Cuộc đời em gái Tổng thống Ngô Đình Diệm.
(Bà Elizabeth Ngô Ðình Thị Hiệp là Mẹ của Hồng y Nguyễn Văn Thuận)
Năm 2015 đánh dấu 10 năm ngày mất của bà Ngô Đình Thị Hiệp
(1903-2005), người em gái ít được công chúng biết đến của Tổng thống Việt Nam
Cộng Hòa Ngô Đình Diệm.
Bà cố Ngô Ðình Thị Hiệp và Ðức cố Hồng Y
Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận
Bà là mẹ của người sau này được Vatican phong
Hồng y, Nguyễn Văn Thuận (1928-2002).
Lê Quỳnh
nói chuyện với ông Nguyễn Văn Châu, tác giả cuốn sách tiếng Anh (chưa có bản
tiếng Việt) về cuộc đời bà Hiệp và gia tộc họ Ngô, A lifetime in the eye of
the storm.
Ảnh chụp bà Hiệp tại Sài Gòn năm 1965
Cuốn sách ra mắt lần đầu năm 2005 và vừa ra
ấn bản lần hai năm 2015.
Ông Châu
cho biết ông là người thân thuộc với gia đình bà Hiệp, còn cha của ông là bạn
học của ông Ngô Đình Nhu, em trai Tổng thống Diệm.
“Cho đến những ngày cuối đời, bà Hiệp vẫn tin
tưởng vào vai trò của gia đình bà trong lịch sử Việt Nam.”
“Bà tin lịch sử sẽ minh chứng lòng ái quốc
của gia đình bà. Tuy bà công nhận ông Diệm, ông Nhu và gia đình bà có nhiều
khuyết điểm, ví dụ biết những người nịnh nọt sẽ phản bội mà vẫn dùng họ.”
Ông Châu kể rằng những người còn lại của gia
đình họ Ngô thường “mổ xẻ những khuyết điểm” vào ngày giỗ ông Ngô Đình Khả,
thân sinh của ông Ngô Đình Diệm và bà Hiệp.
Bà Ngô Đình Thị Hiệp (đứng), chồng (đứng) cùng
bố mẹ chồng trong ngày cưới năm 1925
Mời quý vị nghe phần một cuộc phỏng vấn về
cuộc đời bà Ngô Đình Thị Hiệp, xoay quanh bà nghĩ gì về những tranh cãi liên
quan gia đình bà.
*****
Người Mẹ chứng nhân thế kỷ Bà Cố Elizabeth Ngô
Ðình Thị Hiệp
Người Mẹ chứng nhân thế kỷ: Bà Cố Elizabeth Ngô
Ðình Thị Hiệp (1903-2005)
Ngày 27/01/2005, chúng tôi đang theo dõi
tin tức về lễ mai táng Cô Anna Hàm Tiếu, bào muội của Ðức Hồng Phanxicô Xavie
Nguyễn Văn Thuận, thì lại nhận được tin Cụ Cố Elisabeth Nguyễn Văn Ấm, nhũ
danh Ngô Ðình Thị Hiệp, thân mẫu của Ðức Hồng Y, cũng vừa được Chúa gọi lên
đường về nhà Cha, sau khi đã hoàn tất cuộc lữ hành dài hơn trăm năm (102 năm)
trên cõi trần gian này, Chúng tôi xin chuyển bài này với lòng thành tâm cầu
nguyện cho linh hồn Elizabeth sớm được Chúa đưa về nơi Thiên quốc cùng với
linh hồn Phanxicô Xavie, linh hồn Anna cùng các linh hồn khác.
Gia đình lễ giáo
Ngô Ðình Khả (1856-1914)
Elisabeth Ngô Ðình Thị Hiệp sinh ngày
05-5-1903 tại làng Ðại Phong, huyện Lệ Thủy, tỉnh Quảng Bình, trong một gia
đình vọng tộc đạo đức trải qua nhiều thế hệ trung thành với Ðức Tin Công
Giáo, đã từng "hy sinh trong thời kỳ bắt đạo và đã chịu khổ vì Chúa, đã
chịu lưu đày xa xôi và đã bị cầm tù vì Chúa", một dòng tộc nổi danh kiên
trung bất khuất chẳng những về mặt đức tin mà còn cả về mặt xã hội. Thân phụ
là ông Ngô Ðình Khả, một quan phụ chính đại thần thanh liêm và cương trực
dưới triều vua Thành Thái. Ông đã khẳng khái chống lại việc Pháp âm mưu đày
ải Vua, khiến thời bấy giờ trong dân gian Huế có câu ca:
Ðày vua không Khả, (1)
Ðào mả không Bài (2)
Do làm quan trong triều, thường xuyên phải có
mặt tại kinh đô, ông Ngô Ðình Khả đã dời gia đình từ làng Ðại Phong, tỉnh
Quảng Bình vào định cư tại Phủ Cam, thuộc thành phố Huế. Ngô Ðình Thị Hiệp có
ba người anh là ông Ngô Ðình Khôi, Ðức Tổng Giám Mục Ngô Ðình Thục và ông Ngô Ðình Diệm, một người chị, Ngô Ðình Thị Giao, một em
gái kế là Ngô Ðình Thị Hoàng và ba em trai gồm quý ông Ngô Ðình Nhu, Ngô Ðình
Luyện và Ngô Ðình Cẩn.
Ðược giáo dục trong một gia đình nền nếp gia
phong, Ngô Ðình Thị Hiệp lúc thiếu thời luôn giữ phẩm hạnh của một thục nữ
đoan trang con nhà gia giáo, siêng năng kinh nguyện sáng tối trong gia đình,
luôn cùng với cha mẹ và anh em dự thánh lễ hàng ngày, và nhất là hăng hái
tham gia các việc từ thiện bác ái.
Giáo dục con định hướng cuộc đời
Ðến tuổi
thành hôn, Ngô Ðình Thị Hiệp kết bạn cùng Tađêô Nguyễn Văn Ấm là một thanh
niên cần cù, mực thước và đạo đức vốn cũng được giáo dục bởi một gia đình
Công Giáo có truyền thống kính Chúa yêu người từ lâu đời. Ngô Ðình Thị Hiệp
trở thành bà Elisabeth Nguyễn Văn Ấm. Hai ông bà sinh được 8 người con, trong
đó có một người con trai sau này đã làm sáng danh Chúa và rạng danh Giáo Hội
Công Giáo Việt Nam, đó là Ðức Hồng Y Phanxicô Xavie Nguyễn Văn Thuận.
Cậu
bé Nguyễn Văn Thuận chào đời ngày 17-4-1928 tại Phủ Cam, Huế. Càng lớn, cậu
bé càng thêm khôi ngô tuấn tú, càng tỏ ra thông minh và có trí nhớ sắc sảo.
Theo thói đời, "con quan thì lại làm quan", họ hàng gần xa đều thấy
rõ con đường hoạn lộ đang mở ra trước mặt cậu bé, hứa hẹn một tương lai ngời
sáng vinh quang. Nhưng bà mẹ cậu bé thì lại có cái nhìn khác. Bà thấy
"tu mới là cõi phúc".
Với
tất cả con cái, bà Elisabeth đều dạy cho biết sống đạo, trên hết lòng thờ
phượng Chúa, dưới tận tình yêu thương giúp đỡ đồng loại. Ngoài việc dạy cho
con học giáo lý kinh bổn, bà thường xuyên kể cho các con nghe những mẫu
truyện rút ra từ Kinh Thánh cũng như những truyện về các anh hùng tử đạo Việt
Nam để cho con bà người nào cũng thấm nhuần và sống theo những tấm gương sống
đạo sáng chói của tiền nhân.
Niềm vui
thấy con dâng mình cho Chúa
Riêng với
cậu bé Nguyễn Văn Thuận, bà đặc biệt cầu xin Chúa ban cho cậu có được cái
nhìn giống như cái nhìn của bà, "tu là cõi phúc". Thế nên, khi cậu
bé vừa tới tuổi khôn lớn, ngỏ ý xin vào Tiểu Chủng Viện, bà mẹ Elisabeth
chẳng những không ngăn cản mà còn thầm cảm tạ ơn Chúa đã cho con bà biết chọn
đường để đi. Bà vừa xúc động vừa mừng rỡ lo chuẩn bị mọi thứ cần thiết từ
chiếc khăn tay, cho đến áo quần, dày dép để con lên đường gia nhập Tiểu Chủng
Viện An Ninh của Giáo Phận Huế sau khi được Cha Chánh Xứ sở tại đồng ý và Cha
Giám Ðốc Tiểu Chủng Viện chấp nhận. Từ đó, bà Elisabeth không ngừng cầu
nguyện cho con "bền đỗ trong ơn kêu gọi".
Cầu cho con làm bổn phận linh mục đẹp lòng Chúa
Ngày
11-6-1953, Thầy Phó Tế Phanxicô Xavie Nguyễn Văn Thuận thụ phong Linh Mục.
Bấy giờ bà Elisabeth cảm thấy an tâm về ơn thiên triệu của con mình. Nhưng
theo bà, làm linh mục đã là khó, làm bổn phận linh mục đẹp lòng Chúa càng khó
hơn. Chính vì vậy, kể từ đó, lòng bà hằng xao xuyến, bà không ngớt cầu nguyện
cho con mình "làm bổn phận linh mục đẹp lòng Chúa". Câu nói ấy sớm
trở thành điệp khúc gắn liền với cả cuộc đời bà.
Trong một cuộc phỏng vấn do Ðài Phát Thanh
Little Saigon Radio tại Hoa Kỳ thực hiện ngày 24-01-2001, Ðức Hồng Y Nguyễn
Văn Thuận (vừa được tấn phong Hồng Y ngày 21-01-2001) sau khi nói đến tấm
tình của mình đối với Giáo Hội Việt Nam, đối với Tổ quốc và dân tộc Việt Nam
cũnh như với hết thảy mọi người Việt Nam, đã tâm sự về thân mẫu của mình như
sau:
"Tôi lại nhớ đến tất cả bà con, họ hàng,
đặc biệt là tôi nhớ đến bà thân mẫu của tôi, năm nay đã 98 tuổi và đang ở tại
Úc Ðại Lợi.
Tôi nhớ những lời thân mẫu của tôi thì đối
với tôi như những lời khuyến cáo tôi trong cuộc đời linh mục.
Cách đây ba năm, tôi còn nhớ nghe thuật lại
là Cha Chu Quang Minh thuộc Dòng Tên ở Mỹ cùng đi với một Cha ở Úc đến thăm
bà cố tôi. Hai Cha hỏi bà cố có muốn Ðức Cha Thuận làm Hồng Y không? Bà cố
trả lời rằng:
- Thưa Cha, con không muốn.
- Vì sao?
- Bởi vì
khi con cho con của con vào chủng viện, con chỉ cầu xin Chúa cho con của con
làm Linh mục để tế lễ Chúa là con vui lòng rồi. Còn đã đi tu làm linh mục thì
đâu phải ham muốn những chức quyền danh vọng gì".
Kể mẩu chuyện trên xong, Ðức Hồng Y Nguyễn
Văn Thuận xác quyết: "Với tôi, những lời nói trên luôn luôn là những lời
nhắc nhủ của bà mẹ dạy bảo con". Rồi ngài kể tiếp:
"Cách đây mấy tháng, tôi đi giảng ở Ðài
Loan, tôi có ghé thăm bà cố tôi, tôi hỏi:
- Hàng ngày mẹ có nhớ cầu nguyện cho con
không?
Bà cố nói:
- Có chứ! Ngày nào cũng nhớ cầu nguyện.
Tôi hỏi rằng:
- Mẹ cầu xin cho con cái gì?
Bà cố chỉ trả lời một câu thôi là:
- Cầu cho con biết làm bổn phận đẹp lòng
Chúa".
Ðức Hồng Y kết luận: "Ðiều ấy là cái cảm
tưởng mạnh mẽ của bà mẹ Việt Namdạy con cái". Trong cuộc phỏng vấn
dành cho Ðài Chân Lý (Veritas) Á Châu ở Manila, Phi Luật Tân, ngày
15-02-2001, Ðức Hồng Y Nguyễn Văn Thuận nói rõ hơn tâm sự của ngài: "Ðây
là những bài học đơn sơ, nhưng sâu xa, đáng suy tư. Tôi sẽ không bao giờ
quên".
Dõi theo bước thăng trầm của con
Năm 1967, Cha Phanxicô Xavie Nguyễn Văn Thuận
được Giáo Hội tấn phong và bổ nhiệm làm Giám Mục Giáo Phận Nha Trang. Bà mẹ
Elisabeth cũng giữ một tâm nguyện. Ðối với bà, chức Giám Mục bao gồm cả thiên
chức linh mục. Bổn phận giám mục cũng là bổn phận linh mục. Song bổn phận
chăn dắt của giám mục có phần rộng lớn hơn, bao trùm hơn, như vậy là nặng nề
hơn, khó khăn hơn và nhiều trách nhiệm hơn. Vì thế, bà không thể ngưng cầu
nguyện, trái lại còn cầu xin nhiều hơn nữa cho vị tân Giám Mục "biết làm
bổn phận đẹp lòng Chúa".
Năm 1975,
khi đất nước có những chuyển động khác thường, Nguyễn Thị Hàm Tiếu, ái nữ của
bà Nguyễn Thị Ấm, từ Úc trở về Việt Nam bảo lãnh cho cha mẹ di tản đến Úc chỉ
5 ngày trước khi miền Nam Việt Nam rơi vào tay Cộng sản. Lúc ấy Ðức Giám Mục
Nguyễn Văn Thuận (đã là Tổng Giám Mục Phó Sài Gòn vì đã được bổ nhiệm trước
đó một tháng, ngày 23-4-1975), với vai trò chủ chăn, đã chấp nhận ở lại Việt
Nam sống chết với quê hương thay vì cùng cha mẹ di tản ra khỏi nước.
Những cái chết bi thương của anh bà Ngô Ðình
Thị Hiệp, là ông Ngô Ðình Khôi, ông Ngô Ðình Diệm và của các em bà, Ngô Ðình Nhu và Ngô
Ðình Cẩn, hãy còn ám ảnh, đè nặng tâm can bà. Bà linh cảm một tai họa sẽ
giáng xuống con bà. Bà chỉ biết cầu nguyện và phó dâng mọi sự cho Chúa. Và
việc phải đến đã đến. Ðức Tổng Giám Mục Nguyễn Văn Thuận bị bắt ngày
15-8-1975, nhằm Lễ Ðức Mẹ Hồn Xác Lên Trời, bị giam giữ 13 năm trời, không
xét xử. Ai có rơi vào thảm cảnh ấy mới thấu hiểu tâm trạng âu lo và đau khổ
triền miên của một bà mẹ có con lâm vào vòng lao lý mà số phận ngày mai không
ai đoán biết được.
Khi Ðức Tổng Giám Mục, con bà, nhận được giấy
phóng thích ngày 21-11-1988, rồi ngày 21-9-1991 nhận lệnh trục xuất khỏi Việt
Nam, thì mới hay việc Quan Phòng của Thiên Chúa thật là kỳ diệu. Bởi lẽ nếu
không có Chúa an bài thì làm sao ông bà Nguyễn Văn Ấm có cơ hội đoàn tụ với con;
nếu không có chương trình do bàn tay Chúa hoạch định sẵn thì làm sao Ðức Tổng
Giám Mục Nguyễn Văn Thuận có dịp thi thố tài năng và đức độ của mình trong
Giáo Triều Rôma cũng như chứng minh cho thế giới thấy sức sống mãnh liệt nội
tại của Giáo Hội Việt Nam dù trải qua bao phong ba bão tố.
Người Mẹ chứng nhân thế kỷ
Thật không đơn giản chút nào khi muốn viết về
một người mẹ ngót trăm năm sống những thăng trầm của gia đình liên quan đến
cả vận mệnh đất nước lẫn lịch sử của Giáo Hội Công Giáo như bà Elizabeth
Nguyễn Văn Ấm - Ngô Ðình Thị Hiệp. Chúng tôi thấy có người đang thực hiện một
tác phẩm nói về bà, viết bằng tiếng Anh. Tác giả là ông Nguyễn Văn Châu.
Quyển sách có tựa đề "NGO DINH THI HIEP OR A LIFETIME IN THE EYE OF THE
STORM.". Chúng tôi có đọc hơn 40 trang đầu bản thảo in trên giấy khổ 8 x
11 mà thấy tác giả vẫn nói chưa hết cái thời thơ ấu của bà, thì vài ba trang
giấy như thế này nào nói lên được gì?
Tuy nhiên,
với một người mẹ khiêm nhường, luôn sống cuộc sống ẩn dật như bà Elisabeth,
có lẽ một vài nét phác họa chân tình của chính người con yêu dấu của bà là
Ðức Hồng Y Phanxicô Xavie Nguyễn Văn Thuận đã đủ làm sáng các đức tính cao
quý nơi bà. Vì vậy, chúng tôi xin mạn phép ghi lại ở đây những dòng tâm sự
chân thành ấy ghi nơi lời đề tặng viết trong quyển "Chứng Nhân Hy
Vọng", tập sách các bài giảng của Ðức Hồng Y Nguyễn Văn Thuận giảng tĩnh
tâm cho Ðức Thánh Cha Gioan Phalô II và Giáo Triều Rôma từ 12 đến 18-3-2000,
lúc Ðức Hồng Y còn là Tổng Giám Mục.
"Mẹ Elisabeth,
Người đã giáo dục con từ khi con còn ở trong
bụng Mẹ.
Mỗi tối Mẹ dạy con những chuyện Kinh Thánh, Mẹ
kể cho con lịch sử các thánh tử đạo Việt Nam,
nhất là về tổ tiên chúng ta.
Mẹ dạy con yêu mến Tổ Quốc, Mẹ giới thiệu
cho con Thánh Nữ Têrêxa Hài Ðồng Giêsu
như mẫu gương các nhân đức Kitô giáo.
Mẹ là người phụ nữ mạnh mẽ đã chôn táng
các anh em mình
bị những kẻ phản bội thảm sát, những người
mà Mẹ đã chân thành tha thứ sau đó,
luôn tiếp
đón họ, như thể không có gì xảy ra.
Khi con còn ở tù, Mẹ là nguồn an ủi nâng đỡ lớn
lao cho con.
Mẹ nói với tất cả mọi người:
"Xin hãy cầu nguyện để con tôi được trung
thành với Giáo Hội và ở lại nơi nào Chúa muốn".
Ngày 16-9-2002, một Thánh giá nữa - một cái
tang lớn - lại đè nặng trên vai người mẹ vốn đã nặng chĩu gánh đau thương
tròn thế kỷ: Ðức Hồng Y Phanxicô Xavie Nguyễn Văn Thuận, người con 74 tuổi
của bà mẹ ngót trăm tuổi ngồi xe lăn, người con ấy vĩnh viễn từ biệt cõi trần
ngày 16-9-2002 sau khi đã hoàn tất cuộc Lữ Hành Trên Ðường Hy Vọng.
Tại sao Chúa lại để cho một con người thân
xác mỏng manh như Elisabeth lại phải hứng chịu hàng loạt những mất mát lớn
trong gia đình, từ các đấng sinh thành bà đến những người anh em ruột của bà,
rồi người bạn đời thân yêu của bà. Và bây giờ lại đến lượt người con trai yêu
dấu bà! Thật không ngờ! Dù vậy, bà không hề hoài nghi cật vấn tại sao hay một
lời than trách. Giờ đây, truớc mặt bà, con của bà quả đã ra đi mang theo đúng
những hành trang mà bà đã gói ghém cho con trong suốt đời bà: trung thành với
Giáo Hội và ở lại nơi nào Chúa muốn.
Bà tin Chúa ban cho bà nghị lực tinh thần để
can đảm tuân theo Thánh ý Chúa. Bà tin rằng, linh hồn bà vẫn phải mãi mãi
được tinh luyện bởi những thử thách như vậy hay nhiều hơn thế nữa, nhất là ở
vào chặng chót của quãng đường dài bà đã đi và còn tiếp tục đi cho tới khi
nào Chúa bảo bà dừng lại. Tai bà như nghe có tiếng thì thầm của con:
"Hodie mihi, cras tibi - hôm nay phiên con, ngày mai phiên mẹ". Bà
vui vẻ đón nhận thử thách và ở trong tư thế sẵn sàng: Fiat - Xin Vâng!
Hôm nay, ngày 27-01-2005, tại Sydney, Úc, bà
Elisabeth thực hiện trọn vẹn tiếng Xin Vâng cho riêng bản thân mình để theo
chân con mình hoàn tất cuộc lữ hành hơn trăm năm trên cõi đời ô trọc này, sau
khi chứng kiến sự ra đi của người con gái Anna Hàm Tiếu đã từng gần gũi phụng
dưỡng bà trong thời gian qua. Chúng ta cầu nguyện cho linh hồn Elisabeth được
Chúa sớm đưa về Thiên quốc. Chúng ta cũng không quên cầu cho linh hồn
Phanxicô Xavie cùng với thân mẫu đời đời hưởng nhan thánh Chúa.
Chú thích:
(1) Năm 1907, Levecque, Khâm sứ Trung Kỳ dùng
áp lực bắt các quan trong triều ký vào tờ biểu yêu cầu vua Thành Thái thoái
vị và đồng ý cho Pháp lưu đày Nhà Vua. Các quan không ai dám cưỡng. Chỉ có
Ngô Ðình Khả quyết liệt phản kháng và giũ áo từ quan sau khi vua Thành Thái
bị buộc thoái vị ngày 03-9-1907. Năm 1914, Ngô Ðình Khả từ trần, hai năm sau
(1916), Pháp đày vua Thành Thái ra đảo Réunion.
(2) "Bài" là Nguyễn Văn Bài, cũng
là một người Công Giáo làm quan trong triều đình Nhà Nguyễn, đã chống lại
việc Pháp đòi đào mả vua Việt Nam.
*****
Aug
01, 2013
Nhà văn Nguyễn
Hoàng Đức nguyên là công an, từng học tiếng Pháp với Đức cố Hồng Y Nguyễn Văn
Thuận (tranh trên) – Anh đã viết một chuyên luận về: “Hành trình đức tin qua
cây cầu F.X Nguyễn Văn Thuận” để mô tả lại ...
Con đường Đức tin vào Nước Chúa qua
cây cầu Hồng Y F.X Nguyễn Văn Thuận
Nhà văn Phao_Lô Nguyễn Hoàng Đức, một chứng
nhân sống động của Chúa, của Chân phước F.X Nguyễn Văn Thuận. Ông từng là
trung uý an ninh, công tác tại cục "chống phản động" A16 thuộc Bộ
Nội Vụ, phụ trách vấn đề tôn giáo.
Năm 1987, ông có dịp gặp ĐHY F.X Nguyễn Văn Thuận lúc đang bị giam cầm để học tiếng Pháp. Sau gần hai năm học cùng ngài, ông được khai sáng Đức Tin Thiên Chúa. Một thời gian sau khi ĐHY được trả tự do sau 13 năm giam giữ bất công, ông Đức cũng từ bỏ ngành công an và chính thức trở thành con cái Chúa vào dịp lễ phục sinh 2003. Tôi được ông gửi tặng bản photo viết tay này trong lần gặp ở Hà Nội vào tháng ba vừa rồi. Câu chuyện này đã giúp tôi gia tăng thêm Đức Tin cả về lý trí lẫn linh hồn. Một câu chuyện tuyệt vời, sống động mà tôi muốn đánh máy lại để chia sẻ cùng các bạn, những người yêu mến Chúa như một món quà tặng gửi các bạn trong tuần Thánh và những ngày Phục Sinh sắp tới. -------------------- Tôi viết bài này để chia sẻ và hiệp thông cùng cảm ơn Cố Hồng y Phanxicô Xavie Nguyễn Văn Thuận trong niềm hân hoan còn tươi dấu cuộc khai sinh lần hai, khi sinh làm con Thiên Chúa trong nước rửa tội và thần khí thiêng liêng, đúng dịp lễ Phục sinh, thứ bảy, ngày 19 tháng 4, năm 2003. Lễ Phục sinh, Thế giới đón nhận hồng ân Thiên Chúa đã chết và sống lại sau biến cố vượt qua đầy nhiệm mầu thánh hiến. Riêng đối với tôi, đã được đón nhận ân sủng Phục sinh bằng cả một cuộc trải nghiệm, đầy ánh sáng rọi soi từ hiện thực. Thứ nhất: Tôi đã được rửa tội trong nước và thần khí Thiên Chúa. Để vượt qua từ công dân trần gian trở thành công dân nước Chúa. Thứ hai: Kể từ đầu tháng 4 năm 1993 tôi mắc bệnh thần kinh tọa rất nặng, người cong vẹo hình chữ “C” mới đầu là chân phải bị teo, sau đó đến chân trái. Sau nữa cơ thể phù lên từ dưới da, và ra máu xấu từ ngón chân lên tận đỉnh đầu. Tất cả kéo dài hơn 10 năm, cho đến khi tôi tham dự lớp dự tong tháng 10 năm 2002, thì trên mặt vẫn còn bị lở loét, việc đó có linh mục Nguyễn Xuân Thủy, linh mục An Tôn Nguyễn Văn Thắng, Các thầy Phanxico Asisi Doanh và thầy Hùng, thầy Hải, thầy Kỳ, cùng các bạn trong lớp dự tong đều thấy. Vào dịp tháng 8 năm 2001, học giả, dịch giả Trần Thiện Đạo khá nổi tiếng từ Pháp về thăm Việt Nam có đên thăm tôi và chụp ảnh cùng. Tôi vẫn còn giữ tấm ảnh mà khuôn mặt vừa cương cứng vừa phù sưng toàn máu đọng và lở loét. Cách lễ rửa tội vài ngày thôi, Linh mục Thomas Thủy và thầy Phanxico Doanh thấy mặt tôi vẫn còn lở loét nên ái ngại hỏi: “Sức khỏe của anh Đức thế nào?” Trong quá trình trị bênh tật, nhiều đêm đằng đẵng liên tục lo bóp nặn máu mủ, nhưng tôi vẫn yên tâm sống và làm việc bởi tin vào hai giấc mơ Chúa đã mạc khải cho tôi. Giấc mơ thứ nhất, trước ngày tôi bị ốm là: Tôi vào trong buồng tắm vặn nước chỉ thấy phân chảy ra, tôi chạy ra vòi nước khác vặn, vẫn thấy phân chảy ra, và vài vòi nước khác ở trong và ngoài nhà cũng chỉ có phân chảy ra, sáng ra lúc tỉnh dậy người tôi rất nặng nề và u uất. Giấc mơ thứ hai, cách một ngày sau là: Tôi lắp đặt một vòi nước mới bắc qua một mảnh vườn mới, nó phun lên toàn nước sạch, xối xả, mạnh mẽ, khi tỉnh dậy, người tôi rất sảng khoái, và dường như tôi được mặc khải để suy ra điều rằng: Ống nước là hình tượng của ống xương hay hệ dây thần kinh, nó đang chứa chất bẩn và độc như phân. Sau đó sẽ trào vọt một nguồn nước sạch mới và ta sẽ khỏi bệnh. Trong quá trình bệnh tật, nhiều lúc quá đau đớn tôi đã từng muốn hơn trách, thậm chí nguyền rủa Thiên Chúa, nhưng tôi vẫn nghĩ đến hình ảnh của ông Gióp. Ngài bị bệnh bảy năm lở loét hôi thối đầy người, bị vợ con xa lánh có lúc không chịu được ngài chê trách Thiên Chúa “sao không để cho ngài được chết” tôi nghĩ tôi đã có được hình ảnh của ông Gióp để làm gương, vậy không thể nào lặp lại “dấu ngã lòng” đó, vì thế mà tôi vẫn cắn răng chịu đựng. Thêm nữa trong quá trình bệnh tật, tôi tự ngẫm thấy mình nhận được quá nhiều ánh sáng vinh quang của Chúa, mà không có Chúa trợ giúp và dẫn dắt, tôi không thể làm được. Trong thời gian đó tôi đã viết được hàng chục cuốn sách, gồm chuyên luận, truyện ngắn, trường ca… có những cuốn quan trọng như “Y hướng tính văn chương” – có hẳn một chương bàn về Thượng Đế, “Hành trình nhận thức nhân loại”, “Hành trình tâm linh nhân loại”, và trường ca thần học “ Ngước lên cao” – Tôn vinh Chúa và đức tin của con người. Tôi luôn nghĩ, vinh quang là món quà lớn nhất mà Chúa đã trao cho ta, thì ta còn kêu ca về những đơn đau thể xác làm gì ?(!) Vào dịp rửa tội – lễ phục sinh tôi xuất hiện trước mắt mọi người tinh tuyền, sạch sẽ. Và tôi chiêm nghiệm đó là món quà Chúa ban cho tôi: Vượt qua một cơ thể đầy rẫy bệnh tật u ám để phục sinh thành con cái Chúa trong một thân xác mới. Thứ ba: Trước lễ rửa tội một tuần, bố tôi bảy mươi tuổi lâm bệnh rất nặng, tôi phải về nhà đưa cụ vào bệnh viện Việt – Xô cấp cứu. Ngay trong đêm đó, bệnh viện hội chẩn và quyết định mổ, sau ca đại phẫu lấy mật cho cụ, lúc 3 giờ sáng tôi trở về nhà, việc đầu tiên tôi mặc quần áo, leo lên gác xép, thắp 3 ngọn nến cầu nguyện Thiên Chúa ban phước lành để bố tôi vượt qua bệnh tật. Mỗi ngọn nến nhỏ hơn ngón tay út, được cắm vào chiếc đế bằng sứ nhỏ như đáy chén. Vậy mà tôi cho rằng một việc như phép lạ đã xảy ra, lúc gần 9 giờ sáng tôi tỉnh dậy, vẫn thấy một ngọn nến còn cháy. Như vậy một ngọn nến bé xíu, cùng một chút nến còn sót lại nơi đế chén đã cháy bảy giờ đồng hồ. Tôi nghĩ Chúa Thánh Thần đã ban cho tôi sự ấm lòng, Ngài như muốn bảo: “ Ta cho con một dấu chỉ để con yên tâm”. Trọng bệnh của bố tôi dần dần bình phục. Vào ngày tôi rửa tội, tôi nghe, sang tuần bố tôi có thể xuất viện. Như vậy Chúa không chỉ cho bố tôi sức khỏe, cho gia đình tôi bình an, mà còn cho tôi một đêm rửa tội an bình, thuận buồm, xuôi gió. Và tôi tự chiêm nghiệm rằng: với gia đình và tôi, đây cũng là ân sủng phục sinh của phép nhiệm mầu vượt qua. Nhưng tất cả hành trình “vượt qua” để trở thành con chiên của Chúa đó được bắt đầu từ đâu? Lần lại hơn mười năm, nó được bắt đầu từ cái ngày tôi may mắn được gặp Đức cha Phanxico Xavie Nguyễn Văn Thuận. Một triết gia có nói “ Một hòn đá đặt đúng chỗ có thể chuyển hướng chảy cả một dòng sông”, có thể nói Đức cha Nguyễn Văn Thuận là viên đá làm chuyển hướng dòng sông cuộc đời tôi, đặc biệt Ngài khơi nguồn để dòng sông tâm hồn tôi chảy từ trần gian qua miền đức tin hướng về nước Chúa. Nói chính xác hơn, cho đến nay tự thân tôi vẫn luôn đánh giá, việc gặp Đức cha Nguyễn Văn Thuận là “biến cố tha nhân lớn nhất cuộc đời tôi” (le plus grand événement de l’autrui). Ngài là người nhân ái nhất, trí tuệ nhất, nguyên tắc nhất mà tôi từng gặp. Và Ngài như một hạt men hùng hậu nhất đã gieo vào cuộc đời tôi, để triển nở thành một đức tin vô cùng mãnh liệt. Đến nay, dù tôi sống vẫn còn nhiều vấp phạm, song tôi không bao giờ có thể mảy may nghi ngờ: “Chúa là sức mạnh lớn nhất trong tôi. Chúa là vinh quang lớn nhất cuộc đời tôi!” Sự việc bắt đầu thế này. Trước kia tôi là sinh viên khóa VI của Đại học An Ninh, còn gọi là C500, đóng ở khu vực giáp khu Thanh Xuân, Hà Nội. Tôi học từ năm 1974, đến năm 1979 ra trường được phân về công tác tại cục “ Chống phản động” tức A16 thuộc Bộ Nội Vụ. Thời gian đầu tôi công tác tại phòng “Dân tộc”. Sau bảy năm, số phận bắt đầu đưa đẩy tôi vào một sự sắp đặt mới, tôi được chuyển sang phòng “Tôn giáo”. Mới về phòng, tôi đã nghe anh em bàn tán về việc của Đức cha Nguyễn Văn Thuận. Nào là “ Ngài giỏi lắm, biết đến tám ngoại ngữ!” “Ngài nhân từ với mọi người!” “ Ngài bị cầm tù mà lúc nào cũng vui vẻ và tràn đầy hy vọng”… rồi tôi cũng được xem tập hồ sơ của Ngài. Cái ấn tượng đầu tiên của tôi là ảnh Ngài chụp chung với khoảng 200 tu sinh và thanh thiếu niên mặc toàn đồ trắng trên bãi biển Nha Trang. Và cái tội lớn nhất của Ngài trong tập hồ sơ là: Thành lập “Tu hội Hy Vọng” và là thành viên của gia đình “mũ rất to” là Ngô Đình Diệm (Tổng thống Việt Nam Cộng Hòa). Đọc tiếp Phần 2: https://www.facebook.com/notes/paulo-th%C3%A0nh-nguy%E1%BB%85n/con-%C4%91%C6%B0%E1%BB%9Dng-%C4%91%E1%BB%A9c-tin-v%C3%A0o-n%C6%B0%E1%BB%9Bc-ch%C3%BAa-qua-c%C3%A2y-c%E1%BA%A7u-h%E1%BB%93ng-y-fx-nguy%E1%BB%85n-v%C4%83n-thu%E1%BA%ADn-p2/695523387152958 Phần 3: https://www.facebook.com/notes/paulo-th%C3%A0nh-nguy%E1%BB%85n/con-%C4%91%C6%B0%E1%BB%9Dng-%C4%91%E1%BB%A9c-tin-v%C3%A0o-n%C6%B0%E1%BB%9Bc-ch%C3%BAa-qua-c%C3%A2y-c%E1%BA%A7u-h%E1%BB%93ng-y-fx-nguy%E1%BB%85n-v%C4%83n-thu%E1%BA%ADn-p3/696059630432667 Phần cuối: https://www.facebook.com/notes/paulo-th%C3%A0nh-nguy%E1%BB%85n/con-%C4%91%C6%B0%E1%BB%9Dng-%C4%91%E1%BB%A9c-tin-v%C3%A0o-n%C6%B0%E1%BB%9Bc-ch%C3%BAa-qua-c%C3%A2y-c%E1%BA%A7u-h%E1%BB%93ng-y-fx-nguy%E1%BB%85n-v%C4%83n-thu%E1%BA%ADn-ph%E1%BA%A7n-cu%E1%BB%91i/696092463762717 |
||||||||||||||||||||||||||||||||||
|
||||||||||||||||||||||||||||||||||
|
||||||||||||||||||||||||||||||||||
|
||||||||||||||||||||||||||||||||||
|
||||||||||||||||||||||||||||||||||
__._,_.___
Posted
by: <vneagle_1