Nhà Báo Việt Dzũng
Trần Khải
Việt Dzũng đã từ trần. Cơn bệnh tim anh đã được bác sĩ
cảnh báo từ mấy năm trước. Anh đã xuất hiện như một nhạc sĩ, một ca
sĩ, một MC, một nhà báo, một nhà biên tập tin tức, một xướng ngôn
viên đàì phát thanh... và tất cả các vai trò đều xuất sắc.
Trong tận cùng, Việt Dzũng là một người yêu nước, và tất cả những hoạt động của anh hầu hết đều gắn liền với những thôi thúc đòi hỏi tự do, dân chủ cho quê nhà.
Nhưng dưới mắt quần chúng, vị trí nhạc sĩ của anh lấn át những vai trò khác. Một phần, vì nhạc của Việt Dzũng độc đáo, gắn liền với nhịp sống của một thời kỳ độc đáo -- một thời của thuyền nhân đổ xô ra biển, một thời của người hải ngoại gửi quà về cho thân nhân, một thời của một số người yêu nước muốn kết tập lực lượng để bạo lực vũ trang cứu nước...
Tất cả các thời đó, có lẽ sẽ không nhìn thấy trở lại nữa. Chúng ta không hình dung là sẽ có thể tái diễn một đợt thuyền nhân mới, một đợt đói kém mới để cần gửi quà cứu nguy, một đợt những người yêu nước tìm về biên giới Thái Lan và Cam Bốt để đột nhập vũ trang nữa...
Nhưng bất kể những thời kỳ đó trôi qua, nhạc của Việt Dzũng vẫn mang đầy sức mạnh rất riêng tư, rất cảm xúc chân thật. Bản thân Việt Dzũng là người lên thuyền ra Biển Đông, lên đảo và sang Hoa Kỳ. Nhạc anh có chất rất thật.
Trong âm nhạc, trong lời ca, trong việc làm... Việt Dzũng mang ngọn lửa rất riêng tư đời thực như vậy.
Có vẻ như Việt Dzũng không thể ngồi yên được. Không làm chuyện naỳ, anh cũng làm chuyện khác, và tất cả đều hướng về cuộc chiến anh đã chọn: dân chủ hóa Việt Nam.
Công chúng không biết nhiều về những khoảng thời gian làm báo của Việt Dzũng, vì bản tính anh lặng lẽ, nhìn lúc nào cũng cười -- nụ cười hiền hậu.
Nhưng nghề báo của anh đã rèn luyện tại Bolsa, qua những lò luyện nghề báo tuyệt vời. Nói nghề báo, có nghĩa là, cả báo viết, báo nói và báo hình. Lĩnh vực nào, Việt Dzũng cũng xuất sắc.
Sau khi Việt Dzũng ra đi, nhà báo Phạm Trần nói qua điện thoại với nhà báo Ngọc Hoài Phương -- chủ nhiệm và là chủ bút tạp chí Hồn Việt -- rằng, “Tạp chí Hồn Việt là một phần đời của Việt Dzũng.”
Đúng như thế. Một phần đời của Việt Dzũng là lĩnh vực báo chí. Dĩ nhiên, số người đọc báo không thể đông bằng số người nghe nhạc Việt Dzũng qua mạng YouTube hay xem qua truyền hình SBTN. Nhưng từ làng báo, Việt Dzũng đã chứng tỏ tài năng xuất sắc, một tài năng hiếm hoi, không phải ai vào nghề báo cũng học được.
Cũng chính Việt Dzũng là người đầu tiên loan tin về một cửa tiệm ở Bolsa treo cờ CSVN và ảnh ông Hồ. Lúc đó, anh nói trên giờ tin buổi sáng của đài Radio Bolsa.
Tôi còn nhớ, lúc đó, tôi đang laí xe, mở radio ra nghe, và nghĩ rằng, vậy là hôm nay mình phải dò hỏi thêm rồi sẽ viết tin về anh chàng nào treo cờ đỏ và ảnh ông Hồ. Những cuộc biểu tình liên tục gần 2 tháng trên phố Bolsa, gần như bản tin hàng ngaỳ đều được Việt Dzũng loan tin qua radio theo kiểu riêng, kiểu gây sự chú ý rất độc đáo của nghề làm báo nói -- lúc anh phỏng vấn một nhân vật cộng đồng, lúc phỏng vấn một người sinh viên, lúc phỏng vấn một người chủ tiệm trong cùng khu phố nơi đang bị biểu tình vây chật cứng, và lúc thì Việt Dzũng dịch một bản tin của báo OC Register, hay LA Times...
Tôi quan sát, và tôi khâm phục cách Việt Dzũng làm tin tức như thế. Công việc của tôi lúc đó cũng là viết tin, dịch tin... nhưng là cho báo giấy. Phải ngả mũ chào cái anh báo nói này vậy.
Hôm Thứ Hai 23-12-2013, tôi hân hạnh nói chuyện với nhà báo Ngọc Hoài Phương.
Được nghe anh Ngọc Hoaì Phương kể rằng, Việt Dzũng làm ở tạp chí Hồn Việt từ năm 1989, lúc đầu là Thư Ký Tòa Soạn, sau khi Tổng Thư Ký Long Ân từ trần, Việt Dzũng lên nắm chức Tổng Thư Ký tạp chí Hồn Việt.
Ngọc Hoài Phương nói, Việt Dzũng còn làm cho nhiều báo khác, như báo Diễm, như Diễn Đàn Chủ Nhật... nhưng vẫn luôn luôn gắn bó với Hồn Việt.
Anh kể, cá nhân Ngọc Hoài Phương còn gắn liền với Việt Dzũng qua nhiều sinh hoạt hằng ngày, như có những buổi trưa NHP và VD tranh luận xem nên đi ăn trưa ở tiệm nào.
Việt Dzũng cũng đưa cho NHP giữ một bộ chìa khóa nhà, xe, tủ... của VD. Có nhiều lần Việt Dzũng và vợ là BêBê Hoàng Anh đi xa về, nửa đêm tới gõ cửa nhà Ngọc Hoài Phương để lấy chìa khóa, vân vân...
Thực ra, nghề làm báo của Việt Dzũng không chỉ riêng về các tin tức về Việt Nam, mà trải ra nhiều lĩnh vực đa dạng.
Hãy nhớ tới những câu hỏi VD đưa ra, trong những giờ nói chuyện với nhà báo Nguyễn Văn Khanh (bây giờ là Giám Đốc Đài RFA Việt Ngữ), những câu hỏi VD nêu ra hay những thông tin VD nêu ra đều gây chú ý tới người nghe về các chuyện Giải Túc Cầu World Cup, hay chuyện cô Lewinsky với Tổng Thống Clinton, hay chuyện Cộng Hòa đem vụ giấy khai sanh của Obama ra hỏi, chất vấn, và có khi ngay cả trong những giờ độc diễn... Việt Dzũng cũng có những bản tin lạ, gây chú ý.
Làm thế nào một nhạc sĩ xuất sắc có thể làm được vai trò nhà báo xuất sắc như thế?
Trước hết, tôi tin rằng Việt Dzũng yêu thương tất cả những gì anh làm. Và anh làm tận lực, làm ngày đêm. Và ngọn lửa nung nấu trong tất cả các hành động của anh chính là lòng yêu nước.
Không có ngọn lửa này, sẽ không có Việt Dzũng.
Và cũng có thể, chính ngọn lửa yêu nước này đã rút ngắn đời anh, đã đốt cháy thật sớm những năng lực trong tim của anh và đã dẫn tới cơn truỵ tim đột ngột.
Việt Dzũng là người hiền lương, tất có chỗ trên Thiên đường, nhưng anh đã không kịp nhìn thấy một Việt Nam tự do dân chủ như anh mơ ước.
R.I.P. Việt Dzũng.
Trong tận cùng, Việt Dzũng là một người yêu nước, và tất cả những hoạt động của anh hầu hết đều gắn liền với những thôi thúc đòi hỏi tự do, dân chủ cho quê nhà.
Nhưng dưới mắt quần chúng, vị trí nhạc sĩ của anh lấn át những vai trò khác. Một phần, vì nhạc của Việt Dzũng độc đáo, gắn liền với nhịp sống của một thời kỳ độc đáo -- một thời của thuyền nhân đổ xô ra biển, một thời của người hải ngoại gửi quà về cho thân nhân, một thời của một số người yêu nước muốn kết tập lực lượng để bạo lực vũ trang cứu nước...
Tất cả các thời đó, có lẽ sẽ không nhìn thấy trở lại nữa. Chúng ta không hình dung là sẽ có thể tái diễn một đợt thuyền nhân mới, một đợt đói kém mới để cần gửi quà cứu nguy, một đợt những người yêu nước tìm về biên giới Thái Lan và Cam Bốt để đột nhập vũ trang nữa...
Nhưng bất kể những thời kỳ đó trôi qua, nhạc của Việt Dzũng vẫn mang đầy sức mạnh rất riêng tư, rất cảm xúc chân thật. Bản thân Việt Dzũng là người lên thuyền ra Biển Đông, lên đảo và sang Hoa Kỳ. Nhạc anh có chất rất thật.
Trong âm nhạc, trong lời ca, trong việc làm... Việt Dzũng mang ngọn lửa rất riêng tư đời thực như vậy.
Có vẻ như Việt Dzũng không thể ngồi yên được. Không làm chuyện naỳ, anh cũng làm chuyện khác, và tất cả đều hướng về cuộc chiến anh đã chọn: dân chủ hóa Việt Nam.
Công chúng không biết nhiều về những khoảng thời gian làm báo của Việt Dzũng, vì bản tính anh lặng lẽ, nhìn lúc nào cũng cười -- nụ cười hiền hậu.
Nhưng nghề báo của anh đã rèn luyện tại Bolsa, qua những lò luyện nghề báo tuyệt vời. Nói nghề báo, có nghĩa là, cả báo viết, báo nói và báo hình. Lĩnh vực nào, Việt Dzũng cũng xuất sắc.
Sau khi Việt Dzũng ra đi, nhà báo Phạm Trần nói qua điện thoại với nhà báo Ngọc Hoài Phương -- chủ nhiệm và là chủ bút tạp chí Hồn Việt -- rằng, “Tạp chí Hồn Việt là một phần đời của Việt Dzũng.”
Đúng như thế. Một phần đời của Việt Dzũng là lĩnh vực báo chí. Dĩ nhiên, số người đọc báo không thể đông bằng số người nghe nhạc Việt Dzũng qua mạng YouTube hay xem qua truyền hình SBTN. Nhưng từ làng báo, Việt Dzũng đã chứng tỏ tài năng xuất sắc, một tài năng hiếm hoi, không phải ai vào nghề báo cũng học được.
Cũng chính Việt Dzũng là người đầu tiên loan tin về một cửa tiệm ở Bolsa treo cờ CSVN và ảnh ông Hồ. Lúc đó, anh nói trên giờ tin buổi sáng của đài Radio Bolsa.
Tôi còn nhớ, lúc đó, tôi đang laí xe, mở radio ra nghe, và nghĩ rằng, vậy là hôm nay mình phải dò hỏi thêm rồi sẽ viết tin về anh chàng nào treo cờ đỏ và ảnh ông Hồ. Những cuộc biểu tình liên tục gần 2 tháng trên phố Bolsa, gần như bản tin hàng ngaỳ đều được Việt Dzũng loan tin qua radio theo kiểu riêng, kiểu gây sự chú ý rất độc đáo của nghề làm báo nói -- lúc anh phỏng vấn một nhân vật cộng đồng, lúc phỏng vấn một người sinh viên, lúc phỏng vấn một người chủ tiệm trong cùng khu phố nơi đang bị biểu tình vây chật cứng, và lúc thì Việt Dzũng dịch một bản tin của báo OC Register, hay LA Times...
Tôi quan sát, và tôi khâm phục cách Việt Dzũng làm tin tức như thế. Công việc của tôi lúc đó cũng là viết tin, dịch tin... nhưng là cho báo giấy. Phải ngả mũ chào cái anh báo nói này vậy.
Hôm Thứ Hai 23-12-2013, tôi hân hạnh nói chuyện với nhà báo Ngọc Hoài Phương.
Được nghe anh Ngọc Hoaì Phương kể rằng, Việt Dzũng làm ở tạp chí Hồn Việt từ năm 1989, lúc đầu là Thư Ký Tòa Soạn, sau khi Tổng Thư Ký Long Ân từ trần, Việt Dzũng lên nắm chức Tổng Thư Ký tạp chí Hồn Việt.
Ngọc Hoài Phương nói, Việt Dzũng còn làm cho nhiều báo khác, như báo Diễm, như Diễn Đàn Chủ Nhật... nhưng vẫn luôn luôn gắn bó với Hồn Việt.
Anh kể, cá nhân Ngọc Hoài Phương còn gắn liền với Việt Dzũng qua nhiều sinh hoạt hằng ngày, như có những buổi trưa NHP và VD tranh luận xem nên đi ăn trưa ở tiệm nào.
Việt Dzũng cũng đưa cho NHP giữ một bộ chìa khóa nhà, xe, tủ... của VD. Có nhiều lần Việt Dzũng và vợ là BêBê Hoàng Anh đi xa về, nửa đêm tới gõ cửa nhà Ngọc Hoài Phương để lấy chìa khóa, vân vân...
Thực ra, nghề làm báo của Việt Dzũng không chỉ riêng về các tin tức về Việt Nam, mà trải ra nhiều lĩnh vực đa dạng.
Hãy nhớ tới những câu hỏi VD đưa ra, trong những giờ nói chuyện với nhà báo Nguyễn Văn Khanh (bây giờ là Giám Đốc Đài RFA Việt Ngữ), những câu hỏi VD nêu ra hay những thông tin VD nêu ra đều gây chú ý tới người nghe về các chuyện Giải Túc Cầu World Cup, hay chuyện cô Lewinsky với Tổng Thống Clinton, hay chuyện Cộng Hòa đem vụ giấy khai sanh của Obama ra hỏi, chất vấn, và có khi ngay cả trong những giờ độc diễn... Việt Dzũng cũng có những bản tin lạ, gây chú ý.
Làm thế nào một nhạc sĩ xuất sắc có thể làm được vai trò nhà báo xuất sắc như thế?
Trước hết, tôi tin rằng Việt Dzũng yêu thương tất cả những gì anh làm. Và anh làm tận lực, làm ngày đêm. Và ngọn lửa nung nấu trong tất cả các hành động của anh chính là lòng yêu nước.
Không có ngọn lửa này, sẽ không có Việt Dzũng.
Và cũng có thể, chính ngọn lửa yêu nước này đã rút ngắn đời anh, đã đốt cháy thật sớm những năng lực trong tim của anh và đã dẫn tới cơn truỵ tim đột ngột.
Việt Dzũng là người hiền lương, tất có chỗ trên Thiên đường, nhưng anh đã không kịp nhìn thấy một Việt Nam tự do dân chủ như anh mơ ước.
R.I.P. Việt Dzũng.
__._
Switch to: Text-Only, Daily Digest • Unsubscribe • Terms of Use • Send us Feedback
.
Việt
Dzũng để cho đời lời Kinh Tị Nạn
25-12-2013
Bùi Văn Phú
Tôi rời Việt
Nam vào ngày cuối tháng 4/1975 và đến được trại tị nạn ở Philippines.
Ở đó buổi tối tôi hay
ra nhà chòi ngồi nghe một bạn trẻ, đi đứng mang theo đôi nạng, ôm đàn cất giọng
trầm ấm hát những tình khúc của Trịnh Công Sơn, những lời ca quen thuộc mà
nhiều người ngồi quanh thỉnh thoảng cũng cất tiếng hát theo.
Thời gian tạm sống trong trại tị nạn không lâu, nhưng anh bạn trẻ
cũng đã cùng nghệ sĩ La Thoại Tân đứng ra tổ chức văn nghệ giúp vui cho đồng
bào ở đó.
Đến Mỹ, vài năm sau
tôi gặp lại anh cũng với đôi nạng, đứng trên sân khấu trước vài nghìn khán giả
ngồi kín Center for the Performing Arts ở San Jose.
Hôm đó nghe anh hát và
nhiều người đã rưng rưng nước mắt.
Đó là hình ảnh Việt
Dzũng trong ca khúc “Một chút quà cho quê hương” do chính anh sáng tác mà lời
ca đã xoáy sâu vào tâm thức người tị nạn của những năm 1980-81, đã đưa nhạc anh
vào lòng người Việt.
Sáng thứ Sáu
20/12/2013 Việt Dzũng đột ngột từ trần tại Little Saigon, nam California vì
bệnh tim, hưởng dương 55 tuổi.
Tiếng hát và lời Kinh
Tin anh mất gây bàng
hoàng xúc động trong cộng đồng vì hàng ngày giọng anh vang vang trên sóng phát
thanh ở hai miền nam bắc California.
Trong những tuần lễ
trước đó anh còn tham gia các sinh hoạt từ thiện và tranh đấu cho tự do, dân
chủ, nhân quyền tại Việt Nam. Hè vừa qua anh lên San Jose cùng với Nam Lộc làm
MC cho chương trình gây quỹ giúp thương phế binh Việt Nam Cộng hòa.
Sinh ngày 8/9/1958 ở
Sài Gòn, Việt Dzũng có tên khai sinh Nguyễn Ngọc Hùng Dũng là con của cố bác sĩ
Nguyễn Ngọc Bảy, nguyên sĩ quan và dân biểu Quốc hội Việt Nam Cộng hoà.
Mẹ là bà Nguyễn Thị
Nhung, cựu giáo sư trường trung học Gia Long, Sài Gòn.
Anh được biết đến
nhiều nhất qua một số ca khúc viết trong những năm đầu cuộc đời tị nạn vào đầu
thập niên 1980, khi làn sóng vượt biển đang lên cao và ở quê nhà những trại cải
tạo học tập đọa đầy, những vùng kinh tế mới lầm than được dựng lên:
Em gởi về cho anh dăm
bao thuốc lá
Anh đốt cuộc đời cháy mòn trên ngón tay
Gởi về cho mẹ dăm chiếc kim may
Mẹ may hộ con tim gan quá đọa đầy
Anh đốt cuộc đời cháy mòn trên ngón tay
Gởi về cho mẹ dăm chiếc kim may
Mẹ may hộ con tim gan quá đọa đầy
Gởi về cho chị dăm ba
xấp vải
Chị may áo cưới hay chị may áo tang
Gởi về cho em kẹo bánh thênh thang
Em ăn cho ngọt vì đời nhiều cay đắng
Chị may áo cưới hay chị may áo tang
Gởi về cho em kẹo bánh thênh thang
Em ăn cho ngọt vì đời nhiều cay đắng
Con gởi về cho cha một
manh áo trắng
Cha mặc một lần khi ra pháp trường phơi thây
Gởi về Việt Nam nước mắt đong đầy
Mơ ước một ngày quê hương sẽ thanh bình…
Cha mặc một lần khi ra pháp trường phơi thây
Gởi về Việt Nam nước mắt đong đầy
Mơ ước một ngày quê hương sẽ thanh bình…
Lời ca là những trải
nghiệm đau buồn của người Việt xa xứ, của thân nhân, bạn bè ở quê nhà. Những ca
từ đã trở thành bất tử trong lòng người hải ngoại cũng như trong trí nhớ của
nhiều người tại quê nhà vào những năm đất nước còn khép kín và bài hát được các
đài quốc tế chuyển về Việt Nam qua sóng phát thanh.
Lời ca là nỗi lòng của
người ra đi gửi nhớ thương về quê nhà qua những thùng quà trong đó chứa đựng
biết bao thương nhớ, ngọt bùi, đắng cay.
Những sáng tác đầu của
Việt Dzũng là về đời tị nạn, về hành trình vượt biển chênh vênh trên sóng dữ,
chao đảo giữa sống chết:
Lời kinh đêm ôi lời
kinh đêm
Lời kinh buồn như tiếng mẹ thở dài…
Lời kinh buồn như tiếng mẹ thở dài…
Thuyền mong manh ôi
đời lênh đênh
Thuyền bấp bênh cuộc sống mơ hồ
Lời kinh cầu từng ngày quen thuộc
Lời mẹ buồn giữa tiếng Nam-mô…
Thuyền bấp bênh cuộc sống mơ hồ
Lời kinh cầu từng ngày quen thuộc
Lời mẹ buồn giữa tiếng Nam-mô…
Trời chơ vơ ôi người
bơ vơ
Người vẫn ôm mảnh ván rũ mục
Lời kinh cầu từng hồi nấc nghẹn
Lời mẹ buồn giữa tiếng Amen
Người vẫn ôm mảnh ván rũ mục
Lời kinh cầu từng hồi nấc nghẹn
Lời mẹ buồn giữa tiếng Amen
Người buông xuôi về
nơi đáy nước
Người có mộng một nấm mộ xanh
Biển ngây ngô hay biển man rợ
Biển có buồn hay biển chỉ làm ngơ
Người có mộng một nấm mộ xanh
Biển ngây ngô hay biển man rợ
Biển có buồn hay biển chỉ làm ngơ
Khủng khiếp hơn khi
con tàu lạc hướng, hết thức ăn và nước uống khiến người phải ăn thịt người để
sống sót:
Sáng dậy em điểm tâm
bằng đôi con mắt
Đêm về em ngậm ngùi
gặm khúc xương tay
Em hỡi em biển vẫn đầy
Sao em uống máu cho
ngậm ngùi chua cay…
Việt Dzũng không chỉ
viết lên nỗi đau hành trình tị nạn mà còn những hoài niệm cố hương:
Tôi muốn mời em về
thăm lại Hà Nội xưa
Cổ Ngư chiều đổ lá trong mưa buồn lưa thưa
Tôi muốn mời em về thăm lại Sài Gòn xưa
Duy Tân chiều say nắng uống môi nồng hương xưa
Cổ Ngư chiều đổ lá trong mưa buồn lưa thưa
Tôi muốn mời em về thăm lại Sài Gòn xưa
Duy Tân chiều say nắng uống môi nồng hương xưa
Tôi muốn mời em về
thăm lại căn nhà xưa
Có mẹ ngồi đầu đó sợi
tóc bạc đong đưa
Tôi muốn mời em về,
nhưng quê hương tôi quá xa
Bên kia bờ Thái Bình bao la…
Bên kia bờ Thái Bình bao la…
Và dù sống xa quê
hương anh luôn hãnh diện là người Việt và nhắn nhủ các bạn trẻ hãy nói lên niềm
tự hào mình là người Việt Nam:
Này hỡi anh thanh niên
sao gục mặt âm thầm
Sao anh ngại không
nhìn nhận giòng giống Lạc Long
Này hỡi cô sinh viên
sao ngại ngùng không lời
Sao cô ngại không nhìn
nhận đây nước Việt tôi
Này hỡi dân tôi ơi xin
rũ lời nghi ngại
Xin vỗ ngực oai hùng
nhận tôi là người Việt Nam
Việt Dzũng có khiếu
nhạc và thích sinh hoạt từ những ngày còn ở trường trung học Taberd Sài Gòn và
đã đạt giải nhất thi đua văn nghệ của trường.
Đến Hoa Kỳ anh đã sáng
tác, tham gia ban nhạc đồng quê Mỹ – country music – và năm 1978 đoạt giải nhất
trong một cuộc thi nhạc ở tiểu bang Iowa.
Khi những ca khúc viết
về người tị nạn Việt Nam của anh được rộng rãi biết đến trong cộng đồng, cùng
lúc với sự xuất hiện của nữ nhạc sĩ Nguyệt Ánh thì Việt Dzũng và Nguyệt Ánh đã
trở thành đôi song ca chuyên chở lời ca đấu tranh vào lòng người hải ngoại:
Em vẫn mơ một ngày nào
Anh với em chung tình
bạc đầu
Trên quê hương nghèo, trong khu rừng già
Trên quê hương nghèo, trong khu rừng già
Trước mái nhà cờ vàng
bay phất phơ
Bên mái hiên ta ngồi
chuyện trò
Khoai nướng thơm hương
tình ruộng đồng.
Con thơ ngoan hiền, ê a đánh vần
Con thơ ngoan hiền, ê a đánh vần
Vê en nờ (VN) là Việt
Nam kiêu hùng…
Những ca từ trong “Em
vẫn mơ một ngày về” của Nguyệt Ánh đã được đôi song ca hát vang trong các sinh
hoạt văn nghệ đấu tranh của người Việt hải ngoại từ thập niên 1980.
Năm 1985 Việt Dzũng,
Nguyệt Ánh cùng với một số nghệ sĩ khởi xướng Phong trào Hưng Ca, ôm đàn và đem
tiếng hát đi khắp nơi trên thế giới để kêu gọi cho tự do, dân chủ và nhân quyền
cho dân Việt. Đã có 40 CD hùng ca của Việt Dzũng và Nguyệt Ánh được phát hành
và trong suốt ba thập niên qua đôi song ca đã quyết tâm tranh đấu chống cộng
sản trên mặt trận văn hoá, văn nghệ.
Giọng
nói thân quen
Ngoài sinh hoạt văn
nghệ qua hơn 400 ca khúc, Việt Dzũng còn được biết đến qua lãnh vực truyền
thông.
Anh từng làm việc
trong nhiều toà báo như Người Việt, Nhân Chứng, Tay Phải, Việt Nam Thương Mại.
Đầu thập niên 1990 anh làm xướng ngôn viên cho đài phát thanh Little Saigon
Radio, năm 1996 lập ra Radio Bolsa và cùng với Minh Phượng đã trở thành những
giọng nói thân quen trong cộng đồng.
Cách làm truyền thông
của anh không là đọc tin tức một cách đóng khung, mà có những khi vui đùa thân
mật trong lúc đưa tin nên có sự gần gũi với thính giả qua sóng phát thanh.
Anh cũng nổi tiếng qua
vai trò em-xi, cùng với Nam Lộc, Thùy Dương, Orchid Lâm Quỳnh trong các chương
trình ca nhạc do trung tâm Asia sản xuất với nội dung gồm nhiều ca khúc viết về
người lính Việt Nam Cộng hòa, về hành trình tìm tự do của người Việt.
Những sản phẩm văn
nghệ này bị nhà cầm quyền Hà Nội lên án là xuyên tạc đất nước và lo sợ nội dung
có ảnh hưởng tâm lý với người trong nước.
Việt Dzũng ra đi, anh
để lại cho đời dấu ấn đậm nhất trong băng nhạc đầu tiên chủ đề “Kinh tị nạn”
phát hành năm 1980 với 100 nghìn bản đã được đón mua.
Cuốn băng có “Một chút
quà cho quê hương” và “Lời kinh đêm” với ca từ phản ánh một thời đau thương và
đã mãi mãi đi vào lòng người Việt.
Tác giả dạy đại học cộng
đồng và là một nhà báo tự do hiện sống tại vùng Vịnh San Francisco, California.
No comments:
Post a Comment
Những Sự Thật Cần Phải Biết