( một câu chuyện , lời kể
bình dị , nhân vật toàn người có tâm .)
----- Forwarded
Message -----
From: kim luan Nguyen n>
To: Yahoo! Australia <>
Cc: Tran Quang Dieu <>
Sent: Saturday, March 21, 2020, 02:54:54 PM CDT
Subject: [VN-TD] BẢN TÌNH CA CỦA MỘT NGƯỜI TỊ NẠN
BẢN TÌNH CA CỦA MỘT NGƯỜI TỊ NẠN.
Hai năm sau ngày đất nước chia đôi, từ miền Bắc hoang tàn, tôi lặn
lội tới vùng giới tuyến mong vượt thoát vào miền Nam tự do. Lần tới gần sông Bến Hải, đêm tối âm u bờ Bắc, tôi đã nhìn
thấy cầu Hiền Lương vì bờ Nam rực sáng ánh đèn. Trên cột cờ cao vút, bóng cờ
vàng sọc đỏ lung linh. Giọng ca ngọt ngào từ loa treo vọng về miền Bắc:
"...sông Bến Hải là nơi chia cắt đôi đường... hỡi ai... lạc lối... mau
quay... về đây ...!" Tôi đứng đó chơi vơi định hướng, đăm đăm nhìn cờ vàng
bên kia bờ sông lịch sử, uống từng lời ca trong cơn đói khát, rồi bừng tỉnh,
lao lên phía trước. Từ đâu đó, mấy cái nón cối xông ra. Tôi bị trói hai tay bằng
sợi thừng oan nghiệt, theo nón cối về lại địa ngục trần gian.
Mười chín tuổi, lao tù đầy đọa, tôi đã mất mẹ, mất
cha, bị qui là tư sản, xa vắng họ hàng vì chia rẽ giai cấp. Tôi mất Hà nội là
nơi tôi sinh ra làm người Việt Nam. Không có tang cha khi cha gục xuống, không
có tang mẹ khi mẹ xuôi tay, không hy vọng có đám cưới đời mình. Bạo quyền cộng
sản Việt Nam bắn giết hàng trăm ngàn người bị qui là địa chủ. Nhiều trăm ngàn
người bị tập trung lên rừng, để lại vợ con không nhà không đất. Thời gian làm
ngưng nước mắt, oán than cũng vô ích, chỉ còn tiếng kêu vang vọng khắp miền:
"Chúng tôi muốn sống!"
Hai mươi lăm năm sau (1981) tôi vượt biển, thoát tới
Hong Kong. Bốn mươi bốn năm từ lúc chào đời, tôi thành người tị nạn cộng sản.
Ngày tiếp kiến phái đoàn Mỹ xin đi định cư, một ông Mỹ dáng nghiêm trang, nghe
tôi trả lời, đột nhiên hỏi "Anh có biết nói tiếng Pháp?". Tôi nhìn
ông, giọng run run: "L'exilé partout est seul!" (Kẻ lưu đày nơi đâu
cũng cô độc). Ông gật đầu, hiểu cả tiếng Tây, hiểu lòng tôi đau xót. Xưa tôi học
trường Albert Sarraut, Hà Nội.
Đứng bên rào kẽm gai, sau dãy nhà tôn của trại tị nạn
Hong Kong, một mình, suy tư thân phận. Tôi sẽ đến nơi xứ lạ là nước Mỹ xa xôi,
tìm quê hương mới, chỉ trở về khi đất nước Việt Nam tự do, không còn cộng sản.
Đứa bé chừng 5, 6 tuổi, tung trái banh, toan bắt thì trượt chân trên sân trại.
Tôi đã kịp giang tay đỡ cháu khỏi ngã thì người đàn bà chạy tới, đứng im, lặng
lẽ nhìn tôi. Tiếng trẻ thơ kêu "Má", tôi nhìn nàng... Sự thầm lặng và
ánh mắt trao nhau là chân tình của người tị nạn Việt Nam nhẫn nhục, khổ đau,
nói được nhiều hơn lời nói. Rồi những ngày sau đó, tâm sự, nỗi niềm, tôi đã
cùng Mai kết thành bạn đường và bạn đời, đi Mỹ định cư.
Chồng Mai là người lính Cộng Hòa hiên ngang dưới lá cờ
vàng ba sọc đỏ, quyết bảo vệ quê hương. Anh tử trận, mang thân đền nợ nước, để
lại con thơ. Mai trở thành góa phụ, miền quê Đà Nẵng, cuốc đất trồng khoai, nuôi
mẹ già con dại. Sau năm 1975, mất nước. Mẹ già khuất núi, con chậm lớn vì cháo
loãng, bo bo thay cho sữa mẹ và cơm. Một đêm mưa bão, Mai bị tên Việt cộng trưởng
công an xã cưỡng hiếp, du kích xã canh gác quanh nhà. Mai phải sống vì con mới
lên ba, mất cha còn mẹ. Người dân Đà Nẵng ra đi, đã mang theo vợ con người lính
chiến tới Hong Kong năm 1981. Đứa con lên sáu không biết tiếng gọi
"Ba"!
Tôi mang nặng tủi nhục, đọa đày triền miên từ đất Bắc
đi tìm tự do. Mai gánh những thương đau, mất mát, cơ cực của miền Nam, bồng con
đi tị nạn. Lấy dĩ vãng chia xẻ cùng nhau, chúng tôi sắp xếp lại hành trang cho
bớt gánh đoạn trường, đi Mỹ. Con đã có Má, có Ba. Má bồng con, Ba xách túi. Con
có đồ chơi, cầm chiếc máy bay vẫy chào các chú, hai người lính chiến Quảng Nam
đưa tiễn. Tôi nhìn con tự nhủ: "Ba sẽ dạy con tiếng "Cha", chỉ
cho con hình người lính Cộng Hòa, ở bất cứ nơi đâu đều là Cha con đó!".
Mai đã nhất định không đi kinh tế mới. Tôi đã trốn công trường, vào tù chịu đựng,
bây giờ dù bỏ lại quê hương nhưng còn Tổ quốc Việt Nam. Bốn ngàn năm lịch sử,
thăng trầm, người dân nước Việt sẽ không trở thành Cộng sản.
Quê hương mới của chúng tôi là vùng đông bắc nước Mỹ.
Căn apartment hai phòng, hai chiếc giường nệm, một chiếc bàn con, đã cho tôi ấn
tượng đẹp những ngày đầu tới Mỹ. Lúc tôi khôn lớn, không có chiếc giường làm
nơi cư trú, vì đã thành vô sản. Rồi tôi hiểu, vô sản cũng vẫn còn giai cấp. Phải
lên rừng, một miếng nylon bọc vài manh vải gọi là quần áo, thì mới thành
"người vô sản chân chính"! Nhìn con ngon giấc ngủ thần tiên, vợ chồng
tôi thao thức, không phải lo âu mà thì thầm những dự định tương lai. 18 tháng
welfare trợ cấp, đủ thời gian cho mình đi học tiếng Anh. Đọc dòng thư hội
M&RS nhắc trả nửa tiền nợ vé máy bay sang Mỹ "Xin bạn trả dần 12
tháng, giúp cho người sau bạn định cư", theo ý Mai, ý nghĩ nhân hậu của
người đàn bà làm mẹ, "mình trả ngay từ tháng thứ hai". Việc đơn giản
là tại sao người ta không khấu trừ vào trợ cấp, lại đòi riêng. Mai chỉ nhẹ
nhàng "nợ thì mình trả, ở hiền sẽ gặp lành", nhưng tôi lại suy nghĩ
mung lung. Đây là bước đầu thử thách, cái thước đo lòng người tị nạn. 72 đô tiền
nợ một tháng, có thể không trả và quên đi. Một lần để lòng vẩn đục sẽ trở thành
bất lương. Cha mẹ bất lương con cái sẽ chẳng nên người.
Một sáng mùa Xuân, "bé Nam" gọi Má, gọi Ba,
chỉ bông hoa mầu vàng mầu đỏ đung đưa bên vườn hàng xóm, kêu lên "hoa
tu-líp". Bà già người Mỹ đứng trên thềm, giơ tay vẫy vẫy. Mai đã nói
"Thank you", ngọt ngào, mạnh dạn, tay chỉ trỏ, diễn tả được những gì
muốn nói. Bà Jenny hiểu chút ít về "chiến tranh Việt Nam" qua tivi,
sách báo hồi bà còn dạy học. Bà đã thấy "Boat people", những thuyền
nhân tị nạn, nhưng lần đầu bà thấy một gia đình người Việt đến vùng này, lại là
hàng xóm nên bà có cảm tình. Đây là ứng nghiệm "Ở hiền gặp lành" hay là
sự may mắn cho gia đình tôi? Nói thế nào thì cũng đúng vì vài nơi trên đất Mỹ vẫn
còn kỳ thị chủng tộc.
Thời gian trôi đi nhưng hai tiếng "lần đầu"
lặp lại: lần đầu ra nhà Bank, lần đầu tới Post Office. Có những lần đầu chưa biết,
nhưng có hai lần đầu quan trọng: "bé Nam" đi học, chúng tôi xin được
việc làm. Bà Jenny cùng chúng tôi đưa "cháu" tới trường, bà cho chiếc
mũ baseball và đôi giầy sneaker trắng muốt, khen "Cháu cute." Vợ chồng
nhìn nhau, không hiểu, lát nữa về tra tự điển. "Từ nay chúng mình có Má,
bé Nam có Bà...!" Mai thốt lên khi chúng tôi đồng lòng nhận "Má
Nuôi". Bà Jenny thành "Má Jen". Chuyện xảy ra vào ngày Lễ Tạ Ơn
(Thanksgiving), 17 năm về trước. Sống một mình trong căn nhà rộng rãi, bà Jenny
vốn là cô giáo nên rất yêu trẻ. Bà mời "cả nhà" sang ăn turkey. Bé
Nam lên bảy, đi học, hiểu nhiều về Thanksgiving hơn Má và Ba. Ăn uống vui vẻ, vợ
chồng tôi nói chuyện với bà, có lúc ngồi im lặng hơi lâu vì vốn tiếng Anh ít ỏi.
Bỗng bé Nam kêu "Má...!", bà Jenny toan đứng dậy thì Mai buột miệng
nói: "Má... let me do it!". Nghe tiếng "Má" lỡ lời của Mai,
tiếng Việt, vừa lạ, vừa thích, bà bâng khuâng giây lát. Mai kể chuyện xưa, miền
Đà Nẵng cuốc đất trồng khoai, nuôi mẹ già con dại... Tôi góp phần thông dịch, bớt
thêm: Người Việt Nam coi việc chăm sóc cha mẹ già là bổn phận, dù chịu nhiều cơ
cực cũng cố gắng đền ơn sinh thành, dưỡng dục. Bà suy nghĩ mấy ngày, bỏ dự định
chuyển về Florida, tỏ ý muốn nhận gia đình tôi làm Con, làm Cháu.
Chúng tôi dọn nhà sang ở chung với "Má Jen",
điều này ít thấy trong các gia đình người Mỹ có con trưởng thành. Các con nhờ
Má, nói được tiếng Anh. Cháu quấn quít bên Bà, xem chú chuột Mickey. Mùa đông
buốt giá nhưng trong nhà nồng ấm tình người. Má vui tươi hơn trước, thích ăn
bánh xèo và phở Việt Nam.
Mai vẫn cặm cụi hàng ngày, làm những chiếc ví tay của
phụ nữ. Mấy người bạn Việt Nam đặt cho Mai biệt danh "Bà đầm hãng
bóp" vì "giỏi việc, lại biết tiếng Anh," nhiệt tình giúp đỡ bà
con. Cũng như Má Jen, Mai không thích xa hoa, theo Má vào tiệm sách trong Mall
nhiều hơn vào tiệm bán phấn son, make up. Việc từ thiện đã thành sở thích, Mai
gửi 200 đôla, mỗi lần, giúp đồng bào bão lụt miền Trung, miền Bắc, vì lương
tâm, đạo lý. Kẻ cầm quyền ăn chặn của dân, như đám cướp, có bao giờ được mãn kiếp
yên thân. Đức Phật từ bi dạy Mai lòng độ lượng. Tôi làm technician, ngành điện
tử. Nhớ khi xưa, học sửa radio bị nghi làm gián điệp. Bộ công an Hà nội lấy
công nông lãnh đạo, coi "điện tử" là CIA. Mười bẩy năm trong ngành điện
tử, nay chắc tôi thành CIA ngoại hạng!
Bây giờ, ngồi trước máy computer, nối vào mạng Net, đọc
Website tiếng Anh, tiếng Việt, tin tức thế giới bằng email, việc hãng, việc
nhà, công tư hòa vào nhau từng ngày làm việc, tôi đã có cuộc sống an hòa, hạnh
phúc, một gia đình thật sự yêu thương. "Ngày mai, chúng mình đi New York
thăm con". Mai nắm tay tôi, hân hoan về ngày mai. Ngày mai là tương lai của
bé Nam ngày trước, giờ là một thanh niên cao 6 feet, đầy nghị lực bước vào đời.
Xong đại học, Nam Nguyen trở thành chuyên viên tài chánh, làm việc trong văn
phòng, tầng thứ 32 của một nhà "chọc trời" New York. Ngày con ra trường
là ngày vui trọn vẹn, ngày con nhận việc mới là niềm sung sướng của Má, của Ba,
của Gia Đình tị nạn, mong ước từng ngày cho Con thành Người.
Lâu lắm rồi, tôi mới có một đêm không ngủ để nhìn lại
đời mình. Tháng chín, trời sang Thu se lạnh vùng đông bắc nước Mỹ. Tôi đã sống
nơi đây 18 năm tị nạn, không thất vọng mà tin tưởng vào tương lai. Người cộng sản
muốn làm hung thần cai quản địa cầu, dựng lên Địa Ngục. Dựng được vài phần thì
sụp đổ, sót lại từng mảnh vỡ điêu tàn. Hung thần đã chết. Thoát kiếp lưu đày
làm người tự do, tôi kính cẩn tri ân người phá ngục: người lính Cộng Hòa,
giương cao lá cờ vàng ba sọc đỏ, chính nghĩa Quốc Gia. Việt Nam, từ tinh thần đến
lãnh thổ. Người lính chiến Cộng Hòa hiên ngang đi làm Lịch Sử. Không có Anh,
tôi đã không có niềm tin để sống sót, đã thành nấm mộ hoang trên rừng xơ xác.
21 năm kiên cường giữ vững miền Nam, Anh đối mặt hung thần, cứu sống thêm hàng
triệu người vô tội. Người lính của miền Nam tự do tử trận. Anh để lại người Vợ
hiền, cuốc đất trồng khoai, chúng vẫn không tha, chà đạp nhân phẩm. Tôi lê bước
chân vô định, gặp Mai làm Bạn Đường, nhìn mắt con thơ thấy hình người lính chiến.
Anh đã để lại Con Thơ cho tôi được làm "Ba", mang tròn trách nhiệm.
Con đã trưởng thành, mai này sẽ góp phần xây dựng lại Quê Hương. Tôi muốn níu lại
thời gian để được thương vợ, thương con nhiều hơn nữa.
Đã quá nửa đêm về sáng. Nhìn Mai ngon giấc ngủ thần
tiên như "bé Nam" ngày đầu tới Mỹ, tôi ngồi im lặng bên bàn viết, đợi
chờ sớm mai để được nhìn bình minh bừng sáng Phương Đông, được nhìn Mai thức dậy,
mỉm cười, âu yếm nhìn chồng. Cuộc sống an vui. Ngót 20 năm rồi, không biết
khóc, đêm nay tôi nhỏ từng dòng lệ, xúc động, bùi ngùi. Tôi đang sống và đang
viết Bài Tình Ca của Một Người Tị Nạn.
NGUYỄN VĂN LUẬN
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Những Sự Thật Cần Phải Biết