QUỐC HẬN 30 THÁNG 4

Image result for Tháng Tư năm 1975 -----

==== ====



Wednesday, April 25, 2018

Mỹ đã phá sập VNCH như thế nào?

 

        
Mỹ đã phá sập VNCH như thế nào?
Lữ Giang
(Phần I)
Những tài liệu đã được Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ và CIA giải mã trong 25 năm qua cho thấy Hoa Kỳ đã dùng những xảo thuật tinh vi để dàn dựng cuộc chiến Việt Nam và rút quân ra. Từ việc giúp xây dựng chế độ Ngô Đình Diệm để đẩy Pháp ra khỏi Đông Dương, thiết lập một chế độ mạnh để ổn định tình hình dưới danh nghĩa chống cộng, sau đó dùng nhóm “xã hội dân sự” Caravelle và lá bài Phật Giáo để loại bỏ chế độ Ngô Đình Diệm và đỗ quân vào Miền Nam VN, được nói là để ngăn chận sự bành trướng của Công Sản… Tất cả đều do CIA tổ chức và chỉ đạo thực hiện.
Từ ngày 2 đến 5.8.1964, Mỹ lại dàn dựng vụ tàu Madox và tàu Terner Joy của Mỹ bị các tiểu đỉnh của Bắc Việt rượt bắn rồi cho 64 phi cơ bắt đầu oanh tạc miền Bắc, mở đầu cuộc chiến tại Việt Nam.
Cuộc chiến chỉ kéo dài trong 3 năm, từ 1965 đến 1967.  Sau khi tiêu thụ hết các võ khí và trang bị quốc phòng cũ còn tồn động từ sau thế chiến thứ hai và thử nghiệm các vũ khí mới, Mỹ bắt đầu rút quân khỏi Miền Nam bằng một kế hoạch được Kissinger đặt tên là một “Khoảng cách vừa phải”, (Decent Interval): Làm giảm bớt sức mạnh của Cộng quân, đem Miền Nam bán cho Trung Quốc rồi đánh lừa Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu rút quân “tái phối trí”, làm mất Miền Nam chỉ trong vòng 40 ngày.
Related image
Kissinger gặp Chu Ân Lai ngày 20.6.1972 tại Bắc Kinh
Hiện nay, lịch sử chiến tranh Việt Nam đang được tái diễn tại Trung Đông: Mỹ tố cáo Syria tấn công bằng võ khí hóa học và cho xử dụng ngay các biện pháp chế tài không cần mở các cuộc điêu tra và xuất trình bẵng chứng. Nhiều nhà phân tích Âu châu và Mỹ cho rằng đây chỉ là một sự dàn dựng để cứu các phiến quân chống Assad đang bị lâm nguy. Trong bài Attaque chimique en Syrie: la grande manipulation (Tấn công bằng hóa chất tại Syria: xảo thuật vĩ đại), Antoine de Lacoste, một nhà bình luận nổi tiếng của Pháp đã viết: “May mắn thay có những người Nga tại chỗ, nếu không Damascus sẽ kết thúc như Baghdad.”
Ngày 20.4.1975, khi Mỹ đang vận động Tổng Thống Trần Văn Hương từ chức và đưa Tướng Dương Văn Minh lên làm hàng tướng, nhiều nhà lãnh đạo và chánh khách Miền Nam vẫn còn tin rằng Mỹ không bỏ Miền Nam! Mặc dầu đã phải bỏ chạy qua Mỹ, và Mỹ đã thực hiện đối tác toàn diện với nhà cấm quyền CSVN, dùng chính quyền CSVN thay VNCH để ngăn chận Trung Quốc tràn xuống Đông Nam Á, nhiều người Việt đấu tranh vẫn còn tin rằng Mỹ chống cộng và tôn trọng nhân quyền nên luôn coi nhân quyền như một lá bài chủ có thể dùng để lật đổ chế độ trong nước!
Tóm lại, trong khi người Mỹ luôn chiến đấu vì quyền lợi của đất nước họ, đa số người Việt đấu tranh lại đã và đang chiến đấu với các mục tiêu mà mình mong muuốn, hoàn toàn khác với mục tiêu của các đối tác của họ, thường bị Mỹ đánh lừa và biến thành công cụ, nhưng vẫn tin tưởng rằng Mỹ chống cộng. Ai nói hay làm khác họ thường bị coi là tay sai cộng sản hay đặc công cộng sản nằm vùng, do đó ngày chiến thắng chưa bao giờ đến! Trong khi đó, Hà Nội luôn bám sát đường lối, chính sách, chiến lược và chiến thuật của Mỹ, tùy cơ ứng biến để bảo vệ chế độ và trục lợi.
Henry John Temple, Viscount Palmerston (1784 – 1865), từng là Thủ Tướng Anh hai lần, đã nói: Các quốc gia không có những đồng minh hay kẻ thù vĩnh viễn. chỉ có những quyền lợi vĩnh viễn (Nations have no permanent allies or enemies, only permanent interests).
Triết gia George Santayana (1863 – 1952) đã nhắc nhỡ chúng ta:
Những người không thể nhớ quá khứ bị kết án tái diễn nó. Học từ quá khứ của chúng ta là cách duy nhất có trách nhiệm để chuẩn bị cho chính chúng ta về tương lai, nhất là khi quá khứ đó là chứng tích của thất bại đáng ghi nhớ.”
Vì thế, hôm nay chúng tôi xin tóm lược lại dưới đây những diễn biến đưa tới biến cố 30 tháng 4, 1975 để giúp những người hô hào đấu tranh “giải phóng” quê hương xem lại mình có đi vào vết xe cũ hay không và tìm một hướng đi có hiệu quả hơn.
1.- QUYẾT ĐỊNH BỎ MIỀN NAM VIỆT NAM
Vào tháng 8 năm 2004, nhân kỷ niệm 30 năm ngày Tổng Thống Nixon từ chức, Miller Center of Public Affairs thuộc Đại Học Virgina đã cho công bố băng ghi âm các cuộc nói chuyện giữa Nixon và Kissinger, trong đó có đề cập đến số phận của miền Nam Việt Nam và cuộc bầu cử Tổng Thống Mỹ cuối năm 1972. Tổng thống Nixon đi đến kết luận rằng Hoa Kỳ ủng hộ việc “Nam Việt Nam có thể không bao giờ còn tồn tại dù bất cứ cách nào.” (South Vietnam probably can never even survive anyway). Nhưng ông hỏi cố vấn an ninh Henry Kissinger:
Henry, chúng ta cũng phải nhận thức rằng thắng trong một cuộc bầu cử là hết sức quan trọng. Nó hết sức quan trọng trong năm nay, nhưng chúng ta có thể có một chính sách ngoại giao đứng vững (a viable foreign policy) nếu một năm kể từ bây giờ hay hai năm kể từ bây giờ, Bắc Việt thôn tính Nam Việt Nam? Đó thật là vấn đề.”
Kissinger trả lời:
Nếu một hay hai năm kể từ bây giờ, Bắc Việt thôn tính Nam Việt Nam, chúng ta có thể có một chính sách ngoại giao đứng vững nếu coi điều đó như thể là kết quả của sự bất tài của người Nam Việt Nam” (if it's the result of South Vietnamese incompetence.)
2.- LÂP CÁI MÀ KISSINGER GỌI LÀ “DECENT INTERVAL”
Daniel Ellsberg, người đã từng giữ chức trợ lý Phụ tá Đặc Biệt Bộ Quốc Phòng Mỹ và là người biên soạn tập tài liệu sau này gọi là “Pentagon Papers” đã cho biết như sau: “Trong năm 1968, trong các cuộc nói chuyện riêng tư, Kissinger thường nói rằng mục tiêu thích hợp của chính sách Mỹ là một “khoảng cách vừa phải” (decent interval) – từ hai đến ba năm – giữa sự rút lui của quân đội Mỹ và Cộng Sản chiếm miền Nam.”
Như vậy Mỹ đã quyết định bỏ Việt Nam từ năm 1968 và đã nghĩ cách làm thế nào cho sức mạnh của Cộng quân xuống thấp để khi Mỹ rút, quân đội này phải mất ít nhất là hai hay ba năm mới có thể phục hồi và đánh chiếm Miền Nam được, lúc đó Mỹ không còn chịu trách nhiệm nữa. Kissinger coi việc mất Miền Nam là do sự bất tài của Miền Nam (it’s the result of South Vietnamese incompetence).
Để thực hiện kế hoạch mà Kissinger gọi là “Decent Interval” (Khoảng cách vừa phải), năm 1970 Mỹ cho tướng Lon Nol lật đổ Sihanouk rồi đưa quân qua phá các mật khu của Cộng quân ở biên giới Việt – Miên. Năm 1971, Mỹ mở cuộc hành quân Dewey Canyon II do Tướng James W. Sutherland, Jr soạn thảo, phía VNCH gọi là cuộc hành quân Lam Sơn 719. Mục tiêu của cuộc hành quân này là tiến vào mật khu 604 ở gần Tchepone để gài bẫy các sư đoàn 304, 308, 320 và 324 của Cộng quân bao vây rồi dùng B52 tiêu điệt. Nhưng kế hoạch này bị thất bại vì Tổng Thống Thiệu đột nhiên nhúng tay vào với kết quả rất bi thảm. Năm 1972, Mỹ phải gài cho Cộng quân chiếm cổ thành Quảng Trị để tiêu diệt. Lúc dầu Cộng quân chỉ cho các đơn vị của các sư đoàn 312, 320 và 325 vào, còn sư đoàn thiện chiến 308 vẫn đóng ngoài. Ngày 4.9.1972 khi sư đoàn 308 phải bỏ chiến trường Thạch Hãn rút về phía cổ thành Quảng Trị, tức tách ra khỏi thế cài răng lược với sư đoàn Dù của VNCH, Mỹ đã xử dụng hỏa lực tối đa san bằng cổ thành nầy và xóa sổ sư đoàn 308. Để thực hiện mục tiêu này Mỹ phải kéo dài cuộc chiến đến 81 ngày với 90 đợt oanh kích bằng máy bay B52.
Hà Nội không nắm vững kế hoạch “Decent Interval” của Mỹ nên đã nướng một số quân rất lớn.
3.- KISSINGER ĐI BẮC KINH GIAO MIỀN NAM CHO TRUNG QUỐC
Hôm 26.5.2006, Văn Khố An Ninh Quốc Gia (National Security Archive) của Hoa Kỳ đã cho phổ biến 2.100 bản văn (memoranda) dài 28.000 trang mang tên “The Kissinger Transcripts: A Verbatim Record of U.S. Diplomacy, 1969-1977”. Trong đống hồ sơ này có 6 tài liệu liên quan đến Việt Nam, đó là các tài liệu số 1, 2, 3, 10, 11 và 12. Vì tài liệu quá dài, chúng tôi chỉ trích dẫn một đoạn ghi lại cuộc đàm thoại mặt đối mặt giữa Kissinger và Chu Ân Lai ngày 20.6.1972 tại Bắc Kinh trong tài liệu số 10 (dài 37 trang), trong đó có đoạn Kissinger nói với Thủ Tướng Chu Ân Lai như sau:
Hôm nay tôi ngồi ở đây chứng tỏ cái căn bản dựa trên đó Hoa Kỳ đưa quân vào Đông Dương không  còn giá trị nữa. Chúng tôi thừa hưởng một chính sách và bây giờ chúng tôi phải thanh lý thế nào để không ảnh hưởng đến vị thế của chúng tôi trên thế giới và sự ổn định trong nước. Chúng tôi thật tâm muốn chấm dứt cuộc chiến này. Và ông thủ tướng biết từ năm 1967 tôi đã mở đầu cuộc thương thuyết với Hà Nội. Và trước đây tôi đã nói với ông thủ tướng rằng chúng tôi quan niệm nước Việt Nam Dân chủ Cộng Hòa là một thực tế mạnh nhất tại bán đảo Đông Dương. Chúng tôi không có lợi gì làm tan vỡ hay đánh bại thực thể đó.. Sau khi chúng tôi rút quân xong, chúng tôi ở xa 12.000 dặm trong khi nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa chỉ cách Sài gòn 300 dặm. Tôi không hiểu tại sao Hà Nội không thấy được sự việc đó.”
Kissinger nói tiếp:
Trước đây tôi đã nói với ông thủ tướng rằng chúng tôi không muốn duy trì một căn cứ quân sự nào tại Đông Dưong hoặc theo đuổi chính sách của vị ngoại trưởng không chịu bắt tay ông thủ tướng. Thời đại đó qua rồi. Và tôi tin rằng tương lai quan hệ giữa Hoa Kỳ và Bắc Kinh quan trọng đối với Á châu hơn là những gì có thể xẩy ra tại Phnom penh, Hà Nội hay Sài gòn.”
4.- ÉP VNCH KÝ HIỆP ĐỊNH PARIS.
Một cuộc hòa đàm để chấm dứt chiến tranh Việt Nam đã được tổ chức tại Paris từ năm 1968. Sau một thời gian dài tranh luận gay cấn, một bản dự thảo hiệp định chấm dứt chiến tranh Việt Nam đã được Washington và Hà Nội đồng ý. Ngày 18.10.1972 Kissinger đã bay đến Saigon làm áp lực Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu phải đồng ý nội dung bản dự thảo nầy, với hy vọng sẽ mang ra Hà Nội ngày 24.10.1972 để Thủ Tướng Phạm Văn Đồng ký tắt vào. Nhưng Kissinger đã thất bại. Chỉ trong một thời gian ngắn, phía VNCH đã phát hiện ra đến 23 điểm cần phải điều chỉnh. Kissinger chỉ đồng ý điều chỉnh 16 điểm không quan trọng mà thôi. Số còn lại phải để nguyên. Cuộc đối thoại trở nên gay cấn về hai điểm then chốt là việc chấp nhận cho quân đội Bắc Việt ở lại miền Nam Việt Nam và việc thành lập một Hội Đồng Hòa Giải Hòa Hợp giống như một chính phủ liên hiệp. VNCH coi đây là một cách bán đứng miền Nam Việt Nam cho Hà Nội nên cương quyết chống lại.
Thất bại với VNCH, Kissinger đưa ra một bản dự thảo mới, yêu cầu Hà Hội tái thảo luận, nhưng Hà Nội từ chối. Tổng Thống Nixon liền gởi cho Hà Nội một thông điệp nói rằng nếu Hà Nội không chấp nhận thảo luận một cách nghiêm chỉnh thì sau 72 tiếng đồng hồ nữa Hoa Kỳ sẽ ném bom trở lại từ vĩ tuyến 20 trở lên. Ngày 18.2.1972, khi thời hạn này chấm dứt, hàng loạt B.52 đã bay đến ném bom xuống các căn cứ quân sự ở Hãi Phòng và Hà Nội. Đây là những khu vực chưa hề là mục tiêu đánh phá từ trước đến nay.
Cùng lúc đó, Tướng Haig được cử đến Saigon với sứ mạng vừa hứa hẹn vừa đe dọa. Trong thông điệp trao cho Tổng Thống Thiệu ngày 14.11.1972, Tổng Thống Nixon có cam kết: “Tôi tuyệt đối cam đoan với Ngài rằng nếu Hà Nội không tuân theo những điều kiện của Hiệp Định nầy thì tôi cương quyết sẽ có hành động trả đủa mau lẹ và ác liệt.” Nhưng Tướng Haig cũng không quên lặp lại lời đe dọa của Washington rằng nếu Tổng Thống Thiệu không chấp nhận bản dự thảo hiệp định mới, Hoa Kỳ sẽ cắt hết việt trợ và ký một hiệp định riêng với Bắc Việt.
Sau 12 ngày bị dội bom nặng nề, Hà Nội chấp nhận thảo luận lại thỏa hiệp cũ với Kissinger vào ngày 30.12.1972. Hà Nội đồng ý sửa đổi lại một số điều khoản trong dự thảo hiệp định, nhất là không còn coi Hội Đồng Hòa Giải Hòa Hợp như là một thứ chính phủ liên hiệp từ trung ương đến địa phương nữa, nhưng nhất quyết không chấp nhận điều khoản buộc quân Bắc Việt phải rút lui.. Hoa Kỳ quay lại làm áp lực với Việt Nam Cộng Hòa.
Tổng Thống Thiệu thừa biết Bắc Việt cố giữ lại điều khoản không rút quân để khi Hoa Kỳ rút hết, họ sẽ mở cuộc tấn công trở lại, nhưng bị ám ảnh bởi cái chết của Tổng Thống Ngô Đình Diệm khi Mỹ muốn đem quân vào, Tổng Thống Thiệu đã ra lệnh cho ký kết bản Hiệp Định Paris ngày 27.1.1973, sau khi Washington tăng thêm một số quân dụng được tiếp tế khẩn cấp qua chương trình Enhance và Enhance Plus.
5.- HÀ NỘI LẬP KẾ HOẠCH ĐÁNH CHIẾM MIỀN NAM
Sau khi ký Hiệp Định Paris, Hà Nội lập ngay kế hoạch đánh chiếm Miến Nam. Theo kế hoạch này, muốn chiếm miền Nam một cách nhanh chóng phải đánh thẳng vào Sài Gòn, đầu não của miền Nam, bỏ qua các tỉnh miền Trung. Trong cuốn “Đại Thắng Mùa Xuân” xuất bản năm 1976, Tướng Văn Tiến Dũng đã viết:
Một vấn đề then chốt là phải có hệ thống đường cơ động tốt. Công trình xây dựng con đường chiến lược Đông Trường Sơn bắt đầu từ năm 1973, hoàn thành đầu năm 1975 được xúc tiến với nhịp độ hết sức khẩn trương nối liền từ đường số 9 (Quảng Trị) vào đến miền Đông Nam Bộ là công trình lao động của hơn 30.000 bộ đội và thanh niên xung phong, đưa tổng số chiều dài đường chiến lược và chiến dịch, cũ và mới, làm trong suốt cuộc chiến tranh lên hơn 20.000 kilô mét...
Dọc theo đường chiến lược Đông Trường Sơn là hệ thống 5.000 kilô mét ống dẫn dầu kéo dài từ Quảng Trị qua Tây Nguyên tới Lộc Ninh, vượt cả sông, suối sâu, núi cao, có ngọn hơn 1000 mét, đủ sức tiếp dầu cho hàng chục ngàn xe các loại vào, ra trên đường...”
Khi sửa chữa lại con đường 14 do người Pháp làm, thường được Hà Nội gọi là đường Đông Trường Sơn, có hai cái chốt phải nhổ mới có thể khai thông được, đó là THƯỜNG ĐỨC ở phía tây Đà NẵngĐỨC LẬP, ở phía tây Ban Mê Thuột. Trong cuốn “Kết Thúc Cuộc Chiến Tranh 30 Năm” Tướng Trần Văn Trà cho biết vào tháng 10 năm 1974, ông và Phạm Hùng ra Bắc họp, Bộ Chính Trị đã ra lệnh tại Nam Tây Nguyên phải mở hành lang chiến lược đoạn Đức Lập cho thông suốt. Năm 1976 sẽ bắt đầu đánh lớn.
Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu và bộ tham mưu của ông không hề hay biết gì đến chiến lược này nên không có kế hoạch bảo vệ Thường Đức và Đức Lập để ngăn chặn sự xâm nhập của Cộng quân.
6.- MỸ ĐÁNH LỪA TỔNG THỐNG THIỆU
Trong cuốn Khi Đồng Minh Tháo Chạy”, Tiến Sĩ Nguyễn Tiến Hưng có kể lại rằng ông có được đọc trong “Phòng Tình Hình” của Dinh Độc Lâp một tập báo cáo của Tướng John Murray do Bộ Tổng Tham Mưu trình lên, trong đó ghi những điểm mà ông nhớ được như sau:
- Nếu mức độ quân viện là 1,4 tỷ thì có thể giữ được tất cả những khu đông dân cư của cả bốn Vùng Chiến Thuật.
- Nếu là 1,1 tỷ thì Quân Khu I phải bỏ;
- Nếu là 900 triệu thì khó lòng giữ được QK I và II, hoặc khó đương đầu với cuộc tấn công của Bắc Việt…
Tướng John E. Murray là người lãnh đạo Cơ Quan Tùy Viên Quân Sự (Defense Attaché Office –DAO) của Mỹ tại Việt Nam từ tháng 1/1973 đến tháng 8/1974 và Tướng Homer D. Smith là người sau cùng. Thông thường, các báo cáo của DAO không hề được tiết lộ cho chính phủ VNCH biết, tại sao nó lại lọt vào Bộ Tổng Tham Mưu? Phải chăng Hoa Kỳ muốn dụ Tổng Thống Thiệu bỏ Quân Khu I và Quân Khu II?  Theo nội dung ông Nguyễn Tiến Hưng nhớ được, chúng ta thấy đây chỉ là một bản phân tích tình hình chứ không phải là một giải pháp hay một kế hoạch hành động được đề nghị. Nhưng Tổng Thống Thiệu lại dựa vào đó để quyết định số phận của Miền Nam!
Khi số viện trợ rút xuống còn 700 triệu, ông quyết định chỉ giữ phần đất từ Tuy Hoà trở vào và giao cho Trung Tướng Đặng Văn QuangChuẩn Tướng Ted Serong (một tướng chống du kích người Úc) lập kế hoạch hình thành một phòng tuyến mới từ Tuy Hoà đến Tây Ninh và gọi đó là chiến lược “DẦU BÉ ĐÍT TO hay “Từng chiến lược cho từng mức viện trợ” và “tái phối trí”, đó là bỏ Vùng I và Vùng II, rút quân về lập phòng tuyến ở Tuy Hòa.
Cuối năm 1974, kế hoạch này đã được tiết lộ tại Sài Gòn. Tôi nhớ một số nhà chính trị đã họp tại văn phòng Luật sư Mai Văn Lễ ở đường Pasteur để bàn về tin đồn này. Tất cả đều đi đến kết luận rằng kế hoạch đó nếu có sẽ là một kế hoạch bất khả thi vì hai lý do: Lý do thứ nhất, Tuy Hòa không phải là địa thế có thể làm phòng tuyến, nhất là sau khi bỏ Cao Nguyên. Lý do thứ hai, việc rút quân không thể thực hiện được, trừ khi có một hiệp định phân chia lại lãnh thổ và rút quân như Hiệp Định Genève năm 1954. Không ngờ chuyện đó lại có thật! Ông Thiệu vì yếu kém cả về chính trị lẫn quân sự, đã theo đuổi một kế hoạch không tưởng, làm mất Miền Nam chỉ trong 40 ngày.
Ngày 7.8.1974 Thường Đức bị mất.
Ngày 6.1.1975 Phước Long thất thủ.
Ngày 9.3.1975 Cộng quân chiếm Đức Lập và ngày 10.3.1975 chiếm Ba Mê Thuột.
Sau khi Ban Mê Thuột bị thất thủ, ngày 14.3.1975 Tổng Thống Thiệu cùng với các tướng Trần Thiện Khiêm, Đặng Văn Quang và Cao Văn Viên đến Cam Ranh họp với Tướng Phạm Văn Phú và ra lệnh rút khỏi Kontum và Pleiku. Ông Thiệu nói rằng “phải rút nhanh để tập trung quân phản kích lấy lại Ban Mê  Thuột theo đường 21, lấy Khánh Dương làm bàn đạp.” Con đường để rút là Liên Tỉnh Lộ 7B nối liền Pleiku và Phú Yên vì không còn con đường nào khác. Đây là một con đường đã bị bỏ từ lâu.
Để bảo đảm bí mật tuyệt đối, Tổng Thống Thiệu ra lệnh không làm văn bản, chỉ truyền khẩu lệnh, cấm không tiết lộ cho Mỹ biết. Cũng không được tiết lộ cho địa phương quân và các tiểu khu, tức là bỏ các đơn vị này. Đây là một cuộc rút quân bi thảm nhất trong chiến tranh Việt Nam. Cuộc rút quân bắt đầu từ ngày 15.3.1975 đến ngày 20 thì tan rã.
Theo tài liệu của Hà Nội, trong cuộc rút quân khỏi Cao Nguyên, họ đã loại khỏi vòng chiến 28.514 sĩ quan và binh sĩ QLVNCH, trong số đó có 4.502 chết hoặc bị thương, 16.822 bị bắt làm tù binh, trong đó có 779 sĩ quan. Họ đã thả ra 7.190 người.
Tài liệu của VNCH ước lượng trong khoảng 160.000 người chạy theo đoàn xe di tản, chỉ có khoảng 60.000 tới được Tuy Hòa. Số còn lại chết trong rừng hay phải quay trở lại Pleiku. Sáu Liên Ðoàn Biệt Ðộng Quân với khoảng 7.000 quân, chỉ có 900 về đến Nha Trang và đóng trong thành phố.
Ngày 19.3.1975 thành phố Quảng Trị bị thất thủ.
Ngày 25.3.1975 Tổng Thống Thiệu ra lệnh cho Tướng Ngô Quang Trưởng rút khỏi thành phố Huế. Đoàn quân di tản bị đánh chận ở đèo Hải Vân, cửa Tư Hiền và cửa Thuận An nên tan rã.
Ngày 29.3.1975 thành phố Đà Nẵng, nơi đặt Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn 1, bị tấn công và thất thủ. Rối loạn xảy ra. Tướng Ngô Quang Trưởng phải bơi ra khơi để được một tàu Hãi Quân vớt.
Ngày 31.3.1975, thành phố Quy Nhơn và Nha Trang rơi vào tay Cộng Quân.
Ngày 1.4.1975, thành phố Tuy Hòa thuộc tỉnh Phú Yên bi thất thủ.
Ngày 15.4.1975 phòng tuyến Phan Rang được thiết lập do Trung Tướng Nguyễn Vĩnh Nghi chỉ huy. Nhưng ngày 15 Cộng quân đã chiếm Phan Rang, Tướng Vĩnh Nghi bị bắt.
Đêm 20 rạng ngày 21.4.1975, Sư Đoàn 18 bảo vệ Xuân Lộc được lệnh rút về bảo vệ Sài Gòn.
(Xin  xem tiếp Phần II trong bài sau)
Lữ Giang

Virus-free. www.avast.com









__._,_.___

Posted by: Lu Giang 

Monday, April 23, 2018

TỰ TRUYỆN - THÁNG TƯ BUỒN



---------- Forwarded message ----------
Ba mươi tháng Tư là ngày.... quân cướp CS miền Bắc chiếm được miền Nam nên chúng vui mừng cũng phải,vì cướp ở đâu cũng thế,y chang bọn buôn lậu ma túy hay băng đảng tội ác có thương ai bao giờ đâu,hể cướp được tài sản của thiên hạ hay làm ăn bất chính bất chấp thủ đoạn để có tiền là chúng  cho là chiến thắng?Dân Việt chỉ biết có vua Hùng Vương là tổ của đất nước mình,chứ có biết Karl Mark,Lenine ,  là ai đâu nhưng chắc chắn là không phải dân Việt rồi và cũng không ưa gì vì thành tích giết hại cả chục triệu người của đảng CS Liên Xô bởi chủ trương bệnh hoạn của hai tên triết gia... biến thái ngồi không nghĩ bậy nêu trên.Gọi là biến thái chắc cũng đúng vì nếu là triết gia chân chính thì phải đưa xã hội con người đến chỗ ngày một tốt đẹp hơn mới phải,chứ đâu có chủ trương giết người cướp của nhân danh...cách mạng?Đúng là đại ngụy biện.

Con vi trùng cực độc cộng sản quốc tế nó được cấy vào tên Hồ chí Minh thất chí vì mộng làm bồi Tây không thành,lan truyền xuống đất nước VN khiến cho đất nước VN bị tàn mạt để phục vụ quyền lợi cho quan thầy Nga Tầu của chúng.Cuộc chiến tranh Nam Bắc ở Hoa Kỳ là cuộc chiến giải phóng nô lệ,thật là cao cả,cho nên không có sự phân biệt bạn thù sau chiến tranh,mà mọi người đều nổ lực cùng hợp tác để đưa nước Mỹ đến vị trí siêu cường ngày hôm nay,còn cuộc chiến gọi là... giải phóng miền Nam chỉ là cuộc xâm lăng của CS tay sai Bắc Việt,để áp đặt chế độ CS theo lệnh quan thầy của chúng.Có bao giờ bọn cướp trọng dụng nhân tài đâu?

Cho nên chúng không bao giờ xem dân miền Nam ,kể cả dân miền Bắc là đồng bào của chúng cả mà là kẻ thù với những hành động cướp đất  cuả dân từ Bắc chí Nam,bán cho Tầu sau khi nhường biển đảo,tài nguyên cho Tầu khai thác.Muốn cướp của thì phải... đưa ra đủ nguyên nhân để buộc tội và bỏ tù thì mới được ...danh chánh ngôn thuận,bằng không sẽ lộ ra bản chất ăn cướp quá... trơ trẻn thì..kỳ quá?

Cho nên hể sanh ra ở miền Nam thì đều... là có tội tưởng tượng cả,vì không có quyền bảo vệ cuộc sống  tự do của mình,dám chống lại chế độ cộng sản bốc lột,ăn cướp ,dưới danh từ hoa mỹ giải phóng ,mặc dầu không thuộc thành phần quân đội cầm súng để trực tiếp bảo vệ miền Nam.Đừng xem bọn cộng sản là cùng đồng bào dân tộc của mình mà lầm to.

Chúng đã bán linh hồn cho Ác quỷ cộng sản Nga Tầu hết rồi.Muốn có sự công bằng trong cuộc sống thì chỉ có cách duy nhất là dẹp lũ ác quỷ nầy đi.Cho nên,đừng có  ngạc nhiên khi thấy tại sao băng đảng mafia cộng sản VN ăn mừng... người Việt chiến thắng người Việt ,ngày ba mươi tháng Tư nhé?

On Sunday, April 22, 2018 3:57 AM,

TỰ TRUYỆN-THÁNG TƯ BUỒN

Ngày Sài Gòn sụp đổ, ba không là một sĩ quan VNCH. Làm bên ngành hành chánh nên không có cấp bậc, ba là truởng ty thông tin Gia Định. Có một khoảng thời gian ba làm thư ký toà hành chánh Gia Định.

Rồi Việt Cộng xâm chiếm miền Nam, ba bị bắt và lưu đày ở tận Hà Nam Ninh - Bắc Việt. Chúng nó biệt giam ba trong một căn phòng chỉ có 2 người. Trong đó có Đại tá Nguyễn Hữu Phước và ba. Mỗi ngày chúng nó đem cho ba 1 cục phèn chua hoà tan trong 1 cốc nước nhỏ và ép buộc ba phải uống trước mặt chúng. 18 tháng sau thì ba mất vì bịnh ung thư máu. Ở quê nhà gia đình hoàn toàn không biết về cái chết của ba.Ngày ba đi tù. Nhà mất. Vì không muốn đi vùng kinh tế mới nên mẹ đưa các con về quê ngoại ở một vùng quê xa xôi hẻo lánh ở miền Tây mênh mông sóng nước. Nơi đó có ông chủ tịch xã Hai Sanh mặt dày tối ngày mặc áo bà ba đi chân đất lạch bạch cứ ghé nhà động viên nhưng chủ yếu là muốn dzê mẹ Khoa.

Có bao lần ông cứ ngồi lì tới chiều tối mà không chịu về. Các anh trai hàng ngày đi bán bưng cực khổ về thấy cảnh chuớng tai gay mắt hoài nên tức sôi máu không nhịn được. Một chiều kia các anh giả vờ gây  lộn to tiếng với nhau rồi xách dao phai, xách mác rượt nhau chém và chạy ra tới ngoài nhà trước chổ ông ấy đang ngồi. Anh thì núp sau lưng ông chém tới. Anh thì phiá trước đâm vào. Sợ ăn dao phai và mác lạc nên ông hoảng quá và chuồn đi mất. Từ đó không bao giờ dám tới. Không ngờ hận thù trong ông từ đó cứ trào dâng...

Giấy báo tử gởi về nhưng chủ tịch xã không cho người đưa thơ chuyển tới nên gia đình hoàn toàn không biết. Rồi bỗng một chiều miền Tây chìm trong ngập lục của năm 1978, cô em họ của mẹ lội sình vào nhà trao thơ báo tử. Mẹ ngất lịm dưới hung tin bên những tiếng thét gào của chị và em.Cô kể lại là do cô vô tình nhìn thấy được lá thư ở đồn công an xã và năn nỉ họ đem về vì cô nhận ra tên của mẹ và địa chỉ.Cô coi thư viện trường và họ hay xoay cô làm nhiều việc. Ngày đó họ nhờ cô coi đọc những thông tin nên cô bắt gặp lá thư cha. 
Thời gian lâu lắm, bác Phước ra tù về vì bác sĩ trong nhà tù đoán là do bệnh ung bứu vô phương cứu chữa trong thời kỳ cuối. Họ cho bác về để được chết ở nhà. Mai sao bác được cứu sống nhờ uống thuốc Nam. Bác ấy đã tìm về quê Khoa kể lại câu chuyện những ngày tháng trong tù. Sau đó bác và gia đình đã đến Hoa Kỳ diện HO 13 về New York. 

Anh Vinh là học sinh giỏi nổi tiếng khắp vùng Đồng Tháp. Thầy Điệu dạy khối A nổi tiếng ở Sa Đéc với 2 môn Lý Hoá đã đặt hết niềm tin vào anh trong kỳ thi đại học bách khoa. Ngày anh đi chứng lý lịch, ông Hai Sanh đã phê tặng anh những từ ngữ vô cùng đặc biệt để rồi 3 năm sau anh về nhảy sông tự quyên sinh. Ông viết rõ từng lời vào tờ lý lịch: Cha làm trưởng ty thông tin Gia Định. “Thông tin là tiếng nói chống Cộng Sản đến cùng.” 

Cậu : Đứng đầu đơn vị chống Cộng tại địa phương.

Rồi anh Vinh thi vào đại học. Điểm 3 môn là 15 1/2 nhưng không bao giờ đậu vì lý lịch xấu dù cho điểm tiêu chuẩn chỉ là 10 1/2 cho 3 môn. Không nản chí anh về thi lại và thi lại. 2 năm sau kết quả cũng 15 và 15 1/2 nhưng đều bị đánh rớt vì tờ lý lịch 3 năm vẫn không bao giờ thay đổi. Dù cho mẹ có hết lời năn nỉ nhưng ông chủ tịch xã vẫn không màn tới vì mối thù xưa. 

Rồi 3 năm không thể vào đại học, anh Vinh phải đối diện cuộc đời với nghĩa vụ lao động 2 năm đi đắp đường và xây dựng nông thôn mới. 
Ngày chia tay thầy trên đường về, anh Vinh nhảy cầu để tự quyên sinh. Mai là có người qua đường nhảy theo cứu kịp. Khi họ đưa anh về nhà, xóm làng mới xôn xao chạy báo mẹ tin rằng : “Thằng Vinh nó đã nhảy sông!”

Gia đình sợ quá phải lo chạy chọt đút lót cho anh Vinh đi học. Gom hết cả gia tài bao năm dành dụm là 1 thùng đạn đựng đầy những tờ giấy săn $50 và $100 cũng chỉ đủ cho anh vào trung học ngân hàng 3 trung ương. Đúng là đời khốn nạn ! Điểm thừa đậu đại học mà cũng không đủ để học trung học nữa thì sao?
Vì lẽ đó, chị Phuợng năm sau cũng chẳng thèm đi thi đại học vì sợ tốn tiền. Chị chọn đại học sư phạm vì được ưu tiên tiển thẳng vào đây do đã đoạt giải hạng 5 môn Anh Văn toàn quốc. 

Anh Hoàng kế tiếp cũng chẳng đi thi vì được tuyển thẳng vào đại học sư phạm. Anh đứng hạng nhì trong kỳ thi môn Lý toàn quốc 2 năm sau.

Ngày gần đi Mỹ, Khoa bị gia đình cấm đi thi dù là đang học lớp chuyên vì sợ nếu đang học rồi  bỏ đi ngang sẽ không có tiền đền. Về quê theo mẹ làm vườn cũng chẳng được yên. Khi phỏng vấn đậu và lãnh hộ chiếu xong rồi chờ ngày đi Mỹ thì xã không thèm chứng giấy 3 không. Họ bắt Khoa phải đóng 10 tấn gạo thay thế cho nghĩa vụ lao động 2 năm vô cớ. Nếu không thì không chứng giấy tờ và cả gia đình đều phải ở lại. Gia đình Khoa phải vai mượn nợ để được ra đi.

Cộng sản là vậy đó. Họ cướp miền Nam gây bao đau thương tan tóc xong nhưng họ không bao giờ dừng lại. Họ giết những nhân sĩ trí thức trong chốn lao tù. Họ cướp nhà cửa và đọa đày vợ con những người chỉ là công nhân viên chức miền Nam tới đường cùng. Giờ họ nói lắng nghe trong Khoa, gia đình và kiều bào từng hơi thở.Bạn có tin không? 

Anh Vinh và Hoàng sau ngày qua Mỹ đã đi học lại trong Georgia Tech. Họ giờ là những kỷ sư điện toán và computer science. Anh Hoàng vẽ đường bay cho tên lữa hành trình. Cộng sản chắc rất thèm những người kỷ sư biết vẽ đường bay như tên lữa Tomahawk! Điều đó sẽ không bao giờ có được vì họ đã triệt tiêu không những gia đình Khoa mà bao lớp người  trí thức. Xã hội của họ giờ chỉ có những con người dốt nát làm lãnh đạo nên mới gây nên sự thù hằn chia rẽ.

 Họ chỉ biết cắn xé, tàn phá và đục khoét nên quê hương mới ngày càng điêu tàn. Họ chỉ biết cướp mà không biết xây dựng và bảo vệ nên đất nước giờ đây mới lâm vào cảnh phụ thuộc, xâm chiếm, nô lệ và diệt vong. Họ đã thất bại thảm hại trên chính quê hương mà họ đang cai trị.  Nhưng họ luôn luờng gạt và mị dân mình là người chiến thắng đồng bào và anh em cùng dòng máu.

Bạn có bao giờ thấy người Mỹ hàng năm họ ăn mừng chiến thắng khi quân miền Bắc thắng miền Nam trong Civil War không? Hay có lẽ người Mỹ họ ngu? 
43 năm rồi và bạn hãy chờ xem coi ngày 30 tháng 4 tới họ cũng sẽ ăn mừng chiến thắng để tiếp tục tạo nên hận thù và chia rẽ.

Bài viết là sự thật 100%. Không có một chúc gì là hư cấu. Bất kỳ ai cũng có thể phản biện chuyện này  đúng hay sai. Cộng sản đã cho con em họ qua Mỹ học và làm việc nhiều lắm. Trong số đó có ai bao giờ thấy nước Mỹ ăn mừng chiến thắng Civil War không nói cho mình biết với.

Hy vọng nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn, các MC, ca sĩ và bất cứ những ai muốn tham gia hay tổ chức dù là gián tiếp hay trực tiếp chương trình ca nhạc dịp 30/4 sẽ đọc được bài này để họ hiểu rõ vì sao người ta lại biểu tình và phản đối họ.

Nhìn lại đất nước tan hoang như bây giờ sau 43 năm Việt Cộng cưỡng chiếm được các bạn sẽ nhận định một cách trung thực rằng : “30 tháng 4 không phải là niềm kiêu hãnh chiến thắng để ăn mừng cho ai cả. 30 tháng 4 là nỗi nhục quốc thể chỉ để thấp nén hương lòng hồi tưởng những đau thương âm ĩ của cả dân tộc Việt Nam.”
.............................. .............................
NHỚ ! 

Nhớ nhớ nhớ một điều con rất nhớ
Nhớ Sài Gòn hai tiếng nói thân thương
Con nhớ từng góc phố với tên đường 
Nhớ trường xưa bạn bè yêu cũ mới

Nhớ ngày xưa cha mua cho sách mới
Nhớ mẹ yêu dìu con bước đến trường
Nhớ người thầy trên bục giảng thân thương
Cô giáo nhỏ nâng niu từng nét chữ

Rồi quê hương lan tràn loài dữ
Chúng ngang tàn đốt phá cướp đi cha
Nơi quê nhà mẹ đau đớn xót xa
Con thương mẹ héo gầy nuôi con trẻ

Những tháng ngày đau thương trôi lặng lẽ
Con lang thang cùng mẹ khắp muôn nơi
Đời bôn ba nghe kiếp sống chơi vơi
Có lúc tưởng mẹ tàn hơi kiệt sức

Dắt dìu con qua tháng ngày cơ cực
Mong một ngày quê hương khỏi lầm thang 
Một chiều thu con chít chiếc khăn tang
Mẹ ngất lịm bên dòng thư báo tử

Chúng đã giết cha con rồi đem xử
Tội tuyên truyền chống phá quê hương con
Quê hương yêu hai tiếng nói sắc son
Cha không chống chỉ chống loài Cộng phỉ

Bao nhiêu năm cướp miền Nam rồi nhỉ
Chúng giờ đây cướp phá cả non sông
Chúng cướp ngày cướp cạn cướp ruộng đồng
Cướp nhà cửa, cướp công rồi cướp sức

Cướp tuổi xuân bao em thơ sáng rực
Cướp đồng hưu, bảo hiểm, cướp nhà băng 
Cướp hồ thiêng, sông núi và mỏ quặng
Cướp xong rồi chúng bán cả giang sơn

Cộng phỉ gian manh dân rất căm hờn
Ngày nổi dậy chẳng còn xa đâu nữa
Ngày mai đây vết thù xưa gội rữa
Trả cho cha hai tiếng nói oan khiêng

Trả lại cha một tấm lòng trung kiên
Yêu quê hương sơn hà và tổ quốc 
Bao năm qua từ ngày cha đã mất
Thương cha nhiều nhớ cha lắm cha ơi !

Vũ Đăng Khoa
Tình Xa








__._,_.___

Posted by: "Patrick Willay" 

Sunday, April 22, 2018

TÂM TÌNH VỚI BẠN XƯA


Có phải ông Nguyễn Mậu Trinh này không ạ ?
  
Đỗ Danh Ái

 

From: bangphongdvam
Sent: 12/12/2017 3:32:26 P.M. Central Standard Time
Subj: Re: TÂM TÌNH VỚI BẠN XƯA

Trinh thân mến,
Dưới thời Việt Nam Cộng Hòa, những người trí thức hiểu chuyện mà im lặng, nên bọn giả hình như Dương Quỳnh Hoa, Ngô Bá Thành, ni sư Huỳnh Liên, Trí Quang, Nhất Hạnh mới làm cho công cuộc chiến đấu Chống Cộng của chúng ta mất chính nghĩa.
Tôi khẳng định với bạn rằng trí thức Miền Nam thiếu trách nhiệm với Đất Nước.
Quân Đội hùng mạnh, thiện chiến đến thế nào đi nữa cũng không thể nào chiến thắng địch quân ngoài tiền tuyến, khi mà hậu phương bị bọn phản chiến giả hình liên tục gây xáo trộn.
Bọn phản chiến giả hình là bọn kêu gọi hòa bình mà chỉ buộc quân đội Miền Nam buông súng và đuổi Mỹ; nhưng không đòi quân xâm lăng Bắc Việt rút quân về Miền Bắc.
Qua sự trình bày của Tiến sĩ Nguyễn Võ Long, tôi nhận thấy cách thức ông đứng ra lập Phong Trào không đứng đắn, nghiêm chỉnh, thiếu sửa soạn. Ông viện dẫn câu nói của ông Nguyễn Bá Trạc là ca dao, thì ông không hiểu ca dao là gì; chứ không phải ông sơ sót.
Về kiến thức sơ đẳng để trình bày với cử tọa, ông Tiến sĩ cũng không có mà ông nói rằng ông sẽ huấn luyện giới trẻ tiếp tục phong trào của ông thì tôi thấy nguy quá. Ông tính dẫn thế hệ trẻ "xuống hố cả nút" à?
Về điểm ông Tiến sĩ nói rằng ông sẽ thuê những "think tank" của Đảng Dân chủ làm việc cho ông để khi Đảng Dân chủ lên cầm quyền thì ông sẽ sử dụng họ. Sau đó, khi Đảng Dân chủ lên cầm quyền thì ông sẽ thuê những "think tank" của Đảng Cộng hòa làm việc cho ông. Tôi cảm thấy lùng bùng lỗ tai quá sức!
Chưa bao giờ tôi được nghe một ông Tiến sĩ nào nói điều lạ lùng như thế. Trong khi  đó, cử tọa vỗ tay rào rào, làm cho tôi lo lắng hơn.
Bởi vì trình độ nhận thức của cử tọa như thế thì phong trào sẽ đi về đâu?
Tôi biết bạn Trinh ở gần ông Tiến sĩ, có nhiều cơ hội gặp gỡ ông thì bạn nên khuyên ông nên dành thì giờ nghiên cứu cho chu đáo, trước khi xuất hiện giang hồ làm chuyện cứu nước.
Nếu như cách đây hơn 30 năm những nhà hoạt động chính trị lão thành, những nhà trí thức, Tướng lãnh có trách nhiệm với Đất Nước khuyên ông Hoàng Cơ Minh đừng làm kháng chiến kiểu "mỳ ăn liền" làm mất NIỀN TIN ĐỒNG BÀO, thì ngày nay không có Đảng Việt Tân để cho nhà văn Trần Khải Thanh Thủy gọi  một cách châm biếm là Đảng Việt Tanh.
Trinh nên nhớ tôi góp ý xây dựng để cho Việt Cộng không chê cười những người Việt Chống Cộng chẳng chịu trưởng thành.
Tôi chỉ lên tiếng trong tinh thần trách nhiệm của một người Chống Cộng thôi nghe Trinh! Tôi không muốn làm phật lòng bạn đâu.
Tôi biết lời nói thật dễ mất lòng. Nhưng Tiến sĩ Nguyễn Võ Long là người chấp nhận dấn thân vì Đất Nước thì nên biết lắng nghe tiếng nói chân chính của một người lính suốt đời Chống Cộng.
Tiền bạc, thiện chí chưa phải là điều kiện ắt có và đủ để dựng lên phong trào.
Nó đòi hỏi khả năng vận động quần chúng bằng những sách lược, chiến lược khoa học, có tính thuyết phục cao và đội ngũ cán bộ có trình độ.
Thân ái,
Bằng Phong Đặng văn Âu


2017-12-12 9:35 GMT-08:00 Trinh Nguyenmau <trinh.nguyenmau@gmail.com>:
Bạn Âu ơi :
Tôi ít nói, nói ít, ít ai biết có trên đời này, biết tôi lớn lên ở Quốc Học, làm tarzan gãy cẳng, là cái này, cái kia. Cũng vì sợ làm ồn, làm phiền, trong khi chẳng làm việc.
Chỉ có một lần tôi phải lên tiếng nhận sai sót và xin lỗi làm phiền người khác, mất công chưởi bới.
Nhưng riêng với bạn, biết rõ bằng xương bằng thịt, lại bị/được gọi tên thì phải thưa thốt cho phải phải phép thôi, mà NMT chỉ là cái cớ -bạn luôn thiếu.
Sẽ gọi phone nói nhiều hơn -chuyện ngắn, chuyện dài, như không có ngày chia tay.
Tiếc lần này chỉ sang vài ba ngày, chính cho sinh-hoạt của Mạng Lưới Nhân Quyền thôi, mất dịp được ăn món ngon của chị Hồng.
Dù chưa đến nỗi như những người bệnh ở giai-đoạn cuối, chỉ nói được một tiếng "Mệt" với người đến thăm, nhưng tôi cũng đã thấy khó, những chuyện mà trước đây là khoái.
Rồi cũng phải hết, sao không ngay bây giờ !
Thân chúc luôn vui -vui chung.
NMTrinh


2017-12-11 14:18 GMT-08:00 AU DANG <bangphong>:
Nguyễn Mậu Trinh thân mến,

Trong tâm tình của người bạn cùng học trường Quốc Học,
Trong tâm tình của một người lính từng phục vụ trong Quân Lực VNCH,
Tôi viết thư này cho bạn với tư cách của một người trung thành với Đất Nước Việt Nam, noi mà chúng ta cùng sinh ra. Tôi nói như vậy, có nghĩa là kiếp sau hai đứa mình có thể đầu thai thành công dân của hai nước xa lạ. Biết đâu?
Nhưng bao lâu chúng ta cùng là con Bà Mẹ Việt Nam thì chúng ta phải đền ơn, báo hiếu bà Mẹ Việt Nam để bà không bị nhục lây bởi những đứa con lạc loài.
Sở dĩ tôi phải nói dài dòng với Trinh như thế để Trinh hiểu rằng tôi khônbg muốn tình bạn giữa hai chúng ta bị sứt mẻ vì sự bất đồng quan điểm. Tôi hoàn toàn vô tư, không thiên vị để nhận định buổi nói chuyện của Tiến sĩ Nguyễn Võ Long vào ngày 10 tháng 12 tại Westminster và nói thẳng nhận định của mình với bạn.
Từ ngày rời Houston về sống tại Thủ phủ Người Việt Tị Nạn, ban đầu tôi có đi nghe các buổi nói chuyện của các diễn giả chính trị, đi tham dự các buổi ra mắt truyên, thơ. Nhưng về sau, tôi không muốn đi dự nữa, bởi vì cảm thấy mất thì giờ một cách vô ích.
Nhưng vừa rồi tôi đi dự buổi nói chuyện của Tiến sĩ Nguyễn Võ Long, vì biết bạn đang ủng hộ ông Tiến Sĩ đang hô hào thành lập Phong Trào Đuổi Tầu Cộng cứu nước Việt Nam.
Tôi đã từng nói thẳng với ông Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh là Kháng Chiến kiểu "Mỳ Ăn Liền" thì trước sau gì ông đầu đảng sẽ trở thành thảo khấu.
Tôi cũng đã từng nói thẳng với ông Đại tá Phạm văn Liễu rằng ông dùng tài hùng biện để hô hào Kháng Chiến Mỳ Ăn Liền thì trước sau gì ông sẽ là kẻ tiếp tay với quân đại bịp.
Lúc bấy giờ hai ông rất giận. Nhưng nếu hai ông bình tĩnh nghe lời tôi thì bản thân hai ông không bị ô danh và người Việt Tị Nạn Cộng Sản không mang mối nhục.
Trinh hỏi tôi tại sao đồng bào tị nạn mang nỗi nhục vì sự thất bại của Kháng Chiến Mỳ Ăn Liền phải không?
Tôi xin trả lời:
Sau khi cuộc hợp tác của ông Minh, ông Liễu tan rã, ông Minh dẫn một nhóm nhỏ anh em Kháng Chiến lên đường Đông Tiến. Không một người nào có chút kinh nghiệm chiến tranh mà không ý thức hành quân chống địch thì phải hết sức bị mật. Nhưng ông Nguyễn Xuân Nghĩa, cháu ruột của Tổng Bí thư Mười Cuc Nguyễn văn Linh, giữ chứ Tổng vụ Tuyên Huấn của Mặt Trân, đăng tin về cuộc hành quân Đông Tiến trên tờ báo Kháng Chiến, thì khác nào ông Nghĩa báo cáo VC biết trước hành quân?
Ông HCMinh bị VC phục kết, chết từ năm 1987 mà mãi đến năm 2001, tức là 14 năm sau Đảng Việt Tân mới công bố tại Đức Quốc.
Nếu Trinh có đọc cuốn Hành Trình Của Người Đi Cứu Nước của Phạm Hoàng Tùng (một cựu Kháng chiến quân) thì thấy ngay đó là bản cáo trạng liệt kê tội ác của Hoàng Cơ Minh. Thế nhưng ngày nay vẫn còn những người đã thấy rõ bộ mặt thật của Kháng Chiến/Việt Tân, vẫn còn tiếp tục hoạt động cho Việt Tân, bởi vì ham tiền.
Đám truyền thông có đông độc giả tỏ ra tồi bại vì đã im lặng trước cái chết của bạn đồng nghiệp là ký giả Đạm Phong, Lê Triết. Tới nay họ vẫn tiếp tục tồi bại không đăng những tố cáo của Nguyễn Thanh Tú vì họ không đăng bất cứ bài viết của bất cứ tác giả nào đề cập đến tội ác của Việt Tân. Theo tôi, đó là một tập đoàn truyền thông tồi bại, không có lương tri chức nghiệp, chỉ biết chạy theo đồng tiền.
Chỉ có Việt Cộng hay Việt Tân mới có tiền để mua truyền thông bất lương mà thôi.
Nói như thế để Trinh thấy rõ truyền thông Việt Nam ở hải ngoại phần lớn bị Việt Cộng nắm đầu.
Tiến sĩ Nguyễn Võ Long, theo tôi, là một người tài tử (amateur) đi làm việc nước, bởi qua sự trình bày của ông thì tôi thấy ông cẩu thả, coi thường cử tọa, khi nói đến câu của Nguyễn Bá Học "Đường đi khó ... " và câu hát "Cái nhà là nhà của ta ..." mà bảo đó hai câu ca dao để vận đồng quần chúng đi theo Phong Trào.
Ông Long nói đến âm mưu độc hại của Trung Cộng quá tầm thường mà bất cứ người nào theo dõi tin tức trên diễn đàn đều biết hơn thế nữa.
Tiến sĩ Nguyễn Võ Long không đưa ra được một sách lược, một chiến lược hành động nào xứng đáng làm cho người nghe tin tưởng. Ông bảo ông sẽ thuê những "think tank" của Đảng Dân Chủ để làm việc ông để khi Donald Trump hết làm Tổng thống, thì khi đảng Dân Chủ cầm quyền, ông sẽ có sẵn người do ông thuê làm việc cho ông sẽ làm theo yêu cầu đuổi Tàu của ông.
Tôi thấy có bà Jackie Bong Wright và ông Vi Anh (dân biểu VNCH) ngồi ở hàng ghế đầu. Không biết hai vị ấy nghĩ gì về buổi thuyết trình của ông Tiến sĩ Nguyễn Võ Long. Họ có thấy sự ấu trĩ của ông Tiến sĩ?
Tôi tin rằng ông Nguyễn Võ Long mới ra lò, lập phong trào, nhưng chưa có cán bộ cơ hữu. Vì vậy, ông đi "nói chuyện" ở địa phương nào xa xôi Hoa Thịnh Đốn thì ông phải nhờ đến cán bộ của Việt Tân mà thôi!
Việt Tân thoát thai từ Kháng Chiến lừa bịp của Hoàng Cơ Minh vẫn tiếp tục làm chuyện mờ ám, khuất tất. Tôi tin rằng Việt Tân đã bị Việt Cộng "blackmail" để làm công cụ cho Việt Cộng.  Tôi mong các anh em trẻ Việt Tân trong phong trào Phan Bội Châu đừng để cho Việt Tân lợi dụng, vô tình tiếp tay cho Việt Cộng mà không ý thức.
Nhiều đoàn thể quốc gia như Gia đình Phật tử, Hướng Đạo sau khi Việt Cộng cướp Miền Nam thì mới biết mình là công cụ của Việt Cộng. Lúc biết ra thì đã quá muộn.
Tôi không ở trong bất cứ đoàn thể nào, nên tôi không hề có sự đố kỵ mà đi nói xấu Việt Tân.
Tôi cũng không có tờ báo, đài phát thanh nào để cạnh tranh với họ nhằm gia tăng lợi nhuận.
Tôi viết cho Trinh thư này để thứ nhất, cảnh báo cho ông Tiến sĩ đừng làm công cụ cho Việt Tân. Và tôi cũng mong những người đang hoạt động cho Việt Tân, đừng làm công cụ cho Việt Cộng.
Việt Cộng không những bán nước cho Tàu Cộng mà thôi đâu. Việt Cộng đang theo lệnh Tàu Cộng để dùng người Việt Tị Nạn Cộng Sản làm Đạo Quân Thứ Năm chờ dịp hạ bệ nước Mỹ đó!
Làm việc nước là việc nghiêm chỉnh, có chuẩn bị tư tưởng và có một đội ngũ cán bộ được đào tạo thông hiểu chủ trương, đường lối của phong trào. Ông Tiến sĩ Nguyễn Võ Long ăn nói trước đám đông còn thua cả ông Thị trưởng Tạ Đức Trí trẻ hơn thì làm sao đủ sức lãnh đạo Phong Trào đuổi Tầu Cộng cứu nước? 
Niềm tin của đồng bào sau vụ lừa đảo của Kháng Chiến Hoàng Cơ Minh đã bị lung lay, chao đảo lắm rồi. Tôi hy vọng bạn Nguyễn Mậu Trinh của tôi không giân vì những ý kiến chân thành này.
Thân ái chúc bạn và gia quyến một mùa Giáng Sinh an lành và một Năm Mới may mắn.

Bằng Phong Đặng văn Âu, bạn Trinh.




__._,_.___

Posted by: Ai Do 

Featured Post

BẠN TÔI: ĐẠI ÚY TRẦN QUANG HIỆP

 https://www.facebook.com/groups/160591528349491/permalink/723350692073569/ https://www.youtube.com/watch?v=oqhFQFR2-JM Chuyện Xứ Xã Nghĩa r...

Popular Posts

Popular Posts

My Blog List