Chuyện kể năm
2000: Cuốn tiểu thuyết về thân phận con người trong cái ác cộng sản
Phạm Đình Trọng (Danlambao) - Say sưa phô trương sức mạnh bạo lực nhà
nước, công an – tòa án – nhà tù, hơn nửa thế kỉ cầm quyền, nhà nước độc tài
cộng sản Việt Nam đã vô cùng cần mẫn và tùy tiện tống hàng ngàn người dân Việt
Nam lương thiện của nhiều thế hệ nối tiếp nhau vào ngục tù.
Đầu tiên nhà nước độc
tài man rợ đó tống vào tù những đại công thần đã mang cả cuộc đời chiến đấu hi
sinh dựng lên nhà nước cộng sản: Tướng Đặng Kim Giang. Nhà cách mạng lứa tiền
bối dựng lên đảng Cộng sản Việt Nam, dựng lên nhà nước cộng sản Việt Nam Vũ
Đình Huỳnh. Nhà triết học cộng sản Hoàng Minh Chính... Rồi lần lượt đến những
trí thức, nhà văn, nhà báo con đẻ của chế độ cộng sản. Nhà văn Vũ Thư Hiên, nhà
báo Hoàng Thế Dũng, nhà báo Trần Thư, đạo diễn điện ảnh Huy Vân, nhà báo, nhà
văn Bùi Ngọc Tấn... bỗng trở thành người tù không án ròng rã gần chục năm trời
trong nhà tù cộng sản mà từ lúc bước chân vào ngục tối đến khi ra khỏi cổng nhà
tù vẫn không biết bị tù về tội gì.
Qua đi thời hồng hoang không pháp luật, tù không án, tù theo lệnh
tùy hứng của kẻ độc tài như từ trên trời rơi xuống, đến thời luật cộng sản,
luật chỉ để bảo vệ sự thống trị của đảng cộng sản và chỉ để khoe mẽ, vênh váo
làm sang với thế giới văn minh, còn bộ máy công quyền thì vẫn hành xử mông
muội, ngồi xổm lên pháp luật, tùy tiện bắt người, đánh người, giết người và tùy
tiện làm án.
Làm án theo lệnh của
quyền lực độc tài từ bóng tối ban ra, làm án theo kịch bản của công an, theo
lớp lang dàn dựng của cơ quan cảnh sát điều tra và quan tòa. Với cách làm án mờ
ám, bất lương đó, bất kì người dân lương thiện, trung thực, khảng khái nào sống
đúng Hiến pháp và pháp luật cũng đều có thể bị tù vì những tội danh vu vơ, mơ
hồ “tuyên truyền chống nhà nước”, “lợi dụng các quyền tư do, dân chủ” hoặc đi
tù mút mùa vì tội danh cụ thể: trốn thuế, nhưng mang rõ dấu ấn dàn dựng, áp đặt
của cơ quan cảnh sát điều tra và tòa án tạo dựng lên tội.
Những tội danh vu vơ,
những bản án được dàn đựng sống sượng đã tống vào tù ngục nhiều trí thức chân
chính như bác sĩ Phạm Hồng Sơn, luật sư Nguyễn Văn Đài, nhà báo Nguyễn Vũ Bình,
nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, luật sư Lê Thị Công Nhân, nhà giáo Vũ Hùng, giáo sư
Phạm Minh Hoàng, tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ, luật sư Lê Công Định, luật sư Lê Quốc
Quân, luật sư Phan Thanh Hải,... Biến nhiều công dân ưu tú có ý thức về quyền
làm người, có lương tâm với cuộc đời, có trách nhiệm với vận mệnh đất nước
thành những người tù lương tâm, người tù thời đại như trái tim yêu nước Vi Đức
Hồi, nhà doanh nghiệp Trần Huỳnh Duy Thức, kĩ sư Nguyễn Tiến Trung, nhà báo tự
do Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, những phụ nữ trung hậu Phạm Thanh Nghiên, Tạ Phong Tần,
Bùi Thị Minh Hằng,...
Muốn bắt ai cũng được, muốn bỏ tù ai cũng được. Cần có án thì tạo
dựng ra án. Không có tội thì tạo dựng ra tội. Mọi tiếng nói khác biệt, mọi đòi
hỏi tự do dân chủ, mọi đòi hỏi quyền làm người đều trở thành án hình sự, đều bị
tống vào tù ngục. Với bộ máy công cụ bạo lực nhà nước khổng lồ không cần
hành xử theo pháp luật, thẳng tay tiêu diệt mọi tiếng nói trung thực nhưng khác
biệt chính kiến, đảng cộng sản và nhà nước độc tài của đảng tưởng rằng sẽ ngạo
nghễ tồn tại đến vô cùng và những người lãnh đạo cộng sản “ghế trên ngồi tót sỗ
sàng” thì hả hê bắt dân tụng niệm: Đảng cộng sản Việt Nam quang vinh muôn năm.
Nhà tù cộng sản là nơi
giam cầm khát vọng làm người của người dân Việt Nam, nơi giam cầm trí tuệ và
khí phách Việt Nam cũng là nơi thể hiện đầy đủ bộ mặt man rợ, mất tính người
nhất của nhà nước độc tài cộng sản. Nhà nước độc tài cộng sản càng tùy tiện
tống nhiều trí tuệ và khí phách Việt Nam vào tù thì sự man rợ cộng sản càng
được trí tuệ và khí phách Việt Nam khắc ghi vào lịch sử, khắc ghi vào thời
gian.
Chín năm trong nhà tù
cộng sản cho nhà văn Vũ Thư Hiên viết tự truyện Đêm Giữa Ban Ngày ghi lại sự
tàn bạo, man rợ của thể chế cộng sản. Thể chế cộng sản là đêm đen lạc lõng giữa
ánh sáng rực rỡ của văn minh loài người thời công nghiệp hóa, toàn cầu hóa.
Miệt mài chăm chỉ viết
báo tô hồng thể chế cộng sản, tô hồng xã hội cộng sản, nhà báo Bùi Ngọc Tấn
bỗng bị bắt rồi trở thành người tù không án trong nhà tù cộng sản. Năm năm
trong nhà tù cộng sản cho nhà báo Bùi Ngọc Tấn thấy sự man rợ cộng sản đã khinh
rẻ, đã đầy đọa, đã xỉ nhục con người như thế nào. Con mắt quan sát sắc xảo của
nhà báo Bùi Ngọc Tấn và cảm hứng sáng tạo mạnh mẽ của nhà văn Bùi Ngọc Tấn đã
biến hiện thực năm năm ngục tù cộng sản thành tiểu thuyết tư liệu lịch sử
Chuyện Kể Năm 2000.
Năm 2000 chấm dứt một thế kỉ chủ nghĩa cộng sản đưa loài người vào
chém giết, hận thù, máu và nước mắt. Chủ nghĩa cộng sản rồi sẽ qua đi như một
cơn ác mộng của loài người. Nhưng sự khinh bỉ con người của cộng sản, máu và
nước mắt cộng sản gây ra cho con người thì phải khắc vào thời gian, ghi lại cho
mai sau sau để cảnh tỉnh loài người. Vì thế Chuyện Kể Năm 2000 cũng là Chuyện
Kể Năm 3000, Chuyện Kể Năm 4000...
Nhà văn Vũ Thư Hiên, nhà
văn Bùi Ngọc Tấn đã phải để lại những năm tháng quí giá của cuộc đời trong ngục
tù man rợ cộng sản để có Đêm Giữa Ban Ngày, Chuyện Kể Năm 2000. Những Vi Đức
Hồi, Nguyễn Xuân Nghĩa, Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, Cù Huy Hà Vũ, Trần Huỳnh Duy
Thức, Lê Quốc Quân... những trí tuệ và tâm hồn đó đang sống, đang quan sát,
đang ghi nhận, đang nhận mặt thể chế cộng sản và nhà tù cộng sản để rồi sẽ có
thêm những Đêm Giữa Ban Ngày, Chuyện Kể Năm 2000 chân thực, sinh động về số
phận bi thảm của con người trong thể chế cộng sản, trong ngục tù cộng sản.
Nhà nước độc tài cộng
sản ỷ vào sức mạnh bạo lực nhà nước, vận hành tối đa công suất bộ máy công cụ
bạo lực khổng lồ công an – tòa án – nhà tù càng hung hãn tù đày nhiều tâm hồn,
trí tuệ Việt Nam thì sự tàn bạo, mất tính người của độc tài cộng sản càng được
những tâm hồn trí tuệ Việt Nam trong lao tù cộng sản khắc ghi vào lịch sử, khắc
ghi vào thời gian.
Nhà văn Vũ Thư Hiên và
nhà văn Bùi Ngọc Tấn trước tôi một thế hệ và hơn tôi một cuộc chiến tranh. Khi
người lính Vệ quốc đoàn Vũ Thư Hiên và anh đội viên Thanh niên xung phong Bùi
Ngọc Tấn đi vào cuộc chiến tranh chống Pháp thì tôi còn là đứa bé ê a đọc sách
Tân Quốc Văn. Nhưng cuộc đời các anh và trang sách về cuộc đời ngục tù của các
anh đã thức tỉnh tôi và thức tỉnh hàng triệu người Việt Nam về thể chế cộng
sản. Không biết tự lúc nào anh Vũ Thư Hiên và anh Bùi Ngọc Tấn đã trở thành
người anh thân thiết của tôi.
Dù cách xa hàng chục
ngàn kilomet nhưng hằng ngày tôi vẫn gặp anh Vũ Thư Hiên trong thế giới phẳng
tin học. Mới mấy tháng trước anh Bùi Ngọc Tấn và chị Nguyễn Thị Ngọc Bích, vợ
anh Tấn vào Sài Gòn, tôi cùng anh chị đến nhà con gái anh Vũ Thư Hiên để được
nói chuyện và nhìn thấy anh Hiên trên màn hình laptop. Mới mấy ngày trước, tôi
lại được gặp anh Tấn, chị Bích ở Sài Gòn và anh Tấn đã tặng tôi bản in mới nhất
tập tiểu thuyết của đời anh, tập tiểu thuyết về hiện thực cái ác cộng sản, về
thân phận con người, về sự khinh bỉ, xỉ nhục, đày đọa, vật hóa con người của
nhà nước cộng sản.
Chuyện Kể Năm 2000 được
nhà xuất bản Thanh Niên ở Hà Nội phát hành đầu tiên tháng hai, năm 2000 liền bị
cơ quan văn hóa của nhà nước độc tài cộng sản ra lệnh thu hồi và tiêu hủy. Một
việc làm của quyền lực độc ác mà tối tăm. Độc ác và tối tăm như nhà nước độc
tài cộng sản Việt Nam giam cầm những tâm hồn, trí tuệ và khí phách Việt Nam.
Làm sao có thể giam cầm được sự thật, giam cầm được lẽ phải. Làm sao có thể
giam cầm được tâm hồn, trí tuệ và khí phách.
Thời tin học, không
quyền lực nào thu hồi, tiêu hủy được thông tin đã được tin học hóa, sản phẩm
của thế giới thật, thế giới vật thể đã trở thành sản phẩm của thế giới ảo, thế
giới phi vật thể. Lệnh thu hồi tiêu hủy của nhà nước độc tài cộng sản với
Chuyện Kể Năm 2000 là sự giới thiệu, sự quảng cáo, tôn vinh lớn nhất cho Chuyện
Kể Năm 2000. Vì có lệnh thu hồi và tiêu hủy của nhà nước độc tài cộng sản mà
Chuyện Kể Năm 2000 lại được xuất bản với số lượng lớn, phát hành rộng chưa từng
có dưới nhiều hình thức. Chuyện Kể Năm 2000 tràn ngập trên các trang web. Chuyện
Kể Năm 2000 được in đi in lại với số lượng lớn ở trong nước, ngoài nước.
Cuối năm 2013 lại có
người ở phía Nam đứng ra tổ chức in Chuyện Kể Năm 2000. “Tập sách này được thực
hiện bởi những người yêu quí Chuyện Kể Năm 2000 / Tháng 12 – 2013 / 100 bản.
Không bán”. Anh chị Bùi Ngọc Tấn - Nguyễn Thị Ngọc Bích vào Sài Gòn nhận
sách do người in ấn tặng để tặng lại những người đang đấu tranh giành lại những
giá trị làm người đã bị nhà nước độc tài cộng sản tước đoạt.
Viết
để dành cho mẹ
Đặng Thị Quỳnh Anh - Từ ngày mẹ "đi vắng" con nhận
được rất nhiều những cuộc gọi, những dòng tin nhắn, những lời hỏi han, quan
tâm, những sự giúp đỡ của mọi người từ trên khắp thế giới. Có những người con
biết, có những người con chưa biết, có những người bây giờ con mới biết, cảm
thấy ấm lòng.
Nhưng hôm nay, con thật sự cảm thấy bất ngờ,
ngoài những người bạn, đồng đội của mẹ luôn đi bên cạnh giúp đỡ bọn con, con đã
nhận được những cuộc điện thoại từ những người xin được giấu tên, và từ Thầy
Pháp Dương, nghe qua giọng nói Thầy, và cả 2 bác gì đó (vì các bác, chú đều
không tiện nêu danh tính) đều khá lớn tuổi, họ đã khóc khi nói chuyện với con,
con thấy thực sự cảm động.
Tối, đang quét sân, thấy có tiếng gọi khẽ ngoài
cổng, con ra, có moojt bác (cũng dấu tên) hỏi thăm tình hình của mẹ, biết con
là con gái bác dúi vào tay con tờ 200 ngàn, xong nói vội "bác đọc trên
Internet, biết mẹ con đang bị đàn áp, có đi thăm mẹ mua cho mẹ ít quà hộ bác,
bảo mẹ giữ gìn sức khỏe nha con, bác ủng hộ mẹ con".
Bác ấy đi rồi con vẫn đứng nhìn mãi, nhiều dòng
suy nghĩ đan xen...
Đặng Thị Quỳnh Anh, con gái Bùi Thị Minh Hằng
No comments:
Post a Comment
Những Sự Thật Cần Phải Biết