Quân
Lực Việt Nam Cộng Hòa, với kim chỉ nam “Tổ Quốc, Danh Dự, Trách Nhiệm” và sứ
mạng “bảo quốc, an dân,” chỉ biết tận tụy phục vụ đất nước để chống mọi kẻ thù
xâm lược, dù là từ Cộng Sản Bắc Việt hay từ Cộng Sản Trung Hoa tới, chứ không
hề là công cụ để đàn áp dân chúng. Vì Việt Nam Cộng Hòa là một trong những quốc
gia tự do, dân chủ đầu tiên tại Á Châu sau Thế Chiến Thứ Hai, Quân Lực Việt Nam
Cộng Hòa chỉ biết vì nước mà hy sinh và vì dân mà phục vụ chứ chẳng bao giờ
muốn làm người hùng độc tôn hoặc đoái hoài tới chuyện trở thành những anh hùng
duy nhất hay sau cùng trong lịch sử mấy nghìn năm dựng nước và giữ nước của dân
tộc Việt Nam.
Tưởng niệm ngày Quốc Hận
30 tháng tư
VANN PHAN
Dẫn nhập:
Năm nay, trong dịp tưởng niệm biến cố đau thương ngày 30 Tháng Tư năm 1975, người dân Việt Nam, cả ở trong nước lẫn ở hải ngoại, cùng ngậm ngùi nghĩ đến sự thể Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, chẳng chóng thì chầy, sẽ trở thành những người anh hùng cuối cùng trong lịch sử dân tộc. (1)
Không đem chuyện thành, bại mà luận anh hùng, nước Pháp và thế giới đều đồng ý rằng Napoleon Bonaparte (1769-1821) là người anh hùng vĩ đại nhất của dân tộc Pháp, mặc dù vị hoàng đế này đã bị liên quân các nước Âu Châu do Anh cầm đầu đánh bại tại Waterloo ở Bỉ hồi Tháng Sáu năm 1815 rồi bị đày ra đảo Saint Helena ở Nam Ðại Tây Dương cho đến lúc chết vào năm Tháng Năm năm 1821. Nhưng, dĩ nhiên, Napoleon không phải là người anh hùng cuối cùng trong lịch sử gần 2,000 năm của nước Pháp, bởi vì nước Pháp vẫn còn đó và đang là một trong những cường quốc của thế giới ngày nay.
Tuy nhiên, rồi đây, thế giới sẽ phải nhìn nhận một sự thật chua chát và đớn đau rằng Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, cây cột trụ “bảo quốc, an dân” của miền Nam tự do hồi các thập niên 1950 và 1970 trong cuộc xung đột Quốc-Cộng một mất, một còn thời Chiến Tranh Việt Nam (1960-1975), là những người anh hùng cuối cùng trong lịch sử trên 4,000 năm của dân tộc Việt Nam.
Nghe thì không quen tai chút nào, nhưng số phận nghiệt ngã đó, chẳng chóng thì chầy, cũng sẽ phủ chụp xuống dân tộc Việt Nam vì nhiều biến cố lớn lao đang dẫn dắt đất nước và con người Việt Nam đến cái ngày định mệnh kia, mà với chỉ nội lòng yêu nước nồng nàn không thôi của hơn 90 triệu người Việt Nam, cả ở trong nước lẫn ở hải ngoại, sẽ không thể nào đảo ngược được tình thế.
Một lý do thiết yếu để giải thích sự thể Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa trở thành những người anh hùng cuối cùng trong lịch sử dân tộc là sự thể, trong một tương lai không xa mấy, nước Việt Nam thống nhất hiện nay, trong đó có miền Nam tự do cũ, sẽ bị sáp nhập vào Trung Quốc chỉ qua một quyết định đơn thuần của hai đảng cộng sản cầm quyền tại Việt Nam và Trung Quốc, chiếu theo tinh thần của Thỏa Hiệp Thành Ðô được hai bên Cộng Sản Trung Quốc và Cộng Sản Việt Nam ký kết tại Thành Ðô, Tứ Xuyên, vào ngày 4 Tháng Chín năm 1990, với thời hạn chót là vào năm 2020 thì Việt Nam sẽ sáp nhập vào Trung Quốc.
Cuộc sát nhập này tất yếu phải diễn ra sau khi nền “kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa” của Cộng Sản Việt Nam sụp đổ. Một “diễn tiến hòa bình” (2) nhằm lật đổ bộ máy cai trị hiện tại – nhưng đội lốt cứu vãn chế độ Cộng Sản tại Việt Nam – đang dần dần và lặng lẽ xảy ra tại Việt Nam mà tác nhân, thay vì là dân chúng đang uất hận vì bị đảng Cộng Sản cầm quyền đàn áp và bóc lột, lại chính là Cộng Sản Trung Hoa khi chính quyền Bắc Kinh bỏ tiền ra để vực dậy nền kinh tế Việt Nam, mà theo dự đoán của các chuyên gia kinh tế thế giới thì có thể sẽ khởi sự sụp đổ vào cuối năm 2017 vì ngân sách quốc gia cạn kiệt, một sự kiện mà chính Thủ Tướng Cộng Sản Việt Nam Nguyễn Xuân Phúc đã lên tiếng báo động hồi đầu năm nay. (3)
Dĩ nhiên là, vào thời điểm đó Ðảng Cộng Sản Việt Nam cầm quyền cùng các quan chức của họ đã hoàn toàn trở thành các thư lại và công chức lãnh lương của Bắc Kinh rồi, cho nên chuyện họ tự quyền định đoạt việc sáp nhập Việt Nam vào Trung Quốc là chuyện dân chúng Việt Nam thấp cổ, bé miệng không thể cưỡng chống lại được. Lịch sử còn ghi lại một cuộc kết hợp tương tự như thế tại Trung Ðông hồi cuối thập niên 1950 và đầu thập niên 1960 giữa Ai Cập và Syria, để rồi liên bang này trở thành nước Cộng Hòa Ả Rập Thống Nhất (United Arab Republic) dưới quyền lãnh đạo của Tổng Thống Gamel Abdel Nasser, người Ai Cập, trong một khoảng thời gian là ba năm. (4)
Kết quả của biến cố này là Việt Nam “tự nguyện kết hợp” vào nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa quang vinh để trở thành một “khu tự trị” và là một thành phần trong đất nước Trung Quốc vĩ đại, sánh vai cùng các dân tộc anh em khác trong đại gia đình các dân tộc Trung Hoa, bao gồm Mãn (Mãn Châu), Mông (Nội Mông), Hồi (Tân Cương), Tạng (Tây Tạng), Việt (Việt Nam) và Hán (Trung Hoa).
Liên Hiệp Quốc, tổ chức thế giới đang do các đại cường quốc như Mỹ, Anh, Pháp, Nga và Trung Quốc khống chế đến độ tê liệt, dĩ nhiên, không thể làm gì khác hơn là tán thành “diễn tiến hòa bình” này khi thấy Trung Quốc đã sát nhập Việt Nam mà không phải nổ một phát súng nào qua một cuộc chiến tranh thôn tính chớp nhoáng, như trường hợp Crimea hồi năm 2014 khi phần lãnh thổ này của nước Cộng Hòa Ukraine bị Tổng Thống Vladimir Putin sát nhập vào Liên Bang Nga mà thế giới chỉ biết đứng giậm chân kêu Trời và la ó suông.
Và Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, vào lúc đó, sẽ “nghiễm nhiên” trở thành những người anh hùng cuối cùng của dân tộc Việt Nam, bởi vì quân đội này, dù bị đồng minh Hoa Kỳ phản bội nên đã thua trận và tan rã trước cuộc tấn công sau cùng của quân Cộng Sản Bắc Việt -được Liên Xô và Trung Cộng yểm trợ hết mình- vào hồi Tháng Tư năm 1975, đã có các thành tích chiến đấu oanh liệt chống kẻ nội thù, là Quân Ðội Nhân Dân (còn gọi là Bộ Ðội Cụ Hồ) của Cộng Sản Bắc Việt (từ 1949 tới 1975) và quân xâm lược ngoại bang Trung Cộng, qua trận Hải Chiến Hoàng Sa để bảo vệ biển đảo Việt Nam hồi năm 1974.
Vào thời điểm này, xu thế lịch sử nói trên rõ ràng là không thể nào đảo ngược lại được khi xét đến trào lưu “mạnh được, yếu thua” và “cá lớn nuốt cá bé” trên bàn cờ thế giới hiện nay, trong khi tổ chức Liên Hiệp Quốc đành bất lực đứng nhìn, cùng với tình trạng “sĩ khí rụt rè gà phải cáo” của dân chúng Việt Nam trong nước, giữa lúc tập thể người Việt hải ngoại trên toàn thế giới, vì bị luật pháp quốc tế ràng buộc, chỉ có thể gia tăng buôn bán với Cộng Sản Việt Nam chứ không thể làm gì để chận đứng đà lụn bại và mức độ tùy thuộc một cách trí mạng của Cộng Sản Việt Nam vào Cộng Sản Trung Quốc.
Trào lưu “mạnh được, yếu thua” và “cá lớn nuốt cá bé” trên bàn cờ thế giới hiện nay
Từ đầu thế kỷ 21 tới nay, điều rõ ràng trước mắt là cộng đồng thế giới đang phải chứng kiến trào lưu “mạnh được, yếu thua” và “cá lớn nuốt cá bé” giữa các quốc gia với nhau chỉ vì Liên Hiệp Quốc, tổ chức quốc tế duy nhất có sứ mạng bảo vệ hòa bình và ngăn ngừa thảm họa nước này thôn tính nước kia trên thế giới, ngày càng đánh mất khả năng làm nhiệm vụ của mình, chỉ vì tổ chức này đã bị tê liệt ngay trong cơ chế.
Trong số những sự kiện cho thấy trào lưu nói trên đang liên tục diễn ra, có việc Hoa Kỳ xua quân đánh chiếm Afghanistan, hồi năm 2001, sau khi Osama bin Laden và quân khủng bố Taliban tấn công trực diện vào nước Mỹ trong biến cố 9/11; Hoa Kỳ tấn công và chiếm đóng Iraq, hồi năm 2003, sau khi Saddam Hussein tàn sát người Shi’ite cùng người Kurd và hù dọa thế giới bằng vũ khí hóa học; Nga bất ngờ đem quân đánh vào Georgia và hỗ trợ hai tỉnh South Ossestia cùng Abkhazia ly khai khỏi nước này, hồi năm 2008; Liên quân Pháp-Anh-Mỹ tấn công và lật đổ chính quyền Tổng Thống Muammar Gaddafi của Libya, hồi năm 2011, viện cớ Gaddafi đàn áp dân chúng trong nước và coi thường lời cảnh cáo của Tây Phương; Trung Quốc ngang nhiên lấn chiếm các đảo và bãi đá hoang tại hai quần đảo Hoàng Sa (Paracel Islands) và Trường Sa (Spratly Islands) trên Biển Ðông (South China Sea) để biến vùng biển này thành cái hồ nước riêng của mình nhằm ngăn chặn tự do lưu thông hàng hải quốc tế; Nga lại đem quân đánh chiếm bán đảo Crimea của Ukraine rồi sát nhập vùng này vào lãnh thổ Liên Bang Nga, hồi năm 2014; các lực lượng Hồi Giáo cực đoan đánh chiếm một phần lãnh thổ của hai nước Syria và Iraq để lập thành Nhà Nước Hồi Giáo ISIL (Islamic State of Iraq and the Levant), cũng vào năm 2014; Nga đưa quân đến lập căn cứ để oanh tạc phiến quân Nhà Nước Hồi Giáo trên lãnh thổ Syria, hồi năm 2015; Israel tự ý lập các khu định cư Do Thái trên vùng đất của người Palestine ở Ðông Jerusalem mà họ chiếm đóng từ năm 1967 đến nay; Iran bất chấp thỏa hiệp Cấm Phổ Biến Vũ Khí Nguyên Tử để xây dựng chương trình chế tạo vũ khí nguyên tử riêng; Bắc Hàn bất chấp lệnh cấm của Liên Hiệp Quốc để tự chế tạo bom nguyên tử và phát triển các phi đạn liên lục nhắm vào Nam Hàn, Nhật Bản và Hoa Kỳ,…
Trào lưu “mạnh được, yếu thua” còn diễn ra mà tại nhiều quốc gia độc tài, đảng trị trên thế giới, như Trung Quốc, Bắc Hàn, Việt Nam, Cuba, Iran, Syria, Venezuela,… nhằm bịt miệng những tiếng nói đối lập trong nước. Những vụ đàn áp dân chúng, bắt bớ, tra tấn các phần tử đối lập, vi phạm nhân quyền và thậm chí tấn công diệt chủng dân lành bằng vũ khí hóa học tại các quốc gia độc tài, độc đảng nói trên ngày càng gia tăng mà không hề bị ai ngăn chặn, bởi vì cộng đồng quốc tế ngày càng dửng dưng trước nỗi thống khổ của đồng loại nên cứ giả điếc, làm ngơ mà khoanh tay đứng nhìn cái Ác liên tục thắng cái Thiện khắp nơi. Ngoài ra, cũng còn phải kể đến những cuộc đàn áp dân chúng và lấy đất xây khu định cư cho dân Israel của nhà cầm quyền Tel Aviv tại những phần đất của người Palestine hiện bị quân đội Israel chiếm đóng.
Tình trạng “sĩ khí rụt rè gà phải cáo” của dân chúng Việt Nam trong nước
Phải nói rằng, chưa bao giờ trong lịch sử dựng nước và giữ nước trên bốn nghìn năm của con cháu các Vua Hùng, từ thời kỳ Hán thuộc cho tới thời kỳ Pháp thuộc cộng với một thời gian ngắn Nhật thuộc, mà dân tộc Việt Nam lại tỏ ra cầu an, rụt rè và ngại hy sinh vì quyền lợi của đất nước trước họa cường quyền đàn áp dân chúng như dưới thời công sản cai trị Việt Nam bây giờ.
Ðại đa số dân chúng Việt Nam ngày nay đều ở mức nghèo khó, trong khi đó thiểu số người giàu có tại Việt Nam đều quá giàu so với mức sống trung bình của người dân, giàu có đến nỗi họ thừa sức mua cả phi cơ riêng để đi lại và trực thăng riêng chỉ đem để trên nóc nhà coi chơi, trong khi chuyện một số người có hàng chục chiếc xe hơi xa xỉ, như Cường Ðô-La chẳng hạn, nay đã là “chuyện thường ngày ở huyện.” Thế nhưng khối đại đa số dân chúng nghèo mạt đó, thay vì trở thành chiếc xương sống của một cuộc “cách mạng vô sản” mới, vùng lên lật đổ chế độ cộng sản toàn trị và “giành lấy chính quyền về tay nhân dân” như lúc Ðảng Cộng Sản Ðông Dương cướp chính quyền hồi năm 1945, thì khối người đó lại đứng ngoài cuộc tranh đấu chống chế độ, chỉ vì một lý do đơn giản là họ quá bận bịu với sinh kế, lúc nào cũng đầu tắt, mặt tối vì chuyện mưu sinh, trong khi chính quyền Cộng Sản, dù mang tiếng là “hiếu với dân” sau khi đã “trung với Ðảng,” lại giao hết công việc an sinh xã hội cho các tổ chức từ thiện của người Việt hải ngoại phụ trách mà chẳng bao giờ đoái hoài tới đám lê dân trong nước.
Còn giới trung lưu Việt Nam tại quốc nội, những kẻ mới “phất” lên nhờ “hưởng xái” từ nguồn tư lợi khổng lồ do các cán bộ, đảng viên tham nhũng ăn cắp của các quỹ phát triển quốc tế đổ vào Việt Nam, cộng với các lợi tức thu được từ những vụ khai thác đến cạn kiệt dầu khí và tài nguyên thiên nhiên của đất nước, lại là nhóm người cực kỳ cầu an và chỉ muốn tồn tại mãi theo chế độ đương quyền, bám riết theo phương châm “sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi.”
Bức tranh chung của xã hội ngày nay tại Cộng Sản Việt Nam là, ngoài một số những nhà vận động cho tự do, dân chủ đã bị bắt giam và tù đày, chỉ còn những cuộc biểu tình lẻ tẻ chống đối chính quyền Hà Nội vì những vụ cưỡng chế đất đai hoặc vụ tập đoàn kỹ nghệ Formosa đổ chất thải độc hại phá hoại môi trường biển tại các tỉnh phía Bắc của Miền Trung, đại đa số dân chúng Việt Nam từ Nam chí Bắc vẫn “bỉnh chân như vại,” đứng ngoài các phong trào đấu tranh giành quyền sống và thờ ơ ngồi nhìn thế sự xoay vần, bởi vì họ cảm thấy bất lực hoàn toàn khi hai lực lượng võ trang chính yếu trong nước, là Quân Ðội Nhân Dân và Công An Nhân Dân, do được hưởng quá nhiều ân sủng của chế độ Cộng Sản, đã đứng hẳn về phía chính quyền để bảo đảm cho sự trường tồn của chế độ cai trị hiện nay. (5)
Tệ hại hơn nữa, chưa bao giờ trong lịch sử mà dân chúng Việt Nam, dù đang bị chính quyền đàn áp mạnh tay nhất trong lịch sử và đang phải đối diện với hiểm họa mất nước cận kề, lại vui chơi và ca hát nhiều đến thế. Ngoài thành tích uống nhiều rượu bia nhất Á Châu, dân chúng Việt Nam ngày nay dường như đang đắm đuối theo dõi các chương trình ca nhạc sống được tổ chức khắp nơi cùng những chương trình “nhạc bolero” phổ biến rộng rãi trên các “kênh” truyền hình địa phương. (6)
Cả hai thành phần nói trên, nếu tự thân họ không chịu hợp sức lại mà vùng lên lật đổ chế độ chuyên quyền và bóc lột hiện tại, vốn bao gồm các đảng viên và cán bộ cao cấp của Ðảng Cộng Sản Việt Nam cộng với hai lực lượng võ trang nòng cốt, là Quân Ðội Nhân Dân và Công An Nhân Dân, thử hỏi nay lấy đâu ra người để làm cuộc một cuộc cách mạng lật đổ chế độ hiện tại ở Việt Nam?
Hơn nữa, vì chính quyền Cộng Sản Hà Nội bây giờ lại là một chính quyền cực kỳ thân Bắc Kinh (do những ơn sâu, nghĩa nặng với Trung Quốc đã có từ thời Hồ Chí Minh trong cả hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ hồi thế kỷ trước để giành lấy chính quyền về tay những người cộng sản Việt Nam) và đang được Bắc Kinh ngày đêm hà hơi, tiếp sức để thủ lợi, dân chúng Việt Nam bây giờ không có cách nào lật đổ được chế độ hiện tại để Việt Nam có cơ may “thoát Trung,” tức là thoát khỏi hiểm họa mất nước vào tay Trung Cộng. Mặc dù bên trong đất nước Việt Nam vẫn có một số người thật sự yêu nước và chấp nhận hy sinh xương máu để làm một cuộc cách mạng “đổi đời,” nhưng số này vẫn còn quá ít và hoạt động còn quá rời rạc trong khối người trên 90 triệu dân hiện nay.
Vì một cuộc cách mạng lật đổ chế độ cộng sản hiện tại ở Việt Nam không hội đủ yếu tố để thành công, Việt Nam đương nhiên sẽ từ từ lún sâu vào chỗ tùy thuộc Trung Quốc, từ chính trị tới kinh tế và tài chánh, cho tới khi Việt Nam kiệt sức phải buông tay và bị Trung Quốc thôn tính một cách nhẹ nhàng và êm thấm, khiến cho thế giới tuy bàng hoàng nhưng cũng không nói được tiếng nào trước sự đã rồi.
Thay lời kết
Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, với kim chỉ nam “Tổ Quốc, Danh Dự, Trách Nhiệm” và sứ mạng “bảo quốc, an dân,” chỉ biết tận tụy phục vụ đất nước để chống mọi kẻ thù xâm lược, dù là từ Cộng Sản Bắc Việt hay từ Cộng Sản Trung Hoa tới, chứ không hề là công cụ để đàn áp dân chúng. Vì Việt Nam Cộng Hòa là một trong những quốc gia tự do, dân chủ đầu tiên tại Á Châu sau Thế Chiến Thứ Hai, Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa chỉ biết vì nước mà hy sinh và vì dân mà phục vụ chứ chẳng bao giờ muốn làm người hùng độc tôn hoặc đoái hoài tới chuyện trở thành những anh hùng duy nhất hay sau cùng trong lịch sử mấy nghìn năm dựng nước và giữ nước của dân tộc Việt Nam.
Tuy nhiên, vì những oái oăm của lịch sử, quân đội này, rồi đây, sẽ không thể từ chối cái vinh dự được dân tộc Việt Nam nói riêng và thế giới nói chung nhớ đến như là “những người anh hùng cuối cùng trong lịch sử dân tộc” một khi Việt Nam bị sát nhập vào Trung Quốc, là lúc mà “thế giới này sẽ không còn Việt Nam,” như lời tiên tri thê thiết của Nhạc Sĩ Việt Khang trong ca khúc “Việt Nam Tôi Ðâu?”
Tưởng niệm Ngày Quốc Hận 30 Tháng Tư năm nay, dường như khối người Việt lưu vong ở hải ngoại – mà nay, tại một số nơi, đã bước sang thế hệ thứ tư – chỉ còn một niềm hy vọng duy nhất là nhìn thấy những gì còn lại của Việt Nam sau ngày Việt Nam bị Cộng Sản Trung Hoa thôn tính sẽ nằm ở bên ngoài đất nước Việt Nam, như những báo điềm từ truyền thuyết 100 người con của Lạc Long Quân và Âu Cơ chia tay nhau, với 50 người con theo cha lên non và 50 người con theo mẹ xuống biển sinh sống.
Vì hy vọng luôn là lẽ sống của con người, những người Việt lưu vong trên khắp năm châu, bốn bể ngày nay vẫn tin tưởng rằng các giá trị và truyền thống Việt Nam sẽ mãi mãi được bảo tồn tại hải ngoại, nhất là tại Little Saigon ở Miền Nam California, Hoa Kỳ, nơi được coi là thủ đô của người Việt tị nạn trên toàn thế giới, với hai bức tượng Ðức Thánh Trần đã được dựng lên và một đại lộ mang tên “cố đô” Sài Gòn cùng một đại lộ mang tên vị anh hùng dân tộc Trần Hưng Ðạo ngay trên Phố Bolsa của thành phố Westminster.
Ðến đây, tưởng cũng nên nhắc tới niềm hy vọng của mọi người Việt Nam được thấy, bằng cách này hay cách khác, chế độ cộng sản tại Trung Quốc cáo chung và Ðế Quốc Trung Hoa tan rã sau thời gian cực thịnh, giống như trường hợp Liên Bang Sô Vết hồi năm 1991 trong thế kỷ trước vậy, để rồi khối người Việt yêu nước tại quê nhà và trên toàn thế giới, sau cùng, sẽ quang phục được quê hương từ ách thống trị “Trời gầm không nhả” của quân Ðại Hán, như ý nhạc sau đây trong ca khúc “Bên Bờ Ðại Dương” của Nhạc Sĩ Hoàng Trọng:
“Anh với tôi còn sống bên bờ đại dương,
Tôi với em còn thắm trong lòng niềm thương.
Ðất nước tôi còn gió độc lập Trường Sơn,
Còn lúa tràn đồng phương Nam,
Còn xóa được hờn quê hương…”
Ghi chú:
(1) Vấn đề Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, tuy thất trận, vẫn là những người anh hùng trong lịch sử là điều không còn phải bàn cãi gì nữa. Qua những trận chiến long trời, lở đất và những chiến tích vang dội của họ thời Chiến Tranh Việt Nam, quân đội đó luôn xứng đang với danh hiệu anh hùng, mặc dù họ vẫn thường bị báo chí thiên tả cùng các sử gia mù quáng của Mỹ và thế giới xúm lại gièm pha là thiếu khả năng chiến đấu nên mới bị thua trận, nhằm che đậy tội lỗi của phe phản chiến Mỹ từng dẫn đến sự phản bội đồng minh của Mỹ tại Miền Nam Việt Nam. Liệu quân đội Mỹ, được coi là hùng mạnh nhất thế giới, cùng lúc có được 5 vị tướng, 2 vị đại tá (một của quân đội, một của cảnh sát) cùng hằng trăm binh sĩ lẫm liệt tuẫn tiết hoặc anh dũng chiến đấu cho đến chết lúc thua trận như Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa hay không?
(2) Diễn biến hòa bình là chiến lược của chủ nghĩa đế quốc và các thế lực phản động quốc tế, được thực hiện dưới một phương thức, thủ đoạn mới để chống phá, đẩy lùi và đi đến xóa bỏ chủ nghĩa xã hội. Ðối tượng của chiến lược diễn biến hòa bình là các nước có khuynh hướng phát triển phi tư bản chủ nghĩa, mà trong trường hợp này là chính quyền Cộng Sản Việt Nam.
(3) Theo blogger Phạm Chí Dũng, “2017 là năm bị xem là ‘cực kỳ khó khăn’ đối với nền kinh tế Việt Nam mà thậm chí một quan chức cao cấp là Nguyễn Xuân Phúc đã phải cảnh báo về ‘sụp đổ tài khóa quốc gia.’ Hẳn là thế và hình như không còn lối thoát nào khác nếu chiếu theo luận thuyết ‘kinh tế quyết định chính trị’ của Mác mà Việt Nam vẫn hàng ngày truyền tụng trong các cơ sở đào tạo ‘lý luận chính trị cao cấp.’ Sau triều đại bị xem là ‘phá chưa từng có’ của Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng, sự thật về một nền kinh tế suy sụp và cận kề khủng hoảng đã không còn lời nào để bào chữa. Nếu trước đây Thủ Tướng Dũng, dàn tham mưu bộ ngành của ông ta, và kể cả dàn đồng ca phụ họa của những người bên đảng còn tự an ủi rằng những ‘khó khăn kinh tế’ như nợ xấu, nợ công, ngân sách không phải là chuyện lớn và ‘vẫn còn dư địa để vay tiếp và phát triển,’ làm thế nào có thể lý giải được một sự thật trần trụi là ít nhất $25 tỷ nợ xấu trong hệ thống ngân hàng vẫn hoàn toàn bế tắc trong xử lý trong khi nợ công quốc gia không phải chỉ gần 65% GDP như đủ loại báo cáo “nâng lên một tầm cao mới” mà đã vọt lên đến 210% GDP – gấp hơn 3 lần ngưỡng nguy hiểm?” (Phạm Chí Dũng, VOA, March 27, 2017)
(4) Liên Bang Cộng Hòa Ả Rập Thống Nhất (1958-1961) khởi sự tan rã vào Tháng Chín năm 1961 sau khi tại Syria xảy ra một cuộc đảo chánh của các phần tử chống Ai Cập trong quân đội Syria để lập nên nước Cộng Hòa Ả Rập Syria (Syrian Arab Republic) độc lập.
(5) Phần lớn các cuộc cách mạng nhằm thay đổi chế độ, mà tiêu biểu là cuộc Cách Mạng Mùa Xuân Ả Rập hồi đầu thập niên 2010 tại Trung Ðông và Bắc Phi, đều chỉ có thể thành công nếu có sự can dự của các lực lượng võ trang trong nước, hoặc ít ra thì các lực lượng quân đội và cảnh sát phải án binh bất động và không theo về phe chính quyền mà đàn áp dân chúng đang nổi dậy. Các diễn biến mới nhất tại Venezuela, một quốc gia đang được hưởng tự do, dân chủ bỗng dưng biến thành xã hội chủ nghĩa từ thời cố Tổng Thống Hugo Chavez, cho thấy phe đối lập tại quốc gia Nam Mỹ này đang kêu gọi quân đội Venezuela hãy đứng về phía dân chúng mà lật đổ chế độ độc tài đương quyền của Tổng Thống Nicolas Maduro.
(6) Các chương trình giải trí, ca nhạc và vui chơi đang “nở rộ” tại Việt Nam ngày nay khiến giới văn nghệ sĩ quốc nội, kể cả các “danh hài,” ngày càng phất lên, đa số đều sắm được xe hơi hạng xa xỉ, du thuyền và biệt thự cả triệu đô-la Mỹ, làm nức lòng dân chúng trong nước và làm cho nhiều ca sĩ và diễn viên hài hải ngoại khát khao mong được về nước làm ăn. Việc nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam dần dần nới lỏng các quy định trước đây cấm loại “nhạc vàng” thời Việt Nam Cộng Hòa đã làm trỗi dậy phong trào hát “nhạc mùi” và “nhạc sến,” những ca khúc mang tính ủy mị thường được người trong nước gọi chung là “nhạc bolero,” tưng bừng chưa từng thấy, từ các hang cùng, ngõ hẻm tại các thành thị cho tới các vùng quê xa xăm trên khắp các miền đất nước Việt Nam. Nhiều người tự hỏi phải chăng các phong trào rầm rộ đi vui chơi, giải trí, nhậu nhẹt, uống bia xả láng và hát “nhạc bolero” rên rỉ suốt ngày đêm hiện nay là một dấu hiệu cho thấy dân tộc Việt Nam đã chán ngán thế sự nên mới chui vào các cuộc vui đó để tìm quên lãng, y như những cuộc “uống rượu tiêu sầu” của kẻ sĩ thất chí Cao Bá Quát thời Tự Ðức vậy? Nếu sự thật quả là như thế thì dân tộc Việt Nam e sắp mất nước tới nơi rồi. Khi văn, thơ và âm nhạc bắt đầu trở nên bi lụy, ai oán thì đó chính là lúc vận mệnh của quốc gia khởi sự đi xuống, như dân tộc Champa (Chiêm Thành) vào lúc bị nước Ðại Nam thôn tính và miền Nam tự do sau thời Ðệ Nhất Cộng Hòa – khi một ca khúc ủy mị chỉ ở mức trung bình như “Chiều Mưa Biên Giới” của Nguyễn Văn Ðông vẫn bị Bộ Tổng Tham Mưu Quân Ðội Việt Nam Cộng Hòa lúc đó cấm phổ biến – hát nhạc buồn cho tới ngày bị Cộng Sản Bắc Việt xâm chiếm: “Rằng hay thì thật là hay. Nghe ra ngậm đắng, nuốt cay thế nào!” (Nguyễn Du, Truyện Kiều)
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Những Sự Thật Cần Phải Biết