Robot Cop - Cảnh Sát Họ Ðinh
Anne Khánh Vân - Việt Báo Ngày
27/4/2013
"Viết Về Nước Mỹ"
Kỹ Thuật Ðã Kinh Hồn -
Văn Hoá Mới Siêu Tuyệt
* Truyện RoboCop là giả
tưởng - Chuyện cảnh sát họ Ðinh là đời sống *
Tác giả
Anne Khánh Vân đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2007 với bài viết
"Duyên Nợ Với Nước Mỹ," kể chuyện gia đình có ông bố từng được
người Mỹ nhận làm con nuôi, mà suốt 50 năm thăng trầm, cả nhà vẫn cứ hụt
mãi cái hẹn với Hoa Kỳ.
Chuyện cảm động nhất là bài viết đã góp phần biến
giấc mơ thành sự thật khi tác giả vận động và hoàn tất mọi giấy tờ để đưa
ba má từ Việt Nam qua Mỹ theo thủ tục khẩn cấp hầu dự lễ phát giải và du
lịch Mỹ Quốc. Anne Khánh Vân sinh năm 1974 tại Saigon, tốt nghiệp kinh tế -
tài chính kế toán tại Pháp, hiện sống và làm việc tại Virginia.
Bài viết
mới của cô kể về phép lạ y khoa Hoa Kỳ dành cho một viên cảnh sát gốc Việt
Nam: cải tử hoàn sinh khi tim đã ngừng đập, và ráp nối tuyệt hảo thân thể
đã bị gẫy vỡ nhiều nơi. Trân trọng giới thiệu bài này, khi vừa được Việt
Báo đăng tải.
***
Chuyện của Tháng, của Năm, hay
Chuyện Khó Quên?
Tin địa phương (CBS-DC, All News
99.1 WNEW):
Một vụ
tai nạn gây chết người ở Annandale, thuộc quận Fairfax, tiểu bang Virginia.
Một
người đàn ông đã chết và một sĩ quan cảnh sát bị thương nặng sau cuộc rượt
đuổi với kết thúc là một cái đụng trực diện khốc liệt. Một phần đường
Little River Turnpike (Route 236) phải đóng trong vòng gần sáu giờ, khuya
sáng ngày thứ Năm, 28 tháng Hai.
Cuộc
rượt đuổi bắt đầu ngay sau nửa đêm khi các sĩ quan cảnh sát đến giải quyết
một sự xáo trộn tại một ngôi nhà trên dãy 4800 đường Tapestry. Người đàn
ông ở ngôi nhà đó được xác định 40 tuổi tên Cicero I. Liberea. Ông ta nói
chuyện qua loa rất nhanh với cảnh sát rồi tháo chạy vào một chiếc xe SUV
màu trắng và tẩu thoát.
Cảnh sát
cho biết họ đã cố gắng ngăn chặn người đàn ông. Hắn ra khỏi đường Roberts
và nhập vào đường 236. Cảnh sát tiếp tục rượt chiếc SUV từ các làn đường
hướng đông khi Cicero lái cùng hướng ở phía đường đối diện.
Một phát
ngôn viên cảnh sát cho biết khoảng bốn dặm trước vụ đụng trực diện khốc
liệt với xe cảnh sát, Cicero suýt đụng vào nhiều xe trên đường vì tốc độ
của ông quá cao. Xe cảnh sát trong tai nạn là xe đến tiếp viện từ hướng
ngược lại, trên cầu vượt I-495 khoảng 12:30 am.
Cicero, không
có địa chỉ cố định, đã bị chết trong vụ đụng, cảnh sát nói.
Cái đụng
trực diện làm nhân viên cảnh sát bị kẹt bên trong xe cho đến khi cấp cứu
đến cắt mui xe để cứu nhân viên cảnh sát. Anh ta được đưa tới bệnh viện với
rất nhiều vết thương trầm trọng. Cảnh sát cho biết người cảnh sát trong tai
nạn 28 tuổi, trực thuộc Hạt Mason. Hiện vẫn chưa rõ ma túy hay rượu là yếu
tố trong vụ tai nạn. Sự việc đang được điều tra.
Ðó chỉ là bản tin nhanh trên Radio và báo CBS địa phương vùng thủ đô DC của
Hoa Kỳ. Chi tiết về tai nạn, nhất là phần hậu tai nạn để cứu sống người
cảnh sát, mới thật đáng kể. Phép lạ!
Người
cảnh sát trong tai nạn khốc liệt đó là một người Việt Nam họ Ðinh. Bản tin
viết “Xe cảnh sát trong tai nạn là xe đến tiếp viện từ hướng ngược lại” cho
thấy nhiệm vụ của cảnh sát Ðinh là chận đầu kẻ đào tẩu.
Tại hiện
trường, xe cứu thương có mặt ngay tức khắc. Vận tốc của xe tuần cảnh khoảng
65 dặm một giờ. Vận tốc của chiếc SUV nhanh gấp đôi: hơn 120 dặm một giờ
(200km/giờ). Khi xe SUV đụng trực diện xe tuần cảnh, xe tuần cảnh bị tông
văng lùi cách nơi hai xe đụng nhau 102 bộ (feet, 30 thước). Phần đầu xe SUV
của nghi can bể vụn trên khắp đoạn dài của tai nạn khiến người lái chết
ngay trong tai nạn. Xe tuần cảnh của cảnh sát Ðinh là xe đời mới vừa ra lò,
do đại uý Lee cấp một tuần trước. Xe dài 12 feet (bốn thước), được trang bị
đầy đủ cơ phận để có thể sống còn trong một tai nạn, nhưng vẫn thun dúm lại
còn 8 feet sau tai nạn. Cảnh sát Ðinh bị kẹt cứng bên trong.
Không có cách nào khác cứu cảnh sát Ðinh ra khỏi xe ngoài việc phải cưa đứt
nóc xe. Nhưng vẫn chưa mang cảnh sát Ðinh ra được. Phải kéo giãn một vài
nơi vừa đủ khoảng trống mới lấy được thân thể gẫy nhiều đoạn của cảnh sát
Ðinh ra ngoài. Kiểm tra nhịp tim: Không còn!
Hiện
trường không mấy xa bệnh viện hiện đại nhất của quận Fairfax. Cảnh sát Ðinh
được tức khắc đưa đến đó.
Khoảng hơn nửa tiếng sau tai nạn, có người đến gõ cửa
nhà người thân cảnh sát Ðinh.
Viên cảnh sát Long Ðinh - trước tai nạn
Phép Lạ
Thứ Nhất
Khi ông
Ðinh cha được đưa đến bệnh viện, có khoảng ba tiểu đội cảnh sát đứng xếp
hàng ở sảnh ra vào, trang nghiêm chào. Ðồng đội và cấp trên của cảnh sát
Ðinh xem anh như đã chết. Họ chào cha anh như nghi lễ chia buồn người thân
của người “quá cố”. Ông Ðinh cha nhìn cảnh này nghĩ bụng, “Vậy là rồi đời
thằng con tui rồi!” Ông không còn giữ được bình tĩnh, la làng: “Con tui
đâu, nó ra sao rồi? Cho tui thấy mặt nó.” Ông muốn quỵ xuống. Một vài
đồng đội của cảnh sát Ðinh đến đỡ ông đứng lên và nói, “Mr Dinh, please
stand, please stand.” Họ dìu ông Ðinh cha đến nơi cảnh sát Ðinh đang nằm.
“Trời
ơi, còn mặt mũi gì nữa đâu mà nhìn. Mặt nó méo mó, xương hàm gẫy nhiều
khúc, móp xọp vào trong. Toàn thân bất động.” – Ông Ðinh cha kể lại chi
tiết cho tôi nghe.
Nhìn
được con chỉ trong giây lát, ông Ðinh cha phải ra ngoài. Cả chục bác sĩ và
y tá đang quây quần bên cảnh sát Ðinh. Họ đang cố kéo lại nhịp tim của cảnh
sát Ðinh. Sau một lúc, nhiệm mầu thay, tim cảnh sát Ðinh bừng đập lại,
nhưng dĩ nhiên anh ta không tỉnh, vẫn mê man.
Chân
phải của cảnh sát Ðinh gẫy 3 nơi: ở gần khuỷ mắt cá, trên ống quyển, và
trên đùi gần háng.
Chân
trái gẫy 2 nơi. Tay phải gẫy 2 nơi. Xương vai gẫy 2 nơi. Và hàm thì gẫy
nhiều nơi. Từng chiếc răng sút ra khỏi hàm.
Vì phải
đợi hơi lâu trong khi nhân viên cấp cứu cưa nóc xe tuần cảnh để lấy cảnh
sát Ðinh ra, anh bị ngộp; và cũng vì tốc độ bị đụng khá mạnh và lực văng
lùi lại sau khá xa, anh hút đầy khói và bụi cháy của tai nạn vào phổi. Việc
kế tiếp sau khi mang lại được nhịp tim cho cảnh sát Ðinh là làm sạch phổi.
Ðinh lên sốt cao vì phổi bị nhiễm trùng. Các bác sĩ phải dùng một hệ
thống như máy hút bụi để hút tất cả bụi bẩn ra ngoài và làm sạch phổi trở
lại, trong khi Cảnh sát Ðinh vẫn mê man.
Bên
ngoài, đường 236 bị đóng hơn 6 tiếng để dọn dẹp hiện trường. Ở nhà thương,
cũng là những giây phút “run như run Thần Tử thấy Long nhan, run như run
hơi thở chạm tơ vàng”…"Tử Thần thấy Long nhan", tức là Tử Thần
thấy mặt của Long rồi. Cảnh sát Ðinh tên Long!
Vì chưa
thể xác định độ trầm trọng của việc não bộ bị chấn thương và sự hôn mê, các
bác sĩ chưa thể giải phẫu những chỗ gẫy. Dù đã cứu lại được nhịp tim, nhưng
cảnh sát Ðinh vẫn có thể “đi luôn” bất cứ lúc nào nếu cơ thể anh không chịu
nổi cuộc giải phẫu, dù là một giải phẫu nhỏ. Não bộ và toàn thân anh như
hoàn toàn “tắt điện”. Phổi đã sạch nhưng bị giập. Anh được khoét một lỗ
xuyên qua vành bụng để đưa chất dinh dưỡng vào thẳng bao tử. Xung
quanh anh, hàng trăm dây nhợ.
Có lúc,
các bác sĩ đã tính cả cách tách rời não bộ ra và nuôi sống nó riêng biệt ở
bên ngoài, trong khi chờ giải quyết lại từng bộ phận bị gẫy hoặc đang ngưng
hoạt động khác vì tình trạng não của cảnh sát Ðinh cũng rất trầm trọng.
Giữa lớp sọ và não bên trong cũng có li ti những mãnh vụn của xương hàm khi
vỡ và vô số máu bầm. Nhưng rồi cuối cùng họ đã quyết định vẫn để nguyên não
dính liền với cơ thể. Không đụng đậy gì cả. Các bác sĩ lại tiến hành việc
hút những mãnh vỡ và máu bầm giữa lớp sọ và não.
Nói
chuyện thì nghe có vẻ đơn giản như việc nhồi nắn hình nhân từ đất sét. Nhưng
chúng ta dư biết nó phức tạp và đòi hỏi trình độ hiện đại, tinh vi và chính
xác đến mức nào trên thực tế khi các bác sĩ phải thực hiện công việc ấy.
Chân
phải của cảnh sát Ðinh được kéo dài ra hơn 1 feet (hơn 30 phân) để dây gân
chằng của chân không bị thun lại trong thời gian chờ đợi được giải phẫu.
Làm sao kéo chân dài ra? Ở xương mắt cá, họ khoan một lỗ và cho một thanh
platinum xuyên qua. Sau đó họ cột vào thanh platinum một trọng lượng đủ
nặng thòng xuống để trì dây chằng căng ra. Nhìn cảnh sát Ðinh nằm trên
giường, chân phải dài hơn chân trái hơn một feet, 30 phân.
72 giờ
đầu “chết đi thở lại”, dưới sự săn sóc và quan sát đặc biệt của cấp cứu hồi
sinh, là thời gian có thể gọi “kinh khủng” nhất phải trải qua, không phải
với chính cảnh sát Ðinh, vì anh đang còn “du ngoạn” tận nơi đâu, chẳng hề
hay biết chuyện gì đã và đang xảy ra với mình. Kinh khủng và căng thẳng là
với cha mẹ anh, người thân của anh, bạn bè đồng nghiệp của anh và ngay cả
với ê-kíp bác sĩ giỏi nhất của nước Mỹ!
Từ sau
hôm xảy ra tai nạn, được tin về em Long (cảnh sát Ðinh), tôi cứ chốc chốc
lại nghĩ tới em, lại cầu nguyện cho em. Lỡ giựt mình trong đêm, tôi cũng
thầm cầu nguyện cho Long-nhỏ tai qua nạn khỏi, Trời Phật thương giúp em hồi
sinh, lành lặn, tỉnh táo với đầy đủ trí khôn ngoan. Trong sở làm của tôi
cũng xôn xao vì tin vụ tai nạn. Khi biết cảnh sát Ðinh là con trai một anh
bạn của tôi, mọi người đều muốn góp lời cầu nguyện thêm cho em.
Thêm Phép Lạ
Ðã không
phải chỉ vài người chúng tôi cầu nguyện. Cũng không phải chỉ một trăm hay
một ngàn người cầu nguyện. Hơn thế nữa. Hơn rất nhiều. Gia đình em, người
thân quen của em, toàn bộ cảnh sát trong quận Fairfax, kể cả những cảnh sát
trong vùng DC/VA, rồi cả những người không hề quen biết, chỉ xem tin qua
báo đài… Họ cũng cầu nguyện. Và quả thật đã có phép lạ để cảnh sát Ðinh vẫn
thở và có vẻ “hợp tác”, chịu đựng nổi các cuộc giải phẫu.
Bắt đầu
bằng những giải phẫu đơn giản nhất. Ðơn giản là so với những giải phẫu trầm
trọng nhất trong những chấn thương trên cơ thể cảnh sát Ðinh, chứ không
phải những giải phẫu đơn giản nhất trong y khoa, vì vết thương nào trên
người cảnh sát Ðinh cũng thuộc loại “khó nuốt”, không biết sau giải phẫu
chuyện gì sẽ xảy ra.
Cảnh sát
Ðinh được giải phẫu chân phải, rồi chân trái. Những vết gẫy được đo đạc kỹ
lưỡng và được gắn phụ thêm bằng những thanh platinum giúp chỗ gẫy có thể tự
tạo lại xương và một khi giải phẫu xong và hai chân lành thì chúng phải cao
bằng nhau.
Mỗi cuộc giải phẫu cho mỗi nơi được kéo dài từ khoảng hai đến ba
tiếng. Sau mỗi cuộc giải phẫu phải đợi xem sức chịu đựng và phản ứng của cơ
thể của anh ta ra sao rồi mới tiếp tục giải phẫu kế tiếp. Có ngày, cảnh sát
Ðinh trải qua 3 cuộc giải phẫu. Dù khả năng y khoa của bệnh viện Fairfax
thuộc hạng nhất nước Mỹ, các bác sĩ vẫn luôn xác nhận “chúng ta đã liên tục
nhận phép lạ”. Cơ thể của cảnh sát Ðinh “hợp tác” với các giải phẫu rất hài
hòa.
Vài ba
bữa tôi lại gọi điện thoại cho ông Ðinh cha hỏi tin con ông. “Nó chỉ nhúc
nhích những ngón chân khi được kêu tên. Nó vẫn chưa tỉnh nhưng coi như có
những dấu hiệu nghe.” Ðã hơn 2 tuần. Chưa được thăm viếng nhiều vì em vẫn
trong tình trạng theo dõi đặc biệt.
Ðến lúc
phải giải phẫu bộ phận bị thương nặng nhất: Hàm.
Khi hai xe
đụng nhau, đầu xe SUV thì nát nhừ vì nó mềm hơn đầu xe tuần cảnh. Ðầu xe
tuần cảnh thì bị thun dúm lại, vành tay lái gẫy, quả cầu khí (airbag) của
xe tuần cảnh mở ra. Khi xe bị bắn mạnh về phía sau với vận tốc của SUV hơn
120 dặm một giờ, rồi ngừng lại thật nhanh, quả cầu khí lúc ấy đã vỡ. Không
còn cái để bảo vệ, đầu của cảnh sát Ðinh đập mạnh về phía trước và va vào
trụ của tay lái không có vành xung quanh. Hàm của em vì vậy bị gẫy nhiều
khúc, khuôn mặt méo mó, móp xọp vào trong.
Ca giải
phẫu được dự trù kéo dài trong vòng 8 tiếng, gồm hai nhóm bác sĩ: nhóm đầu
tiên là giải phẫu để gắn liền các xương hàm lại; ngay sau đó nhóm bác sĩ
thẩm mỹ phải tiếp tục công việc làm đẹp cho con trai ông Ðinh cha. Cứ nghĩ
trên mặt cảnh sát Ðinh sẽ phải có nhiều vết xẹo khâu vá, nhưng không. Họ
làm mọi thứ từ bên trong vòm miệng. Luồn vào trong ruột của xương hàm những
sợi platinum như bê tông phải có cốt thép, để từ đó xương hàm tái tạo lại
theo đúng khuôn mẫu. Từng chiếc răng được gắn vào hàm. Sau đó họ khớp
nguyên cả hàm lại trong tình trạng đó trong vòng hai tuần lễ để “bê tông”
an toàn khô cứng.
Kết quả
phân tích tai nạn cho biết, khi xe bị đụng mạnh và thun dúm lại, khoảng
cách từ lưng ghế cảnh sát Ðinh ngồi đến trụ của tay lái chỉ khoảng 1 feet.
Nhờ cảnh sát Ðinh nhỏ con và có mặc áo giáp bảo vệ đạn, nên xương sườn lồng
ngực không bị gẫy bẹp; chân cũng không mấy dài, nên chỉ bị gẫy “bấy nhiêu”
khúc, và đầu không bị đội lên nóc xe để có thể vỡ luôn cả sọ.
Hôn Mê
và Lai Tỉnh
Sau hai
tuần lo âu chờ đợi và cầu nguyện, cảnh sát Ðinh vẫn chìm sâu trong hôn mê.
Trong
suốt thời gian em còn hôn mê, lúc nào trong phòng cũng phải có người. Vì
không biết khi em tỉnh, thần kinh em ra sao. Có sẽ hốt hoảng, có sẽ la khóc
vùng vẫy, có sẽ tháo chạy,… trong khi cơ thể em chưa thể đứng lên được.
Ngoài người thân và y tá, đồng nghiệp cũng thay phiên nhau luôn có mặt
trong phòng, 24 giờ trên 24 giờ. Mỗi ngày có khoảng hai ba chục cảnh sát
đến thăm chừng. Luôn có hai cảnh sát gác ngoài cửa phòng. Chẳng biết ngoài
việc thăm chừng bạn mình có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, cơ quan cảnh sát
có mục đích nào khác khi cho cảnh sát canh chừng phòng em 24/24.
Sang
tuần thứ ba, cảnh sát Ðinh tỉnh lại. Có lẽ cũng nhờ được giải phẫu hàm
thành công, “hồn” em nhận ra khuôn mặt dễ thương của mình nên cuối cùng đã
chịu nhập vào lại thân xác, sau bao tuần rong chơi trên Long Cung. Khi
“hồn” nhập vào lại thân xác, nó bắt đầu có những cảm giác thể chất. Em mở
mắt, chưa nhận ra người đàn ông ngồi bên là cha mình. Thấy những giọt nước
mắt em từ từ lăn xuống. “Nó cảm nhận ra sự đau đớn trên toàn cơ thể từ đầu
xuống chân.” Ông Ðinh cha nhìn con rơi nước mắt.
Mọi
người xung quanh vẫn xa lạ. Em chưa nhận ra được người thân. Trí nhớ trống
rỗng. Em không nhớ chuyện gì đã xảy ra. Không hề biết mình đã trải qua bao nhiêu
trận giải phẫu thập tử nhất sinh. Một vài hôm sau, khi được nhắc, em biết
ra một số tên, nhưng vẫn lẫn lộn khi ráp tên với người.
Và rồi
em dần dà tỉnh táo hơn trong tình trạng nhẹ nhàng, đón nhận những lời giải
thích một cách bình tĩnh. Em được chuyển sang bệnh viện phục hồi các chức
năng thể lý (physical rehabs).
Gia đình em mang nhiều hình ảnh kỷ niệm đến cho em xem,
rồi kể những kỷ niệm họ có với nhau. Ðồng đội cũng thế. Từng tiểu đội trong
cùng khắp quận Fairfax và lân cận, mang hoa, quà, fund raising tuyên dương
công trạng cho cảnh sát Ðinh. Hình của từng tiểu đội có chữ ký của từng
người và những lời cổ võ dán kín tường của phòng anh. Với sự giúp đỡ phục
hồi trí nhớ thật tận tình cùng bao lòng thương yêu của mọi người thân, em
Long dần nhận ra cha, ra mẹ, những người thật gần với em.
Cơ thể em mỗi
ngày cũng dần nhớ lại chức năng của từng bộ phận. Em chưa ăn được vì răng
và hàm vẫn còn yếu, chưa thể nhai. Em chỉ húp chút ít nước súp mỗi ngày để cơ
thể quen dần lại việc phải ăn từ miệng, thức ăn phải đi qua thực quản, rồi
xuống bao tử; chứ không phải cứ có ống đi tắt xuống tận bao tử mãi.
Ðến Thăm
Em
Khi tôi
đến thăm cảnh sát Ðinh là 5 tuần sau tai nạn. Tôi đã tự chuẩn bị nhưng sao
vẫn cứ thấy xúc động trên đường đến bệnh viện. Không hình dung ra nổi kết
quả hiện đại của y khoa và tài năng của các bác sĩ Mỹ ra sao. Không biết
khuôn mặt của em Long “đẹp trai” lại đến mức nào. Nó tỉnh bao nhiêu. Không
biết khi thấy tôi, Long-nhỏ sẽ làm gì?
Tôi đến
phòng em và đến bên giường em đang nằm. Ngạc nhiên thay, em lên tiếng chào
tôi trước. “Chào chị!” Tôi cười tươi, nói với em, “Wow, em khỏe ru à hen.
Giỏi quá! Thương quá.”
Em đối
đáp rất bình thường, “Dạ, em khỏe từ từ rồi.”
Em vẫn nói tiếng Việt chậm rãi như tôi biết về em trước kia. Sinh ra ở Mỹ
nhưng em nói tiếng Việt khá rõ ràng, chỉ thỉnh thoảng pha đôi chút tiếng
Anh cho những chữ tiếng Việt em không biết. Tôi hỏi em tiếp một câu, “Em
nhớ chị là ai không?” Long trả lời, “Dạ không.”
Tôi cười
và nói, “Không sao. Chị sẽ có cái giúp em nhớ ra chị là ai.”
Ông Ðinh
cha cũng ngạc nhiên không biết tôi có cái gì để giúp em Long nhớ. Ông cười
và chờ đợi. Tôi nhìn thấy trong nụ cười đó là một nụ cười thật, sau bao
ngày đêm chẳng còn sức sống bên tình trạng của con trai.
Tôi lấy
ra một bức hình. Tôi chỉ mới in nó ra lần đầu tiên, trước khi đến bệnh
viện. Trước khi đưa nó cho bố con anh Ðinh xem, tôi hỏi Long nhỏ, “Em có
nhớ năm ngoái em về Việt nam không?” Long trả lời, “Dạ nhớ.” Dĩ nhiên
chuyện nhớ này là nhờ ba em đã nhắc lại và mang cả “kỷ vật” chiếc nón lá
Việt Nam vào treo trong phòng em nằm. Em cần hình ảnh, hình ảnh cụ thể. Em
cần âm thanh, tiếng cười nói của người thân. Bộ nhớ của em đang được tái
phối thức… như máy computer sau khi reformat phải được cài đặt lại từng
chương trình.
Em Long
nói em nhớ đã về Việt nam nhưng có lẽ đó chỉ là thông tin được cài đặt lại
chứ không phải nhớ thật, vì khi tôi hỏi thêm về những người em đã cùng về
Việt Nam hoặc gặp ở Việt Nam thì em không biết.
Tôi tiếp
tục cài đặt thêm vào trí nhớ của em. Thì… “năm ngoái, khi em về Việt Nam
chơi, trong chuyến trở qua Mỹ, chị đã đón em ở sân bay, vì em bay qua Mỹ
cùng với má của chị. Ba em và em đã đưa má của chị qua Mỹ dùm. Em đã ngồi
cạnh má chị trên máy bay hơn 24 tiếng đồng hồ, em nhớ không?”
Hai chị
em bắt đầu chuyện trò. Long có vẻ chậm rãi nhập cuộc. Nhưng chuyện tôi muốn
nhắc lại và cho Long xem hình không phải chuyện tôi đón em mà là một kỷ
niệm khác rất vui…
Cũng ngộ
là cảnh sát Ðinh này cũng đã sao đó có "duyên" với cái nhà Hai
Lúa của tôi. Long nhỏ là con trai của một trong những bạn thân của tôi.
Cùng với một vài người bạn, chúng tôi rủ nhau cùng về Việt Nam chơi. Khi
trở qua thì tùy ai có ít ngày nghỉ thì qua trước; ai có nhiều ngày nghỉ thì
qua sau.
Chưa bao
giờ được biết quê hương Việt Nam nên Long rất nôn nóng và thích thú khi
được ba cho đi Việt Nam. Tôi cũng rất hưởng ứng vì thời điểm đó trùng với
thời gian má Hai Lúa của tôi vừa nhận visa sang Mỹ và tôi cũng sẽ cần về
đưa má tôi qua. Mọi chi tiết của chuyến đi chơi chung được sắp xếp chắc
chắn và cụ thể; nhóm sẽ đi những đâu, sẽ làm những gì.
Nhưng phút chót có
vài thay đổi vì tôi chuyển qua sở làm mới. Công việc còn bề bộn với trách
nhiệm nhiều hơn, tôi không thể nghỉ phép lâu để cùng đi với mọi người.
Trong khi đó, má Hai Lúa đã mua vé máy bay trùng ngày về của bố con nhà anh
Ðinh, mà cũng chính là ngày tôi và má Hai Lúa sẽ cùng bay qua Mỹ.
Thế là tôi phải… cáo lỗi ông Ðinh cha, năn nỉ ổng đừng giận tôi không thể
đi chung; và đã vậy, tôi còn nhờ bố con anh làm ơn đưa má Hai Lúa của tôi
qua Mỹ dùm trong chuyến về của họ. Ðược vậy thì tôi đỡ phải đổi chuyến bay
của má và sắp xếp lại chuyến đi của tôi.
Ông Ðinh cha la tôi, “Trời ơi, cái cô này, đã không đi với tụi tui còn giao
bà má.” Ổng chỉ “mắng yêu” thôi chứ anh em tôi thân nhau như anh em trong
gia đình. Bố con anh sẽ sẵn sàng đưa dùm má Hai Lúa của tôi qua Mỹ. Và thật
vậy, họ đã đưa má Hai Lúa tôi đến nơi không sứt mẻ.
Trên máy
bay, vì không dành được chỗ ba người ngồi chung dãy, má Hai Lúa tôi ngồi
cạnh Long-nhỏ suốt đường đi. Anh Ðinh cha ngồi riêng một chỗ khác. Trong
thời gian bay, má Hai Lúa tôi chuyện trò chuyện Việt Nam cho Long nhỏ nghe.
Có khi bà đọc cả thơ cho Long-nhỏ biết thơ văn Việt Nam là… thế nào. Khi
đến nơi, nghe anh Ðinh cha kể lại chuyện, tôi còn nhớ đã trách má Hai Lúa
tại sao đã “tra tấn” Long-nhỏ dữ thần vậy. "Tội nghiệp thằng nhỏ tiếng
Việt không rành mà còn phải nghe thơ của má."
Má Hai
Lúa tôi kể ở Hồng Kông, khi ngừng để chuyển tiếp máy bay, má tôi thấy
Long-nhỏ cứ ngồi đó, sợ Long nhỏ chán, má tôi nói, “Ðể cô coi đồ cho, Long
đi vòng vòng chơi đi.” Long-nhỏ trả lời, “Con mới là người phải coi chừng
cô, chứ không phải cô coi chừng cho con.” Má tôi cười hìhì… không biết
thằng Long là cảnh sát (Mỹ đàng hoàng chứ không phải giỡn!) nên nó luôn có
trách nhiệm và tính cách của một người cảnh sát, bất cần biết là đang thi
hành nhiệm vụ hay đang đi chơi. Cứ chốc chốc lại hỏi má tôi có cần gì
không.
Khi đến
Mỹ, hai bố con anh Ðinh tiếp tục sốt sắng làm giúp phần thủ tục giấy tờ cho
má tôi. Long-nhỏ cứ chạy ra chạy vào văn phòng làm giấy tờ để ghi chép dùm
những lời khai. Cha con Hai Lúa của tôi đứng đợi bên ngoài thật lâu mới
thấy tới phiên gia đình họ Ðinh bước ra. Ði trước là Long-nhỏ, đẩy xe đầy
hành lý. Ði theo sau là má tôi. Và sau cùng là anh Ðinh cha. Coi như bố con
anh Ðinh đã “hộ tống” má Hai Lúa tôi đúng nghĩa “garde de corps”.
Ðứng bên ngoài, nhìn thấy cảnh này, vừa xúc động, vừa thấy vui thật vui.
Nhiều chuyện trên đời này, mình sắp xếp một đằng, nó lại xảy ra một nẻo.
Phải là tôi đang đẩy hành lý đi ra trước và má Hai Lúa đi theo sau, mới là
phải. Nhưng biết làm sao. Hình như người ta vẫn hay nói "Mưu sự tại
nhân, thành sự tại thiên?"
Tôi đến
chào bố con anh Ðinh và cảm ơn họ, cảm ơn Long nhỏ đã “làm giúp phần phận
sự của chị”. Ðó cũng là lần đầu tiên tôi gặp em. Thật giản dị, khiêm
nhường. Long đáp lời tôi, “Không có gì, chị. Ði chung với cô cũng vui lắm.
Mới tức thì đây, bị hải quan chận lại vì thấy trong vali có trứng. Long hỏi
cô có "trứng trong vali không cô?" thì cô nói không.
Long giải
thích là họ scan vali thấy có trứng. Nếu cô nhớ có trứng chỗ nào thì mình
mở vali lấy ngay món đồ đó ra, hải quan sẽ đỡ phải lục tung hành lý của
mình.” Má tôi đâu có nhớ và cũng chỉ nghĩ trứng là quả trứng thiệt, còn
sống và còn vỏ… Ai dè một hồi lâu mới nhớ ra đã mua cho tôi hai ba gói bánh
Bía. Trong đó cái thì nhân sầu riêng, cái thì nhân khoai môn, cái thì nhân
đậu xanh và trứng. Chính hắn! Thế là mở vali ra đi tìm gói bánh Bía có nhân
trứng. Mèn ơi, ai mà biết má tôi mua bánh Bía cho tôi.
Từ sau vụ cúm gà,
“trứng” đâu còn được du lịch và tự tiện vào Mỹ nữa! Má tôi cứ thắc mắc làm
sao cái trứng, không còn vỏ, đã nấu chín, nằm dưới bao nhiêu lớp, nào là
đậu xanh, rồi cái bao ở ngoài, rồi bao nhiêu là đồ đạc xung quanh, rồi bên
ngoài còn cái vỏ vali đen xì… mà sao họ vẫn thấy cái trứng và phải lấy ra
vứt cho bằng được. Long cười hìhì và “chào mừng cô đã thật sự đến Mỹ.”
Tôi kể
lại những chuyện đó cho Long nghe và dường như em cũng đã mường tượng ra
được khá nhiều hình ảnh. Em cười rất thích thú và như thật nhớ lại chuyến
đi Việt Nam đó. Long hỏi tôi, “Vậy rồi bức hình chị vẫn chưa cho em xem là
hình gì?”
Ði cùng
với tôi ra đón bố con anh Ðinh và má Hai Lúa tôi có tía Hai Lúa tôi và
người anh họ lái xe từ Virginia Beach lên. Chúng tôi chỉ lái một xe ra sân
bay vì nghĩ sẽ dư chở má Hai Lúa và hành lý của má. Nhưng phút chót bên nhà
anh Ðinh có trục trặc không ai ra phi trường đón hai bố con anh được, nên
sau khi tính toán tới lui, mọi người cũng lại muốn… đi chung cho vui.
Có
nghĩa là cả thảy chúng tôi gồm sáu mạng, cùng với cả thảy hành lý gồm 6 cái
ký gửi, 3 cái xách tay và 2 nón lá; tất cả chất hết lên chiếc xe Toyota
Corolla của tôi. Và hình tôi chụp không phải là một bức hình kiểu, thấy mặt
mọi người, mà là một bức hình trong tư thế rất tự nhiên, khi mọi người đang
ráng buộc cốp xe lại vì sau khi chất được 6 hành lý vào, cốp xe không đóng
lại được. Cũng may nhà anh Ðinh không mấy xa sân bay, chúng tôi cứ chầm
chậm chạy xe về nhà anh Ðinh; gia đình anh Ðinh xuống, tôi lái nhà Hai Lúa
về nhà tôi.
Trong suốt đoạn đường từ sân bay về, xe không ngừng tiếng cười
khúc khích. Tôi đưa ra bức hình của kỷ niệm đó cho bố con anh Ðinh xem. Mọi
người lại có dịp cười thêm một trận.
Chị em
tôi nói chuyện hồi lâu. Nói xong chuyện Việt Nam rồi lại sang chuyện của
Mỹ, chuyện của những thành quả tuyệt vời của y khoa Mỹ. Cũng tai nạn này mà
xảy ra ở những nơi khác, khó lòng tôi còn dịp gặp lại em Long.
Em Long
nói “Em chẳng nhớ một chút gì về những gì đã xảy ra. Hy vọng em sẽ không ác
mộng thấy lại nó sau này.” Tôi trấn an em, “Em cũng chẳng cần phải nhớ
những chuyện đó. Nếu có biết hay nhớ lại gì đó thì chỉ nên tự hào về mình
và cảm ơn Trời Phật đã giúp em vượt qua được thử thách khổng lồ đó. Chị
nhìn em, thấy em vẫn đẹp trai như trước kia, không nói gì thì chẳng biết gì
hết. Một Long Ðinh hoàn toàn!”
Nghe
khen đẹp trai, Long thích thú nhìn tôi cười và nhướng nhướng đôi chân mày.
Em nói tiếp, “Dạ, em cũng nghĩ vậy. Em chẳng cần phải nhớ nó làm gì.” Tôi
ủng hộ em, “Ðúng rồi, em chỉ nên nhớ những chuyện vui, những hình ảnh hạnh
phúc.”
Tôi cầm
tay Long lên, “Rất nhiều người đã cầu nguyện cho em. Ai cũng yêu quý em.
Mọi người xúc động về những gì đã xảy ra và rất tự hào về em. Em sẽ khỏe,
em còn một quãng đường dài trước mặt để tiếp tục đi.
Ðể chị xem chỉ tay em
coi nào.” Long rút bàn tay phải lại và đưa bàn tay trái ra. Em nói, “Hình
như chị phải xem tay trái của em mà phải không?” Tôi ngạc nhiên quá. Long
"tỉnh" hơn tôi nghĩ. Tôi cười hì hì hỏi em, “Ủa, em cũng biết
phải xem cho nam bên trái sao? Giỏi quá. Chị thì xem cả hai tay vì chị nghĩ
tay nào cũng là của mình… hihi.”
Tôi nhìn
lướt qua bàn tay em rồi đưa tay em lên và chỉ vào cho em xem bằng chính mắt
mình. “Em thấy không, em có một đường sanh đạo thật rõ và dài. Em có một
cù-lao ở đây, nhưng coi như em đã qua khỏi rồi. Từ đây về sau sẽ là từ sau
cù-lao trở đi. Cả một đường dài suông sẻ, không dấu vết.” Em nhìn theo
những gì tôi chỉ và dạ dạ thích thú nói, “Ðúng rồi, still a long life há
chị?”
Anh Ðinh
cha nhìn tôi thắc mắc không biết tôi làm… “thầy bói” từ khi nào khi nghe
tôi dùng từ… chuyên môn “cù-lao trên đường sanh đạo”. Tôi không phải là
“thầy bói” đâu. Tôi chỉ mới đọc sách Chỉ Tay vài phút trước đó để có
chuyện làm cho vui thôi.
Trong
lúc tôi trò chuyện với bố con anh Ðinh thì có bốn cô y-tá bước vào. Tiếp
tục trò chuyện thì tôi nghe có tiếng máy bộ đàm. Ðảo mắt nhìn quanh, không
thấy cảnh sát hay nhân viên an ninh. Tiếng trong máy bộ đàm nghe rất lạ, cứ
như đang phúc trình một sự việc gì đó. Nó nói, nó tắt, rồi lại nói… Mắt tôi
ngừng lại ở người y tá phát ra tiếng máy khả nghi. Tôi cười và "nửa
đùa nửa thật" hỏi, "Cô là Cóp đúng không?"
Cô ta cười, gật
đầu, "Không phải chỉ mình tôi. Cả ba cô kia nữa." Tôi lần lượt
nhìn từng cô "Cớm Chìm" này và nói, "Trời, một mình nó mà
tới bốn cô?" Chắc mấy cô hiểu ra tôi có ý nghịch… nên đồng loạt phá
lên cười, cho thêm chút phấn khích, "Không sao đâu, mỗi lần chỉ một
đứa, one by one, tụi tôi thay phiên khám thằng Robot Cop này." Tôi
đang định hỏi "mấy cô khám gì nó" thì một cô Cóp nói vô,
"Bây giờ người hùng cảnh sát này của chúng tôi đã có bí danh riêng,
"Robot Cop" vì trong cơ thể nó chứa khá nhiều sắt thép. Vả lại nó
đã qua được một thử thách mà chỉ có người “Robot thứ dữ” mới sống sót được
thôi.
Robot
Cop là cảnh sát rô-bô, nhưng tôi chợt nhớ hình như Long nhỏ này cũng là một
thằng cọp. Như vậy gọi Long là Robot Cop là
phải rồi. Sẽ vừa có nghĩa Cảnh sát rô-bô mà cũng là Robot Cọp, tức Cọp Sắt.
Tôi hỏi Long, "Hình như em tuổi cọp phải không? Nếu vậy thì em nhỏ hơn
chị đúng một con giáp." Tôi vừa dứt lời thì Long hỏi tôi, "Vậy em
nhỏ hơn chị 12 tuổi hả?"
Wow, lại thêm một lần cho tôi thấy Long
"tỉnh" hơn tôi nghĩ. Nó còn nhớ một con giáp là 12 năm. Hoàn toàn
không phải thông tin được cài đặt. Quá khả quan rồi!
Người thanh niên luôn xông xáo trong những nhiệm vụ
khó đang nằm đó, đã tỉnh, đang dần hồi phục. Cùng với chị, hàng trăm người
thân quen khác, kể cả những người xa lạ… vẫn tiếp tục cầu nguyện cho em. Họ
cảm ơn em đã dũng cảm cố gắng ngừng chiếc xe tội phạm đó trước khi nó có
thể gây ra nhiều tai nạn chết người khác.
Trở Lại…
Tác giả Anne Khánh Vân cùng viên
cảnh sát họ Ðinh
Tôi cùng vài người thân trở lại thăm Long. Vào phòng,
em đã ngồi lên được. Nhìn em tươi tắn, mạnh khỏe, chỉ hơi gầy hơn đôi chút.
Thật không thể ngờ. Chỉ bảy tuần sau nạn, một tai nạn
khốc liệt, một tai nạn chỉ một phần sống, ngàn phần chết, và em đã ngưng
thở, vậy mà hôm nay em đã có thể ngồi dậy. Nhìn thấy trong em một sức sống
mãnh liệt.
Chỉ đứt tay chút đã thấy đau. Chỉ nhức đầu một chút đã khó chịu.
Xương cốt em gẫy từng đoạn, từ đầu xuống chân. Có thể hình dung được sự đau
nhức của nó ra sao. Dĩ nhiên có thuốc giảm đau cho em, nhưng cũng có những
giai đoạn lượng thuốc giảm xuống, và độ thuốc giảm đau cũng được giảm dần,
em sẽ thật sự cảm nhận sự đau nhức trong cơ thể.
Em phải tập làm quen với
sự hiện diện của những vật lạ sắt thép bên trong mình. Thế nhưng em vẫn
tươi tắn. Khi hỏi em có đau chỗ nào không, em bình thản trả lời, “Không có
vấn đề gì hết.” Có lẽ em cảm nhận được lòng thương mến của tất cả mọi
người. Nó lớn hơn những đau đớn của em. Nó giúp em đấu tranh
với những đau nhức để phục hồi và tươi tắn nhìn mọi người thân quen.
Những người thân quen em gặp lần đầu tiên sau tai nạn
thì em không nhớ là ai. Nhưng những người em gặp sau tai nạn thì em nhớ họ
khi gặp lại. Tôi đến thăm em lần đầu tiên cách đây hai tuần. Tôi hỏi em thử
nói tên tôi ra xem em đã nhớ giỏi ra sao. Em trả lời “Chị Vân.”
Rồi
sau vài giây, em tiếp tục, “Chị Kây-Vi.” Em còn nói lớn hơn với mọi người,
“Từ nay mình hãy gọi chị Khánh Vân là chị Kây-Vi đi, nghe hay lắm.” Tôi
nghe xong ngạc nhiên quá trời quá đất và cười hì hì. Ngạc nhiên thứ nhất là
em nhận ra tôi và ráp cho tôi đúng cái tên. Ngạc nhiên thứ nhì là em không
chỉ nhớ mà còn rất nhậy bén và đủ lém lắc nghĩ ra cho tôi một cái tên bí danh
nghe rất dễ thương: Kây-Vi. Từ hồi cha sanh mẹ đẻ tới nay chỉ có một
người gọi tôi là Ka-Vê. Hôm nay em cũng trong công thức tắt đó, gọi
tôi chị Kây-Vi.
Em đang tập luyện cử động lại cơ thể, cử động lại
từng khớp xương, từng cơ bắp. Hiện nay mỗi ngày em phải tập khoảng 2 giờ.
Các y tá và bác sĩ ở bệnh viện nơi đã giải phẫu và chăm sóc cho em ngay sau
tai nạn vẫn thường xuyên đến thăm em ở bệnh viện nơi em đang hồi phục và
luyện tập thể lý. Dường như có một liên hệ rất thân thiết được tạo nên từ
khi em sống lại, giữa em và các bác sĩ y tá, giữa em và đồng đội, và kể cả
giữa em và người thân trong gia đình.
Ðồng nghiệp đã tạo ra một trang web để tuyên dương
công trạng cho Long (www.valorspotlight.org). Không
chỉ tuyên dương sự dũng cảm khi em tìm cách ngăn chận phạm nhân, mà còn cho
cả sự chiến đấu với những vết thương chết người bằng sức mạnh của thể chất
lẫn sức mạnh tinh thần. Long phải luôn giữ quân bình để đối phó với những
lên xuống thất thường của cảm xúc.
Chị Kây-Vi tin chắc Long sẽ phục hồi nhanh chóng và
trở lại hoàn toàn như trước. Thể chất em sẽ mạnh mẽ lại vì em có một nghị
lực phi thường. Bộ nhớ em cũng sẽ được đong đầy lại hình ảnh và em có một
may mắn đặc biệt đó là cơ hội gạn lọc lại những điều muốn cho vào lại trong
bộ nhớ: những chuyện ý nghĩa, những chuyện vui, những chuyện hạnh phúc.
Trong những chuyện vui muốn nhớ lại, em có thể nhớ thêm rằng khi má Hai Lúa
của chị cảm ơn em ở sân bay, má chị còn nói, "Cô cảm ơn Long nhiều.
Mai mốt Long lấy vợ, cô sẽ tới phụ rửa chén cho đám cưới Long."
Cuộc đời vẫn rất đẹp. Nó cần có lại một "Robot
Cop" như cảnh sát Ðinh và một thanh niên dễ thương đáng quý như Long.
Em sẽ dần khỏe mạnh và còn khỏe hơn cả trước. Em sẽ lại tiếp tục làm cảnh
sát, với một trái tim nhân ái, biết phục vụ, biết hiến dâng. Và em sẽ có
gia đình để má Hai Lúa chị có dịp thực hiện điều bà muốn làm để cảm ơn.
Cảm ơn đồng đội đã yêu quý và cổ võ Long Jr Dinh. Cảm
ơn tất cả những người thân quen, tất cả những trái tim nhân ái đã giúp đỡ
tinh thần cho gia đình anh Ðinh cha trong giai đoạn khó khăn vừa qua.
Xin vô cùng cảm ơn y khoa và tài năng các bác sĩ Mỹ.
Xin chúc mừng thành công tuyệt vời của Y khoa Mỹ trong việc làm sống lại
Long Jr Ðinh và tạo nên Robot Cop Long Jr Ðinh cho chúng ta.
Cuối cùng, xin cảm ơn Thượng Ðế!
Anne Khánh Vân
-----------------------
Bản chính của tin, cùng hình ảnh:
[A
deadly crash in Fairfax County - February 28, 2013 9:52 AM
Man
Killed Police Officer Injured in Deadly Pursuit in Annandale
ANNANDALE,
Va. (CBSDC) — A man is dead and a police officer badly injured following a
pursuit in Fairfax County that ended with a head-on collision that closed
portions of Little River Turnpike/Route 236 for nearly six hours early
Thursday morning.
Police say
the pursuit began shortly after midnight when officers responded to a
domestic disturbance at a home in the 4800 block of Tapestry Drive. A man
at the residence, identified as 40-year-old Cicero I. Liberea, spoke
briefly with police before getting into a white sport utility vehicle and
driving away erratically, authorities say.
Police
say officers attempted to stop the fleeing man, who turned off Roberts Road
and into oncoming traffic on Route 236. Officers continued pursuing the SUV
from the eastbound lanes as Cicero drove in the same direction on the
opposite side of the roadway, police confirm.
A police
spokesperson says Cicero nearly struck several vehicles as he traveled at a
high rate of speed for roughly four miles before crashing head-on into a
cruiser, who was responding from opposite direction, on the I-495 overpass
around 12:30 a.m.
Cicero,
of no fixed address, was killed in the collision, police say.
The
collision trapped the officer inside his vehicle until authorities were
able to cut the roof off his cruiser. He was taken to the hospital with
numerous injuries and is listed in stable condition.
Police
say the officer, 28, is assigned to the Mason Police District.
It is
unclear whether drugs or alcohol were a factor in the crash.
The
crash is being investigated.]
A deadly crash in Fairfax
County.
(credit: John Domen/All-News 99.1 WNEW)
Xe khi
đã cưa nóc xuống để lấy viên cảnh sát ra ngoài.
___________________________________________
Trân
trọng giới thiệu bài viết này để chúng ta phần nào mường tượng ra vị trí
của một người cảnh sát (Cop hay Cớm theo cách nói lóng hay thân mật) trong
xã hội Hoa Kỳ, đối với đồng đội và cộng đồng. Họ hãnh diện là cảnh sát, có
bản năng là bảo vệ và tạo ra sự tín nhiệm đối với mọi người. Gặp cảnh sát
là ta yên tâm... Khác xa với nhiều nơi khác.
Tác giả Khánh Vân cho biết: "hôm nay (Thứ Sáu 26 Tháng Tư) thằng Cóp
đã được về nhà, có cả chục xe moto cảnh sát tháp tùng, rồi cả xe cruiser
cảnh sát... nhấn còi như đưa Tổng thống đi.... Cả làng xóm ra xem... Rất
xúc động."
Nếu viên cảnh sát họ Ðinh không quen biết tác giả Khánh Vân thì có khi chúng
ta hụt mất chuyện này. Ðọc xong, mình có thể hiểu ra nỗi đau của cảnh sát
khi có đồng đội bị kẻ gian hay khủng bố hạ sát. Ðấy là một nét văn hóa ít
ai biết về nước Mỹ....
Xin cám ơn Khánh Vân và chúc viên cảnh sát họ Ðinh tên Long sớm bình phục.
NXN
|