Bí
Ẩn Trận Hoàng Sa
Thiếu tá Phạm Văn Hồng - Trưởng toán công binh ở Hoàng Sa
Việt Nam
Cộng Hòa bỏ mặc Hoàng Sa cho Trung Cộng thoải mái chiếm đóng. Không có nỗ lực
quân sự nào nhằm khôi phục lãnh hải. Không có nỗ lực ngoại giao nào đưa vấn đề
ra Liên Hiệp Quốc, đưa kiến nghị tới SEATO và các quốc gia ký kết Định Ước Ba
Lê...
Nhận lệnh ra Hoàng Sa với nhiệm vụ thiết lập
phi trường
Buổi sáng 15-1-1974 tôi nhận lệnh thượng cấp
ra đảo Hoàng Sa để thiết lập một phi trường quân sự, lúc đó tôi là sĩ quan lãnh
thổ Phòng 3 thuộc Quân Đoàn I nên việc thượng cấp giao cho là hợp lý. Chiều hôm
đó thay vì di chuyển bằng xe quân sự, thì nhân viên Tòa Tổng Lãnh Sự Mỹ tại Đà
Nẵng là ông Kosh lại lấy chiếc Falcon chở tôi cùng đi với ông qua bên Tiên Sa.
Đến nơi vào khoảng 5, 6 giờ chiều, trời đã gần tối, chúng tôi lên chiếc HQ16 do
Hải quân Trung tá Lê Văn Thự là Hạm trưởng; HQ16 đưa chúng tôi ra tới đảo Hoàng
Sa vào khoảng 9 giờ sáng hôm sau. Trời hừng sáng, tôi thức dậy và nhìn ra
khơi, xa xa có mấy chiếc tàu nhỏ đang di chuyển, dần dần những chiếc tàu đó nhắm
hướng HQ16 chạy tới, nó cứ chờn vờn trước mũi tàu mình và nói theo ngôn ngữ lúc
bấy giờ gọi là “kỳ đà cản mũi”. Hải quân Trung tá Lê Văn Thự lấy làm lạ và nói
với tôi: “Hình như nó muốn khiêu khích mình”. Nó giả dạng tàu đánh cá, cho một
vài tên mặc quần đùi, ở trần ra ngồi bên mạn thuyền thả câu, câu cá. Chúng tôi
mặc kệ nó và ở đó vài tiếng sau thì đổ bộ lên bờ. Ngoài tôi làm toán trưởng,
còn có một Trung úy Liên Đoàn 8 Công Binh Kiến Tạo, một Trung úy Liên Đoàn 10
Công Binh Chiến Đấu, hai Hạ sĩ quan đi theo hai Trung úy và ông Kosh, như vậy
toán chúng tôi có tất cả 6 người đặt chân xuống đảo.
Hai Trung úy lo đi thám sát địa hình, đo đạc
để có dữ kiện thiết lập phi trường. Ở trên đảo có sẵn một toán Khí Tượng nên cần
biết gì về thời tiết, Nhóm Khí Tượng sẵn sàng cung cấp đầy đủ. Ngoài Nhóm Khí
Tượng còn có một đơn vị Địa Phương Quân trú đóng.
Biển Đông dậy sóng
Sáng ngày 18-4-1974 từ trên đảo nhìn ra biển
thấy tình hình khác hẳn mấy ngày trước. Tàu của Trung Cộng nhỏ nhưng khá nhiều,
còn bên Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa thấy có bốn chiếc HQ16, HQ4, HQ10 và HQ05.
Hai chiếc HQ05 và HQ16 là Dương Vận Hạm; chiếc HQ04 là Khu Trục Hạm còn HQ10 là
Hộ Tống Hạm. HQ04 nhỏ hơn nhưng hỏa lực mạnh hơn. Chiều ngày 18 tôi nhận được lệnh
của Hải Quân Trung tá Lê Văn Thự nói sẽ cho dzu dzu (một loại xuồng cao su) đến
đón chúng tôi lên HQ05. HQ05 bây giờ được gọi là Soái Hạm (tàu chỉ huy) vì có Hải
Quân Đại tá Hà Văn Ngạc đang ở trên đó để tổng chỉ huy. Tôi lên HQ05 và chờ đến
khoảng 10 giờ thì loa phóng thanh nói: “Mời Thiếu tá Phạm Văn Hồng lên đài chỉ
huy để gặp Hải đội trưởng”. Tôi lên phòng chỉ huy, Đại tá Hà Văn Ngạc vỗ vai
tôi và nói: “Toa à, cái thằng Kosh này là bạn moa, nó nhát gan, nó sợ và muốn
lên đảo, nó bảo ở trên tàu nguy hiểm quá, vậy toa đi với nó lên đảo trở lại”. Rồi
ông ra lệnh lấy dzu dzu đưa chúng tôi vào đảo. Cặp vào đảo thì đã khuya,
anh em Địa Phương Quân họ cũng đã ngủ hết .
Suốt một đêm vật vã với sóng gió, tôi cũng
mệt nhoài nên sáng hôm sau khi nghe có tiếng heo kêu tôi mới thức dậy thì trời
đã sáng rõ. Sở dĩ có tiếng heo kêu là vì mấy anh em Địa Phương Quân khi nhận lệnh
ra giữ đảo, biết nhiệm kỳ của mình sẽ ăn Tết trên đảo nên họ mang một con heo
ra nuôi để Tết mổ thịt.
Khi vừa rửa mặt xong thì nghe mấy anh em
Điạ Phương Quân nhao nhao nói: “Có lẽ không xong rồi Thiếu tá ơi!” Và tôi bắt đầu
nghe tiếng súng nổ; lúc đó vào khoảng hơn 10 giờ sáng ngày 19-1-1974. Tôi leo
lên sân thượng của Đài Khí Tượng nhìn ra biển thấy hai chiếc tàu Trung Cộng
chưa chìm nhưng đang trong tư thế sắp chìm và tôi nghĩ chắc chắn sẽ chìm, còn
bên phía Hải Quân mình tôi thấy các lằn đạn của tàu Hải quân Trung cộng cũng
đang ghim vào chiến hạm của mình. Hai bên đang thi nhau nã đạn. Tiếng súng lớn,
súng nhỏ thi nhau nổ dòn dã. Tôi xuống phòng truyền tin, ở đây chỉ có mỗi chiếc
máy C.25 để anh em liên lạc với tàu khi lên xuống thôi. Tôi nghe âm thoại viên
của Hải Quân nói: “Thiếu tá Hồng, tôi đã mất liên lạc, nhờ Thiếu tá gọi ngay về
Đà Nẵng giúp, nói là tàu tôi đã bị nghiêng 30 độ, mắt thần chúng tôi đã bị hư”.
Đó là tất cả những gì tôi nghe được qua máy truyền tin C.25. Tôi nhờ bên Đài
Khí Tượng cho sử dụng máy Motorola, anh em bên Khí Tượng cho biết, họ chỉ lên
máy mỗi đầu giờ, bây giờ đang là giữa giờ, lên máy không có tín hiệu nhận.
Nhưng anh em bên Đài Khi tượng vẫn mở máy. May quá, có Phú Quốc lên máy. Tôi nhờ
Phú Quốc gọi về Sài Gòn, yêu cầu Sài Gòn gọi ra Đà Nẵng nói Đà Nẵng “lên máy”.
Nói thì nghe ngắn gọn như vậy nhưng lúc đó mất rất nhiều thời gian, không như
bây giờ có cell phone, liên lạc với nửa vòng trái đất cũng chỉ trong tíc tắc!
Khi tôi liên lạc được với Đà Nẵng, tôi yêu
cầu Đà Nẵng gọi “Uy Dũng” là tên Tổng đài Quân Đoàn I của chúng tôi, tôi cho số
máy của Trung tâm hành quân và số máy của Quân Đoàn I, yêu cầu liên lạc ngay với
tôi qua tổng đài của Ban Khí Tượng ngoài đảo Hoàng Sa. Lúc đó tiếng súng giữa
các chiến hạm của ta và của Trung Cộng đã tạm lắng dịu nhưng súng bắt đầu nổ
trên đảo. Tôi lên Đài Khí Tượng quan sát thì thấy các chiến hạm của ta ở vòng
ngoài, còn tàu Trung Cộng thì lại ở vòng trong, có nghĩa là chúng tôi đã bị tàu
Trung Cộng bao vây. Những chiếc tàu của Trung Cộng theo anh em Hải quân ta cho
biết là những chiếc Kronstad, tất cả đều quay mũi tàu của họ vào đảo, còn các
chiến hạm của ta thì quay mũi ra phía ngoài biển. Các chiếc Kronstad tiến sát
vào bờ và đổ quân, chúng dàn hàng ngang tiến lên đảo. Lúc này trên đảo bên ta
chỉ có một Trung đội Địa Phương Quân hơn 20 quân nhân, bốn năm anh em chuyên
viên Khí Tượng và thêm toán chúng tôi 6 người nữa mà phải đương đầu với khoảng
một tiểu đoàn Trung Cộng. Cũng cần biết thêm là theo anh em đi thám sát đo đạc
để lập phi trường có cho biết, chu vi đảo chỉ chừng 1 cây số 6. Nếu thiết lập
phi trường thì chỉ có thể làm phi đạo dài 500 thước, ngang 300 thước mà thôi,
và phi đạo như thế chỉ sử dụng cho các loại phi cơ 123 Caribou chứ loại C.130
không thể hạ cánh được. Cho nên với chu vi gần 2 cây số mà chỉ có khoảng 20 người,
làm sao kiểm soát hết được, trong khi đó sở trường của Trung Cộng luôn luôn là
“lấy thịt đè người”. Với quân số ít oi và vũ khí cũng không có gì mạnh mẽ lắm,
mỗi người chỉ có vài gắp đạn nên bắn mấy lần là hết đạn. Tuy nhiên anh em vẫn
chiến đấu với biển người Trung Cộng.
Mưu mô của Trung Cộng
Để nắm vững tình hình trên đảo về quân số
cũng như cách bố phòng của ta, vào khoảng đầu tháng 10 năm 1973, thời điểm
tháng 10 thường hay có mưa bão xảy ra ở vùng biển Đà Nẵng, nên Trung cộng cho một
chiếc tàu giả dạng tàu đánh cá vào đảo xin tránh bão. Việt Nam Cộng Hòa mình vốn
có tính nhân đạo và thật thà, thấy họ xin núp bão thì đồng ý ngay, lại còn tiếp
tế cho họ nước uống nữa, chúng làm bộ thân thiện với ta, tặng cho anh em
quân nhân những bộ bài có hình khỏa thân, và rủ lính của ta chơi trò “trốn
tìm”, mục đích là dò xem mình có hầm hố gì không, nhưng các anh em Điạ Phương
Quân của ta đâu có ngờ, đó là mưu mô “thám sát” của lính Tàu. Vì thế khi chúng
tấn công lên đảo, chúng đã nắm rõ quân số của ta có bao nhiêu người, vũ khí ra
sao, có hầm hố chiến đấu hay không, còn ta, ta không biết gì về địch. Lực lượng
hai bên quá chênh lệch như thế nên chúng ta bị thất bại là lẽ đương nhiên.
Tin vào lời hứa, tìm cách ẩn trốn và bị bắt
Khi tôi liên lạc bằng máy Motorola của Đài
Khí Tượng trên đảo về Đà Nẵng, tôi được bên Hải Quân cho biết, Thiếu tá Hồng cứ
yên trí, sẽ có máy bay ra yểm trợ. Vì tin lời hứa đó, tôi nghĩ trong lòng rằng
không bao giờ tôi đầu hàng, giả sử nếu cùng lắm bên Không quân ta phải thả bom
trên đầu, tôi cũng chịu vì đó là chuyện bình thường của quân đội; vì tôi
và anh em trên đảo sẽ được cứu nên tôi tìm cách ẩn trốn vào một bụi cây rậm rạp
trên đảo, do đó khi chúng đã bắt hết các anh em, chúng kiểm soát danh sách và
biết rằng còn thiếu một viên Thiếu tá là tôi, cả một Tiểu đoàn lính Trung Cộng
dàn hàng ngang lùng sục làm sao mà tôi thoát được, và tôi bị chúng bắt sống lúc
xế trưa.
Cuộc đời tù binh
Sau khi Trung Cộng bắt được tôi, chúng
không đánh đập nhưng có dọa nạt và áp đảo tinh thần. Khoảng 2, 3 giờ chiều
chúng cho chúng tôi ăn cơm, ăn với thịt heo của anh em Địa Phương Quân nuôi,
như tôi đã trình bày ở phần trước, nói là thịt heo nhưng thật sự chỉ có mỡ
thôi, còn nạc bọn lính Trung Cộng ăn hết rồi. Ăn xong nó nhốt chúng tôi trong
căn nhà có lẽ trước đây dùng chứa phân chim hay làm cái gì đó tôi không biết
rõ. Đến khuya chúng nó bắt tất cả anh em ra xếp một hàng dọc ngoài sân. Tôi
nghĩ trong đầu chắc chúng đem đi xử bắn. Một vài anh em trong bọn tôi có vẻ lo
lắng, thấy thế tôi mới trấn an: “Các anh cứ bình tĩnh, dù chúng ta có chết cũng
chết cho tổ quốc, đừng sợ, cứ bình tĩnh và giữ khí phách của một người lính
VNCH”. Nhưng cuối cùng chúng không bắn ai hết!
Di chuyển qua Trung Quốc
Gần rạng sáng chúng cho chúng tôi lên tàu,
tôi nghe ngoài biển có nhiều tiếng lào xào, nhìn ra thì thấy nhiều chiếc dzu
dzu đang chèo vô bờ. Nó chuyển chúng tôi cứ 4, 5 người xuống một xuồng cao su
(dzu dzu) và đưa ra tàu Kronstad. Nhóm sĩ quan nó đưa riêng lên một tàu,
mấy chục anh em Hạ sĩ quan, binh sĩ lên các tàu khác và tàu bắt đầu di chuyển.
Khoảng trưa hôm sau, tức là trưa 20-1-1974, chúng tôi tới đảo Hải Nam. Nó cho
tôi lên bờ trước, sau đó mới đưa các anh em còn lại lên, rồi nó đưa đám sĩ quan
vào phòng ăn riêng gồm tôi và 1 Trung úy Hải Quân, 1 sĩ quan Địa Phương Quân, 2
sĩ quan Công Binh và anh Kosh, cả thảy là 6 người. Sau khi ăn cơm xong, chúng
đưa chúng tôi ra phi trường để bay về Quảng Châu. Khi lên máy bay chúng đưa
tên Kosh lên ngồi trên cabin, còn anh em chúng tôi ngồi ở khoang dưới. Đến Quảng
Châu trời đã tối. Riêng nhóm Hạ sĩ quan, binh sĩ và nhân viên đài Khí tượng
chúng nhập chung thành một toán cho xuống tàu lớn chở về sông Châu Giang cũng
thuộc thành phố Quảng Châu.
Hôm sau tất cả đám tù binh gồm 49 người,
tính luôn cả anh Kosh người Mỹ; trong đó có 23 chiến sĩ Địa Phương Quân, 6 người
toán chúng tôi, 5 nhân viên Khí tượng và 14 quân nhân Hải quân, có thêm một sĩ
quan nữa là HQ. Trung úy Nguyễn Văn Dũng.
Tôi bị gọi lên lấy khẩu cung nhiều lần,
chúng cố tình khai thác tôi về tổ chức quân đội VNCH, nhưng tôi viện lý do “bí
mật quân sự”, phòng nào biết phòng đó, tôi chỉ nói một cách tổng quát và cứ lập
đi lập lại rằng, bên quân đội chúng tôi bảo mật rất kỹ, tôi chỉ biết danh số có
những phòng gì, còn mỗi phòng có những ai, làm việc gì, điều đó tôi không biết.
Tôi thấy nó chú tâm vào anh Hải quân Trung úy nhiều hơn tôi, có lẽ muốn điều
tra, khai thác kỹ về Hải quân của ta để dự phòng những trận hải chiến sau này
có thể xảy ra.
Sau khi bị giam một tuần lễ, chúng lựa ra
mỗi toán một người để thả. Người đầu tiên là anh Kosh, chúng cho biết anh này bị
một bệnh mà họ gọi nguyên văn là “mãn tính kinh niên” nên cho về sớm, bên Khí
Tượng thả một người, bên Địa Phương Quân thả một người, bên Hải quân thả một
anh bị thương nhẹ.
Vai trò của ông Kosh trong âm mưu của Mỹ
Lần xuống đảo trước, tôi và anh Kosh này
ngồi bên nhau, anh ta kể, anh là Trung úy Lực Lượng Đặc Biệt Mũ Xanh, anh làm
cho Tòa Tổng Lãnh Sự Mỹ. Lần này anh đi với tôi trong vai trò giám định để xem
thực hiện phi trường tốn phí ra sao và đề nghị Tòa Tổng Sự chi trả.
Trên nguyên tắc thì như vậy, nhưng thực tế
đây chỉ là phi trường ảo mà thôi, không có thật, anh ta đi với chúng tôi trong
một sứ mạng đặc biệt đã được Hoa Kỳ và Trung cộng bí mật dàn dựng từ trước. Sứ
mạng đó là dùng chúng tôi làm con cờ thí, làm vật tế thần cho Trung cộng
có cớ xâm lăng Hoàng Sa. Đây là điều bí mật từ trước tới nay chưa có báo chí
nào loan tải. Chúng ta hãy xem thái độ và cách hành xử của anh Kosh này cũng
như sự đối xử của nhà cầm quyền Trung cộng thì sẽ rõ.
Trên giấy tờ, anh này đi công tác với
chúng tôi chỉ có vài ngày, nhưng khi anh mở cái sắc của anh ra, trong đó có đến
hai cây thuốc lá. Nếu tính thời gian công tác, anh hút nhiều lắm cũng chỉ 5, 6
gói thuốc, vậy anh mang tới 20 gói thuốc để làm gì? Ngoài thuốc lá,
trong sắc tay của anh có đầy đủ dụng cụ mưu sinh thoát hiểm như lưỡi câu, thuốc
chống cá mập. Sau khi bị bắt, trong buổi chiều ngồi cạnh tôi trên đảo, anh mở một
hộp cá ra ăn, anh mời tôi một lát cá. Tôi để ý thấy hộp cá nhỏ và mỏng hơn hộp
cá mòi Sumaco của Marốc, anh đưa cho tôi một lát mỏng như miếng khô mực đã bị
ép rất sát, anh nói với tôi: “Anh ăn đi, no đấy!” Tôi nghĩ anh chàng này đùa
dai, miếng cá mỏng dính và nhỏ xíu thế này làm sao no. Vậy mà khi ăn xong, tuy
không no thiệt nhưng mà ngang dạ liền. Tiếp theo là sự kiện anh đang ở trên
HQ16 lại đòi lên bờ và bảo ở dưới tàu nguy hiểm quá, mà lúc đó trận hải chiến
chưa xảy ra. Phải chăng anh đã biết trước sẽ có hải chiến và ở trên tàu khi
đánh nhau thì nguy hiểm thật, nên lên đảo để quân Trung Cộng làm bộ bắt cho chắc
ăn hơn, và chúng ta thấy, người đầu tiên Trung Cộng thả là anh chàng Kosh này.
Nói đến đây, tôi cũng xin mở dấu ngoặc là bây giờ biết anh chàng này đóng vai
trò gì trong kế hoạch của Mỹ, nhưng tôi cũng phải cám ơn anh ta, nếu anh không
đòi xuống đảo, thì tôi ở trên chiến hạm HQ16 cũng không còn sống trên cõi đời để
thuật lại chuyện bí mật này, vì khi ở trên tàu, tôi cứ thích đứng ở trên cái
pháo tháp, mà khi hải chiến xảy ra, pháo tháp của HQ16 đã bị trúng đạn Trung Cộng.
Thủ tướng
Trung Quốc Chu Ân Lai (trái) đãi tiệc Tổng thống Mỹ Richard Nixon
trong
chuyến thăm lịch sử năm 1972 - Ảnh: Corbis\
Sự đổi chác
giữa Mỹ và Trung Cộng
Khoảng 10 giờ
sáng, sau khi chúng tôi bị đưa vào trại giam có tên là “Trại Thu Dung Tù Binh” thuộc
Huyện Hoàng Hóa, thành phố Quảng Châu, tỉnh Quảng Đông thì có một toán cán bộ
Trung Cộng đến. Đám này nói tiếng Việt rất rành và hầu hết đều nói giọng Bắc, dấu
hỏi, dấu ngã phân minh, chính xác. Một tên trưởng toán nói với chúng tôi: “Hiện
bây giờ Tiến sĩ Kissinger của Mỹ đang ngồi ở Bắc Kinh, chiều hôm nay mọi người
sẽ biết tin này, chúng tôi sẽ mang đến đây một chiếc radio mở cho các anh
nghe”.
Buổi chiều họ
mang radio đến và mở cho chúng tôi nghe, đồng thời mở luôn cả đài phát thanh Úc
Đại Lợi cho nghe luôn. Trong bản tin của đài phát thanh Trung Cộng có loan thế
này: “Trong cuộc chiến đấu, chí nguyện quân Trung Quốc đã bắt được một đám tù
binh miền Nam Việt Nam, trong đó có tên Thiếu tá Phạm Văn Hồng”. Hồi đó nếu ai
có theo dõi tin tức trên các đài phát thanh cũng đã nghe thấy như vậy. Điều đó
cho thấy rõ ràng có âm mưu dàn xếp giữa Hoa Kỳ và Trung Cộng. Mỹ muốn dùng
Hoàng Sa của VNCH làm món quà để bình thường hóa quan hệ với Trung Cộng. Muốn
trao Hoàng Sa cho Trung Cộng, chính quyền Hoa Kỳ thời bấy giờ phải tạo ra một
cuộc chiến, để Trung Cộng có cớ xâm chiếm Hoàng Sa, và VNCH chúng ta tuy mắc bẫy,
nhưng chúng ta đã cho Hoa Kỳ, Trung Cộng và cả thế giới thấy tinh thần yêu nước
của chúng ta như thế nào. Hải quân chúng ta dám đương đầu chống Hải quân xâm lược
hùng mạnh hơn mình gấp bội. Chúng ta đã anh dũng và hy sinh nhiều sĩ quan, binh
sĩ Hải quân cũng như thiệt hại một số chiến hạm, nhưng chúng ta cũng đã đánh
chìm một số tàu Trung Cộng tương đương và chắc chắn nhiều tên gọi là chí
nguyện quân của chúng đã bị tử thương.
Thêm bằng chứng
về âm mưu giữa Mỹ và Trung Cộng trao đổi Hoàng Sa
Trước khi kể cho
anh nghe chuyện trao trả tù binh, tôi cần nói thêm chuyện này: Sau khi về đến
Việt Nam, tôi gặp Trung tá Lâm (khóa 10 Võ Bị Đàlạt), Trung tá Lâm nói với tôi:
“Không quân của mình đã chuẩn bị sẵn sàng từ phi trường Biên Hòa bay ra Đà Nẵng,
rồi từ Đà Nẵng bay ra Hoàng Sa oanh kích, và các phi công cũng chấp nhận
sẽ chơi theo kiểu Nhật, khi phi cơ bay ra Hoàng Sa thì đủ nhiên liệu nhưng lúc
về thì không, do đó các anh phi công sẽ bỏ phi cơ và nhảy dù xuống biển, tàu của
Hải quân ta ứng trực sẵn sàng để tiếp cứu. Mọi việc đã chuẩn bị đâu vào đấy,
nhưng phút chót lệnh này bị hủy bỏ!”
Thêm nữa, có Đại
tá Lê Khắc Lý (ông này đang ở Nam California), lúc đó Đại tá Lê Khắc Lý là Tham
Mưu Trưởng tiền phương Quân Đoàn I, Trung tướng Lâm Quang Thi là Tư Lệnh tiền
phương, Trung tướng Ngô Quang Trưởng là Tư Lệnh Quân Đoàn I ở Đà Nẵng; các vị
này gọi tôi ra thuyết trình hai lần, buổi sáng cho các cơ quan hành chánh Thừa
Thiên – Huế, buổi chiều cho các quân nhân đồn trú nghe về trân chiến Hoàng Sa tại
Phú Văn Lâu.
Sau buổi thuyết
trình, Đại tá Lê Khắc Lý vỗ vai tôi và nói: “Toa à, cố vấn mới nói chuyện
với moa, moa bảo nó: ‘Tôi không hiểu tại sao Trung Cộng nó lại đánh chiếm Hoàng
Sa?’ Cố vấn Mỹ đã ‘hố’ khi trả lời tôi: ‘Trung cộng lấy Hoàng Sa, anh ngạc
nhiên lắm à?’, moa mới nói trớ đi: ‘Không, ý tôi nói là tại sao nó lại chiếm
vào lúc này?’” Rồi Đại tá Lý nói tiếp: “Toa thấy không, tụi nó có kế hoạch cả rồi,
nó đã sắp xếp hết rồi!”
Thời đó Ngoại
Trưởng Henry Kissinger chuyên môn đi đêm, và Tổng Thống Mỹ Richard Nixon muốn bắt
tay với Trung Cộng thì phải có một cái gì đó. Tôi nghĩ món quà chính người Mỹ
muốn tặng Trung Cộng là Hoàng Sa của ta, bởi Trung Cộng muốn làm chủ Biển Đông
mà Mỹ giao Hoàng Sa cho Trung Cộng, họ đâu có mất gì, chỉ tội nghiệp cho đất nước
Việt Nam chúng ta là thân phận một nước nhược tiểu!
Cách đối xử của
Trung Cộng với tù binh
Phải công bằng
mà nói, viết lịch sử thì phải viết trung thực, không nên viết theo kiểu tuyên
truyền, cho nên tôi nói rất thật là Trung Cộng hơn hẳn Việt Cộng trong cung
cách đối xử với tù binh. Họ cho chúng tôi ăn uống theo quy chế tù binh chiến
tranh đã được quốc tế qui định, như tôi mang cấp bậc Thiếu tá thì để tôi ở một
phòng riêng, bốn Trung úy thì cứ hai ông một phòng, như vậy chúng tôi có ba
phòng ở liền nhau, còn ông Kosh người Mỹ một phòng riêng. Mỗi ngày họ đem đồ ăn
lên tận phòng cho chúng tôi, còn anh em Hạ sĩ quan và binh sĩ thì ăn ở nhà ăn tập
thể của quân đội Trung Cộng. Sau thời gian 2, 3 tuần phải học tập mỗi ngày vào
buổi tối để nghe cán bộ Trung Cộng tuyên truyền thế này thế nọ. Tuần lễ thứ tư
họ dẫn chúng tôi đi thăm vài nơi (mấy anh chàng Trung Cộng nói tiếng Bắc, bảo
là dẫn chúng tôi đi tham quan). Đầu tiên thăm một Bệnh viện rồi thăm mấy hợp
tác xã. Tôi để ý, hầu như tất cả các nơi gọi là Trụ Sở Hợp Tác Xã đều là những
ngôi chùa xưa kia, bởi vì kiểu dáng là chùa, chữ đắp trên tường tuy bị đục bỏ hết
nhưng vẫn còn dấu tích rõ ràng, điều đó cho thấy tín ngưỡng đã bị đè bẹp tại nước
Cộng Sản đông dân nhất thế giới này!
Sau khi thăm các
hợp tác xã, họ dẫn đi thăm nhà máy cơ khí. Tại đây họ giới thiệu là nơi đúc các
khẩu Thượng liên và súng AK, sau đó lại dẫn đi xem nhà máy làm xe đạp, gọi là
xe đạp Hồng Kỳ thì phải, rồi thăm một vài cư xá của công nhân. Tôi có hỏi một
công nhân, lương hàng tháng được bao nhiêu, thì người công nhân nói được trên
100 Nhân dân tệ, trong lúc đó chiếc xe đạp Hồng Kỳ trị giá 130 Nhân dân tệ, cho
ta thấy mức sống của một công nhân trong chế độ Cộng Sản Trung Quốc như thế
nào.
Trao trả tù
binh
Tôi còn nhớ hôm
đó là thứ Bảy, có lẽ ngày 16, 17 tháng 2 năm 1974, sau khi cho chúng tôi ăn uống
xong, họ tập trung lại và tuyên bố sẽ trả chúng tôi về Việt Nam. Họ phát cho mỗi
người một bộ quần áo màu xanh và cái mũ mà anh em chúng tôi gọi đùa là cái bánh
tiêu. Một tên cán bộ hỏi tôi muốn về miền nào, Bắc hay Nam Việt Nam. Tôi
trả lời: “Chúng tôi là người Việt Nam, Bắc hay Nam đều là tổ quốc tôi, nhưng hiện
tại hai miền có hai thể chế khác nhau, tôi không chấp nhận chế độ của miền Bắc,
tôi yêu cầu trả chúng tôi về miền Nam”.
Họ đưa chúng tôi
từ huyện Hoàng Hóa về thành phố Quảng Châu, đường dài hơn 40 cây số, rồi lại từ
Quảng Châu đưa ra Tô Giới tức là Thẩm Quyến để trao trả chúng tôi tại Hồng
Kông.
BiAnHoangSa_04.jpg
Giây phút cảm động
gặp lại vợ con - ảnh do Thiếu tá Phạm Văn Hồng cung cấp
Ngay khi chúng
tôi bước qua lằn ranh từ Thẩm Quyến sang Hồng Kông, người đầu tiên chúng tôi gặp
là ông Tổng Lãnh Sự VNCH tại Hồng Kông. Ông niềm nở đón tiếp chúng tôi và cho
người mang đến cho tất cả anh em chúng tôi mỗi người một bộ quần áo dân sự mới
toanh. Khi lên xe buýt ra phi trường Khải Đức, chúng tôi vứt bỏ lại trên xe bộ
quần áo xanh do Trung Cộng cấp phát và thay đồ dân sự.
Ra đến phi trường,
chúng tôi hết sức xúc động thấy Phó Đề Đốc Lâm Ngươn Tánh, Tư Lệnh Phó Hải Quân
và một sĩ quan cao cấp bên Tổng Cục Chiến Tranh Chính Trị (tôi không nhớ tên) đến
đón. Vị này mang cho chúng tôi quân phục đầy đủ, ai binh chủng gì thì mặc quân
phục binh chủng đó, ông còn mang cho tôi cặp lon Thiếu tá nữa. Chúng tôi lại
thay đồ dân sự và mặc quân phục về nước. Chính phủ VNCH thuê nguyên một chuyến
Boeing 727 của Hàng Không Việt Nam qua Hồng Kông đón chúng tôi trở về sau một
tháng bị Trung Cộng bắt làm tù binh.
Về đến phi trường
Tân Sơn Nhất, ngoài thân nhân, chúng tôi còn được đại diện các cơ quan chính phủ
và quân đội đón tiếp, choàng vòng hoa và đưa về trại an dưỡng Lê Văn Duyệt để
nghỉ ngơi. Câu chuyện bí ẩn trận Hoàng Sa và cuộc đời tù binh của tôi kết thúc.
BiAnHoangSa_05.jpg
Choàng vòng hoa
sau ngày trở về - ảnh do Thiếu tá Phạm Văn Hồng cung cấp
Trước khi chia
tay với Thiếu tá Phạm Văn Hồng, chúng tôi xin phỏng vấn ông thêm mấy câu.
Viễn Đông: Sau
khi miền Nam rơi vào tay Việt Cộng, lúc đó Thiếu tá đang ở đâu?
Th/t. Phạm Văn Hồng:
Tôi phục vụ tại Đà Nẵng, và Đà Nẵng bị bỏ ngỏ ngày 29-3-1975, ngày 5-4-1975,
tôi bị bắt ngay đưa vào trại tù gọi là cải tạo.
Viễn Đông: Thiếu
tá bị giam giữ đến ngày nào thì được thả về?
Th/t. Phạm Văn Hồng:
Việt Cộng thả tôi vào tháng 2 năm 1982.
Viễn Đông: Trong
thời gian bị tù, cán bộ Việt Cộng có tra vấn gì về vụ Hoàng Sa cũng như thời
gian Thiếu tá bị bắt làm tù binh ở Trung Cộng?
Th/t. Phạm Văn Hồng:
Không những bọn cán bộ mà ngay cả rất nhiều anh em cùng cảnh ngộ như tôi đều hỏi
vụ này, đến nỗi tên tôi được anh em gọi là “Hồng Hoàng Sa”. Một hôm trong buổi
gọi là “tọa đàm” anh em có nêu vấn đề Hoàng Sa ra hỏi tên cán bộ cao cấp từ
Trung Ương đến chủ tọa; tên này ấp úng và sau một phút suy nghĩ hắn nói: “Chuyện
Hoàng Sa, Đảng và nhà nước ta đã có hướng giải quyết cụ thể và đã giải thích
trên báo Quân Đội Nhân Dân số... ngày…” rồi y chuyển qua đề tài khác ngay.
Viễn Đông: Khi
được về với gia đình, Thiếu tá làm gì, ở đâu cho đến khi sang định cư tại Hoa Kỳ?
Th/t. Phạm Văn Hồng:
Khi ra khỏi tù, tôi không về trình diện, tôi trốn lên Sài Gòn và tìm cách vượt
biên. Tôi vượt biên tổng cộng 25 lần không thoát, ba lần bị bắt vào tù tiếp.
Sau đó tôi trốn sang Campuchia, ghi tên giả làm Việt kiều yêu nước, mục đích để
tránh theo dõi. Khi bộ đội Việt Cộng rút về nước năm 1990, tôi xin được giấy Chứng
nhận là Việt Kiều yêu nước do tòa Đại sứ Việt Cộng ở Campuchia cấp, thế là tôi
về nước an toàn và cho tạm trú tại Sài Gòn. Tôi lén gửi hồ sơ sang Bangkok,
Thái Lan. Đến khi có lệnh nộp hồ sơ đi Mỹ theo diện HO, tôi được xếp vào danh
sách HO 39 nhưng khi họ đối chiếu với hồ sơ tôi nộp lén ở Bangkok, thấy khớp
nhau nên họ đôn lên HO 29 và gia đình tôi qua Mỹ vào năm 1995.
Viễn Đông: Qua sự
kiện Hoàng Sa, Thiếu tá muốn nói thêm điều gì còn trăn trở chưa nói ra được?
Th/t. Phạm Văn Hồng:
Chuyện dĩ vãng đã đi vào lịch sử, nhiều người đã kể lại trận chiến Hoàng Sa với
đầy đủ chi tiết, và chúng ta sẽ còn nghe nhiều lần khác nữa, vẫn không thừa, vì
đó là những điều chúng ta cần nói để vinh danh các chiến sĩ Quân Lực VNCH, đặc
biệt binh chủng Hải Quân, để các thế hệ con em chúng ta biết về cha ông của
chúng đã không hổ thẹn với tiền nhân, với Quang Trung – Nguyễn Huệ… Tôi không
thuộc binh chủng Địa Phương Quân nhưng có một điều tôi mong ước, đó là
khi vinh danh các anh hùng gìn giữ bờ cõi tổ quốc, chúng ta đừng quên các chiến
sĩ Địa Phương Quân cũng như các anh em chuyên viên Khí Tượng, họ đã đóng
góp phần mình vào việc gìn giữ một phần hải đảo thiêng liêng của tổ quốc, họ
đáng được tổ quốc ghi công bên cạnh tất cả các chiến sĩ Quân Lực VNCH đã vị quốc
vong thân.
Thiếu
tá Phạm Văn Hồng và bức tranh “Gấu Trúc”
do nhà
cầm quyền Trung cộng tặng cho ông
lúc
trao trả tù binh - ảnh: Thanh Phong/Viễn Đông
Thanh Phong/Viễn
Đông
WESTMINSTER - Để
chuẩn bị cho việc tổ chức Ngày Tưởng Niệm Hoàng Sa, Hội Hải Quân Cửu Long đã tổ
chức bữa cơm thân mật với các Đoàn thể và báo giới vào trưa ngày Chủ
nhật 13-12-2009 vừa qua tại Paracel Seafood Restaurant. Trong bữa cơm trưa này,
được sự giới thiệu trước của Thiếu tá Hồ Đắc Huân, chúng tôi gặp Thiếu tá
Phạm Văn Hồng, Sĩ Quan Lãnh Thổ Phòng 3, Quân Đoàn I, người bị Trung cộng
bắt làm tù binh trong trâïn hải chiến Hoàng Sa giữa Hải quân VNCH và Hải quân
Trung Cộng vào ngày 19-1-1974. Sau bữa cơm, Thiếu tá Phạm Văn Hồng đã kể cho
Phóng viên Viễn Đông nghe câu chuyện của 35 năm về trước với nhiều tình
tiết khá đặc biệt mà ông chưa hề phổ biến trên báo chí. Sau đây là câu chuyện
chúng tôi ghi lại theo lời kể của ông (đã có hiệu đính từ phiên bản trước đây)
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Những Sự Thật Cần Phải Biết