễn Hữu Nhàn và Thiếu Úy Đặng Thiên Hiền,
cơ phi Chuẩn Úy Kim, áp tải, xạ thủ đều hy sinh và phi hành đoàn của Đại Úy
Nguyễn Văn Trọng và Thiếu Úy Thanh bị bắt và được giao trả năm 1973 nhưng cơ
phi, xạ thủ và áp tải hy sinh một Chinook của Trung Úy Lê Quang Tiên và Đặng Đức
Cường bị bắn cháy trên không, phải đáp khẩn cấp xuống phi trường An Lộc và được
gunship bốc cứu phi cơ của Trung Úy Sơn và tôi bị trúng một viên 12.7 ly thủng
bình xăng trái nhưng vô sự vì không phải đạn lửa và nhiều phi cơ khác bị đạn
nhưng không đáng kể.”
** Trong các email trao đổi giữa các phi công về “Những
Kỷ Niệm Khó Quên” trên Diễn Đàn Cánh Thép:
** Tác giả Vũ Văn Bảo: “Nhắc đến Thứ Sáu 13, tôi lại
nhớ đến Đặng Thiện Hiền. Hiền rất tin dị đoan, thường hay khai bệnh vào ngày
này. Nhưng chính Hiền lại tử nạn, hy sinh vào đúng ngày Thứ Sáu 13 cùng với phi
hành đoàn của Thiếu Tá Nguyễn Hữu Nhàn.”
** Tác giả Vương dương Minh: “Chiều hôm trước ngày anh
Nhàn và Hiền bị rơi, tôi và anh Nhàn đang ngồi ở bậc thềm hành lang Phi Đoàn
nhìn ra phi đạo 237 nói chuyện sau khi tôi đã cắt bay cho ngày hôm sau và người
bay phi vụ này với Hiền chính là tôi. Anh Chính có việc bận ở Sài Gòn nên anh
Nhàn túc trực tại Phi Đoàn, bỗng nhiên Đại Tá Tường lái chiếc xe jeep lùn đến
ngay chỗ tôi và anh Nhàn đang nói chuyện và ông hỏi phi hành đoàn nào đi Lai
Khê ngày mai và không hiểu vì lý do gì ông muốn hoặc anh Chính hay anh Nhàn bay
phi vụ ấy, vì anh Chính chưa về nên anh Nhàn nói với tôi: mày để tao bay chỗ của
mày.”
** Tác giả Lê Quang Tiên ghi rõ hơn: “Bữa đó Thứ Sáu
13. Tôi không nhớ rõ tại sao chỉ có hai chiếc đi Lai Khê, tôi bay chiếc số 2.
Sau khi ăn cơm trưa xong thì chuẩn bị đi vào Tân Khai. Sau hai phi vụ vào Tân
Khai, tôi bay số 2, tiếp tế và di tản dân tị nạn, tôi vào số 2, bị pháo quá nên
không bốc dân thường được, bị Thiếu Tá Nhàn la quá trời. Đến phi vụ thứ ba, sau
khi Đại Bàng 1 đổ xăng xong, không biết tại sao, sàng qua câu hàng, mãi hồi lâu
không câu được, thì Thiếu Tá Nhàn bảo tôi: Tiên mày qua câu đi. Tôi bay qua câu
kiện hàng đó rồi đi trước và thành chiếc số 1 vào Tân Khai. Tôi đáp vào Tân
Khai, bốc dân và bay ra thì cross Thiếu Tá Nhàn bay vào. Tôi mới lấy cao độ thì
nghe Thiếu Tá Nhàn nói là: Tiên ơi, tao bị bắn rồi. Tôi liền vào Tân Khai trở lại,
thấy Đại Bàng 1 đang bay thật thấp như thường lệ, không có gì khác biệt. Tôi liền
gọi thiếu tá bị bắn có sao không? Không có tiếng trả lời. Tôi liền vòng sang phải
sau Đại Bàng 1 và nói thiếu tá có sao không, đáp đi, tôi ở phía sau nè. Vẫn
không có tiếng trả lời. Bay như vậy độ 1 phút và tôi tiếp tục gọi. Bỗng dưng Đại
Bàng 1 go vertical, tôi chưa từng thấy, thẳng lên trời rồi loss air speed, roll
và đâm vertical xuống đất bùng nổ.Tôi liền gọi Mayday và không lâu sau toán
rescue của Mỹ tới.”
Các CH-47 của KQVN cũng có nhiệm vụ đưa các khẩu đại
bác 105 ly vào vùng hoạt động của TĐ 6 ND.
** Tác giả Đỗ Đức Thịnh thuộc LĐ81 BCND trong bài “Hai
Tháng Tử Thủ An Lộc” viết: “Nhịp độ pháo của địch tăng mạnh khi các phi vụ Hỏa
Long và AC-130 rời vùng. Tại Đồi Gió, nằm ở hướng Bắc của Đồi 169 cách khoảng 3
km do đơn vị Pháo Binh và TĐ 6ND đang lập tuyến phòng thủ cũng không may mắn gì
hơn. Họ đang hứng chịu trận mưa pháo tập trung tới tấp khi hai chiếc trực thăng
Chinook đang cố tiếp viện cho họ hai khẩu đại bác 105 mm. Tôi nhìn khẩu đại bác
móc tòn ten phía dưới bụng chiếc trực thăng đang cố đáp, tụi tiền sát viên pháo
của Cộng Quân đã điều chỉnh những quả đạn khá chính xác vào ngọn đồi ấy. Từng
bụng lửa, bụi đỏ tung lên dưới thân tàu làm cho hai chếc trực thăng bốc lên
cao hơn, pháo ngớt hai chiếc trực thăng lại từ từ hạ thấp, cứ thế trong vòng 15
phút hai chiếc trực thăng không thể nào thả hai khẩu đại bác xuống và đành phải
bốc lên cao và bay về phía Lai Khê.”
Sau các cố gắng, sáu khẩu 105 mm nòng ngắn cũng đã được
đưa đến cho TĐ 6 ND nhưng sau đó cả sáu khẩu này đã bị Cộng Quân pháo kích hủy
diệt.
Không Quân VNCH đã buộc phải dùng các C-123 và một số
ít C-119 đã tìm cách thả các kiện hàng ở cao độ thấp từ 700 đến 5,000 ft, dưới
hỏa lực phòng không dày đặc của Cộng Quân. Các phi vụ thả hàng được thực hiện
vào ban ngày, đường bay vào An Lộc đều từ hướng Nam, dọc theo quốc lộ 13. Khi
thả ở cao độ 5,000 ft, đa số các kiện hàng bị lạc vào vùng kiểm soát của Cộng
Quân. Trong hai ngày, các phi cơ VNCH đã thả được 27 chuyến với 135 tấn tiếp liệu
nhưng chỉ 34 tấn đến được tay lực lượng trú phòng. Ngày 15 Tháng Tư, một C-123
bị hạ, toàn bộ phi hành đoàn hy sinh. Và sau đó, ngày 19 Tháng Tư, một C-123
khác, chở đạn tiếp vận đã trúng đạn phòng không của Cộng Quân và nổ tung.
** Phi công Hưng Phan cũng ghi lại: “Khi đụng đến An Lộc,
không có chuyện bay thấp bay cao gì nữa, bay cỡ nào cũng đụng phòng không mà lại
phòng không hạng nặng, vừa nặng vừa nhiều! Chúng tôi đã chất đầy những kiện
hàng tiếp tế từ sáng sớm, để ngồi đó, để stand by dưới sức nóng của hot cargo,
nơi đầu phi đạo 25RH, nhìn những con chim sắt khổng lồ C-130 của USAF hốt hoảng,
tả tơi bay về đáp dưới hai hàng xe cứu hỏa chạy theo, có chiếc bị bắn bể bánh
mà không biết, có chiếc đầu cánh đã văng đâu mất tiêu, chúng tôi nhìn nhau ngao
ngán. Mẹ! nó bay nhanh hơn mình, nó thả cao hơn mình. Thú thật tôi đã thở dài
và rất thoải mái khi được lệnh hủy bỏ phi vụ.”
Ngày 15 Tháng Tư, 1972, phi vụ của Phạm Văn Công không
bị hủy bỏ, đem tàu qua hot cargo từ 5 giờ sáng, năm chiếc C-123K của Không Đoàn
53 Chiến Thuật đã chất đầy hàng và sửa soạn cất cánh thì được lệnh stand by vì
B-52 sắp trải thảm, rồi đến C-130 của US được ưu tiên.
Và Trung Úy Châu Đức Tánh kể lại: “Có thể nói là Công
lùn chết trước mũi của tôi, từ sáng đến trưa, hàng lọat C-130 của USAF từ An Lộc
về, đều đáp trong tình trạng khẩn cấp. Đến 3 giờ chiều thì chúng tôi được lệnh
cất cánh. Tôi mang danh hiệu Bookie 03, Công là Bookie 04. Chiếc số 2 thả xong,
tôi bắt đầu xuống. Từ lâu đã đọc qua sách báo, mãi đến bây giờ tôi mới biết thế
nào là đạn ‘bắn lên như đan lưới.’ Trên tần số, Công la um sùm: ‘ĐM, nó bắn mày
đó Tánh!’ Tôi vừa run vừa cắn răng lo điều khiển phi cơ vào đúng tọa độ thả.
‘Mày im đi, tao biết rồi, nó bắn từ khi mình bắt đầu xuống lận.’ Sau khi thả
xong hàng, tôi kéo phi cơ lên gần như là triệt nâng, vừa quẹo phải để tránh
vùng oanh kích của B52, có lẽ tôi là người được nghe giọng nói cuối cùng của
Công: ‘Tao vô đây Tánh, Bookie 04 in.’ Khi tôi vừa chuyển sang tần số emergency
thì nghe: ‘Chết! Chết rồi! Bookie 04 cắm đầu xuống luôn rồi.’”
Các C-123 là các phi cơ vận tải tốt nhất mà Không Quân VNCH đang có (năm 1972) đã không thể vượt nổi lưới đạn phòng không khủng khiếp tại An Lộc, nên sau đó các phi vụ tiếp tế đành phải thả dù ở cao độ cao hơn và thực hiện vào ban đêm.
Ngày 27 Tháng Tư, dùng radar dưới đất hướng dẫn, các
C-123 VNCH vào được An Lộc, thực hiện phi vụ thả dù nhưng lực lượng trú phòng
chỉ nhận được 5% số kiện hàng thả xuống. Mãi đến Tháng Sáu, 1972, các phi hành
đoàn Không Quân VNCH mới bắt đầu được huấn luyện về phương pháp thả dù do radar
hướng dẫn. Chương trình chỉ hoàn tất vào Tháng Chín (sau khi An Lộc đã được giải
tỏa).
Kể từ 15 Tháng Tư, Không Quân Hoa Kỳ bắt đầu trợ giúp
cho công việc tiếp tế bằng cách dùng các C-130 để thả dù cho An Lộc, trong phi
vụ đầu tiên họ dùng hai chiếc C-130 dự trù sẽ thả các kiện hàng ở cao độ 600
ft. Chiếc thứ nhất khi bay vào điểm thả đã bị súng phòng không Cộng Quân bắn hỏng
phần đuôi lái, phi công đành thả các kiện hàng mang theo. Chiếc C-130 thứ nhì
khi bay vào đã bị phòng không bắn gây tử thương cho một nhân viên phi hành và
gây cho hai người khác bị thương. Phi cơ đành phóng thả các kiện hàng để bay về
đáp khẩn cấp tại Tân Sơn Nhất. 26 tấn hàng do hai phi cơ mang theo đã không đến
tay quân trú phòng! Ngày 16 Tháng Tư, Không Quân Hoa Kỳ dùng hai C-130 để thả
tiếp 26 tấn khác nhưng do trục trặc tính toán nên số hàng này lại rơi vào vùng
Cộng Quân kiểm soát. Ngày 18, một C-130 khác bị hư hại nặng khi dự định thả dù
vào sân banh An Lộc, phi cơ lết về được vùng Bắc Pleiku nhưng phải đáp khẩn cấp
xuống ruộng. Ngày 19, sau khi một C-123 của Không Quân VNCH bị bắn hạ, Không
Quân Hoa Kỳ hoàn toàn đảm nhận việc tiếp tế cho An Lộc.
Ngày 14 Tháng Tư, 1972, các C-123 của KQVN đã thực hiện
một phi vụ đặc biệt tại vùng trời phía Đông Bắc An Lộc, trên cao độ ngoài tầm
các loại súng phòng không của Cộng Quân: thả dù những kiện hàng toàn nước đá, để
khi chạm đất, chỉ còn những cánh dù và hàng tan thành nước, biến mất. Đây là một
trong những phi vụ “bí mật” nhất trong chiến tranh Việt Nam. Trước đó, ngày 13,
Bộ Tổng Tham Mưu Quân Lực VNCH trong một cuộc họp báo công khai tại Sài Gòn đã
cho biết sẽ thả dù một lực lượng Biệt Kích Dù vào vùng chì cách An Lộc 5 km để
“bắt sống” chính phủ Mặt Trận Giải Phóng đang ở trong khu vực. Tin tức này đã
khiến Cộng Quân cấp tốc cho di chuyển Trung Đoàn 141 (CT 7 CS) đang bố trí ở Ấp
Srok-Gòn về vùng cần bảo vệ cho Cục R. Việc di chuyển này đã khiến Cộng Quân bỏ
trống một vùng gần 4 km vuông trong vùng Đông Nam An Lộc, giúp việc đổ quân tiếp
viện bằng trực thăng của VNCH được an toàn: Lực lượng Nhảy Dù (Lữ Đoàn 1) vào
các ngày 14 và 15; và Biệt Kích Dù (Liên Đoàn 81) vào ngày 16 Tháng Tư, 1972,
được an toàn. Lực lượng tiếp viện này lên đến gần 4,000 binh sĩ thiện chiến.
Ngoài các Chinook CH-47, các UH-1 của các Phi Đoàn Trực
Thăng 221, 223, 231, 245 cũng đã đóng góp rất nhiều vào các cuộc chuyển quân,
chuyên chở quân-vật dụng tiếp liệu và tản thương.
Trong cuộc đổ quân của Liên Đoàn 81 Biệt Kích Dù, các
chiến sĩ đã được tập trung tại phi trường Trảng Lớn, sau đó được các Chinook
CH-47 của KQVN đưa đến Lai Khê từng toán 40 người và từ Lai Khê được các trực
thăng UH-1 cũng của KQVN chuyển tiếp đến một vùng ở phía Đông của Đồi Gió và Đồi
169.
Các phi vụ trực thăng UH-1 bay vào An Lộc được xem như
bay vào “cõi chết”: Tác giả Đào Vũ Anh Hùng đã viết trong bài “Đêm Chờ Ngưng Bắn,
Nhớ An Lộc”:
** “Đạn bắn như mưa. Bắn cùng mọi phía. Bắn bằng đủ loại
phòng không dữ tợn, hỏa tiễn tầm nhiệt, đại bác phòng không, súng cá nhân, 12
ly 7 phòng không chụm lại, trực xạ, đại bác nổ chụp, súng cối rót vào bãi đáp.”
** “Hợp đoàn bốn phi cơ nối đuôi nhau bay hối hả vòng
qua Minh Thạnh vào bãi đáp B15 từ hướng Tây Nam An Lộc năm phút sau trận mưa
bom B52 cuối cùng vừa dứt. Đoàn trực thăng bay thấp, lướt trên ngọn cây rừng
theo lệnh ‘C and C’ hướng dẫn: -Hợp đoàn quẹo phải 10 độ. Đi thẳng! Chiếc số 3
bay nhanh một chút. OK đi thẳng. Bãi đáp 12 giờ, 3 trăm thước. Giảm air speed,
coi chừng! Coi chừng nó bắn phòng không bên trái!”
Tôi nín thở. Hợp đoàn đã đến gần bãi đáp. Nhưng trước
cả tiếng la coi chừng hốt hoảng của chiếc phi cơ chỉ huy, tôi thấy điểm sáng dưới
lòng một hố bom loang loáng lóe lên cao như chớp kính. "Hợp đoàn quẹo phải!
Hợp đoàn quẹo phải! Chiếc số 2 rớt rồi. Số 3 nhanh lên! Lead quẹo phải 90 độ.
Bay ra! Bay ra, đừng đáp".
Tôi kinh khủng. Chiếc số 2 đang bay, đột ngột cắm đầu
lao thẳng xuống triền đồi, lăn long lóc như một cục đá. Một vầng bụi đỏ mù mịt
bốc lên và lửa cháy bùng. Chiếc phi cơ bất hạnh của Tuân. Cả một phi hành đoàn
và 11 người lính bộ binh vào An Lộc tiếp hơi cho đoàn người tử thủ đã rơi chết
ngon lành khi vừa tới thềm địa ngục.
** “Phi cơ trúng đạn, đồng đội bị chết, bị thương, vẫn
phải bình tĩnh bay khỏi vùng kinh khiếp, tìm trảng cỏ giữa rừng đáp khẩn cấp, bỏ
tàu, may mắn lắm sẽ được phi cơ bạn nhào xuyên lưới lửa đón về, hay bỏ tàu mà
chạy, vượt qua rừng, qua bụi trốn tránh kẻ thù tìm về đất sống. Những người
anh em đã rơi vào tay giặc hay ra đi vĩnh viễn cùng với xác tàu vỡ vụn trên
cánh rừng cao su tơi tả dày đặc hố bom. Đi không còn ai nghe tiếng nói. Xác rữa,
xương khô trắng đến ngày An Lộc giải tỏa, bạn bè ngậm ngùi đem về những mảnh
xương khô.”
Các chuyến đổ quân của các trực thăng UH-1 của KQVN,
trong giai đoạn tiếp cứu An Lộc gặp rất nhiều khó khăn từ khi Cộng Quân di chuyển
các lực lượng phòng không của chúng chặn kín các đường bay vào An Lộc.
Tác giả Hoài Duy trong “Chia Nửa Vầng Trăng: Hồi Ký Trận
An Lộc” ghi lại (trong cuộc tăng viện của Sư Đoàn 9 Bộ Binh VNCH):
** “Chúng tôi, Trung Đoàn 15, Sư Đoàn 9 Bộ Binh từ Tân
Khai đánh lên. Kế hoạch thay đổi sau hai lần máy bay đổ TĐ 3/15 vào thẳng An Lộc.
Đến địa điểm nhưng trực thăng không thể hạ xuống: lý do đổ xuống nhưng sẽ không
kịp cất lên trước rừng pháo phòng không chào đón! Đại đội tôi, quân số tham chiến
94 người sẽ xuống trước, kế tiếp ĐĐ2. Bốc lên đồng loạt đi vào mục tiêu, máy
bay hạ thấp dưới ngọn cây, bay nhanh theo quốc lộ 13 để tránh tầm pháo. Chúng
tôi chuẩn bị nhảy khi thấy mái ngói nhà. Đạn phòng không nổ chập chùng ở dưới.
Đoàn phi cơ tự dưng bẻ quặt một đường và cất lên cao đổi hướng. Tôi biết có điều
không ổn. Máy liên lạc. Không xuống được. Các anh xuống được nhưng trực thăng
không thể cất lên kịp được. Chỉ làm mồi cho pháo.”
Lần thứ hai, máy bay Mỹ, phi hành đoàn Mỹ. Lập lại,
cũng thế thôi! Không Quân đã cố gắng làm nhiệm vụ của họ.
Tác giả Hoài Duy ghi tiếp: “Một ngày ở Tháng Sáu. Hành
quân bung rộng tuyến phòng thủ, ở một phía rừng bên kia đồi. Một vận tải cơ của
Mỹ rớt nằm trơ đó. Một trực thăng Việt Nam tìm thấy hôm sau cũng gần khu vực
trên. Tôi nghĩ có lẽ cả hai chiếc rơi trong những ngày đầu cuộc chiến. Riêng
chiếc trực thăng, đầu máy bay hơi chúi về phía trước, hai càng trong thế vững
vàng trên mặt đất. Đầu hai người phi công gục xuống, tay buông thõng, xác khô
rũ. Phụ xạ thủ và mấy người ngồi trong cũng chung số phận. Chết đã lâu, không
còn mùi. Tôi nhận diện đơn vị mấy người ngồi trong lòng máy bay qua phù hiệu của
Sư Đoàn Bộ Binh. Trong đó có một xác người còn máy ảnh trên vai, một máy quay
phim rớt trên sàn và mấy thước phim. Chiều hôm đó, tôi được biết một trong hai
phi công là thiếu úy, con của một bộ trưởng Phủ Tổng Thống. Lệnh từ Sài Gòn yêu
cầu Trung Đoàn giúp đỡ đưa xác nạn nhân ra. Và người mang máy ảnh, trên miệng
túi áo tên Bình. Sau này tôi mới biết là Nguyễn Ngọc Bình, phóng viên điện ảnh.
(Chiếc trực thăng này bị hạ ngày 1 Tháng Năm, 1972, khi bay thấp để tránh đạn
phòng không nhưng đã nổ vì trúng B-40 của Cộng Quân bắn từ các xạ thủ bị cột
người trên ngọn cây).
Từ ngày 11 Tháng Tư, Cộng Quân bắt đầu sử dụng hỏa tiễn
tầm nhiệt SA-7 tại chiến trường An Lộc. Hỏa tiễn đầu tiên đã nhắm bắn vào các
phi cơ quan sát FAC của Hoa Kỳ nhưng không trúng mục tiêu.
Các phi vụ yểm trợ cho quân trú phòng :
Trong trận An Lộc, Không Quân VNCH đã sử dụng các phi
cơ A-1 và F-5 để oanh kích, yểm trợ cho các đơn vị trú phòng chống trả các đợt
tấn công của Cộng Quân và hủy diệt nhiều xe tăng, thiết giáp của Cộng Quân. Một
số Skyraider đã bị hạ vì trúng đạn phòng không vả hỏa tiễn SA-7 của Cộng Quân.
Trường hợp hy sinh của Đại Úy Nguyễn Cao Hùng, thuộc
Phi Đoàn 518 được tác giả Đào Vũ Anh Hùng ghi lại như sau:
** “Hôm 20 Tháng Năm, tôi bay quần quần phía Đông Tân Khai chờ bốn phi tuần khu trục săn hạ hai chiếc xe tăng Việt Cộng trốn dưới gầm cầu xe lửa và khóa họng những ổ phòng không, dọn đường cho tôi dẫn hợp đoàn vào đáp. Tôi bay trên 5,000 bộ, theo dõi từng chiếc Skyraider nhanh nhẹn luân phiên đâm bổ xuống mục tiêu. Bỗng một chiếc AD6 vừa thả xong hai trái napalm, vút ngược lên cao. Tôi thấy một tia khói cuộn lên từ bụi cây bên bờ con suối cạn. Chiếc phi cơ bỗng phát nổ.”
** “Hôm 20 Tháng Năm, tôi bay quần quần phía Đông Tân Khai chờ bốn phi tuần khu trục săn hạ hai chiếc xe tăng Việt Cộng trốn dưới gầm cầu xe lửa và khóa họng những ổ phòng không, dọn đường cho tôi dẫn hợp đoàn vào đáp. Tôi bay trên 5,000 bộ, theo dõi từng chiếc Skyraider nhanh nhẹn luân phiên đâm bổ xuống mục tiêu. Bỗng một chiếc AD6 vừa thả xong hai trái napalm, vút ngược lên cao. Tôi thấy một tia khói cuộn lên từ bụi cây bên bờ con suối cạn. Chiếc phi cơ bỗng phát nổ.”
Quan sát viên phi hành Lê Văn Sùng, trong bài “Một Thời
Ốp Xẹc” đã ghi lại trường hợp hy sinh của phi công Nguyễn Cao Hùng như sau:
** Thuở ấy, mặt trận Bình Long càng ngày càng khốc liệt.
Phi Đoàn 116 của chúng tôi ở Cần Thơ cũng được tăng cường cho Phi Đoàn 112 Biên
Hòa ba phi hành đoàn để hằng ngày thi hành một số phi vụ do Phi Đoàn 112 sắp xếp,
hầu hết là được giao cho những phi vụ bay cho mặt trận Bình Long.”
Phi vụ của quan sát viên Sùng, danh hiệu Sơn Ca 23, do
phi công Thành bay hoạt động tại vùng phía Nam An Lộc. Sau khi đã hướng dẫn bốn
phi tuần khu trục và bắn hết sáu rocket khói đánh dấu mục tiêu, trên đường bay
trở về Cần Thơ. Khi bay qua Tân Khai đã tình cờ phát giác được hai chiến xa Cộng
Quân đang chui nấp dưới gầm cầu xe lửa, anh đã gọi Trung Tâm Hành Quân Không Trợ
3 và xin phi tuần khu trục. Trong lúc đó trong vùng có sẵn một phi tuần hai
phi cơ A-1 tuy đang được điều động, nhưng FAC Mỹ gần hết xăng, không chỉ định mục
tiêu đánh được và đang tìm mục tiêu giải tỏa bom đạn. Hai A-1 này do các phi
công Nguyễn Cao Hùng (bay số 2) và Nguyễn Thế Quy bay số 1.
** “Số 2 vừa kéo lên break trái, một làn khói trắng
dài bay phụt lên, đầu làn khói trắng ấy là một chấm đen, đang quẹo vòng lại đuổi
theo phi cơ số 2. Tôi thét lớn SA-7! Số 2 nhảy dù! Số 2 nhảy dù mau. Không kịp
rồi, làn khói đã tới phi cơ, tôi nghe đùng một tiếng thất lớn giữa không trung.
Phi cơ anh đã bốc cháy, nhưng còn đang bay lên, tôi thấy một vật đen bay ra khỏi
phi cơ, may quá ! Anh đã nhảy dù ra được rồi.” Nhưng dù không kịp mở, và xác
phi công Hùng đã được đơn vị Bộ Binh hoạt động trong vùng tìm thấy.
Phi công Quy, sau này, cho biết thêm: “Hôm đó là ngày
20 Tháng Năm, 1972. Phi tuần Phenix 51 do Quy bay số 1 và Thống (66A) bay số 2
đang túc trực chờ bay. Hùng tuy đang nghỉ phép nhưng vào chơi và muốn bay cho đỡ
buồn. Quy định thêm A-1 để Hùng bay số 3 nhưng sau đó Hùng đã bay thay Thống.”
Một phi vụ rất đặc biệt đã được một số tác giả như Tướng
Mạch Văn Trường, Trung Tá Nguyễn Ngọc Ánh viết lại trong tập “Chiến Thắng An Lộc
1972” phổ biến trên website là phi vụ phá Hầm và Chốt Xa Cam. Chốt này cách An
Lộc khoảng 6 km về phía Nam do Trung Đoàn 165 Công Trường 7 Cộng Sản Bắc Việt
chiếm giữ, cầm chân các Chiến Đoàn 15 và Trung Đoàn 33 Bộ Binh VNCH, cắt đứt việc
giải tỏa An Lộc. Tuy toán mật mã của VNCH đã bắt được tần số liên lạc và xác định
được vị trí của hai đơn vị Cộng Sản Bắc việt và Bộ Chỉ Huy của CT7 và yêu cầu
Hoa Kỳ dùng B-52 để đánh vào mục tiêu, vào những ngày 20 và 22 Tháng Ba nhưng bị
từ chối . Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn 3 VNCH đã yêu cầu KQVN dùng các CBU 55 để tấn
công vào mục tiêu. Cuộc họp để quyết định dùng CBU có sự tham dự của Tướng Minh
– tư lệnh Không Quân, Tướng Tính – tư lệnh Sư Đoàn 3 Không Quân, Đại Tá Tường –
tư lệnh phó Sư Đoàn 3. Tướng Huỳnh Bá Tính, sau khi bàn thảo với Đại Tá Tường,
đã đề nghị dùng Skyraider của Sư Đoàn 3 Không Quân thả một số CBU trừ bị, còn lại
trong kho võ khí của KQVN sau 6 giờ chiều (là giờ các phi cơ Hoa Kỳ bay trở về
hạm đội ?). Và phi vụ này sẽ được KQVN “âm thầm” hành động theo kế hoạch riêng,
không thông báo cho Hoa Kỳ.
Các tác giả ghi lại: “Tại phi trường Biên Hòa, hai phi
tuần khu trục A-37 yểm trợ cho bốn khu trục cơ AD6 mang bốn quả bom CBU được lệnh
cất cánh vào lúc 6 giờ 15 chiều ngày 7 Tháng Sáu, 1972, trực chỉ Xa Cam. 6 giờ
30 chiều ngày 7 Tháng Sáu, 1972, hai phi tuần A-37 bay trước oanh kích dọn đường
cho bốn Skyraider AD.6 tiếp nối theo sau thả liền bốn trái CBU ngay trên địa điểm
Hầm Chốt Xa Cam gây ra bốn tiếng nổ lớn, san bằng, tiêu diệt một vùng gần 1 cây
số đường bán kính xung quanh” (ngay sau đợt thả CBU, TĐ 6 Dù đã khởi phát cuộc
tấn công nhổ chốt).
Các hoạt động khác của Không Quân VNCH
Một số đơn vị khác của Không Quân VNCH cũng đã đóng
góp vào chiến thắng An Lộc một cách “lặng lẽ” nhưng không kém phần quan trọng:
-Phi Đoàn 716 với các phi tuần EC-47 trắc giác vô tuyến
(Airborne Radio Direction Finding=ARDF) giúp phát giác các cuộc chuyển quân của
Cộng Sản Bắc Việt và xác định những vị trí của các đơn vị Cộng Quân.
-Các đơn vị bốc rỡ và chất hàng lên các phi cơ vận tải
(Riggers). Các chuyên viên này (Việt Nam, Mỹ và Đài loan) đã phải làm việc liên
tục những “ca” kéo dài trên 20 giờ, tại một khu vực trống trải ở cạnh phía Đông
của phi đạo Tân Sơn Nhất (trong thời gian cao điểm thả dù tiếp tế cho An Lộc,
Không Quân Hoa Kỳ đã phải đưa đến Sài Gòn 76 chuyên viên gắn dù thuộc ĐĐ 549th
Quartermaster, ở Okinawa và sau đó còn tăng cường thêm một số chuyên viên từ
Đài Loan).
Chiến thắng An Lộc đã phải trả bằng “máu và nước mắt”
của những đơn vị Bộ Binh, Nhảy Dù, Biệt Kích Dù, Thiết Giáp, địa phương quân
Quân Lực VNCH, quả cảm, quyết sống chết để tử thủ, giữ vững được An Lộc, nhưng
chiến thắng này đã cần phải có sự đóng góp tối quan trọng của Không Quân Hoa Kỳ
và Việt Nam qua những phi vụ yểm trợ chiến trường như B-52, Gunships các khu trục,
trực thăng tiếp tế và tản thương, các phi cơ vận tải.
Phàm khi sinh ra ai cũng tham sống sợ chết, có
trấn át được nỗi sợ hay không vẫn tùy thuộc vào từng cá nhân. Chỉ
khi đối diện với tử sinh mới nhìn thấy con người thật của người đó.
Dựa thời thế luận anh hùng qua sự tuẩn tiết của các vị tướng đến
hàng SQ, HSQ, Binh sĩ trong những ngày cuối cùng của cuộc chiến ta
mới nhận ra lòng quả cảm, trung nghĩa của người lính miền nam coi
trọng việc "Bảo Quốc An Dân" là trên hết. Một trang sử bi
hùng đã qua, mất mát lẫn đau thương nhưng để lại cho hậu thế những
ánh hào quang chói sáng minh chứng thế hệ cha anh của họ đã can
trường chống lại sự xâm lăng của cs Bắc việt như thế nào . Sự thật
của lịch sử là chỗ này.
Là một phi công trực thăng cấp úy trẻ tuổi,
tham dự trận An Lộc từ ngày đầu đến ngày cuối với ba lần phải đáp
khẩn cấp do trúng đạn thù, đã được nhiều ân thưởng từ quân đội,
nhưng riêng tôi lại đầy chuyện buồn khi nhớ đến những hy sinh của anh
em thân quen trong đơn vị mình cũng như đồng đội trong các đơn vị khác.
Được bạn bè khuyến khích tôi viết lại trận đánh này nên cố gắng
nhớ lại những chi tiết trên cương vị của một trưởng phi cơ cũng như
sưu tầm thêm các dữ kiện qua sách vở và tài liệu trên Net rồi đúc
kết lại. Mong rằng đây cũng là một chứng tích nói lên sự oai hùng
của Không Lực VNCH trong nhiệm vụ Bảo Quốc Trấn Không, tri ân đến các
anh em trong Sư đoàn 3, 4 và 5 Không quân đã tham dự trận An Lộc, những
ai còn sống sót nhưng bị thương tật, cũng như gởi nén hương lòng đến
những người đã nằm xuống vì đất nước "Vị Quốc Vong Thân" .
Viết tại California, hai ngàn mười chín.
Trương Công Bình PĐ231/KĐ43/SĐ3KQ
Trương Công Bình PĐ231/KĐ43/SĐ3KQ
Tài liệu tham khảo:
-The Battle of An Loc (James H Willbanks).
-America’s Last VietNam Battle: Halting Hanoi’s Easter
Offensive (Dale Amdradé).
-Mùa Hè Đỏ Lửa (Phan Nhật Nam).
-Chiến thắng An Lộc 1972 (Một số tác giả).
-Chiến thắng An Lộc 1972 (Một số tác giả).
-Chiến trận mùa Hè 1972 (Trần
Phan Anh).