QUỐC HẬN 30 THÁNG 4

Image result for Tháng Tư năm 1975 -----

==== ====



Saturday, August 17, 2013

‘Khựa’ và ‘Đi chết đi’


From: Patrick Willay <
To:
Sent: Friday, 31 May 2013 7:36 PM
Subject:  NGUYEN HUNG QUOC :‘Khựa’ và ‘Đi chết đi’

 

 

 

Khựa’ và ‘Đi chết đi’

Nguyễn Hưng Quốc

 

Hai biểu ngữ được viết bằng máu trên tấm vải trắng: “Đi chết đi ĐCS VN bán nước” và “Tàu khựa cút khỏi Biển Đông” (ảnh: Danlambao)

Hai biểu ngữ được viết bằng máu trên tấm vải trắng: “Đi chết đi ĐCS VN bán nước” và “Tàu khựa cút khỏi Biển Đông

 

Nguyễn Phương Uyên bị kết án sáu năm tù giam và ba năm quản chế chỉ vì “tội” tuyên truyền chống lại Trung Quốc và nhà nước Việt Nam. Bằng chứng là một số truyền đơn, và quan trọng nhất, hai biểu ngữ được viết bằng máu trên tấm vải trắng có nội dung như sau:

“Đi chết đi ĐCS VN bán nước”
“Tàu khựa cút khỏi Biển Đông”


Với câu trên, Phương Uyên bị buộc tội “phỉ báng đảng Cộng sản Việt Nam”; với câu dưới, nói những điều “không hay về Trung Quốc”.

Nhìn hai tấm biểu ngữ, được treo trên một hàng rào ở một nơi nào đó, ngay sau lưng Phương Uyên, tôi cứ băn khoăn. Cả hai đều khá lớn; mỗi chiều ít nhất cũng 60-70cm. Nét chữ cũng lớn. Để viết được chừng ấy chữ với kích thước như vậy, cần một lượng máu (dù pha nước đi nữa) khá nhiều. Không thể là máu của chỉ một mình em được. Thế nhưng cách diễn đạt trong hai biểu ngữ ấy lại có vẻ như được trào ra một cách tự phát và đầy cảm tính, của một người không quen sử dụng ngôn ngữ một cách chuyên nghiệp, dù trong lãnh vực tuyên truyền. Kiểu nói “Đi chết đi”, vốn xa lạ với mọi loại văn viết, chỉ thường được nghe trong các lời chửa rủa, có khi là vợ chửi chồng, chồng chửi vợ hoặc cha mẹ chửi con cái. Đó là một lời xua đuổi. Người ta chỉ xua đuổi cái gần mình, vốn gắn liền với mình. Không ai xua đuổi một người lạ hay ở xa. Bởi vậy, lời chửi rủa ấy thường được dùng trong phạm vi gia đình hơn là ngoài xã hội. Cũng bởi vậy, gần đây, nó được dùng như một câu nói có tính chất hài hước, trong các câu chuyện phiếm, thậm chí thành đề tài của hài kịch (do Hoài Linh đóng).

Với câu biểu ngữ “Đi chết đi ĐCS VN bán nước”, Phương Uyên và các bạn của em không hề có ý chống hay tiêu diệt đảng Cộng sản. Họ chỉ muốn nó biến đi cho khuất mắt. Họ đã chán nó đến tận cùng. Chán vì cái khúc “bán nước” ở cuối.

Câu “Tàu khựa cút khỏi Biển Đông” cũng vậy. Nó chả có gì không hay về Trung Quốc cả. Nó chỉ ghi nhận một thực tế: Trung Quốc đang chiếm cứ Biển Đông. Phương Uyên và các bạn chỉ muốn xua đuổi chúng đi.

Hay nhất trong câu ấy là chữ “Tàu khựa”.

Chắc chắn chữ “khựa” là một từ mới, chỉ xuất hiện trong vài năm gần đây. Trước, chưa hề có. Tôi cũng không hiểu ai đã đặt ra từ ấy và nó có ý nghĩa gì. Vào Google, thấy có nhiều người bàn, nhưng không ai đưa ra được một lời giải đáp nào có sức thuyết phục cả. Về phương diện ngữ nghĩa, “khựa” chưa hề có lịch sử hay tiền sử trong tiếng Việt. Về phương diện ngữ âm, nó gần với hai từ: “khứa”, chỉ một gã nào đó với hàm ý khinh thị (khứa lão) và “bựa”, một tính từ chỉ sự nhếch nhác và thiếu tư cách. Từ “khựa”, bất kể xuất phát từ đâu, đều có âm vang xấu từ hai từ ấy. Hơn nữa, theo Nguyễn Tuân, phần lớn những từ có phụ âm “KH” đều “nhắc đến gọi đến những vật những việc những trạng thái không được vừa mắt, vừa mũi, vừa tai, không được vừa lòng; nó khiến người ta trông thấy nghe thấy, rờ phải ngửi phải nếm phải, đều phải thấy không đẹp lòng, phải thấy khó chịu, đều phải phản đối bằng… một số từ mở ra bởi phụ âm kép KH rất chi là chối cho những cặp tai sành thẩm âm. Có thể nói như thế này được không: những phụ âm kép KH đó báo cáo những cái không hay…” (Chuyện nghề, nxb Tác Phẩm Mới, Hà Nội, 1986, tr. 143-7).

Nguyễn Tuân nêu nhận xét trên trong một bài viết từ năm 1972. Lúc ấy, Nguyễn Tuân chưa hề biết đến chữ “khựa”. Bây giờ đọc lại những nhận xét của ông, chúng ta thấy tất cả đều đúng. Và đúng nhất khi ứng dụng vào chữ “khựa”: Chúng ta không biết nghĩa nó là gì, nhưng nghe cái âm vang nó gợi ra, chúng ta đều cảm thấy khó chịu, hơn nữa, kinh tởm. Nó gợi liên tưởng đến những khai, những khẳm, những khẳn, những khét, những khú, những khạc, những khò khè, khù khờ, khừ khừ, khùng khùng, khô khốc, khấp khểnh, khệnh khạng, những khèng khẹc, những khắt khe, những khốn khổ, những khủng khiếp…

Ngày xưa, trong văn hóa chính thống, hình như lúc nào người Việt cũng phục Tàu, xem Tàu như mẫu mực để học tập và mô phỏng. Cha ông chúng ta học chữ Tàu, học lịch sử, triết học và văn chương Tàu. Từ lễ nghi trong triều đình đến tập tục trong xã hội đều cố gắng làm cho giống Tàu. Lâu lâu, họa hoằn mới có những chủ trương “đánh để dài tóc”, “đánh để đen răng” như thời Quang Trung. Nhưng đánh thắng Tàu rồi thì đến trường, vào lớp, vẫn phải ngoác mồm ra ra rả đọc mấy câu mật ngữ “Tử viết” hết năm này đến năm khác.

Trong văn hóa dân gian, đặc biệt, trong ngôn ngữ thì khác, có vẻ như người Việt không tôn trọng Tàu mấy. Họ thờ Khổng Tử, Lão Tử cũng như các cao đồ của hai ông; nhưng với con cháu của hai ông, những người đương thời, thì họ vẫn gọi là “chú”: “Chú ba Tàu” hay “Chú Chệc”. “Chú” có thể là vai em của ba; nhưng “chú” cũng có thể là vai em của mình: “chú em”. Không biết người Việt dùng theo nghĩa nào, nhưng có điều chắc chắn, những cách gọi ấy, thân mật thì có thân mật, còn tôn trọng thì không. Năm 1945, lính Tưởng Giới Thạch, dưới quyền của Lư Hán, vào miền Bắc để giải giới quân Nhật, được/bị dân chúng gọi là “Tàu phù”. Phù tức là phù thũng, một chứng bệnh phổ biến của lính Tàu lúc ấy. Cách gọi như thế, đầy tính chất mỉa mai, thể hiện sự rẻ rúng của người Việt. Nhưng bây giờ, với chữ “Tàu khựa”, nó không còn là mỉa mai hay rẻ rúng nữa: Nó biến thành một sự ghê tởm và khinh bỉ.

Có thể nói, chưa bao giờ người Việt lại ghét Tàu và khinh Tàu đến như vậy.

Dĩ nhiên, cần lưu ý, khái niệm Tàu ở đây không đồng nghĩa với người Hoa. Có lẽ người Việt chưa đến mức kỳ thị người Hoa. Tàu khựa chỉ là bọn Tàu cầm quyền. Chứ không phải là người Tàu nói chung. Phương Uyên cũng như các bạn của em và phần lớn người Việt có lẽ không có ý định xua đuổi người Hoa ra khỏi Việt Nam như chính quyền Việt Nam đã từng xua đuổi Hoa kiều ra khỏi Việt Nam vào những năm 1978-79. Các em chỉ đòi bọn “Tàu khựa cút ra khỏi Biển Đông”. Vậy thôi.

Các công tố viên ở Long An buộc Phương Uyên tội nói những điều “không hay về Trung Quốc”. Cái gọi là “không hay” ấy nằm ở đâu trong câu biểu ngữ “Tàu khựa cút khỏi Biển Đông”? Có lẽ không phải ở nhóm động từ “cút khỏi Biển Đông”. Bởi đó chỉ là sự kiện. Cái “không hay” có lẽ nằm ở danh từ “Tàu khựa”: Nó thể hiện sự khinh bỉ.

Với chính quyền Việt Nam, chữ “khựa” là một chữ húy. Ngay cả chữ “Tàu” cũng là một chữ húy. Tàu Trung Quốc (hay tàu của Tàu, theo cách gọi dân gian) đánh chìm tàu đánh cá Việt Nam hay bắt bớ hoặc giết chết ngư dân Việt Nam thì được gọi là “tàu lạ”.

Với chữ “Tàu”, còn thế, huống gì là “Tàu khựa”.

Tuy nhiên, điều thú vị là khi vào Google, tìm chữ “khựa”, tôi mới phát hiện ra, một số cây bút Việt Nam thỉnh thoảng cũng chơi trò du kích, đánh lén Tàu khựa trên cả báo chí chính thống.

Tôi bắt gặp hai lần như thế.


x


Một lần, trong một chuyện có nhan đề “Sự lên gân của Khựa” đăng trên báo Pháp Luật ngày 1/6/2011. Chuyện kể: Khựa là hàng xóm của Hai Lúa. Khựa hay qua ao nhà Hai Lúa trộm cá. Lúc đầu, ăn trộm, sau, nó cấm cả nhà Hai Lúa bắt cá ở ao nhà của họ. Tức quá, Hai Lúa chửi um lên. Khựa có thấy nhục không? Không. Tác giả, Người Sành Điệu, viết: “Khựa đâu cần quan tâm mấy lời chửi đó. Tổ tông nhà Khựa bao đời nay vốn vậy nên máu mủ trong người Khựa cũng vậy. Nghe đâu Khựa còn tự đắc là mình ngày càng đa mưu túc trí.”

Một lần khác, trong bài “Ba Khựa và món giỗ cha” của Thái Sinh trên báo Nông Nghiệp Thứ Sáu 14/12/2012. Đó là một câu chuyện phiếm có hai nhân vật chính:
Thảo Dân và Ba Khựa. Hai người là láng giềng của nhau. Ba Khựa, làm nghề đồ tể, chuyên câu trộm cá ở ao nhà Thảo Dân. Thảo Dân trách, nó cứ chối. Một hôm, Ba Khựa mời Thảo Dân sang nhà ăn giỗ. Trong đám đồ cúng trên bàn thờ có một cái lưỡi bò bên cạnh một con dao nhọn buộc chỉ đỏ. Ngày hôm sau, Ba Khựa phát hiện cái lưỡi bò bị mèo tha mất nên tức giận quát tháo om sòm. Kết thúc câu chuyện có ý nghĩa: Mèo, thật ra, là Mẽo. Và Mẽo là Mỹ. Ý của tác giả rất rõ: Chỉ có Mỹ mới cắt được con đường lưỡi bò!

Như vậy, đâu phải chỉ có Nguyễn Phương Uyên và các bạn của em đòi đuổi đám Tàu khựa ra khỏi Biển Đông?

Buộc tội cho em như thế là oan.

Hơn nữa, còn làm cho chữ “Tàu khựa” đi vào lịch sử.

Tác phẩm “Chết bởi Trung Quốc”


 

 

Tác phẩm “Chết bởi Trung Quốc”

Mặc Lâm, biên tập viên RFA
2013-05-31
Email
Ý kiến của Bạn
Chia sẻ
In trang này
dbcn305.jpg
Tác phẩm Death by China - Chết bởi Trung Quốc của hai tác giả Peter Navarro và Greg Autry, được dịch bởi TS Trần Diệu Chân.
Courtesy Vietnews
 
Trong chương trình VHNT tuần này Mặc Lâm xin giới thiệu tác phẩm Death by China, Chết bởi Trung Quốc của hai tác giả Peter Navarro và Greg Autry.
Đây là một tác phẩm khảo cứu về Trung Quốc hiện đại với những hệ lụy mà theo hai tác giả thì Trung Quốc đang dùng tất cả mọi thủ đoạn thông qua quyền lực kinh tế của họ để khống chế và từng bước nhằm thống lĩnh thế giới. Death by China dày 428 trang kể cả phần phụ lục được viết và dịch bởi TS Trần Diệu Chân. Quyển sách có 16 chương và tất cả tập trung nói về những mối lo mà Trung Quốc đang mang tới cho thế giới.
Chúng tôi có cuộc mạn đàm với TS Trần Diệu Chân, là dịch giả của cuốn sách để tìm hiểu thêm nội dung cũng như hiệu quả của nó sau khi ra mắt.
Tiến Sĩ Trần Diệu Chân rời Việt Nam từ năm 1971. Bà lấy luận án Tiến Sĩ Kinh Tế tại UC Santa Cruz và sau đó làm Giảng sư kinh tế tại đại học Phoenix.
Bà hoạt động trong nhiều lãnh vực xã hội, chính trị, giáo dục, truyền thông. Bà Từng tình nguyện trong Ủy Ban Tu Chính Hiến Chương của quận hạt Santa Clara, và các cơ quan từ thiện để giúp nạn nhân người Việt. Từng du thuyết tại các đại học Hoa Kỳ và là khách mời nói chuyện tại nhiều buổi hội thảo trên thế giới với các đề tài thuộc nhiều lãnh vực liên quan đến con người nói chung, dân tộc và cộng đồng Việt Nam nói riêng. Bà từng được tờ Thời Báo lớn nhất tại vùng bắc California vinh danh ''Phụ nữ năm 2000'' và được vinh danh trong số xuân 2004 của tờ Báo Nhà Magazine nổi tiếng vùng thủ phủ Sacramento, California.

Con rồng đỏ tim đen

Xin mời quý vị theo dõi cuộc phỏng vấn sau đây:
Tôi nhận thấy tác phẩm này rất giá trị không riêng cho đồng bào Việt Nam của chúng ta mà cho toàn thế giới bởi vì nó đánh động được nhu cầu ngăn chặn con rồng đỏ tim đen.
-TS Trần Diệu Chân
TS Trần Diệu Chân: Trước tiên xin cám ơn đài Á Châu Tự Do đã tạo cơ hội cho tôi được chia sẻ về cuốn sách Death by China hay là Chết bởi Trung Quốc mà chúng tôi đã dịch ra để chuyển tải thông điệp quý giá của quyển sách do hai tác giả TS Peter Navarro và Giáo sư Greg Autry đã viết ra. Khi đọc tác phẩm này tôi nhận thấy nó rất giá trị không riêng cho đồng bào Việt Nam của chúng ta mà cho toàn thế giới bởi vì nó đánh động được nhu cầu ngăn chặn con rồng đỏ tim đen. Qua đó chúng ta thấy chế độ Cộng sản Trung Quốc là một tổng hợp của tất cả thể chế tệ hại nhất trên thế giới từ truớc tới giờ.
Độc tài cộng sản là điều dĩ nhiên rồi nhưng cạnh đó họ còn tệ hại giống như phát xít, thực dân, đế quốc, tài phiệt…họ làm bất cứ điều gì để có thể nhét chặt túi tham cũng như chiếc ghế quyền lực của họ. Khi đọc quyển sách chúng ta thấy rõ nguy cơ đất nước Việt Nam chúng ta ở ngay bên mạn sườn, bên cạnh chế độ này. Chúng ta là sân sau, nơi họ gửi qua những sản phẩm độc hại cộng với thái độ ngông cuồng trên Biển Đông. Họ đã trấn áp các quốc gia lân cận hay Việt Nam. Bên cạnh đó chúng ta thấy sự tiếp tay của Cộng sản Việt Nam, đã khiến cho Trung Cộng ngày càng hung hăng hơn trên Biển Đông. Với những điều như thế chúng ta cần chuyển tải thông điệp này đến với dồng bào của chúng ta trong nước.
Mặc Lâm: Thưa TS xin bà cho biết sơ lược về hai tác giả của Chết bởi Trung Quốc. Bà có nhận xét thế nào về hai ông trong khi dịch tác phẩm này ra tiếng Việt?
TS Trần Diệu Chân: Chúng tôi đã có dịp tiếp xúc với hai vị tác giả không những họ là những người trí thức mà họ còn có những tâm hồn rất lý tưởng phục vụ nhân quần xã hội. Hai ông là tác giả của nhiều quyển sách và cả hai đang dạy tại những trường đại học nổi tiếng của California. Hai vị này viết sách vì thương yêu dân tộc Trung Hoa chứ không phải bài Hoa, chỉ trích, chê bai mà phải đồng lòng đứng lên chấm dứt thể chế độc tài rất nguy hiểm cho thế giới và dân tộc Trung Hoa vì tất cả mọi người đều là nạn nhân trực tiếp của chế độ độc hại này.
dbcn250.jpg
Tiến Sĩ Trần Diệu Chân, dịch giả cuốn sách “Death By China - Chết bởi Trung Quốc” trong ngày ra mắt sách tại Việt Báo hôm 11-11-2013. Photo courtesy of Người Việt.
Mặc Lâm: Thưa bà theo nhận xét của chúng tôi thì trong tác phẩm Chết bởi Trung Quốc có 16 chương và chia thành 5 phần chính, nhưng chương quan trọng nhất đối với Việt Nam là vấn đề tranh chấp Biển Đông thì lại không thấy trong cuốn sách này. Có lẽ khi viết sách thì sự kiện Biển Đông chưa nóng lên nên hai tác giả đã bỏ qua hay chăng?
TS Trần Diệu Chân: Khi Diệu Chân chia sẻ với hai tác giả thì cũng có nhắc đến sự quan tâm đó và chắc chắn trong tuơng lai hai tác giả sẽ nghiên cứu nhiều hơn trong một lần tái bản hay trong một cuốn sách khác. Hai ông từng viết những cuốn sách như The Coming War with China cho thấy đây là một thể chế mang tính chất bá quyền và sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để chiếm lĩnh thế giới và họ không từ nan bất cứ điều gì.
Bàng bạc trong Death by China chúng ta thấy rõ hai vị thức giả này đã nhìn ra chân tướng bá quyền của chế độ này và từ đó chính nhờ đọc quyển sách này mà tôi trông thấy hiện tượng Biển Đông chỉ là một phần của chế độ bá quyền này. Nó cũng cho chúng ta thấy rõ hơn dã tâm của chế độ này.

Nhu cầu cấp thiết

Mặc Lâm: Thưa TS cũng giống như vấn đề Biển Đông, tôi rất ngạc nhiên khi thấy quyển sách không nói tới những quốc gia phụ thuộc Trung Quốc nặng nề như Miến Điện và Việt Nam. Sự vượt thoát của Miến Điện khỏi tầm ảnh huởng của Trung Quốc đã làm tấm gương cho nhiều nước trong đó có Việt Nam, đây là khiếm khuyết quan trọng của cuốn sách đối với độc giả Việt Nam? Phải chăng vì nhìn thấy khiếm khuyết này nên TS đã viết thêm trong phần phụ lục một chương nói về Việt Nam?
TS Trần Diệu Chân: Vâng, hoàn toàn đồng ý với anh Mặc Lâm. Trong phần dịch thuật quyển Death by China chúng tôi đã mạo muội đưa ra thêm một tiều luận ở cuối quyển sách là làm sao chúng ta giải quyết vần nạn Trung Cộng đối với Việt Nam, qua đó chúng tôi mạo muội đưa ra một số ý kiến của mình, đặc biệt có phần khảo cứu để nói lên hiện tượng tại sao Trung Cộng lại có vẻ ngông ngênh, hung hăng trên Biển Đông. Điềm thứ nhì là Trung Cộng đã khống chế Cộng sản Việt Nam như thế nào và thứ ba là chúng ta phải làm sao đề giải quyết vấn nạn con rồng đỏ tim đen ngay tại quê hương của mình.
Sự đe dọa của TQ đối với sự ổn định chung của khu vực và thế giới khiến cho nhu cầu giải quyết vấn nạn tay sai đối với TQ của đảng CSVN trở nên cấp thiết hơn.
-TS Trần Diệu Chân
Chúng ta thấy sự đe dọa của Trung Quốc đối với sự ổn định chung của khu vực và thế giới khiến cho nhu cầu giải quyết vấn nạn tay sai đối với Trung Quốc của đảng Cộng sản Việt Nam trở nên cấp thiết hơn. Chúng ta phải đưa ra được điều đó với thế giới và nói một cách khác nhu cầu dân chủ hóa Việt Nam không chỉ là vấn đề của người Việt Nam mà còn là của thế giới. Các quốc gia khác như Hoa Kỳ cần phải nhận thức rõ để không chỉ quan tâm đến Trung Cộng mà lại vô tình tiếp tay củng cố cái đuôi rồng tại Việt Nam tức là chế độ Cộng sản Việt Nam. Trong tinh thần liên đới đó dân tộc Việt Nam chúng ta cần phải bắt tay với các dân tộc Tây Tạng, Duy Ngô Nhĩ, Nội Mông….để giải quyết vấn nạn độc tài trên quê hương mình hầu có thể mở ra một kỷ nguyên hợp tác thật sự cho Á châu và thế giới. Trên con đường khó khăn và cao cả đó các cường quốc phải có nghĩa vụ giải quyết vấn nạn chung của thế giới  và chính chúng ta phải vạch rõ cái nhu cầu này.
Xin thưa một điều nữa là cuốn sách dịch đã đựơc chuyển về Việt Nam ngay từ cuối năm ngoái khi ra mắt sách ở đây và đã được đồng bào chúng ta đón nhận rất nhiệt tình, đặc biệt là những nhà đấu tranh dân chủ cũng như những người quan tâm đến vận mệnh dân tộc.
Mặc Lâm: Thưa TS sau khi tác phẩm Chết bởi Trung Quốc phát hành thì phản hồi của dư luận ra sao?
TS Trần Diệu Chân: Nếu chúng ta đề ý thì thấy trong cuộc tranh cử Tồng thống vào cuối năm ngoái chúng ta thấy chưa bao giờ một cuộc debate giữa hai ứng cử viên tổng thống lại nói nhiều về Trung Hoa như vậy, đặc biệt liên quan đến vấn đề kinh tế. Từ năm 2001 khi Tổng thống Bill Clinton chấp nhận cổ võ cho việc tham dự vào WTO của Trung Cộng thì từ đó đến nay việc giao thương giữa Hoa Kỳ và Trung Cộng đã đưa đến thâm hụt thương mại cho Hoa Kỳ lên tới 1 tỷ Mỹ kim mỗi ngày. Từ năm 2001 đến năm 2010 chúng ta mất gần 3 triệu công ăn việc làm. Hơn 50 ngàn hãng xưởng phải đóng cửa. Chúng ta thấy có sự quan tâm đặc biệt của chính giới Hoa Kỳ sau khi quyển sách này ra mắt cũng như tác động của nó lên trên dư luận.
Truớc cuộc tranh cử Tổng thống hai tác giả đã gần như đi khắp Hoa Kỳ để chiếu cuốn phim cùng tên Death by China được ra mắt quần chúng ngay trước thời kỳ tranh cử Tổng thống. Trong cuốn sách Diệu Chân thích nhất là hai ông nêu ra những tệ hại đe dọa kinh hoàng của chế độ này mà hai ông còn đưa ra một loạt đề nghị để chúng ta giải quyết vấn nạn của thế giới cũng như của Hoa Kỳ và Việt Nam.
Tác giả Greg Autry đang tổ chức một buổi họp mặt báo chí tại Palm Spring California để đánh động và tạo dư luận trước khi Tổng thống Obama họp thượng đỉnh với chủ tịch Tập Cận Bình. Chúng ta thấy hai ông không chỉ viết sách mang tính khảo cứu mà hai ông là nhà hoạt động với lương tâm để đóng góp sự an lành, thịnh vuợng của người dân tại Hoa Kỳ cũng như các nơi khác trên thế giới.
Mặc Lâm: Xin cám ơn TS Trần Diệu Chân.
 
 
http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/death-by-cn-interview-t-d-chan-ml-05312013164404.html

Đảng Cộng sản Hà Nội đã chỉ thị cho Lê Hiếu Đằng-Hồ Ngọc Nhuận thành lập đảng đối lập cò mồi !


 

 

 

Đảng Cộng sản Hà Nội đã chỉ thị cho
Lê Hiếu Đằng-Hồ Ngọc Nhuận thành lập đảng đối lập cò mồi !
 

                                                                                 Hàn Giang Trần Lệ Tuyền  


Một chính Đảng mới đang hình thành, với tên gọi tạm là Đảng Dân Chủ Xã Hội, do ông Lê Hiếu Đằng, một đảng viên cộng sản với 45 tuổi đảng, khởi xướng. Với hằng trăm, và rồi đây với  hằng ngàn đảng viên cộng sản đồng loạt khước từ  độc tài toàn trị thành lập để đấu tranh công khai với Đảng  cộng sản cầm quyền”.
 
Đó là những lời mở đầu trong bài viết: “Phá xiềng” của Hồ Ngọc Nhuận. Nghĩa là, Hồ Ngọc Nhuận đã thi hành theo “ông Lê Hiếu Đằng, một đảng viên cộng sản với 45 tuổi đảng, khởi xướng”.
 
Ở đây, người viết tự thấy không cần phải nói đến những hành vi hoạt động Cộng sản của Lê Hiếu Đằng, vì mọi người tất phải biết những “thành tích” sắt máu của “một đảng viên cộng sản với 45 tuổi đảng” rồi. Riêng Hồ Ngọc Nhuận, một kẻ cũng do chỉ thị của đảng cộng sản Hà Nội, phải núp dưới ngôi nhà của Hạ Viện Việt Nam Cộng Hòa, để hoạt động Cộng sản một cách hợp pháp. Vì thế, sau ngày 30/4/1975, là một “dân biểu” nhưng Hồ Ngọc Nhuận không hề có nửa giờ ở tù “cải tạo” như các vị dân biểu khác. Chẳng những thế, mà Hồ Ngọc Nhuận còn được đảng Cộng sản Hà Nội trọng dụng, với nhiều chức tước nằm trong cái “Trung ương Mặt trận Tổ Quốc - Phó Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc TP HCM” cho đến ngày hôm nay.
 
Và bây giờ, người viết phải trích đoạn những dòng của Lê Hiếu Đằng trong bài: “Viết trong những ngày nằm bịnh” như sau: 

“Bài viết nầy cũng là để trải lòng với bạn bè, đồng đội và những nhân sĩ trí thức, các văn nghệ sĩ, các bạn TNSVHS mà tôi đã quen hoặc mới quen, để khẳng định một điều: với lòng tự trọng của một công dân một nước có lịch sử hào hùng chúng ta phải hành động. Không nên ngồi tranh luận với nhau về sự đúng, sai khi chọn lựa đứng bên này hay bên kia. Vì thật ra cả một bộ phận loài người trong đó có người VN khát khao với một xã hội tốt đẹp hơn, chống lại cái ác, cái xấu nên đã có thời gian dài nuôi ảo tưởng về ĐCS VN và CNXH. Vấn đề là trước đây chúng ta chưa có đủ điều kiện, dữ liệu để nhận thức một số vấn đề sống còn của đất nước nhưng hiện nay tình hình trong nước và trên thế giới đã thay đổi, vì vậy chúng ta phải nhận thức lại một số vấn đề trước đây. Nhận thức lại và dấn thân hành động cho cuộc chiến đấu mới. Đừng loay hoay những chuyện đã qua mà làm suy yếu sức mạnh đoàn kết dân tộc. Hãy để con cháu chúng ta làm nhiệm vụ đánh giá lịch sử. Còn chúng ta trước mắt là hành động, hành động và hành động. Điều này tôi nói một lần rồi thôi…”

 
Người viết nghĩ rằng, các vị có một kiến thức khả dĩ, mỗi khi đọc những bài viết, những “lời kêu gọi”, thì không thể hời hợt mà bỏ qua những điều chính yếu mà các tác giả đó cần phải nhắm tới, chứ không phải là những lời nói, những từ ngữ văn hoa, rào trước đón sau, hầu che đậy những mưu đồ đen tối !

Và đây là điều chính yếu mà Lê Hiếu Đằng cần phải nhắm tới:
 
Không nên ngồi tranh luận với nhau về sự đúng, sai khi chọn lựa đứng bên này hay bên kia.”
 
Nghĩa là, Lê Hiếu Đằng muốn nói: Những nạn nhân của các cuộc thảm sát từ “Cải cách ruộng đất – Nhân Văn giai Phẩm – Thảm sát Tết Mậu Thân, 1968 – Những nạn nhân của các trại tù “cải tạo” sau ngày 30/4/1975- “Vùng kinh tế mới” và những gia đình có cha mẹ, chồng con, anh em… đã bị chết thảm, chết đau đớn dưới những bàn tay của hải tặc Thái Lan, hoặc đã vĩnh viễn vùi thây dưới biển khơi, kể cả việc đảng Cộng sản Hà Nội đã dâng-bán Ải Nam Quan-Thác bản Giốc và cả hai quần đảo Hoàng  Sa-Trường Sa nữa. Tất cả hãy quên hết quá khứ, xóa bỏ hận thù: “Không nên ngồi tranh luận với nhau về sự đúng, sai khi lựa chọn lựa đứng bên này hay bên kia”.
 
Thực ra, chẳng phải bây giờ, mà trước đây, đảng Cộng sản Hà Nội cũng đã từng chỉ thị cho Nguyễn Đắc Kiên viết ra những lời tương tự như sau:
 
Tôi nghĩ rằng, một điều kiện tiên quyết khác cho sự hòa giải là một điều khoản bắt buộc, trong đó, không cho phép hồi tố, truy cứu trách nhiệm những tội phạm làm tổn hại lợi ích dân tộc, quốc gia hay bất cứ hành động mang tính trả thù nào với những người ở chế độ cũ”.
 
Và mới đây, Huỳnh Ngọc Chênh cũng đã “chào hàng” qua bài viết: “Tôi khát khao vào đảng”, mà tác giả Phan Nhân đã viết Huỳnh Ngọc Chênh “khát khao vào đảng CSVN”. Điều này, tác giả Phan Nhân đã viết đúng một phần, vì dù là cái đảng gì chăng nữa, thì cũng do đảng Cộng sản Hà Nội đẻ ra.
 
Tuy nhiên, phải nói cho thật chính xác: Huỳnh Ngọc Chênh đã đánh tiếng, chào hàng cho cái đảng Dân chủ xã Hội mới” qua bài viết: “Tôi khát khao vào đảng” và “đảng hợp pháp”. Nghĩa là cái đảng mà vừa do Lê Hiếu Đằng “khởi xướng” và Hồ Ngọc Nhuận đang đem ra làm cò mồi, để bẫy những “con chim” háo ăn, tham mồi !  
 
Đã như vậy, mà vẫn có những kẻ cố tình tung hô Lê Hiếu Đằng, Hồ Ngọc Nhuận… Nhưng có phải họ đều ngu đần hay không. Xin thưa là KHÔNG. Họ không ngu, mà vì họ muốn làm tay sai, muốn đứng dưới lá cờ đỏ sao vàng, muốn ngồi chung với đảng Cộng sản dưới nhiều hình thức như tham gia ửng cử vào “Quốc hội - Mặt trận Tổ quốc” và các “chức” khác trong bộ máy cai trị của đảng Cộng sản Hà Nội.
 
Xin mọi người đừng quên, đã một thời, có nhiều người đã tung hô Nguyễn Hộ lên làm “minh chủ”. Nên nhớ, Nguyễn Hộ một đảng viên Cộng sản kỳ cựu, đã có một câu nói để đờiSau chiến thắng, nhà ngụy ta ở, vợ ngụy ta lấy, con ngụy ta bắt làm nô lệ”.
 
Ngoài ra, Hồ Ngọc Nhuận trong bài: “Phá xiềng”, Nhuận còn nhắc đến những người tù “cải tạo”, những nạn nhân đã chết trên đường vượt biên, vượt biển, “vùng kinh tế mới”, những người đã bị mất nhà, mất hết tài sản, nhưng không nhắc đến gia đình nạn nhân Đoàn Văn Vươn, không nhắc đến cái bản văn của Phạm Văn Đồng “thủ tướng” của Đằng-Nhuận. Tất cả chỉ là một trò gian trá, lừa gạt; bởi vì tại sao suốt trong những thời gian ấy, trong lúc những nạn nhân đã chết dần mòn vì đói khát, bệnh tật trong các nhà tù “cải tạo” hoặc đã bị vùi thân trên ngàn, dưới bể, hay ở những nơi rừng thiêng, nước độc, nhưng Lê Hiếu Đằng và Hồ Ngọc Nhuận không hề lên tiếng.  
 
“Xiềng” không phải bây giờ mới có, mà Xiềng Xích đã có từ lâu, từ ngày có đảng cộng sản trên đất nước Việt Nam, mà đặc biệt nhất, là kể từ sau ngày 30/4/1975, đối với Dân-Quân-Cán-Chính Việt Nam Cộng Hòa. Và trong những kẻ đã mang những chiếc Xiềng sắt vô cùng tàn độc, kinh hoàng  đến cho các nạn nhân khốn khổ ấy, lại chính là những tên như Lê Hiếu Đằng, Hồ Ngọc Nhuận… đã từng được bình an ngồi dưới những mái học đường của Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa, để có được những học vị khác nhau.
 
 Nên nhớ, giữa lúc những tên như Lê Hiếu Đằng, Hồ Ngọc Nhuận được sống bình yên ở chốn hậu phương, thì ở những nơi chiến trường lửa khói, bất kể ngày đêm, cận kề với cái chết và những gian nguy, bất trắc, nhưng các Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Hòa vẫn không rời tay súng, đối đầu với địch quân. Vì thế, đã có vô số những Chiến Sĩ đã phải đổ máu, đã phơi xương trên khắp những vùng chiến địa, để Lê Hiếu Đằng, Hồ Ngọc Nhuận và những tên “phản chiến - đối lập” khác, được tự do học hành, để rồi sau đó, chính Lê Hiếu Đằng, Hồ Ngọc Nhuận… đã đem những chiếc XIỀNG oan khiên, nghiệt ngã tròng lên đầu, lên cổ, xích vào tay của các anh Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Hòa trong suốt những thời gian sa cơ thất thế, và có những vị đã chết một cách đớn đau, chết tức tưởi trong các nhà tù “cải tạo”, bởi những cái Xiềng của Lê Hiếu Đằng và Hồ Ngọc Nhuận…!!!
 
Vậy giờ đây, Lê Hiếu Đằng, Hồ Ngọc Nhuận… đừng hòng đem những thứ Xiềng khác như cái Xiềng Dân Chủ xã Hội mới, để Xích Xiềng vào những con người có lương tri và lý trí. Tuy nhiên, chúng có thể Xiềng được những hạng vô tri, bất trí, tham danh, mê lợi mà thôi !
 
Những chỉ thị của đảng cộng sản Hà Nội:
 
Kể từ khi có mặt đảng Cộng sản tại Việt Nam, qua những cuộc thảm sát, rồi “nhận sai lầm”, sửa sai. Tất cả, đều có sự chỉ thị của đảng Cộng sản, như mọi người đã biết: Trường Chinh phải đứng ra nhận lỗi về cuộc “cải cách ruộng đất”.  Thế nhưng, Trường Chinh vẫn bình an vô sự cho đến khi chết vẫn có con đường mang tên Trường Chinh.
 

“Thủ tướng” Việt cộng Phạm văn Đồng, đã ký một văn bản và đã gửi cho Chu Ân Lai, để xin dâng-bán cả hai quần đảo Hoàng Sa-Trường Sa cho Tầu cộng. Nhưng Phạm Văn Đồng cũng vẫn được bình chân tại chức, cho tới lúc chết vẫn có con đường mang tên Phạm Văn Đồng.
 
Nhưng riêng những đảng viên Cộng sản khác, vì đã làm không đúng với những chỉ thị của đảng Cộng sản, nên đã phải bị sự trừng phạt theo đảng kỷ” của đảng Cộng sản Hà Nội bằng những cái chết như: Nguyễn Hà Phan, Đào Duy Tùng, Trần Văn Trà…
 
Phải nhắc lại những sự kiện đã xảy ra như thế, để cho mọi người đều thấy, đều biết rằng: Tất cả những đảng viên của đảng Cộng sản, nếu không có sự “chỉ đạo” của đảng Cộng sản Hà Nội, thì không bao giờ dám làm bất cứ một điều gì hết. Bởi vì, không làm theo những chỉ thị của “đảng” thì đảng Cộng sản Hà Hội sẽ dùng “đảng kỷ” tức “kỷ luật đảng” để trừng phạt cho tới chết.
 
Và cũng nên biết, từ quốc nội cho đến hải ngoại, đã và đang có rất nhiều Lê Hiếu Đằng, và những “dân biểu” như Hồ Ngọc Nhuận, cựu “dân biểu” Nguyễn Công Hoan…cựu “Thị trưởng Đà Nẵng – cựu dân biểu” Trần Ngọc Châu; đặc biệt, là con trai của Trần Ngọc Châu là Trần Ngọc Giang đang giấu mặt qua nhiều phương diện… hiện có mặt tại Hoa Kỳ. Tất cả đều hoạt động theo những chỉ thị của đảng Cộng sản…
 
Chính vì thế, những kẻ hiện ở trong nước, mà đã và đang lớn tiếng kêu gọi thành lập và ủng hộ “đảng Dân Chủ Xã Hội mới - đối lập” như hai tên Lê Hiếu Đằng và Hồ Ngọc Nhuận… mà không sợ bị đảng Cộng sản Hà Nội dùng “đảng kỷ” để trừng phạt. Bởi vì, trong tương lai, chính những thứ đảng cò mồi theo khuôn mẫu của“đảng Dân Chủ Xã Hội mới” này, do chính đảng Cộng sản Hà Nội đẻ ra, sẽ là những “chất liệu” để sơn son, thếp vàng cho cái đảng cộng sản Việt Nam !
 
Không có bài học nào giống bài học nào. Không có cái dại nào giống cái dại nào. Nhưng bài học nào, cái dại nào cũng đáng để cho mọi người phải học thuộc lòng, phải suy nghiệm, để không bao giờ phải bị rơi vào những cái dại, những bài học đầy những nước mắt và xương máu cũ, cho dù có bao nhiêu năm tháng, bao nhiêu thế hệ đã trôi qua !
Paris, ngày 17 tháng 8 năm 2013

Hàn Giang Trần Lệ Tuyền 

~~~~~~~~~~~~



Ý KIẾN VỀ BÀI VIẾT CỦA LÊ HIẾU ĐẰNG


 

 

Ý KIẾN VỀ BÀI VIẾT CỦA LÊ HIẾU ĐẰNG

SUY NGHĨ TRONG NHỮNG NGÀY NẰM  BỊNH…” 

                                            Nguyễn Quốc Đống/K. 13 - 16 tháng 8, 2013

 

          Trong tuần qua, các diễn đàn internet có phổ biến bài viết “Suy Nghĩ Trong Những Ngày Nằm Bịnh…” của Lê Hiếu Đằng (LHĐ), một đảng viên Cộng Sản có 45 năm tuổi Đảng. Nhân lúc nằm bệnh (tháng 8, 2013), tác giả dành thời gian “nhìn lại 45 năm chiến đấu trong hàng ngũ Đảng Cộng Sản Việt Nam (ĐCSVN), và quá trình tranh đấu cho tự do, dân chủ của bản thân; tóm tắt những điều ông ta chứng kiến trong 45 năm làm đảng viên, nêu ra những tiêu cực của chế độ CS; cuối cùng hô hào mọi người phải hành động, phải dấn thân vô cuộc chiến mới để xây dựng một xã hội công dân mạnh, và thực hiện những lý tưởng của các thế hệ cha anh về một nước Việt Nam hòa bình, độc lập, tiến bộ, văn minh và giàu đẹp…”

 

          Tôi có một số ý kiến về những gì Lê Hiếu Đằng trình bày trong bài viết trên như sau:

 

          1-Lê Hiếu Đằng là ai?

 

          Lê Hiếu Đằng lớn lên trong xã hội miền Nam Việt Nam, thời trung học tại Huế đã tham gia phong trào đấu tranh của sinh viên, học sinh Huế, bị bắt giam tại lao Thừa Phủ Huế gần một năm vì các hoạt động phục vụ Cộng sản và chống lại chính quyền Việt Nam Cộng Hòa (VNCH).  LHĐ được kết nạp vào ĐCSVN năm 1966.  Được chế độ VNCH giáo dục về Triết và Luật, nhưng sau đó LHĐ đã vào chiến khu của VC.  Sau 1975, LHĐ có thời gian làm giảng viên Triết học và Chủ nghĩa xã hội khoa học tại trường Đảng Nguyễn Văn Cừ (Sài Gòn-Gia Định), và đã từng giữ các chức vụ như: Phó TTK Ủy Ban Trung Ương LM các lực lượng Dân tộc, Dân chủ và Hòa bình Việt Nam, Phó CT Ủy ban MTTQ -VN- TP HCM, Đại biểu HĐND-TP … Nhìn vào quá trình hoạt động của LHĐ, ta thấy hắn là một tên Cộng Sản nằm vùng tại miền Nam, tận sức phục vụ cho CS để giật sập chế độ tự do, dân chủ của VNCH, và dành hầu như suốt cuộc đời phục vụ cho ĐCSVN.   Hiển nhiên LHĐ là một tên Cộng Sản có nhiều nợ máu đối với nhân dân miền Nam. Hắn sống nhờ vào quân, dân miền Nam; hưởng nhiều bổng lộc của miền Nam, nhưng lại trở thành một hòn đá lót đường của chế độ xã hội chủ nghĩa miền Bắc.

 

          2- Lê Hiếu Đằng giải thích lý do khiến hắn theo ĐCSVN:

 

          LHĐ công nhận chủ nghĩa Mác-Lê đã làm say mê nhiều trí thức, văn nghệ sĩ Việt Nam khi VN còn trong thời kỳ Pháp thuộc. Là một học sinh ban Triết, lại sống trong một đất nước bị thực dân Pháp đô hộ cả trăm năm, và trưởng thành trong xã hội miền Nam vào lúc có sự hiện diện đông đảo của người Mỹ, LHĐ thấy chủ nghĩa Mác-Lê nin mang cho hắn niềm hy vọng về một xã hội bác ái, tự do, bình đẳng. Cuối cùng hắn đã quyết định đi theo con đường "cách mạng" do CSVN khởi xướng. LHĐ tự nhận bản thân đã bị thôi thúc bởi những tình cảm như: lòng yêu nước, ý chí chống xâm lược, giành độc lập, tự do, dân chủ cho Tổ quốc để xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn các chế độ cũ ở đó công nhân, nông dân, người lao động, những người hy sinh nhiều trong chiến tranh có cuộc sống ấm no, hạnh phúc… LHĐ có nhắc đến Bản Tuyên Ngôn Độc Lập do Hồ Chí Minh (HCM) đọc tại Ba Đình năm 1945, và lời hứa trịnh trọng của ông ta trước toàn dân.  LHĐ nghĩ chính lời hứa này đã khiến nhiều người dân Việt tin theo ĐCSVN nên họ tham gia Cách Mạng Tháng 8, và sau đó theo Việt Minh đi kháng chiến chống thực dân Pháp. Qua lời kể trên, LHĐ muốn khẳng định một điều: hắn đi theo ĐCSVN là một điều chính đáng, vì hắn tin con đường ĐCSVN dẫn dắt dân tộc VN đi theo là con đường đúng đắn.

 

          3- Lê Hiếu Đằng thấy những gì trong ‘‘cuộc cách mạng xã hội chủ nghĩa’’ tại VN?

 

          Sau 45 năm phục vụ ĐCSVN, LHĐ nhận xét: "trong chế độ này không có chỗ cho người trung thực mà chỉ dành cho những người nói láo, tránh né đấu tranh …, một chế độ mà người dân cần phá vỡ nỗi sợ hãi để thực hiện một chủ trương cực kỳ quan trọng của nhà cách mạng Phan Châu Trinh: khai dân trí, chấn dân trí, hậu dân sinh" (!!)  LHĐ đã dành trọn tuổi trẻ của mình để phục vụ một tổ chức chính trị (ĐCSVN), hy vọng thực hiện được lý tưởng cao đẹp thời trai trẻ của mình (giành độc lập cho đất nước, đem lại cuộc sống no ấm, hạnh phúc cho người dân) mà cuối đời lại kết luận chế độ mình dày công xây dựng chỉ là một chế độ của những người nói láo (những tên lưu manh, lừa đảo) thì làm gì còn chỗ đứng cho những điều tốt đẹp như: độc lập, tự do, hạnh phúc, dân chủ…(!) 

 

          Về độc lập: LHĐ chua xót nhận xét: "Sau khi hi sinh biết bao xương máu, nay Đảng và Nhà nước Việt Nam đều phải len lén nhìn ông bạn láng giềng Trung Quốc- những kẻ luôn chực nuốt chửng nước ta, và vào năm 1979 họ đã xua quân tàn sát người dân Lạng Sơn và các tỉnh phía Bắc mà tên Đặng Tiểu Bình xấc xược gọi là dạy cho Việt Nam một bài học… Các vị lãnh đạo ĐCS và Nhà nước Việt Nam thì dường như chưa thấy hết sức mạnh của dân tộc Việt Nam nên quá hiền  lành đối với một nước lớn nhưng rất tiểu nhân, miệng thì xoen xoét nói về bốn tốt, mười sáu chữ vàng trong lúc hành động thực tế là uy hiếp, săn đuổi, bắt bớ một cách vô nhân đạo các ngư dân Việt Nam đang đánh bắt trong ngư trường truyền thống của mình, hoặc hèn hạ cắt đứt cáp các tàu thăm dò dầu khí của chúng ta…" LHĐ buông lời ta thán "Vậy thì độc lập cái gì?".

 

          Về dân chủ, tự do, và hạnh phúc: LHĐ tuyên bố: "Muốn có dân chủ thực sự thì phải thay đổi thể chế từ một nhà nước độc tài toàn trị chuyển thành một nhà nước cộng hòa với tam quyền phân lập: lập pháp, hiến pháp (hành pháp?), tư pháp riêng biệt và độc lập". Đây là cách tổ chức của một chế độ dân chủ, không bao giờ có được trong xã hội chuyên chính vô sản của CS.  LHĐ xác nhận "Hiến Pháp 1946 đã qui định những quyền tự do của con người, nhưng giờ đây, chế độ toàn trị đã phản bội, tước đoạt tất cả các quyền cơ bản đó, vất bỏ tuyên ngôn nhân quyền, và nhai đi nhai lại luận điệu mỗi nước có hoàn cảnh riêng, có vấn đề nhân quyền riêng..." LHĐ nhắc lại lời của giáo sư toán Ngô Bảo Châu "Con người khác con vật ở chỗ là có tự do. Tự do là thuộc tính của con người. Không có tự do thì con người chỉ là một đàn cừu". Đoạn trên cho thấy LHĐ xác nhận con người trong chế độ xã hội chủ nghĩa tại VN không có tự do, dân chủ, và như vậy tất nhiên là không thể sống hạnh phúc.

 

          4- LHĐ có đạt được lý tưởng thời trai trẻ hay không ?

 

          Qua những nhận xét trên về các "thành quả" của cuộc cách mạng xã hội chủ nghĩa do ĐCSVN khởi xướng, đầu tiên là tại miền Bắc (nơi con người phải chịu một thân phận bi thảm, một xã hội không có bóng người -lời LHĐ), và sau đó là trên toàn nước VN sau khi miền Nam rơi vào tay Bắc quân CS năm 1975, ta khẳng định một điều LHĐ không đạt được lý tưởng thời trai trẻ của hắn. Chính vì thế hắn mới "ngồi tính sổ cuộc đời mình, trang trải những nợ còn lại để gửi các vị lãnh đạo Đảng, để mong các vị mở mắt ra mà có sự lựa chọn con đường sống cho dân tộc". Một chuyện rất đơn giản là: chế độ CS được xây dựng trên nền tảng của chủ thuyết Mác-Lê nin là một chế độ không tưởng, Đảng CSVN chỉ là một bộ phận của CS Quốc tế, nên bắt đất nước và con người VN phải hy sinh cho nhu cầu của phong trào CS quốc tế. Chuyện này, người dân bình thường tại miền Bắc cũng nhận thức được nên họ đã bỏ lại tất cả sản nghiệp, người thân để di cư vào Nam tìm tự do năm 1954. Vậy mà LHĐ, một người có học, có bằng cấp, sống trong môi trường tự do của chế độ miền Nam nhiều năm lại không nhìn ra, lại để cho nọc độc của chủ nghĩa CS thấm sâu vào não bộ, tiếp tay đắc lực cho việc nô lệ hóa dân Việt trong gông cùm CS. Phải đợi đến bây giờ, sang thế kỷ 21, vào cuối năm 2013, sau nhiều năm nhận bổng lộc của chế độ CS, hắn mới "mở mắt" ra được, và tính dạy cho các lãnh đạo CS (chủ của hắn) cũng mở mắt ra cho "dân tộc sống còn" ư (!)  Sự thức tỉnh này quá muộn màng. ĐCSVN vẫn luôn mở to mắt, và đã dứt khoát chọn con đường sống duy nhất của chúng: bằng mọi giá phải bảo vệ sự sống còn cho Đảng; như vậy chúng mới nắm được quyền bính, và giữ được những tài sản vơ vét của đất nước và người dân. Là một đảng viên CS, LHĐ hẳn phải biết đến những văn kiện bán nước do ĐCSVN ký kết với Tàu Cộng: công hàm Phạm văn Đồng ký ngày 14-9-1958 công nhận chủ quyền của Tàu trên các đảo Hoàng Sa, Trường Sa; các văn kiện nhượng đất, nhượng biển ký các năm 1999 và 2000... LHĐ không biết rằng ĐCS của hắn đâu có màng gì đến con đường sống cho dân tộc. Tại sao bao nhiêu năm qua, hắn vẫn lặng thinh, dù chứng kiến biết bao việc làm phản dân, hại nước của Đảng? Rõ ràng cái Đảng này không thực hiện được lời hứa của nó với nhân dân và đất nước, không giúp cho LHĐ thực hiện lý tưởng cao đẹp thời trai trẻ của hắn. LHĐ đã chứng tỏ mình chỉ là một kẻ mê muội, thiếu trình độ nhận thức đúng, sai. Vì mê muội, hắn đã chọn con đường sai, tiếp tay cho những kẻ phá hoại đất nước, giết hại người dân. Đến cuối đời hắn vẫn còn mê muội, không hề lên tiếng ăn năn hối lỗi về cái sai lầm tai hại chết người của hắn.  Hắn vẫn chưa có một lời tạ tội nào với đất nước và người dân Việt, mà chỉ nhặt nhạnh ra các ‘‘tội lỗi’’ của ĐCSVN, làm như hắn là kẻ vô can, không phải chịu trách nhiệm gì đối với bức dư đồ rách nát của dân tộc Việt hiện nay. Cho tới giờ này, LHĐ vẫn còn là thành viên của cái Đảng phản động, bán nước, hại dân này.  Tôi còn nhớ cách đây đã lâu, tuần báo Tiếng Dân tại San Jose có đăng tin  về việc 2 anh em một nhà (tại Đà Lạt) đều là đảng viên ĐCSVN đã công khai tuyên bố ra khỏi Đảng, đồng thời chân thành tạ lỗi với đất nước và người dân Việt vì đã phục vụ cho một đảng chỉ làm toàn những điều tai hại cho đất nước và người dân. LHĐ có được sự nhận định sáng suốt, và lòng can đảm như 2 người đó hay không?

 

          Lý do khiến LHĐ phải ngồi lại để tính sổ đời mình là do "tình hình trong nước thế giới đã thay đổi, và trước đây hắn chưa có đủ điều kiện, dữ kiện để nhận thức một số vấn đề sống còn của đất nước". Đây chỉ là một ngụy biện. Lịch sử đã cung cấp cho LHĐ rất nhiều điều có thể giúp hắn mở mắt, và phản tỉnh, nhưng tên CS này vẫn không học hỏi được bài học nào. 

 

          Vào thập niên 50 của thế kỷ 20, ngay sau khi người CS chiếm được quyền cai trị tại miền Bắc, giới văn nghệ sĩ từng theo Đảng đã lên tiếng phản kháng vì chính sách khắc nghiệt của Đảng cầm quyền đối với sinh hoạt văn học, nghệ thuật.  CSVN thẳng tay đàn áp những văn nghệ sĩ dám lên tiếng đòi tự do sáng tác, không chịu trở thành công cụ cho Đảng (vụ án Nhân Văn-Giai Phẩm). Chiến dịch cải cách ruộng đất đẫm máu tại nông thôn miền Bắc các năm 1953-1956 do ĐCSVN phát động rập khuôn theo cải cách ruộng đất tại Tàu giết hại cả trăm ngàn nông dân vô tội, và đã khiến nhiều thanh niên, trí thức từng theo Đảng làm cách mạng, đi kháng chiến... phải chùn chân, rồi quyết định không thể tiếp tục phục vụ cho cái tổ chức "khủng bố, vô lương" này nữa, dù cho có phải bị trù dập, đầy ải, sống nghèo đói như các trí thức Nguyễn Mạnh Tường, Trần Đức Thảo, Nguyễn Hữu Đang, hay như nhạc sĩ Văn Cao, các nhà thơ Hữu Loan, Trần Dần, Phùng Quán, Hoàng Cầm ...

 

          Chiến dịch Tổng Công Kích Tết Mậu Thân do CSVN phát động năm 1968 tại miền Nam VN gây ra cái chết thảm thương cho bao đồng bào của LHĐ; đặc biệt cho hàng ngàn đồng hương của hắn ở Huế.  Là một người sinh trưởng tại Huế, LHĐ không chút xúc động, và không nghĩ lại về cách tiến hành cách mạng giải phóng của CS hay sao?  Quả thật người CS này có trái tim bằng đất sét!  Trong lá thư của tác giả Bằng Phong Đặng Văn Âu gửi một người anh em của ông đang phục vụ trong hàng ngũ CS, ông cho biết  chỉ một lần "chứng kiến cảnh tượng mấy thằng du kích cộng sản chém bay đầu ông phu xe kéo tên Chu ở làng Phổ Nam, huyện Phú Vang, Huế, và đập vỡ sọ một thiếu niên vì mặc chiếc áo sơ-mi trắng mà giắt hai cây bút nguyên tử màu xanh, đỏ, ở túi áo nên bị nghi làm mật thám của Pháp…." là ông đã bắt đầu ghê tởm sự tàn ác của cộng sản.

 

          Sau khi CSVN chiếm cả nước vào năm 1975, các chính sách tàn bạo mà "bên thắng cuộc" áp dụng đối với người dân của "bên thua cuộc" đã dồn quân, dân miền Nam vào tuyệt lộ: hàng trăm ngàn người bị giam tù trong các trại tù khổ sai, hàng trăm ngàn dân bị cướp tài sản và bị đẩy vào các vùng kinh tế mới khô cằn, hàng trăm ngàn người chết trên đường vượt biên, vượt biển để đào thoát khỏi chế độ CS, để khỏi phải sống cùng "quân giải phóng"! LHĐ phải công nhận "tất cả điều đó là tội ác của Đảng và Nhà nước Việt Nam". Ngày 30-4-1975, nhà văn Dương Thu Hương khi theo đoàn quân CS vào miền Nam đã ngồi ngay trên đường phố Sài Gòn và than rằng "nền văn minh đã bị một chế độ man rợ  giải phóng".  Vậy mà LHĐ cũng vẫn chưa "sáng mắt, sáng lòng".

 

          Sau khi chiến tranh kết thúc, trong nhiều thập kỷ, dù VN được thế giới tự do ra tay cứu giúp để hàn gắn các vết thương chiến tranh, cái Đảng CSVN "quang vinh" của LHĐ vẫn chẳng làm được gì để đất nước Việt được vẻ vang, để người dân Việt được no ấm. Người dân vẫn trầm luân khốn khổ vì nạn cưỡng chế đất đai tàn bạo, vì giáo dục, đạo đức suy đồi, vì tham nhũng tràn lan... Thế mà LHĐ vẫn còn đủ lòng tin để tiếp tục phục vụ cho nó đến tận bây giờ.  Hắn hô hào "đảng viên CS nên tuyên bố tập thể ra khỏi Đảng và thành lập một Đảng mới, chẳng hạn như Đảng Dân chủ Xã hội...".  LHĐ nói "chủ trương không đa nguyên, đa đảng chỉ là chủ trương của Đảng (CS) chứ chưa có một văn bản pháp lý nào cấm điều này…" Vậy điều 4 Hiến Pháp của CSVN xác định cái gì? Chẳng phải nó công nhận quyền độc tôn về chính trị cho ĐCSVN hay sao?  Nguyễn Minh Triết, cựu chủ tịch nước CSVN đã nói thẳng thắn, chẳng úp mở: "Bỏ Điều 4 Hiến Pháp là tự sát". LHĐ chỉ dám nhận xét yếu xìu: "Điều 4 Hiến Pháp là vô nghĩa"

 

          Trong phần viết về  vấn đề dân chủ, tự do, và hạnh phúc, LHĐ lý luận như sau: "Cần có Quốc hội lập hiến để soạn thảo và thông qua Hiến pháp mới (?).  Sau đó bầu Quốc hội lập pháp để ĐCS sẽ qua bầu cử bình đẳng mà trở thành người lãnh đạo. Tôi nghĩ trong một thời gian dài ĐCS sẽ là một lực lượng chính trị mà không có bất cứ lực lượng nào có thể tranh chấp được... Dần dần các Đảng đối lập sẽ trở thành một lực lượng làm nhiệm vụ như một kháng thể trong một cơ thể xã hội lành mạnh. Nếu xã hội không có lực lượng đối lập sẽ trở thành một con bệnh SIDA khó trị chỉ có chờ chết mà thôi..."  LHĐ có nhớ lời tổng bí thư ĐCSVN Nguyễn Phú Trọng kết án những người muốn đa nguyên, đa đảng là có ý tưởng suy thoái về chính trị, và đạo đức hay không (sau kỳ góp ý sửa đổi Hiến Pháp vừa qua). Thật là một lý luận mâu thuẫn: một mặt hắn cho là xã hội VN ngày nay như một con bệnh SIDA chỉ nằm chờ chết (vì thiếu đối lập), một mặt hắn lại cho là ĐCS nếu chấp nhận bầu cử dân chủ sẽ là một lực lượng chính trị không có lực lượng nào có thể tranh chấp được (?)  LHĐ có nhớ cô sinh viên trẻ tuổi Nguyễn Phương Uyên nói gì về cái tổ chức chính trị "thần tượng" của hắn không? Cô tuyên bố "Đảng Cộng Sản VN đi chết đi!"  (cho đất nước và người dân được sống).  Nếu LHĐ cùng chung nguyện vọng mở một con đường sống cho đất nước và người dân Việt, hắn cũng phải cất lời dõng dạc như cô sinh viên dũng cảm này, chứ không thể tiếp tục đặt niềm tin vào Đảng CS, tiếp tục công nhận ĐCS là một thành phần của dân tộc, rồi hô hào lập một đảng khác để tranh đấu bất bạo động cho một chế độ đa nguyên, đa đảng tại Việt Nam.  Hắn quên mất lời của một lãnh đạo CS đã nói như sau: "CS chỉ có thể bị thay thế, chứ không thể thay đổi". 

 

LHĐ xúi người dân "đi con đường không bao giờ đến", nói theo cách nói của nhà văn hồi chánh Xuân Vũ. Xuân Vũ là trường hợp điển hình của một người trí thức CS thực sự phản tỉnh: lúc đầu ông tin tưởng vào "con đường cách mạng xã hội chủ nghĩa", ông đi tập kết ra Bắc, nhưng sau này, ý thức được chủ nghĩa CS sẽ không thể giúp đất nước và con người VN đạt các mục tiêu đẹp đẽ như CS tuyên truyền, ông dứt khoát bỏ hàng ngũ CS, ra hồi chánh và phục vụ trong chế độ VNCH.  LHĐ không có trình độ chính trị để nhận thức được đúng, sai; không có dũng cảm để nhận mình sai lầm khi phục vụ cho một chủ nghĩa phi nhân bản, phản dân tộc, thì làm sao có đủ tư cách hô hào mọi người đứng lên "dấn thân vô cuộc chiến mới"?  Nói về tư cách và lòng dũng cảm, người CS này thua xa những người trẻ tuổi trong nước như Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Văn Đài, Lê Chí Quang, Phạm Hồng Sơn, Huỳnh Thục Vy, Mẹ Nấm, Việt Khang, Phương Uyên, Nguyên Kha, Đ Thị Minh Hạnh, Trần Huỳnh Duy Thức, Điếu Cày, Tạ Phong Tần, Lê Quốc Quân… Vậy mà LHĐ hô hào tiến hành một cuộc chiến mới để "đấu tranh cho dân quyền, dân sinh, dân chủ, tự do, tiến bộ xã hội, và bảo vệ môi trường" (toàn là những từ ngữ rỗng tuyếch phát ra từ miệng của người CS).  LHĐ có biết rằng hắn là một trong những người đã tiếp tay đưa cái ác lên ngôi, đưa ĐCSVN vào vị trí độc tôn hiện nay, khiến cả dân tộc phải mang một khối đá nặng trên vai, đang tìm mọi cách hất nó đi mà chưa được. 

 

          LHĐ phẫn nộ về thái độ nhu nhược của ĐCS và Nhà nước VN  trước những hành vi ngang ngược của Tàu cộng tại Biển Đông, mà hắn lại cảm thấy hài lòng về lời tuyên bố (suông) của Nguyễn Tấn Dũng: "Tôi rất mừng nghe Thủ tướng NTD tuyên bố ở hội nghị Shangri-la chống lại nền chính trị cường quyền và những đối xử vô nhân đạo đối với ngư dân Việt Nam…Rõ ràng đây là cú đấm đích đáng bọn bành trướng Bắc Kinh trong một diễn đàn quốc tế…Tôi càng vui hơn khi được biết đây là ý kiến của cá nhân Thủ tướng dám chịu trách nhiệm để tuyên bố như vậy chứ không có sự chỉ đạo nào của Bộ chính trị cả…Vì thế mà Hạ Đình Nguyên trong một bài viết về vấn đề này đã hoan hô  Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đến 5 lần" (hết trích).  Chắc là LHĐ quên mất bản án 4 năm tù giam mà Đảng dành tặng cho nhạc sĩ Việt Khang chỉ vì trong bài hát "Việt Nam Tôi Đâu" của anh có câu: …"mà giặc Tàu ngang tàng trên quê hương ta- Hoàng, Trường Sa đã bao người dân vô tội- chết ngậm ngùi vì tay súng giặc Tàu…".  LHĐ hẳn cũng đã quên những hình phạt mà Đảng và Nhà nước VN dành cho những người dân đi biểu tình chống Tàu Cộng chiếm biển, đảo của VN, giết ngư dân VN như: Điếu Cày, Bùi Minh Hằng,  Mẹ Nấm, Phương Uyên, Nguyên Kha… Nói về tư cách của thủ tướng VC Nguyễn Tấn Dũng, chúng ta không thể quên được ông này chính là trùm tham nhũng, làm công quỹ thất thoát nhiều ngàn tỉ đồng.  Cách làm việc của ông TT thì vô cùng tùy tiện.  Khi ông Đoàn Văn Vươn bị công an Hải Phòng đến cướp phá tài sản, uy hiếp người, ông Dũng tuyên bố "công an HP sai". Ấy vậy mà "người đúng" là ông Vươn thì bị xử án 4 năm tù vì tội giết người, trong khi "kẻ sai" là giám đốc công an HP Đỗ Hữu Ca lại vừa được thăng chức từ đại tá lên thiếu tướng! 

 

          5- Chúng ta đánh giá sự ‘‘phản tỉnh’’của LHĐ như thế nào?

 

          Nhiều người có nhận xét, LHĐ chỉ "tỉnh" có một nửa chứ chưa tỉnh hẳn nên không thể "phản" cho đúng "địch" (lời nhận xét của tác giả Nguyễn Bá Chổi trong Thư gửi Lê Hiếu Đằng).  LHĐ tuyên bố "không nên ngồi tranh luận với nhau về sự đúng, sai khi chọn lựa đứng bên này hay bên kia" (?)  Thật lạ, cho đến giờ này người CS LHĐ vẫn không ý thức được ai đúng, ai sai trong chiến tranh Quốc-Cộng?  CSVN từng tuyên bố "đánh cho Mỹ cút, Ngụy nhào để giải phóng miền Nam", từng thách thức người dân Việt và cộng đồng thế giới với câu hỏi "Ai thắng ai?" để hôm nay LHĐ phải trơ trẽn đồng ý với tên văn nô VC Huy Đức là "chính miền Nam đã thực sự giải phóng miền Bắc"! Quốc gia Việt Nam Cộng Hòa là một quốc gia non trẻ trong vùng Đông Nam Á, chỉ mới được thành lập sau cuộc di cư lánh nạn CS của gần 1 triệu đồng bào miền Bắc vào miền Nam sau khi Hiệp Định Geneve được ký vào năm 1954. Tuy vậy chính phủ VNCH đã xây dựng được một xã hội công dân vững mạnh, một nền cộng hòa với chế độ tam quyền phân lập rõ ràng, một nền kinh tế ổn định bảo đảm cuộc sống no ấm cho mọi người dân (không ai phải đi làm lao nô, hay nô lệ tình dục ở nước ngoài như trong chế độ CS "ưu việt" hiện nay), một nền giáo dục dân tộc và nhân bản đã đào tạo một thế hệ thanh niên có lòng yêu nước chân chính, biết hy sinh để bảo vệ đất nước và cuộc sống no ấm của người dân, một chế độ bảo đảm mọi quyền tự do căn bản của người dân (tự do bầu cử và ứng cử, tự do tín ngưỡng, tự do báo chí, tự do lập hội, tự do đi lại….  Chế độ này chính là ân nhân cứu mạng của LHĐ, cho hắn ra khỏi nhà tù Huế để được đi thi Tú Tài (dù hắn có tội tham gia hoạt động cho CS chống chính quyền đương thời), và có cơ hội thăng tiến về sau. Một chế độ tốt đẹp như vậy mà "người CS" LHĐ đã mù quáng không nhận ra chân giá trị của nó, đã ngu xuẩn nhân danh lòng yêu nước mà chấp nhận chủ nghĩa CS, chấp nhận chủ nghĩa Mác-Lê nin đầy ảo tưởng, tôn thờ tên bán nước Hồ Chí Minh  làm lãnh đạo, rồi hắn còn dốc lòng, dốc sức giật sập nó.  Biểu tượng của chế độ này là lá cờ vàng, ba sọc đỏ vẫn tiếp tục tung bay trên thế giới tự do, tại những quốc gia có cộng đồng những người Việt tỵ nạn CS sinh sống, trong khi lá cờ máu của CSVN chẳng có được chỗ nào dung thân ngoại trừ các tòa đại sứ, các lãnh sự quán VC. CSVN phải ra sức chiêu dụ người Việt hải ngoại đem tài lực, nhân lực về giúp chúng; phải quỵ lụy xin Mỹ, kẻ cựu thù của mình đem vốn sang VN đầu tư, hầu phát triển kinh tế! Vậy với câu hỏi "ai đúng, ai sai", LHĐ vẫn chưa tìm ra câu trả lời ư?  Nếu CSVN đúng thì chúng phải được lòng dân, đâu cần phải dùng nhà tù và công an để liên tục trấn áp, khủng bố họ. Nếu chúng đúng thì người Việt đâu cần bỏ nước ra đi tỵ nạn CS, và CSVN đâu cần phải bỏ ra cả tỷ đô la cho việc thực hiện Nghị Quyết 36 tại hải ngoại.

 

          Trường hợp LHĐ là trường hợp tiêu biểu cho nhân cách của người Cộng Sản: mê muội nhưng lại cao ngạo, mắc sai lầm nhưng không bao giờ nhận lỗi, luôn nhân danh những mỹ từ như lòng yêu nước, tự do, dân chủ, tranh đấu chống cái ác… để phá hoại, tiêu diệt những gì tốt đẹp đang hiện hữu, vô cảm trước sự thống khổ của quần chúng mà vẫn lên mặt đạo đức giả (tranh đấu để cải thiện cuộc sống cho dân), bản chất là lưu manh, lừa bịp, bóc lột người khác mà lại tự hào là chỉ nghĩ đến tha nhân (mình vì mọi người), hy sinh quyền lợi của đất nước để phục vụ cho quyền lợi của CS Quốc tế mà cứ vỗ ngực là  yêu nước, là giữ nước (để tiếp nối công cuộc dựng nước của vua Hùng), sỉ nhục đồng bào mình là tay sai của đế quốc Mỹ trong khi chính mình cam tâm làm nô lệ cho Tàu Cộng…

 

          Một người sai lầm mà không thừa nhận cái sai, cái lầm của mình thì không thể có lòng sám hối chân thành, cũng không thể có khả năng phản tỉnh thực sự, và không thể có suy nghĩ và hành động đúng đắn về sau.

 

          LHĐ khuyên chúng ta "phải nhận thức lại và dấn thân hành động cho cuộc chiến đấu mới…đừng loay hoay những chuyện đã qua mà làm suy yếu sức mạnh đoàn kết dân tộc…".  Lời kêu gọi này của LHĐ thực sự nhắm vào khối người Việt hải ngoại, chứ không phải vào khối người Việt trong nước, vì người dân trong nước đã ở trong cảnh "cá chậu, chim lồng", nằm trong vòng kiềm tỏa của bộ máy công an CS, phải sống với một ngụy quyền "hèn với giặc", nhưng rất "ác với dân".  Hãy thử xem, lời LHĐ kêu gọi vài trăm đảng viên mà hắn biết không còn tha thiết sinh hoạt Đảng nữa "bỏ Đảng tập thể, rồi lập ra Đảng mới" để tranh đấu với ĐCS sẽ được bao nhiêu người dám đáp ứng?  Sao hắn "phản động" nặng nề như vậy mà không bị khai trừ khỏi Đảng như hình phạt mà tướng CS Trần Độ phải gánh chịu khi lên tiếng đòi Đảng phải cho người dân tự do?  Phải chăng thái độ "phản tỉnh" của LHĐ chỉ có giá trị của một thăm dò: đảng viên nào tin thật, nghe theo hắn bỏ Đảng tập thể biết đâu chẳng lâm vào một vụ án Nhân Văn-Giai Phẩm thứ hai?  Người CS vốn tin tưởng "cứu cánh biện minh phương tiện" thì có cái gì mà chúng chẳng dám làm?  Đối với hải ngoại, chúng ta càng không thể tin được thái độ ‘‘phản tỉnh’’ này.  Nó chỉ có giá trị mua thời gian để Đảng CS tiếp tục được ngồi ở vị trí cầm quyền và vơ vét thêm nữa.  Nó có thể giúp một số người Việt hải ngoại tạm "hài lòng"  vì "đảng viên CS cũng có người dám nói ra tội ác của Đảng", vậy đây có thể là cơ may cho vận nước thay đổi?  Tin như vậy chúng ta có thể giảm mất ý chí chống cộng, làm chệch hướng công cuộc tranh đấu chống cộng của cộng đồng, mất cảnh giác khiến bọn Việt gian, tay sai CS nằm vùng có cơ hội lũng đoạn hàng ngũ của chúng ta, và tuyên truyền cho chủ trương hòa hợp, hòa giải của chúng (theo tinh thần của Nghị Quyết 36 mà CS vẫn đang kiên trì thực hiện).

 

          Để kết luận, bài viết "Suy Nghĩ Trong Những Ngày Nằm Bịnh…" của đảng viên CS Lê Hiếu Đằng nhìn một cách tổng quát thì có nhiều điều nghe cũng "mát tai". Nhưng chúng ta chớ quên lời dặn dò của cố tổng thống Nguyễn Văn Thiệu "Đừng nghe những gì Cộng Sản nói, mà hãy nhìn những gì CS làm", để khỏi bị chúng lừa lần nữa. LHĐ chưa từ bỏ Đảng CS, cũng chưa bị CS khai trừ khỏi Đảng thì những gì hắn nói, ta vẫn không thể tin.  Người Việt hải ngoại chỉ có một con đường duy nhất là duy trì lằn ranh Quốc-Cộng, giữ vững niềm tin là sẽ giải thể được chế độ CS độc tài, chỉ đoàn kết với những tổ chức đoàn thể, cộng đồng có lập trường quốc gia rõ ràng, đúng đắnRiêng người cựu sinh viên sĩ quan Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam không thể quên tôn chỉ của Tổng Hội Võ Bị là "không chấp nhận chế độ CS, không hòa hợp, hòa giải dưới mọi hình thức với CS, một lòng nuôi ý chí quang phục quê hương, giành độc lập cho đất nước, và xây dựng một Việt Nam không CS, có tự do, dân chủ, và nhân quyền".  Chúng ta hãy ghi nhớ lời của Linh Mục Nguyễn Văn Khải, một tu sĩ trẻ của Dòng Chúa Cứu Thế Việt Nam, một nhân chứng sống về chế độ độc tài CSVN. Ông khẳng định "giải thể chế độ CSVN là con đường duy nhất đem lại tự do, dân chủ cho VN; giải thể chế độ CSVN là trách nhiệm của mọi người dân Việt, trong nước cũng như hải ngoại; mỗi người chúng ta hãy làm tất cả những gì chúng ta có thể làm để góp phần vào công việc chung này của dân tộc".  Phải "đi" đúng con đường này, chúng ta mới "đến" được. Con đường này vẫn còn dài, và lắm chông gai, nhưng chúng ta nhất định sẽ thành công.   

Nguyễn Quốc Đống/K13

TVBQGV

 
                                                                          ~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Featured Post

BẠN TÔI: ĐẠI ÚY TRẦN QUANG HIỆP

 https://www.facebook.com/groups/160591528349491/permalink/723350692073569/ https://www.youtube.com/watch?v=oqhFQFR2-JM Chuyện Xứ Xã Nghĩa r...

Popular Posts

Popular Posts

My Blog List