"Những Lính Việt Nam Cộng Hòa Là Anh
Hùng", Đặng Chí Hùng
xin mời coi hủy cờ máu
tại LYON FRANCE
HỦY CỜ MÁU VIỆT
CỘNG
==========
Từ Cánh Đồng Mây phỏng vấn Tiến Sĩ Phạm Chí Dũng:
https://www.youtube.com/watch?v=qymRebKByIg
Phạm Thanh Nghiêm phỏng vấn Phan Đình Minh về 40 năm Hoàng Sa:
http://danlambaovn.blogspot.com/2014/01/phong-van-ve-hai-chien-hoang-sa-va-cac_18.html
__________________________________________________________________
Hãy nghe tuổi trẻ trong nước sau 1975 nói gì về Việt Nam Cộng
Hòa:
http://www.youtube.com/watch?v=um88_IUqQJA&feature=youtu.be
http://vnchdalat.blogspot.com/2013/06/nhung-su-that-can-phai-biet-01-ang-chi.html
CSVN là đáy của đáy sự tồi tệ & VNCH - Nạn Nhân Của Chính Sách
VSVN Ngậm Máu Phun Người.
Đặng Chí Hùng (Danlambao) - Thưa các bạn, là một người trẻ tuổi,
chưa một lần được biết đến ngôi trường của Việt Nam Cộng Hòa (VNCH), cũng chưa
từng được sống dưới chế độ tự do non trẻ đó, tuy nhiên qua nhiều sách báo, tài
liệu và nhân chứng sống, cộng với những suy nghĩ của mình, tôi nhận thấy một
điều đó là một chế độ, một nhà nước khác hẳn với những lời tuyên truyền của
cộng sản.
Có một câu hỏi làm tôi day dứt gần 10 năm trời khiến tôi phải tự
mình đi tìm câu trả lời cho nó đó là: “Tại sao một chế độ thối nát, được quy
chụp là Ngụy quân, ngụy quyền lại được người dân thương nhớ, tiếc nuối?”. Và
cuối cùng tôi cũng tìm ra câu trả lời cho câu hỏi đó trong bài này đó là “Việt
Nam Cộng Hòa chỉ là nạn nhân của một chính sách ngậm máu phun người của đảng
cộng sản Việt Nam”. Vì sao tôi nói vậy? Vì không có một chế độ xấu xa nào mà
hàng triệu công dân của nó ở Hải ngoại lẫn những người vẫn còn ở lại trong nước
đã từng sống trong chế độ đó và thân nhân họ, thậm chí những người miền Bắc có
tư duy đều thương tiếc. Con người ta có một tâm lý chung đó là luôn muốn quên
đi cái dĩ vãng xấu xa, không tốt đẹp. Vậy khi hàng triệu người dù cho phải ly
tán vẫn nhớ về nó thì đó không thể là điều xấu xa. Đó chính là câu trả lời
chính xác nhất.
Thật ra bất cứ một xã hội nào cũng có mặt hạn chế, ngay cả nước Mỹ
nhân bản và dân chủ hiện nay cũng còn nhiều mặt cần sửa đổi. Việt Nam Cộng Hòa
không phải là ngoại lệ. Tuy nhiên trong một chừng mực nhất định thì những hạn
chế đó sẽ dần khắc phục theo thời gian và trong cùng một thời điểm lịch sử hay
thậm chí ngay cả với xã hội chủ nghĩa Việt Nam hiện tại thì VNCH xứng đáng dân
chủ gấp vạn lần thật sự chứ không nói dối trơ trẻn của bà Doan. Đó là lý do tôi
viết bài này để chứng minh cho bạn đọc những sự thật về một nhà nước dân chủ
non trẻ nhưng đã phải chịu chính sách ngậm máu phun người của đảng cộng sản
Việt Nam.
Tôi viết bài này xin giành tặng cho tất cả bạn đọc với mong muốn:
Với những người yêu VNCH dù đã từng sống hay chỉ biết đến qua sách
vở thì như một lời khẳng định chắc chắn rằng những gì họ đã yêu mến không hề
nhầm lẫn.
- Với những người bị lừa dối hi sinh cho đảng cộng sản như thế hệ
cha ông tôi thì như một lời chân tình để giúp họ thật sự nhận ra bản chất của
đảng cộng sản VN và ông Hồ đã lừa dối họ bao lâu này.
- Với những người còn vì miếng ăn mà cố gắng lừa bịp dân tộc hãy
tỉnh lại đi, sự thật không thể bị bưng bít được mãi. Đừng tự lừa dối mình và
lừa dối nhân dân nữa, hãy để cho lương tâm con người lên tiếng trong tâm hồn
mình.
Phần 1: Những sự thật về Việt Nam Cộng Hòa
A. Mỹ không hề xâm lược Việt Nam:
Trong bài “Những sự thật cần phải biết - Sự thật về Đại thắng mùa
xuân 1975” tôi đã chứng minh thất bại của VNCH không phải do hèn kém như cộng
sản bịa đặt. Họ bị đồng minh bỏ rơi và bị ép phải chết yểu trong bàn cờ chính
trị Mỹ-Trung cộng-Liên Xô. Mỹ cũng có lỗi của mình trong việc bỏ rơi đồng minh
nhưng cũng nên biết rằng nước Mỹ cần phải tự cứu mình trong lĩnh vực kinh tế và
cũng do chính sách nhân bản, không muốn lún sâu chiến tranh, đồng thời phần nào
đấy là việc họ để cho chính bản thân những người dân Việt Nam nhận ra sự thật
về cộng sản.
Tuy nhiên có một điều rất quan trọng mà tôi phải khẳng định đó là
Mỹ không hề xâm lược Việt Nam như cách đảng cộng sản Việt Nam vẫn tuyên truyền
để lừa bịp lòng yêu nước của nhân dân ta. Tại sao tôi có thể khẳng định điều
này? Xin được trình bày như sau.
Thứ nhất, cho đến giờ phút này dù bất cứ ai cũng có thể thấy người
Mỹ đến Việt Nam không lấy của người Việt Nam dù chỉ là một mm đất đai, hải đảo.
Thậm chí họ còn giúp chúng ta xây dựng một Sài Gòn tự do và phồn vinh mà ở thời
điểm trước năm 1975 là Hòn Ngọc Viễn Đông, ngay cả Singapore hay HongKong lúc
ấy còn phải xếp hàng từ xa. Vậy thì người Mỹ xâm lược gì ở Việt Nam? Đất không
lấy, một giọt dầu cũng không? Trung cộng trong khi đó thì sao? Trung cộng đã
lấy Hoàng Sa - Trường Sa "nhờ" công hàm bán nước 1958 của ông Chủ
tịch nước Hồ Chí Minh và ông Thủ tướng Phạm Văn Đồng (xin xem thêm “Những sự
thật không thể chối bỏ - phần 2 - Hồ Chí Minh và vai trò trong công hàm 1958”).
Và còn hàng trăm km biên giới ở Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc, hay Boxit Tây
Nguyên. Ai xâm lược đây? Người Mỹ không hề xâm lược Việt Nam như cách đảng cộng
sản vẫn rêu rao, mà kẻ xâm lược nước ta chính là “Đồng chí 16 chữ vàng, 4 tốt,
tri ân sâu nặng” của đảng cộng sản Việt Nam. Đây cũng là điều cho thấy đảng
cộng sản ngậm máu phun người đối với người Mỹ.
Thứ hai, nếu nói người Mỹ xâm lược Việt Nam thì có nghĩa là họ
phải đổ quân đội vào Việt Nam trước khi đảng cộng sản để lại quân du kích và
cán bộ tại VNCH để nằm vùng và khủng bố nhân dân miền Nam. Nhưng thực tế lại
trái ngược lại. Xin quay lại “Những sự thật không thể chối - phần 13 - Nướng
dân đen trên ngọn lửa hung tàn!”bạn đọc sẽ thấy rõ.
Trong bộ môn lịch sử chương trình lớp 12, đảng cộng sản Việt Nam
tuyên truyền:
“Mặt trận Giải phóng Miền Nam” thành lập ngày 20/12/1960 với mục
tiêu “đấu tranh chống quân xâm lược Mỹ và chính quyền tay sai, nhằm giải phóng
miền Nam, thống nhất đất nước”.
Nhưng thực chất thì sao? Năm 1961 khi ông Ngô Đình Diệm ký Hiệp
ước quân sự với Mỹ, thì miền Nam lúc đó chỉ có các cố vấn Mỹ và một ít quân
mang tính yểm trợ (US Support Troopes) với nhiệm vụ chính là xây dựng phi
trường, cầu cống, đường sá...
Mỹ chỉ bắt đầu đưa quân vào miền Nam từ năm 1965, sau khi ông Ngô
Đình Diệm qua đời do cương quyết từ chối không cho Mỹ trực tiếp can thiệp quân
sự. Điều này ai cũng biết cả. Quân Mỹ thực sự đổ quân vào miền Nam sau sự kiện
vịnh Bắc Bộ năm 1964 và để giúp VNCH chống lại cuộc chiến đang ngày càng leo
thang của cộng sản ở miền Nam. Cho đến năm 1964 cả về quân số và trang bị quân
sự của VNCH không thể bằng VNDCCH (đã chứng minh trong “Những sự thật không thể
chối - phần 3 - Bác, đảng đã bán những gì và để làm gì?”). Vậy thì vào thời
điểm 20.12.1960, làm gì có bóng dáng lính Mỹ nào ở Miền Nam, làm gì đã có ai
xâm lược mà chống? Đảng cộng sản phải chống ai, chống cái gì vào năm 1960?
Chính sự mâu thuẫn trong lời nói của cộng sản cũng cho ta thấy bản chất nói
dối, lật lọng trong việc kích động chiến tranh phi nghĩa tại Việt Nam và cho thấy
việc vu khống cho người Mỹ xâm lược Việt Nam là vô lý.
Thứ ba, hãy nghe người Liên Xô nói về việc Mỹ đổ quân vào Việt Nam
để thấy người anh cả của đảng cộng sản Việt Nam biết rõ người Mỹ không phải vào
Việt Nam “xâm lược” như cách tuyên truyền của đảng cộng sản Việt Nam. Tài liệu
của Liên Xô đăng trong cuốn sách có tên“Một bước đi lớn” – bởi nhóm tác giả đã
từng hoạt động tại KGB và do NXB Quân đội Liên bang Nga xuất bản năm 1999 nói
về hoạt động tình báo của Liên Xô (đã giới thiệu ở bài “Những sự thật không thể
chối bỏ - phần 13 -Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn!” có đoạn ở 128:
“Người Mỹ chắc chắn không xâm lược Việt Nam như cách người Pháp
thực dân làm trước năm 1945 nhưng Việt Nam phải là một trong những tiền đồn
ngăn cản chủ nghĩa tư bản ở Á Châu bao gồm Bắc Triều Tiên, Trung Hoa,
Afghanistan...”
Thì ra người Liên Xô với những con mắt lão luyện của tình báo KGB
đâu có cho rằng người Mỹ xâm lược và đô hộ Việt Nam như cách người Pháp thực
dân. Người Liên Xô chỉ lo ngại cho chủ nghĩa cộng sản của họ bị người Mỹ đánh
bại chứ họ không nói là người Mỹ xâm lược và đô hộ Việt Nam như cách cộng sản
tuyên truyền. Đó là do chính sách ngậm máu phun người của cộng sản nhằm lừa gạt
hàng triệu thanh niên bỏ xác vì quyền lợi của chóp bu cộng sản mà thôi. Đó
chính là một trong những chiêu bài núp bóng “Giải phóng dân tộc” mà ông Hồ cùng
đảng cộng sản thực hiện để nhuộm đỏ Việt Nam cho âm mưu của Trung cộng.
Thứ tư, thật ra mong muốn người Mỹ vào Việt Nam đổ quân để tạo cớ
người Mỹ xâm lược Việt Nam cũng nằm trong âm mưu của Trung cộng chỉ đạo cho ông
Hồ và đảng cộng sản Việt Nam thực hiện. Trong cuốn sách “MAO: The Unknown
Story” của tác giả Jung Chang và Jon Halliday được phát hành năm 2005 do hai
nhà xuất bản Anchor Books và Random House xuất bản, ở trang 470 có đoạn:
“Có một nơi gần Trung Quốc, nơi đã có người Mỹ, đó là Việt Nam.
Cuối năm 1963, miền Nam Việt Nam có khoảng 15,000 cố vấn quân sự Mỹ. Kế hoạch
của Mao là tạo tình huống làm cho Mỹ phải gởi thêm quân đội vào miền Nam…”
Thế là đúng ra năm 1963, Trung cộng cũng nhận thấy người Mỹ chỉ có
15000 cố vấn mà thôi. Và chính Mao muốn ông Hồ phải “tạo tình huống” để người
Mỹ phải đổ quân vào Việt Nam. Đó chính là việc cố tình tạo ra “kẻ thù” xâm lược
để có cớ đánh VNCH và đổ tội cho người Mỹ xâm lược Việt Nam của Mao Trạch Đông
và Hồ Chí Minh.
Thứ năm, thêm một đồng minh của VNDCCH khẳng định người Mỹ không
hề xâm lược Việt Nam như cách đảng cộng sản tuyên truyền cho thấy những gì
chúng ta đã và đang được nghe đảng cộng sản chỉ là lừa bịp. Trong cuốn sách có
tên “Đối nghịch” của tác giả J. Leroy - một nhà hoạt động xã hội người Pháp và
cũng là đảng viên đảng cộng sản Pháp (giới thiệu ở bài “Những sự thật không thể
chối bỏ - phần 14 - Ai làm cho Huế đau thương?”). Cuốn sách của ông đi sâu phân
tích về tính chất đối lập của đảng cộng sản và các đảng phái khác và dẫn chứng
về cuộc chiến Việt nam như là một sự đối nghịch đỉnh điểm về ý thức hệ. Trong
trang 187 của cuốn sách in năm 2000 tại Pháp có nội dung trích như sau:
“Một cuộc chiến tại Việt Nam là điều mà Hoa Kỳ không mong muốn, họ
đến với Việt Nam khác hẳn lũ người độc ác của chúng ta trước đây. Nhưng họ phải
đổ quân vào vì họ không muốn Liên Xô bành trướng tư tưởng của Mác, Lê Nin…”
Tác giả cộng sản Pháp này rất trung thực trong việc đánh giá người
Mỹ không xâm lược Việt Nam như chính thực dân Pháp trước năm 45 mà họ chỉ vào
Việt Nam trong tình thế bắt buộc chống lại sự bành trướng tư tưởng đỏ của Liên
Xô.
Kết luận: Một kẻ đi xâm lược không thể là kẻ đổ quân vào sau khi
đồng minh của họ bị khủng bố. Người Mỹ chỉ đổ quân vào để giúp đồng minh chống
lại chủ nghĩa cộng sản bạo tàn và độc tài. Người Mỹ chỉ là một “kẻ thù” được
dựng lên với mục đích lừa dối dân tộc trong chiêu bài“Chống Mỹ cứu nước” của
đảng cộng sản. Việc tạo ra một kẻ “xâm lược” giả tưởng này không khác gì việc
người ta cố tình dựng lên một hình ảnh “thế lực thù địch” để nói về đội ngũ đấu
tranh dân chủ hiện nay ở Việt Nam hay bóng ma “thế lực thù địch” đang làm đảng
“tự diễn biến”. Một kẻ đi xâm lược không thể không áp bức, bóc lột và lấy đất
đai, tài nguyên của chúng ta. Người Mỹ thì không làm điều đó, vậy họ không thể
là kẻ xâm lược.
Người Mỹ đến Việt Nam với mục đích chống lại sự bành trướng chủ
nghĩa cộng sản trên thế giới và giúp VNCH chống lại làn sóng khủng bố của đảng
cộng sản gieo rắc tại Miền Nam. Họ không hề xâm lược Việt Nam như cách đảng
cộng sản Việt Nam tuyên truyền, họ cũng là nạn nhân của một chính sách ngậm máu
phun người của đảng cộng sản Việt Nam.
B. Việt Nam Cộng Hòa không phải là chế độ Ngụy
Quân, Ngụy Quyền:
Nếu không có kẻ xâm lược thì làm gì có kẻ làm tay sai “ngụy quân,
ngụy quyền”? Như phần A tôi đã chứng minh những tác giả trung lập và ngay cả
những người cộng sản Pháp, Liên Xô trong những nghiên cứu nghiêm túc của mình
đã công nhận người Mỹ không hề xâm lược Việt Nam đúng nghĩa. Vậy thì những
người đồng minh của họ là VNCH có phải là tay sai bán nước như cộng sản nhồi
nhét vào đầu chúng ta hay không? Không. Hoàn toàn không phải. Đó là một chế độ
dân chủ non trẻ nhưng mang trong mình những tư tưởng và ý niệm tốt đẹp cho nhân
dân. Tôi xin khẳng định thông qua phần B này.
Nói như bà Dương Thu Hương một nữ văn sĩ miền Bắc theo đoàn quân
của CS Bắc Việt vào Sài Gòn vào tháng 4 năm 1975 thì “Đó mới là chế độ của nền
văn minh. Và thật chua chát khi nền văn minh đã thua một chế độ man rợ. Đó là
sự hàm hồ và lầm lẫn của lịch sử. Đó là bài học đắt giá và nhầm lẫn lớn nhất mà
dân tộc Việt nam phạm phải...” Và chính ông Võ Văn Kiệt, cựu thủ tướng của
CHXHCNVN cũng phải thốt lên cái ngày 30/4 là ngày mà VNCH chính thức mất đi
trên danh nghĩa nhưng còn mãi tồn tại trong lòng người yêu dân chủ, tự do“Ngày
của triệu người buồn.”
1. VNCH có nền kinh tế phát triển hơn hẳn VNDCCH:
Tại miền Nam dưới sự lãnh đạo của ông Ngô Đình Diệm, cùng sự hỗ trợ
của Hoa Kỳ nhằm khôi phục kinh tế và nâng cao dân trí, trong thời điểm miền Bắc
có cải cách ruộng đất gây tai họa thì miền Nam cũng có Cải cách điền địa và
“Người cày có ruộng” mang lại niềm vui cho nhân dân. Chính vì có những chính
sách hợp lý, chế độ dân chủ nên nửa trong của Việt Nam đã phát triển nhanh
chóng. Bằng chứng là Sài Gòn được coi là “Hòn Ngọc Viễn Đông”.
Ngay sau khi ông Diệm bị giết hại thì nền Đệ nhị Cộng hòa cũng đã
có những nối tiếp nền Đệ nhất Cộng hòa để đem lại đời sống no ấm cho nhân dân
miền Nam. Dù có khó khăn do chiến tranh liên miên, đảng cộng sản cho quân du
kích nằm vùng đặt bom, phá đường, tài sát dân lành thì nền kinh tế vẫn được duy
trì một đời sống hơn hẳn so với VNDCCH. Bạn đọc hãy cùng tôi điểm lại những tài
liệu để thấy sự thật này.
- Giai đoạn 1954-1956: Công nghiệp khá nghèo nàn với số lượng nhà
máy ít ỏi có từ thời Pháp thuộc.
- Giai đoạn 1957-1967: là giai đoạn bùng nổ của công nghiệp nhờ
chính sách công nghiệp tích cực của chính quyền và nhờ các biện pháp bảo hộ nền
công nghiệp trong nước.
- Giai đoạn 1967-1972: có sự phân hóa rõ rệt giữa các phân ngành.
Những phân ngành như sản xuất đường và dệt không được bảo vệ nữa nên bị hàng
ngoại tràn ngập bóp chết.
http://www.youtube.com/watch?v=N3ChvQPX6SM
http://danlambaovn.blogspot.com/2014/01/phong-van-ve-hai-chien-hoang-sa-va-cac.html#.Ut8v1PuIZkg
http://dalatngayve.blogspot.com/2014/01/nguoi-viet-trong-va-ngoai-nuoc-tuong.html
http://www.youtube.com/watch?v=z1B-lKyXp80
http://www.youtube.com/watch?v=NpANo3swIRs
http://www.youtube.com/watch?v=V1plUC5n21c
http://www.youtube.com/watch?v=XwRlWdNaAyQ
http://www.youtube.com/watch?v=6zpxJZRX9xA
http://www.youtube.com/watch?v=ztFKy7_x9aU
http://www.youtube.com/watch?v=ca0lRHCZM3U
http://youtu.be/um88_IUqQJA
___________________________________________________________________
"...chiến tranh đã lùi xa mà vết thương này vẫn chưa lên da
non đó là điều không thể chấp nhận."
Nguồn: Phạm Thanh Nghiên (Danlambao)
Ngô Nhật Đăng: Tôi đã có thời gian là lính (1978-1982) có tham gia
chiến trường biên giới tại Cao Bằng trong cuộc chiến Việt-Trung. Tôi tin rằng
không có sự khác biệt nào giữa những người lính dù dưới thể chế chính trị nào
khi chiến đấu để bảo vệ Tổ Quốc, chúng tôi cũng không hề đắn đo và sẵn sàng hy
sinh chống bọn cướp nước hồi năm 1979 cũng như các anh hùng giữ đảo Hoàng Sa
năm 1974 vậy. Điều đó là chắc chắn.
Không riêng gì người lính và cả những người từng phục vụ trong
chính quyền VNCH cũng bị gọi là “ngụy” (xin lỗi, tôi coi đây là một từ “mất
dạy”) mà cả những người từng tham gia chính quyền trước năm 1954 cũng bị gọi
như vậy. Số này ở lại Hà Nội không di cư vào Nam cũng khá đông, họ cũng bị đi
tù (gọi là cải tạo) một thời gian. Tôi cũng có một số bạn bè cùng học là con
cái của những người này, quan sát họ tôi cũng có những suy nghĩ khác với những
điều thường được “giáo dục” trong nhà trường. Tất cả sách giáo khoa và cả các
tác phẩm văn học của Việt nam lẫn Liên Xô mà chúng tôi chỉ được phép đọc đều miêu
tả những người phía bên kia cực kỳ xấu xa, độc ác, mất hết nhân tính, sẵn sàng
mổ bụng ăn gan kẻ thù... Dù không tin hoàn toàn nhưng dù sao vẫn để lại dấu vết
trong đầu óc. Cũng may mắn từ bé tôi đã được đọc các cuốn sách trong tủ sách gia
đình những cuốn như “Chuông nguyện hồn ai”, “Phía Tây không có gì lạ” v.v... nó
làm cho tôi có những suy nghĩ đúng đắn hơn. Quay về câu hỏi của bạn về những người
lính VNCH. Thời chúng tôi cũng thường nghe lén các đài phát thanh Sài Gòn (việc
này rất nguy hiểm), các bài hát về chiến tranh về thân phận người lính của phía
VNCH cũng gây những xúc động mạnh cho chúng tôi. Tôi còn nhớ, vào cuối năm 1973
(lúc này đã có Hiệp định Paris) một anh bộ đội từ chiến trường ra đến nhà tôi
báo tin người cậu ruột của tôi đã chết tại Thành cổ Quảng Trị năm 1972. Là con
út của bà ngoại, ông chỉ hơn tôi có 6 tuổi nên hai cậu cháu thường quấn quýt với
nhau.
Đây là cú gõ cửa đầu tiên của chiến tranh thăm viếng nhà tôi, bố
tôi cũng thường đi chiến trường trong những thời gian ác liệt (kể cả thời chống
Pháp) nhưng ông chỉ đi ngắn chừng 1 năm và lần nào cũng trở về nguyên vẹn. Anh
ở lại nhà tôi 2 ngày trước khi về đơn vị và ngủ chung với tôi, tôi được nghe
nhiều chuyện về chiến tranh, khi tôi hỏi anh về những người lính “ngụy” anh
văng tục: “Hay ho cái đéo gì, anh em trong nhà tàn hại lẫn nhau”. Và tôi mới
biết các anh cũng thường hay nghe lén những ca khúc của Trịnh Công Sơn.
Sau này có một thời gian tôi sống và làm việc ở Sài Gòn, quen biết
nhiều hơn, thậm chí có một người từng là Đại úy cũng nhận tôi là em kết nghĩa (anh
đã vượt biên năm 84). Theo tôi, dù đã muộn màng, chúng ta phải đánh giá lại
giai đoạn lịch sử đau thương này của đất nước, trả lại danh dự cho những người
đã nằm xuống vì đạn bom, những người còn sống bị đày ải vì lao tù, chiến tranh
đã lùi xa mà vết thương này vẫn chưa lên da non đó là điều không thể chấp nhận.
Tôi gọi họ là Anh Hùng
Đặng Chí Hùng
(Danlambao) - Trong cuộc chiến mà Bên thắng cuộc (theo cách gọi
của tác giả Huy Đức) đã được đặt vào thế “tất nhiên phải thắng” như tôi từng
chứng minh trong 2 bài “Những sự thật cần phải biết - phần 1” thì không thể
đem thành bại ra mà luận anh hùng...
Cứ mỗi độ xuân về, những ngày tháng 3 cho đến cuối tháng 4, đã gần 40 năm
qua chúng ta thường được nghe những luận điệu lặp lại của những người cộng sản
chuyên nghề ngậm máu phun người và làm thí ít mà báo cáo láo thì nhiều về cái
gọi là “Chiến thắng lẫy lừng” thì tôi lại phải xuống bút.
Có lẽ tôi không cần phải nói lại về bản thân tôi vì tôi chẳng có cái gốc
“Ngụy” để mà đi “chống phá” cách mạng. Nhưng tôi thấy cần phải luận anh hùng
với đôi dòng để bạn đọc thấy trong cuộc chiến mà Bên thắng cuộc đã
được đặt vào thế “tất nhiên phải thắng” thì không thể đem thành bại ra mà luận
anh hùng...
Tại sao tôi nói như vậy? Vì trong cuộc chiến phi nghĩa mà cộng sản gây ra
khiến nhân dân điêu linh (Xin xem thêm “Những sự thật không thể chối bỏ - phần 13”)
thì kẻ thắng đã được đặt vào thế “được thắng”, còn người “thua” thì thực
tế họ không thua mà họ đang thắng trong lòng chúng tôi, những người dù sinh sau
đẻ muộn.
Một chế độ nào cũng có những khuyết điểm, Việt Nam Cộng Hòa không là
ngoại lệ, nhưng ở chế độ đó con người đúng nghĩa là con người, ở đó con người
không phải con vật, con thú cho nhà cầm quyền muốn làm gì thì làm như chế độ
tôi đang phải sống. Điều này tôi đã chứng minh ở “Những sự thật cần phải biết - phần 2”.
Nói như vậy để chúng ta thấy rằng tôi không có ý ca ngợi VNCH một cách vô lý.
Trong con mắt của tôi, đó là một chế độ đáng sống hơn vạn lần so với cộng sản
ngày nay. Và nếu được cho lựa chọn thì tôi sẽ quay ngược thời gian về làm người
lính VNCH – vì với tôi họ là “Anh Hùng”!
Đã cuối tháng 3 gãy súng (theo lời tác giả Cao Xuân Huy) của gần 40 năm
sau cuộc chiến mà ở đó những người anh hùng đã gục xuống vì chính nghĩa. Họ đã
gãy súng nhưng họ thực sự là anh hùng. Hãy bình tĩnh nhìn lại họ để xem những
gì tôi gọi họ - những người lính VNCH là anh hùng có gì sai không?
Thứ nhất, trong khuôn khổ bài 1,2 “Những sự thật cần phải biết” tôi
đã chứng minh rằng: VNCH không phải là “ngụy” và những người lính VNCH phải gục
ngã vì họ bị ép phải thua và không còn khả năng để chiến đấu. Họ không thể dùng
tay không đánh nhau với đoàn quân đông đảo có vũ khí, đạn dược áp đảo đang tiến
theo thế cờ chính trị. Như vậy họ không phải là những người bại trận. Trên thực
tế họ bị ép phải “thua”.
Thứ hai, với khẩu hiệu “tổ quốc – danh dự - trách nhiệm” thì quân lực
VNCH đã chiến đấu cho tự do miền nam hơn 20 năm trời. Họ không phải là những kẻ
đi gây chiến, xâm lược nước khác, khủng bố như cộng sản (Xin xem thêm “những sự
thật cần phải biết - phần 3,4”). Vậy cớ sao họ vì an ninh, vì quốc gia mà chiến
đấu không thể gọi họ là anh hùng?
Thứ ba, nhìn lại cuộc chiến VNCH và VNDCCH thì ai cũng thấy gương của
những ông tướng dám tuẫn tiết theo thành như trường hợp của tướng Nguyễn Khoa
Nam, Lê Văn Hưng... Vậy ai còn có thể nói quân lực có những người anh hùng đó
không anh hùng? Dám chết cho lý tưởng của mình, dám chết vì thấy rằng mình dù
bị ép thua nhưng cũng có trách nhiệm trong nỗi đau đó có thể gọi là anh hùng
không? Có! Rất xứng đáng gọi họ là những anh hùng.
Thứ tư, khi so sánh với quân đội nhân dân VN hiện nay tôi càng thấy sự
khác biệt của những người anh anh hùng và những kẻ “tự phong anh hùng”. Nếu
quân lực VNCH có Ngụy Văn Thà và đồng đội sẵn sàng hi sinh vì biển đảo tổ quốc
thì quân đội nhân dân cộng sản không dám “ho” một tiếng với Trung cộng bắn ngư
dân và con “tri ân” giặc như một đứa con nít đang xu nịnh đám giang hồ mất nết.
Vậy ai là anh hùng các bạn cũng đã biết rồi chứ?
Thứ năm, sau khi cuộc chiến kết thúc, hàng triệu người lính VNCH còn kẹt
lại ở VN chịu thương tật, không ai giúp đỡ, không có lương hưu nhưng họ vẫn
sống thẳng thắn và điềm đạm. Trong khi đó quân đội cộng sản tự cho mình là anh
hùng thì lại vì cái sổ hưu mà đang cố bám lấy cái đảng khủng bố, độc tài và
chịu làm thân nô lệ cho Tàu. Vậy ai là anh hùng? Xin giành sự suy ngẫm này cho
chính các vị tướng già quân đội cộng sản.
Còn rất nhiều bằng chứng nhưng tôi xin chỉ nêu 5 điều chính cho thấy
những người mà tôi gọi là anh hùng – những người lính VNCH là hoàn toàn có cơ
sở. Cuộc chiến mà họ phải thua dù họ có chính nghĩa không có ý nghĩa. Điều ý
nghĩa đọng lại cho mãi sau này đó là họ đã từng là những người anh hùng, họ
xứng đáng được tôn vinh và quan trọng hơn họ đang thắng trong cuộc chiến trong
lòng con dân Việt Nam!
Xin ngả mũ tri ân những người lính VNCH - Những người anh hùng - Những
người đã đặt nền móng cho ý chí không chịu khuất phục cộng sản khát máu!
28/03/2012
Đặng Chí Hùng
danlambaovn.blogspot.com
Đặng Chí Hùng - Những sự thật không thể chối bỏ Phần 1
http://www.youtube.com/watch?v=5BeSHoCHmsM
Đặng Chí Hùng - Những sự thật không thể chối bỏ - Phần 2
http://www.youtube.com/watch?v=qgE1jp5CNS8
Những sự thật không thể chối bỏ (phần 3)
http://www.youtube.com/watch?v=V1plUC5n21c
Những sự thật không thể chối bỏ (phần 4) - Tác giả Đặng Chí Hùng
http://www.youtube.com/watch?v=XwRlWdNaAyQ
Những sự thật cần phải biết (Phần 5) - Mất!
http://www.youtube.com/watch?v=N-Szh3vAtYk
Những sự thật cần phải biết (phần 7): Lê Duẩn và sự tàn ác với quân dân
cán chính Việt Nam Cộng Hòa
http://www.youtube.com/watch?v=4UErTQQlIjo
Xin mời nghe: Tuổi trẻ nghĩ vì 2 Vị Cố Tổng Thống VNCH và ý nghĩ hòa giải hòa
hợp...
https://www.youtube.com/watch?v=6zpxJZRX9xA
http://youtu.be/um88_IUqQJA
No comments:
Post a Comment
Những Sự Thật Cần Phải Biết