LẬT TẨY NHỮNG KẺ LÁ MẶT, LÁ TRÁI
LÃO MÓC
Dẫn nhập: Có vị tỏ ra rất “ưu thời, mẫn thế” khuyên Lão Móc nên viết về
tội ác của VC, nhất là bọn lãnh đạo VC; không nên viết về các “tai to, mặt lớn”
của Việt Nam Cộng Hoà vì những việc làm của những người này không… “ác”
bằng VC! LM thì lại nghĩ rằng những người cầm bút nên vạch rõ MẶT THẬT của những
TAI TO, MAT LON của chế độ VNCH, QLVNCH ở hải ngoại; vì chính việc làm đốn mạt
của những kẻ này đã là lực cản làm trì trệ công cuộc chống Cộng đem lại tự do,
dân chủ, nhân quyền cho 90 triệu người dân trong nước.
Chính những kẻ lợi dụng danh nghĩa người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng
sản, lợi dụng lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ giở những trò lá mặt, lá trái để đánh phá
công cuộc chống Cộng mới chính là những kẻ nguy hiểm.
Minh thương dị đoá
Ám tiễn nan phòng!
Loạt bài này nhằm vạch mặt những kẻ lá mặt, lá trái ẩn núp trong
cộng đồng người Việt tỵ nạn, đầu đội Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, tay cầm dao chũy thủ
lựa dịp để… đâm sau lưng chiến sĩ!
*
Cách đây gần 10 năm, theo tin báo chí, khắp nơi đã tổ chức tiệc
gây quỹ để yểm trợ những người trẻ Việt Nam ra ứng cử vào các chức vụ dân cử
tại Hoa Kỳ vào ngày 2-11-2004 sắp tới.
Trong một buổi tiệc gây quỹ yểm trợ cho luật sư Trần Thái Văn do
cộng đồng Dallas Fort Worth, Texas tổ chức đã thành công tốt đẹp. Theo tường
thuật của bài báo thì, “Sau phần tâm tình chung chung về việc tranh cử, tranh
đấu, vinh danh lá cờ vàng đầu tiên tại Cali, vận động Hội đồng thành phố cấm
các phái đoàn VC vào thành phố Westminster v.v… luật sư Trần Thái Văn đã được
cử tọa tưởng thưởng bằng những tràng pháo tay nồng nhiệt.
Phần cuối của bữa cơm gây quỹ là phần trả lời một số câu hỏi từ
phía cử tọa. Một lần nữa, luật sư Trần Thái Văn đã trổ tài đối đáp khéo
léo liên quan nhiều vấn đề khác nhau. Việc nói tiếng Việt lưu loát của anh là
một điểm son đáng ghi nhận.
Cuối cùng - một lời góp ý, tâm tình hơn là một câu hỏi – bác sĩ
Nguyễn Ý Đức: “Tôi tin rằng luật sư sẽ đắc cử một khi được Đảng Cộng Hòa đưa
ra tranh cử. Năm 1954, chúng tôi được bố mẹ đưa vào Nam vì không thể sống với
cộng sản. Năm 1975, chúng tôi lại đưa con cái một lần nữa ra đi lánh nạn cộng
sản. Thế nhưng bây giờ tuổi đã già, chỉ mong ở thế hệ trẻ tiếp tục đấu tranh
cho quê nhà sớm có tự do dân chủ là điều tối cần7-. Chính luật sư và các bạn
trẻ đã đứng lên giữ lại căn cước của chúng ta, đó là Lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ.”(do
Lão Móc in đậm) Nói xong bác sĩ Đức đã mang ra một xấp cờ Vàng
và cờ Mỹ phân phát cho mọi người và nhắc nhở: “Đó chính là căn cước của
chúng ta.”
Chắc chắn mọi người sẽ hết sức ngợi khen việc làm thiên kinh, địa
nghĩa của bác sĩ Nguyễn Ý Đức là ông ta đã ca tụng luật sư Trần Thái Văn và ca
tụng những người trẻ tuổi đã đứng lên giữ lại căn cước của chúng ta
qua việc đem Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ và cờ Mỹ phân phát ở buổi cơm gây quỹ cho luật
sư Trần Thái Văn và nhắc nhở với mọi người: “Đó là căn cước của chúng ta.”
Thực tế, chuyện vậy mà không phải vậy!
Bác sĩ Nguyễn Ý Đức chỉ sử dụng Lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ như tấm bình
phong để che đậy bộ mặt thật mà ông ta đã hành xử khi được Trung tâm
William Joiner tuyển chọn cho chương trình “((Re)constructing Identity and
Place in the Vietnamese Diaspora” đuợc WJC dịch ra là “Tái Xây Dựng Diện Mạo
Và Quê Hương Người Việt Ở Nước Ngoài”, niên khóa 2001-2002 cùng với ông nhà
văn quân đội “chạy trốn tổ quốc” Hoàng Khởi Phong và ông nhà văn “ăn cơm
Quốc gia thờ ma Việt Cộng” Nguyễn Mộng Giác.
Theo WJC, ông Nguyễn Ý Đức là “bác sĩ Gia đình và Lão khoa,
sáng lập viên tổ chức Cộng đồng Việt Nam tại Baton Rouge và phụ cận.”
Như trên đã viết, nếu chỉ đọc qua bản tin gây quỹ được tổ chức ở
một nhà hàng ở Arlington, Texas, ai cũng thấy bác sĩ Nguyễn Ý Đức là người trí
thức rất “ưu thời, mẫn thế”, sau 30 năm định cư ở Hoa Kỳ mà vẫn nặng lòng với
Lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, nhắc nhở mọi người hãy nhớ đó là căn cước của chúng ta!
Nhưng đó chỉ là cái mặt nạ bên ngoài của ông bác sĩ Nguyễn Ý Đức.
Để biết rõ mặt thật của ông bác sĩ này, xin mời độc giả đọc những trích
đoạn trong bài viết “Chương Trình Học Bổng Nhân Văn Quỹ Rockefeller (Rockefeller
Foundation Humanities Fellowship) Mục Đích& Nội Dung& Tuyển Chọn
Nghiên Cứu Viên (Goal& Purport& Selection) của ông Nguyễn Hữu
Luyện, một trong những nguyên đơn đã đứng ra kiện Trung Tâm William Joiner
(WJC) vì Trung Tâm này đã thuê mướn 2 cán bộ VC là Hoàng Ngọc Hiến, Nguyễn Huệ
Chi viết lại căn cước của người Việt Quốc Gia tỵ nạn CS trên khắp thế giới.
Ông Nguyễn Hữu Luyện đã viết như sau:
“… Hoàng Ngọc Hiến đã lượm ở đâu những tác phẩm văn học hải ngoại
mà không ai biết tới để trích dẫn những đau khổ của người Việt tỵ nạn CS như
sau:
“Đọc thơ của những tác giả Việt kiều mới hình dung được nỗi buồn
ly hương biệt xứ của họ. Nỗi đau thốt lên thành những tiếng kêu xé lòng…”
Bên cạnh những tiếng kêu đau khổ xé lòng “giáo sư” Hoàng Ngọc Hiến
là những mảnh đời trai tráng đang trôi nổi vô định nơi đất khách quê người như
ông Hiến mô tả:
“Trong bài thơ “Nguyễn Bính” của Nguyễn Bá Chung, hai câu thơ: ‘Nửa đời mới biết công danh hão/Giầy cỏ gươm cùn
đến trắng tay’, ta có thể hiểu với ý nghĩa thời sự là… và những chàng trai
cùng thế hệ đương long đong nơi đất khách quê người.”
Hoàng Ngọc Hiến còn cố chứng minh rằng tuổi trẻ hải ngoại cũng
mang tâm trạng đau buồn như Hiến vừa mô tả:
“… họ [tuổi trẻ hải ngoại] may mắn hay hẩm hiu? May mắn sao có
những buổi có đứa ngồi bãi đậu xa một mình, nét mặt buồn rầu kêu nhớ Tết Việt
Nam… nhưng làm sao vơi được những khắc khoải đau buồn của những kẻ ly hương
biệt xứ.”
Hai nhà “học giả” đại bịp này đang cố gắng dùng chương trình của
WJC để làm cái việc gọi là “làm rõ căn cước dân tộc trong tâm hồn cộng đồng
người Việt hải ngoại” bằng cách vắt nặn những lời tự thú của người hải ngoại
như sau:
“Chúng tôi là những kẻ bại trận trong cuộc nội chiến, những tàn dư
của một đạo quân và xã hội bại trận, gần một triệu linh hồn bị bứng trồng vào
một môi trường hoàn toàn xa lạ…”
Qua lời tự thú đó, Hiến dẫn đến hiện tượng kinh hoàng trong đầu
người tỵ nạn:
“Qua thư nhà tôi thấy mình còn tốt phước hơn nhiều người. Như anh
tôi, như bạn bè tôi đang học tập cải tạo, có thằng đã chết. Ở đó tù tội, hành
xác, hành tinh thần, địa ngục triền miên. Vậy mà tôi không thấy sướng khi ở
đây. Địa ngục Việt Nam tôi trốn được. Nhưng còn cái địa ngục tôi mang kè kè
trong đầu, tôi biết trốn ở đâu.”
Sau khi dùng thủ thuật bài ba lá để đưa ra những hình ảnh đau đớn
kinh hoàng của người tỵ nạn CS, Hiến đưa ra một lối thoát cho những nạn nhân
này của Hiến:
“… với chủ trương trở về cội nguồn, bằng con đường hòa hợp dân
tộc, phá vỡ mọi biên cương, mọi định kiến, hướng tầm nhìn về tương lai, đặt lại
tiền đồ dân tộc trên hận thù…” (do Lão Móc in đậm) Hoàng Ngọc Hiến cố gieo vào đầu người đọc ở những thế hệ sau hình
ảnh lớp người di tản nay đã già nua, sống trong buồn thảm kinh hoàng như mang
cả cái địa ngục ở trong đầu, cùng với cái bi kịch thiếu quê hương… Đám già này
trở nên mất trí. Trong lĩnh vực văn học, những cái do Hoàng Ngọc Hiến và Nguyễn
Huệ Chi viết ra, chỉ là cách viết theo quan điểm của người viết mà thôi. Để bảo
đảm giá trị cho những gì hai “học giả” này đã viết, VC đã cho WJC “dụ”
một nhân vật nào đó, có thẩm quyền y tế về khoa “người già” để xác nhận những
gì Hiến và Chi đã viết.
Vì vậy WJC mới mời bác sĩ Nguyễn Ý Đức viết bài “Tìm
Hiểu Về Người Cao Niên Việt Nam Tại Hoa Kỳ”.
Theo ông Nguyễn Hữu Luyện thì: “Thật là khó hiểu, vì chương
trình nghiên cứu này đã hoàn thành từ tháng 9-2003, mà bây giờ là tháng 12 khi
bác sĩ Đức gửi bài nhờ sửa sau khi bị dư luận lên án.”
Ông Nguyễn Hữu Luyện sau khi đọc bài bác sĩ Nguyễn Ý Đức kết luận
người già Việt Nam ở Hoa Kỳ bị bệnh hoạn cả tâm thần lẫn thể xác đã có những
nhận xét như sau:
“Bài viết của BS Đức chỉ có 14 trang, và là bài nộp chính thức
[final project], viết theo cách thông thường như một bài luận văn với những sai
lầm rất sơ đẳng. Xin mời quý vị đọc:
“… Tới nước Mỹ vào đợt đầu hoặc các đợt kế tiếp, hiện nay người
chủ gia đình hầu như đều vào tuổi ngoài 60. Một số đông người cao tuổi Việt Nam
đều có sức khoẻ từ kém tới trung bình vì những lý do như sau:
a.Hầu hết trải qua trên phần tư thế kỷ sống trong và liên hệ trực
tiếp tới cuộc chiến tàn hại tại Việt Nam.
…
d. Họ mang nhiều bệnh kinh niên, tâm thần cũng như thế xác:
e. Bệnh thể xác (Chữ “thể xác” là từ ngữ mang ý nghĩa khinh miệt. Đáng lẽ ra BS
Đức nên dùng chữ cơ thể hoặc thân thể cho thanh nhã và tôn trọng những người
già này.)
f. Bệnh tâm thần: Con số người già VN tại Hoa Kỳ bị bệnh tâm thần
cũng khá cao mà vấn đề chính là trầm cảm hoặc khổn lực do chấn động. Nguyên
nhân nói chung là mất mát quê hương, tài sản, nghề nghiệp, thân nhân, bạn bè;
những khó khăn thích nghi trong nếp sống mới; những bực bội vì gia phong đảo
ngược… Bệnh ít được phát hiện vì người Việt vốn kín đáo, dè dặt không muốn nói
ra khó khăn của mình, không quen với khoa tâm thần cũng như ít tin tưởng ở
phương thức cố vấn, điều trị… [Phần quy trách cho hậu quả nhà tù VC] Tâm thần
họ bị hoảng loạn, trí não suy nhược. Khi họ được nhập cảnh Hoa Kỳ, họ rất khó
khăn hội nhập, không học được tiếng Anh. Một số đông phụ thuộc vào chương trình
an sinh xã hội hoặc con cái, nhưng đa số đều cố gắng đi làm. Hiện nay có nhiều
ngàn người khó khăn thi vào quốc tịch Hoa Kỳ vì kém Anh văn (trang 9).
…
3. Khó khăn vì sư kỳ thị mầu da, chủng tộc.
Dù đã có nhiều tiến bộ trong lãnh vực này, nhưng người Mỹ thiểu
số, đặc biệt là dân châu Á vẫn chịu nhiều kỳ thị trong mọi lãnh vực. Một người
già VN không thể nào được hưởng đầy đủ sự chăm sóc như người Mỹ da trắng ở bệnh
viện, ở nhà dưỡng lão; khi cần sự bảo vệ của giới chức an ninh thì phải đợi lâu
hơn mới được phục vụ; dù là được coi như thiểu số nhưng khi xin cho con cháu
học chương trình đặc biệt thì bị xếp vào nhóm Mỹ da trắng với tiêu chuẩn cao
hơn… Và còn nhiều thiệt thòi, phân biệt khác nữa chỉ vì họ không phải là dân da
trắng hoặc ít nhất cũng là da đen.”
Ông Nguyễn Hữu Luyện đã có những nhận xét như sau về việc tìm hiểu
những người già VN của bác sĩ Nguyễn Ý Đức, được WJC giới thiệu là “bác sĩ Gia
đình và Lão khoa” (nhưng không cho biết là có đang hành nghề hay không) và là
“sáng lập viên tổ chức Cộng đồng Việt Nam Baton Rouge và vùng phụ cận”:
1.
BS Đức nói rằng nguyên
nhân của bệnh tâm thần nói chung là do mất mát quê hương, tài sản, nghề nghiệp,
thân nhân, bạn bè thì hoàn toàn sai. Hai học giả CS nói như vậy thì được và
đúng với vai trò lừa bịp của họ, vì họ cố tình miệt thị người tỵ nạn CS nên họ
cố tình mô tả sai lạc sự thật. BS Đức là người tỵ nạn CS thì phải hiểu sự thật
là thế hệ tỵ nạn già nua này tự nguyện bỏ nước ra đi, nửa triệu người chết trên
đường đi tìm tự do, mà lớp lớp người vẫn cứ ồ ạt ra đi. Lớp người di tản ra đi
để chờ này trở lại quê hương an bình, tự do, hạnh phúc, họ không mang tâm trạng
buồn khổ và xót xa như những người tù bị đầy ải biệt xứ. Tâm trạng của những
người già này giống như người chủ nhà phải ra khỏi căn nhà của mình khi căn nhà
đó bị ô nhiễm vi trùng dịch bệnh nguy hiểm, và họ đợi sau khi tẩy uế xong, họ
sẽ dọn về sống trong căn nhà hạnh phúc đó.
2.
Trải qua 25 năm hay 55
năm chiến tranh đi nữa thì những ông già này cũng là cựu quân nhân QLVNCH, một
đạo quân có truyền thống chiến đấu bảo vệ lãnh thổ của chính mình để chống chủ
nghĩa CS xâm lăng trong thời kỳ chiến tranh lạnh. Khi về già thì những kỷ niệm
chinh chiến là những kỷ niệm hào hùng để mấy ông già này vui vẻ ôn lại cho con
cháu, bạn bè. Hai học giả CS nói rằng hình ảnh chiến tranh kinh hoàng đã làm
lớp người già bị sợ hãi đến sinh ra bệnh tâm thần vì họ cố tình mô tả khinh
miệt thế hệ già. Sao BS Đức lại kết luận như vậy. Nếu QLVNCH là một bọn lính
đánh thuê thì vì không có lý tưởng, không có trách nhiệm, 25 năm chinh chiến có
thể trở nên bạc nhược và vì sợ hãi cảnh chiến trường mới có thể hoảng loạn tâm
thần như BS Đức nói.
3.
BS Đức viết về vấn đề
cực kỳ quan trọng đến phẩm giá của cả thế hệ di tản mà không hề đưa ra một tài
liệu tham khảo, thống kê hoặc đích thân khảo sát theo đúng phương pháp nghiên
cứu. Nếu BS Đức dùng phương pháp khảo sát như làm “sample” [chọn điển hình]
rồi làm “generalization” [khái quát hóa] thì ít nhất BS Đức cũng thấy
phải có một tỷ lệ nào đó còn tỉnh táo và còn tiếp tục hoạt động và sống bình
thường, có lẽ nào toàn bộ thế hệ di tản sống như “cục thịt”, ở VN thì bị VC kỳ
thị chính trị, chạy sang Hoa Kỳ thì bị người Mỹ kỳ thị chủng tộc, chịu đựng đau
khổ, nhục nhã đến mang bệnh tâm thần. Ít nhất thì BS Đức cũng biết có hai
người không bị kỳ thị chủng tộc là bản thân BS Đức và phu nhân (do tác
giả in đậm) Như vậy sao BS không nói cho hậu thế biết?
4.
Vấn đề kỳ thị màu da là
VC đang muốn rêu rao để hạ thấp hay làm nhục thế hệ di tản bỏ nước ra đi làm
thân tôi mọi xứ người. Nhưng VC vì biết rõ đời sống xã hội và luật pháp Hoa Kỳ
nên không dám nói. Nay được một vị BS nói ra thay cho chúng thì chúng
mừng biết bao. Chắc BS Đức quên rằng kể từ cuộc “March on Washington” của 300
ngàn người da đen với rất nhiều người da trắng đi trong hàng ngũ biểu tình để
ủng hộ vào năm 1963, và khi Tiến sĩ Martin Luther King đọc bài diễn văn lịch sử
“Tôi mang một giấc mơ – I have a dream” tại Đài Tưởng niệm cố Tổng Thống
Lincoln là hồi chuông báo tử của chủ nghĩa phân biệt chủng tộc. Cái chết của
Martin Luther King vào tháng 4-1968 đã dẫn đến việc lấy ngày sinh nhật của Tiến
sĩ Martin Luther King làm ngày lễ nghỉ trên toàn quốc. Kỳ thị màu da, chủng tộc
là những vi phạm luật pháp nghiêm trọng do đó không một người Mỹ trắng nào dám
làm. Tôi tin rằng BS Đức không thể chứng minh được lời ông nói. Một bằng chứng
hiển nhiên là WJC kỳ thị về employment đối với cộng đồng người Việt nên đã bị
khởi tố trước Tòa án, và WJC đang phải vất vả đối phó, Giám đốc WJC, Tiến sĩ
Kevin Bowen và các viên chức cao cấp của Trung Tâm đã phải đi khai cung nhiều
lần để chờ tòa xét xử.
Như vậy làm sao có thể kỳ thị chủng tộc khi “hatred
crime” trở thành tội hình sự. Affirmative Action là một chính sách phải áp dụng
nghiêm khắc. Kỳ thị theo BS Đức là xảy ra một cách có hệ thống rồi. Điều này là
một lầm lẫn rất có hại cho bản thân ông Đức vì ông Đức không thể chứng minh
được lời ông đã nói. Ngày nay Hoa Kỳ không những có luật bảo vệ các nhóm thiểu
số, mà còn có chính sách ưu đãi những nhóm này để khỏi bị thiệt thòi so với
nhóm da trắng. Kỳ thị có thể còn tồn tại trong phạm vi giữa cá nhân và trong
giới hạn nhỏ. Luật pháp sẽ can thiệp ngay tức khắc.
5.
Việc BS Đức nói con em
người châu Á phải xếp loại ngang hàng người da trắng khi xin học các chương
trình đặc biệt. Điều đó đúng, nhưng nó là lẽ công bằng và hoàn toàn hợp lý nếu
BS Đức chịu nghiên cứu trước khi viết: Vì tỷ lệ con em của Asian group dự vào
các chương trình này ĐÔNG hay NHIỀU hơn dân da trắng [tính theo tỷ lệ dân
số của nhóm dân Mỹ gốc Châu Á này đối với dân da trắng]. Hơn nữa, nhiều trí
thức trong nhóm thiểu số đã thấy hổ thẹn vì họ nhận học vị do ưu đãi, không
phải do năng lực, nên nhiều người không muốn công nhận các đặc ân đó để giữ giá
trị cho học vị của họ đối với người da trắng.
6.
Mong sao BS Đức xét lại
toàn bộ bài viết để nói lên sự thật cho hậu thế nhìn thấy cha ông chúng là ai,
và sống như thế nào!
*
Nhà văn Diệu Tần, Đệ Nhất Phó Chủ tịch Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại,
trong “Bản văn số 07, ngày 21-3-2004” của “Chương Trình Hỗ Trợ Vụ Kiện WJC” có
đoạn viết:
“Chúng tôi được đọc trước bài sơ thảo của bác sĩ đó viết do WJC
phân công: “Người già Việt Nam ở Mỹ”. Bài viết hoàn toàn u ám, tiêu cực, chỉ
nhìn thấy một mặt của vấn đề, quên đi mặt tích cực, quên đi nguyên do chính
khiến người già bị đủ thứ bệnh đó là do kẻ nào gây ra. Trong bài cũng có những
dòng đụng chạm đến cộng sản, nhưng đây là những đụng chạm có cho phép, hoặc sẽ
bị kiểm duyệt bỏ. Chúng tôi chắc chắn rằng những công chức, quân nhân Miền Nam chúng ta đã bị cộng
sản tù đầy, hành hạ, đọc bài viết này sẽ vô cùng phẫn nộ.”
Điều đáng nói ở đây là đã 30 năm cầm quyền, Việt Cộng vẫn không
đưa được lá cờ của chúng ra khỏi lãnh thổ Việt Nam. Cờ của chúng đi tới đâu
cũng bị chính người Việt Nam phỉ nhổ tới đó. Nếu lớp người già mang bệnh kinh
niên cả tâm thần lẫn thể xác như BS Nguyễn Ý Đức nói thì ai đấu tranh, ai
truyền lại ý thức đấu tranh cho tự do của Việt Nam cho thế hệ trẻ?
Vụ Trần
Trường ở California, vụ đài truyền hình SBS ở Úc, ai đã trực tiếp đấu tranh và
hướng dẫn thế hệ trẻ? Không ai chối cải, thế hệ già có những người bệnh hoạn cả
tâm thần lẫn thân thể, nhưng tỷ lệ là bao nhiêu phần trăm? Những người già
không bệnh hoạn thì sống như thế nào? Làm gì? Đã đạt được những thành quả gì?
Bản thân BS Nguyễn Ý Đức cũng nằm trong số những người già hải ngoại, ông có bị
đau khổ vì bị kỳ thị màu da không? Nếu có thì vì sao ông lại được mang danh là
hội viên của những hội lớn, nổi tiếng của giới trí thức Hoa Kỳ?”
Và ông Nguyễn Hữu Luyện đã kết luận về việc làm của Bác sĩ Nguyễn
Ý Đức như sau:
“WJC dùng BS Nguyễn Ý Đức như một thẩm quyền xác nhận về tình
trạng tâm thần của người già với hội chứng PTSD (Post Traumatic Stress
Disorder) mà BS Đức dịch là “trầm cảm hoặc khổn lực”, hoàn toàn ăn khớp với
luận điệu của Hiến và Chi. Đây là một hành động vô tình (?) vô cùng tai hại cho
vị trí lịch sử thế hệ di tản. Và cũng chính vì lẽ đó, chúng ta phải cương quyết
bằng bất cứ giá nào, phải vô hiệu hóa toàn bộ chương trình nghiên cứu đầy gian
manh và tội ác này. Đồng thời đưa vào kho tàng văn học và văn hóa của Hoa Kỳ
cũng như của thế giới một tài liệu chân chính về cộng đồng người Việt tỵ nạn CS
trên khắp thế giới.” (*)
*
Qua tường trình của báo chí cũng như qua trích đoạn bài viết của
ông Nguyễn Hữu Luyện, người ta thấy rõ bác sĩ Nguyễn Ý Đức là người có hai bộ
mặt.
Trong hoạt động cộng đồng, bác sĩ Nguyễn Ý Đức đã đeo chiếc mặt nạ
của người Việt Quốc Gia tỵ nạn Cộng Sản ngợi ca luật sư Trần Thái Văn, một ứng
cử viên vào chức vụ Dân biểu tại tiểu bang California, kêu gọi giới trẻ hãy
giữ vững căn cước của người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản là Lá Cờ Vàng Ba Sọc
Đỏ.
Cùng lúc, bác sĩ Nguyễn Ý Đức có một bộ mặt khác là bộ mặt của một
người trí thức “xanh vỏ, đỏ lòng” tiếp tay với bọn phản chiến Mỹ và bọn tay sai
Việt Cộng trong WJC thực hiện âm mưu nhuộm đỏ căn cước và vị trí người Việt
Quốc Gia tỵ nạn Cộng Sản trên khắp thế giới với bài viết “Tìm Hiểu Về Người Cao
Niên Việt Nam Tại Hoa Kỳ”.
*
Trong văn học Hoa Kỳ có truyện “Dr. Jekyll and Mr. Hyde” của nhà
văn Robert Louis Stevenon (1886) là một truyện nổi tiếng và rất phổ biến ở Mỹ,
mô tả một nhân vật có 2 bộ mặt trái ngược, một là Bác sĩ Jekyll thì rất đàng
hoàng tử tế nhưng khi bác sĩ Jekyll trở thành ông Hyde (dấu mặt Jekyll) thì y
rất tàn bạo, bất nhân, xấu xa đủ thứ - Mỹ gọi là a good-evil dichotomy tức
là “một kẻ lá mặt, lá trái.”
Bác sĩ Nguyễn Ý Đức “bảnh” hơn bác sĩ Jekyll của nhà văn Robert
Louis Stevenon nhiều: bác sĩ Nguyễn Ý Đức chẳng cần giấu mặt, cũng chẳng cần
phải thay tên, đổi họ mà vẫn giở được trò lá mặt, lá trái trước mặt bàng dân thiên
hạ một cách ngon lành các cái!
LÃO MÓC
(*) “WJC âm mưu nhuộm đỏ căn cước và vị trí người Việt tỵ nạn cộng
sản trên khắp thế giới” do “Nhóm ủng hộ vụ kiện WJC” xuất bản năm 2004.
No comments:
Post a Comment
Những Sự Thật Cần Phải Biết