Xin mời quý vị
đọc bài nhận định được trích từ antiem dưới đây,
Ông Nguyễn Phúc Liên Thành có bút hiệu là Liên Thành và được ông Bùi Dương Liêm, người điều khiển cuộc phỏng vấn, giới thiệu là Liên Thành. Tôi sẽ dùng danh xưng này từ đây. Trước hết, ông Liên Thành cho rằng buổi tiếp tân này là cò mồi và những người đến tham dự và phát biểu cũng là cò mồi. Những điều này hoàn toàn sai lầm. Thư mời của ban tổ chức đã được phổ biến rộng rãi.
Cộng Đồng Việt Nam vùng DC-MD-VA, qua ô. Bùi Mạnh Hùng hiện nay là Tổng Thư Ký của Cộng Đồng, cũng đã phổ biến rộng rãi thư mời này. Trong phần hội luận, mọi người được tự do lên xếp hàng và tự do phát biểu ý kiến. Ông Võ Thành Nhân chỉ thỉnh thoảng nhắc khéo về giới hạn giờ giấc. Tôi rất tiếc ông Liên Thành không có mặt để nhìn thấy sự thực tận mắt. Buổi họp có sự hiện diện của nhiều cơ quan truyền thông, trong đó có cả THVN-HTĐ. Tôi thiết nghĩ ông Liên Thành nên xem những đoạn video không cắt xén trên YouTube, chứ không nên nghe bạn bè của ông nói lại.
Ô. Liên
Thành nói rằng chỉ có 70 người tham dự buổi tiếp tân và trong số đó đã có 40-50 người của Việt Tân và Hướng Đạo. Tôi đã đếm và đánh số từng đầu người có mặt hôm đó trên những tấm hình chụp tại buổi tiếp tân và kiểm thấy có khoảng 150 người. Ông Liên Thành nên xem lại đoạn video của chính THVN-HTĐ thì rõ. Tôi không thấy một hướng đạo sinh nào có mặt ngày hôm đó trái với điểu hai ông Liên Thành và Bùi Dương Liêm nói.
Một lần nữa hai ông cần coi lại những đoạn tường thuật video. Phong Trào Hướng Đạo khắp nơi trên thế giới không tham gia vào các sinh hoạt đảng phái chính trị nhưng luôn luôn khuyến khích các thành viên thi hành nghĩa vụ công dân và phục vụ tổ quốc. Hai ông cho biết cũng đã một thời ở trong Hướng Đạo và ngày nay hai ông mặc thường phục làm chính trị. Điều này không có gì sai trái cả. Tôi không ở trong Việt Tân, có lẽ ông Liên Thành cũng vậy, nên không nhận ra ai là Việt Tân.
Vậy làm sao ông Liên Thành biết Việt Tân có 40-50 người (trên tổng cộng 70 người có mặt hôm đó theo con số của Ô. Liên Thành) của Việt Tân tham dự? Nếu tôi đưa cho ông Liên Thành hình ảnh chụp tại buổi tiếp tân, liệu ông Liên Thành có thể chỉ và cho tôi tên của những người của Việt Tân hay không? Buổi tiếp tân mở rộng cho tất cả mọi người và BTC không ngăn cấm đoàn thể này hay tổ chức nọ tham dự.
Ông Liên Thành chỉ trích BTC đã dùng văn phòng cảnh sát để làm nơi hội họp. Nếu ông theo rõi sinh hoạt của người Việt tại vùng DC-MD-VA, ông sẽ biết là địa điểm tổ chức buổi tiếp tân là trụ sở của chính quyền Mason District thuộc quận Fairfax. Nhiều tổ chức của người Việt trong vùng đã sử dụng những phòng hội của trụ sở này để tổ chức sinh hoạt cả chục năm nay được miễn phí và không có vấn đề gì cả.
Ông Liên Thành tuyên bố rằng chính sách Chiêu Hồi của VNCH đã thất bại. Trong 100 người về hồi chánh chỉ có khoảng 2 người chán ghét Cộng Sản. Số người còn lại sau khi hưởng hết những quyền lợi hồi chánh, đã trở lại hoạt động cho Cộng Sản. Tôi thiết nghĩ đây là một nhận định lệch lạc của ông Liên Thành. Trước hết, chương trình Chiêu Hồi dựa trên chủ trương lấy tình thương xóa bỏ hận thù của VNCH. Do đó chương trình này rất có ý nghĩa. VNCH đã chân thành mở rộng vòng tay đón chào những cán binh Cộng Sản phần lớn xuất thân từ miền Nam trở về với chính nghĩa tự do, khác hẳn với thủ đoạn lừa bịp trả thù của Cộng Sản trong chánh sách tù cải tạo. Chương trình Chiêu Hồi bắt đầu chỉ là một bộ phận nhỏ tương đương với một nha trong Bộ Công Dân Vụ vào cuối năm 1962. Chương trình Chiêu Hồi mở rộng thành một tổng nha trực thuộc Bộ Thông Tin vào năm 1965. Sau năm năm thử nghiệm với kết quả tốt đẹp, chương trình này được nâng cấp lên thành Bộ Chiêu Hồi vào năm 1967. Đến đầu năm 1974, chương trình Chiêu Hồi thâu hẹp lại thành Tổng Cuc Chiêu Hồi trực thuộc Bộ Dân Vận Chiêu Hồi.
Từ năm 1962 đến 1975 đã có 230,000 cán binh Cộng Sản ra hồi chánh. Những năm đầu (1963-1965) và năm cuối (1974) số người ra hồi chánh chỉ có chừng vài nghìn mỗi năm. Số người ra hồi chánh cao nhất là vào năm 1969 (43.000 người) và năm 1970 (38.000 người). Vào năm 1973, trước khi Hiệp Định Paris có hiệu lực, 11,500 tù binh được cải danh thành chiêu hồi, được cấp giấy hoàn lương và lộ phí để tự do về quê ăn tết trong 15 ngày. Khoảng 80% số người này đã trình diện Ty Chiêu Hồi địa phương để được gia nhập Trung Tâm Chiêu Hồi, nhận thẻ căn cước, theo các lớp huấn chính và huấn nghệ. Chỉ có 20% trở về lại với phe bên kia.
Sau ngày 30-4-1975, CSVN gọi những người hồi chánh là chiêu hàng nếu không chạy được ra nước ngoài và kết tội những người này là phản cách mạng. Một số bị kết án tử hình. Một số bị đưa vào các trại tù cải tạo và bị đối sử như các quân cán chính VNCH. Trong
các trại tù của CSVN không có sự phân biệt giữa “ngụy” và “chiêu hàng”. Qua những sự kiện kể trên, không thể nói chương trình Chiêu Hồi thất bại. Nếu Ô. Liên Thành có thâm ý khi nói rằng chính sách Chiêu Hồi thất bại để người Việt hải ngoại căm thù Cộng Sản, không mở rộng vòng tay đón chào những người từ phía Cộng Sản về với chính nghĩa tự do, thì đó là một hành vi thiếu khôn ngoan, thiếu lương tâm và vô trách nhiệm. Ông Liên Thành cũng sẽ chỉ là một trong những bình vôi hải ngoại (2).
Ngày hôm nay, CSVN đã hoàn toàn mất chính nghĩa.
Tội ác của CSVN trong hơn một nửa thế kỷ qua đã quá rõ ràng.
CSVN không còn bưng bít thông tin được nữa. Sự hèn nhát của CSVN trước sự xâm lăng của Trung Quốc đã gây sự bất mãn chính trong nội bộ của đảng và quân đội. Khoảng 76% người dân ở trong nước đã chán ghét chế độ độc tài tham nhũng này (3).
Từ một vài người đã can đảm đứng lên công khai chống CSVN lúc đầu như Hòa Thượng Thích Quảng Độ, LM Nguyễn Văn Lý, LM Phan Văn Lợi, Nhà Báo Nguyễn Vũ Bình, BS Phạm Hồng Sơn, LS Nguyễn Văn Đài, LS Lê Thị Công Nhân, và KS Đỗ Nam Hải, ngày nay Việt Nam có trên 200 tù nhân lương tâm. Trong đó một số là những người đã từng theo CSVN, nhưng nay họ đã chống lại chế độ này.
Chính sách Chiêu Hồi không còn nữa, nhưng theo suy xét của lương tâm họ đã vì quyền lợi của quốc gia và dân tộc, sẵn sàng hi sinh quyền lợi cá nhân và ngay cả tính mạng của mình cho chính nghĩa tự do dân chủ. Cách giải thể chế độ CSVN hiệu quả nhất trong điều kiện hiện nay là hỗ trợ những người tù lương tâm và những người đấu tranh cho dân chủ và tự do ở trong nước.
Có một số người chống cộng bằng mồm, không có một tất sắt trong tay, trong ngày bầu cử ngồi ở nhà coi phim chưởng, thân thì gần kề miệng lỗ, nhưng luôn luôn đòi lật đổ Cộng Sản (4). Người nào chỉ mới nói cần thay đổi chế độ hiện nay ở Việt Nam, chưa kịp nói lật đổ Cộng Sản là bị chửi bới và bị chụp mũ là Cộng Sản. Thật là vô cùng khôi hài.
BS Vũ Ngọc Tấn ở Sydney, Australia viết: “Tất nhiên ai củng có quyền có một giấc mơ đẹp và ta không nên đụng tới giấc mơ của ai - nhưng có giấc mơ là một chuyện - mà đổ cho những người không chia sẽ giác mơ cùng ta là nằm vùng, là phản bội … thì đây là một chuyện khác hẳn.” (5)
Ông Liên Thành nói rằng những tổ chức Hội Phụ Nữ Nhân Quyền của Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Xã Hội Dân Sự của Ô. Huỳnh Ngọc Tuấn, và Mạng Lưới Blogger Việt Nam, … đều là những tổ chức độc lập giả hiệu. Theo Ô. Liên Thành nếu là một tổ chức thực sự độc lập, CSVN sẽ tìm cách vô hiệu hóa và tiêu diệt ngay. Điều này đúng . CSVN đã lập ra hàng trăm hội đoàn nằm trong MTTQ, bao gồm Tổng Liên Đoàn Lao Động Việt Nam, Hội Nông Dân, Hội Phụ Nữ, Hội Bảo Vệ Bà Mẹ Trẻ Em, Hội Nghề Cá, v.v. Đứng đầu những tổ chức này đều là những đảng viên trung kiên của CSVN.
Một trong những tổ chức xã hội dân sự độc lập đầu tiên là Câu Lạc Bộ Kháng Chiến (CLB) do Ông Nguyễn Hộ sáng lập vào năm 1987. CLB này chống tham nhũng, quan liêu, bè phái, bầu cử độc diễn. CLB cũng chủ trương đoàn kết và tương trợ gia đình kháng chiến. Chính quyền tìm mọi cách ngăn chặn hoạt động của CLB này và sau cùng bị cấm hoạt động vào năm 1990.
Bẩy năm trước đây Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do do ông Điếu Cầy tức Nguyễn Văn Hải thành lập, nhưng chỉ hoạt động được vài tháng, đã bị giải tán khi ông bị bắt giam vào 2008. Viện Nghiên Cứu Phát Triển do TS Nguyễn Quang A sáng lập vào 2007 cũng phải giải tán vào năm 2009 vì chính phủ cấm không cho công bố công khai những công trình nghiên cứu của Viện. Hai ông Đoàn Huy Chương, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng và Cô Đỗ Thị Minh Hạnh hoạt động trong phong trào công đoàn độc lập đã bị lãnh án tù. Cô Đỗ Thị Minh Hạnh mới được trả tự do vào đầu năm nay.
Mặc dù với những khó khăn và nguy hiểm như vậy, trong vòng tám năm vừa qua, ngày càng có nhiều tổ chức xã hội dân sự mới công khai ra đời và hoạt động tại Việt Nam như Hội Nhà Báo Độc Lập, Hội Phụ Nữ Nhân Quyền, Mạng Lưới Blogger Việt Nam, Hội Ái Hữu Cựu Tù Nhân Chính Trị, Bạch Đằng Giang Foundation, Hiệp Hội Dân Oan, Diễn Đàn Xã Hội Dân Sự, Truyền Thông Dòng Chúa Cứu Thế, Cao Trào Nhân Bản, Khối 8406, Hội Anh Em Dân Chủ, Hội Bầu Bí Tương Thân, Liên Đoàn Lao Động Việt, Hiệp Hội Đoàn Kết Công Nông Việt Nam, … Một vài báo cáo cho biết hiện nay có khoảng 2000 tổ chức XHDS nhờ kỹ thuật truyền thông đại chúng phát triển và nhờ sự khuyến khích và yểm trợ của các cơ quan quốc tế.
Chính quyền không công nhận nhưng làm ngơ trước những sự ra đời của những tổ chức này, mặc dù vẫn cho công an theo rõi và thường xuyên ngăn chặn các thành viên di chuyển đến các địa điểm họp. Vì có nhiều phương tiện thông tin đại chúng, công an không có cách nào để cắt đứt sự liên lạc giữa các thành viên của những nhóm này. Khi bị công an gây rỗi, họ thay đổi chổ hội họp, chọn địa điểm an toàn như Nhà Thờ Dòng Chúa Cứu Thế, hoặc họp trực tuyến.
Theo nhận định của GS Carl Thayer, một chuyên gia về Việt Nam, sự phát tiển của XHDS ở Việt Nam là một thực tế nhờ sự trợ giúp về tài chánh, huấn luyện, và nhất là nguồn thông tin đại chúng. Vào giữa năm nay, một nhóm các nhà báo độc lập Việt Nam đã đến thăm Hoa Kỳ trong vòng hai tuần lễ. Một trong những hoạt động của các nhà báo này là cuộc hội thảo về tự do báo chí và tự do ngôn luận do Đài Á Châu Tự Do và Đảng Việt Tân bảo trợ. Khi trở về Việt Nam, một số đã bị chính quyền sách nhiễu.
Nhà nước vẫn có thể đóng cửa những tổ chức XHDS này bất cứ lúc nào họ muốn vì những tổ chức này không xin phép nhà nước. Hiện nay nhà nước xem ra có những dấu hiệu nhượng bộ đối với các tổ chức XHDS trước các áp lực quốc tế. Ông Trương Đình Tuyển, nguyên Bộ Trưởng Bộ Thương Mại vào đầu năm nay kêu gọi nhà nước thừa nhận XHDS. Theo GS Carl Thayer XHDS sẽ tiếp tục phát triển và sẽ đóng một vai trò lớn trong tiến trình dân chủ hóa Việt Nam (6).
Ông Liên Thành nói rằng những người cộng sản phản tỉnh ra sống ở nước ngoài như các ông Bùi Tín, Cù Huy Hà Vũ, Điếu Cầy, Đoàn Viết Hoạt, và Bà Dương Thu Hương đều là giả hiệu. Họ ra hải ngoại với hai sứ mệnh: (a) Kết hợp tuổi trẻ ở hải ngoại với những tổ chức giới trẻ do CSVN đặt để ở trong nước; (b) Kêu gọi hòa hợp hòa giải dân tộc để phục vụ Cộng Sản.
Khi nói rằng những tổ chức XHDS ở Việt Nam đều do Cộng Sản giật giây, Ô. Liên Thành tương đối được an toàn, vì những tổ chức đó ở Việt Nam còn Ô. Liên Thành đang cư ngụ tại Hoa Kỳ. Nhưng khi ông tố cáo công khai trên kênh truyền hình công cộng của chính quyền Quận Fairfax một số nhân vật hoạt động chính trị là Cộng Sản ông có thể tự tạo rắc rối lớn cho chính mình và Truyền Hình Việt Nam vùng Hoa Thịnh Đốn.
Trong số những người này có ông Điếu Cầy, TS Cù Huy Hà Vũ, và TS Đoàn Viết Hoạt đang cùng ông sống trên đất Hoa Kỳ tự do với phát luật phân minh. Đặc biệt là hai ông Cù Huy Hà Vũ và Đoàn Viết Hoạt đều đang cư ngụ tại Quận Fairfax, Virginia cùng với THVN-HTĐ. Luật pháp Hoa Kỳ không phải chỉ bảo vệ công dân Hoa Kỳ, mà còn bảo vệ tất cả những ai sống trên đất tự do này.
Nếu trí nhớ ông Liên Thành còn tốt, ông không thể quên được rằng cho đến nay có ít nhất tám vụ án chụp mũ nhau là Cộng Sản tại Hoa Kỳ. Các bị cáo đã bị tòa án xử phạt nặng nề.
Vào năm 2003, tòa án Quận Denver, tiểu bang Colorado kết tội ban quản trị chùa Như Lai tại Colorado là đã mạ lỵ, phỉ báng và vu khống hai chị em Hồ Thị Thu và Hồ Thị Thi là cộng sản sau khi họ tố cáo một nhà sư của chùa này có hành vi tình dục bất chánh. Hai cô này được tòa xử thắng $4.8 triệu.
Vào năm 2006, tại Saint Paul, Minnesota, tòa tuyên bố ông Tuấn Phạm, một cựu quân nhân QLVNCH và chủ nhân ngôi chợ Capital Market, thắng kiện. Ông Tuấn được bồi thường $693,000 thiệt hại vì một số người Việt ở đây đã chụp mũ ông là cộng sản.
Vào năm 2009, Tòa Thượng Thẩm của tiểu bang Washington phán quyết năm cá nhân trong Ủy Ban Chống Cờ Việt Cộng phải liên đới bồi thường $225,000 cho ông Tân Thục Ðức, 65 tuổi, cựu trung úy QLVNCH vì đã chụp mũ ông là “cộng sản”.
Vào năm 2011, tòa án của quận Montgomery, tiểu bang Maryland đã ra lệnh cho bà Ngô Thị Hiền thuộc Ủy Ban Tự Do Tôn Giáo cho Việt Nam, và ông Ngô Ngọc Hùng của đài phát thanh Việt Nam Hải Ngoại, phải bồi thường $1 triệu đô la cho ông Hoài Thanh, cựu chủ nhiệm tuần báo Ðại Chúng tại Maryland. Phán quyết này dựa trên chứng cớ cho rằng bà Ngô Thị Hiền và ngươi em Ngô Ngọc Hùng đã dùng hệ thống truyền thông của mình để chụp mũ ông Hoài Thanh là cộng sản.
Cũng trong năm 2011, Tòa Án của Quận Travis thuộc tiểu bang Texas đã phán quyết Ông Michael Do, tức Đỗ Văn Phúc, một doanh nhân ở vùng Austin, phải bồi thường US$1.9 triệu cho Bà Nancy Bui, hội trưởng của Vietnamese American
Heritage Foundation vì Ô. Phúc đã phổ biến những bài viết vu khống Bà Nancy là Cộng Sản hay thân Cộng. Vụ án này kéo dài nhiều năm. Một số tổ chức của người Việt đã thành lập quỹ pháp lý để yểm trợ ông Phúc, nhưng không có kết quả.
Khi tố giác ai là Cộng Sản phải trưng bằng cớ cụ thể. Việc mạ lỵ và phỉ báng vô cớ sẽ bị pháp luật Hoa Kỳ lên án và trừng phạt. Ô. Liên Thành dưới con mắt tình báo đã xác định Ô. Điếu Cầy là “Cộng Sản thứ gộc” được huấn luyện kỹ càng (well-trained), vì Ô. Điếu Cầy đã nói hoặc ám chỉ rằng:
· Chấp nhận hiến pháp và luật pháp của CSVN ở ngoài xã hội.
· Phe bên nào thắng cuộc dân cũng thua, cũng trở thành nạn nhân.
· Từ chối phê bình Hồ Chí Minh.
· Chưa bao giờ nói muốn lật đổ chế độ CSVN.
Ông Liên Thành cũng cho rằng Ô. Cù Huy Hà Vũ, cũng như Ô. Bùi Tín, Ô. Đoàn Viết Hoạt, Bà Dương Thu Hương, là những người được Cộng Sản đưa ra hải ngoại với trách nhiệm hẳn hoi. Thời cơ chưa đến nên chưa làm. Ô. Cù Huy Hà Vũ là một người tù Cộng Sản mà đi ra với dáng dấp mập mạp đàng hoàng, ăn nói bệ vệ, không có dáng một người tù. Khi ở trong tù Ô. Cù Huy Hà Vũ có TV, tủ lạnh vợ con vào thăm nom thường xuyên. Tôi không nghĩ đây là những bằng cớ xác thực và chánh đáng để kết tội những người này là Cộng Sản. Ông Liên Thành cũng từng tố cáo Hòa Thượng Thích Quảng Độ, Đức Tăng Thống của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, là “cán bộ tình báo chiến lược của Tổng Cục Tình Báo Bắc Việt” (7). Ông cũng lên án Hòa Thượng Thích Tâm Châu là “một kẻ tráo chở lật ngược lịch sử” (8). Ô. Liên Thành, một người theo Thiên Chúa Giáo kết tội hai vị lãnh đạo cao cấp của một tôn giáo khác là Phật Giáo, cùng với việc ông cho xuất bản tập sách “Biến Động Miền Trung” vào năm 2012 đã gây ra chia rẽ tôn giáo trong cộng đồng hải ngoại.
Khi Hoa Kỳ vận động cho các một số tù nhân lương tâm Việt Nam qua Mỹ như các ông Điếu Cầy, Cù Huy Hà Vũ, Nguyễn Chính Kết, Đoàn Viết Hoạt, và Bà Trần Khải Thanh Thủy chắc hẳn các cơ quan tình báo Hoa Kỳ đã điều tra kỹ lưỡng về những người này rồi. Tiến trình dân chủ cần mọi người góp tay vào, nhất là đối với những người ở hải ngoại lâu năm có đời sống ổn định. Chúng ta không thể trông đợi những người cựu tù lương tâm làm mọi chuyện và đặc biệt làm theo ý chúng ta.
Bài phỏng vấn ông Liên Thành của THVN-HTĐ không mang lại một thông tin nào có giá trị. Trái lại nó đã giúp phổ biến một số dữ kiện lệch lạc nghiêm trọng và như vậy vô hình chung đã lạm dụng phương tiện truyền thông công cộng được tài trợ bởi tiền thuế của người dân. Bài phỏng vấn còn cho thấy rõ thêm rằng lòng thù hận và tinh thần vô trách nhiệm cùng với dân trí thấp kém và văn hóa chậm tiến đã làm một số người mất lương tri và sự khôn ngoan. Nếu người Việt hải ngoại muốn đóng góp vào tiến trình dân chủ hóa Việt Nam, chúng ta cần một tư duy cởi mở và rộng lượng hơn. Khi đất nước bị lãnh đạo bởi những kẻ đần độn, chúng ta đã thấy hậu quả tệ hại ra sao. Ở nước ngoài cũng vậy thôi. Nếu chúng ta để cho những cái bình vôi lãnh đạo cộng đồng, hải ngoại đã, đang, và sẽ tiếp tục bị phân tán và suy yếu.
Thay đổi hoặc tự hủy diệt!
Chú thích:
(1) Ô.
Nguyễn Phúc Liên Thành sanh ngày 1.12.1942 tại Hương Thủy, Thừa Thiên. Ông nguyên là thiếu tá CSQG,
Chỉ Huy Trưởng CSQG
thừa thiên Huế
1969-1975. Bút hiệu: Liên Thành. Ông hiện sanh sống ở thành phố Fullerton, California và là chủ tịch của Ủy Ban
Truy Tố Tội Ác của Đảng Cộng Sản Việt Nam.
(2) Thạch Đạt Lang, “Những bình vôi hải ngoại,” Đàn Chim
Việt,
30-11-2014.
(3) Pew
Research Center, “Spring 2014 Global Attitudes Survey,” July 14, 2014.
(4) Theo
thống kê, chỉ có 3% người Mỹ gốc Á châu đi bỏ phiếu vào những ngày bầu cử ở Hoa Kỳ. Tỉ lệ người Việt đi bầu có lẽ không tới 1%.
(5) Vũ Ngọc Tấn, “Lá Cờ,” Sydney,
Australia, 02-12-2014.
(6)
Carlyle A. Thayer, “One-Party Rule and the Challenge of Civil Society in
Vietnam,” Hong Kong, August 21-22, 2008.
(7) Liên
Thành, “Chiếc Mặt Nạ Của Thích Quảng Độ và Đám Cộng Tăng Thuộc Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Đã Bị Rớt Sau Nửa Thế Kỷ Dối Gạt Đồng Bào,” Orange
County, 16-10-2014.
(8) Liên
Thành, “Thư Của Thiếu Tá Liên Thành Gửi Thích Tâm Châu: Một Kẻ Tráo Trở Lật Ngược Lịch Sử,” Orange County, 13-7-2013.
Chau Vu chaulinhvu
To
Today at 3:55 PM
CẦU
ĐƯỢC, ƯỚC THẤY.
Kinh nhật tụng
của ông Lê Duy San:
"Những kẻ đánh phá hoặc mạ lỵ những ngưòi
chống Cộng để làm lợi cho Việt
Cộng hay để gây chia rẽ hàng ngũ người Việt Quốc Gia, cũng chết hết và chết
một cách thảm hại ".
“Con hãy xin thì con sẽ
được”. Đó là lời Chúa.
VLC
- đến giờ này vẫn
còn lằn ranh quốc cộng hay sao?
- chứ không phải cuộc
chiến quốc cộng đã chấm dứt sau ngày 30 tháng 4 năm 1975 khi đảng cộng sản
cưỡng chiến được miền Nam hay sao?
- cả khối cộng sản
quốc tế đã chết 20 năm rồi , ai yểm trợ cho việt cộng để bành trướng
chủ nghia quốc tế cộng sản? mà để làm gì?
- như vậy cuộc đấu
tranh cuả toàn dân Việt Nam hôm nay là cuộc chiến chống độc tài, độc đảng
, độc ác để xây dựng tự do, dân chủ và nhân quyền không còn là cuộc chiến quôc
cộng nữa..
vì phân nửa đất
nước miền Bắc đã sống với chủ nghiã cộng sản từ những năm 1940 ( hơn 60 năm )
và miền Nam cũng đã phải sống với chủ nghiã cộng sản gần 40 năm nay...
- hôm nay toàn dân Việt
Nam đã thức tỉnh và không một ai có thể lừa bịp để ngăn cản sự vùng lên đòi
quyền làm người cuả nhân dân Việt Nam nữa ...
- như vậy cuộc chiến hôm
nay là cuộc chiến cho tự do, dân chù và nhân quyền, cuộc chiến quốc cộng đã
chấm dứt.
LÁ CỜ
VŨ NGỌC TẤN
VŨ NGỌC TẤN
Cách đây vài năm, anh
Nguyễn Gia Kiểng có gởi cho các thân hữu- trong đó có tôi- một mail đề nghị bỏ
lá cờ vàng ba sọc đỏ vì lá cờ này, theo anh Kiểng, thì ngày nay không còn là
biểu tượng của toàn dân nữa, và cấu trúc của người Việt trong nước nay đã khác
xưa.
Tôi có biên thư trả lời anh Kiểng và các thân hữu của anh là " đừng có đụng tới lá cờ" : cả triệu người đã chiến đấu, đã chết cho lá cờ này, và ngày nay, đối với chúng ta ( xin nhắc lại hai chữ: chúng ta), nó là biểu tượng cho tự do dân chủ. Nay ta chưa làm được gì cho công cuộc giải trừ cộng sản, mà lại đưa lên một đề tài gây chia rẽ: ta làm cho những người đã từng chiến đấu, đã đổ máu cho lá cờ, những thân nhân của người đã chết cho lá cờ ... thành kẻ thù của ta? để làm gì vậy? có lợi gì cho công cuộc chung?
Tôi có biên thư trả lời anh Kiểng và các thân hữu của anh là " đừng có đụng tới lá cờ" : cả triệu người đã chiến đấu, đã chết cho lá cờ này, và ngày nay, đối với chúng ta ( xin nhắc lại hai chữ: chúng ta), nó là biểu tượng cho tự do dân chủ. Nay ta chưa làm được gì cho công cuộc giải trừ cộng sản, mà lại đưa lên một đề tài gây chia rẽ: ta làm cho những người đã từng chiến đấu, đã đổ máu cho lá cờ, những thân nhân của người đã chết cho lá cờ ... thành kẻ thù của ta? để làm gì vậy? có lợi gì cho công cuộc chung?
Sau đó không thấy anh Kiểng nhắc lại đề tài này nữa.
Tuy nhiên, ta tôn kính lá
cờ của ta, không có nghĩa là ta cũng có quyền bắt những người chưa hề nhìn thấy
lá cờ này, hay chưa hề chiến đấu dưới lá cờ này, cũng phải thần phục lá cờ như
ta. Và đây là một chuyện khác hẳn.
Vậy thì ai là những người chưa hề nhìn thấy lá cờ vàng hay chưa hề chiến đấu dưới lá cờ này?
Vậy thì ai là những người chưa hề nhìn thấy lá cờ vàng hay chưa hề chiến đấu dưới lá cờ này?
Xin thưa là toàn thể dân miền Bắc (trừ những người nay đã già gần kề miệng
lỗ) và một nửa đân Miền Nam: những người sanh ra sau năm 75 - tức là những
người từ 39 tuổi trở xuống - cùng với một số rất lớn những người đã tranh đấu
cho dân chủ và nhân quyền cho VN, nay đang mai một trong lao tù CS. Như vậy là khoảng 3/4 dân tộc không hề biết hay nhìn thấy lá cờ vàng. Nay ta
tự hỏi; ta tranh đấu với CSVN để đòi tự do dân chủ hay là ta tranh đấu cho
lá cờ? Nếu ta tranh đấu vì tự do, dân chủ và nhân quyền cho
VN, thì ta đã gồm thâu cả một dân tộc về phía chúng ta. Còn nếu ta tranh đấu
cho lá cờ, thì như đã nêu trên: ta đã loại 3/4 dân tộc ra khỏi hàng ngũ chúng
ta vì 3/4 dân tộc chưa hề nhìn thấy hay là chiến đấu cho lá cờ này.
Ngày CS chiếm miền Nam anh Điếu Cày mới 18 tuổi. Có nghĩa là trong suốt tuổi thơ cuả anh ta (ở miền Bắc) và sau này, sau khi CS chiếm miền Nam, anh ta chưa hề nhìn thấy lá cờ vàng. Chuyện anh ĐC đi lính bộ đội theo tôi, chẳng có gì đáng nói: nếu ta sống tại Miền Bắc lúc đó và ta 18 tuổi, ta có thể từ chối quân dịch ( hay là nghĩa vụ- như CS nói ) hay không? chắc là không. Chuyện đáng nói là : anh đã nhìn ra cái xấu xa của chế độ và anh tranh đấu đòi tự do, dân chủ, nhân quyền cho VN, nhất là quyền tự do thông tin và tự do tư tưởng . Vì chuyện này, anh đã bị bỏ tù 6 năm 6 tháng. Xin nhắc lại: anh đã bị CS bỏ tù vì đã tranh đấu cho tự do dân chủ tại VN (và không phải là vì đã tranh đấu cho lá cờ vàng ) - thì nay anh sang đây ( Mỹ) - ta đẩy vào tay anh lá cờ vàng và đòi hỏi anh cũng phải thần phục lá cờ như chúng ta. Đây là một điều phi lý và rất lố vì cả đời anh chưa hề nhình thấy lá cờ này. Sau đó vì chuyện này, ta lại gán cho anh ta danh từ " CS nằm vùng" thì điều này lại càng..lố hơn nữa. Nay giả sử anh Điếu Cày nhận lấy lá cờ và ấp ủ lá cờ như chúng ta, thì đây cũng chỉ là một sự gượng ép cuả anh để làm vừa lòng ta, và tức nhiên ta sẽ cho anh ta là một kẻ không thành thực - vậy tai sao ta phải làm như vậy?
Nay xin trở về với những người đang tranh đấu cho tự do, dân chủ và nhân quyền ở VN và đang bị CSVN bỏ tù - những tù nhân lương tâm tại VN. Xin nhắc là họ là những người lính tiền phương chiến đấu cho tự do dân chủ, ta ( hải ngoại) chỉ đóng vai trò hỗ trợ mà thôi. Họ đã mang mạng sống và cuộc đời tù tội của họ hy sinh cho tự do dân chủ. Và họ mong muốn gì: họ muốn là chúng ta, ở hải ngoại hỗ trợ họ, đưa những tiếng nói và đòi hỏi của họ cho thế giới - nhất là Hoa kỳ- biết, và từ đó áp lực nhà cầm quyền CSVN phải thay đổi. Hầu hết những người này : từ Huỳnh Thục Vy, tới Tạ Phong Tần.v.v đều là những người tranh đấu cho dân chủ và nhân quyền cho VN- và không phải cho lá cờ vàng.
Nay chuyện ta đối xử với Điếu Cày như thế nào, thì nhờ truyền thông, Internet - họ có thể đã biết là ta (hải ngoại) chỉ chú ý tới lá cờ- còn việc tranh đấu cho tư do dân chủ là...không đáng nói tới. Họ hiểu là họ đã mất hỗ trợ từ hải ngoại và từ đó tiếng nói cuả họ khó được quốc tế (nhất là Mỹ) biết. Ta đã đào một cái hố chia rẽ giữa những người tù nhân lương tâm ở VN và ta- và ta đã làm giảm lòng kỳ vọng, sức đấu tranh của họ cho tự do dân chủ. Tại sao ta phải làm như vậy?
Giấc mơ cờ vàng tung bay tại Sài gòn: Đây là giấc mơ của nhiều người, trong đó có tôi - nhưng đây chỉ là giấc mơ. Đã 39 năm qua, ta làm không được. Làm không được mà cứ nói hoài, hóa ra ta thành một thứ người buôn bán ảo tưởng: mới đầu người ta lắng nghe ta, nhưng rồi rốt cuộc người ta phải quay đi, không muốn nhìn thấy ta nữa. Chính vì việc này mà những tổ chức chủ trương giải phóng, quang phục VN ( nghĩa là thay cờ ) nay đã chuyển hướng và đổi tên, đổi mục tiêu để có thể tồn tại và khi nói ra, còn có người muốn lắng nghe.
Riêng về Mỹ: Mỹ có muốn cờ vàng tung bay tại Sài gòn chăng? chắc chắn là có, nhưng Mỹ đã làm không được. Mỹ đã đổ cả nửa triệu quân vào VN, hy sinh mạng sống của 50,000 lính Mỹ để giữ vững cờ vàng tại Miền Nam VN, và nếu có thể, để dựng cờ vàng trên đất Bắc. nhưng Mỹ đã thất bại. Ngày nay, Mỹ không còn chủ trương lật đổ VN, dựng lại cờ vàng nữa - mà Mỹ cũng chỉ chủ trương ( giống như những tù nhân lương tâm ở VN hiện tại) là thay đổi VN, đưa VN về hướng tự do, dân chủ và nhân quyền và nhất là đưa VN trở về với qũy đạo của Mỹ. Và về những điểm này, hình như Mỹ đang thắng mà không cần phải.. bắn một phát đạn.
Điều khó có thể tưởng tượng được là một nước khổng lồ và đầy quyền năng như nước Mỹ, cũng chỉ chủ trương như vậy đối với VN mà thôi, nhưng nay có những người trong chúng ta: tay không có một miếng sắt, thân thì gần kề miệng lỗ, nhưng lại miên man đòi lật đổ CSVN, đòi nhìn thấy cờ vàng tung bay tại Sài gòn.
Tất nhiên ai củng có quyền có một giấc mơ đẹp và ta không nên đụng tới giấc mơ của ai- nhưng có giấc mơ là một chuyện- mà đổ cho những người không chia xẻ giấc mơ cùng ta là nằm vùng, là phản bội.. thì đây là một chuyện khác hẳn.
Câu chuyện này cũng giống như chuyện ta chưa bắt được con chim bay trên trời - nhưng ta đã..cấu xé nhau về chuyện làm lồng nhốt chim như thế nào !
Xin hợp sức mọi người từ trong nước ra tới hải ngoại làm sao để VN có tự do, dân chủ, nhân quyền đã - Rồi khi đã có những điều này, ta bàn về lá cờ cũng chưa muộn.
Vũ Ngọc Tấn
03/12/ 14
Ngày CS chiếm miền Nam anh Điếu Cày mới 18 tuổi. Có nghĩa là trong suốt tuổi thơ cuả anh ta (ở miền Bắc) và sau này, sau khi CS chiếm miền Nam, anh ta chưa hề nhìn thấy lá cờ vàng. Chuyện anh ĐC đi lính bộ đội theo tôi, chẳng có gì đáng nói: nếu ta sống tại Miền Bắc lúc đó và ta 18 tuổi, ta có thể từ chối quân dịch ( hay là nghĩa vụ- như CS nói ) hay không? chắc là không. Chuyện đáng nói là : anh đã nhìn ra cái xấu xa của chế độ và anh tranh đấu đòi tự do, dân chủ, nhân quyền cho VN, nhất là quyền tự do thông tin và tự do tư tưởng . Vì chuyện này, anh đã bị bỏ tù 6 năm 6 tháng. Xin nhắc lại: anh đã bị CS bỏ tù vì đã tranh đấu cho tự do dân chủ tại VN (và không phải là vì đã tranh đấu cho lá cờ vàng ) - thì nay anh sang đây ( Mỹ) - ta đẩy vào tay anh lá cờ vàng và đòi hỏi anh cũng phải thần phục lá cờ như chúng ta. Đây là một điều phi lý và rất lố vì cả đời anh chưa hề nhình thấy lá cờ này. Sau đó vì chuyện này, ta lại gán cho anh ta danh từ " CS nằm vùng" thì điều này lại càng..lố hơn nữa. Nay giả sử anh Điếu Cày nhận lấy lá cờ và ấp ủ lá cờ như chúng ta, thì đây cũng chỉ là một sự gượng ép cuả anh để làm vừa lòng ta, và tức nhiên ta sẽ cho anh ta là một kẻ không thành thực - vậy tai sao ta phải làm như vậy?
Nay xin trở về với những người đang tranh đấu cho tự do, dân chủ và nhân quyền ở VN và đang bị CSVN bỏ tù - những tù nhân lương tâm tại VN. Xin nhắc là họ là những người lính tiền phương chiến đấu cho tự do dân chủ, ta ( hải ngoại) chỉ đóng vai trò hỗ trợ mà thôi. Họ đã mang mạng sống và cuộc đời tù tội của họ hy sinh cho tự do dân chủ. Và họ mong muốn gì: họ muốn là chúng ta, ở hải ngoại hỗ trợ họ, đưa những tiếng nói và đòi hỏi của họ cho thế giới - nhất là Hoa kỳ- biết, và từ đó áp lực nhà cầm quyền CSVN phải thay đổi. Hầu hết những người này : từ Huỳnh Thục Vy, tới Tạ Phong Tần.v.v đều là những người tranh đấu cho dân chủ và nhân quyền cho VN- và không phải cho lá cờ vàng.
Nay chuyện ta đối xử với Điếu Cày như thế nào, thì nhờ truyền thông, Internet - họ có thể đã biết là ta (hải ngoại) chỉ chú ý tới lá cờ- còn việc tranh đấu cho tư do dân chủ là...không đáng nói tới. Họ hiểu là họ đã mất hỗ trợ từ hải ngoại và từ đó tiếng nói cuả họ khó được quốc tế (nhất là Mỹ) biết. Ta đã đào một cái hố chia rẽ giữa những người tù nhân lương tâm ở VN và ta- và ta đã làm giảm lòng kỳ vọng, sức đấu tranh của họ cho tự do dân chủ. Tại sao ta phải làm như vậy?
Giấc mơ cờ vàng tung bay tại Sài gòn: Đây là giấc mơ của nhiều người, trong đó có tôi - nhưng đây chỉ là giấc mơ. Đã 39 năm qua, ta làm không được. Làm không được mà cứ nói hoài, hóa ra ta thành một thứ người buôn bán ảo tưởng: mới đầu người ta lắng nghe ta, nhưng rồi rốt cuộc người ta phải quay đi, không muốn nhìn thấy ta nữa. Chính vì việc này mà những tổ chức chủ trương giải phóng, quang phục VN ( nghĩa là thay cờ ) nay đã chuyển hướng và đổi tên, đổi mục tiêu để có thể tồn tại và khi nói ra, còn có người muốn lắng nghe.
Riêng về Mỹ: Mỹ có muốn cờ vàng tung bay tại Sài gòn chăng? chắc chắn là có, nhưng Mỹ đã làm không được. Mỹ đã đổ cả nửa triệu quân vào VN, hy sinh mạng sống của 50,000 lính Mỹ để giữ vững cờ vàng tại Miền Nam VN, và nếu có thể, để dựng cờ vàng trên đất Bắc. nhưng Mỹ đã thất bại. Ngày nay, Mỹ không còn chủ trương lật đổ VN, dựng lại cờ vàng nữa - mà Mỹ cũng chỉ chủ trương ( giống như những tù nhân lương tâm ở VN hiện tại) là thay đổi VN, đưa VN về hướng tự do, dân chủ và nhân quyền và nhất là đưa VN trở về với qũy đạo của Mỹ. Và về những điểm này, hình như Mỹ đang thắng mà không cần phải.. bắn một phát đạn.
Điều khó có thể tưởng tượng được là một nước khổng lồ và đầy quyền năng như nước Mỹ, cũng chỉ chủ trương như vậy đối với VN mà thôi, nhưng nay có những người trong chúng ta: tay không có một miếng sắt, thân thì gần kề miệng lỗ, nhưng lại miên man đòi lật đổ CSVN, đòi nhìn thấy cờ vàng tung bay tại Sài gòn.
Tất nhiên ai củng có quyền có một giấc mơ đẹp và ta không nên đụng tới giấc mơ của ai- nhưng có giấc mơ là một chuyện- mà đổ cho những người không chia xẻ giấc mơ cùng ta là nằm vùng, là phản bội.. thì đây là một chuyện khác hẳn.
Câu chuyện này cũng giống như chuyện ta chưa bắt được con chim bay trên trời - nhưng ta đã..cấu xé nhau về chuyện làm lồng nhốt chim như thế nào !
Xin hợp sức mọi người từ trong nước ra tới hải ngoại làm sao để VN có tự do, dân chủ, nhân quyền đã - Rồi khi đã có những điều này, ta bàn về lá cờ cũng chưa muộn.
Vũ Ngọc Tấn
03/12/ 14
No comments:
Post a Comment
Những Sự Thật Cần Phải Biết