Preview
by Yahoo
|
|||||||
=================
--
Viet
Si
Cảm nhận của Cô Giáo Tân Tòng MÔNICA
Posted by: Huong Thuy
Trích từ Dân Chúa
Cảm nhận của Cô Giáo Tân Tòng MÔNICA
Sáng nay 30.5.2015, trong Thánh lễ An táng Bà
Maria Nguyễn Thị Phỉ, 66 tuổi, Giáo xứ Kim ngọc hân hoan đón nhận thêm 10 Tân Tòng.
Trong 10 học viên ấy, có 8 anh chị đã tốt nghiệp
đại học. Có Cô giáo đang dạy học tại Trường Trung học phổ thông, có Chị cử nhân
kinh tế làm ở Công ty A, có Anh kỹ sư công nghệ thông tin làm ở Công ty B…
Sau 6 tháng học giáo lý do Cha xứ Thầy xứ các Nữ
tu hướng dẫn, các dự tòng có thêm nhiều hiểu biết giáo lý đồng thời mỗi ngày có
thêm lòng yêu mến Chúa, Đức Mẹ và Giáo Hội. Họ đón nhận các Bí tích khai tâm
trong niềm vui của toàn thể cộng đoàn. Hiệp thông cầu nguyện để đức tin của các
Tân tòng này được: “bén rễ trong Đức Kitô, được xây dựng trên nền tảng Đức Kitô
và được củng cố trong đức tin” (Cl 2, 7).
Đức tin được bén rễ trong cội nguồn là Bí Tích
Thánh Tẩy, làm cho các Tân tòng từ con người trở thành con Thiên Chúa. Các bí
tích khai tâm, như chiếc kiềng ba chân giúp các Tân tòng xây dựng đời mình một
cách vững chắc trong Đức Kitô. Và một khi được xây dựng bởi hồng ân các bí tích,
cách riêng ba bí tích khai tâm, các Tân tòng có thể thay đổi đời sống trong Đức
Kitô, sẵn sàng tiếp bước theo Người.
Một Cô Giáo Tân tòng đã có những cảm nhận chân
thực sâu sắc muốn chia sẻ với mọi người trong ngày hồng ân của mình và các bạn.
Ngày mai, tôi sẽ được làm con Chúa, cảm giác lúc
này thật khó diễn tả, lo lắng có, hồi hộp có nhưng trên hết đó là niềm vui, sự
hân hoan. Những cảm xúc, hình ảnh lần lược xuất hiện như một thước phim.
Tôi biết đến Chúa lúc nào
nhỉ? Giáng sinh – cái đêm Giáng sinh cách đây lâu lắm rồi khi tôi còn bé tí
được anh trai chở đi chơi. Thật đẹp, thật lung linh, thật đông đúc, náo nhiệt –
đó là những gì tôi cảm nhận được. Tôi nhớ lúc đó tôi còn được xem một hoạt cảnh
về Chúa giáng thế nữa thì phải, xem thì xem vậy thôi chứ chẳng hiểu gì. Đêm đó
tôi vui lắm, trẻ con mà, được đi chơi là thích nhất còn gì.
Rồi sau này khi lớn lên, bước chân vào giảng
đường đại học, tôi lại có dịp, à không, nói chính xác hơn là tôi bắt buộc phải
tìm hiểu về Đạo Công Giáo, về Đức Giêsu Kitô. Vì sao ư ? Vì có liên quan đến
môn học của tôi, tôi không muốn bị thi lại đâu, vì vậy tôi phải tìm hiểu thôi,
mà cũng chỉ là tìm hiểu trên sách vở. Lúc đấy, Đạo Công Giáo, Phật giáo hay Hồi
giáo thì cũng như nhau thôi, chẳng có gì đặc biệt đối với tôi cả.
Nhớ lần đầu tiên khi đọc kinh Lạy Cha trong
quyển kinh nhỏ của ông anh ở cùng dãy trọ, tôi đã thốt lên rằng “ Trời ơi, cái
gì mà khó đọc, khó hiểu quá vậy nè, làm sao mà thuộc nỗi.”. Ấy thế mà giờ đây
kinh Lạy Cha tôi lại thuộc làu, đôi lúc còn đọc trong vô thức. Trong một lần tranh
luận với nhóm bạn về tôn giáo, tôi còn hùng hổ tuyên bố không bao giờ lấy chồng
đạo (ở đây tôi muốn nói đến Đạo Công Giáo), nghĩ lại cảm thấy buồn cười. Suy
nghĩ đó của tôi có thay đổi một tí khi gặp và quen anh – lấy chồng đạo cũng
chẳng sao. Tôi sẽ không theo đạo, đạo ai nấy giữ.
Anh không bao giờ bắt buộc tôi phải theo đạo
nhưng anh dẫn tôi đi lễ cùng anh, chở tôi đi hành hương Đức Mẹ Tàpao. Anh còn
chỉ tôi làm dấu thánh giá, kể cho tôi những mẫu chuyện về Chúa. Lần đầu tiên
vào nhà thờ, tôi cảm thấy rất xa lạ, nói đúng hơn là không dám bước vào, cũng không
hiểu tại sao tôi lại có cảm giác sợ. Tôi cảm thấy lạc lõng, không biết làm gì
trong khi mọi người đọc kinh, cầu nguyện, chỉ muốn ra khỏi nhà thờ ngay tức
khắc nhưng lại không dám.
Nhưng dần dần, tôi lại thích đi lễ cùng anh,
cái cảm giác lạ lẫm, sợ hãi ban đầu biến mất. Tôi thích nghe những bài hát được
xướng lên trong buổi lễ. Tôi thích nghe Cha giảng về đạo làm con, về tình yêu
của Đức Giêsu Kitô, về mầu nhiệm của Đức Chúa Trời. Tôi thích những bài học, những
lời chỉ bảo, dạy dỗ mà cha gửi gấm trong từng bài giảng…
Và giờ mặc dù không có anh, tôi vẫn đi lễ, xa
lạ thay bằng cảm giác thân quen, không còn cảm thấy lạc lõng. Tôi hiệp lời cầu
nguyện và cùng với mọi người hát lên những lời ca ca ngợi Thiên Chúa. Giờ tôi
cũng học, cũng tìm hiểu về Đạo Công Giáo, nhưng khác là nếu như trước kia tôi
học vì tôi buộc phải học, học để biết, học để thi, thì giờ đây, tôi học với một
niềm tin đang lớn dần trong tôi – niềm tin vào Thiên Chúa, Đấng tạo dựng trời
đất, muôn loài, tin vào Đức Giêsu Kitô Con Một Thiên Chúa, vì yêu thương con
người mà chịu đóng đinh, chết trên cây Thánh giá để chuộc tội cho thiên hạ.
Chúa ơi, chỉ sáng mai thôi, con sẽ thực sự là
con của Ngài.
Con hèn mọn, nhỏ bé và yếu đuối và con cũng
xin thú nhận đức tin của con cũng mong manh vô cùng; xin Chúa hãy đón nhận con,
yêu thương con và tha tội cho con; xin Chúa hãy mở lòng con để con đón nhận
Ngài được trọn vẹn trong niềm hân hoan, xin Chúa ban cho con sức mạnh để tránh
xa tội lỗi, sống theo Thánh ý của Ngài, xin Chúa hãy hãy củng cố đức tin trong
con.
Đêm nay, tôi sẽ khó ngủ vì cảm giác vừa lo
lắng, vừa vui mừng và ngày mai sẽ là một ngày vô cùng đặc biệt đối với tôi.
Cô giáo Monica
|
||||||
|
|
|
|
|
||
Thông Tấn Công Giáo Việt Nam - Tin Tức Giáo Hội Hoàn Vũ và Việt Nam - VietCatholic News Agency
|
||||||
Preview by Yahoo
|
||||||
|
||||||
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Những Sự Thật Cần Phải Biết