KHONG
VE VIET NAM NEU CON VIET CONG (KVVNNCVC)
MUON CHONG TAU CONG PHAI DIET VIET CONG (MCTCPDVC)
MUON DIET VIET CONG PHAI DIET VIET GIAN (MDVCPDVG)
Vài chuyện thật xảy ra trong 9 năm kháng chiến 45-54
26/06/2009 bởi ovv
“Chiều 17/12/1946, “bác Hồ” và đồng đảng rút vào hang sâu trong núi Phượng Hoàng ở Sơn Tâỵ Nửa đêm 19/12/1946, từ chỗ ẩn náu an toàn, bác Hồ hùng hổ tuyên bố “Toàn quốc kháng chiến”, báo hại tụi du kích, Tự vệ thành…ngơ ngác mất người chỉ huy, cầm tầm vong vạt nhọn, dao găm, mã tấu, anh dũng…làm bia đỡ đạn Pháp ở Hà Nội !
“Ở Nam Bộ, khi Pháp mở cuộc tổng phản công (23/9/1945), Ủy Ban Hành Chánh (CS) của Trần Văn Giàu đã chạy thụt mạng vô Chợ Đệm. Pháp tiến quân ra Phú Lâm, Ủy Ban chạy tới Tân An. Pháp mở cuộc ruồng bố Tân An, Ủy Ban chạy xuống Mỹ Tho, rồi tiện đường…dông tuốt vô Đồng Tháp Mười mất dạng.
MUON CHONG TAU CONG PHAI DIET VIET CONG (MCTCPDVC)
MUON DIET VIET CONG PHAI DIET VIET GIAN (MDVCPDVG)
Vài chuyện thật xảy ra trong 9 năm kháng chiến 45-54
26/06/2009 bởi ovv
“Chiều 17/12/1946, “bác Hồ” và đồng đảng rút vào hang sâu trong núi Phượng Hoàng ở Sơn Tâỵ Nửa đêm 19/12/1946, từ chỗ ẩn náu an toàn, bác Hồ hùng hổ tuyên bố “Toàn quốc kháng chiến”, báo hại tụi du kích, Tự vệ thành…ngơ ngác mất người chỉ huy, cầm tầm vong vạt nhọn, dao găm, mã tấu, anh dũng…làm bia đỡ đạn Pháp ở Hà Nội !
“Ở Nam Bộ, khi Pháp mở cuộc tổng phản công (23/9/1945), Ủy Ban Hành Chánh (CS) của Trần Văn Giàu đã chạy thụt mạng vô Chợ Đệm. Pháp tiến quân ra Phú Lâm, Ủy Ban chạy tới Tân An. Pháp mở cuộc ruồng bố Tân An, Ủy Ban chạy xuống Mỹ Tho, rồi tiện đường…dông tuốt vô Đồng Tháp Mười mất dạng.
Trong khi đó, các lãnh tụ quốc
gia như Trần Văn Ân, Nguyễn Văn Sâm, Kha Vạng Cân, Hồ Văn Ngà liều chết ở lại
lập Ủy Ban phong toả Saigon, Chợ Lớn… Trước khi bôn tẩu, Ủy Ban Kháng Chiến của
Trần Văn Giàu ra lịnh đốt chợ, đốt phố, đốt nhà dân, và cho tự vệ đi lùng băt
các lãnh tụ quốc gia, đảng phái, tôn giáọ..đem thủ tiêụ Cách chiến đấu của CS
thật lạ lùng khó hiểụ Tỉnh nào cũng hành động y chang “bác Hồ”.
Nhà văn Nguyễn Gia Bảo, chứng nhân thời cuộc :
“Từ đó đến nay, nửa thế kỷ đã trôi quạ..đa số chúng ta cứ đinh ninh ngày 19/8/45 là ngày “cách mạng thành công”. Điều đó hoàn toàn không đúng, như việc “kháng chiến thành công”, mang lại độc lập, tự do cho xứ sở. Thật ra, CS cướp công kháng chiến, 1 cuộc kháng chiến hào hùng, do toàn dân đóng góp…” (trong “Hà Nội, Những Ngày Tháng Cũ”, trang 12).
Nhà văn Vương Hồng Sển, chứng kiến :
“…ngày 5/11/1946, Ủy Ban (Hành Chánh của Trần Văn Giàu) ra lịnh đốt chợ Sóc Trăng, Tây kéo đến, ta rút luị Ngày thứ Bảy 6/1/46 lại đốt chợ Bãi Xàụ.. Trước đó, ngày 17/12/45, Thanh Niên Tiền Phong đến nhà treo đồ bổi, lá khô, trên trình thượng 2 căn phố của thân phụ, ép mình ký tên cho đốt nhà để “tiêu thổ kháng chiến” khi có giặc Tây đến… Cách chiến đấu như vậy đâu có…chết thằng Tây nào !”
Bài viết sau đây là những chuyện thật, xảy ra trong thời kháng chiến chống Pháp, nhưng rất ít được sách báo thuật lạị Công cuộc kháng chiến giành độc lập là của toàn dân VN, chớ không riêng đảng CS, mà CS luôn luôn hãnh diện khoe khoang thành tích. Là nạn nhân của CS trong nhiều năm, chúng ta nhận ra 1 sự thật : gian ác, lừa bịp, tráo trở là bản chất của người CS.
Cho tới nay, lịch sử kháng chiến chống Pháp từ năm 1945 trở đi, là 1 khoảng trống vắng. Chính quyền quốc gia lấy lý do phải đương đầu với cuộc chiến tranh phá hoại của CS, nên các chính phủ Đệ I Cộng Hòa (1954-1963) và Đệ II Cộng Hòa (1963-1975), đều không viết lại lịch sử trong giai đoạn tranh tối tranh sáng của đất nước.
Lợi dụng sự sơ hở của chính quyền quốc gia, ở miền Bắc, nhà cầm quyền CS triệt để khai thác đề tài trên theo quan điểm của họ. Họ loại bỏ và phủ nhận tất cả công lao của các đảng phái quốc gia và toàn dân yêu nước không phân biệt chính kiến. Hàng triệu thanh niên nam nữ yêu nước, bị lợi dụng cho mưu đồ riêng tư của CS hoặc bị thanh trừng, ám sát, thủ tiêu 1 cách man rợ như thời trung cổ. Ai cúi đầu tuân lịnh họ, sẽ bị làm viên gạch lót đường như trường hợp Ba Dương, lãnh tụ Bình Xuyên (bị ám sát chết ở Bến Tre) hay Trung tướng Nguyễn Bình… CS trực tiếp ám hại Ba Dương rồi đổ cho giặc Pháp giết để CS giành quyền lãnh đạo kháng chiến…sau đó họ làm lễ truy điệu, hay quốc táng (như ông Huỳnh Thúc Kháng) để truy phong chức tước. Bằng thủ đoạn gian mang lừa đảo, CS cướp đoạt công lao của người khác về cho phe nhóm mình.
Nhà văn Nguyễn Gia Bảo, chứng nhân thời cuộc :
“Từ đó đến nay, nửa thế kỷ đã trôi quạ..đa số chúng ta cứ đinh ninh ngày 19/8/45 là ngày “cách mạng thành công”. Điều đó hoàn toàn không đúng, như việc “kháng chiến thành công”, mang lại độc lập, tự do cho xứ sở. Thật ra, CS cướp công kháng chiến, 1 cuộc kháng chiến hào hùng, do toàn dân đóng góp…” (trong “Hà Nội, Những Ngày Tháng Cũ”, trang 12).
Nhà văn Vương Hồng Sển, chứng kiến :
“…ngày 5/11/1946, Ủy Ban (Hành Chánh của Trần Văn Giàu) ra lịnh đốt chợ Sóc Trăng, Tây kéo đến, ta rút luị Ngày thứ Bảy 6/1/46 lại đốt chợ Bãi Xàụ.. Trước đó, ngày 17/12/45, Thanh Niên Tiền Phong đến nhà treo đồ bổi, lá khô, trên trình thượng 2 căn phố của thân phụ, ép mình ký tên cho đốt nhà để “tiêu thổ kháng chiến” khi có giặc Tây đến… Cách chiến đấu như vậy đâu có…chết thằng Tây nào !”
Bài viết sau đây là những chuyện thật, xảy ra trong thời kháng chiến chống Pháp, nhưng rất ít được sách báo thuật lạị Công cuộc kháng chiến giành độc lập là của toàn dân VN, chớ không riêng đảng CS, mà CS luôn luôn hãnh diện khoe khoang thành tích. Là nạn nhân của CS trong nhiều năm, chúng ta nhận ra 1 sự thật : gian ác, lừa bịp, tráo trở là bản chất của người CS.
Cho tới nay, lịch sử kháng chiến chống Pháp từ năm 1945 trở đi, là 1 khoảng trống vắng. Chính quyền quốc gia lấy lý do phải đương đầu với cuộc chiến tranh phá hoại của CS, nên các chính phủ Đệ I Cộng Hòa (1954-1963) và Đệ II Cộng Hòa (1963-1975), đều không viết lại lịch sử trong giai đoạn tranh tối tranh sáng của đất nước.
Lợi dụng sự sơ hở của chính quyền quốc gia, ở miền Bắc, nhà cầm quyền CS triệt để khai thác đề tài trên theo quan điểm của họ. Họ loại bỏ và phủ nhận tất cả công lao của các đảng phái quốc gia và toàn dân yêu nước không phân biệt chính kiến. Hàng triệu thanh niên nam nữ yêu nước, bị lợi dụng cho mưu đồ riêng tư của CS hoặc bị thanh trừng, ám sát, thủ tiêu 1 cách man rợ như thời trung cổ. Ai cúi đầu tuân lịnh họ, sẽ bị làm viên gạch lót đường như trường hợp Ba Dương, lãnh tụ Bình Xuyên (bị ám sát chết ở Bến Tre) hay Trung tướng Nguyễn Bình… CS trực tiếp ám hại Ba Dương rồi đổ cho giặc Pháp giết để CS giành quyền lãnh đạo kháng chiến…sau đó họ làm lễ truy điệu, hay quốc táng (như ông Huỳnh Thúc Kháng) để truy phong chức tước. Bằng thủ đoạn gian mang lừa đảo, CS cướp đoạt công lao của người khác về cho phe nhóm mình.
Ngoài ra, khi viết lịch sử kháng chiến,
các sử gia bồi bút của CS còn bịa đặt, thêu dệt nhiều huyền thoại về các lãnh
tụ của họ, ngụy tạo các gương chiến đấu, hy sinh…làm cho cuộc chiến tranh mà họ
cướp công lãnh đạo như 1 cuộc thánh chiến. Đó là 1 sự lừa bịp vĩ đại, hào nhoáng
trong lịch sử cận đại.
Nhiều người sống trong giai đoạn ấy, đã tham gia kháng chiến như 1 người yêu nước, đã bị lừa bịp, đã giác ngộ nhận ra sự thật, nhanh chân bỏ hàng ngũ đành chịu tiếng oan “theo giặc”, để thoát khỏi nanh vuốt của CS. Tiếp xúc với các người từng ở trong hàng ngũ kháng chiến cũ, ai nấy đều bài tỏ thái độ hằn học trước những luận điệu tuyên truyền lừa bịp của CS, nhưng chưa có dịp nói lên tâm sự cùng thái dộ của mình.
Nhiều người sống trong giai đoạn ấy, đã tham gia kháng chiến như 1 người yêu nước, đã bị lừa bịp, đã giác ngộ nhận ra sự thật, nhanh chân bỏ hàng ngũ đành chịu tiếng oan “theo giặc”, để thoát khỏi nanh vuốt của CS. Tiếp xúc với các người từng ở trong hàng ngũ kháng chiến cũ, ai nấy đều bài tỏ thái độ hằn học trước những luận điệu tuyên truyền lừa bịp của CS, nhưng chưa có dịp nói lên tâm sự cùng thái dộ của mình.
Giai doạn lịch sử này ngắn ngủi nhưng nhiều biến cố dồn
dập, phức tạp, gần như 1 định mệnh nghiệt ngã dành riêng cho người quốc gia và
cả dân tộc. Cảm thấy công việc viết lại lịch sử quá sức mình, tôi (tác giả Hứa
Hoành) không dám làm công việc ấỵ Trong phạm vi hiểu biết hạn hẹp, tôi chỉ kể
lại 1 số sự kiện rời rạc, nhưng là những chuyện thật về những hành động, những
màn lừa bịp, tráo trở lâu nay bị dấu kín dưới lớp bụi thời gian.
Trung thành
với tôn chỉ “biết tới đâu thì tâu tới đó”, chúng tôi xin kể lại những gì chúng
tôi được biết hoặc trực tiếp nghe, thấỵ CS gọi công cuộc kháng chiến chống Pháp
1945-1954 là cuộc “Cách mạng tháng 8″ hay “Cách mạng mùa thu”, nhưng thực tế nó
chỉ là hình ảnh của 1 cuộc chiến tranh vệ quốc giống như nhiều cuộc chiến tranh
chống Tàu trước đâỵ Cuộc chiến này không phải là “cách mạng”.
CS gán gọi cho nó
là “Cách mạng tháng 8″ là có mưu đồ tiến hành 1 cuộc cuộc thay đổi hoàn cảnh
chính trị, xã hội và văn hóa của nước ta đi theo hướng Mác-xít, nhưng hoàn cảnh
lúc đó vẫn chưa thuận tiện cho họ làm thế nên họ đã che giấu bộ mặt thật. Viết
bài này, chúng tôi được nhiều nhân chứng lịch sử từ nhiều phía :
- Trước hết là các người yêu nước, các lãnh tụ quốc gia từng kháng chiến chống Pháp, nhưng đã bị CS giết hụt, đã phải hợp tác với Pháp để sống còn và mang tiếng “phản bội” như Trần Văn Ân, An Khê Nguyễn Bính Thinh (nhà văn, nhà báo mới qua đời ở Pháp), Vương Hồng Sển,…
- Hoặc những người đã sống, chiến đấu trong hàng ngũ CS, biết rõ tâm địa và mặt mũi của họ như các ông Dương Đình Lôi, nhà văn Xuân Vũ, Nguyễn Ngọc Nga (tức Hoàng Quốc Kỳ), Lê Tùng Minh…và rất nhiều vị khác.
Việt Minh (gọi tắt của Việt Nam Độc Lập Đồng Minh), là 1 sự lừa bịp dư luận. Ông Hồ Chí Minh luôn luôn lo sợ dư luận biết ông ta là 1 lãnh tụ CS, 1 thành viên quốc tế của Đệ Tam Quốc Tế CS sẽ phải luôn phục vụ cho quyền lợi Quốc tế CS, nên luôn che dấu bộ mặt thật. Thậm chí vào ngày 11/11/1945, ông HCM tuyên bố giải tán đảng CS để lừa bịp mọi ngườị Riêng tại miền Nam, CS phái cán bộ len lỏi vào các tổ chức, đoàn thể thanh niên, tôn giáo, xã hộị..
Các cán bộ CS này đã được huấn luyện thành thạo kỹ thuật xâm nhập, lủng đoạn, khuynh đảo để cướp đoạt tổ chức của người khác. Trước khi Nhật đầu hàng Đồng Minh, ở miền Nam có những tổ chức xã hội và phi chính trị như sau :
- Liên đoàn Công chức, do Lý Vĩnh Khuông làm tổng thư ký.
- Hội Truyền bá Quốc ngữ do Michel Văn Vĩ làm hội trưởng.
- Tổ chức Thanh niên Tiền phong do bác sĩ Phạm Ngọc Thạch, kỹ sư Kha Vạn Cân, luật sư Thái Văn Lung làm lãnh tụ.
- Hội Cứu đói Nam Kỳ do bác sĩ Nguyễn Văn Thinh làm hội trưởng.
Tất cả những hội ấy lúc thành lập, đều theo đuổi những mục tiêu phi chính trị, gồm những người yêu nước, thuộc các gia đình khá giả. Cán bộ CS tìm cách xâm nhập, lèo lái những thành phần lãnh đạo các hội đoàn ấy ngả theo phe mình, như trường hợp bác sĩ Phạm Ngọc Thạch. Tại Nam Kỳ không có “Nạn đói năm Ất Dậu”, nên đồng bào miền Nam chưa thấy CS lợi dụng nạn đói ấy vào công cuộc vận động quần chúng ủng hộ họ ra saọ Ở Bắc Việt, Việt Minh đã xúi giục dân cướp kho thóc của Pháp, Nhật, của các điền chủ, các nhà giàụ..khơi lên sự căm phẫn trong khối quần chúng nghèo khổ, mục đích là để nắm được sức mạnh của họ.
Trong các tổ chức vừa kể trên, ban đầu chưa có 1 tổ chức nào có thành phần CS, nhưng CS khôn khéo đưa người xâm nhập, lủng đoạn, thậm chí khủng bố những người ấy để biến họ thành những công cụ phục vụ cho đảng CS. Chẳng hạn, như thành phần Hội Truyền bá Quốc ngữ, chỉ nhìn thành phần, chúng ta biết lập trường của họ :
- Hội trưởng : Michel Văn Vĩ, giám đốc ngân hàng.
- Phó chủ tịch : Đoàn Quan Tấn, Chủ tịch Hội Khuyến học Nam Kỳ.
- Thư ký : Nguyễn Thị Châu, giáo sư Trường Áo Tím (Trường Gia Long).
- Hội viên sáng lập gồm : bác sĩ Nguyễn Văn Thinh, bác sĩ Trần Văn Đôn (thân phụ Tướng Trần Văn Đôn), bác sĩ Trần Quang Đệ.
Ta hãy nghe CS thú nhận trong cuốn “Mùa Thu Rồị..”, nxb Chính trị Quốc gia, 1985 :
“…Mục đích chúng ta là càng ngày càng mở rộng phạm vi hoạt động từ tính chất văn hóa, xã hộị..qua chính trị. Từng bước “lấn sân”, giành quyền chỉ huỵ Đây là 1 cuộc tập hợp đông đảo nhân dân quần chúng, chờ thời cơ để cướp chính quyền” (trang 267).
“…Qua công cuộc cứu đói, các nạn nhân miền Bắc, chúng tôi (CS) đã kết hợp với việc động viên tinh thần yêu nước và chờ đợi thời cơ để…cướp chính quyền” (trang 320).
Thời cơ xảy đến đột ngột : Ngày 19/8/1945, Nhật đầu hàng Đồng Minh. Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất, tập họp tất cả những thành phần yêu nước, không phân biệt chính kiến, đảng phái, tổ chức 1 cuôc biểu tình rầm rộ để mừng “độc lập”. Quần chúng, đồng bào, đã sống trong bầu không khí nghẹt thở, ngột ngạt của chế độ thực dân, sôi sục lòng phấn khởi, tràn ra đường hoan nghinh, reo hò. Tất cả mọi thành phần xã hội, khuynh hướng, đảng phái, tôn giáọ..đều bày tỏ sự vui mừng trước “nền độc lập” bất ngờ. Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất là đại biểu cho quyền lực lúc nàỵ .
Trước khí thế mạnh mẽ của Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất, được quần chúng ủng hộ, CS thấy thất thế. 6 ngày sau, CS lại tổ chức 1 cuộc biểu tình khác để mượn lực lượng quần chúng đã theo Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất tuần trước, phô trương thanh thế của họ. Thực chất, trong cuộc biểu tình này, CS chỉ có 1 số cán bộ cầm cờ đỏ sao vàng đi trước và cái “Lâm Ủy Hành Chánh” của họ thành lập vội vàng, rồi trong đêm 24 rạng 25/8/1945, lén đem niêm yết trước Bồn Kèn (tức công trường Lam Sơn) để giành quyền lãnh đạọ Rõ ràng CS biểu dương bằng sức mạnh…của người khác.
Trong bầu không khí sôi sục vì độc lập tự do, chưa phân biệt chính kiến,
vô tình đồng bào đã trở thành công cụ phục vụ cho đảng CS. Tội nghiệp đa số
quần chúng lao động ngây thơ, bị CS tuyên truyền lừa bịp, nên hết lòng phục vụ
mọi mệnh lệnh của họ. Biết bao người trí thức, điền chủ, thương gia đã vì lý tưởng
yêu nước mà từ bỏ cuộc sống nhung lụa, êm ấm, dấn thân vào chốn lửa đạn…để rồi
chịu hy sinh, hoặc bị ám sát, khủng bố hay trở thành công cụ của họ. Tựu chung,
họ trở thành viên gạch lót dường cho CS, gián tiếp phục vụ cho quyền lợi Quốc
tế CS.
+ “Lâm Ủy Hành Chánh” đại diện cho ai ?
Ở miền Bắc, từ rừng núi Thái Nguyên, ông Hồ Chí Minh tự phong cho phe nhóm của mình trở thành chính phủ, nắm quyền điều khiển việc nước. Ai trái với họ, bị coi là “Việt gian”, là “bán nước”.
+ “Lâm Ủy Hành Chánh” đại diện cho ai ?
Ở miền Bắc, từ rừng núi Thái Nguyên, ông Hồ Chí Minh tự phong cho phe nhóm của mình trở thành chính phủ, nắm quyền điều khiển việc nước. Ai trái với họ, bị coi là “Việt gian”, là “bán nước”.
Ngày 2/9/45, cái chính
phủ tự phong ấy trình diện tại vườn hoa Cột Cờ (sau gọi là Ba Đình). Ở Saigon,
1 nhóm cán bộ CS chưa quá vài chục ngươi, lén lút lập ra “Lâm Ủy Hành Chánh”,
phân chia các chức vụ với nhau, gạt bỏ tất cả mọi người yêu nước khác chính
kiến, đảng phái, tôn giáọ Cũng nên nhắc lại, tại Saigon, trong 2 tuần lễ cuối
tháng 8 và đầu tháng 9/45, đã có 3 cuộc biểu tình lớn nhứt trong lịch sử :
Ngày 21/8/45, Mặt Trận
Quốc Gia Thống Nhất gồm các thành phần chính trị, như Việt Nam Độc Lập của Hồ
Văn Ngà, Thanh Niên Tiền Phong của bác sĩ Phạm Ngọc Thạch – kỹ sư Kha Vạn Cân –
nha sĩ Nguyễn Văn Thủ, Liên Đoàn Công Chức, Phật Giáo Tịnh Độ Cư Sĩ, Hòa Hảo,
Cao Đài, Đảng Lập Hiến, Việt Nam Nhân Dân Thống Nhất Cách Mạng Đảng, lãnh tụ
nhóm Trốt-kít như Trần Văn Thạch, Phan Văn Hùm, Dương Văn Giáo (Đảng Lập Hiến),
Tạ Thu Thâu, luật sư Huỳnh Văn Phương, bác sĩ Hồ Vĩnh Ký và vợ là bác sĩ Nguyễn
Thị Sương…
Cuộc biểu tình này tụ họp trước khán đài trên đại lộ Norodom (đường
Thống Nhứt sau này), rồi sau đó tuần hành khắp thành phố Saigon – Chợ Lớn. Lần
đầu tiên tại Saigon có cuộc biểu tình với 400,000 người tham dự đông đủ, khí
thế sôi sục như vậỵ Trước khán đài và trên đường phố chính, người ta đọc được
các biểu ngữ phản ảnh chủ trương của Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất như sau :
Chống đế quốc Pháp, Chống ngoại xâm, Bảo vệ trị an, Bài trừ phản động.
Trước đó mấy ngày, 17/8/45, ông Trần Văn Ân, Chủ tịch Hội đồng Nam Kỳ, đã tiếp thu chính quyền từ trong tay quân Nhật. Với tư cách Chủ tịch Hội đồng Nam Kỳ, ông Trần Văn Ân bổ nhiệm các ông :
- Hồ Văn Ngà, quyền Khâm sai Nam Bộ trong khi Khâm sai Nguyễn Văn Sâm từ Huế chưa về.
- Kha Vạn Cân làm Tư lịnh Saigon – Chợ Lớn.
Chứng kiến cuộc biểu tình đầy khí thế đấu tranh và kết hợp mọi khuynh hướng, đoàn thể, cán bộ CS tức lồng lộng. Vẫn thủ đoạn nham hiểm, xâm nhập, lủng đoạn rồi cướp chính quyền từ trong tay Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất, nên tối 24/8/45, Việt Minh lặng lẽ niêm yết danh sách “Lâm Ủy Hành Chánh” trước Bồn Kèn (ngã tư Lê Lợi – Nguyễn Huệ). Sáng hôm sau, họ kêu gọi 1 cuộc biểu tình khác. Dân chúng ngỡ ngàng đọc danh sách “Lâm Ủy Hành Chánh” tự phong. Đại diện mọi khuynh hướng chính trị, đảng phái trong Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất đều không được tham khảo ý kiến.
Trước đó mấy ngày, 17/8/45, ông Trần Văn Ân, Chủ tịch Hội đồng Nam Kỳ, đã tiếp thu chính quyền từ trong tay quân Nhật. Với tư cách Chủ tịch Hội đồng Nam Kỳ, ông Trần Văn Ân bổ nhiệm các ông :
- Hồ Văn Ngà, quyền Khâm sai Nam Bộ trong khi Khâm sai Nguyễn Văn Sâm từ Huế chưa về.
- Kha Vạn Cân làm Tư lịnh Saigon – Chợ Lớn.
Chứng kiến cuộc biểu tình đầy khí thế đấu tranh và kết hợp mọi khuynh hướng, đoàn thể, cán bộ CS tức lồng lộng. Vẫn thủ đoạn nham hiểm, xâm nhập, lủng đoạn rồi cướp chính quyền từ trong tay Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất, nên tối 24/8/45, Việt Minh lặng lẽ niêm yết danh sách “Lâm Ủy Hành Chánh” trước Bồn Kèn (ngã tư Lê Lợi – Nguyễn Huệ). Sáng hôm sau, họ kêu gọi 1 cuộc biểu tình khác. Dân chúng ngỡ ngàng đọc danh sách “Lâm Ủy Hành Chánh” tự phong. Đại diện mọi khuynh hướng chính trị, đảng phái trong Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất đều không được tham khảo ý kiến.
Cuộc biểu tình lần thứ
hai, cũng với thành phần dân chúng đã tham dự khi trước, chỉ khác là có 1 số
cán bộ CS giương cờ đỏ sao vàng đi trước, và “Lâm Ủy Hành Chánh” đi kế bên. Đây
không phải là 1 cuộc phản biểu tình, mà chỉ là 1 sự thay đổi kẻ lãnh đạo, có
mục đích phô trương để giành chính quyền.
Chủ trương củng cố tình đoàn kết, không tham quyền cố vị, các vị lãnh đạo trong Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất bày tỏ thiện chí bằng cách để “Lâm Ủy Hành Chánh” thay mặt điều khiển việc nước… Tối đêm đó, trong 1 phiên họp chung, ông Nguyễn Văn Sâm đồng ý trao quyền cho “Lâm Ủy Hành Chánh” kể từ đêm 25/8/45. CS đã khéo léo, tấn công “mặc cả hợp tác vói Nhật của người quốc gia”, nên đã thương lượng để Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất nhường quyền lãnh đạo cho họ.
Theo “Phật Giáo Hòa Hảo Trong Dòng Lịch Sử Dân Tộc” của Nguyễn Long Thành Nam, trang 34, danh sách “Lâm Ủy Hành Chánh” cho chúng ta thấy hầu hết là những người CS như :
Chủ trương củng cố tình đoàn kết, không tham quyền cố vị, các vị lãnh đạo trong Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất bày tỏ thiện chí bằng cách để “Lâm Ủy Hành Chánh” thay mặt điều khiển việc nước… Tối đêm đó, trong 1 phiên họp chung, ông Nguyễn Văn Sâm đồng ý trao quyền cho “Lâm Ủy Hành Chánh” kể từ đêm 25/8/45. CS đã khéo léo, tấn công “mặc cả hợp tác vói Nhật của người quốc gia”, nên đã thương lượng để Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất nhường quyền lãnh đạo cho họ.
Theo “Phật Giáo Hòa Hảo Trong Dòng Lịch Sử Dân Tộc” của Nguyễn Long Thành Nam, trang 34, danh sách “Lâm Ủy Hành Chánh” cho chúng ta thấy hầu hết là những người CS như :
- Trần Văn Giàu, Chủ
tịch (CS).
- Dương Bạch Mai, Thanh tra chính trị miền Đông (Công an CS).
- Nguyễn Văn Tạo, Nội vụ (CS).
- Nguyễn Văn Tây, Thanh tra chính trị miền Tâỵ
- Các ủy viên : bác sĩ Phạm Ngọc Thạch (mới ly khai với Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất ngày 22/8/45 để gia nhập Việt Minh).
- Từ Bá Đước, Đảng Dân Chủ, lãnh tụ Thanh Niên Tiền Phong ở Trà Vinh.
- Kỹ sư Ngô Tấn Nhơn, Dảng Việt Nam Độc Lập của Hồ Văn Ngà, ly khaị
- Kỹ sư Hoàng Đôn Văn thuộc Tổng Công Đoàn, thiên tả.
- Sinh viên Huỳnh Văn Tiễng (CS)
“Lâm Ủy Hành Chánh” lập Sở Công an, giao cho Nguyễn Văn Trấn (tác giả “Viết cho mẹ và quốc hội”) làm giám đốc, gọi là “Quốc Gia Tự Vệ Cuộc”. Lực lượng này không lo đánh Pháp, mà nhận chỉ thị của Trần Văn Giàụ Nguyễn Văn Trấn theo đó di khủng bố, bắt cóc, ám sát, thủ tiêu các thành phần lãnh đạo, các thân hào nhân sĩ có uy tín, thâm chí cả những người làm việc cho Pháp trước kiạ Những tên dao búa chyên đâm thuê chém mướn như Tô Kỳ, Ba Nhỏ, Kiều Đắc Thắng, Kiều Tấn lập…là tay sai trực tiếp của “Lâm Ủy Hành Chánh”, để thi hành các mật lịnh. Dân chúng đang say sưa trước cao trào độc lập tự do, khi thấy cờ đỏ sao vàng xuất hiện, họ bàng hoàng, nhưng rồi cũng tự an ủi :
- Ai lãnh đạo cũng được, miễn họ chống Pháp để giải phóng quê hương.
Còn lãnh tụ Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất thì sẵn sàng giao quyền hành cho bất cứ ai có hy vọng thành công, giải phóng đất nước. Ông Hồ Văn Ngà, trong 1 cuộc mít tinh trước vườn Ông Thượng (sau này là sân Tao Đàn) cũng tuyên bố :
“…Thế nên, người VN nào đảm đương được và có hy vọng thành công, chúng tôi sẵn sàng tán trợ. Nghĩa là lúc nào chúng tôi cũng đặt nền độc lập của tổ quốc trên địa vị. Ai bảo khôn, ai bảo dại, ai chê hèn yếu, chúng tôi nhận lãnh cả. Miễn tránh được sự đổ máu của đồng bào, để dành bầu máu nóng ấy, mai sau hy sinh cho đúng chỗ hy sinh”. (“Phật giáo Hoà Hảo trong dòng lịch sử dân tộc”, trang 344).
Người quốc gia vừa thành thật, vừa tỏ thiện chí như thế, dọn đường tạo cơ hội cho CS cướp chính quyền mau chóng ! Với vài mươi cán bộ, CS đã biến cuộc biểu tình tuần hành ngày 25/8/45 thành 1 cuộc mít tinh biểu dương lực lượng của họ. Cũng cần nhớ lại hoàn cảnh năm 1945 rằng hầu hết giới thanh niên không phải thân Nhật hay có cảm tình với CS, mà vấn đề chính là họ chưa biết CS là gì. Núp dưới chiêu bài Việt Nam Độc Lập Đồng Minh, gọi tắt là Việt Minh, CS lừa bịp dư luận, khiến cho mọi người hiểu lầm rằng tổ chức đó là 1 mặt trận liên minh tất cả các đảng phái của người quốc gia ! 1 vị cao niên kể lại rằng tối đêm 28/5/45, có dự phiên họp giữa Lâm Ủy Hành Chánh và đại diện Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất, đại diện Lâm Ủy Hành Chánh là Trần Văn Giàu nói:
- Các lãnh tụ Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất bị mang tiếng cộng tác với Nhật, do đó sẽ bị (quân đội) Đồng Minh coi là kẻ chiến bại, có thể bị kết án tội phạm chiến tranh vì đã làm “tay sai cho Nhật”.
- Dương Bạch Mai, Thanh tra chính trị miền Đông (Công an CS).
- Nguyễn Văn Tạo, Nội vụ (CS).
- Nguyễn Văn Tây, Thanh tra chính trị miền Tâỵ
- Các ủy viên : bác sĩ Phạm Ngọc Thạch (mới ly khai với Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất ngày 22/8/45 để gia nhập Việt Minh).
- Từ Bá Đước, Đảng Dân Chủ, lãnh tụ Thanh Niên Tiền Phong ở Trà Vinh.
- Kỹ sư Ngô Tấn Nhơn, Dảng Việt Nam Độc Lập của Hồ Văn Ngà, ly khaị
- Kỹ sư Hoàng Đôn Văn thuộc Tổng Công Đoàn, thiên tả.
- Sinh viên Huỳnh Văn Tiễng (CS)
“Lâm Ủy Hành Chánh” lập Sở Công an, giao cho Nguyễn Văn Trấn (tác giả “Viết cho mẹ và quốc hội”) làm giám đốc, gọi là “Quốc Gia Tự Vệ Cuộc”. Lực lượng này không lo đánh Pháp, mà nhận chỉ thị của Trần Văn Giàụ Nguyễn Văn Trấn theo đó di khủng bố, bắt cóc, ám sát, thủ tiêu các thành phần lãnh đạo, các thân hào nhân sĩ có uy tín, thâm chí cả những người làm việc cho Pháp trước kiạ Những tên dao búa chyên đâm thuê chém mướn như Tô Kỳ, Ba Nhỏ, Kiều Đắc Thắng, Kiều Tấn lập…là tay sai trực tiếp của “Lâm Ủy Hành Chánh”, để thi hành các mật lịnh. Dân chúng đang say sưa trước cao trào độc lập tự do, khi thấy cờ đỏ sao vàng xuất hiện, họ bàng hoàng, nhưng rồi cũng tự an ủi :
- Ai lãnh đạo cũng được, miễn họ chống Pháp để giải phóng quê hương.
Còn lãnh tụ Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất thì sẵn sàng giao quyền hành cho bất cứ ai có hy vọng thành công, giải phóng đất nước. Ông Hồ Văn Ngà, trong 1 cuộc mít tinh trước vườn Ông Thượng (sau này là sân Tao Đàn) cũng tuyên bố :
“…Thế nên, người VN nào đảm đương được và có hy vọng thành công, chúng tôi sẵn sàng tán trợ. Nghĩa là lúc nào chúng tôi cũng đặt nền độc lập của tổ quốc trên địa vị. Ai bảo khôn, ai bảo dại, ai chê hèn yếu, chúng tôi nhận lãnh cả. Miễn tránh được sự đổ máu của đồng bào, để dành bầu máu nóng ấy, mai sau hy sinh cho đúng chỗ hy sinh”. (“Phật giáo Hoà Hảo trong dòng lịch sử dân tộc”, trang 344).
Người quốc gia vừa thành thật, vừa tỏ thiện chí như thế, dọn đường tạo cơ hội cho CS cướp chính quyền mau chóng ! Với vài mươi cán bộ, CS đã biến cuộc biểu tình tuần hành ngày 25/8/45 thành 1 cuộc mít tinh biểu dương lực lượng của họ. Cũng cần nhớ lại hoàn cảnh năm 1945 rằng hầu hết giới thanh niên không phải thân Nhật hay có cảm tình với CS, mà vấn đề chính là họ chưa biết CS là gì. Núp dưới chiêu bài Việt Nam Độc Lập Đồng Minh, gọi tắt là Việt Minh, CS lừa bịp dư luận, khiến cho mọi người hiểu lầm rằng tổ chức đó là 1 mặt trận liên minh tất cả các đảng phái của người quốc gia ! 1 vị cao niên kể lại rằng tối đêm 28/5/45, có dự phiên họp giữa Lâm Ủy Hành Chánh và đại diện Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất, đại diện Lâm Ủy Hành Chánh là Trần Văn Giàu nói:
- Các lãnh tụ Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất bị mang tiếng cộng tác với Nhật, do đó sẽ bị (quân đội) Đồng Minh coi là kẻ chiến bại, có thể bị kết án tội phạm chiến tranh vì đã làm “tay sai cho Nhật”.
Chi bằng bây giờ quí vị tạm rút lui trong
bóng tối, nhường quyền đại diện dân chúng Nam Bộ cho Việt Minh để tránh bị Đồng
Minh coi là kẻ thù khi đến tiếp thu và giải giới quân Nhật. Hơn nữa, Việt Minh
từng chiến đấu chống phát xít Nhật và đế quốc Pháp, sẽ được Đồng Minh dành cho
nhiều cảm tình. Điều đó có lợi cho đất nước.
Lời nói điêu ngoa nhưng lại dịu dàng nghe bùi taị Hơn nữa, các lãnh tụ trong Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất là những người yêu nước, đặt quyền lợi tối thượng của tổ quốc trên hết, nên tạm thời rút luị Trong bài phỏng vấn ông Nguyễn Hữu Đang đăng trên báo Nhân Dân, trang 2, đã viết :”…người ta biết các anh (CS) nhứt định sẽ gây nội chiến, nên đành phải nhường. Ngoài Bắc, trong Nam cũng vậy cả thôi”.
Vì thế, ông Nguyễn Văn Sâm, khâm sai Nam Bộ, đại diện cho Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất trao quyền cho Lâm Ủy Hành Chánh điều khiển việc nước. Như vậy, rõ ràng trước sức mạnh của đại diện các đảng phái, tôn giáo, CS yếu thế, nên đã dùng thủ đoạn để dành nắm quyền. Cuộc mít tinh lớn nhất tổ chức ngày 2/9/45 tại Saigon do Việt Minh nắm quyền lèo lái, mặc dầu thành phần tham dự vẫn là những người của mấy cuộc biểu tình trước.
Cũng buổi sáng hôm ấy, khắp các đô thị lớn trong nước như Hà Nội, Huế, Hải Phòng, các tỉnh lỵ như Cần Thơ, Sóc Trăng…đều có tổ chức biểu tình “mừng độc lập”. Đó là 1 thứ độc lập không do tranh đấu mà có. Có người cho rằng “độc lập giả hiệu”, bởi vì chính quyền Nhật đã đầu hàng, quân Pháp thì chưa tới, nên chính quyền ở VN bỏ trống. Ông Phan Khôi đã nhận xét:
“Ta lượm được chính quyền, chứ cướp cái nỗi gì ? Tại Huế, nhiều huyện, xã, ủy ban khởi nghĩa không có, như Thọ Lộc, khu phố 5…, các Lý Hương phải khăn đen áo dài, để sổ đinh, sổ điền trong mâm thao, trên phủ khăn điều đến trụ sở Việt Minh “xin tổ chức này cướp chính quyền cho”. Thậm chí 1 xã gần thành phố Huế như Hồ Lâu, Dương Xuân Hạ mới thành lập gần Đập Đá, nằm về phía Tây Vỹ Dạ…cũng đề nghị Việt Minh đến “cướp chính quyền dùm họ”.
Trong cuộc biểu tình ở Saigon vừa đề cập trên, Lâm Ủy Hành Chánh lại dẫn đầu tuần hành. Khí thế cuộc biểu tình vô cùng khích động, sẵn sàng gây chiến. Khi cuộc biểu tình diễn hành qua trước Nhà Thờ Đức Bà, để quẹo sang đường Catinat (Tự Do), từ trên lầu cao có tiếng súng lẻ tẻ bắn xuống. Đó là mấy người Pháp muốn khuấy rốị Đám đông cuồng nộ, công an, Thanh Niên Tiền Phong liền túa ra lục soát khắp các dãy phố 2 bên dường 2 bên dường. Họ bắt được 2 người Pháp và xử tự tại chỗ (trong đó có linh mục Tricoire) không cần cứu xé và làm nhiều người bị thương. Báo Cứu Quốc của Hà Nội đăng tin :”Đội xung phong của chính phủ bắt giữ 30 người Pháp và 1 số Việt gian”.
Danh từ “Việt gian” xuất hiện từ đó. Ai bị gán cho tiếng “Việt gian” có nghĩa là chết hoặc bị thủ tiêụ Mọi người mới bắt đầu lo sợ Lâm Ủy Hành Chánh vì những hành động giết ngươi mờ ám của họ.
Thấy CS chuyên quyền làm nhiều việc mất đoàn kết, không lo tổ chức việc phòng thủ chống lại Pháp đang lăm le đưa quân vào tái chiếm miền Nam, họ lại lo giết những người đối lập, những kẻ tình nghi, những người trước đây có làm việc cho Pháp, nên trong phiên họp ngày 7/9/45, đại diện Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất yêu cầu Lâm Ủy Hành Chánh cải tổ. Trước tình thế ấy, buộc lòng CS phải cải tổ, đưa Phạm Văn Bạch, 1 luật sư, con 1 đại điền chủ ở Trà Vinh, lên làm chủ tịch, Trần Văn Giàu vẫn là phó chủ tịch, nắm quân sự. Lần này trong số ủy viên dự khuyết có các ông :
- Phan Văn Hùm.
- Trần Văn Nhọ
- Nguyễn Văn Thủ.
- Giáo chủ Huỳnh Phú Sổ, cố vấn đặc biệt.
Thật ra Phạm Văn Bạch chỉ giữ hư vị, mọi quyền hành vẫn nằm trong tay cán bộ CS. Trần Văn Giàu, Nguyễn Văn Trấn sai mật vụ núp dưới danh nghĩa Thanh Niên Tiền Phong, Tự Vệ Cuộc đi lùng bắt, ám sát, khủng bố các lãnh tụ quốc gia, tôn giáo là những người vừa mới hợp tác với họ, được họ mời giữ chức vụ này, chức vụ nọ trong Ủy ban Hành chánh. Chỉ nội trong 2 tuần lễ, từ 25/8/45 tới 7/9/45, mà Lâm Ủy Hành Chánh khủng bố, ám sát, tiêu diệt các nhân vật trong Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất mà cách đó không lâu CS năn nỉ xin nhường quyền lãnh đạọ Tình trạng trở nên ngột ngạt. Không khí hoang mang, nghi kỵ bao trùm. Khối đoàn kết quốc dân bị rạn nứt.
Lời nói điêu ngoa nhưng lại dịu dàng nghe bùi taị Hơn nữa, các lãnh tụ trong Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất là những người yêu nước, đặt quyền lợi tối thượng của tổ quốc trên hết, nên tạm thời rút luị Trong bài phỏng vấn ông Nguyễn Hữu Đang đăng trên báo Nhân Dân, trang 2, đã viết :”…người ta biết các anh (CS) nhứt định sẽ gây nội chiến, nên đành phải nhường. Ngoài Bắc, trong Nam cũng vậy cả thôi”.
Vì thế, ông Nguyễn Văn Sâm, khâm sai Nam Bộ, đại diện cho Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất trao quyền cho Lâm Ủy Hành Chánh điều khiển việc nước. Như vậy, rõ ràng trước sức mạnh của đại diện các đảng phái, tôn giáo, CS yếu thế, nên đã dùng thủ đoạn để dành nắm quyền. Cuộc mít tinh lớn nhất tổ chức ngày 2/9/45 tại Saigon do Việt Minh nắm quyền lèo lái, mặc dầu thành phần tham dự vẫn là những người của mấy cuộc biểu tình trước.
Cũng buổi sáng hôm ấy, khắp các đô thị lớn trong nước như Hà Nội, Huế, Hải Phòng, các tỉnh lỵ như Cần Thơ, Sóc Trăng…đều có tổ chức biểu tình “mừng độc lập”. Đó là 1 thứ độc lập không do tranh đấu mà có. Có người cho rằng “độc lập giả hiệu”, bởi vì chính quyền Nhật đã đầu hàng, quân Pháp thì chưa tới, nên chính quyền ở VN bỏ trống. Ông Phan Khôi đã nhận xét:
“Ta lượm được chính quyền, chứ cướp cái nỗi gì ? Tại Huế, nhiều huyện, xã, ủy ban khởi nghĩa không có, như Thọ Lộc, khu phố 5…, các Lý Hương phải khăn đen áo dài, để sổ đinh, sổ điền trong mâm thao, trên phủ khăn điều đến trụ sở Việt Minh “xin tổ chức này cướp chính quyền cho”. Thậm chí 1 xã gần thành phố Huế như Hồ Lâu, Dương Xuân Hạ mới thành lập gần Đập Đá, nằm về phía Tây Vỹ Dạ…cũng đề nghị Việt Minh đến “cướp chính quyền dùm họ”.
Trong cuộc biểu tình ở Saigon vừa đề cập trên, Lâm Ủy Hành Chánh lại dẫn đầu tuần hành. Khí thế cuộc biểu tình vô cùng khích động, sẵn sàng gây chiến. Khi cuộc biểu tình diễn hành qua trước Nhà Thờ Đức Bà, để quẹo sang đường Catinat (Tự Do), từ trên lầu cao có tiếng súng lẻ tẻ bắn xuống. Đó là mấy người Pháp muốn khuấy rốị Đám đông cuồng nộ, công an, Thanh Niên Tiền Phong liền túa ra lục soát khắp các dãy phố 2 bên dường 2 bên dường. Họ bắt được 2 người Pháp và xử tự tại chỗ (trong đó có linh mục Tricoire) không cần cứu xé và làm nhiều người bị thương. Báo Cứu Quốc của Hà Nội đăng tin :”Đội xung phong của chính phủ bắt giữ 30 người Pháp và 1 số Việt gian”.
Danh từ “Việt gian” xuất hiện từ đó. Ai bị gán cho tiếng “Việt gian” có nghĩa là chết hoặc bị thủ tiêụ Mọi người mới bắt đầu lo sợ Lâm Ủy Hành Chánh vì những hành động giết ngươi mờ ám của họ.
Thấy CS chuyên quyền làm nhiều việc mất đoàn kết, không lo tổ chức việc phòng thủ chống lại Pháp đang lăm le đưa quân vào tái chiếm miền Nam, họ lại lo giết những người đối lập, những kẻ tình nghi, những người trước đây có làm việc cho Pháp, nên trong phiên họp ngày 7/9/45, đại diện Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất yêu cầu Lâm Ủy Hành Chánh cải tổ. Trước tình thế ấy, buộc lòng CS phải cải tổ, đưa Phạm Văn Bạch, 1 luật sư, con 1 đại điền chủ ở Trà Vinh, lên làm chủ tịch, Trần Văn Giàu vẫn là phó chủ tịch, nắm quân sự. Lần này trong số ủy viên dự khuyết có các ông :
- Phan Văn Hùm.
- Trần Văn Nhọ
- Nguyễn Văn Thủ.
- Giáo chủ Huỳnh Phú Sổ, cố vấn đặc biệt.
Thật ra Phạm Văn Bạch chỉ giữ hư vị, mọi quyền hành vẫn nằm trong tay cán bộ CS. Trần Văn Giàu, Nguyễn Văn Trấn sai mật vụ núp dưới danh nghĩa Thanh Niên Tiền Phong, Tự Vệ Cuộc đi lùng bắt, ám sát, khủng bố các lãnh tụ quốc gia, tôn giáo là những người vừa mới hợp tác với họ, được họ mời giữ chức vụ này, chức vụ nọ trong Ủy ban Hành chánh. Chỉ nội trong 2 tuần lễ, từ 25/8/45 tới 7/9/45, mà Lâm Ủy Hành Chánh khủng bố, ám sát, tiêu diệt các nhân vật trong Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất mà cách đó không lâu CS năn nỉ xin nhường quyền lãnh đạọ Tình trạng trở nên ngột ngạt. Không khí hoang mang, nghi kỵ bao trùm. Khối đoàn kết quốc dân bị rạn nứt.
Tiềm lực chiến đấu bắt đầu suy yếụ CS tiếp tục ra lịnh ám sát,
bắt cóc, thủ tiêu các nhân vật sau đây : Giáo chủ Huỳnh Phú Sổ (nhưng thất
bại), Vũ Tam Anh (tức Nguyễn Ngọc Nhan) bị công an của Trần Văn Giàu là Lý Huê
Vinh bao vây bắt tại Xóm Thơm (không thành công), nhưng CS đã thành công trong
việc tới nhà ông Bùi Quang Chiêu để hạ sát toàn thể gia quyến 1 cách dã man. CS
bắt các ông Hồ Văn Ngà, Trần Quang Vinh, Lương Trọng Tường…chờ ngày thủ tiêụ
Được biết, từ đầu tháng 9/45, CS được bổ sung cán bộ từ Côn Đảo trở về. Cũng
cùng lúc đó, ngoài Bắc, Hồ Chí Minh sợ CS ở Nam Bộ ly khai nên phái Hoàng Quốc
Việt, Cao Hồng Lĩnh, Nguyễn Thị Thập…vào Nam để kiềm chế và tăng cường. Vì đã
có thêm sức mạnh trong tay, nên Việt Minh mới trở mặt. Thay vì tổ chức kháng chiến
chống Pháp thì Việt Minh đã tập trung sức mạnh để tiêu diệt những người quốc
gia cùng chiến tuyến chống Pháp với họ.
Hành động lộ liễu nhứt là bao vây triệt hạ vị lãnh tụ Phật Giáo Hòa Hảọ
Đêm 9/9/45, Trần Văn Giàu ra lịnh cho Quốc Gia Tự Vệ Cuộc, tức Công an võ trang, đến bao vây trụ sở Phật Giáo Hoà Hảo ở số 8 đường Sohier, góc đường Miche, để lùng bắt Đức Huỳnh Phú Sổ. Nhưng họ chỉ bắt được các tín đồ và chức sắc, còn giáo chủ thì không tìm thấy (“Phật Giáo Hoà Hảo trong dòng lịch sử dân tộc”, trang 373).
Ông An Khê Nguyễn Bính Thinh kể lại vụ này như sau :
“Nguyễn Văn Mười, tự Mười Bạch, làm trưởng bót cảnh sát Quận 1 thời Nhật, đã ngả theo Việt Minh. 1 hôm Mười Bạch nhận được lịnh quái gở “đánh vào trụ sở Phật Giáo Hoà Hảo để bắt Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ”. Mười Bạch đã từng chịu ơn Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ khi ra khỏi Khám Lớn Saigon. Anh đến tá túc tại trụ sở của vị Giáo chủ Hòa Hảo và Đức Thầy có biệt nhãn với anh. Đêm hôm ấy, Mười Bạch cố tình đến họp quân trễ hơn nửa giờ và mật báo cho Đức Thầy biết… Vì thế, sau khi bao vây và tấn công vào 2 tòa nhà của tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo, Việt Minh không tìm ra vị Giáo Chủ Hòa Hảo, mà chỉ bắt hơn 300 tín đồ, với cấp chỉ huy Đệ Ngũ sư đoàn của Nguyễn Hòa Hiệp lập ra để chống xâm lăng”.
Cũng nên nhắc thêm, trước đó thời Nhật thuộc, Nguyễn Thành Long làm cảnh sát trưởng Quận 3, và Mười Bạch coi Quận 1. Khi Việt Minh cướp chính quyền, họ ngả theo Việt Minh để đánh Pháp. Đột ngột Bạch và Long nhận được lịnh của Lâm Ủy Hành Chánh “giải tán các quận cảnh sát”. Các bót bỏ trống và võ kí phải trả lại cho Pháp (?). Theo lời nhà văn An Khê, trong bót Quận 1 có 25 súng trường, 25 súng trái khế, và Quận 3 có 15 súng trường…tất cả đều giao trả cho Pháp.
Hành động lộ liễu nhứt là bao vây triệt hạ vị lãnh tụ Phật Giáo Hòa Hảọ
Đêm 9/9/45, Trần Văn Giàu ra lịnh cho Quốc Gia Tự Vệ Cuộc, tức Công an võ trang, đến bao vây trụ sở Phật Giáo Hoà Hảo ở số 8 đường Sohier, góc đường Miche, để lùng bắt Đức Huỳnh Phú Sổ. Nhưng họ chỉ bắt được các tín đồ và chức sắc, còn giáo chủ thì không tìm thấy (“Phật Giáo Hoà Hảo trong dòng lịch sử dân tộc”, trang 373).
Ông An Khê Nguyễn Bính Thinh kể lại vụ này như sau :
“Nguyễn Văn Mười, tự Mười Bạch, làm trưởng bót cảnh sát Quận 1 thời Nhật, đã ngả theo Việt Minh. 1 hôm Mười Bạch nhận được lịnh quái gở “đánh vào trụ sở Phật Giáo Hoà Hảo để bắt Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ”. Mười Bạch đã từng chịu ơn Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ khi ra khỏi Khám Lớn Saigon. Anh đến tá túc tại trụ sở của vị Giáo chủ Hòa Hảo và Đức Thầy có biệt nhãn với anh. Đêm hôm ấy, Mười Bạch cố tình đến họp quân trễ hơn nửa giờ và mật báo cho Đức Thầy biết… Vì thế, sau khi bao vây và tấn công vào 2 tòa nhà của tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo, Việt Minh không tìm ra vị Giáo Chủ Hòa Hảo, mà chỉ bắt hơn 300 tín đồ, với cấp chỉ huy Đệ Ngũ sư đoàn của Nguyễn Hòa Hiệp lập ra để chống xâm lăng”.
Cũng nên nhắc thêm, trước đó thời Nhật thuộc, Nguyễn Thành Long làm cảnh sát trưởng Quận 3, và Mười Bạch coi Quận 1. Khi Việt Minh cướp chính quyền, họ ngả theo Việt Minh để đánh Pháp. Đột ngột Bạch và Long nhận được lịnh của Lâm Ủy Hành Chánh “giải tán các quận cảnh sát”. Các bót bỏ trống và võ kí phải trả lại cho Pháp (?). Theo lời nhà văn An Khê, trong bót Quận 1 có 25 súng trường, 25 súng trái khế, và Quận 3 có 15 súng trường…tất cả đều giao trả cho Pháp.
Các cảnh sát trưởng kinh
ngạc đến tột độ và gặp Trần Văn Giàu chất vấn thì Giàu ngụy biện :”Chính phủ
đang thương thuyết với Pháp. Để tỏ thiện chí, ta giao súng cho họ”. Rõ ràng là
CS đã có âm mưu triệt hạ tất cả mọi nhóm có võ trang ngoài họ.
1 chuyện lạ tại Rạch Giá được nhà văn An Khê thuật lại như sau :
“Về sau, đến năm 1945, trong khi toàn quốc chuẩn bị kháng chiến chống xăm lăng, chúng tôi, 1 nhóm chính trị phạm quốc gia ở Côn Đảo về, lập ra Cảm tử quân, gồm 2 đại đội, khoảng 600 người, quyết tâm bảo vệ quê hương. Ủy Ban Kháng Chiến mới của CS muốn lôi kéo 2 đại dội Cảm tử quân về phía họ, nhưng không được, vì những người cầm đầu là những người tù chính trị ở Côn Đảo về, biết rõ bộ mặt thật của CS.
1 chuyện lạ tại Rạch Giá được nhà văn An Khê thuật lại như sau :
“Về sau, đến năm 1945, trong khi toàn quốc chuẩn bị kháng chiến chống xăm lăng, chúng tôi, 1 nhóm chính trị phạm quốc gia ở Côn Đảo về, lập ra Cảm tử quân, gồm 2 đại đội, khoảng 600 người, quyết tâm bảo vệ quê hương. Ủy Ban Kháng Chiến mới của CS muốn lôi kéo 2 đại dội Cảm tử quân về phía họ, nhưng không được, vì những người cầm đầu là những người tù chính trị ở Côn Đảo về, biết rõ bộ mặt thật của CS.
Không ăn được thì phải
phá cho nát. Chủ tịch CS tên Tiểng (không phải sinh viên Huỳnh Văn Tiểng), liền
bắt 1 số Cảm tử quân nồng cốt và “gởi đi thụ huấn”. Tách 1 đại đội qua trấn giữ
Châu thành Hà Tiên đang bị Pháp từ Miên đe dọa đánh quạ 2 em gái tôi (lời nhà
văn An Khê) trong đảng Tân Dân Chủ, không chịu ngả theo CS, đang đóng tại Hòn
Chông, Hà Tiên, bị CS ruồng bắt (gọi là tảo thanh), phải nhờ người dẫn đi trốn
qua Quận Long Mỹ do Lý Thanh Cần (tức nhà báo Nguyễn Kiên Giang sau này) làm
chủ tịch để nương đậụ Tưởng vậy đã yên, nào ngờ 2 hôm sau, Pháp vượt biên giới
Hà Tiên, thì 1 lần nữa
CS phát nát 2 đại đội Cảm
tử quân như sau :
- Chiến tuyến đầu, giữ
mặt trận Hà Tiên do quân đội của Lâm Quang Phòng (ông hiện cư ngụ tại Cali),
phải rút về Hòn Đất.
- Chiến tuyến thứ hai, do Cảm tử quân Lê Hiền và Hà Ngọc Phú chỉ huy, bị CS tước khí giới giải tán cho về Rạch Giá.
- Chiến tuyến thứ hai, do Cảm tử quân Lê Hiền và Hà Ngọc Phú chỉ huy, bị CS tước khí giới giải tán cho về Rạch Giá.
- Tại Rạch Giá, CS cho
khám xét trụ sở Cảm tử quân, tước hết súng ống của họ và giải tán tổ chức nàỵ
CS bắt theo 1 số anh em Cảm tử quân, trong đó có anh tôi, Nguyễn Bính Tiên”.
Tại Sóc Trăng, theo ông Vương Hồng Sển trong cuốn hồi ký “Hơn nửa đời hư”, trang 386, có thuật lại như sau :
“Ngày 19/8/45 có cuộc biểu tình đòi đôc lập và hoan nghênh ông Nguyễn Văn Sâm được Hoàng đế Bảo Đại phong làm Khâm sai Nam Bộ, Hồ Văn Ngà làm phó. Ông Sâm là người quê ở Bang Long (Giếng Nước), Sóc Trăng.
“Thấy thế yếu, hôm sau ngày 20/8/45, CS lại tổ chức biểu tình nữạ Lần này họ dùng lực lượng Thanh Niên Tiền Phong làm nông cốt, rồi giương cờ đỏ sao vàng đi trước. CS dành quyền chủ dộng tổ chức thêm 1 cuộc biểu tình mừng độc lập ngày 2/9/45. Lần này họ hô khẩu hiệu “Bắt cóc bọn thân thiện với Pháp”. Họ lập Ủy ban hành chánh địa phương, gồm các ông Dương Kỳ Hiệp (thân cộng), Tạ Bá Tòng (CS) với Trương Đại Lượng, Chung Bá Khánh (Cao Đài) làm cố vấn và 1 nhân sĩ Cao Đàị Rõ ràng khi còn yếu, họ liên hiệp trong 1 ủy ban. Rồi tối đến, họ mời đi họp và thủ tiêu những người mới liên hiệp với họ. Mấy ngày kế tiếp là những vụ bắt bớ, ám sát, thủ tiêu các nhân vật từng hợp tác với Pháp hay Nhật. Không khí nghi kỵ chia rẻ bao trùm.
“Chiếm được chính quyền rồi, Lâm Ủy Hành Chánh được lịnh tổ chức “Tuần lễ vàng” ngày 16/9/45 để thu góp vàng bạc trong dân chúng, nói là để mua đạn đánh Tâỵ Thực chất số vàng quyên góp được (không công bố là bao nhiêu) chỉ để củng cố đảng CS lúc này đang yếu thế. Trong bầu không khí phấn khởi mừng độc lập, chúng kêu gọi mọi người móc hầu bao, vòng vàng, bông taị..đem nạp cho ủy ban nhóm tại trụ sở mỗi làng. Vừa áp dụng tâm lý, vừa tuyên truyền “mua súng đạn đánh Tây, lập ngân quỹ cứu trợ nạn đóị..”
Ở Nam Bộ, trong “tuần lễ vàng”, CS đã thâu được 1 số kếch xù. Theo Trần Văn Đôn trong cuốn hồi ký Việt Nam Nhân Chứng cho biết chính ông Bộ trưởng Huỳnh Thiện Vang mang 12 bao bố loại bao chỉ xanh, chứa đầy vàng đem ra Bắc giao cho chính phủ Hồ Chí Minh. Số vàng quyên góp của dân chúng được xử dụng ra sao ? Nhà văn Hoàng Qyốc Kỳ, 1 cán bộ trung ương của Đảng, tiết lộ :”Ông Hồ cho cán bộ đem vàng lên Đồng Văn đổi lấy thuốc phiện của người Mèo về cung phụng cho Tiêu Văn, Lư Hán.
Tại Sóc Trăng, theo ông Vương Hồng Sển trong cuốn hồi ký “Hơn nửa đời hư”, trang 386, có thuật lại như sau :
“Ngày 19/8/45 có cuộc biểu tình đòi đôc lập và hoan nghênh ông Nguyễn Văn Sâm được Hoàng đế Bảo Đại phong làm Khâm sai Nam Bộ, Hồ Văn Ngà làm phó. Ông Sâm là người quê ở Bang Long (Giếng Nước), Sóc Trăng.
“Thấy thế yếu, hôm sau ngày 20/8/45, CS lại tổ chức biểu tình nữạ Lần này họ dùng lực lượng Thanh Niên Tiền Phong làm nông cốt, rồi giương cờ đỏ sao vàng đi trước. CS dành quyền chủ dộng tổ chức thêm 1 cuộc biểu tình mừng độc lập ngày 2/9/45. Lần này họ hô khẩu hiệu “Bắt cóc bọn thân thiện với Pháp”. Họ lập Ủy ban hành chánh địa phương, gồm các ông Dương Kỳ Hiệp (thân cộng), Tạ Bá Tòng (CS) với Trương Đại Lượng, Chung Bá Khánh (Cao Đài) làm cố vấn và 1 nhân sĩ Cao Đàị Rõ ràng khi còn yếu, họ liên hiệp trong 1 ủy ban. Rồi tối đến, họ mời đi họp và thủ tiêu những người mới liên hiệp với họ. Mấy ngày kế tiếp là những vụ bắt bớ, ám sát, thủ tiêu các nhân vật từng hợp tác với Pháp hay Nhật. Không khí nghi kỵ chia rẻ bao trùm.
“Chiếm được chính quyền rồi, Lâm Ủy Hành Chánh được lịnh tổ chức “Tuần lễ vàng” ngày 16/9/45 để thu góp vàng bạc trong dân chúng, nói là để mua đạn đánh Tâỵ Thực chất số vàng quyên góp được (không công bố là bao nhiêu) chỉ để củng cố đảng CS lúc này đang yếu thế. Trong bầu không khí phấn khởi mừng độc lập, chúng kêu gọi mọi người móc hầu bao, vòng vàng, bông taị..đem nạp cho ủy ban nhóm tại trụ sở mỗi làng. Vừa áp dụng tâm lý, vừa tuyên truyền “mua súng đạn đánh Tây, lập ngân quỹ cứu trợ nạn đóị..”
Ở Nam Bộ, trong “tuần lễ vàng”, CS đã thâu được 1 số kếch xù. Theo Trần Văn Đôn trong cuốn hồi ký Việt Nam Nhân Chứng cho biết chính ông Bộ trưởng Huỳnh Thiện Vang mang 12 bao bố loại bao chỉ xanh, chứa đầy vàng đem ra Bắc giao cho chính phủ Hồ Chí Minh. Số vàng quyên góp của dân chúng được xử dụng ra sao ? Nhà văn Hoàng Qyốc Kỳ, 1 cán bộ trung ương của Đảng, tiết lộ :”Ông Hồ cho cán bộ đem vàng lên Đồng Văn đổi lấy thuốc phiện của người Mèo về cung phụng cho Tiêu Văn, Lư Hán.
2 tướng này được Hồ
Chí Minh hối lộ hàng tấn vàng bạc với điều kiện là không được ủng hộ, cung cấp
vũ khí, che chở cho đảng phái Việt Cách và Việt Quốc. Riêng Tướng Lư Hán, Hồ
Chí Minh còn tặng 1 bộ bàn đèn để hút thuốc phiện bằng vàng ròng”.
Khi theo phái đoàn tham dự Hội nghị Fontainebleau, Hồ Chí Minh cho mang theo 20 kg vàng để tặng báo L’Humanité, tờ báo thân Cộng, để họ ủng hộ đảng CS. Sách Đường Xuyên Tây của tác giả Nguyễn Hùng, nhà xuất bản Long An năm 1990, trang 81-82 viết :
Khi theo phái đoàn tham dự Hội nghị Fontainebleau, Hồ Chí Minh cho mang theo 20 kg vàng để tặng báo L’Humanité, tờ báo thân Cộng, để họ ủng hộ đảng CS. Sách Đường Xuyên Tây của tác giả Nguyễn Hùng, nhà xuất bản Long An năm 1990, trang 81-82 viết :
“Theo chỉ thị của bác Hồ,
tất cả chi phí giúp đỡ 3 ông Hoàng Lào, rồi qua tỵ nạn tại Bangkok : ông Hoàng
Phouma, Bésarat và Souphanouvong. 2 ông trên có vợ đầm, còn ông Souphanouvong
có vợ Việt là bà Kỳ Nam, người Việt quen gọi là “Cô Tám”.
“Bằng số vàng của đồng bào Nam Bộ lạc quyên trong “tuần lễ vàng”, mà Xứ ủy Năm Đông (Dương Quang Đông) đã mang qua Thái Lan. Theo chỉ thị của trung ương, các đồng chí Trần Văn Giàu, bác sĩ Phạm Ngọc Thạch tìm cách đưa 3 ông Hoàng Lào từ Thaket qua Thái Lan. 1 phái đoàn được chỉ định lo “công tác này”, gồm các đồng chí Nai Sà Wạch Trọng, Ban và Năm Đông…đem vàng và tiền đi rước 3 ông Hoàng qua đất Thái Lan tỵ nạn. Tới Thái, cả 3 ông được ngụ trong 1 biệt thự sang trọng kà pị (?) và được cấp 1 chiếc xe Ford để 3 ông đi chơi”.
3 ông Hoàng Lào ấy không phải là tổ tiên của dân tộc VN, mà sao CS lại tự tiện mang vàng cung phụng, chu cấp, còn những người yêu nước, khác chính kiến thì CS lại thủ tiêu, giết hại dã man. Chính sách của CSVN trước sau như một.
Mới chiếm được chính quyền, Lâm Ủy Hành Chánh vội vàng lập Quốc Gia Tự Vệ Cuộc, giao cho Nguyễn Văn Trấn đi lùng bắt, ám sát, khủng bố, cho mò tôm… Đó là những người mới liên hiệp với họ vài hôm trước. Phạm Hùng (từ Côn Đảo mới về), Kiều Đắc Thắng, Kiều Tấn Lập,…được lịnh lùng sục khắp nơi, bắt các nhân sĩ, lãnh tụ các đảng phái, tôn giáo, thậm chí đến những viên chức hội tề đã về hưụ..đem thủ tiêu rồi chụp mũ họ là “Việt gian”.
Giữa lúc đất nước lâm nguy, cuộc kháng chiến chống Pháp cần sự đoàn kết toàn dân, thì CS lại chủ trương hòa hoãn với thực dân, nhượng bô họ để rảnh tay tiêu diệt những đồng bào cùng chiến tuyến. Hành động ấy làm tan rã sự đoàn kết, tiềm năng chiến đấu suy yếụ CS lèo lái cuộc kháng chiến chống Pháp đi theo 1 đường vòng vo để có đủ thời giờ nắm tất cả quyền chỉ huy và tiến hành đưa nước ta vào quỹ đạo CS Quốc Tế. Ông Dương Đình Lôi đã kể lại việc CS giết 1 ông Cả, lúc đó đã về hưu trên 70 tuổi, vì đã cộng tác với Pháp trước kia :
“Chính Bảy Trấn, tức Nguyễn Văn Trấn, vào năm 1945-1946 đã ký tên, ra lịnh bắt giết rất nhiều người có liên quan tới chính quyền thuộc địa Pháp, nhứt là Hương chức, Hội tề…vì sợ chính quyền Pháp tái lập chính quyền bằng những thành phần nàỵ
“Bằng số vàng của đồng bào Nam Bộ lạc quyên trong “tuần lễ vàng”, mà Xứ ủy Năm Đông (Dương Quang Đông) đã mang qua Thái Lan. Theo chỉ thị của trung ương, các đồng chí Trần Văn Giàu, bác sĩ Phạm Ngọc Thạch tìm cách đưa 3 ông Hoàng Lào từ Thaket qua Thái Lan. 1 phái đoàn được chỉ định lo “công tác này”, gồm các đồng chí Nai Sà Wạch Trọng, Ban và Năm Đông…đem vàng và tiền đi rước 3 ông Hoàng qua đất Thái Lan tỵ nạn. Tới Thái, cả 3 ông được ngụ trong 1 biệt thự sang trọng kà pị (?) và được cấp 1 chiếc xe Ford để 3 ông đi chơi”.
3 ông Hoàng Lào ấy không phải là tổ tiên của dân tộc VN, mà sao CS lại tự tiện mang vàng cung phụng, chu cấp, còn những người yêu nước, khác chính kiến thì CS lại thủ tiêu, giết hại dã man. Chính sách của CSVN trước sau như một.
Mới chiếm được chính quyền, Lâm Ủy Hành Chánh vội vàng lập Quốc Gia Tự Vệ Cuộc, giao cho Nguyễn Văn Trấn đi lùng bắt, ám sát, khủng bố, cho mò tôm… Đó là những người mới liên hiệp với họ vài hôm trước. Phạm Hùng (từ Côn Đảo mới về), Kiều Đắc Thắng, Kiều Tấn Lập,…được lịnh lùng sục khắp nơi, bắt các nhân sĩ, lãnh tụ các đảng phái, tôn giáo, thậm chí đến những viên chức hội tề đã về hưụ..đem thủ tiêu rồi chụp mũ họ là “Việt gian”.
Giữa lúc đất nước lâm nguy, cuộc kháng chiến chống Pháp cần sự đoàn kết toàn dân, thì CS lại chủ trương hòa hoãn với thực dân, nhượng bô họ để rảnh tay tiêu diệt những đồng bào cùng chiến tuyến. Hành động ấy làm tan rã sự đoàn kết, tiềm năng chiến đấu suy yếụ CS lèo lái cuộc kháng chiến chống Pháp đi theo 1 đường vòng vo để có đủ thời giờ nắm tất cả quyền chỉ huy và tiến hành đưa nước ta vào quỹ đạo CS Quốc Tế. Ông Dương Đình Lôi đã kể lại việc CS giết 1 ông Cả, lúc đó đã về hưu trên 70 tuổi, vì đã cộng tác với Pháp trước kia :
“Chính Bảy Trấn, tức Nguyễn Văn Trấn, vào năm 1945-1946 đã ký tên, ra lịnh bắt giết rất nhiều người có liên quan tới chính quyền thuộc địa Pháp, nhứt là Hương chức, Hội tề…vì sợ chính quyền Pháp tái lập chính quyền bằng những thành phần nàỵ
“Ông Cả Đần tại làng Tân
Bửu, bị nhân viên Quốc Gia Tự Vệ Cuộc bắn chết tại sân nhà khi ông đang cúng
Phật trước bàn thông thiên. Năm 1945, ông Cả Đần đã 72 tuổi, hưu trí từ lâụ..
Theo lời ông Trần Văn Ân trong cuốn Phật Giáo Hòa Hảo Trong Dòng Lịch Sử Dân Tộc, trang 415 :
Theo lời ông Trần Văn Ân trong cuốn Phật Giáo Hòa Hảo Trong Dòng Lịch Sử Dân Tộc, trang 415 :
“…Số là ông Hội đồng Nhiều (Hội đồng Thành phố Saigon Nguyễn Văn
Nhiều) đã chứa chấp Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ trong nhà với vài người khác, đương
đêm bị Việt Minh vào nhà bắt đi và giết chết, chặt thành nhiều khúc, xác bỏ dọc
đường mương trông rất thê thảm…”
Lúc ấy Việt Minh muốn giết ai thì họ chỉ cần phao tin những người đó là “Việt gian”. Ai bị mang tiếng Việt gian chỉ còn chờ chết mà thôị Hình thức giết người của Việt Minh rất tàn bạo : chặt đầu, mổ bụng dồn trấu, trói thúc ké thả xuống sông…mò tôm để tiết kiệm đạn.
Trần Văn Giàu còn ra lịnh, “Chính phủ Nam Bộ đang lập ủy ban điều tra mỗi tỉnh để xem xét và tố cáo bọn phản quốc. Bọn này sẽ bị ra tòa án nhân dân trừng trị, tài sản bị tịch thâu, ruộng đất của họ sẽ bị lấy chia cho dân nghèọ..” (Thông cáo ngày 8/9/45, Phật Giáo Hòa Hảo Trong Dòng Lịch Sử Dân Tộc”, trang 365).
Trong 1 đoạn khác của cuốn sách trên, ông Trần Văn Ân cho biết :”…chính Bảy Viễn, lúc mới ra hợp tác với Lâm Ủy Hành Chánh, được lịnh Trần Văn Giàu và Nguyễn Văn Trấn để hạ sát mấy trăm người trí thức ở Saigon, nhưng Bảy Viễn không giết. Thí dụ kỹ sư Lê Văn Ngọ (nhạc phục bác sĩ Trần Lữ Y) bị Thanh Niên Tiền Phong bắt trói dưới cột cờ, đợi giờ mổ bụng dồn trấụ Bảy Viễn đi qua hỏi :
- Bắt thằng này trói dưới cờ để làm gì ?
- Thưa đợi giờ mổ bụng dồn trấu !
- Tại sao ?
- Thưa, vì có vợ đầm !
Bảy Viễn ra lịnh :”Thả nó đị Có vợ đầm kệ nó. Có vợ đầm chưa phải là Việt gian. (Nên nhớ Phạm Văn Bạch, bác sĩ Phạm Ngọc Thạch đều có vợ đầm !)… Khi được Trần Văn Giàu, Nguyễn Văn Trấn trao cho danh sách mấy trăm trí thức “Việt gian phải giết”, Bảy Viễn chửi thề :
- DM. Độc lập mà giết hết trí thức thì lấy ai làm việc !
Ông Hồ Văn Ngà đang ngủ. CS đập cửa vào mời đi họp, rồi bắt đem giam ở Cà Maụ Nghe tin Pháp đánh xuống Cà Mau, Việt Minh đem ông Ngà xuống Hòn Đá Bạc trấn nước chết. Trước khi chết, ông Ngà đã nói :
- Mấy anh có giết tôi thì giết, đừng nói tôi là “Việt gian, phản quốc”.
Lợi dụng cuộc hưu chiến ngắn ngủi ngày 8/10/45, công an Việt Minh đã bủa lưới bắt trọn các lãnh tụ Đệ Tứ (Trốt-kít) như các ông Trần Văn Thạch, Phạm Văn Chánh, Nguyễn Văn Sổ, luật sư Huỳnh Văn Phương, bác sĩ Hồ Vĩnh Ký cùng vợ là bác sĩ Nguyễn Thị Sương, luật sư Dương Văn Giáọ..tất cả là 64 người, đều bị giết tại cầu Bến Phân (Hạnh Thông Tây, Gò Vấp) hay chôn sống tại sông Lòng Sông (Mường Mán, Phan Thiết)…
Trước khi chạy thụt mạng xuống Chợ Gạo, Ủy ban hành chánh của Trần Văn Giàu còn chôn sống hàng trăm người trí thức ở Quơn Long (Chợ Gạo), trong đó có luật sư Huỳnh Thái Thông; khai sanh viết là Hình Thái Thông). Có người biết chuyện kể lại rằng vì các ông Hồ Vĩnh Ký, Huỳnh Văn Phương, Dương Văn Giáọ..đã nắm được hồ sơ Trần Văn Giàu đã cộng tác với mật thám Pháp là Arnoux. Hồ sơ này bị Nhật tịch thu khi Nhật đảo chánh Pháp ngày 9/3/45, trao lại cho ông Hồ Vĩnh Ký, lúc ấy đang làm giám đốc công an Nam Bộ. Trong hồ sơ, Trần Văn Giàu đã cam kết với Pháp là chỉ điểm những phần tử quốc gia chống Pháp, hợp tác với Nhật, để đổi lại Trần Văn Giàu, Dương Bạch Mai được bố trí cho vượt ngục giả tạo.
Ngoài ra, ông Dương Đình Lôi còn cho biết Trần Văn Giàu đã được Pháp gởi 1 em đầm tới cho Giàu mua vui, và thả những người Pháp bị bắt giữ làm con tin khi Lâm Ủy Hành Chánh nắm quyền.
Cũng trong chiến dịch sát hại những người yêu nước không theo CS, Trần Văn Giàu đã ra lịnh giết Tạ Thu Thâu ở Quảng Ngãi, Diệp Văn Kỳ (con ông Diệp Văn Cương và Công chúa Thiên Niệm) ở Tha La (Trảng Bàng). Rồi sau đó, CS lại ám sát Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ tại Đốc Vàng, do tên Bửu Vinh thi hành. Tác giả Nguyễn Thị Bạch Tuyết đã viết trong 1 bài báo “Đời Mà Anh Trấn”, như sau :
“Ông Trấn chẳng còn bao lâu nữa, hãy vâng lời ông Như Phong nhắn trên đài BBC, nhớ lại càng nhiều càng tốt, những ngày giờ, nơi chốn mà ông đã chôn sống những aị..rồi thông báo cho thân nhân họ, để con cháu biết mà bốc nắm xương tàn, để biết đích xác ngày tháng mà cúng giỗ”.
Hứa Hoành
Lúc ấy Việt Minh muốn giết ai thì họ chỉ cần phao tin những người đó là “Việt gian”. Ai bị mang tiếng Việt gian chỉ còn chờ chết mà thôị Hình thức giết người của Việt Minh rất tàn bạo : chặt đầu, mổ bụng dồn trấu, trói thúc ké thả xuống sông…mò tôm để tiết kiệm đạn.
Trần Văn Giàu còn ra lịnh, “Chính phủ Nam Bộ đang lập ủy ban điều tra mỗi tỉnh để xem xét và tố cáo bọn phản quốc. Bọn này sẽ bị ra tòa án nhân dân trừng trị, tài sản bị tịch thâu, ruộng đất của họ sẽ bị lấy chia cho dân nghèọ..” (Thông cáo ngày 8/9/45, Phật Giáo Hòa Hảo Trong Dòng Lịch Sử Dân Tộc”, trang 365).
Trong 1 đoạn khác của cuốn sách trên, ông Trần Văn Ân cho biết :”…chính Bảy Viễn, lúc mới ra hợp tác với Lâm Ủy Hành Chánh, được lịnh Trần Văn Giàu và Nguyễn Văn Trấn để hạ sát mấy trăm người trí thức ở Saigon, nhưng Bảy Viễn không giết. Thí dụ kỹ sư Lê Văn Ngọ (nhạc phục bác sĩ Trần Lữ Y) bị Thanh Niên Tiền Phong bắt trói dưới cột cờ, đợi giờ mổ bụng dồn trấụ Bảy Viễn đi qua hỏi :
- Bắt thằng này trói dưới cờ để làm gì ?
- Thưa đợi giờ mổ bụng dồn trấu !
- Tại sao ?
- Thưa, vì có vợ đầm !
Bảy Viễn ra lịnh :”Thả nó đị Có vợ đầm kệ nó. Có vợ đầm chưa phải là Việt gian. (Nên nhớ Phạm Văn Bạch, bác sĩ Phạm Ngọc Thạch đều có vợ đầm !)… Khi được Trần Văn Giàu, Nguyễn Văn Trấn trao cho danh sách mấy trăm trí thức “Việt gian phải giết”, Bảy Viễn chửi thề :
- DM. Độc lập mà giết hết trí thức thì lấy ai làm việc !
Ông Hồ Văn Ngà đang ngủ. CS đập cửa vào mời đi họp, rồi bắt đem giam ở Cà Maụ Nghe tin Pháp đánh xuống Cà Mau, Việt Minh đem ông Ngà xuống Hòn Đá Bạc trấn nước chết. Trước khi chết, ông Ngà đã nói :
- Mấy anh có giết tôi thì giết, đừng nói tôi là “Việt gian, phản quốc”.
Lợi dụng cuộc hưu chiến ngắn ngủi ngày 8/10/45, công an Việt Minh đã bủa lưới bắt trọn các lãnh tụ Đệ Tứ (Trốt-kít) như các ông Trần Văn Thạch, Phạm Văn Chánh, Nguyễn Văn Sổ, luật sư Huỳnh Văn Phương, bác sĩ Hồ Vĩnh Ký cùng vợ là bác sĩ Nguyễn Thị Sương, luật sư Dương Văn Giáọ..tất cả là 64 người, đều bị giết tại cầu Bến Phân (Hạnh Thông Tây, Gò Vấp) hay chôn sống tại sông Lòng Sông (Mường Mán, Phan Thiết)…
Trước khi chạy thụt mạng xuống Chợ Gạo, Ủy ban hành chánh của Trần Văn Giàu còn chôn sống hàng trăm người trí thức ở Quơn Long (Chợ Gạo), trong đó có luật sư Huỳnh Thái Thông; khai sanh viết là Hình Thái Thông). Có người biết chuyện kể lại rằng vì các ông Hồ Vĩnh Ký, Huỳnh Văn Phương, Dương Văn Giáọ..đã nắm được hồ sơ Trần Văn Giàu đã cộng tác với mật thám Pháp là Arnoux. Hồ sơ này bị Nhật tịch thu khi Nhật đảo chánh Pháp ngày 9/3/45, trao lại cho ông Hồ Vĩnh Ký, lúc ấy đang làm giám đốc công an Nam Bộ. Trong hồ sơ, Trần Văn Giàu đã cam kết với Pháp là chỉ điểm những phần tử quốc gia chống Pháp, hợp tác với Nhật, để đổi lại Trần Văn Giàu, Dương Bạch Mai được bố trí cho vượt ngục giả tạo.
Ngoài ra, ông Dương Đình Lôi còn cho biết Trần Văn Giàu đã được Pháp gởi 1 em đầm tới cho Giàu mua vui, và thả những người Pháp bị bắt giữ làm con tin khi Lâm Ủy Hành Chánh nắm quyền.
Cũng trong chiến dịch sát hại những người yêu nước không theo CS, Trần Văn Giàu đã ra lịnh giết Tạ Thu Thâu ở Quảng Ngãi, Diệp Văn Kỳ (con ông Diệp Văn Cương và Công chúa Thiên Niệm) ở Tha La (Trảng Bàng). Rồi sau đó, CS lại ám sát Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ tại Đốc Vàng, do tên Bửu Vinh thi hành. Tác giả Nguyễn Thị Bạch Tuyết đã viết trong 1 bài báo “Đời Mà Anh Trấn”, như sau :
“Ông Trấn chẳng còn bao lâu nữa, hãy vâng lời ông Như Phong nhắn trên đài BBC, nhớ lại càng nhiều càng tốt, những ngày giờ, nơi chốn mà ông đã chôn sống những aị..rồi thông báo cho thân nhân họ, để con cháu biết mà bốc nắm xương tàn, để biết đích xác ngày tháng mà cúng giỗ”.
Hứa Hoành
On Wednesday, February 19, 2014 11:35 AM, But Xuan <ngocdtran@gmail.com> wrote:
NHẮN THẰNG ĐỒ TỂ
NGUYỄN ĐẮC XUÂN
Trời sẽ diệt mầy là điều
chắc chắn!
Bớ thằng đồ tể Đắc
Xuân kia!
Đồng bào mầy, mầy giết
lia chia
Quì liếm háng thằng giặc Hồ vô đạo!
Mầy là thằng quỉ nhập
tràng, cao ngạo
Bạn thân mầy, mầy giết
tỉnh bơ
Mầy một tên diệt chủng để
danh nhơ
Luật pháp sẽ trừng trị
mầy đích đáng!
Vài dòng Thơ này: căm
hờn, mê sảng
Tội ác mầy và đồng
bọn giấy viết cả ngàn trang!
Ông Trời có mắt, thiện ác
rành rành
Tòa án lương tâm xử
mày công thẳng!
Như Polpot, Hitler, Hồ,
Lê, Xít...
Sẽ có ngày tòa án
xử mầy đa!
Dù chết rồi, tội diệt
chủng không tha
Và cửa ngục A Tì mở rộng đón
mầy, chắc chắn!
Ngày 19-2-2014
Bút Xuân Trần Hoàng Sa
BÒ TÓT
Nghĩ cho kỹ:
Việt Nam ta có quá nhiều
bò tót!
Kể từ ngày bò tót cách mạng
mùa Thu
Tôn vinh tên bò tót Hồ
mù
Để cả nước đi theo con đường
đui không lối ra bò tót…
Lê văn Tám bò tót tẩm xăng,
bật quẹt *
chạy vào đồn
còn nhảy nhót
Ấy là cây đuốc sống bịp
nổi danh
từ tên Trần huy Liệu lưu
manh
Bộ trưởng Thông tin Tuyên
truyền hồi đó!
Phan đình Giót lấy thân
mình lấp lỗ chó
tức là lỗ châu mai
Đánh Điện biên có tướng
Tàu Chang Ghai
chứ không phải bò tót Banh
mất Giáp!
Bế văn Đàn người y
cũng hạp
Lấy thân mình làm giá súng
đại liên
Tô vĩnh Điện ở trận Điện
Biên
không hề lúng túng
Chèn thân mình để đại bác
khỏi tuột lui.
Bò tót La văn Cầu mới là
hết sức vui!
Bị thương ở tay, liền chặt
ngay tức khắc
Cho khỏi vướng víu, nghi
hoặc
Ôm bộc pha xông vào
Phá sập đồn giặc Pháp
ngon ơ!
Chuyện huyền thoại bò
tót
như những chuyện nằm mơ
Kể… kể hoài không bao giờ
hết…
Bó tót T.Lan và Trần
Dzân Tiên
Vừa đi đường vừa kể cho
đến lúc chết
Các cháu quàng khăn Đỏ hở
rốn hở mông
ngoan ngoãn nằm nghe
Bác Hồ bò tót rất ma-le
*
không lựa những đứa rỗ đứa què
Mà phải đẹp và còn “gin”
nghĩa là chưa bị… bò tót
nhảy!
Bác hát son đố mì rồi
quì lậy
Tượng Mao-Mác-Xít-Lênin
Như một học sinh vô cùng
giỏi
Cả miền Bắc Việt bò tót
hoan nghinh
vỗ tay đều chi - Như Nguyễn
đình Thi
Để kiếm thêm vài lạng thịt
lợn!
Lá sắn luộc ăn mãi cũng
nhợn
Vỗ tay kiếm chút thịt
tươi!
Xã hội ni kẻ khóc người cười
Con đấu tố giết bố mẹ
cũng lạnh lùng vô cảm!
Cái cần phục vụ là bầy hạm
Để dễ dàng tiến chức,
trèo cao
Bọn sát nhân ra Quyết nghị
làm sao
Thì răm rắp phải tuân hành
dù phản quốc!
Phó thủ tướng Tố Hữu một
tên hèn, nhơ nhuốc
Y mãi lên giọng đười
ươi:
Chúng ta phải thờ Mao, thờ
Xít, thờ Mác, thờ Người
Thương chồng, em chỉ còn
cái xác
Thương bốn ông Mao-Mác-Xít-Hồ
là có bát cơm no!
Có cả thịt bò
Một cân thua 7 cân rau muống!
Này anh Hoàng Cầm: “Bên
kia sông Đuống”
Và cả bài bò tót hạng
bét: “Lá diêu bông”
Bó tót Xuân Diệu, Huy Cận,
Chế lan… Vông…
Cứ ống đu đủ thổi mãi…
Để trăng Tàu tròn hơn trăng
Mỹ
Và đồng hồ Liên Xô tốt hơn
đồng hồ Thụy sĩ
Cả một đàn bò tót vừa mù
vừa ngốc nghếch vểnh tai nghe!
Lê Duẩn ôm vợ ba, phát ngôn
chẳng mè hè *
Tổng bí thư Lê
Duẩn không hề théc méc:
“Ta đánh đây là đánh cho
Tàu-Nga
Những ông này hơn bố đẻ
chúng ta
Phải hết sức trung thành
Và cẩn trọng!
Bởi Xã nghĩa bò tót chúng
ta to họng
Phun máu dơ vào bọn Cộng
hòa Miền Nam
Lũ gia nô Ấn Quang đã chẳng
quản giúp ta
Để nước Việt nằm trong tay
Cộng sản quốc tế!”
Chào cộng sản - Bò tót Hồ
thiết kế:
Bò tót Phạm văn Đồng không
tệ
Ký Công hàm dâng phắt đảo
Hoàng Sa!
Rồi dâng Tây nguyên, ải
Nam quan, thác Bản Giốc…
cả nước Việt Nam ta…
Cho Bắc kinh thực là đẹp
vô kể…
Hỡi Việt bò tót - Một dân
tộc dễ nể
Người ta lên Sao Hỏa đã
lâu rồi
Ta vẫn mù nằm trong hang
bò tót tối thui
Phân bò tót rặt mùi khai
thối
Đã lú lẫn bốn ngàn năm
sáng chói
Một triệu quân đội nhăn
răng
ăn lương hưu vinh hiển
Vẫn nằm hang bò tót giấc
ngủ cực hiền
Cách miệng lão “thiềng”
ôi!
Cái kiểu này thì bò tót
kinh niên
Và thành Phật
thành tiên
Ở Bình Dương Quốc tự!**
Chán thay bò tót nước
tôi!
Sinh ra chỉ để làm bồi người
ta
Khư khư ôm thuyết hoang,
tà
Ngàn năm bò tót xót xa phận
hèn!
Tại Hoa Kỳ, mồng 10 Tết
Giáp Ngọ (2014)
Bút Xuân Trần Hoàng Sa
*Bò tót: một con vật ngu
đần, kênh kiệu, vênh váo và mù. Nó nghĩ nó húc ai cũng được. Nó rượt người ta ở
Tây Ban Nha nhưng rồi té chết thảm trước tiếng cười mỉa mai và những lời riễu
cợt bông đùa của thế giới loài người.
ma-le: malin (quỉ quái);
mè hè: ngại ngùng, e ngại, miễn cưỡng.
*Lê văn Tám thiếu niên do
Trần huy Liệu tưởng tượng ra, tẩm xăng vào người, bật quẹt rồi chạy vào đồn Pháp
phá hủy nguyên cây xăng ở Thị Nghè, Sàigòn. Các trường hợp sau đây cũng là ngụy
tạo để tuyên truyền: Phan đình Giót lấy thân mình lấp lỗ châu mai của giặc Pháp
khi đánh trận Điện biên phủ. Bế văn Đàn lấy thân mình làm giá súng. Tô vĩnh
Điện lấy thân mình chèn khẩu đại bác khỏi tụt xuống. La văn Cấu tấn công đồn
Pháp bị thương ở cánh tay, Cầu lấy mã tấu chặt phăng tay mình cho khỏi vướng
víu (sic) rồi dùng tay trái ôm bộc pha lao vào phá sập đồn. **Tượng Hồ ngồi
trước tượng Phật ở VN Đại quốc tự Bình Dương.Các ông già xưa vẫn tự kiêu là lão
thành (thiềng)cách mạng đã giúp dập Hồ chí Mén bán nước buôn dân, nay Tàu vào khắp
nước vẫn nằm bất động như sỏ đá cây cỏ vô tri! Quá sai lầm và quá nhục!
VỀ HƯỞNG THỤ
Tác giả TNHH viết: có một
Khóa
Võ Bị Đà Lạt hơn 150 người,
nay về VN “hưởng thụ” hết,
chỉ còn 9 người không về.Sao
nhục
vậy? Bút Xuân
không tin!
Lời Cựu Sinh Viên Võ Bị:
Quí Vi hữu chưa thông cảm
mấy!
Tuổi nay cao, xưa chiến
trận nhiều
Vợ già, vợ chết, cô
liêu…
Thì đành trở lại - Tình
yêu tràn trề!
Mấy con nhỏ thực là quá
đã
Tuổi đôi mươi da dẻ trắng
ngần
Còn “gin” hay đã vài lần…
Tiền nào của nấy quân
phân công bình!
Vua xưa vợ cả trăm không
hết
Mình là dân chẳng chết thằng
Tây
Em Liên, em Cúc, em May…
Cứ chơi cho đã, cuộc say
không tàn!
Bọn công an liệu cho vài
bớp (1)
Rủ đi ăn, đi uống, làm
quen
Rượu vô, đồng chí, anh
em
Cái chi cũng được, lem nhem
cũng huề!
Việt cộng nay rõ là dễ chịu!
Con đường đâu khúc khuỷu
như xưa
Võ bị giãi nắng dầm mưa
Thề phải dứt điểm nếu
chưa hoàn thành!
Ngoài du hí cũng còn
buôn bán
Người mua nhà, người bán
tiệm kem
Sàigòn hợp với
người Nam
Ta về xây dựng, ăn làm
có nhau!
Nói tóm lại, Võ bị sớm nhất
Về Việt Nam buôn bán,
kinh doanh
Giữ luật, đừng để quá
năm
Sang đây khai lại được ăn
tiền già!
Hoan hô nước Mỹ rất là…
Từ bi, nhân hậu, thiệt
thà, chân phương
Coi như Mỹ giỏi nhiều đường
Nhưng mà láu cá thì dường…
như thua!
58,000 chiến binh nằm xuống
Lấy máu đào tô thắm
Tự do
Cộng Hòa cũng đấu tranh
cho
Miền Nam nước Việt là
kho nhân tài!
Võ bị nay còn chăng lí tưởng?
Hay sống là để hưởng đời
thôi
Có mươi thằng sống rất tồi
Quên lời nghĩa khí, về bồi
Cộng nô!
Bút Xuân Trần Đình Ngọc
Cựu SVSQTĐ khóa 13
(1) bớp:
trăm (tiếng lóng)
NHỤC NÀY DANH XÚ
MÃI TANH HÔI
Hèn với giặc, ác với
dân!
Thô bỉ mặt mo vẫn
nhơn nhơn
Có mỗi quê hương mà quên
cả
Thì sao xứng đại
diện nhân dân?
Giặc Hồ xưa nay giết người
tàn bạo
Cứ qui chụp phản quốc,
việt gian
Giết người Quốc gia, người
theo các đạo
Triệu người chết vì
tay đứa tham tàn
Hồ dâng giặc cả Nam quan,
Bản Giốc
Dời cột mốc biên giới về
phía Nam
Ta mất nhiều chục ngàn
cây số đất
Mà xưa nay chưa từng mất
bao giờ!
Biển đảo cũng mất, đường
Lưỡi bò liếm sạch
Tây nguyên, Hà tĩnh, khắp
nơi toàn giặc Tàu
Các tỉnh đầu nguồn
Tàu phá nát rách
Hỡi ơi nước Việt thời
Pháp nay còn đâu!
Hèn với giặc, ác với
dân, chính sách
Chỉ làm tủi nhục cho nước
mà thôi
Đã gần trăm năm dân
nghèo đói rách
Nhục này danh
xú mãi tanh hôi!
Bút Xuân Trần Hoàng
Sa
HÈN VỚI GIẶC
ÁC VỚI DÂN
Bài 2
Vẫn hèn với giặc, ác với
dân!
Trẻ con bay muốn chúng ngu
đần
Bỏ hết những gì là Quốc
ngữ
Xây đền Khổng tử vái cho
sâu!
Chúng đánh, bắt tầu nơi
Hoàng Sa!
Tàu ngầm làm kiểng, đ.
trưng ra
Cái giống ươn hèn toàn
khoác lác
Nhục này lây mãi đến
ông, cha!
Liên quốc hai trăm Khuyến
Nghị dài (1)
Thuộc lòng bài bản, trả
lời sai
Gần nghìn báo, đài MỘT BIÊN
TẬP
Học kiểu gì đâu nói dối
tài!
Xã hội nhiễu nhương đĩ,
cướp đầy
Dưới trên tham nhũng - Cái
mặt trây
“Nhất trí” cướp nhà dân,
cướp đất
Từ thuở tạo thiên: chỉ chúng
mầy! (2)
Nhớ lại Cáo Hồ hứa năm
xưa
Tự Do, Hạnh phúc, Dân chủ
thừa
Cáo chỉ hứa lèo, trê chui
ống
Thương về 10 triệu chết
đau thương! (3)
Bút Xuân Trần Hoàng Sa
(1) Cuộc kiểm điểm định
kỳ phổ quát về Nhân quyền tại nước VN ngày 5-2-2014, sau đó Liên hiệp quốc hài
ra 227 khuyến nghị đòi nhà cầm quyền XHCNVN phải sửa đổi.
(2) Từ khi có nước VN tới
nay chưa có chế độ chính trị nào hèn với giặc, ác với dân như Xã nghĩa của Việt
cộng.
(3) Theo báo chí, tổng số
nạn nhân chiến tranh tại VN là 10 triệu người. Báo chí Trung quốc nói:14. Nguyên
Cải Cách Ruộng đất và thuyền nhân chết biển đã 1.5 triệu người.
LTS: Nói về trí thức
Việt Nam theo phò tá, ủng hộ, giúp đỡ tập đoàn Vgcs, từ khi chúng còn thuở hàn
vi "ăn lông, ở lỗ", như thời kỳ tên đại việt gian Hồ chí Minh còn
chui ra chui vào nơi hang Pắc Bó cho tới nay, nhiều người cũng có thắc mắc
tương tự như tác giả:"Tại sao một bọn vô học, hiếu
sát và lưu manh, có đầy đủ tính chất của một bọn cướp,
lại đã có thể nắm đầu những kẻ được đất nước nuôi dưỡng để lãnh đạo, những
kẻ “đầu đầy chữ, bụng đầy sách” có sự hiểu biết hơn người, và là tinh hoa
thời đại?"
Câu trả lời đã được tác
giả nêu ra trong câu hỏi của mình, nhưng chúng tôi xin bổ túc một chút xíu
cho đủ nghĩa bản chất của chúng, là vì chúng là lũ việt gian, buôn dân bán
nước cầu vinh. Vì bản chất Việt gian, nên đảng CSVN có thể thực hiện những
hành vi khủng bố tàn ác, dã man với đồng loại mà ngay cả loài thú cũng không
làm.
Với ước mong qua kinh
nghiệm của những người đi trước, cùng lịch sử đau thương của dân tộc, giới
trí thức Việt Nam ở thế hệ hôm nay, sẽ không làm tay sai cho bất kể thế lực
đảng phái nào mà mang bản chất Việt gian, bán nước hại dân.
Đặc biệt tại hải ngoại,
từ nhiều năm nay vẫn có bọn Giáo điếm tự xưng trí thức, núp háng Ba đình,
chuyên phân rẽ tôn giáo, đánh phá người Quốc gia và người yêu nước một cách
mọi rợ vô liêm sỉ.
Trí
Thức Theo Cộng
BXCanh
Bút Xuân chuyển bài
Có
người đã cho
rằng điều đáng ghi nhớ nhất trong thiên niên kỷ vừa qua của nhân loại là sự hình thành và sự sụp đổ
của chủ nghĩa cộng sản. Theo thiển ý, chẳng những đó là điều đáng ghi nhớ nhất,
mà còn
là sự kiện lịch sử quan trọng nhất. Nhân loại chưa bao giờ bị thống khổ và kinh
hoàng như thế, với hàng trăm triệu người bị sát hại dã man, bị đầy đọa xuống hàng súc vật, và
thế giới nhiều phen đã bị
cộng sản đẩy đến bên bờ một cuộc chiến tranh nguyên tử. Nếu trí ngu con người
đã tạo ra cái chủ
nghĩa ác ôn này, thì cũng
chính trí khôn con người đã nhận ra con quái vật đó, và tiêu diệt được nó. Một số
người Việt Nam, thế hệ cha anh của chúng ta hôm nay, đã đi rước lấy cái chủ nghĩa giết người
này về, gây tang thương máu lửa trong gần một trăm năm qua, với những khổ đau
chất ngất cho chúng ta, và con cháu tới ngày nay. Trong khi tại cái nôi của
chủ nghĩa này, người ta đã chặt đầu con rắn độc cộng sản từ lâu, thì chúng ta vẫn còn đang bị nó xiết cổ!
Tại sao?
Chúng ta đã quằn quại,
khổ công suy nghĩ, phân tích, xem tại sao tới nay cộng sản vẫn còn ngự trị trên nước ta,
và đã có nhiều câu trả lời:
Tại thời cơ chưa tới;
tại dân trí ta còn kém, tại nền văn hóa Khổng giáo đã khiến các sĩ phu chỉ
biết cúi mặt tôn thờ chính quyền, dù là chính quyền vô đạo lý và bất nhân; tại
chúng ta thiếu đoàn kết, tại cộng sản Việt được Chệt đỏ chống lưng cho nó ngồi,
tại chính sách Hoa Kỳ muốn duy trì việt cộng để be bờ chống Tàu cộng tràn xuống Đông Nam Á v.v…
Đồng ý với
câu trả lời nào, là tùy sự suy nghĩ của mỗi người, và không phải là mục đích
của bài viết này. Điều tôi muốn trình bày là tại đất nước ta, đã có một tầng lớp trí thức đem tài
năng và uy tín của họ, để phục vụ cho một bọn cướp tàn bạo nhất trong lịch
sử, giúp cho giặc quàng cái xiềng vô cổ dân ta, và chính bản thân họ đã lãnh hậu quả của sự sai
lầm đó ra sao.
Tại sao một bọn vô học,
hiếu sát và lưu manh, có đầy đủ tính chất của một bọn cướp, lại đã có thể
nắm đầu những kẻ được đất nước nuôi dưỡng để lãnh đạo, những kẻ “đầu đầy chữ, bụng đầy sách”
có sự hiểu biết hơn người, và là tinh hoa thời đại?
Tại sao trong lúc người
dân ít học đã biết rõ sự tàn độc và nhưng mưu đồ đen tối của lũ bịp cộng sản,
thì có những nhà
trí thức lại mê muội đồng hành với bọn đạo tặc và ca ngợi cái ác? Thật là
những câu hỏi làm đau đầu và khó trả lời!
Chủ nghĩa cộng sản được
một số cán bộ ít học đưa vào Việt Nam. Có nhiều lý do để cho rằng bọn này chẳng hiểu gì nhiều về cái chủ
nghĩa mà chúng nó muốn gieo rắc. Xin đừng ai ngụy biện để chứng minh rằng những
ông Nguyễn Sinh Cung, Đặng Xuân Khu, Trần Phú, Đỗ Mười, Lê Duẩn, … và hầu hết
các cấp lãnh
đạo của Việt cộng, đã đọc và hiểu thấu đáo Tư Bản Luận! Nếu có ông trí thức
nào bỏ công đọc các kinh điển của chủ nghĩa Mac, rồi “phụ đạo” cho các lãnh tụ, thì với trình
độ văn hóa tiểu học, các lãnh tụ đó có sức để hiểu nổi không? Cụ Nguyễn Mạnh
Tường, một người nằm “trong chăn” cộng sản, viết cuốn Hồi Ký Un Excommunié,
đã mỉa mai bọn lãnh tụ cộng sản về sự mù tịt, không biết chút gì về cái chủ
nghĩa mà chúng cuồng tín. Thật ra, cho tới lúc này, bọn đầu sỏ của Việt cộng
trong cái gọi là Bộ Chính Trị, tự thâm tâm, đều biết chúng chỉ là một bọn
bịp.
Chúng như một lũ mù
đang dọ dẫm
tìm đường đi để tự cứu!
Cộng đảng đã từng sửa sai bao nhiêu lần, sửa lại theo cái đã cho là sai, và
cuối cùng đưa ra cái mô hình xã hội mà chính chúng cũng không dám nói rõ
là chúng đang rụt rè trở lại con đường tư bản: Kinh Tế Thị Trường Theo Định
Hướng Xã Hội Chủ Nghĩa! Thế nhưng trong khi đó, một số trí thức, ngay từ
những ngày đầu, khi chủ nghĩa cộng sản mới được du nhập xứ Việt, đã vội tung
hô bọn cộng, giúp chúng gieo rắc môt cái chủ nghĩa vô cùng tàn độc! Vẻ uyên
bác, cùng với xảo thuật và miệng lưỡi của đám trí thức theo cộng này, đã góp
phần quan trọng cho sự thành công của lũ chơi bạc bịp! “Xã hội không còn giai
cấp; làm theo năng
lực, hưởng theo nhu cầu; phá tan biên cương loài người sống thân yêu …”,
những món hàng không tưởng đầy sự bịp bợm ấy, đã một thời được các ông trí
thức theo cộng say sưa truyền đạt, nay trở thành chuyện khôi hài vô duyên,
chẳng còn anh Cộng lớn, Cộng bé nào dám nhai lại.
Không biết chúng ta có nên
gọi những ông có học, có bằng cấp cao, mà đầu óc đã ngừng suy luận, hoặc chỉ
suy nghĩ về danh, lợi, này là trí thức? Trí thức, như chúng ta thường nghĩ,
phải là kẻ hiểu sâu, biết rộng, phân biệt phải trái, là tinh hoa chỉ lối cho
người khác noi theo. Ngoài lãnh vực chuyên môn, người trí thức phải biết
quan tâm đến cái thể chế và tổ chức xã hội mình đang sống, góp sức làm cho
xã hội ngày một tốt đẹp hơn. Người trí thức chỉ đường cho quần chúng noi
theo, phải nhận chân được sự lương thiện và sự bịp bợm. Có người sẽ coi lại:
biển học thì mênh mông, các tổ chức xã hội, thể chế chính trị thì phức
tạp, ai mà dám cho mình là người biết hết sự đời. Trong khi đó thì bọn Cộng
sản là bậc thầy của sự bịp bơm và là bọn điếm đàng quốc tế, được huấn luyện
và dạy dỗ những phương cách vô cùng xảo quyệt để lừa bịp.
Vả lại, chúng tôi
cũng không thích nghiên cứu chính trị, nên không biết gì về chủ thuyết cộng
sản. Ấy cũng là sự thường vậy!. Thưa vâng, không ai biết hết sự đời! Ít người muốn tìm hiểu
về chính trị. Nhưng cái thể chế chính trị do một bọn cướp áp đặt lên đầu mình,
thì mình cần, và có bổn phận phải biết nó ra sao chứ! Huống chi chủ thuyết
cộng sản và những hậu quả khốc liệt của nó trong gần một thế kỷ qua, trên
khắp thế giới, thì không ai có thể chối bỏ là mình không biết tới nó. Vả
lại, nếu đã nhận mình không biết rõ về cộng sản, thì lý do gì khiến mình
đi theo nó, ca tụng nó? Một điều quan trọng thiết thân đến đến chính ta, đến
con cháu ta, đến xã hội mà ông cha đã nghàn năm vun đắp như thế, mà những kẻ được đời tôn
xưng là trí thức lại nhắm mắt tin theo. Không những chỉ hùa theo cái ác, các
ông còn dâng hiến tài năng và trí óc cho bọn dã nhân, để chúng thêm nanh thêm vuốt, trong
cái xảo thuật bịp bợm và cướp đoạt chính quyền. Nếu trí các ông ù lì, con tim hóa đá, không
còn suy nghĩ, và vô cảm trước bao tang thương dâu biển do cộng sản gây ra,
thì các ông trí thức, cũng còn có đôi mắt, đôi tai chứ? Có cần chi phải vận
dụng tới trí thức uyên bác của các ông để nghiên cứu xem cộng sản là gì! Các ông phải thấy lũ
dân đen mà các ông cho là ngu dại, do cảm tính, đã biết ngay rằng chủ nghĩa
cộng sản là con rắn độc, là tên bạo chúa tàn ác chưa từng có trong lịch sử
nhân loại.
Đã có bạo chúa nào
trong cuộc đời ngự trị của hắn, tiêu diệt được cả trăm triệu người vô tội?
Bằng kinh nghiệm và cảm nhận, những kẻ mà các ông cho là kém cỏi và vô học,
những thằng dân đen, đã bỏ chạy cộng sản còn nhanh hơn tránh dịch hạch!
Biết bao lần người dân đã “bỏ phiếu bằng chân” khi cộng sản tới. Chả lẽ các
ông không còn cả một chút tò mò trẻ thơ để hỏi: tại sao người ta phải bỏ chạy như thế? Nếu
mắt các ông không mù, tai các ông chưa điếc, sao các ông không nhìn thấy bao cảnh kinh
hoàng, không nghe những lời than van kêu khóc xé trời, rạch đất của người dân
trong nanh vuốt giặc! Hay các ông không thích nhìn gần, mà chỉ muốn viễn mơ về các khung trời
xa lạ, để mở mang trí óc? Nếu thế, các ông phải thấy hễ nơi nào có cái bóng dáng
“xã hội chủ nghĩa”, là nhân dân nơi ấy tàn mạt, xã hội nơi ấy điêu tàn! Đây
là một sự thực hiển nhiên, phơi bày trước mắt loài người lâu gần một thế kỷ;
nhưng bọn trí thức theo cộng dường như đã mù, và câm, nên không thấy, và không
nói lên được một điều gì!
Danh từ trí thức tôi
viết đây, không phải chỉ gồm có những người học cao, văn bằng lớn, mà còn bao
gồm cả những ông nhà văn, nhà báo, những người có tên tuổi và địa vị trong
xã hội, đã từng là ngọn đuốc hướng dẫn dư luận một thời.
Hồi còn là học trò
nhỏ, và ngay khi đã theo học đại học, tôi luôn kính sợ và cảm phục các ông có
bằng lớn, các ông viết văn, viết báo, nghĩ rằng mình chỉ nên dựa cột mà nghe,
khi các sư, sĩ bàn luận chuyện quốc gia đại sự. Nhưng trong trí óc non nớt
của tôi lúc đó, đã thấy có những đám khói mây mờ mịt của sự ngờ, khi thấy
ông giáo sư này nói “gà”, nhưng ông tiến sĩ nọ lại kêu “ vịt ”. Các ông trí
thức tranh cải
nhau rất kịch liệt về nhiều vấn đề họ nêu ra. Nhưng riêng về chuyện tranh
cãi nhau giữa người theo và người chống cộng, thì bọn theo cộng đâu cần đến
chân lý. Các ông theo cộng thường né tránh lời tố cáo sự không tưởng và tàn
độc của cộng sản, bằng cách tố ngược lại những khuyết điểm và sai lầm của phe
quốc gia! Kiểu tranh luận cù nhầy này, rút lại chỉ là sự tố cáo các sai lầm
vớ vẩn giữa người quốc gia và những anh tập sự làm cán cộng, làm nhạt nhòa đi cái cốt lõi, là sự không
tưởng, sự tàn bạo kinh khiếp và nguy hiểm của chủ thuyết Cộng sản.
Bọn trí thức theo cộng,
khi bị đuối lý trước những lý luận tố cáo sự bất lương của họ, và trước
những sự thực hiển nhiên sờ mó được, về sự sai lầm và tàn độc của cái chủ
nghĩa mà họ tôn thờ, vẫn nhơn nhơn, lì lợm, lớn tiếng xưng tụng cộng sản. Họ nghĩ rằng lý của
kẻ mạnh bao giờ cũng sẽ là chân lý, và cộng sản là kẻ mạnh, là thế lực đang
lên. Không may cho họ, công sản không phải là kẻ mạnh, và lại là thế lực đang
đi xuống!
Khi cái chủ nghĩa này lăn đùng, đột tử, ngay tại nơi nó phát sinh,
những anh theo cộng, nhất là những anh đi hai hàng, lừng chừng đứng giữa, bỗng cảm thấy tẽn tò, vỡ mặt, trước cái
xác chết xú uế của chủ nghĩa cộng sản và một núi rác phó sản của nó quá đỗi
dơ bẩn, mà từ bao lâu các anh tôn thờ hôn hít. Nhiều anh quay ra cải chầy
cải cối: “Chủ nghĩa cộng sản theo lý thuyết, vẫn là chủ nghĩa rất tốt, có sức hấp
dẫn.
Chỉ khi thực hành mới biết nó không như lý thuyết, và những sự sai lầm
của nó, có thể do những người thi hành và áp dụng cái chủ nghĩa ấy gây ra!”.
Theo cái trí ngu đần của tôi thì trên đời này không hề có cái lý thuyết nào
đúng, mà khi đem áp dụng, thì nó thành ra sai! Lại như nói rằng những sai
lầm là do người thi hành gây ra, tức là công nhận những tay tổ sư nhà Cộng
như Lê Nin, Stalin, Mao, Hồ… đều là kẻ đã áp dụng sai chủ nghĩa cộng sản.
Nhưng nếu những tổ sư nhà cộng mà còn không biết áp dụng sao cho đúng chủ
nghĩa, thì ai sẽ làm được chuyện đó? Hỏi như thế chỉ để vạch trần cái lý
luận gian manh của mấy anh theo cộng tới giờ thứ 25.
Nhưng xin cho tôi trở
lại với chủ đề bài viết: điểm qua một số trí thức theo cộng và hậu
quả mà họ nhận lãnh.
1 - Trí Thức Nguyễn Hiến Lê.
Học giả Nguyễn Hiến Lê,
một người mà tôi rất kính trọng, trong Hồi Ký của ông, cho biết ông đã đọc
trước sau khoảng hai chục cuốn viết về cộng sản Nga, Trung Hoa, Đông Âu. (Thực
ra, người Việt chúng ta đâu có cần phải đọc sách nhiều như thế, để biết cộng
sản là cái gì!
Và tìm hiểu cộng sản qua sách vở, có khi đưa tới sai lầm gây ra đại họa.
Nhưng ông Lê là…học giả mà!). Ông Lê cũng được nhiều bạn di cư vô Saigon kể
cho ông nghe chính sách điền địa ở Bắc tàn nhẫn tới mức bỏ tù, giết cả những
người kháng chiến, có con ở trong kháng chiến, chỉ vì họ có gần hai hecta đất, và bị liệt
vào hang địa chủ bóc lột. Chính những bạn của ông Lê cũng đã giúp kháng
chiến, đều có lòng
ái quốc, đều là những người tốt, mà không thể sống ở ngoài đó được, phải bỏ
nhà cửa, họ hàng, mồ mả tổ tiên, vào Nam với hai bàn tay trắng, sống chen
chúc trong những khu lao động, can đảm lập lại cuộc đời. Và ông Lê, sau khi
đã nghiên cứu, biết rõ cộng sản như thế nào, ông biện minh cho thái độ thân
cộng của ông như sau:
“Tôi tuy ghét, tởm Stalin,
Mao Trạch Đông…nhưng vẫn tin rằng chế độ cộng sản công bằng hơn chế độ tư bản
…, cộng sản Bắc Việt không thể nào tàn nhẫn như Nga và Trung Hoa được! ”
Và ông Lê kết luận bằng
cách quơ cả đám trí thức vào phe của ông:
“ Đó là tâm lý chung
của đa số trí thức Saigon, chứ chẳng của riêng tôi. ”
[Hồi Ký – Tập 3, trang
20, nhà xuất bản Văn Nghệ].
Ông học “giả” khả kính,
đọc thiên kinh vạn quyển, được tận mắt, tận tai nghe các bạn thân ở Bắc thuyết
trình cho nghe sự tàn bạo của bắc cộng, mà ông vẫn “tin rằng ” và còn võ đoán rằng “đó là
tâm lý chung của đa số trí thức Saigon”, thì những ông trí thức, học “thiệt”
sẽ “ tin rằng” và có “tâm lý ” ra sao về cộng sản? Sự suy diễn của nhà học
giả - và của đa số trí thức Saigon, theo lời ông Lê – cũng rất kỳ lạ, đến mức
khó hiểu.
Ghét Mao Trạch Đông,
ghê tởm Stalin, nhưng lại tin rằng cộng sản Bắc kỳ không tàn nhẫn như Nga, Tàu!
Cộng sản Việt há không phải là một bản sao, một thứ học trò hăm hở theo lời
thầy, và tên đày tớ tuyệt đối vâng theo lời chủ? Nếu đã nhận là Nga Tàu tàn
bạo bất nhân, thì thằng tay sai là Việt cộng, được các sư tổ cộng sản cầm
tay chỉ việc, làm sao mà khác được? Có khi bọn việt cộng còn muốn “vượt chỉ
tiêu” của cha, anh nó về mức độ tàn nhẫn và dã man. Kìa, hãy xem anh Pol Pot xứ Chùa Tháp, học trò
yêu của Mao đã vượt Mao ra sao về mức độ tàn bạo! Tại sao nhà học giả không
dựa vào những điều mắt thấy, tai nghe, những điều sách vở cung cấp cho ông,
mà ông lại “tin rằng” một cách vô căn cứ như thế? Chỉ sau khi việt cộng chiếm
Miền nam, và thi hành các chính sách tàn bạo, ông Lê mới vỡ mộng. Ông biện
luận về sự sai lầm của ông như sau:
“Muốn thấy một chế độ
ra sao, thì phải sống dưới chế độ đó dăm năm. Muốn nghe ai phê bình, khen chê
gì thì nghe, muốn đọc sách gì thì đọc, dù là người thông minh, chịu suy nghĩ,
cũng chỉ biết lờ mờ một chế độ thôi.” [Hồi KÝ – Tập III trang25-26]
Phải sống dăm năm dưới
chế độ cộng sản, rồi mới biết nó ra sao! Nếu cứ phải sống dưới chế độ cộng
sản dăm năm, để biết nó thế nào, rồi mới quyết định chống nó hay theo nó,
thì đây thật là một cuộc thí nghiệm điên rồ và chết người. Khi bị cộng sản
xâm chiếm, không nên chống cự, vì mình chỉ biết lờ mờ về cộng sản. Hãy để cho nó cai trị dăm
năm, xem sao đã. Điều chắc chắn là khi biết nó ác ôn, thì rất khó vùng vẫy
khỏi tay nó, và nếu có thể, thì cái gíá phải trả để thoát cùm gông sẽ đắt như
thế nào! Tôi đọc nhưng lời ông Lê viết trong cuốn Hồi Ký III, nhiều lúc bực
mình không chịu nổi, về sự biện minh rất kỳ cục của ông. Xin chịu ông Lê có
tài biện luận, để xóa sự sai lầm về thái độ thân cộng của ông. Nhưng trong
khi ông học giả chỉ “ biết lờ mờ ” về cộng sản, ông lại ca tụng nó, và thằng
dân đen không có đến nửa chữ để nghiên cứu nghiên cò về cộng sản để lận lưng, lại quá biết
cộng sản như thế nào, và chạy trối chết để mong thoát tay nó! Còn gì khôi hài hơn không?
Những ông trí thức theo cộng trong nước ngày xưa, và ở hải ngoại bây giờ, đều
có chung một “đức tính”: các ông luôn mang một bộ mặt cao ngạo, nói, viết,
những câu ngang dạ, ra điều ta đây là kẻ nhìn xa trông rộng, dè bỉu những
người chống cộng là thiển cận, là cực đoan, là chụp mũ bừa bãi! Khi chúng ta đang
đổ xương máu để ngăn chặn một kẻ thù hung hiểm, thì các ông viết báo, phát ngôn
những lời xỏ xiên, châm chọc, tìm đủ mọi khe hở để lách mũi dao nham hiểm
vào lưng chúng ta, và tán dương cộng sản; nhưng các ông không dại gì chạy ra
bưng với giặc trong thời chiến, và ngày nay cũng không rời bỏ tiện nghi vật
chất và tự do ở nước ngoài để “về xây dựng đất nước” như miệng các ông hô hào
và tán tụng cộng sản. Mưu chước của các ông trí thức này là làm thế nào để
vẫn được sống yên thân trong sự bảo vệ của chính quyền quốc gia, hoặc an toàn
ở ngoại quốc, mà vẫn lập công được với giặc, vẫn được một bọn lủng lẳng đứng
giữa, tán tụng là có cao kiến! Tệ hơn nữa, xưa cũng như nay, các ông luôn
tranh đấu đãi quyền lợi, đãi tự do nơi cái chính quyền mà lúc nào các ông
cũng dài mỏ chê bai.
Ông học giả Nguyễn Hiến
Lê viết:
“Tôi vốn có cảm tình
với Việt Minh, với cộng sản. Tôi khinh những chính phủ bù nhìn của Pháp, Mỹ. Tôi
phục tinh thần hy sinh, có kỷ luật của anh em kháng chiến và mỗi lần có thể
giúp họ được gì thì tôi sẵn lòng giúp”[Hồi Ký – Tập III, trang 17-18 ]
Ông học giả phục cộng
sản, khinh các chính phủ quốc gia “bù nhìn” nhưng ông khôn lắm, ông cứ sống
ở vùng quốc gia để an toàn, yên ổn ngồi soạn, viết hơn trăm tác phẩm.
Có khi nào ông học giả
tự hỏi: Nếu ông “may mắn” được sống trong chế độ cộng sản, ông có thể nào xuất
bản được 100 tác phẩm? Ông cũng vờ vịt, làm như không biết bọn Bắc cộng là
tay sai của Nga, Tàu. Khi những kẻ mà ông “sẵn lòng giúp ”, dùng thế lực và
sự trợ giúp của cộng sản quốc tế, cướp được miền Nam, như ông mong muốn, ông
Lê đã trắng mắt, nhìn chúng cướp tiền ông dành dụm trong ngân hàng, do ông
khổ công dài lưng nặn óc viết văn; chúng đã chiếm nhà ông ở Long Xuyên; chúng
“treo bút” của ông, khiến ông không còn cho được tác phẩm nào ra đời! Ông
phải âm thầm xé một số tác phẩm ông dầy công tra cứu, viết lách, thành giấy
vụn. Ông cũng kinh hãi,
không còn dám nghĩ đến chuyện về thăm cố hương miền Bắc, thăm căn nhà ở ngõPhất Lộc, tại Hà
Nội, nơi có nhà mồ lão
quái “Hồ Chủ tịch mà tám chín phần mười người Việt kính mến” [Hồi Ký tập III, tr
20], chỉ vì Miền Bắc nay đã tan hoang, sau khi việt cộng xây dựng “thành
công” cái mà chúng gọi là chủ nghĩa xã hội! Nhưng dù sao ông Lê cũng còn
lương thiện.
Trong cuốn Hồi Ký – Tập
III, ông đã thành thực mô tả cái xã hội xấu xa mà bọn cộng đã áp đặt lên
Miền Nam sau năm 1975, và tuy quá muộn màng để hối lỗi, ông đã không tiếc
lời mạt sát bọn cướp vô học khi chúng đã phô trương hết sự bịp bợm và tàn
ác, sau ngày thành công cướp đoạt chính quyền Miền Nam. Vào lúc bọn việt cộng
phải chọn “đổi mới hay là chết”, như chúng nói, chúng đã cho in Hồi Ký của ông Lê. Nhưng
bản chất lưu manh cố hữu, chúng chỉ cho in nhưng phần ông Lê đã lầm lạc khen
chúng, và xóa đi những trang ông chửi cha chúng nó. Việt cộng cũng lập lờ
đánh lận con đen, để đồng bào hiểu lầm, là ông học giả ủng hộ chúng, bằng
cách đặt tên một con đường nhỏ, đâu đó trong thành Hồ, là đường Nguyễn Hiến
Lê. Tôi sở dĩ viết về ông Lê trước tiên, vì ông là một người tôi ngưỡng phục.
Ông Lê học giả mà còn hiểu về cộng sản như thế, thì những ông, bà trí thức
“học thiệt” khác, sẽ thờ cộng như thế nào! Vâng, chúng ta hãy điểm qua vài
ba trí thức khác, đã bán linh hồn cho quỷ, để thấy “mỗi người một vẻ”, họ
đã góp sức đưa cái xiềng cộng sản và cổ dân ta như thế nào. Ông Nguyễn Hiến
Lê mất ngày 22 tháng 12 năm 1984.
2. - Trí Thức
Nguyễn Mạnh Tường
Nói tới tên ông, nhiều
người Việt nghĩ ngay tới việc ông đỗ hai bằng tiến sĩ, Văn và Luật tại Montpellier,
Pháp trong một năm, lúc mới 23 tuổi. Ngoài ra, người ta không nhớ ông đã làm
được công nghiệp gì tương
xứng với tài năng và công lao học tập! Điều đó không có chi lạ. Ông đã theo
“cụ Hồ” đi kháng chiến, và kể từ lúc ấy, đời ông kể như đã đi vào ngõ cụt.
Đã có quá nhiều
sách báo nói về ông Nguyễn Mạnh Tường và những tháng ngày thê thảm của ông và
gia đãnh ông, dù bản thân ông chưa phải là trái chanh đã hết nước trong tay
Cộng. Nếu không đọc cuốn sách Un Excommunié do chính ông viết, chúng ta khó
tương tượng ông “lưỡng khoa tiến sĩ” này lại bị đau nhục dưới tay “vượn
người” như thế! Nhưng vì đâu nên nỗi?
Hoàn cảnh lịch sử? Lòng
yêu nước, hay sự bịp bợm của cộng sản đã đưa ông vào thảm trạng?
Năm 1936, cậu thanh niên
27 tuổi, với hai bằng tiến sĩ từ mẫu quốc hồi hương, tương lai sáng rỡ như
mặt trăng mặt trời. Cậu trở thành giáo sư trường Lycée du Protectorat tức trường
Bưởi, rồi cậu mở văn phòng luật sư tại hai biệt thự tại thủ đô Hà Nội. Khi cộng sản cướp
chính quyền, cậu hào hứng hiến luôn cả hai biệt thự cho nhà nước. Kháng chiến
bùng nổ, cậu không ngại gian lao, xách khăn gói vào Khu Tư, tức Thanh Hóa
theo “Bác.”
Chiến tranh tạm ngừng
năm 1954, nhà trí thức lúc ấy đã mỏi mệt vì những điều tai nghe, mắt thấy
về Đảng và “bác”, nhưng cổ đã vướng tròng, khó bề thoát ra. Trở về Hà Nội, ông được cộng sản ấn vào
tay một lô chức tước “phó”, vô danh và…vô thực luôn: Phó chủ tịch Hội Luật
Gia Việt Nam, phó Trưởng khoa Đại Học Sư Phạm, thành viên Hội Hữu Nghị
Việt-Xô, v…v..
“ Đó là các chức vụ hoàn
toàn có tính cách lễ nghi, không hiệu năng mà cũng chằng có thực quyền, đó là
những chức vụ mà tôi chỉ là kẻ dư thừa.”
Năm 1956, có phong trào
đãi tự do, dân chủ của các báo Nhân Văn, Giai Phẩm. Báo Nhân Văn đăng bài
phỏng vấn ông Nguyễn Mạnh Tường. Ông vạch trần tính chất phản dân hại nước
của cộng sản:
“Đảng Viên đảng Lao Động
và cán bộ thi hành chính sách thiếu tính thần dân chủ, xa lìa quần chúng, tạo
ra tình trạng đối lập quần chúng với mình… ”
Dĩ nhiên, ông cũng
còn tin cộng sản có thể sửa đổi được, và ông đề nghị những biện pháp sửa
đổi! Ngày nay, dù đã có một tay cộng sản gộc, chính tông, là Boris Yelsin bỏ
đảng và tuyên bố:
“Cộng Sản không thể sửa
đổi ”,
nhiều ông trí thức của
ta vẫn tin rằng có thể dùng kiến nghị, thư ngỏ… để thay đổi chính sách của
Cộng sản. Cộng sản dĩ nhiên không thèm đếm xỉa gì đến
những đề nghị của ông Tường; nhưng lãnh đạo Cộng sản lại dương những con mắt
cú vọ quan sát, nhằm “chiếu tướng” ông trí thức. Ngày 30 tháng 10 năm 1956,
ông luật sư, giáo sư, kiêm luôn bao nhiêu chức Phó và Thành viên các hội, đọc
một bài diễn văn tại cái gọi là Mặt Trận Tổ Quốc, phân tích những khốc hại
đẫm máu của việc Cải Cách Ruộng Đất, và đề ra phương hướng để tránh mắc lại!
Ông Trí thức lúc ấy chắc vẫn tin là cộng sản mắc “sai lầm”, chứ không phải là
chúng chủ tâm và tỉ mỉ hoạch định đủ phương kế để giết người và cướp đất
ruộng. Sau bài diễn văn với những đề nghị này, nọ của ông, dây thừng quanh cổ
ông được cộng sản xiết chặt lại. Bao nhiêu chức tước vớ vẩn của ông được gỡ
sạch. Ông bị đưa ra đấu tố tại trường Đại Học cho học trò ông xỉ vả, mắng
mỏ; ông bị ra trước Mặt Trận Tổ Quốc để các “đồng chí” của ông đấu đá. Ông bị
các đảng viên đảng Xã Hội, một đảng bù nhìn do cộng sản nặn ra để trang trí
cho chế độ, đấu tố ông lần chót. Ông chống trả rất can trường, với lập luận
sắc bén của một luật sư có tài. Nhưng rồi ông đau khổ nhận rằng:
“Con cừu thì không thể
lý luận với một con chó sói”.
Số phận ông đã được
Cộng đảng quyết định: Bỏ cho chết đói giữa một sa mạc hận thù không lối thoát.
Ông than thở:
“Tôi đã là kẻ lữ hành
trong chuyến đi qua sa mạc kéo dài từ năm 1958 đến năm 1990, hơn ba mươi năm
dài đằng đẵng! Chìm trong vùng cát của sa mạc tuyệt vọng làm cạn khô dòng nước
mắt, tôi đã lê tấm thân bị tra tấn bởi thiếu thốn cô đơn với quả tim rướm
máu bởi nỗi buồn chua cay và vị đắng của mật!” Trong ba mươi năm dài ấy, nhà
trí thức sống ra sao?
Ông kể lại:
“Trước tiên, loại bỏ
ngay buổi ăn sáng, một thói quen sa hoa của những người tư sản.
Tiếp đến, cá thịt từ
từ biến mất trong những buổi ăn trưa và tố́i. Khẩu phần cơm rau mỗi ngày một ít
đi, và đến lúc mỗi ngày chúng tôi chỉ có một bát cháo để ăn. Vợ và con gái
tôi ốm đi trông thấy. Bao nhiêu sáng láng đã biến mất trên khuôn mặt dài ra
vì ốm đói.”
Trong cơn khốn cùng như
thế, gia đình ông Tiến sĩ “may mắn” có được một con gà mái “mắn đẻ một cách
đáng ngạc nhiên ”. Mỗi ngày con gà cho một trái trứng, và mỗi người trong gia
đình thay phiên nhau hưởng. Muốn cho gà đẻ trứng, thì phải cho nó ăn. Khốn
nỗi người còn sắp chết đói, lấy đâu gạo, bắp cho gà! Nhà trí thức ‘phát huy
sáng kiến’:
“mỗi ngày, vào lúc hoàng
hôn, khi chợ đã vắng người mua bán, tôi lượn quanh để lén nhặt những mảnh
rau vụn, tránh không để người qua đường nhìn thấy, mang về nuôi nó”
Thê thảm không còn gì
để nói! Nhưng con gà, dù mắn đẻ, tất cũng không nuôi sống nổi cả gia đãnh của
ông tiến sĩ. Ông phải đau khổ, năn nỉ những kẻ có tiền để họ mua những thứ
ông có thể vơ vét ở trong nhà: sách vở, quần áo của ông, son phấn, tóc giả
của bà, muỗng nĩa trong bếp… Giống hệt tình cảnh của toàn dân miền Nam năm 1975 khi được
cộng “giải phóng.” Ba mươi năm vật lộn mỏi mòn, chỉ để khỏi chết đói!
Cộng sản đã trả công
cho sự nhiệt thành và công lao hạn mã của ông bằng cái đói và nhục. Nhiệt
thành, say sưa, vì khi Cộng mới nổi lên, ông đã đem tất cả nhà cửa hiến
dâng cho đảng. Công lao hãn mã,
vì ông đã lặn lội sang tận thủ đô Bruxelles của Bỉ, năm 1956, đem tài hùng
biện, chứng minh với Hiệp Hội Luật Gia Dân Chủ thế giới, là Bắc cộng có
“chính nghĩa” khi dùng súng đạn để “giải phóng miền Nam ” Nhưng xem tư cách
và sự phản ứng can trường của ông trong suốt 30 năm bị cộng mưu dìm cho chết, chúng ta
ngậm ngùi thương ông hơn là oán giận. Ông đã lạc đường vào lịch sử và bị vây
bọc trong hoàn cảnh khó khăn. Không khuất phục được ông, bọn cộng vô học ghen,
tức, đầy đọa
và hạ nhục ông.
So sánh với những anh
“trí thức” hải ngọai ngày nay, từng kinh hoàng bỏ chạy khi cộng sản tới, lại
được chứng kiến sự tan rã tận gốc của cái chủ thuyết giết người tàn độc, mà vẫn
xun xoe đưa đầu cho cộng sai khiến, chúng ta phải kinh ngạc về sự “khả úy”
của các “trí thức” hậu sinh. Ông Nguyễn Mạnh Tường có lẽ đã trả được mối thù
với bọn việt cộng bằng cách mô tả sự tàn độc của chúng trong hai cuốn Hồi Ký mà ông để lại
cho đời.
Ông đã thảnh thơi từ
giã cuộc đời ngày
13 tháng 6 năm 1997.
3. Trí thức
Dương Quỳnh Hoa.
Bà Dương Quỳnh Hoa sinh
trưởng trong tầng lớp thượng lưu của xã hội Việt Nam. Bà theo học y khoa tại Saigon
rồi sang Pháp năm 1948 học tiếp và đỗ bác sĩ năm 1953. Ăn phải bả Cộng sản,
bà liên lạc với Cộng sản Pháp, gia nhập cộng đảng vào cuối thập niên 1950 và
hoạt động cho Cộng trong thời gian ở Pháp từ 1948 đến 1954. Sau 1954, bà về Saigon
nằm vùng và do thám cho cộng. Năm 1960, được bọn Bắc cộng giựt dây, bọn theo
cộng miền Nam thành lập Mặt Trận Giải Phóng. Bà Hoa là một sáng lập viên của
cái Mặt Trận này. Năm 1968, sau vụ đại bại của cộng quân, mụ cùng chồng trốn
ra bưng với Việt cộng, và được cho làm Bộ Trưởng Y Tế. Trong thời gian ở
trong bưng, đứa con trai nhỏ của mụ đã chết vì bệnh sưng màng não. Chồng bà là Huỳnh
Văn Nghị được cộng dụ dỗ cho nhập Đảng; nhưng ông Nghị nhận rõ bộ mặt thật
của bọn giải phóng, nên tìm cách khước từ “vinh dự” đó. Năm 1975, sau khi
chiếm được Miền Nam, bọn Bắc Cộng ra tay xóa sổ cái Mặt Trận Giải Phóng.
Những anh chị trót bán
linh hồn cho quỷ trong Mặt Trận, như các anh Nguyễn Hữu Thọ, Huỳnh Tấn Phát,
Trương Như Tảng… và bọn lủng lẳng đứng giữa như Nguyễn Ngọc Lan, Chân Tín, Lý Quý Chung, Lý Chánh Trung…
đều vỡ mặt, tẽn tò như
một lũ con nít bị lừa không được ăn kẹo! Chính bà Hoa sau này đã thú nhận
việc đi theo Cộng là một ảo tưởng chính trị trong đời bà. Ngày 17 tháng 10
năm 1996, khi được tờ báo Far Eastern Economic Review phỏng vấn:
“ Quel est
l’évenement le plus marquant pendant les 50 années passées?”
Bà trả lời:
“L’effondement du
mur de Berlin qui a mis un term à la “grande illusion”
dịch tạm:
Biến cố nào được kể là
nổi bật nhất trong 50 năm qua?
Bà DQH:
Đó là sự sụp đổ bức tường
Bá Linh và chấm dứt một “ảo tưởng lớn”
Khi được Stanley
Karnow phỏng vấn về sự thất bại của cộng sản Việt nam, bà nói:
“Tôi đã là người cộng
sản cả đời tôi. Nhưng bây giờ khi chứng kiến những sự thật về chủ nghĩa cộng
sản và sự thất bại của nó, quản trị kém, tham nhũng, đặc quyền, áp chế, lý
tưởng của tôi đã hết ”.[I have been a communist all my life, but now I’ve
seen the realities of Communist, and it is a failure - mismanagement,
corruption, repression. My ideals are gone”]
Cuối thập niên 1970,
bà nói với Nguyễn Hữu Thọ:
“Tôi và anh chỉ là những
kẻ bù nhìn, là những món đồ trang sức rẻ tiền. Chúng ta không thể nào phục vụ
một chế độ thiếu dân chủ và không luật lệ.”
Khi được phỏng vấn về
bọn lãnh đạo Việt cộng, bà lạnh lùng trả lời:
“Đó là những kẻ ngu si
đần độn, bởi vì họ là cộng sản”.
Trong những câu bà
Hoa nói trên, chúng ta nên chú ý đến câu
“Nhưng bây giờ khi chứng
kiến những sự thật về chủ nghĩa cộng sản…”
Đó chính là một lời thú
nhận là:
dù học hành nhiều như
bà, được sống trong một nước tự do như nước Pháp, có thừa phương tiện tìm
hiểu, nghiên cứu, bà đã không biết gì về chủ nghĩa cộng sản!
Ngày 25/2/2006, người
nữ cán bộ cộng sản đã góp công không nhỏ cho cộng sản đặt cái ách khốn cùng
trên đầu đồng bào của bà, lặng lẽ bị các oan hồn chết vì giặc cộng, đưa về
trước Diêm Vương để nghe phán xét tội lỗi. Cái bạo quyền bà đã hy sinh hết
tuổi thanh xuân và tài năng để dựng nên nó, không có được một lời nói về bà.
Mang “ảo tưởng ”, tự hiến mình làm “bù nhìn, đồ trang sức rẻ tiền ”, “ không
biết sự thật về cộng sản mà vẫn theo chúng” thì kết quả đương nhiên chỉ có
như thế.
Các vị trí thức tiền
bối như Nguyễn Mạnh Tường, Nguyễn Hiến Lê, Dương Quỳnh Hoa, do hoàn cảnh lịch
sử hoặc do sai lầm nhất thời, đã có lúc theo cộng hay thân cộng. Nhưng khi nhận
rõ bộ mặt phản dân hại nước của cộng sản, họ đã có phản ứng quyết liệt. Trí
thức Nguyễn Mạnh Tường đã dõng dạc tuyên bố:
“ Tôi không hề tham gia
mặt trận Việt Minh. Bao giờ tôi cũng là một người yêu nước, luôn luôn ưu tư
đến việc giành lại độc lập cho đất nước. Tuy nhiên tôi tự xác định cho mình
một vị trí là làm một người trí thức. Mà người trí thức, muốn độc lập, thì
không nên tham chính. Người trí thức phải đứng về phía nhân dân, chứ không
đứng về phía chinh quyền.”
Ông cũng đã can
đảm nhận chịu 30 năm đọa đầy thê thảm chứ không đầu hàng cộng. Khi thoát khỏi
sự kiềm chế của Cộng sản, ông đã viết hai cuốn sách:
(1) Un Excommunié –
http:// www.ethongluan.org và
(2) Une Voix Dans La
Nuit http://www.viet.rfi.fr/viêtnam/20110918-plan-vii-nguyenmanh-tuong-tieu-thuyet-une-voix-dans-la-nuit-ii-van-de-tri-thuc-v, bày tỏ lập trường của trí thức, và mô
tả sự xấu xa tàn độc của Cộng sản. Cuốn Une Voix Dans La Nuit, [chưa xuất
bản, được bà Thụy Khuê trích dẫn và bình luận trong Website của RFI] viết về về sự thiết lập chế độ
ác ôn cộng sản ở Việt Nam. Ông viết xong vào năm 1993, lúc đã 85 tuổi, chứng
tỏ ông trí thức vẫn nặng lòng vì đất nước. Bà Dương Quỳnh Hoa cũng dứt khoát vứt bỏ mọi
ưu tiên mà chế độ dành cho bà, để quay về vị trí của người trí thức.
Những trí thức nói trên,
nhất là tiến sĩ Nguyễn Mạnh Tường, vẫn còn lưu lại trong lòng chúng ta sự ngậm ngùi
thương tiếc. Còn
như cái loại trí thức của nợ dưới đây, và những loại trí thức hải ngoại ngày
nay như Nguyễn Hữu Liêm, Trần Chung Ngọc… thì chỉ để lại lòng khinh ghét
vì sự ngu xuẩn và sự ham danh lợi của họ.
4. Trí thức Ngô Bá
Thành
Bà này tên thật là Phạm
Thị Thanh Vân, con của ông Bác sĩ thú y Phạm Văn Huyến. Sinh năm 1931 tại Hà
Tĩnh. Mới 18 tuổi đã lấy chồng là ông Ngô Bá Thành. Hai vợ chồng sau đó qua
Pháp du học. Bà học luật, ông học thú y. Năm 1957 bà đỗ tiến sĩ luật. Năm
1963 mụ về nước và bắt đầu những ngày quậy phá đất nước. Năm 1970, mụ tự phong
là “Chủ Tịch Ủy Ban Phụ Nữ Đòi Quyền Sống”, cái tên nghe khá buồn cười, báo
chí thời đó diễu là “phụ nữ đòi quyền sướng”. Trong bối cảnh đất nước tan hoang
vì đảo chánh, tranh giành quyền lực, sư cộng sản Trí Quang đã tổ chức lễ ra
mắt cái Quỷ ban này tại chùa Ấn Quang, cho thấy rõ mạt cưa, mướp đắng dập dìu với nhau. Vào thời
gian đó, nếu có ai nói rằng mụ Thành và sư hổ mang Trí Quang là cộng sản, ắt sẽ
có nhiều ông bà trí thức theo cộng tru tréo kêu oan dùm họ, và xỉ vả kẻ tố cáo
đó là “chống cộng cực đoan, chụp mũ bừa bãi. ” Trong suốt thời kỳ của của nền
đệ nhị Công Hòa, mụ Bá Thành đã quậy phá, biểu tình liên tục. Huỳnh Tấn Mẫm, một tên cộng sản
nằm vùng, viết về “công lao” của mụ đối với bọn cộng nằm vùng như sau:
“ …Một lần tổng hội sinh
viên của chúng tôi bị bao vây chặt đang lúc họp bàn, triển khai phong trào
đốt xe Mỹ ở 207 Hồng Bàng, cảnh sát vây kín chung quanh, quay giây kẽm gai
vòng trong vòng ngoài. Giữa lúc chúng tôi đang nát óc nghĩ cách thoát khỏi,
thì ai đó reo lên: chị Thành đến! Qua hàng rào kẽm gai, chúng tôi thấy chị
dẫn theo hàng ngàn (?) người, từ học sinh, sinh viên, các ba má phong trào,
đến tăng ni phật tử. Chị lớn tiếng tranh luận với cảnh sát về pháp luật, hiến
pháp, nhưng chúng vẫn không hạ súng. Thế là chị ra hiệu cho mọi người ào lên
giật súng, dùi cui, kéo dây kẽm gai… Cảnh sát chạy mất, chúng tôi được giải
thoát! ”
Bỏ đi những chuyện hoa
lá cành, mô tả láo khoét của tên việt cộng Huỳnh Tấn Mẫm, chúng ta còn thấy được vài sự thực:
Một trí thức có bằng tiến sĩ luật, đi “trâu đánh” đãi quyền sống, mà hành
động như một con nặc nô đi đánh ghen, và sự quá mềm mỏng dễ dãi của những người cảnh
sát có nhiệm vụ giữ gìn an ninh trật tự. Chúng ta thua giặc vì chúng ta cư
xử như một con người, trong lúc bọn cộng khát máu lồng lộn, điên cuồng cắn xé
như loài thú! Nay những ông trí thức co gìo chạy trước khi nếm mùi nanh vuốt của cộng sản,
vẫn như đi trên mây. Các ông chửi người tị nạn, kẻ mất cha, người mất chồng,
mất con trong trại tù, trên đường vượt biển là bọn chống cộng cực đoan, hạ
cấp, các ông nghĩ sao về con mụ trí thức có bằng tiến sĩ luật đã cư xử điên
cuồng đến mức khó tưởng tượng như sau:
“…Có lần bị bắt giam
ở khám Chí Hòa, bị gọi lên lấy khẩu cung, vừa bước vào phòng, bà [NBT] đã làm
cả giám thị lẫn cảnh sát mất hồn khi rút chiếc guốc dưới chân ra đập nát tấm
hình Nguyễn Văn Thiệu đang treo trên tường!”
Tôi cho rằng đây chỉ
là chuyện phét lác của mấy anh theo cộng, bịa chuyện đánh bóng một cách ngu xuẩn
hành động nặc nô của một bà tiến sĩ luật, lòng dạ sôi sục vì danh lợi, đầu
óc không còn suy nghĩ. Chuyện giản dị dễ thấy, là bức hình tổng thống trong
các công sở, thường được treo trên cao, ngoài tầm tay, nhất là tầm với của
một phụ nữ. Vả lại, một phạm nhân bị dẫn giải đi hỏi cung, đột nhiên rút guốc,
rút giầy lên cầm tay, tất phải khiến cho người cảnh sát áp giải ra tay đề phòng, thay vì bị “hết
hồn” như “sáng tác” của các văn nô chuyên nghề mạ kền, đánh bóng. Nhưng nếu chuyện
sảy ra đúng như các “đồng chí” mô tả, thì các ngài trí thức hải ngoại đang
tấp tểnh lập công với Đảng, chuyên chửi người tị nạn là cực đoan, hạ cấp,
thấy hành động của bà tiến sĩ luật là…đúng luật, là không hạ cấp hay sao là
không cực đoan hay sao. Còn như cái đám tập hợp theo bà Thành, được bà gọi là “Phụ Nữ Đòi Quyền Sống ”, là đãi
cái chi vậy? Trí óc lươn lẹo, nên lời lẽ ấp úng! Phụ nữ Việt Nam dưới thời
Việt Nam Cộng Hòa
không có quyền sống hay sao? Hay là họ bị chèn ép, bị đàn áp, kỳ thị, bị đem
ra làm đồ buôn bán như ngày nay. Không có đâu. Nhưng chẳng lẽ mụ Thành lại
nói toạc móng heo ra cái tên thực của cái đám người theo mụ là “Phụ Nữ Đoi
Quyền Theo Cộng” Đúng! mụ và cả cái đám theo mụ chỉ muốn đãi quyền theo
“Bác” Nay chuyện này đã trần truồng dưới ánh sáng chói lọi của sự thực,
không còn thầy trí thức theo Cộng nào kêu là “chụp mũ” cho bà Thành nữa nhé!
Khi Cộng chiếm đoạt được miền Nam, con hồ ly cái này đã hiện nguyên hình là
con chồn hôi cộng sản. Tuy nhiên, miếng xương mà cộng thẩy cho mụ để trả công
bao năm phá thối VNCH cũng không lớn.
Được Cộng cho vào ngồi
trong cái đám chỉ biết gật và vỗ tay, có tên là “cuốc hội”, trong ba bốn khóa,
mụ đã “đòi quyền sống” cho người phụ nữ như thế nào? Phụ nữ ta, từ ngày có
mụ Thành làm đại diện, đã đãi được cái “quyền” đứng khắp nẻo đường, vẫy gọi
nam giới, bán món hàng trời cho. Không phải chỉ ở Saigon, mà còn khắp các đô
thị trong nước. Như ở bến Ninh Kiều - Cần Thơ chẳng hạn.
“Chiều chiều dạo bến
Ninh Kiều.
Dưới chân tượng bác,
đĩ nhiều hơn dân ”
Mụ cũng “đãi”
cho phụ nữ ta được “quyền” thoát y cho bọn ngoại nhân tàn tật, già nua của Đại
Hàn, Tàu, M. Lai… sờ nắn, ngắm nhìn trước khi thẩy ra mấy ngàn đô, mua như
súc vật, đem về làm nô lệ tình dục.
Thảm cảnh và máu lệ ngút
trời của phụ nữ như thế, nhưng chớ bao giờ thấy con mụ “đãi quyền sống” này
há miệng “trâu đánh” đãi hỏi cái chi, dù chỉ đãi theo pháp luật của cộng
đảng! Đáng lý, mụ Thành nên rút guốc đập vào mặt hình lão già râu đang ngồi trên
đầu mụ. Nhưng Mụ không còn bộ não để suy xét, và mụ còn bận rộn chõ mõm, gân cổ lên, làm các chuyện ruồi bu khác.
Một văn nô “luật sư” cộng, tên là Đỗ Minh Ánh, đã tán tụng “người phụ nữ
viết nên huyền thoại ” của hắn ta như sau:
“Là một luật sư đã từng được đào
tạo ở Mỹ, bà khẳng định Đạo Luật Nhân quyền ở Việt Nam của Mỹ không có giá
trị pháp lý. Bà cũng đã tỏ rõ quan điểm phản đối gay gắt một tiểu bang ở Mỹ
đa cho phép treo cờ ba sọc ”
Xin bỏ qua cách viết
văn “sáng sủa” của ông “luật sư ” khi ông viết “Đạo luật nhân quyền ‘ở‘ Việt Nam
của Mỹ ”, tôi xin có ý kiến về cái mà mụ “luật sư được đào tạo ở Mỹ ” kêu là
“giá trị pháp lý” của đạo luật nhân quyền Mỹ. Theo sự ngu dốt về luật pháp
của tôi, thì bất cứ đạo luật nào đã được Quốc Hội Mỹ phê chuẩn, được tổng
thống Mỹ ký
ban hành, nó đều có giá trị pháp lý đối với dân Mỹ. Mỹ nó thấy Việt cộng
không có nhân quyền. Nó làm luật, liệt xứ Việt cộng vào danh sách các nước
không có nhân quyền, theo tiêu chuẩn nhân quyền của nó. Việc đếch gì đến
những anh khác, trong các nước khác. Nếu muốn diễn tuồng tận trung với Đảng,
mụ Thành và đám chuyên viên gật trong cái “cuốc hội” ở Ba Đình nên hè nhau viết
một đạo luật nhân quyền Việt Nam “ở” Mỹ, rồi đem ra biểu quyết với nhau cho
Mỹ nó sợ. Cam đoan chẳng có ma nào nói gì đến cái “giá trị pháp lý” của mụ
đâu. Những cái “khẳng định, phản đối gay gắt...” của mụ Thành chỉ “ khẳng
định ” một điều: mụ đã đội lốt nhiều thứ để “đãi quyền”, để “trâu đánh”,
nhưng trong xương tủy, mụ là một kẻ “mót” công danh, mù quáng theo cộng sản
ngay từ ngày mụ vờ vịt giả hình “Đoi quyền sướng ”.
Ngày 3 tháng 2 năm 2004,
“chị Thành” đã bị quỷ vương thình lình tới nhà bắt mụ đi đền tội ác.
Bài viết của tôi về các
ông bà trí thức theo cộng, cứ đà này, có thể kéo dài thành một cuốn sách dầy.
Không thể đăng báo Nội San được. Thôi đành ngưng lại, dù có vì thế mà không
thể nhắc tới bao nhiêu tên tai to mặt lớn khác, cũng cuồng nhiệt theo Cộng và
cũng đã phải cười đau khóc hận khi Cộng chiếm trọn quyền thống trị. Như trí
thức Châu Tâm Luân, tiến sĩ kinh tế tại đại học Illinois, khi về nước đã
ngang nhiên ca tụng cộng trong khi giảng dậy và đã ôm đầu máu chạy trốn đi
một xứ có ít người tị nạn, để khỏi bị chỉ mặt, đặt tên. Như Trí thức “bạc đầu
đen óc” Phó Bá Long, “ lòng chua sót, dạ bồi hồi”, xum xoe ngâm thơ con cóc
bên Võ Văn
Kiệt, và cúi xin Kiệt “ân xá” cho người Việt tị nạn, rồi cũng lặng lẽ chuồn
đi một nơi không có cộng sản để chết già! Như trí thức Trương Như Tảng, vốn
tin rằng Cộng sản cũng có luật pháp, nên đã ăn cái bả “Bộ Trưởng Tư Pháp
Việt cộng.
Ông Đoàn Thanh Liêm viết
rằng: truóc khi ra Bắc vào năm 1976, để nghe cộng sản Hà Nội nói về việc lập
chính phủ thống nhất, Trương Như Tảng còn “hồ hởi” trấn an “nhóm Luật gia chúng tôi”:
“Các anh chị em Luật
gia hiện cộng tác với chúng tôi trong Bộ Tư Pháp này đều là ‘ vốn quý của đất
nước’; do vậy mà Nhà Nước Cách Mạng sẽ tìm cách sử dụng đúng mức cái nguồn vốn
này. Tôi xin đoan chắc với quý anh chị em là bây giờ ta có hòa bình rồi, thì
trong chánh phủ mới sẽ có Bộ Tư Pháp để phụ trách quản lý toàn bộ khối công tác
thuộc lãnh vực pháp lý …”
Chết đến đít vẫn còn
ảo tưởng! Bộ Tư Pháp chẳng thấy đâu, mà ông “bộ trưởng” lại trở thành thuyền
nhân “liều mình xuống ghe vượt thoát khỏi Việt nam” để sống sót và viết hồi
Ký “Mémoires d’un Vietcong”. Và còn vô số những trí thức nằm vùng khác, như
Chân Tín, Trần Ngọc Liễng, Lý Qúy Chung, Lý Chánh Trung, Thích Nhất Hạnh, Vũ Hạnh… một đời dối trá,
tôn vinh cái ác, vu cáo điều thiện, đã được cộng sản quăng cho cái xương
thừa để gặm chưa? Mong rằng sau này, ai đó sẽ sẽ tập hợp các tên phản quốc
này trong một cuốn sách để lưu xú vạn niên cho hậu thế.
Ngày nay, tại hải ngoại,
cũng vì hai chữ Lợi, Danh, và để làm vui lòng chủ mới cộng sản, nhiều ông trí thức đã chôn
sâu cái căn cước Tị Nạn Cộng Sản, tự gọi mình chỉ là “người sinh sống ở nước
ngoài,” ôm ấp ảo tưởng: khoe khoang bằng cấp, chức vụ cũ, van vái cộng sản
chiếu cố, ban ơn hoặc khen thưởng! Khi ông giáo sư, tiến sĩ triết, khua chiêng
đánh trống, để cộng sản chú ý tới ông, hy vọng nó ban cho ông một chút lợi lộc gì, ấy là ông đã quên
béng một cái triết lý rẻ tiền này: Bất cứ bọn cướp nào, sau một vụ cướp bóc thành
công, chỉ chia phần cho đồng bọn. Trong nội bộ với nhau, chúng còn tranh
giành quyết liệt, đãi được phần béo bở. Những anh không góp công trong vụ ăn
cướp, hoặc tệ hơn, đã là kỳ đà cản mũi chúng, nay thấy chúng có ăn, lại vác
mặt dầy đến xin, thì chỉ có thể được bãi nước bọt vào mặt! Triết lý ba xu ấy mà không biết thì…
còn triết được cái gì.
Nếu bà Dương Quỳnh Hoa và bao nhiêu trí thức một đời theo cộng, đã chấm dứt
cái “grande illusion,” thì các ông trí thức thân cộng ở hải ngoại lại đang
ve vuốt cái “great delusion ”, là sẽ được “ trên ” trông xuống, ban ra một ơn
huệ, cho các ông tham gia bữa tiệc “đổi mới” làm bằng máu xương dân Việt. Xin
các ông hãy đối mặt với sự thực, tự hỏi mình vài câu đơn giản
“Vì sao các ông bà phải
trốn chạy đi sinh sống ở nước ngoài?
Tại sao cộng sản ‘tốt’
như thế mà các ông không dám về nước để hòa hợp với chúng? ”
Các ông bà trí thức theo
cộng ở hải ngoại cũng thường dè bỉu người tị nạn là “chống cộng ấu trĩ, thù
dai, là cuồng tín, là cực đoan, là ưa chụp nón cối” lên đầu các ông.
Vâng, chúng tôi quả có
chống cộng một cách “ấu trĩ ” theo nhận định của quí vị. Bởi vì cứ ngửi thấy
hơi cộng sản, là chúng tôi thấy ngay mùi máu tanh nồng của chết chóc, của
tang thương; cho nên chúng tôi phải bằng mọi cách trừ khử cái mùi tử khí đó,
bất kể là phương tiện ấy ấu trĩ hay không. Còn nói chúng tôi “cực đoan” và “cuồng tín”
thì tội cho chúng tôi biết bao! Chúng tôi tưởng những kẻ mà quý vị đang dùng
bao phương kế lươn lẹo để xin ban ân, còn cực đoan và cuồng tín hơn người tị
nạn chúng tôi cả ngàn lần! Cáo Hồ là một ác quỷ, phạm đủ các tội ác kinh
khiếp, nhưng đã được bọn Cộng tôn lên hàng thần thánh. Muốn thử sự cuồng tín
của Việt cộng, các ông hãy nói ra, dù chỉ một chút sự thật về già Hồ, xem
bọn cộng phản ứng ra sao? Xin hỏi:
Ai đã bao năm mê muội,
cuồng tín với cái “tôn giáo” mới nhập từ Nga, Tầu, đến mức quyết tâm diệt trừ
mọi tôn giáo khác, để độc quyền thờ cúng Mac-Lê?
Ai đã cực đoan đến nỗi
đào mổ cuốc mả, bắn thủng mắt những tấm hình trên mộ bia nghĩa trang quân
đội. Ai đã áp lực đục phá những tấm bia tị nạn trên các đảo vùng Đông Nam Á.
Ai đã chủ trương thà
giết lầm người còn
hơn bỏ sót. Ai đã dùng “lý lịch ba đời ” để gạt bỏ các con em miền Nam trong
việc học hành, sinh sống.
Ai đã bỏ tù, giết chóc
không gớm tay, ngay các đồng chí của mình, chỉ vì một ý kiến bất đồng.
Những cái đó chắc không phải là cực đoan và cuồng tín.
Kể sao cho xiết. Còn như cho là chúng tôi
ưa “chụp nón cối”, thì chính chúng tôi có quyền phàn nàn về cái trí nhớ quá
đoản kỳ của quý ông
bà.
Xin hãy ngoảnh nhìn
quá khứ thật gần.
Những tên như Huỳnh
Tấn Mẫm, mụ Ngô Bá Thành, Thích Trí Quang, Vũ Hạnh, Lý Chánh Trung, Lý Quý Chung, Trịnh Công
Sơn… và bao nhiêu tên theo cộng, núp dưới đủ thứ
chiêu bài tốt đẹp, cũng quỷ quyệt né tránh cái tội ác cộng sản nằm vùng, kêu
oan, là “bị chụp mũ ” thân cộng hay theo cộng. Các tên đó trước đây la to bao
nhiêu để phản đối “bị chụp mũ”, thì khi cộng chiếm miền Nam, họ cũng gào lớn
như thế để “ báo công” với cộng. Trong quá khứ, chúng tôi đã điểm đúng mặt
“lũ ong tay áo, lũ khỉ dòm nhà ”, thì ngày nay bọn ăn cháo đá bát, bọn tị
nạn giả hình, cũng sẽ khó náu hình trong bóng tối để âm mưu chuyện ôm đít
cộng.
Tổng thống George W.
Bush, khi chủ tọa lễ khánh thành Tượng Đài Nạn Nhân Cộng Sản Thế giới ngày 12
tháng 6 năm 2007, đã phát biểu:
“ … Đây là biểu tượng
thảm họa kinh hoàng trong thế kỷ 20 của nhân loại nói chung, và 25 quốc gia
bị cộng sản cai trị nói riêng. Từ nay, oan hồn của hơn 100 triệu nạn nhân cộng
sản được những thế hệ hômqua, hôm nay, và mai sau tưởng nhớ. Tưởng nhớ để tận
diệt chế độ này đến tận gốc rễ, vì chế độ cộng sản là tàn bạo và phi nhân.”
100 triệu con người đã
bỏ mạng vì cộng sản.
Dân Việt ta đã “đóng góp” vào
núi xương sông máu này bao nhiêu triệu mạng. Xin các ngài trí thức thân cộng
đừng kêu gọi chúng tôi đóng góp thêm nữa. Chúng tôi lúc nào cũng muốn đội các
ngài lên đầu, xưng tụng các ngài là sư, là sĩ, để nghe lời chỉ giáo; nhưng
xin tha mạng, đừng mang ảo tưởng dụ chúng tôi quên tội ác của Cộng!
Ai tai! viết mấy cho
vừa!
BXCanh
|
---------- Forwarded message ----------
From: Michael Tran <michaeltran_1tran@yahoo.com>
Date: 2014-02-19 9:16 GMT-08:00
Subject: [DiendanDanToc] Kính gởi Ông Liên Thành : Thông Báo Khẩn: Kẻ sát nhân diệt chủng Huế Mậu Thân 1968 đến Cali
To: "diendanviahe@yahoogroups.com" <diendanviahe@yahoogroups.com>, "DiendanDanToc@yahoogroups.com" <DiendanDanToc@yahoogroups.com>, "GoiDan@yahoogroups.com" <GoiDan@yahoogroups.com>, "ubtttadcsvn.vg@gmail.com" <ubtttadcsvn.vg@gmail.com>
From: Michael Tran <michaeltran_1tran@yahoo.com>
Date: 2014-02-19 9:16 GMT-08:00
Subject: [DiendanDanToc] Kính gởi Ông Liên Thành : Thông Báo Khẩn: Kẻ sát nhân diệt chủng Huế Mậu Thân 1968 đến Cali
To: "diendanviahe@yahoogroups.com" <diendanviahe@yahoogroups.com>, "DiendanDanToc@yahoogroups.com" <DiendanDanToc@yahoogroups.com>, "GoiDan@yahoogroups.com" <GoiDan@yahoogroups.com>, "ubtttadcsvn.vg@gmail.com" <ubtttadcsvn.vg@gmail.com>
On Wednesday, February
19, 2014 7:29 AM, Quocviet V <quocviet1717@yahoo.com>
wrote:
Than huu
SAIGON2016comeback
Kinh chuyen tiep
Vào ngày 7:16 Thứ Tư, 19
tháng 2 2014, Kiet Nguyen <nguyenthanhkiet13@gmail.com>
đã viết:
Kính gởi Ông Liên Thành, ỦY BAN TRUY TỐ TỘI ÁC ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT
NAM
Nếu không trở ngại, xin Ông Liên Thành vui lòng loan báo tên tuổi những người chứa chấp và hướng dẫn tên sát nhân diệt chủng Nguyễn Đắc Xuân lên Internet để bà con khắp nơi, nhất là tại Tiểu Bang California am tường và theo dỏị
Xin cám ơn Ông Liên Thành.
Nguyễn Văn Tần - HTD
02/19/2014
Nếu không trở ngại, xin Ông Liên Thành vui lòng loan báo tên tuổi những người chứa chấp và hướng dẫn tên sát nhân diệt chủng Nguyễn Đắc Xuân lên Internet để bà con khắp nơi, nhất là tại Tiểu Bang California am tường và theo dỏị
Xin cám ơn Ông Liên Thành.
Nguyễn Văn Tần - HTD
02/19/2014
2014-02-17 19:47
GMT-05:00 Cao Nguyen <binhson.trung@gmail.com>:
Kinh chuyen
NTC
---------- Forwarded message ----------
From: Tammyton <tammyton@gmail.com>
Date: 2014-02-17 16:29 GMT-08:00
Subject: [qgngai] Fwd: i Thông Báo Khẩn: Kẻ sát nhân diệt chủng Huế Mậu Thân 1968 đến Cali
To: qgngai@yahoogroups.com, hothuyduong86@yahoo.com
From: Tammyton <tammyton@gmail.com>
Date: 2014-02-17 16:29 GMT-08:00
Subject: [qgngai] Fwd: i Thông Báo Khẩn: Kẻ sát nhân diệt chủng Huế Mậu Thân 1968 đến Cali
To: qgngai@yahoogroups.com, hothuyduong86@yahoo.com
Sent from my iPad
Begin forwarded message:
From: Bang Nguyen <bbnguyen9@yahoo.com>
Date: February 17, 2014 at 3:04:02 AM PST
To: undisclosed recipients: ;
Subject: Fw: Fwd:i Thông Báo Khẩn: Kẻ sát nhân diệt chủng Huế Mậu Thân 1968 đến Cali
Reply-To: Bang Nguyen <bbnguyen9@yahoo.com>
Date: February 17, 2014 at 3:04:02 AM PST
To: undisclosed recipients: ;
Subject: Fw: Fwd:i Thông Báo Khẩn: Kẻ sát nhân diệt chủng Huế Mậu Thân 1968 đến Cali
Reply-To: Bang Nguyen <bbnguyen9@yahoo.com>
Subject: Fwd: Thông Báo Khẩn: Kẻ sát nhân diệt chủng Huế Mậu Thân 1968 đến Cali
Hoan nghênh biện pháp đôi phó của UBTTTADCSVN đối với tên VC Nguyen
đắc Xuân.
Xin chuyển tin này đến quý vị, và xin quý vị chuyển tiêp rông rài
cho đồng bào.
Date: 2014-02-11 2:26 GMT-08:00
Subject: Thông Báo Khẩn: Kẻ sát nhân diệt chủng Huế Mậu Thân 1968 đến Cali
To:
Thông Báo Khẩn: Kẻ sát
nhân diệt chủng Huế Mậu Thân 1968 đến Cali
Posted on February 10, 2014
by HieuLe
ỦY BAN TRUY TỐ TỘI ÁC ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM
TRUNG TÂM ĐIỀU HỢP TRUNG ƯƠNG
P.O.BOX No.6147, Fullerton, CA. 92834- USA
ĐT: 626-257-1057. Email: huemauthan1968@gmail.com
Bản văn số : 512/ Ngày12 tháng 5 năm 2012
_______________
THÔNG CÁO ĐẶC BIỆT
<image003.jpg>
Nguyễn Đắc Xuân, kẻ đã tham gia tàn sát trên 6000 ngàn thường dân Huế.
Ủy Ban Truy Tố Tội Ác Đảng Cộng Sản Việt Nam khẩn cấp thông báo cùng đồng bào quốc nội và hải ngoại một sự việc hết sức nghiêm trọng, đó
là: Tên tội phạm chiến tranh Nguyễn Đắc Xuân, kẻ đã tham gia tích cực nhất trong việc tàn sát
trên 6000 ngàn thường dân Huế vô tội vào Tết MậuThân 1968, có khả năng đã được sắp xếp để xuất hiện tại hải ngoại dưới những hình thức như: sinh hoạt ái hữu Cố Đô Huế hoặc ra mắt thơ sách cá nhân, do một vài tổ chức và cá nhân trong cộng đồng người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản tại Bắc và Nam California thi hành.
Nếu sự việc nầy xảy ra, thì đây là một hành động công
khai thách đố và khiêu khích củaĐảng Cộng Sản Việt Nam đối với cộng đồng Người Việt Chống Cộng tại hải ngoại. Vì vậy, Ủy Ban TTTAĐCS xin khẩn cấp thông báo cùng đồng bào quốc nội và hải ngoại vấn đề này, đồng thời cũng loan báo biện pháp đối phó của UBTTTAĐCSVN đối với Đảng Cộng Sản và tay sai tại hải ngoại như sau:
1)
Ủy Ban Truy Tố Tội Ác Đảng Cộng Sản Việt Nam sẽ trực diện tố cáo sự hiện diện của tên sát nhân Nguyễn Đắc Xuân với các cơquan Cảnh Sát địa phương, FBI, và Bộ An Ninh
Nội Chính Hoa Kỳ (Home Land Security).
2)
Yêu cầu tổ hợp luật Sư Quốc tế OKT (Olthuis Kleer Towshend) của Ủy Ban Truy Tố Đảng Cộng Sản Việt Nam khởi tố và xin lệnh Tòa bắt giữ tên tội phạm chiến tranh Nguyễn Đắc Xuân theo thủ tục khẩn cấp tại tòa án thuộc Tiểu Bang California, Hoa Kỳ.
3)
Truy tố tất cả những tên tòng phạm trong âm mưu này: Đó
là tất cả những kẻ đã: mời, giúp phương tiện tài chánh, chứa chấp, cung cấp phương tiện di chuyển và nơi trú ngụ cho tên
tội phạm Nguyễn Đắc Xuân trong thời gian y có mặt tại Hoa Kỳ.
4)
Chúng tôi cực lực lên án những tên Việt Gian tay sai cho Đảng Cộng Sản VN tại hải ngoại và khẩn thiết kêu gọi đồng bào Việt
Nam Tỵ Nạn Cộng Sản tích cực tham
gia biểu tình rầm rộ tại tất cả những nơi dự trù chứa chấp Nguyễn Đắc Xuân, bất kể là nơi công cộng hay tư gia.
Trân trọng,
Thừa ủy nhiệm UBTTTAĐCSV
Liên Thành
No comments:
Post a Comment
Những Sự Thật Cần Phải Biết