QUỐC HẬN 30 THÁNG 4

Image result for Tháng Tư năm 1975 -----

==== ====



Saturday, November 23, 2013

THAN ÔI! HAI CHỮ NHÂN QUYỀN


 



 

 

THAN ÔI! HAI CHỮ NHÂN QUYỀN

 

Tôn Nữ Hoàng Hoa

 

Bài viết này được viết ra trên nỗi ngậm ngùi của một người Việt tỵ nạn cs tại hải ngoại. Nỗi ngậm ngùi qua thị giác hồi tưởng từ ngày phải bỏ nước ra đi.

 

Nỗi ngậm ngùi này không những chỉ riêng cho một mình tôi mà chung cho  gần 90 triệu ngừơi dân tại VN cùng triệu triệu dân đang sống dứơi sự chà đạp nhân quyền của các quốc gia độc tài khác.

 

Trong tuần qua Việt Cộng và Trung Cộng đã được chấp nhận là những thành viên trong Hội Đồng Liên Hiệp Quốc về Nhân Quyền, bất chấp mọi sự chỉ trích khắt khe của các quốc gia khác về sự vi phạm nhân quyền khủng khiếp của hai quốc gia này .

 

Sự chấp nhận VN là thành viên của Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc về Nhân Quyền chẳng khác nào tổ chức này đang thay đổi bộ khoát y bằng máu của con ngừơi, trên một cơ thể mà từ lâu đã có hằng triệu triệu con dân trong các quốc gia độc tài thi hành một bạo sách đàn áp vô nhân đạo, đã nhìn vào tổ chức này như một kỳ vọng bảo vệ quyền làm ngừơi của họ.

 

Sự chấp này của Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc về Nhân Quyền như một thông điệp để nhắn nhủ cho những ai đang đấu tranh nhân quyền cần phải suy nghĩ lại Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc về Nhân Quyền có phải là một cơ chế đáng tin tưởng trên truyền thống bảo vệ quyền làm ngừơi nữa không?

 

Ông Hillel Neuer Giám Đốc Điều Hành tại cơ quan này đã cho biết ngày Đại Hội Đồng LHQ về Nhân quyền chấp nhận cho VN là một thành viên của Hội Đồng là một ngày ĐEN TỐI NHẤT CHO NHÂN QUYỀN .

 

Kể từ năm 2008 sau khi Cựu Tổng Thống George W Bush tiếp VC Nguyễn Tấn Dũng tại White House và trong những vấn đề đàm đạo thì TT Bush cũng đã quan tâm rất nhiều về sự vi phạm nhân quyền tại VN. VC Nguyễn Tấn Dũng cũng đã cam kết là vấn đề nhân quyền tại VN đã cải tiến và sẽ cải tiến sâu rộng hơn.

 

Nhưng sau năm 2008 VC đã bắt giam một số lượng ngày càng tăng của những ai bất đồng chính kiến, các blogger, và các nhà lãnh đạo tôn giáo. Mỗi năm những sự bắt bớ đàn áp mỗi ngày một tăng và cho đến nay năm 2013 thì tổng số bắt bớ giam cầm những nhà đấu tranh cho tự do dân chủ và nhân quyền tại VN  đã vượt qua tổng số vào các năm 2011, 2012 .

 

Đến tháng 6/2013 khi Tổng Thống Obama tiếp kiến Chủ Tịch Nhà Nứơc VC Trương Tấn Sang . Trong số các vấn đề bàn thảo với VC Trương Tấn Sang, Tổng Thống Obama cũng co bàn qua vấn đề nhân quyền tại VN trong khi những vấn đề then chốt Tái  Quân Bình tại Vùng Đông Nam Á được đặt trọng hơn trên mối quan tâm về nhân quyền tại VN của White House

 

Người ta tự hỏi khi vấn đề Thương mãi và Tái Quân Bình tại Vùng Đông Nam Á đang là một chính sách của TT Obama thì làm thế nào mà TT Obama có thể thúc đẩy những tên độc tài gạo cội như VC Trương Tấn Sang trước  vấn đề cải tiến nhân quyền ở VN nhường bứơc cho những kế hoạch then chốt tái quân bình tại vùng Thái Bình Dương?

 

Một điễm đau lòng và hoạt kê khác là trong khi các tổ chức bảo Vệ Nhân Quyền trên thế giới đều lên tiếng phản đối mạnh mẽ sự chấp nhận cho csVN là một thành viên trong Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc về Nhân Quyền vì Việt Nam đã có hằng triệu hồ sơ vi phạm nhân phẫm của con người một cách khủng khiếp , đánh dấu bằng những sự đàn áp dã man cho những công dân yêu nước thiết tha  kêu gọi Nhà Nước xin đừng bách hại con dân, tôn trọng nhân phẫm con người và bảo tồn đất tổ. Trước những tấm lòng yêu nước thiết tha với sự tồn vong của tiền đồ dân tộc thì đảng csVN lại đối phó những tấm lòng yêu nước của con dân VN bằng hệ thống đàn áp tra tấn đánh đập tinh vi và giam giữ họ trên một hệ thống pháp lý không đạt được một tiêu chuẩn nào của  luật pháp Quốc Tế trên tiêu chuẩn bảo vệ quyền làm người

 

Tệ hơn nữa, sự đàn áp bất đồng chính kiến chỉ là một khía cạnh của vấn đề ngụy biện. Trong khi đó csVN lại lạm dụng sự bất đồng ý kiến đó để tra tấn và giết người của cảnh sát, tịch thu đất không theo đúng thủ tục và bồi thường, cùng những cuộc đàn áp tôn giáo.. Người lái xe tranh cãi với cảnh sát bị đánh đập. Đất của nông dân bị đánh cắp từ bọn VC cũng bị đánh đập . Người có đức tin vào tôn giáo cũng bị buộc phải từ bỏ nó. Tuy vậy nhiếu cuộc đấu tranh  cũng vẫn xảy ra cho dù biết rằng thịt da sẽ bị nát tan trước những đòn tra tấn của đảng csVN.

 

Chính quyền Obama đã biết rất rõ các vấn đề vi phạm nhân quyền tại VN và đã từng khẳng định trong những lần tiếp xúc với lãnh tụ cộng sản VN là đảng csVN phải cải tiến vấn đề nhân quyền tại VN thì mới đạt được các các tiêu chuẩn của sự đàm đạo trên các vấn đề khác mà csVN yêu cầu chính phủ Hoa Kỳ thi hành.

 

Nhưng than ôi ! trước những trường hợp bất đồng chính kiến con dân VN như Nguyễn văn Hải (Điếu Cày) Cù Huy Hà Vũ, Lê Quốc Quân VC đã qui chụp cho những tội trạng vi phạm hình sự như Lê Quốc Quân thì thiếu thuế để ngụy biện vấn đề vi phạm nhân quyền tại VN.

 

Tuy vậy TT Obama cũng đã từng đề cập đến những sự bắt bớ của VC đối với những nhà bất đồng chính kiến trên cũng như nhạc sĩ Việt Khang trong những bài diễn văn đọc trước công chúng. Ngay cả khi bỏ phiếu cho csVN là một thành viên trong Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc về Nhân Quyền Hoa Kỳ cũng đã bỏ phiếu bất tìn nhiệm. Ấy thế mà hung thần csVN vẫn chiếm giữ một ghế thành viên trong Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc về Nhân Quyền.

 

Như vậy cho thấy cho dù chính quyền Hoa Kỳ ngay cả Tổng Thống Obama có những ý kiến về vấn đề nhân quyền tại VN thì sự việc kêu gọi nâng cao nhân quyền tại VN vẫn chưa đủ. Câu hỏi được đặt ra là chính phủ Hoa Kỳ có thực tâm giúp đở con dân VN trong việc yêu cầu đảng csVN cải tiến nhân quyền tại VN hay không? hay là Nhân Quyền đang là một món hàng đang được trả giá khi thì có discount, khi thì on sale.

Nếu thực tâm Hoa Kỳ coi trọng vấn đề nhân quyền tại VN quan trọng hơn vấn đề chính trị thì chính phủ Hoa Kỳ cần phải có những biện pháp mạnh gây áp lực với VC trên những trường hợp vi phạm nhân quyền tại VN. Còn như cứ tiếp tục hành động theo kiểu NATO (no action talk only) thì không có một tác dụng nào đối với những con cáo già tàn ác của đảng csVN .

 

Trong khi đó, nhìn lại sự sinh hoạt của những tổ chức đảng phái chính trị và ồn ào nhất là các tổ chức cộng đồng tại hải ngoại lại phải cúi đầu ngậm ngùi thêm một lần nữa. Có bao nhiêu người Việt lưu vong xúc động trên cái tin VC tên sát nhân khủng khiếp của thế kỷ lại là thành viên của Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc Về Nhân Quyền.

 

Có bao nhiêu dân tộc lưu vong khác trên mãnh đất hải ngoại đã có rất nhiều thành tích lẫy lừng như cộng đồng ngừơi Nga trong việc phổ biến sự vi phạm nhân quyền của nứơc Nga bằng 8 thứ tiếng khác nhau để thông tin, nhắc nhở, kêu gọi thế giới chống lại bạo quyền tại Nga

 

Nhìn lại cộng đồng ta với những thành tích nghèo nàn ngoài một số ngừơi bị mắc phải cái tật lừa dối thì những ngừơi Việt thầm lặng và sáng suốt cũng như  có lòng tự trọng tối thiểu khác cũng phải nhìn nhận sự uổng phí của các sinh hoạt cộng đồng gần 40 năm qua cho đến hôm nay, trên những cái danh mơ hồ lãnh tụ, đại diện đấu tranh bằng thông cáo, tuyên cáo, hãnh diện đánh bóng về sự đi đến các cửa công quyền của chính quyền, Liên Hiệp Quốc đã làm cho vai trò cộng đồng càng ngày càng lu mờ, chỉ chờ ngày mất hút trên bầu trời vũ trụ.

 

Quan niệm cho rằng có số đông là có thể làm đại diện hay là làm được việc trong khi đó lịch sử chống Cộng trên thế giới đã cho thấy một mình nhà văn Nga ông Vladimir Bukousky đã liên kết với các nhà lưu vong khác ở Âu Châu đã thành lập một Mặt Trận Giãi Phóng Quốc Tế nhằm đánh vào thành trì của cộng sản Quốc tế.

 

Lại nữa những thành tích rực rỡ nhất trong cuộc sinh hoạt cộng đồng là đã biến hai chữ này thành sự sinh hoạt của phe nhóm và trên mặt trận đấu tranh họ thường tự khoe là đã vận động được chính quyền nhưng họ đã không kiễm chứng sự tác dụng của các thành tích mà họ tự khoe khoang đã đi về đâu để hôm nay hai chữ "NHÂN QUYỀN" đã phải nhường bước trước hai chữ "CHÍNH TRỊ" của chính quyền mà họ tự khoe là đã vận động được

 

Thứ hai những cái bát nháo tranh nhau làm đại diện qua những đòn đánh phá bôi bẩn lẫn nhau đã làm người dân trở thành những khán giả mỗi ngày mỗi đông trước sân khấu của võ đài.

 

Tuy nhiên còn nước còn tát. Chúng ta những ngừơi Việt QG trung kiên không có hình thức lăng ba vi bộ qua những sáo ngữ nhập nhằng trên lằn ranh Quôc/Cộng. Không mập mờ lạm dụng chiêu bài nhân quyền qua Thỉnh Nguyện Thư để cuối cùng trở thành sự trình diện của những người trẻ lãnh tụ cho tập thể tỵ nạn tại Hải Ngoại như đã xảy ra .

 

Chúng ta cần phải thanh lọc những thành phần lăng ba vi bộ khi đang sống trong một tập thể có tính chất chính trị (tỵ nạn cộng sản) mà lại tuyên bố KHÔNG LÀM CHÍNH TRỊ thì nên yêu cầu họ RA KHỎI HÀNG NGŨ để sự kết hợp có tính chất chung trên cùng một nguyện vọng giãi thể chế độ cộng sản tại VN.

 

Trên phương diện đó chúng ta cần phổ biến rộng rãi và rầm rộ những vi phạm nhân quyền của csVN bằng tất cả các ngôn ngữ trên khắp thế giới mà ngừơi Việt tỵ nạn cs đang định cư. Trong trường hợp này chúng ta rất cần sự tham gia của giới trẻ trên sự liên kết để phát triễn một phong trào hổ trợ cho những đồng bào ta trong công cuộc đấu tranh chống cs tại quê nhà.

 

Sự hiện diện của VC tại Đại Hội Đồng LHQ về nhân quyền đã cho thấy sự đấu tranh của chúng ta cũng chưa đủ. Vì thế tất cả những ngừơi trẻ trên thế giới có những ngôn ngữ khác nhau cũng cần phải tham gia vào cuộc đấu tranh này. Những sự vi phạm nhân quyền tại VN cần có dẫn chứng và được phổ biến bằng tất cả ngoại ngữ của của các Quốc Gia định cư và sẽ phổ biến bằng sách như những cộng động của các quốc gia khác đã đấu tranh và đã có thành quả.

 

Trên đây chỉ là ý kiến thô thiển của một người Việt tỵ nạn cs tại Hoa kỳ đang ngậm ngùi trên hai chữ Nhân Quyền đã vỗ cánh ra đi, để lại một bầu trời Chính Trị đỏ trong một buổi hoàng hôn của ngày, để chờ bóng tối đi lên ..

 

Tôn Nữ Hoàng Hoa

Ngày 22/11/2013

 

 

DÒNG KÝ ỨC


 


From: dobinh
Date: Fri, 22 Nov 2013 13:17:29 +0100
Subject: KÝ ỨC

 

 

Kính gởi Diễn Đàn

ĐB

DÒNG KÝ ỨC

«Chỉ có những người bị bệnh mất trí mới quên ký ức. Kẻ muốn quên ký ức là muốn chạy trốn sự thật của dĩ vãng. Ngày nay thế giới đã có nhiều thay đổi, những tiến bộ vượt bực của khoa học hiện tại tỏa sáng đầy hào quang vì đã mang phúc lợi cho nhân loại, nhưng vẫn không thể thay được lịch sử và quá khứ !»                                                                                                                                       Đỗ Bình


Thế kỷ vừa qua nhân loại đã trải hai cuộc đại thế chiến mà hậu quả còn di hại mãi đến nay, nhưng khủng khiếp và ác độc hơn vẫn là hai chủ nghĩa: Phát Xít Cộng Sản, cả hai đều độc tài vì quyền lực nằm trong tay một số nhà lãnh đạo. Điểm giống nhau giữa hai chủ nghĩa đó đều là mang tính bạo lực nên rất dã man. Trong cuốn  Le livre Noir du communisme : Crimes tereur Répression  do nhà xuất bản Robert Laffont  ấn hành, quyển sách đen về chủ nghĩa cộng sản: Tội ác, Khủng bố,  Đàn áp.


 Sách dày gần 900 trang là  một tập hợp công trình biên khảo của nhiều chuyên viên , sử gia, giáo sư đại học đã tổng kết chủ nghĩa cộng sản diễn ra từ quê hương của cuộc cách mạng thágng 10 Nga đến phần đất Châu Âu nạn nhân rồi lan sang Châu Á tới Trung Quốc, Bắc Triều Tiên, Việt Nam, Lào, Cam bốt và ở các châu lục thế giới thứ ba.

Chủ nghĩa cộng sản và phát xít đều thi hành những biện pháp mạnh nhằm củng cố quyền lực của chế độ bằng cách trấn áp, khủng bố, thủ tiêu, tù đày v.v…Ở cuối chương còn so sánh tội ác CS với chủ nghĩa Phát xít, khiến tội ác của hai chủ nghĩa đó ngút tận trời.

Trong quyển “Death by Government” (Chết do chánh phủ), tác giả Rudolph J. Rummel, giáo sư khoa chính trị học đại học Yale, thì cộng sản tại các quốc gia đã giết chết đồng bào của họ, như sau: Liên Sô 61.911.000 người.  Trung Hoa cộng sản 35.236.000 người. Quân phiệt Nhật 5.964.000 người.
Khmer đỏ 2.035.000 người. Thổ Nhĩ Kỳ 1.883.000 người.
Cộng sản Việt Nam 1.670.000 người. Cộng sản Ba Lan 1.585.000 người. Cộng sản Nam Tư 1.072.000 người.  


Thế kỷ vừa qua thế giới đã kết tội CS là tội ác của nhân loại do đó những tòa án về tội ác nhân loại được lập ra khắp nơi để xử tội những người có trách nhiệm, những tội ác đó kể ra phải mất hàng thế kỷ ! Đài Tưởng Niệm Nạn Nhân Cộng Sản (Victims of Communism Memorial) tại Washington DC được dựng nên để tưởng niệm hang trăm triệu người đã chết vì bạo lực CS.

Chủ thuyết CS và Tư Bản đã xâm nhập Việt Nam gây nên một cuộc chiến Ý Thức Hệ làm hao tổn biết bao xương máu của dân tộc. 30.04.75, cuộc chiến bằng vũ trang chấm dứt, nhưng sự tranh chấp Ý thức hệ Quốc Cộng lại càng trở nên gay gắt. Việt Nam hoà bình, các thế lực cường quốc : Mỹ, Nga, Trung Cộng tạm dừng chân sau bao nhiêu năm mượn dân tộc nhỏ bé nầy làm thí điểm để đọ sức về vũ khí qua chiêu bài ý thức hệ mà mục đích tối hậu cũng chỉ để buôn bán vũ khí và duy trì thế lực của các nước mạnh trên thế giới!

     Ngừng tiếng súng, có kẻ khóc người cười. Để mừng chiến công “hiển hách”tô thắm tình dân tộc, nghĩa đồng bào”, người CS đã chào đón nhân dân miền nam bằng cách mở ra hàng trăm ngàn trại tù qua chiêu bài đi cải tạo để nhốt hơn một triệu người gồm sĩ quan và công chức thuộc chế độ cũ.

 Kẻ chiến thắng đã “thật thà” vơ vét, cướp đoạt hết nhà cửa, tài sản những người giàu có, rồi trấn áp và đuổi hàng triệu người đi kinh tế mới, một thứ lao động khổ sai, lưu đày trá hình nơi rừng thiêng nước độc thiếu tất cả những phương tiện tối thiểu cho con người.

 Do đó họ chịu không nổi sơn lam chướng khí nên đã quay lại thành phố như những kẻ mất hồn phải sống vất vưởng nơi những vĩa hè, đầu đường xó chợ hay dựng vội những túp lều bằng bao cát trong các nghĩa trang để sống lay lất qua ngày bên những người đã an giấc nghìn thu dưới lòng mộ của nghĩa trang!

  Người dân miền nam quá sợ hãi vì những điều họ đã trông thấy do CS đã gây ra trong quá khứ trên khắp quê hương, như vụ thảm sát Tết Mậu Thân năm 68 ở Huế, khiến hàng ngàn dân vô tội bị đập đầu và chôn sống.

Xa hơn chút nữa, tội ác CS đã gây ra khi chủ nghĩa CS mới nhen nhúm tượng hình ở miền  bắc. Hàng trăm địa chủ bị sát hại qua Phong Trào Xô-Viết Nghệ Tĩnh năm 1931, tiếp đến là Phong Trào Chỉnh Huấn 1951-1956 tố giác tính dã man và sự vô ơn bạc nghĩa của Đảng Cộng Sản đã vắt chanh bỏ vỏ ngay những người cùng hàng ngũ sau khi lợi dụng lòng yêu nước của họ qua chiêu bài chống thực dân.

Trong quyển “Death by Government” giáo sư R.J. Rummel viết như sau:  Dưới lớp vỏ Việt Minh chống Pháp, cùng lúc họ thực hiện cuộc chiến tranh tàn sát những người quốc gia không cùng đường lối với họ. Chưa hết, họ cũng tiêu diệt những người cùng trong hàng ngũ khi họ xem những người cộng sản đó chệch hướng”. 

Điển hình là vụ án Nhân Văn Giai Phm có biết bao trí thức văn nghệ sĩ đã có thời phục vụ dưới quyền lực của đảng, nhưng đã bị quy tội phản động để dễ thanh trừng, loại được những đối tượng không ăn cánh hoặc để bịt miệng những trí thức văn nghệ sĩ đã phản tỉnh vì đã nhìn ra bộ mặt thật bỉ ổi của CS.

 Cùng thời gian ấy, Phong Trào Cải Cách Ruộng Đất phát động từ 1953-1956, theo nhật báo “Nhân Dân” của CSVN ngày 20/7/1955 sau 6 đợt cải cách ruộng đất có 10.303.004  nạn nhân.

Theo  bộ “Lịch Sử Kinh Tế Việt Nam 1945-2000” do Viện Kinh Tế Việt Nam xuất bản tại Hà Nội năm 2004, số người bị đấu tố lên đến 172.008 người, và sau giai đoạn sửa sai xác định trong tổng số đó có đến 132.266 người bị oan. (trích bài “Con Số 100 Triệu Nạn Nhân” của  nhà báo Tú Gàn ngày 25/6/2007).

Và sau nầy vào đầu thập niên 60 cũng xảy ra vụ án Chủ nghĩa Xét lại một vụ án tương tự như vụ Phong Trào Chỉnh Huấn loại bỏ những người theo Liên Xô, vì đảng lúc đó đang cung cúc nghe lệnh của Bắc Kinh. Với những bài học quá hãi hùng đã xảy ra trên quê hương giúp cho người dân miền Nam sáng mắt hơn khi lấy quyết định chối bỏ ngay “thiên đường ớn lạnh chủ nghĩa” mà người anh em miền Bắc đã tận tình “chia xẻ ”!

Họ bỏ của chạy lấy người, cố tìm đường tẩu thoát, vượt biên bằng đường bộ hay đường biển, cho dù phải trả một giá rất đắt trên con đường bôn tẩu. Hơn nửa triệu người đã bỏ mình trong lòng đại dương, và bao người đã gục ngã làm mồi cho muôn thú, cho bọn cướp hải tặc. Cuộc ra đi tìm tự do của người VN là một thảm cảnh bi đát nhất trong lịch sử chạy trốn của nhân loại !

             Cộng Sản lừa dân:

       Nhân dân VN cũng như thế giới tưởng rằng VN đã hòa bình, chiếc cầu Bến Hải được thông thương, nam bắc một nhà, xóa bỏ những hận thù, nguyện vọng của toàn dân được tượng hình sau bao năm mong ước. Nhưng sự thật có phải như thế không ? Giấc mơ đã biến thành ác mộng vì sự thật trong tâm thức người dân đã thiếu vắng nền tự do dân chủ, điều cơ bản tối cần thiết của đời sống nhân loại trong thế kỷ văn minh nầy.

Những giọt nước mắt vui mừng của mẹ già gặp lại đứa con sau bao năm xa cách, và những người anh em nhìn lại nhau ngấn nước mắt chưa khô thì các vết thương trên da thịt quê hương lại rỉ máu! Người dân đã thấy gì sau ngày hoà bình ? Nhãn hiệu Không Có Gì Quí Hơn Độc Lập Tự Do sao lại dán trước cổng tù ? Có phải ý nghĩa ấy hàm chứa sự mỉa mai đối với kẻ thua cuộc đang bị cầm tù, hay đe dọa nhân dân Tự Do chỉ là nhà tù ?!

Cái khẩu hiệu của đảng Chí Công Vô Tư, Cần Kiệm Liêm Chính đã minh chứng lòng dạ của đảng qua cách đuổi dân đi kinh tế mới rồi chiếm nhà; thế mà đảng lại dám ca ngợi tình người, réo gọi lương tâm dân tộc bằng những lời đạo đức giả. Lấy tình thương lấp sông Bến Hải để hàn gắn vết thương dân tộc và cùng nhau xây dựng lại đất nước.

Khẩu hiệu, bích chương thì khắp nơi, nhưng đảng lại ngấm ngầm kích động vết thương lòng, gây chia rẻ hận thù dân tộc bắt ép dân đi xem những tàn tích chiến tranh: sản phẫm của Tội ác Mỹ Ngụy được trưng bày khắp nơi, và mãi đến hôm nay hơn 38 năm sau chiến tranh, nhà cầm uyền CS vẫn quảng bá về những sản phẩm, những di tích chiến tranh, họ khéo léo ngụy trang biến thành những  nơi câu khách du lịch ngoại quốc !.

      Sau khi bức tường Bá Linh sụp đổ, toàn khối Liên Xô tan rã, chủ nghĩa CS cáo chung, thì đảng CSVN lại càng run sợ  nên đã vội vã mở cửa, kêu gọi thế giới vào đầu tư, và réo gọi tình dân tộc để mồi chài những Việt kiều bằng ngôn ngữ thân thương những khúc ruột ngàn dặm mà trước nay đảng đã không tiếc lời thóa mạ, hãy trở về xây dựng đất nước và cứu nguy đảng. Thế kỷ mới thế giới chuyển mình toàn cầu hóa, VN đã được hội nhập vào khối cựu thù ASEAN bằng cái chân khập khễnh kiểu Xã Hội Chủ Nghĩa để bước vào kinh tế thị trường, đảng cố lết theo đà tiến của thế giới toàn cầu. Nhưng tiếc thay nền kinh tế tư bản sẽ không bao giờ đồng hành với Chủ Nghĩa Xã Hội.

Có người ví:“Chủ Nghĩa Xã Hội là đường rày, đảng là người lái tàu lửa và nhân dân là hành khách. Đường rày lăn vào hướng hố thẳm, thế là đảng giết hết nhân dân !,”. Đảng đã biến VN thành một trong những nước tham nhũng nhất thế giới, sau bao năm đổi mới đất nước vẫn nghèo đói, và khẩu hiệu xóa đói giảm nghèo vẫn còn tồn tại mãi đến hôm nay!

Lợi dụng sự nghèo đói của đất nước do sự uản lý kém của tầng lớp cán bộ CS, giới tài phiệt uốc tế nắm bắt được thời cơ, chúng muốn CSVN dựa vào tài phiệt nên đem tiền của đổ vào VN, biến VN thành một nơi tiêu thụ rửa tiền, và CSVN đã cho thuê đất để lập nên những công kỹ nghệ tiêu thụ như: Công xưởng làm giày dép, công ty du lịch, bãi biển, hotel, nhà hàng, sòng bạc , vũ trường…tạo thành một thứ phồn vinh giả tạo đầy tham nhũng, bất công.

Sự chênh lệch giàu nghèo giữa giai cấp mới t ư bản đỏ tỷ phú, triệu phú dollar khiến dân chúng càng bất mãn, tiếng dân oan khắp nơi, sự chống đối nhà nước càng mãnh liệt, bọn tài phiệt dựa vào chỗ suy yếu đó để giúp CSVN mà làm giàu.

Để duy trì quyền lực, đảng đã bất chấp thủ đoạn thi hành chính sách hai mặt xiết chặt chính trị, trấn áp đối kháng kiểm soát chặt chẽ thông tin báo chí, mặt khác nới lỏng tự do,  biến đất nước thành khu vực ăn chơi khiến tệ đoan xã hội càng ngày càng trầm trọng.

 Sự trụy lạc, tha hóa ngày nay gấp ngàn lần thời thuộc địa và chế độ cũ. Nạn mãi dâm xảy ra khắp nơi; xưa vì hoàn cảnh gia đình khốn khó, quẩn bách, nay vì nền giáo dục băng hoại.

 Sự ttha hóa của xã hội, cộng thêm nghèo đói khiến những trẻ em dưới vị thành niên bỏ học, đa số chỉ vì thích đua đòi với chúng bạn mà tiền bạc lại khó kiếm, gia đình phải chạy gạo từng bữa nên các em đã sẵn sàng bán thâm kiếm tiền  hầu bắt kịp mode thời đại, thỏa mãn cơn say vật chất thời kinh tế thị trường ràn ngập hàng ngoại quốc lậu!

Đảng tích cực khuyến khích mở những sòng bạc công khai, để người dân lao đầu vào đen đo,̉ quên đi sự vất vả trong cuộc sống hằng ngày như : LôTô, xổ số, cá ngựa, số đề, bóng đá cá độ…Để kiểm soát tư tưởng và kiềm hãm sự bất mãn dẫn đến xung đột, nguyên ủy của sự đấu tranh ?

Những quán nhậu, nhà hàng, bia ôm, quán karaoké, vũ trường mọc ra như nấm để thanh niên vui chơi say đắm trong men rượu, hưởng thụ những lạc thú Tệ hại hơn nữa là dịch vụ buôn bán ma túy, nạn hút sách khắp nơi, nhưng đảng vẫn lờ đi. , vì công an, bộ máy đàn áp và mafia đã cấu kết nhau, thao túng xã hội đen để làm giàu. Film ảnh,  băng vidéo được nhập vào và trình chiếu toàn là những film tình sướt mướt, ủy mị.

 Đảng khai thác tính ủy mị để người dân mất tính đề kháng, quên đi tình trạng tự do dân chủ,  quên mất vận mạng của dân tộc đang rơi xuống đáy thẳm! Trong khi đó, đảng cho phép những tay chân đắc lực của đảng được quyền bóc lột, tham nhũng và đảng còn cấp thêm nhà, đất cho một số đảng viên trung kiên, rồi tăng giá nhà đất. Những đảng viên nầy bỗng dưng trở nên giàu có.

 Từ đó tạo thành vây cánh, và chính số đảng viên nầy là bộ máy đàn áp, sẵn sàng dùng họng súng để bảo vệ chế độ! Người ta tự hỏi : Sau nhiều năm chiến tranh anh em tương tàn, người dân VN có cần thiết một sự hoà hợp hoà giải dân tôc̣ ?

Nhà báo Duyên-Lãng Hà Tiến Nht trong phần mở đầu bài: Vấn Đề Hòa Hợp Hòa Giải đã nêu lên câu hỏi: “Nếu hòa hợp hòa giải Dân Tộc là con đường lý tưởng đưa đến phát triển đất nước thì tại sao cộng sản Việt Nam lại ban hành Nghị Quyết 36?

 Và nếu HHHG là giải pháp tốt đẹp để giải quyết các vấn đề của Việt Nam thì tại sao các nhà hoạt động chính trị tại hải ngoại lại không công khai tuyên truyền và cổ võ nó? Hòa Hợp Hòa Giải dân tộc, vấn đề đã xưa cũ, nó chỉ là chuyện của dân gian và của báo chí. Tuyệt nhiên không thấy người ta công khai đề cập đến trong các cuộc hội họp chính trị, và ngay cả những nhà tranh đấu đòi dân chủ cũng thường tỏ ra úy kị nó.

 Như vậy có phải Hòa Hợp Hòa Giải chỉ là hiện tượng ảo của một âm mưu đen tối nào đó làm người ta bị nhột khi phải đối diện với nó? Từ ngữ thời trang các nhà hoạt động chính trị thường sử dung hiện nay là đa nguyên đa đảng thay vì Hòa Hợp Hòa Giải”.

       Hoà hợp là cái sẵn có của dân tộc.

     Gom hết những giọt nước mắt, và kết những đau thương thành chuỗi cho một nền Hoà bình khốn khổ, thì nhận ra ngay tiếng nghẹn của dân tộc! Biến cố 20-07-1954 đã chia đôi đất nước bằng một lằn ranh ý thức hệ làm hai nửa đối chọi nhau. Những tư tưởng xoay quanh ý thức hệ ầy chỉ là vay mượn! Được chính quyền hai phía áp dụng triệt để, nhưng đối với người dân hai miền lại rất thờ ơ, họ chỉ đau lòng vì sự chia cắt đất nước.

Biến cố 30-04-1975, dòng sông Bến Hải được nối liền, mẹ con, vợ chồng, anh em gặp lại nhau trong tình nghĩa ruột thịt sau nhiều năm bị phân chia trong ranh giới thù nghịch. Chẳng có một tư tưởng, chủ thuyết nào định cắt chia tình người mà tồn tại.

 Như thế, tình dân tộc có cần hoà hợp không ? Sự hoà hợp chỉ là “thừa” trong cái “sẵn có” của tính dân tộc. Vậy cụm từ hoà hợp nếu cần phải thực hiện có lẽ đảng cần hơn. Nhưng đảng hoà hợp với ai, với đối tượng nào ?

    Hoà Hợp với nhân dân ?

  Nhắc đến đảng, nhân dân chỉ biết rùng mình và làm thinh chứ không dám hé môi ta thán, nói xấu đảng vì hãi sợ guồng máy bạo lực của đảng trả thù. Đảng duy trì một chế độ toàn trị đã cướp đi sự tự do, tiếng nói chân chính của người dân để dẽ cai trị. Bước chân của người CS tiến đến đâu chỉ có loài kỳ nhông biết đổi màu là tồn tại!

Kinh nghiệm cho họ thấy cứ nín thở qua sông hay gượng ép gật đầu trước mọi việc, cứ nhất trí thế là được yên thân. Sống trong chế độ CS biết hèn mới sống và biết câm mới tránh khỏi bị tù đày ! nên người dân lạ gì cái bộ mặt gớm ghiếc của đảng.

Họ làm ngơ trước những bất công đè lên cổ họ, chỉ vì sau bao lần cố vùng vẫy nhưng chưa thoát được chiếc thòng lọng gian ác chuyên chính của đảng, nên đành cắn răng nhẫn nhục làm một thứ công cụ hờ cho đảng.

Họ vẫn hy vọng với sức ép kinh tế của những nước tư bản hiện nay, nền kinh tế thị trường nửa vời của VN sẽ phải mở cửa dân chủ, điều đó sẽ giúp người dân có cơ hội vùng lên lật đổ bạo quyền để đòi lại tự do dân chủ mà đảng đã tước đoạt.

Do đó, giữa nhân dân và đảng luôn có sự chống đối ngầm và ắt sẽ có ngày sự xung đột bùng nổ. “Nhân dân là nạn nhân, còn đảng là thủ phạm, thì giữa nạn nhân và thủ phạm, có bao giờ hoà hợp ? Vả lại đảng chỉ xem nhân dân là công cụ thì sự hoà hợp nếu xảy ra sẽ tước đoạt đi quyền lực cần phải có của đảng để tồn tại”.

        Hoà Hợp với những Nhân Vật cũ ?

     Nhà cầm quyền Hà-Nội đã tung nghị quyết 36 một chiêu thức hoà hợp hoà giải trá hình để dụ những nhân vật cũ của VNCH có dụng ý dùng số người này làm nấc thang cho đảng bước để tranh thủ tiếng thơm tự do dân chủ với thế giới, trong đó có một số ít người thuộc lãnh vực chính trị, văn hóa, tôn giáo, tuổi như hạt sương, trước khi tan biến muốn lóe sáng chút hoàng hôn của ánh sao băng !

         Hoà Hợp với bọn Thời Cơ ?

    Có lẽ đây là thành phần mà đảng chú ý nhất trong chiêu thức tung hỏa mù cho nhu cầu dân chủ hiện nay. Đảng cần người dối kháng cuội để đánh bóng tính dân chủ, nhưng đảng nào có chịu chấp nhận sự đa nguyên. Những người hợp tác phải đứng dưới cờ đảng, nghĩa là do đảng quản lý, đặt để, một thứ công cụ kiểu mới !

Những bọn con buôn và bọn hoạt đầu chính trị vốn chỉ biết quyền lợi cá nhân trên quyền lợi dân tộc; thì ý nghĩa sự tự do dân chủ chỉ còn là sự lừa dối để trao đổi mua bán tìm lợi nhuận!

Họ vẫn biết đảng CSVN đã làm mất đất, mất lãnh hải về tay Trung Cộng, họ làm ngơ trước bao nghịch cảnh thương tâm đang xảy ra hàng ngày trong xã hội: Con gái bị bán đi làm nô lệ thình dục, con trai bị ép đi làm lao nô. Ruộng vườn, nhà dất của người dân bị bọn quan lại địa phương tước đoạt mua với giá bèo rồi đem bán lại cho ngoại quốc với giá cao để xây cất công ty !

Hoà Hợp với các phe Đối Kháng ?

   Hiến pháp Cộng Hòa Xã Hội Chủ NghĩaVN quy định duy nhất chỉ có đảng CSVN là được quyền lãnh đạo nhân dân, những đảng phái khác đều không được phép hoạt động nếu không muốn bị quy tội phản động, chống lại nhà nước.

Những nhà trí thức, văn nghệ sĩ và tôn giáo trong nước mới chỉ lên tiếng, muốn nói tiếng nói của lương tâm đã bị bịt mồm và bắt đầu cầm tù ngay, thì làm gì có sự hoà hợp với người khác chính kiến ?! Đối với các đảng phái chân chính sẽ không bao giờ chịu sự hoà hợp với CS. Nói chuyện hoà hợp với CS là tự bắt cái bóng mình trả lời !

Điều hợp lý nhất là đảng phải tự giải thể, lột xác CS, vứt bỏ để trở về với cội nguồn và cộng đồng dân tộc. Vấn đề được đặt ra là đảng có chịu giải thể không ?

Điều đó rất khó một khi mà đám lãnh đạo bảo thủ CS gìa nua thân Trung Cộng vẫn còn vây quanh nhà cầm uyền Hà Nội !.

  Sau nhiều năm “ giải phóng(!)” đất nước, VN vẫn là một trong những nước nghèo đói nhất thế giới. Hải ngoại, hàng năm người Việt gởi về VN trên dưới 10 tỷ Mỹ kim,  đảng đã làm gì số  tiền khổng lồ  ấy cho quê hương? Phải chăng là đảng chỉ có tài bán đất nhượng biển cho Trung Cộng, hay chỉ là xây được những dãy biệt thự sang trọng, khu nghỉ mát lộng lẫy dành cho giai cấp tư bản đỏ; những dãy nhà cao tầng trong các phố thị dành cho ngoại quốc mướn?!

Việt Nam  hôm nay quá nhiều thay đổi, xã hội tha hóa, đạo đức suy đồi, dân trí tuy khá hơn nhưng người dân chỉ lo cho cái bao tử, thờ ơ đến chính trị, vận nước! Ở thành phố, người nào khá giả một chút chỉ lo ăn chơi, thành phần trí thức đa số thụ động, cầu  an.

Số người dấn thân thì quá  ít, có người nào đứng ra đòi hỏi đấu tranh thì bị trù dập, hoặc bị CS tung hỏa mù để người uốc gia ở hải ngoại nghi ngại đâm ra phân hóa nhau! Những năm gần đây phong trào đòi Tự do Dân chủ thế giới chuyển mình, VN được gia nhập Liên Hiệp Quốc, nhà cầm quyền VN buộc phải tuân theo những quy luật uốc tế, bộ mặt VN được tô vẽ lại, gọng kìm của đẳng được nới lỏng để “làm trò” dân chủ.

Sau nhiều năm kinh tế toàn cầu tăng trưởng mạnh, sự thịnh vượng của thế giới hiện nay đang bị đe dọa, kinh tế rơi vào cơn bão tài chánh! Sự khủng hoảng tiền tệ của những nước giàu như cơn lốc đã thổi sang VN, với nền kinh tế thị trường nửa vời VN sẽ bị xoáy theo cơn lốc, giá sinh hoạt của thị trường sẽ đắt đỏ; mất sức uyến rũ.

Người công nhân hôm nay đã không còn sợ giới chủ ngoại quốc, chuyên dựa vào thế lực đảng để bóc lột công sức mồ hôi nước mắt của họ đẻ làm giàu.  Họ đã dám đình công đòi tăng lươnng khắp nơi có xí nghiệp công ty ngoại quốc.

Nhìn bề hào nhoáng của VN qua những nơi du lịch, phồn hoa du khách ngoại quốc khó có thể khám ra pha những mảnh đời cơ cực lây lất sống trong những ngõ ngách con hẻm nghèo, hoặc những nơi vùng xa xôi hẻo lánh, nơi ấy sự ngăn cách giàu nghèo càng rõ nét!

Sau bao biến cố, người dân Việt  hôm nay  bừng tỉnh cơn đắm say vật chất khi nhận thức cái họa mất Nước gần kề, những tài nguyên, đất đai, bờ biển đang bị xâm thực mất dần do mộng bá uyền của Trung Quốc.

 Người dân phẫn uất đảng, sinh viên, học sinh xuống đường phản đối chính quyền.

Thế hệ trẻ nhờ đã tiếp cận với thế giới bên ngoài bằng phương tiện internet nên đã mở mang trí tuệ, biết được cái hay cái đẹp của xứ người nên không còn sợ hãi trước bạo lực, họ can đảm dấn thân không sợ tù đày.

Rất nhiều người đứng lên đấu tranh hôm nay đủ mọi thành phần từ trí thức, văn nghệ sĩ đến người công nhân, nông dân, họ đình công bãi thị, đòi nhà, đòi đất, đòi nhân quyền, tự do tôn giáo. Nhiều người trong số đó là phụ nữ, người già… vv…Chỉ vì họ dám nói Hoàng Sa Trường Sa là của VN nên đã bị hệ lụy vì đã đụng chạm dến quyền lợi của Trung Quốc !

  Ngày nay cách nhìn về đất nước đã thay đổi, có những người đảng viên  xé thẻ đảng, trả thẻ đảng đứng về phía dân tộc chống lại bạo uyền CS qua các phong trào dân chủ, dân oan không sợ đảng, sợ công an bắt cầm tù.

Điều nghịch lý là con cháu của đám lãnh tụ năm xưa chống Mỹ nay lại được đào tạo, nuôi dưỡng bỡi những bàn tay tư bản ở các nước Âu Mỹ, và Người Mỹ đã trở lại VN và tàu chiến Mỹ cũng nhiều lần ghé bến cảng VN.

 Hôm nay VN không thể bơi ngược dòng với thế giới vì những người dân trong nước mà đa số là thế hệ trẻ đã và đang vùng lên đòi quyền Tự Do Dân Chủ. Cùng với lớp trẻ du sinh ở hải ngoại, mai này về nước, chúng sẽ mang theo những kiến thức văn minh, khoa học, nhân bản tiến bộ của xứ người, chẳng biết lớp trẻ ấy cùng người dân trong nước sẽ vứt chủ thuyết CS tvào xó nào ?

Ngày ấy quê hương mới thật sự Tự Do Dân chủ../.

Đỗ Bình

Một câu chuyện có thật rất xúc động và rất anh hùng.


 

Một câu chuyện có thật rất xúc động và rất anh hùng.

Thành kính dâng lên nén hương lòng tưởng niệm và tri ân những anh hùng Quân Lực VNCH vượt ngục Cộng Sản.

  CHÚNG TÔI  VÔ CÙNG CẢM PHỤC  NHỮNG QUÂN DÂN CÁN  CHÍNH VNCH  VỊ QUỐC VONG THÂN.

  NGUYÊN ĐÌNH HOÀI VIỆT

( Một cựu tù vượt ngục tại nhà tù CS Miền Bác VN )  

Nguyễn Hoàng Sơn.
alt


 

Bạn thân..

Mấy ngày nay tôi đã đọc quyễn sách” Không Quân hằn nổi nhớ” của bạn gửi tặng. Trong quyển sách có 1 số bài viết về tù cải tạo của anh em KQ nói riêng và QLVNCH nói chung làm tôi liên tưởng đến cái chết của Nguyễn Hưng Quốc khoá 72G và không cầm đươc nước mắt khi nhớ đến Quốc. Chuyện đau lòng nầy, tôi đã giử kín suốt hơn 30 năm, chỉ kể cho vài người bạn thân… Ngày đại hội Liên Khóa 72,73 tại Cali năm 2003, tôi có đưa danh sách anh em đã chết cho MNT cất giử để làm tài liệu khi cần thiết.


Thật là đau lòng cũng như hoài niệm về Dỉ Vãng đã qua 30 năm mà Tôi cứ tưởng mới xảy ra hôm qua. Hôm nay Tôi gửi mail này đến với anh em để được làm Nhân Chứng sống trong câu chuyện những Anh Hùng thật Gan Dạ, thật Dũng Cãm, bất khuất trước mũi súng Cộng sản Dã Man Vô Lương tâm không có tình người, giết đồng loại như giết thú vật không hơn không kém ..

Ngày 19 tháng 1 năm 1979, sau 3 ngày 2 đêm từ thành Ông Năm trại Công Binh Hốc Môn. Một đoàn xe tải ( loại xe hàng chở rau cải hoặc chở heo ) chở 426 tù Cãi Tạo đến Trại Gia Trung vào lúc 5 giờ chiều. Với khí hậu lành lạnh của miền Cao Nguyên cũng làm cho mọi người hoang man lo sợ, từ trong xe anh em nhìn qua khe hở của tấm bạt phủ kín thấy toàn là những công an áo vàng trang bị súng AK ,B40.. đứng đầy đặc dưới sân dàn hàng ngang để chuẩn bị lùa đám cải tạo vào trại.


Ngoài trời tuy lạnh nhiệt độ khoãng chừng 18 độ C mà người nào cũng cảm thấy mồ hôi ra ướt cả áo… Không biết chuyện gì sẽ xảy đến đây? Chúng nó để anh em ngồỉ trong xe trên 3 giờ đồng hồ, mọi người trên xe quá mệt mỏi, có người bắt đầu muốn xĩu vì quá lo sợ. Với không gian im lặng chưa từng thấy, bốn bề chỉ thấy rừng và rừng mà thôi. Mổi người theo đuổi 1 suy nghĩ riêng về số phận sắp xảy đến cho mình. Viễn ảnh người thân gia đình,cha mẹ, vợ con có lẽ từ giờ phút nầy sẽ vĩnh viển không bao giờ gặp lại nữa.

Có những câu kinh Phật,Thiên chúa bắt đầu phát lên nho nhỏ của ai đó….. Việc gì đến rồi cũng phải đến, bọn công an ra lệnh mở bung cửa sau xe cam nhong, bên ngòai tiếng đạn lên nòng răn rắc. Chúng nó lùa bọn tù cải tạo vào bên trong hàng rào kẻm gai đi vào từng dãy nhà đã xây sẵn từ bao giờ.

Mỗi nhà khoảng 50 mét vuông chứa 70 tù cải tạo ( các bạn tưỡng tượng với 50 mét vuông ấy cho 70 người tù ấy sẽ nằm ngủ ra sao ???). Bên ngoài chúng khóa cửa lại thât chắc chắn bởi những tên Trật Tự (tù hình sự). Trứơc tương lai đen tối mù mịt của những người tù đã phát sinh trong đầu “ Vượt ngục” không thể sống như thế nầy nửa.
Công an thành lập nhiều đội… từ đội 1 đến 24. Tất cả Thiếu Úy của mọi quân binh chũng đều được tập trung vào ĐỘI 11 là đội được trại chú ý nhiều nhất, cũng là đội ba gai nhất, chống đối nhiều nhất..


Trong đó có những người sau đây đã đi vào huyền thoại câu chuyện “” GIẾT CÁN BỘ VƯỢT NGỤC”” :
1. Nguyễn Hưng Quốc KQ72G,
2. Nguyễn Hòang Sơn KQ72B,
3. Thái Sỉ quan Không Lưu Pleiku (mất tích)
4. Nguyễn Mạnh Hùng Hải Quân ( nghe nói định cư tại Canada )
5. Giám Hải Quân,
6.Tiền Quốc Quyền Biệt Kich 81,
7.Trần văn Hòa Biệt Kích 81,


8. Khánh Trinh sát SD5BB ( anh Giám và Khánh tôi không nhớ họ và chử lót).


Thưa các bạn bây giờ tôi xin đi thẳng vào câu chuyện vượt ngục theo trí nhớ của tôi..


Vào lúc 4 giờ chiều ngày 12 tháng 4 năm 1979, Đội 11 được phân công lao động trên sườn đồi cách trại khỏang gần 1 cây số. Trước 2 ngày cũng lao động tại chổ nầy anh Tiền Quốc Quyền (BK81) có hỏi tôi trong giờ giải lao :


Quyền:
-ê Sơn mầy nhắm từ đây tới chân núi trước mặt là bao xa?
Sơn:
-Tôi là Không Quân làm sao mà tính chính xác được, Nhưng tôi cũng nói đại khái là khỏang hơn 10 cây số, nếu đi cả ngày cũng không tới. Ủa mà mầy dân biệt kích mà sao hỏi tao? ( Chính sự đối đáp nầy lọt vào tai người nào đó mà tôi phải chịu mọi hậu quả sau khi tóan người nầy giết cán bộ vượt ngục).


Trong khi đội trưởng đội 11 Lý Lai Bữu ra lệnh cho anh em thu dọn đồ nghề gồm có cuốc, xẻng, rựa gom lại 1 chổ có tóan khác vác về.. mọi ngày cũng như mọi ngày, công việc cũng như vậy thôi..Vừa lúc ấy Nguyễn Hưng Quốc đi lại gần tôi nói nhỏ:
-Niên trưởng cho Quốc mượn cái rựa.


Tôi cũng vô tình đưa cho Quốc (vì hôm nay tôi xữ dụng để chặt cây rừng). Quốc cười cười thật tươi nói với tôi:
- Xin lổi niên trưởng nha !!


Tôi cũng hơi ngạc nhiên vì lệnh thu dọn mà sao Quốc lại mượn rựa để làm gì? Tôi đứng nhìn theo Quốc,thật không ngờ Quốc đã dùng cái rựa oan nghiệt ấy nhào người tới chém liên tục trên đầu tên cán bộ Quản giáo đến khi máu tuôn xối xả mà Quốc vẩn không ngừng tay, còn tên quản giáo vẫn ôm xiết cây AK47 đang dằng co với Quyền. Tất cả mọi người trong đội chứng kiến tại chổ mà không 1 ai dám lên tiếng vì sự việc xảy ra quá bất ngờ đối với anh em.


Mọi người chưa kịp nghĩ phải ứng phó thế nào, thì nghe tiếng súng ở phía đội lò gạch đang làm việc dưới chân đồi bắn lên báo động. Trên trung tâm trại Gia Trung đang ở trên đồi phía trái cũng đồng loạt nổ súng về hướng đội 11 ( anh em cứ nghĩ ngày xưa ở quân trường mình đã từng bò hỏa lực như thế nào thì ở đây trong trường hợp nầy còn nguy hiểm gấp ngàn lần).

Lúc nầy mọi người lo sợ cùng nằm rạp xuống và tìm nơi ẩn nấp tại chổ, khi tôi nhìn lại hướng của Quốc và Quyền thì thấy quản giáo nằm bất động, còn Quốc và Quyền đã biến mất……!!!!!!!!!…….??????

Nếu tôi không đưa rựa thì Quốc có hành động hay không??? Tôi đã ân hận về chuyện nầy suốt 30 năm.


Chừng 10 phút sau tôi nghe tiếng hò hét của CACS đang tấn công lên đồi. Họ vừa tiến lên , vừa bắn xối xả trên đầu anh em trong đội 11. Khi họ tiến được lên đội 11, họ đạp bừa bải lên anh em tù đang nằm tại chổ và dí súng vào đầu những ai muốn đứng dậy. Một tóan CACS tiếp tục truy đuổi những người vượt ngục nổ súng liên tục về hướng Quốc và Quyền, một tóan khác thì dìu tên quản giáo đi cứu cấp ( tên nầy may mắn chỉ bị thương, chưa phải đi thăm già hồ).


Tất cả mọi người vẫn nằm yên tại chổ đến khi trời sắp tối thì bọn CACS mới kêu mọi người đứng dậy tập họp điểm danh. Tôi nghiệp anh đội trưởng Ly Lại Bửu già ( khỏang 40 tuổi người Hoa run lập cập điểm danh anh em, nói không ra lời và thiếu tất cả 7 người… Quốc, Quyền, Hùng, Giám, Hòa, Khánh và Thái.
Sau khi về trại chúng lùa anh em vào nhà giam, không cho ăn uống gì hết… Khỏang hơn 2 giờ sau, ngoài trời tối như mù, ai cũng lo sợ cho số phận của 7 anh em mình, thì bên ngòai có tiếng mở khóa phòng bởi trật tự viên và 1 công an tên Phòng kêu anh Ly Lai Bửu đi nhận diện xác người.


Đi với anh Bửu còn có khỏang 6 người tù hình sự mang theo cuốc xẻng để đào mồ chôn anh em nào đó đã chết. Khỏang gần nửa đêm anh Bửu trở về trong tâm trạng thất thần, mặt anh Bửu xanh xám thảm hại chưa từng thấy trên gương mặt già khắc khổ của anh, không ai ngủ được, có người quá bi quan sợ ngày mai chúng đem ra bắn bỏ hết. Anh Bửu kể lại việc chôn anh Quốc và Quyền không có hòm, không có gì để quấn xác hai anh. Quyền bị bắn ngay trên trán và trên ngực chết tại chổ cách nơi giựt súng không bao xa.. Riêng Quốc cũng bị bắn nát ngực nhưng không bị trúng trên đầu nên không chết liền, chắc anh đã oằn oại đau đớn dử lắm cho nên trên mặt đầy đất, cát và miệng thì ngậm đầy đất. Năm người còn lại thì đã chạy biến vào trong rừng sâu. Anh Bửu nghe cán bộ nói chuyện với nhau là: Quyền và Quốc đã can đảm đúng lại dùng súng bắn cản đường công an để cho đồng đội chạy thóat cho nên mới chết gần nơi lao động cách đó không xa, nhưng rất tiếc vì công an trang bị đạn trong súng chỉ có 2 viên để dành bắn báo động khi có người vượt trại .

Sau một tuần không ra khỏi trại đi lao động, mọi người trong đội 11 đều phải làm tờ tường trình sự việc và phải tố giác những ai có liên quan đến tóan người vượt ngục. Hơn một tuần lể hơn 40 người sống trong lo sợ, đầu óc căng thẳng. không ai nói chuyện với ai, ngày nào cũng ngồi viết từng trang giấy nầy sang trang giấy khác dù nội dụng mọi người có khác nhau, nhưng cũng giống như những gì đã khai viết ngày hôm qua (biết viết gì đây?). Đây là sự hành hạ của cán bộ công an CS đang giết chết từng người qua từng bản kiểm thảo. Họ khủng bố tinh thần những con người còn lại một cách tàn nhẫn, nhìn lại những khuôn mặt anh em hiện diện không còn hình thù của con người nửa mà giống như những xác chết biết cử động mà thôi…


Ngày 21 tháng 4 năm 1979, buổi sáng lần đầu tiên tù nhân được kêu ra ngoài tập họp để đi lao động. Sau khi tòan trại viên hơn 700 người từ tù cãi tạo và tù hình sự đang ngồi ngòai sân chờ cán bộ trực trại đọc tên từng đội đi ra ngoài trại, nhưng buổi sáng hôm nay ngồi gần tiếng đồng hồ thì ban chỉ huy trại xuống với hơn mười tên cán bộ chỉ huy và một số vệ binh cầm súng AK47 bao quanh tòan trại. Trại trưởng là trung tá TUNG đứng trước mặt tù cải tạo cầm danh sách đọc tên những người tình nghi có liên quan đến tóan 7 người vượt ngục :
1. Nguyễn Hòang sơn,
2. Trần văn Hòa,
3. Nguyễn văn Quốc.


Tất cả 3 người nầy cùng đội 11 có liên quan mật thiết đến tóan 7 người “ Giết cán bộ vượt ngục”, tất cả được lệnh tống vào phòng biệt giam cách ly. Một tuần sau khi bị đánh đập tàn nhẩn, bị cùm 1 chân không cho ăn uống, bắt phải nhận tội là mình có tham gia vào chuyện vượt ngục, có lẻ cũng không khai thác được gì ở hai anh Hòa và Quốc… Hay vì lý do nào đó họ lại thả 2 anh Hòa và Quốc trở về trại. Còn tôi tiếp tục bị tra tấn dã man, mỗi ngày bị 2 trận đòn thù ( vì có người khai là tôi hướng dẩn cho Quyền đi tới chân núi).
Ngày 15 tháng 5 năm 1979, buổi tối khỏang 7 giờ, tôi nghe tiếng la hét ,tiếng cửa xích sắt mở ngòai phòng giam. Một tên cán bộ đút đầu vô cửa nói:
-Sơn ! bạn mầy đã về tới rồi, coi mầy còn chối cãi nửa không .
Thât sự lúc ấy tôi thật hoang mang, không biết ai bị bắt lại và bắt lại mấy người ? Vì trời tối như mực, nhìn ra thì không thấy rõ người nào…chỉ thấy rất nhiều công an đã nhào vô đánh tới tấp ai đó liên tục.


Tôi chỉ nghe tiếng rên la cũa người bị đánh và tiếng cười nói thõa mãn của bọn công an đánh người bị nạn. Mãi đến 2 ngày sau, tôi mới biết được đó là Nguyễn Mạnh Hùng và Khánh. Khánh bị đạn bắn xuyên thẳng từ bụng ra sau lưng không được băng bó vết thương.

Trong thời gian nầy có BS Hòang Huy Cơ (là em của BS Hòang cơ Bình ứng cử viên phó Tổng Thống thời Ông Ngô Đình Diệm???) thay băng tạm thời vì đã có giòi và mủ ra thật nhiều.. không 1 mũi kim tiêm thuốc, không 1 viên thuốc nào hết, nhưng tinh thần của Khánh rất là vững tâm và lạc quan, xem như không có chuyện gì.
Phòng biệt giam của tôi ở sát bên Khánh cho nên anh em đã tâm sự thật nhiều mỗi khi trời tối và nhờ vậy tôi biết và xin kể tiếp hành trình cũa 5 người sau khi chạy thóat ra bìa rừng…


Khánh kể lại: Trong kế họach Quốc và Quyền sẻ hành động ngày 12 tháng 4 nhưng ngày đó chỉ có 1 cán bộ quản giáo mà không có vệ binh đi theo ( thường thì có 2 vệ binh và 1 quản giáo đi theo đội lao động) không hiểu sao ngày nầy chỉ có 1 tên quản giáo?


 Nhiệm vụ của Quyền là cướp súng AK vì Quốc không biết xử dụng, phần Quốc là hạ gục tên quản giáo vì Quốc có Karate, còn tất cả anh em còn lại phải rút chạy về hướng núi trước mặt và hẹn gặp nhau ở ngã ba tam biên. Xin lưu ý các bạn điểm nầy, anh Thái KQ kiểm Báo ở Pleiku không có nằm trong tóan nầy như đã bàn bạc trước.

 Theo tôi và Khánh nghĩ là anh Thái tự động bỏ chạy khi thấy có biến động, cho nên trong tóan nầy không có mặt anh và cho đến nay Thái đã mất tích hòan tòan, không thấy bị bắt về và cho đến ngày hôm nay gần 30 năm không có ai biết được Thái còn sống hay đã chết trong rừng…..

Trở lại câu chuyện trên, sau khi Quốc và Quyền ở lại bắn yểm trợ cho anh em chạy vào rừng gồm có Khánh, Hòa, Giám, Hùng. Họ đã đi liên tục không có ngày và cũng không có ban đêm, chỉ biết nhắm về hướng Tây mà thôi. Cuối cùng họ cũng đã đến ngã ba biên giới. Vì lầm tưởng đã ra khỏi biên giới VN, họ tính chuyện nằm nghỉ xã hơi sau những ngày chạy liên tục, nhưng vì đói quá nên lẻn vào nhà dân trộm khoai mì đã bị du kích phát hiện, Giám và Hòa 1 lần nửa giựt súng du kích và bị bắn chết tại chổ, còn Khánh bỏ chạy nên bị bắn theo 1 loạt AK , may mắn chỉ có 1 viên trúng vào lưng bị bắt về với Hùng.




Trong thời gian biệt giam, 3 người Sơn, Khánh, Hùng vẩn tiếp tục bị đánh đập và bỏ đói, nhịn khát . Tôi bị biêt giam và cùm chân cho đến ngày thứ 53 thì được khiêng ra cho về trại với hình thù như 1 con quái vật ( nhà bếp đem cân tôi chỉ còn 29kg) và trong 53 ngày có 19 ngày ói ra máu tươi, có lẽ vì vậy họ thả tôi ra khỏi biệt giam?? Hai ngày sau Khánh đã chết không đươc nhắm mắt trong khi chân vẫn còn bị cùm khi phát hiện. Còn Hùng thì được trả về 1 tháng sau trong hòan cảnh thân xác không khác gì tôi.


Thưa các bạn, đã 30 năm qua rồi, tôi rất sợ khi nói chuyện nầy vì đau lòng cho những anh em đã nằm xuống mà tôi không giúp gì được cho họ. Cuối năm 1981 tôi được thả về, thì gia đình Tiền Quốc Quyền (người Hoa) có đến gặp tôi và cho biết đã bốc mộ của Quyền đem về chùa tại quận 10 Sàigòn , ngoài ra còn những anh em khác tôi không liên lạc được. Hôm nay không hiểu sao tôi lại nói lên tất cả những bí ẩn về cái chết của anh em trại tù Gia Trung, mà chỉ có tôi và Nguyễn Mạnh Hùng là nhân chứng sống. Nếu Nguyễn Mạnh Hùng ở đâu đó tình cờ đọc chuyện nầy, xin anh hãy giúp bổ túc những gì còn thiếu sót.


Hôm nay tôi viết bài nầy để thay thế nén hương lòng thấp lên cho những Anh Hùng tuổi trẻ của QLVNCH sống Hào Hùng , chết Vẽ Vang cho Tổ Quốc VN dù trong trại ngục tù cộng sản hay ngòai chiến trường..


Nguyễn Hoàng Sơn
72B KQVN, PD231, tù cải tạo K1, trại Gia trung 1975-1981


 

 

From:  NGUY?N VÂN TÙNG
Sent: Saturday, 23 November 2013 9:48 AM
Subject:  PHÁT HIỆN VÀ VIỄN TƯỢNG BẠO ĐỘNG CỦA QUẦN CHÚNG NỔI DẬY



 

 

Bài 00:

Bài MỞ ĐẦU cho Chủ đề

 

PHÁT HIỆN VÀ

VIỄN TƯỢNG BẠO ĐỘNG

CỦA QUẦN CHÚNG NỔI DẬY

 

Giáo sư Tiến sĩ NGUYỄN PHÚC LIÊN, Kinh tế

Geneva, 17.10.2013

Web: http://viettudan.net/

 

Cách đây hơn 5 năm, chúng tôi đã đọc được những nhận định của vị Sĩ Quan VNCH HOÀNG ĐẠO THẾ KIỆT rằng tình hình Việt Nam phải được giải quyết bằng một cuộc ĐỘT BIẾN của quần chúng, nghĩa là một cuộc NỔI DẬY. Từ đó, chúng tôi lưu ý đến những biến chuyển đưa Dân chúng đến NỘI DẬY.

Những biến chuyển Quốc tế hiện nay cho chúng tôi thấy rằng tình hình Việt Nam chỉ có thể giải quyết bằng sự đối diện giữa Dân Tộc 90 triệu người bị trị tự lực đứng lên và tà quyền đảng CSVN & đám theo đóm ăn tàn cố thủ gian manh nắm quyền cai trị để bảo vệ những gì đã ăn cướp được và tiếp tục ăn cướp nữa.

Những tháng gần đây, chúng ta thấy rõ những Phong trào quần chúng Việt Nam NỔI DẬY. Những Phong trào này không phải phát xuất mang tính cách đấu tranh chính trị  đảng phái trong nước hoặc từ những “thế lực thù địch“ ngoại lai. Thực vậy,  trong suốt những chục năm trường, chính trị Việt Nam ở dưới một một Cơ chế độc đảng đàn áp khắt khe, làm sao có những đảng phái khác khả dĩ thúc đẩy quần chúng. Những đảng phái cũ tị nạn tại Hải ngoại và những đảng viên dù chỉ về thăm Việt Nam, cũng hoặc bị từ chối nhập cảnh , bị bắt tại phi trường hoặc bị theo rõi sát trong những di chuyển. Còn những “thế lực thù địch“ ngoại lai , thì đó chỉ là công thức gian manh lập đi lập lại để lấy cớ đàn áp dân chúng mỗi khi họ phản đối những bất công của tà quyền CSVN.

Những Phong trào quần chúng NỔI DẬY hiện nay hoàn toàn là “nội hóa“ và do chính Cơ chế CSVN từ từ tạo nên trong suốt những chục năm trường gây tội ác làm quần chúng uất ức. Từ những uất ức chất chồng này, chúng tôi nhìn thấy viễn tượng BẠO ĐỘNG buộc phải xẩy ra như một định mệnh phải tới.

Chúng tôi xin viết về những khía cạnh sau đây:

=>       Những Phong trào NỔI DẬY và mầm mống phát hiện BẠO ĐỘNG

=>       BẠO ĐỘNG phải xẩy ra như một định mệnh

=>       Hải ngoại có thể làm gì hay không nên làm gì ?

 

Những Phong trào NỔI DẬY

và mầm mống phát hiện BẠO ĐỘNG

 

            Sau đây là những Phong trào đã và đang NỔI DẬY mà chúng tôi nhìn thấy trong đó mầm mống BẠO ĐỘNG phát hiện:

 

1)      CÁCH MẠNG HIẾN PHÁP 2013 

Cuộc Cách Mạng đã bắt đầu từ tháng 2/2013. CSVN đã phải hoãn thời hạn hai lần về việc quyết định Hiến Pháp mới. Điểm căn bản, nguồn gốc mọi tha hóa Xã Hội và suy thoái Kinh tế là ĐIỀU 4 HIẾN PHÁP. Cuộc CÁCH MẠNG nhất thiết đòi bỏ Điều 4 này. Nó là căn nguyên cho những cuộc NỔI DẬY khác của quần chúng. Việc lấy Chữ Ký đòi phải bỏ Điều 4  đã lên tới con số 55’000 người gồm đủ mọi tầng lớp xã hội từ trong nước cũng như ở nưới ngoài. Một khi Điều 4 Hiến Pháp còn đó thì cuộc CÁCH MẠNG vẫn tiếp tục. Điều 4 Hiến Pháp đẩy cả một Dân Tộc vào sống trong một chiếc ao tù, sống với thân phận nô lệ.

Cái sức mạnh Lịch sử phá tù ngục để sinh tồn vẫn còn trong mỗi người dân Việt và chắc chắn trong một ngày nào đó không xa, gông cùm CSVN không thể chịu đựng được sức mạnh vươn lên sinh tồn của toàn dân. Cả những thời ngoại thuộc Bắc phương lâu dài phải chấm dứt, huống chi CSVN chỉ là nội thuộc mà triệu chứng nứt rạn đã nhìn thấy qua những đảng viên lâu đời chán ghét và bỏ đảng. 

 

2)      CUỘC NỔI DẬY CỦA DÂN OAN CHUYỂN SANG BẠO ĐỘNG

Dân Oan đã nổi dậy cách đây 4 năm với Phong trào Tiền Giang kéo về Sài Gòn và các Tỉnh Miền Bắc kéo về Hà Nội. CSVN không những không giải quyết được cho Dân Oan mà còn dùng sức mạnh đàn áp dân, cưỡng chiếm đất đại. Dân Oan trở thành uất ức.

Gia đình Ong ĐOÀN VĂN VƯƠN đã phải ném bom tự chế. Liệt sĩ  ĐẶNG NGỌC VIẾT đã công khai mở “TÒA ÁN NHÂN DÂN ĐÍCH THỰC“ để xử và hành quyết tại chỗ những tội phám ức hiếp cướp nhà đất của dân chúng. Tuần trước đây, dân chúng vùng Hòa Bình đã bắt trói 5 công an. Dân không còn sợ CSVN kết án hành động chống đối người thi hành công vụ nữa.

Bà LÊ THỊ NGỌC ĐA, mộ cựu quân nhân CSVN và cũng là Dân Oan, đã bị bắt nhốt tù 3 năm và mới được thả ra. Khi được thả ra, ý chí Bạo Động của Bà còn mạnh hơn là trước khi bị bắt vào tù. Bà nói :

«Khi ra họ nói với tôi tiếng nói của tôi nói lên bằng 100 người bình thường nói, nên họ ghim tôi dữ vậy. Tôi theo cộng sản từ năm 9 tuổi đến năm 26 tuổi mới được giải quyết về sống với gia đình. Lúc đó bản thân tôi rất cần sự sống vì tôi còn trẻ thế mà vẫn vì nước, vì dân chiến đấu; bây giờ tôi già rồi tôi đâu cần sự sống nữa. Nhưng trong cuộc đời của tôi tôi đã cống hiến cho nhân dân, suốt đời tôi cũng cống hiến cho nhân dân. Hạnh phúc của toàn nhân loại là hạnh phúc của tôi, nếu họ có hạnh phúc tôi cũng có hạnh phúc.

Hạnh phúc của tôi nằm trong hạnh phúc của dân tộc. Tôi nghĩ như vậy mà không có tiếc thương, nếu họ có còng tôi, hành hạ tôi cỡ nào thì tôi càng tự hào vì tôi làm đúng nghĩa. Việt Nam hiện nay hội nhập quốc tế, nên tôi muốn lên tiếng để quốc tế có sự can thiệp với Việt Nam để nhân dân chúng tôi bớt khổ. Sống như thế nào, con người cũng phải có quyền sống, quyền tự do; nhưng tôi thấy bây giờ những người giàu họ có quyền sống chứ những người nghèo không có quyền sống. »

            Cái mầm NỔI DẬY với BẠO ĐỘNG của Dân Oan là lớn hơn cả. Đây là con đường mà người dân oan ức phải đi từ Phường, Quận, Tỉnh đến Trung ương. Chúng tôi đã xuất bản 3 cuốn sách về sự OAN ỨC nổi dậy của Dân chúng:

*          DÂN TRÊN ĐƯỜNG NỔI DẬY DỨT BỎ CƠ CHẾ CSVN (464 trang), xuất bản 2011, Nxb DAY & NIGHT, Ventura, California USA.

*          DÂN OAN ỨC NỔI DẬY DỨT BỎ CƠ CHẾ CSVN (208 trang), xuất bản 2012, Nxb DAY & NIGHT, Ventura, California USA.

*          CÁCH MẠNG HIẾN PHÁP 2013 (258 trang), xuất bản 2013, Nxb DAY & NIGHT, Ventura, California USA.

            Ba cuốn trách trên đây theo sát tình hình biến chuyển tâm tình Dân chúng đến chỗ thù hận toàn diện đối với đảng CSVN.

 

3)      CUỘC NỔI DẬY TỰ VỆ CỦA KHỐI DÂN CÔNG GIÁO

            Việc NỔI DẬY TỰ VỆ này bắt đầu cách 3 năm từ vụ việc Tòa Khâm sứ Hà Nội, rồi Thái Hà, Đồng Chiêm, Cồn Dầu… Mới đây nhất là vụ việc Mỹ Yên thuộc Giáo Phân Vinh. Từ việc cưỡng chiếm đất đai Tôn giáo, CSVN đã phạm thánh với việc đập phá những biểu tượng lòng tin Tôn giáo. Điều quan trọng nữa là đã độc đoán sử dụng hệ thống truyền thông độc chiều để vu khống Tín hữu, nhất là Hàng Giáo phẩm. Đó là sử dụng độc tài mà cái nguồn là Điều 4 Hiến Pháp cho phép.  Khối Công Giáo có thể tiến tới việc thành lập đội ngũ TỰ VỆ như trước đây Giám mục LÊ HỮU TỪ và Linh mục HOÀNG QUỲNH buộc phải làm để bảo vệ những biểu tượng Tôn giáo, Hàng Giáo Phẩm và chính bản thân Tín hữu. Quyền TỰ VỆ là quyền tự nhiên ở bất cứ loài sinh vật nào.

            Người dân Công Giáo trên đường đi đến nơi tụ họp cầu nguyện, họ không hô những khẩu hiệu kích động, nhưng nếu nhìn những CÁN CỜ, CÁN BIỂU NGỮ lớn và chắc nịch, chúng ta thấy đây là chủ ý sửa soạn một cuộc TỰ VỆ bằng BẠO ĐỘNG khi Công an CSVN hay đám côn đồ đánh thuê nhẩy vào tấn công đoàn diễn hành bất bạo động.

 

4)      CUỘC NỔI DẬY CỦA TRÍ THỨC ĐÒI THÀNH LẬP ĐẢNG ĐỐI LẬP VÀ ĐÒI THỰC THI QUYỀN DÂN SỰ

            Từ nhiều năm nay, Trí thức Việt Nam quốc nội đấu tranh bằng Kiến Nghị, nhưng đảng CSVN đã bỏ sọt rác, coi khinh Trí thức. Ngày nay tầng lớp Trí thức Việt Nam quốc nội được tăng cường bởi những đảng viên từ bỏ đảng CSVN. 72 Trí thức đã công khai ký Kiến Nghị sửa đổi Hiến Pháp trong đó Điều 4 Hiến Pháp phải được bỏ đi. Cựu đảng viên Ls LÊ HIẾU ĐẰNG đòi lập Đảng đối lập. Và gần đây nhất, 130 Trí thức ký bản TUYÊN BỐ THỰC THI QUYỀN XÃ HỘI DÂN SỰ và nhất quyết lập DIỄN ĐÀN XÃ HỘI DÂN SỰ.

Trong số những Trí thức này, một số đông là những người bỏ đảng và đã quen với việc sử dụng bạo động.  Nếu việc đòi hỏi của họ tiếp tục bị khinh khi và chính thân xác họ bị đàn áp, họ có thể trở thành bạo động và tất nhiên được sự tiếp tay cụ thể của quần chúng nông dân oan ức với Liềm có sẵn và của công nhân với Búa đang trong tay!

 

5)      ĐỐT NHỮNG KHO HÀNG TẦU

            Cuộc xâm lăng Kinh tế từ Trung quốc tràn lan khắp nước. Hàng Trung quốc tràn ngập khiến doanh nghiệp Việt Nam trở thành cơ sản bán hàng cho Trung quốc. Trương Tấn Sang mới sang Trung quốc ký kết nhất trí gia nhập Tổ chức Tự do Mậu dịch giữa Trung quốc và ASEAN.  Tổ chức được gọi là CAFTA (Chian Asean Free Trade Agreement). Điều quan trọng là những hàng độc hại Thục phẩm và Thuốc tràn vào Việt Nam để giết dân chúng trong lâu dài. Nhà Nước Việt Nam làm tay sai cho quan thầy Trung quốc và hoàn toàn thả lỏng việc tràn lan này, thậm chí ai nói đến xâm lăng từ Trung quốc là bị đàn áp. Các doanh nghiệp Việt Nam bị xâm lăng Kinh tế Trung quốc tàn hại. Dân chúng bị hàng độc hại giết chết trong thời gian. Doanh nghiệp và Dân chúng cũng có quyxền TỰ VỆ bằng cách đốt những kho hàng Tầu giống như Tây phương đã phải thiêu hủy những thứ hàng làm hại sức khỏe dân chúng.

 

BẠO ĐỘNG phải xẩy

ra như một định mệnh

            Chúa Giêsu cách đây hai ngàn năm đã đi giảng thuyết về lòng nhân ái, lòng tha thứ, bất bạo động trước một quyền lực quân đội lấy giết người để mở Đế quốc La-Mã. Nhưng Ngài đã một lần lấy roi quất những cánh con buôn, đạp đổ những quầy hàng của họ trong Đền Thánh Jérusalem vì thấy những kẻ buôn bán gian xảo sử dụng  Đền Thờ như nơi trộm cướp tội lỗi. Ngài làm BẠO ĐỘNG để bảo vệ sự thánh khiết nơi Đền Thờ.

            Chúng tôi rất đắc ý với câu chuyện ngụ ngôn đứa trẻ buộc phải BẠO ĐỘNG mà Đức Giám Mục Kontum kể trong bài giảng của Ngài. Một người lớn cậy sức mạnh ức hiếp một đứa trẻ con vốn yếu đuối và sợ hãi người lớn đầy sức mạnh hung ác. Một hôm người lớn đó nhấn đứa trẻ xuống nước. Đứa trẻ rán chịu đựng rồi nhoi lên thở. Người lớn lại nhấn nước đứa trẻ lần thứ hai. Đứa trẻ vì sợ sệt nên cũng ráng nín hơi chịu đựng rồi nhoi lên thở được. Người lớn lại nhấn nó xuống nước lần thứ ba. Đứa trẻ muốn kiên nhẫn ráng chịu nữa. Nhưng lần này nó thấy yếu sức có thể bị chết ngộp, nên nó gồng sức vào hai chân đạp thật mạnh vào người lớn để nhô lên trên mặt nước cứu sống mình. Nó đã làm BẠO ĐỘNG để cứu sống mình.

            Trong những vần Thơ của Thương binh NGUYỄN CUNG THƯƠNG, chúng tôi cũng thấy người thương binh đã chịu đựng những cảnh khổ uất ức để rồi viết lên vần Thơ kêu gọi đồng đội từ nước ngoài, vốn khuyên anh hãy kiên nhẫn “bất bạo động“ để “tháo gỡ độc tài“ giống như đảng Việt Tân kêu gào như khẩu hiệu, gửi súng cho anh để anh làm BẠO ĐỘNG dù phải chết. Anh viết:

 

GỬI SÚNG CHO TAO

Nguyễn Cung Thương, Sàigòn, VN

                                   Tao cụt một chân một tay,

                                   Nhưng còn một tay

                                   Viết thư giùm cho thằng mù hai mắt

…………………

                                   Có điều tao không thể hiểu

                                   Bao nhiêu năm qua

                                   Chúng mày cứ mãi dặn dò

                                   Thế giới văn minh, đừng làm gì bạo động

                                   Liệu chúng mày có thể hoà hợp được không

                                   Với lũ kên kên hổ báo?

                                   Những con thú cực kỳ giầu có

……………….

                                   Chúng tao lết lê trên thành phố Cáo Hồ

                                   Nên biết rõ từng tên đại ác

                                   Trên bàn tiệc máu xương dân tộc

                                   Nhà hàng nào chúng cũng ăn nhậu

                                   Bé gái nào cũng bị chúng mua trinh!

                                   Chúng ta sẽ tỉa từng thằng

                                   Đất nước cần nhiều "quốc táng"

                                   Bớt được mạng thằng Cộng Sản nào

                                   Thì địa ngục xã hội chủ nghĩa này

                                   Còn có chút sáng láng hơn

………………….

                                   Hãy gửi về cho chúng tao vũ khí

                                   Thằng cụt tay sẽ chỉ cho thằng mù mắt bấm cò

                                   Thằng còn chân sẽ cõng thằng què quặt

                                   Trận chiến sau cùng này sẽ không có Dương Văn Minh!

 

Nguyễn Cung Thương, Sàigòn, VN

 

Dân vốn hiền lành, nhưng chính CSVN

gieo mầm BẠO ĐỘNG trong lòng dân

            Dân chúng Việt Nam vốn gốc đồng nội, tâm tình hiền lành như thiên nhiên đồng nội bát ngát lúa xanh non. Tâm tình không bạo động như dân A-rập sống giữa sa mạc cát khô cứng. Dân Việt Nam cũng không thể chết đói khi sống giữa những đồng bằng bát ngát, với sông ngòi chằng chịt, với biển cả mênh mông bên cạnh. Cái địa vực sống ấy tạo một tâm tình hòa bình, hiền lành.

            BẠO ĐỘNG không phải là tính tình của dân chúng Việt Nam, cũng không phải là một chủ trương.  BẠO ĐỘNG chính là do CSVN gieo mầm trong lòng dân và với những chục năm trường, những tội ác, những bất công chồng chất lên đầu dân để tạo lòng người UẤT ỨC. Từ lòng UẤT ỨC này, những Phong trào đấu tranh tự phát mà chúng tôi kể ra trên đây sẵn sàng làm BẠO ĐỘNG như Chúa Giêsu đã đạp đổ những quầy hàng trong Đền Thờ, như đứa trẻ yếu đuối đã dồn sức vào hai chân để đạp kẻ hung dữ mà cứu sống mình, như một thương bình sẵn sàng nổ súng dù biết mình đã là tàn tật.

            Trách nhiệm việc bùng nổ BẠO ĐỘNG ở Việt Nam chính là do đảng CSVN độc tài chất chồng tội ác lên dân làm dân UẤT ỨC đến cổ họng.

 

Viễn tượng BẠO ĐỘNG

đến như định mệnh

 

            Trong những Phong trào đấu tranh kể ra trên đây, chỉ có Phong trào 130 Trí thức đòi QUYỀN THỰC THI XÃ HỘI DÂN SỰ còn tuyên bố chuyển đổi chính trị hiện hành trong ÔN HÒA. Thực ra việc ÔN HÒA hay BẠO ĐỘNG không thể biện luận, tuyên bố được như một chủ trương trên trang giấy viết, mà nó là một tích lũy từ tâm tình để bật thành hành động. Hãy xét từng Phong trào với lực lượng khả thể sẵn sàng BẠO ĐỘNG và sẽ BẠO ĐỘNG nếu CSVN vẫn cố thủ giữ nguyên Cơ chế hiện hành để tiếp tục cai trị Độc tài và cướp của và đàn áp dân.

            Chúng tôi vừa nói đến chữ “NẾU“, nghĩa là viễn tượng BẠO ĐỘNG có hay không trong một điều kiện CSVN hủy bỏ Cơ chế hiện hành trong ÔN HÒA. Cái nhìn của chúng tôi về viễn tượng BẠO ĐỘNG như một ĐỊNH MỆNH phải đến, nghĩa là không có chữ “NẾU“ nữa hay đúng hơn CSVN bất lực không thực hiện được chữ “NẾU“ ấy vì những lý do sau đây:

=>       Điều 4 Hiến Pháp tiên thiên cho đảng CSVN độc quyền cai trị, nghĩa là Điều 4 đó coi dân như cây cỏ, súc vật hay nô lệ thuộc quyền sở hữu của đảng. Nó tạo nên một quyền lực hoàn toàn PHI NHÂN BẢN. Cái quyền lực phi Nhân Bản này trở thành một “ộng kẹ hung dữ “ vô hình nhưng hiện diện khắp nơi khiến chính những cá nhân đảng viên phải sợ sệt không dám nhúc nhích. Cái ông kẹ hung dữ phi nhân bản này làm cho chính Bộ Chính trị phải tê liệt không dám có những quyết định công khai. Tỉ dụ cụ thể là tội ăn cướp của Nguyễn Tấn Dũng tầy đình mà Bộ Chính trị vẫn trùm chăn trốn bất lực.

=>       Đảng viên CSVN từ lớn đến bé đã tham nhũng bẩn thỉu, mỗi đứa ngậm cục xương trong mõm như những con chó. Khi con chó ngậm cục xương rồi thì nó cố thủ ngậm chặt cục xương không nhả ra. Nó chỉ còn nghĩ đến mọi cách bảo vệ cục xương đang ngậm trong mõm. Những kêu gọi sửa đổi Cơ chế hiện hành có nghĩa là đàn chó CSVN phải nhả những cục xương ra theo lời khuyên. Chúng không nhả cục xương đã ngậm được ra đâu trừ khi phải lấy cây gậy đập vào đầu những con chó ấy thì mới mong chúng chịu nhả cục xương ra. Đó là ý nghĩa ĐỊNH MỆNH BẠO ĐỘNG phải xẩy ra đập đầu đàn chó để chúng nhả ra cục xương.

            Cái ông kẹ vô hình hiện diện khắp nơi như bóng quỷ dữ làm cho những cá nhân đảng viên và ngay cả Bộ Chính Trị phải sơ sệt không dám hé họng nói đến việc bỏ Điều 4 Hiến Pháp để thay đổi Cơ chế vì sợ ông kẹ nghe được mà làm hại cá nhân mình. Đàn chó ngậm cục xương rồi thì khó lòng nhả ra khi chúng ta chỉ nói ÔN HÒA. Như vậy đảng CSVN không thể thực hiện được chữ “NẾU“ mà chúng tôi đặt ra trên đây. Chính vì vậy mà dân chúng, để thoát khỏi cảnh nô lệ, phải dùng BẠO ĐỘNG trừ khử đi cái ông kẹ quỷ sứ vô hình được tạo nên do ĐIỀU 4 HIẾN PHÁP và đập trên đầu đàn chó để chúng nhả cục xương ra. BẠO ĐỘNG đến như một định mệnh vì chính đảng CSVN bất lực sửa đổi.

 

Hải ngoại có thể làm gì

hay không nên làm gì ?

 

Trước những Phong trào NỔI DẬY đã bắt đầu thực sự ở Việt Nam, chúng tôi nhắc tới  ba điểm sau đây:

(i)        Chủ lực DỨT BỎ CƠ CHẾ CSVN là từ Quốc nội chứ không phải từ Hải ngoại mang Cách Mạng về giải phóng Quê Hương.

(ii)       Nắm chắc điểm này để nhận biết thực chất Hải ngoại chỉ là Lực lượng yểm trợ cho những Phong trào đang NỔI DẬY tại Quốc nội mà thôi.

(iii)      Hãy dẹp bỏ việc Hải ngoại mơ mộng chạy theo Quốc tế, Mỹ, Anh, Pháp… hoặc Liên Hiệp Quốc để van xin họ cứu Dân Tộc mình. Việc làm này có thể tạo ảo tưởng cho Quốc nội làm giảm ý chí đấu tranh.  Nhiều khi việc làm này có thể bị coi như tung hỏa mù dùm CSVN để làm lạc hướng đấu tranh đang NỔI DẬY tại Quốc nội.

            Chính ở cái điểm thứ ba này (Điểm (iii)) mà mà chúng tôi đọc được trên Diễn Đàn một số ý kiến phản đối và yêu cầu nêu ra những gì mà Hải ngoại nên làm để yểm trợ những Phong trào NỔI DẬY tại Quốc nội

 

Những điều Hải ngoại không nên làm

            Một số những hô hào đấu tranh ở Hải ngoại có pha mùi tư lợi cá nhân hay nhóm: danh riêng hay quyền lợi. Thực vậy, có những người viết trên diễn đàn để người khác biết đến tên tuổi của mình. Có những người hay những nhóm chạy theo các Nghị viên Quốc Hội, những Tổ chức quốc tế hay những Chính quyền nước ngoài vì quyền lợi kiếm chác vật chất nào đó hoặc để có đà đưa đẩy để có thể nhẩy bàn độc chính trị giữa Cộng đồng Việt Nam Hải ngoại hoặc có vị trí sau này khi Quốc tế dàn xếp với CSVN. Những đợt hô hào Hòa Giải Hòa Hợp, “Đối Thoại“ như nhóm Hoàng Duy Hùng… cũng có pha ý tưởng nhẩy bàn độc kiếm chác những mẩu bánh rơi rụng do CSVN quẳng xuống cho mà hớp.

            Ở điểm thứ ba trên đây, chúng tôi viết tóm tắt và rõ rệt:  “Hãy dẹp bỏ việc Hải ngoại mơ mộng chạy theo Quốc tế, Mỹ, Anh, Pháp… hoặc Liên Hiệp Quốc để van xin họ cứu Dân Tộc mình. Việc làm này có thể tạo ảo tưởng cho Quốc nội làm giảm ý chí đấu tranh.  Nhiều khi việc làm này có thể bị coi như tung hỏa mù dùm CSVN để làm lạc hướng đấu tranh đang NỔI DẬY tại Quốc nội.”.

            Viết như vậy vì những lý do sau đây:

*          Thực tế Quốc tế Tây phương, qua vụ giải quyết vấn đề Syrie, cho chúng ta thấy rằng các Chính quyền Tây phương thụt lùi trước những vấn đề Nhân quyền, Tự do, Dân chủ…, mà chỉ nói đến Quyền lợi vật chất và An ninh cho nước họ. Hiện nay các nước Tây phương đang túng tiền và họ khó lòng bỏ tiền và nhân lực ra can thiệp tốn kém để đem Nhân Quyền, Tự do, Dân chủ tặng cho Dân Việt Nam.

*          Lý do nữa là Dân Tộc Việt Nam phải nắm lấy chủ động trong việc giải quyết số phận của mình. Dân Tộc Việt đã phải trải qua ba kinh nghiệm đau đớn khi Quốc tế đưa những Giải quyết trên đầu trên cổ mình: (i) Hội Nhị Quốc tế chia đôi đất nước; (ii) Hội Nghị Quốc tế đình chiến kiểu da báo ở Miền Nam Việt Nam; (iii) Hội Nghị Hòa bình Paris để CSVN xâm lăng trọn Miền Nam năm 1975. Chúng ta không để cho Quốc tế quyết định cho số phận Dân Tộc VN nữa mà chính là quần chúng Việt Nam đứng lên giải quyết trực tiếp với tà quyền CSVN tại Quốc nội, chứ không tại Geneva, Paris hay New York, Washington…

*          Điều cần phải tránh nữa là những Phong trào đấu tranh ở Hải ngoại  tạo ảo tưởng cho Quốc nội khiến ý chí kiên cường đấu tranh tại Quê Hương bị giảm xuống. Hãy nhắc đến Phong trào Thỉnh Nguyện Thư van xin TT.Obama xẩy ra giữa lúc Gia đình Oâng ĐOÀN VĂN VƯƠN quyết liệt với CSVN. Phong trào “Triệu con tim một tiếng nói “ không hề đả động đến Oâng ĐOÀN VĂN VƯƠN mà chỉ nhắc tới một Nhạc sĩ Việt Khang.

*          Còn tệ hại hơn nữa là vô tình hay hữu ý, một số việc đứng lên đấu tranh ở Hải ngoại có thể hiểu là trong chủ ý của CSVN tung hỏa mù để làm lạc hướng cái TỬ HUYỆT của CSVN tại Quốc nội.

*          Chúng ta cũng phải nghĩ rằng nếu Hải ngoại cứ chạy theo những Chính quyền nước ngoài, thì CSVN lợi dụng việc chạy theo van nài này để tuyên truyền tại Quốc nội rằng việc đấu tranh hiện nay là do “thế lực thù địch“ hải ngoại thúc đẩy và tài trợ. Việc tuyên truyền vu khống nhằm làm giảm giá trị tự phát tại Quốc nội.

 

Những điều Hải ngoại nên làm.

Chúng ta chỉ là Lực lượng yểm trợ cho Lực lượng đấu tranh thực sự tại Quốc nội. Ơû vị trí yểm trợ, Hải ngoại phải theo sát những Phong trào đấu tranh tại Quốc nội, chứ đừng tùy hứng hay vì danh hão hoặc quyền lợi riêng cá nhân và nhóm mà phát động ra những kêu gào đấu tranh không ăn nhập gì với Quốc nội.  Việc yểm trợ chính yếu của Hải ngoại là Thông Tin:

*          Báo Đài của CSVN là độc chiều tuyên truyền, ngụy tạo để làm lạc hướng quần chúng. Từ Hải ngoại, chúng ta sử dụng hệ thống Thông Tin “từ trời rơi xuống“ để phổ biến rộng rãi ở Quốc nội những đợt đấu tranh hiện nay. CSVN là những con chó đang ngậm cục xương. Chúng chỉ muốn yên thân với cục xương và sợ hãi quần chúng dùng gậy đập trên đầu chúng. Hãy phổ biến về Quê Hương cái viễn tượng BẠO ĐỘNG của quần chúng bắt đầu từ Phường, Quận, Tỉnh để cuối cùng về Trung ương. Lúc này NỔI DẬY ồ ạt chưa thực hiện được vì lực lượng Công an, Quân đội được huy động đông đảo để đàn áp. Hãy bắt đầu NỔI DẬY từ những đơn vị nhỏ để xé lẻ lực lượng đàn áp ra mà tỉa từng tên. Liệt sĩ ĐẶNG NGỌC VIẾT đã làm như vậy.

*          Tại nước ngoài, thay vì ký tên Thỉnh Nguyện Thư, Kiến Nghị… gửi lên Liên Hiệp Quốc, Hoa kỳ, Anh, Pháp… để van xin họ cứu dân mình, thì hày gửi cho họ những Bản Tin về những Phong trào đấu tranh quyết tử tại Quốc nội. Về phương diện này, nên gửi những Bản Tin đấu tranh tại Quốc nội cho những Tổ chức đầu tư Quốc tế, những Phòng Thương mại quốc gia, cho những Công ty Liên Quốc gia đến Việt Nam khai thác nhân công. Việc đầu tư  tùy thuộc chính yếu về tình hình An Ninh của một nước hay không.

 

Một ý kiến hỗ trợ BẠO ĐỘNG

mà Hải ngoại có thể làm

            Tuần trước, khi viết bài Viễn Tượng BẠO ĐỘNG của quần chúng, thì tuần này một vị Lão thành Cách Mạng từ Paris gọi điện thoại cho chúng tôi để góp ý:

            “Công an CSVN đã dùng tiền thuê đám côn đồ xã hội đen để đánh đập bà con hiền lành đến bể đầu. Tỉ dụ ở những vụ như Thái Hà trước đây và mới đây là Mỹ Yên. CSVN dùng tiền Hồ để thuê xã hội đen. Tại sao từ Hải ngoại, chúng ta không dùng tiền Đô-la để thuê đám xã hội đen đánh Công an hay con cái Công an. Từ Hải ngoại, dùng tiền Đo-la mà thuê, thì đám xã hội đen thích Đô la hơn tiền Hồ “.

            Lời góp ý của Vị Lão thành Cách Mạng rất là khả thi vậy !

 

Giáo sư Tiến sĩ NGUYỄN PHÚC LIÊN, Kinh tế

Geneva, 17.10.2013

Web: http://viettudan.net/

 

 


Featured Post

BẠN TÔI: ĐẠI ÚY TRẦN QUANG HIỆP

 https://www.facebook.com/groups/160591528349491/permalink/723350692073569/ https://www.youtube.com/watch?v=oqhFQFR2-JM Chuyện Xứ Xã Nghĩa r...

Popular Posts

Popular Posts

My Blog List