Toi la mot tu
nhan tai Doan 776 Hoang Lien Son voi dia chi AH6NT. Toi nho khong lam, khoang
dau nam 1977 mot so tu nhan duoc di chuyen den Thac Ba - Yen Bai. Nhung nhin
tam bia toi co hoi nghi ngo vi rang:
Tat ca nhung tu nhan bi chet khi dem chon (do anh em dong tu chon)
khong the co bia mo bang da. Bia mo, chi bang 1 mieng van, do anh em viet ten
de ghi nho ve sau. Toi noi theo su hieu biet cua toi, mong than nhan tim hieu
them.
Le Thanh Quang, Philadelphia
From: Herman Le <
To:Sent: Saturday, June 8, 2013 4:33 AM
Subject: [ChinhNghiaViet] Mang cha ra khỏi đất tù, sau hơn 30 năm
To:Sent: Saturday, June 8, 2013 4:33 AM
Subject: [ChinhNghiaViet] Mang cha ra khỏi đất tù, sau hơn 30 năm
Mang cha ra khỏi đất tù, sau hơn 30 năm
Sunday, September 04, 2011 7:01:33 PM
Bài liên quan
Mang hài cốt tù cải tạo Việt Nam sang Mỹ
Ngọc Lan/Người Việt
WESTMINSTER (NV) - Mùa Hè 2010, trong hành trang Daniel Ðiền Lương mang theo trên chuyến bay trở về Los Angeles, có một thứ rất đặc biệt. Ðó là chiếc mộ bia “nặng khoảng 30 pound,” trên đó có tên cha anh, cựu Ðại Úy Pháo Binh VNCH Lương Văn Hoa.
Daniel Ðiền Lương và tấm bia mộ của cha, cựu Ðại
Úy Pháo Binh VNCH Lương Văn Hoa, được mang về Mỹ sau 33 năm nằm ở Làng Ðá, Yên
Bái. (Hình: Daniel Ðiền Lương cung cấp)
Sau hơn 30 năm lạnh lẽo, cô độc nằm trong đất tù Làng Ðá, cuối
cùng, “người tù cải tạo” Lương Văn Hoa đã có thể nở nụ cười mãn nguyện khi được
trở về trong vòng tay người thân, dù chỉ qua hình hài của một tấm bia và những
nắm xương còn sót lại.
“Tôi vui, vì dù sao, hơn 30 năm, ba tôi cũng được mang ra khỏi đất
tù để trở về với gia đình,” anh Daniel, người con trai lớn của người lính pháo
binh năm nào, thổ lộ.
Câu chuyện hơn ba thập kỷ trước
“Lần chót tôi nhìn thấy ba tôi là lúc ông còn trong Nam,” anh
Daniel Ðiền Lương bắt đầu câu chuyện.
Sau Tháng Tư, 1975, “theo lời kêu gọi của chính phủ,” ba của
Daniel, “trở về Cần Thơ đi trình diện”.
“Ba tôi, cũng như nhiều người sĩ quan khác của Việt Nam Cộng Hòa
được tập trung vào một trại lính cũ ở Cần Thơ để ‘học tập cải tạo’. Lúc đó, mỗi
tuần họ đều cho gia đình mang đồ ăn lên,” anh Daniel kể.
Trong ký ức của Daniel, người kỹ sư lập trình 47 tuổi, vẫn còn ghi
nhớ hình ảnh cậu bé 12, 13 tuổi ngày nào cứ mỗi trưa Thứ Bảy, đạp xe gần hai
giờ đi thăm cha mình.
Anh trầm ngâm, “Tết Nguyên Ðán năm 1976, tôi nhớ tôi có gặp ba
tôi, lúc đó tôi khoảng 12 tuổi.”
Ðó cũng là lần cuối cùng Daniel được nhìn thấy cha anh. Bởi, chỉ
vài tuần sau, cũng như thường lệ, khi gia đình anh mang thức ăn lên thăm cha,
nơi trại lính “trống rỗng, không còn dấu vết gì hết”.
Họ đi đâu hết rồi? Tại sao người ta đưa cha anh đi đâu mà không
cho biết? Sao tất cả biến mất một cách khó hiểu như vậy?
Hoang mang. Lo lắng. Sợ hãi. Là tâm trạng mà Daniel và gia đình
anh phải trải qua.
Ði hỏi công an. Họ nói, “về nhà chờ đi”.
Thấp thỏm đợi chờ trong nỗi lo “không biết ba sống chết ra sao”
cho đến khoảng hai, ba tháng sau thì gia đình Daniel thấy một lá thư gửi về.
“Thư không ghi địa chỉ, chỉ có số hòm thư, nhưng nhìn dấu bưu điện
thì thấy ‘Hà Nội’. Vậy là gia đình nghĩ chắc họ đã mang ba tôi ra Bắc rồi.”
Người con trai nhớ lại.
Thế nhưng, sau vài lần thư đi tin lại, “chừng sáu, bảy tháng sau
lại bặt tin ba tôi. Thư cứ gửi đi mà không thấy thư gửi về”.
Lại một lần nữa, nỗi lo lắng dồn về trong không khí gia đình vợ
con người lính pháo binh Lương Văn Hoa.
“Một vài gia đình quen biết, có người thân ở tù cùng với ba tôi,
viết thư về nói rằng ba tôi mất rồi.” Anh trầm giọng.
Ðến tám tháng sau, giấy báo tử Ðại Úy Pháo Binh Lương Văn Hoa mới
đến tay vợ con ông, kèm theo đó là “cái đồng hồ và cái nhẫn của ba tôi, ngoài
ra không còn gì hết”.
Theo những thông tin nhận được, ba của Daniel “mất ngày 3 Tháng
Tám, 1977 vì sốt rét”.
Nơi chôn ông là “Làng Ðá, xã Cẩm Nhân, huyện Thác Bà, tỉnh Yên
Bái”.
Tấm bia mộ của cựu Ðại Úy Pháo Binh VNCH Lương
Văn Hoa được tìm thấy ở Làng Ðá, vào Tháng Bảy, 2010. (Hình: Daniel Ðiền Lương
cung cấp)
Daniel nói như tự an ủi chính mình, “Biết nơi ba tôi được chôn,
nhưng lúc đó nghèo quá, làm sao dám nghĩ đến chuyện lội ra Bắc. Mà ngoài Bắc là
như thế nào, chúng tôi đâu ai biết.”
Nhận giấy báo tử, “má tôi không chờ nữa, lại thêm khi đó chiến
tranh Cambodia xảy ra, thấy nhiều bà con bị bắt lính, nên má tôi tìm cách đưa
hết mấy anh em tôi đi vượt biên”.
Những chần chừ, lần lữa, bỏ cuộc
Như bao nhiêu thuyền nhân của thập niên 1970 và 1980, bước chân
xuống thuyền ra đi, không mấy ai có ý định sẽ có ngày quay trở về. Gia đình
Daniel cũng không khác, “chẳng hề nghĩ đến chuyện sẽ có ngày trở về để bốc mộ
ba”.
Anh kể, “Vì khi ra đi, mang theo ít đồ bị hải tặc bắt lấy hết
trơn, không còn gì hết. Riêng giấy báo tử của ba để lại cho người cô ở Việt Nam
nên mới còn, chứ không cũng mất luôn rồi, cũng sẽ không còn biết ba tôi ở đâu.”
Sang Mỹ từ năm 1979, miệt mài với việc học hành, mưu sinh, hình
ảnh người cha còn nằm lại một nơi xa lạ nào đó nơi rừng núi Bắc Việt chìm khuất
trong muôn nỗi lo toan cho đời sống thường nhật của mẹ con anh Daniel.
“Ðến khoảng năm 1991-1992, gia đình mới bắt đầu nghĩ đến chuyện về
Việt Nam tìm lại mộ ba tôi.” Daniel nhớ lại.
Nghĩ là vậy, nhưng đến cuối thập niên 1990, người kỹ sư lập trình
này mới lần đầu về thăm quê nhà sau 20 năm ra đi. Tuy nhiên, lần đầu tiên đó,
Daniel cũng chỉ làm được một việc duy nhất là tìm lại được tấm giấy báo tử,
trên đó có ghi nơi chốn cha anh yên nghỉ.
“Tôi cầm tờ giấy đó về Mỹ nhưng thực sự vẫn không biết là phải đi
tìm như thế nào, tìm làm sao, không biết mồ mả còn không. Nhiều bà con ở dưới
quê lại không dám mang chuyện cũ ra bàn sợ liên lụy. Rất nhiều điều không chắc
chắn làm chúng tôi phải suy nghĩ.” Người con trai băn khoăn.
Một lần nữa, ý định đi tìm mộ Ðại Úy Pháo Binh VNCH Lương Văn Hoa
lại bị bỏ qua.
Tuy nhiên, sáu năm sau, tức năm 2005, qua một người quen biết ở
Hải Phòng, gia đình Daniel nhờ người đi dọ hỏi, tìm kiếm.
“Ðúng là có bia mộ ba tôi ở Làng Ðá,” anh nói.
Có điều, người ta cho gia đình anh biết rằng “các tấm bia bị xô
dạt hết, chứ không nằm trên mộ, do đó không thể biết chính xác mộ nào là của
ai”.
“Thỏa mãn là biết nơi chôn ba tôi thôi nhưng nghĩ đâu biết mộ nào
mà bốc cốt, nếu bốc lầm thì sao? Mà muốn thử DNA thì chẳng lẽ mang hết tất cả
về thử? Ai cho phép mình làm như vậy!”
Lần thứ ba, “Chúng tôi lại bỏ cuộc.”
Quyết định tình cờ
Dân gian vẫn thường nói “bất quá tam”. Sau ba lần, hơn 30 năm,
những tưởng mọi chuyện có thể xếp vào quên lãng, coi như chấm dứt sự hiện hữu
của một con người. Nhưng có những điều thuộc về tâm linh không thể lý giải. Một
điều gì cứ lẩn khuất.
“Ðầu năm 2010, một người bạn của má tôi tình cờ đọc trên báo Người
Việt thấy có đăng tin về việc những ngôi mộ chôn tại Làng Ðá sẽ được bốc đi.
Trong danh sách tên những người nằm tại đó có tên ba tôi,” con trai người quá
cố kể tiếp.
Theo hướng dẫn trên bài báo, Daniel Ðiền Lương liên lạc với ông
Nguyễn Ðạc Thành, chủ tịch hội Vietnamese American Foundation (VAF), nơi có chương
trình The Returning Casualty nhằm tìm kiếm và đưa hài cốt của những tử sĩ trở
về với gia đình sau nhiều năm nằm lại nơi rừng hoang núi lạnh, để tìm hiểu và
xin được tham gia chuyến đi ra Yên Bái, đến bốc mộ tại Làng Ðá.
Tháng Bảy năm 2010, Daniel cùng vài người thân và một số gia đình
khác, có gia đình từ Mỹ trở về, có gia đình ở tại Việt Nam, cùng đoàn của ông
Nguyễn Ðạc Thành đi ra Yên Bái để bốc hết những ngôi mộ ở Làng Ðá và đưa những
“sample” về Mỹ thử DNA.
Anh thổ lộ, “Khi đến nơi chôn ba tôi, vui một lúc buồn một lúc.
Vui vì thấy bia mộ ba tôi đây rồi. Buồn vì không biết có tìm được hài cốt ba
tôi không, vì thấy đã có người bốc trước rồi, không biết họ có bốc đúng không
nữa.”
Theo danh sách của chính quyền sở tại đưa, phải còn 22 ngôi mộ nằm
lại Làng Ðá, chưa có thân nhân bốc dỡ. Tuy nhiên, khi đến đào lên thì chỉ còn
có 12 bộ hài cốt.
Ông Nguyễn Ðạc Thành cho biết, “Trên danh sách, có 31 ngôi mộ được
chôn tại Làng Ðá, nhưng chín ngôi mộ bị người ta bốc chui, không phép tắc. Thêm
vào đó, do nhiều mộ bia đã bị sạt lở nên nhiều người, do lời chỉ dẫn của người
địa phương chỉ cốt muốn lấy tiền, nên họ đã không bốc đúng hài cốt của thân
nhân mình.”
Không biết chắc rằng trong những hài cốt còn sót lại, có cái nào
là hình hài của người đã sinh ra mình không, “nhưng cái mộ bia này chắc chắn là
của ba tôi rồi”. Nghĩ vậy, Daniel đã không ngần ngại mang tấm bia có tên cha
anh trở về Mỹ, “dù không biết có đặt lên bàn thờ được không, nhưng tôi vẫn cứ
mang về”.
Anh trầm giọng, “Chuyện ba mất xảy ra đã lâu quá rồi, buồn thì
không còn buồn nữa nhưng cũng cảm thấy sao đó khi ra ngoài đó. Thấy hoang vắng
quá!”
Ngừng lại vài giây, Daniel nói tiếp những suy nghĩ của mình, “Tôi
nghĩ dù không còn trại tù nhưng những người nằm đó cũng giống như nằm tù 30 năm
nay. Giờ mình đào lên, mang họ qua ngọn đồi kế bên mà mình phải trả tiền mướn,
đặt họ lên đó.”
“Nhiều bác nằm đó gia đình không biết, giờ có người đã mang các
bác đó ra khỏi đất tù, xem như mấy bác đã được tự do sau ba mươi mấy năm. Mình
cũng thấy an ủi khi làm được chuyện như vậy.” Daniel Ðiền Lương chậm rãi tiếp.
Ý nghĩa giải thoát cảnh tù, mang lại tự do cho những người tù cải
tạo, dù muộn màng, dù giờ họ chỉ còn là những nắm xương không nguyên vẹn, lại
mang ý nghĩa nhân bản, thiêng liêng đến dường nào.
Theo thông báo từ ông Nguyễn Ðạc Thành, trong năm gia đình cùng đi
bốc mộ người thân ở Làng Ðá, chỉ mới có hai gia đình tìm được đúng hài cốt thân
nhân mình sau khi thử DNA, trong đó có gia đình Daniel Ðiền Lương, “còn lại ba
gia đình đã bị ai đó lấy lộn hài cốt rồi”.
Ông kêu gọi, “Ai đã bốc lộn những hài cốt này xin liên lạc với
chúng tôi để nhận diện thử DNA để mang hài cốt đúng về, còn hài cốt không đúng
thì gửi lại, vì nếu không đúng của mình mà mang về nhà thờ thì cũng đâu có
được.”
Riêng với Daniel, anh chỉ còn chờ đợi thời gian tới, quay trở về
ngọn đồi tự do, nơi ba anh đang yên nghỉ, đưa hài cốt ông về Sài Gòn, “thiêu và
đặt ba tôi kế hai ông bác tôi để ấm cúng hơn”.
––-
Liên lạc tác giả: NgocLan@nguoi-viet.com
--------------------------------
Chuc Quy vi luon khoe
Than kinh
Herman Le
No comments:
Post a Comment
Những Sự Thật Cần Phải Biết