Tháng tư, tôi ngồi trong
quán cà phê Starbucks trên đường 20th của thành phố tôi cư trú. Tôi cúi xuống
nhìn mầu cà phê đen đặc, sóng sánh sót lại một ngụm trong chiếc ly giấy. Tôi
cầm chiếc ly chao nhẹ đi một chút, do dự chưa muốn ngửa cổ uống nốt ngụm cuối
cùng. Ngụm cà phê trông như ngụm nước mắt đen. Chao ôi nước mắt đã có một lúc
nào đó, ta ngửa cổ uống được cả ngụm
Tháng tư, tháng tư, tháng
tư năm đó! Đứt ra từng đoạn: đoạn cha, đoạn mẹ, đoạn vợ, đoạn chồng, đoạn con,
đoạn anh, chị, em, đoạn bạn hữu... Mỗi đoạn đứt một chỗ, rơi một nơi, đoạn mất
đi ngút ngàn biệt tích, không để lại dấu vết, đoạn còn sót lại ngơ ngẩn, mù
lòa.
Tháng tư của ba mươi tám
năm sau, ngụm nước mắt không bao giờ cạn được.
Tôi ngồi trong quán một
mình. Ngó những khuôn mặt lạ, họ không phải bạn bè, nhưng vẫn thấy thân thuộc,
vì đó là những khuôn mặt của dân bản xứ tôi gặp thường ngày. Cách ăn mặc và lối
cư xử của họ na ná giống nhau. Mình nhìn mấy chục năm, mình quen với cách kéo
ghế, cách chụm đầu vào nhau nói khe khẽ, cách nghiêng mình xin lỗi của họ khi
phải đi qua mặt ai, nên bỗng trở thành gần gũi.
Tự ngậm ngùi tưởng tượng,
nếu bây giờ mình ngồi ở trong một quán cà phê ở Việt Nam, ngắm những người ngồi
chung quanh, chắc chắn mình sẽ thấy thất lạc lắm, vì cách ăn mặc và cư xử rất
khác mình.Họ cũng sẽ chẳng để mắt nhìn đến mình, một kẻ thường thường trên mọi
phương diện. Mình thất lạc ngay chính trên quê hương mình.
Ngồi một mình với ly cà
phê Starbucks trong một ngày của tháng tư, quê người; tôi chỉ nhìn ra mình là
người lạ với chính mình. Cúi nhìn mấy ngón tay đang cầm ly, những ngón tay gầy
đã bắt đầu xanh xao gân lá, biết mình ở đây lâu lắm rồi. Đôi vai bỗng trĩu nặng
như có bàn tay ai vô hình ấn xuống ghế. Thôi, đã đến đây rồi, thì ngồi xuống
đây, còn đi đâu được nữa. Ngồi đây mà hồn như thác đổ, tiếng nước ầm ầm vọng
tới từ một ký ức xa xôi, rồi bỗng òa ra khi chạm vào tảng đá cuối cùng, tảng đá
tháng tư.
Tháng tư ở đây là mùa
xuân, chim chóc rủ nhau bay vào thành phố, hoa đào nở hồng trên mỗi con đường,
nắng mới lách mình vào những khung cửa mở, trong vườn nhà ai hoa táo, hoa lê
trắng xóa. Những người Việt di tản như tôi, tháng tư không ít thì nhiều quay
đầu nhìn lại quá khứ, nhớ lại những giọt nắng quê nhà năm đó hòa vào máu và
nước mắt. Hoa nắng quê người chỉ làm gợi thêm nỗi xót xa.
Anh ạ tháng tư mềm nắng lụa
hoa táo hoa lê nở trắng vườn
quê nhà thăm thẳm sau trùng núi
em mở lòng xem lại vết thương
Chung quanh tôi, một vài
bàn nhỏ có người ngồi trước tách cà phê và cái laptop.
Họ im lặng làm việc, học
hay sáng tác. Có người với một tờ báo mở trước mặt, hay hai người bạn thì thào
nho nhỏ. Quán tĩnh mịch, nghe được cả tiếng gõ khe khẽ của những ngón tay chạm trên
bàn phím, thậm chí cả tiếng thở của người ngồi ở bàn gần mình.
Tôi ngồi với ly cà phê cạn.
Tôi biết trang mạng của người Việt khắp nơi trên thế giới, vào mỗi tháng tư họ
cũng trao đổi cho nhau trên khung hình nhỏ: những tấm hình đang bốc lửa, những
khẩu súng đang nhả đạn.Tiếng người đang khóc, đang la vang, đang chạy hoảng
loạn, đang giẫm lên nhau. Tiếng súng nổ, tiếng kêu thất thanh….Tất cả hiện ra
trên khung hình nhỏ.
Trong một tiệm cà phê ở
Mỹ. Tôi ngồi đó, ngửa mặt uống ngụm cà phê đen cuối cùng. Bỗng dưng má tôi ươn
ướt. Nước mắt ứa ra từ hai con mắt, bờ mi đã bắt đầu sụp xuống như hai chiếc lá
cuốn khô. Nước mắt của một người di tản vì chiến tranh lâu quá rồi, xót xa cho
phận mình, phận người, phận quê hương đất nước.
Ba mươi tám năm rồi,
mà thỉnh thoảng vẫn đọc được ở trên mạng, lẫn vào những bài vở giải trí, kiến
thức hay nghệ thuật, những lời nhắn với nội dung thật buồn:
Một hài cốt với tên họ,
ngày sinh và số quân đầy đủ của một quân nhân VNCH, ai đó vừa tìm được bên đường.
Mong có thân nhân đến nhận. Nào ai biết thân nhân của bộ xương đó còn sống hay
đã chết? Tin đó đến từ Việt Nam và đã chuyển đi nhiều lần.
Tin những người ở Mỹ về
bốc mộ, một hố chôn tập thể của binh sĩ VNCH trong một sân trường hay bên cạnh
một con mương.
Tin cả trăm bộ xương tìm
thấy ở ven biển miền Trung không biết của bên này hay bên kia.
Rồi còn cả những tin như
sĩ quan H.O qua đời ở Mỹ không có thân nhân, được những người trong cộng đồng
phụ nhau mai táng.
Lời nhắn về một vị tá Hải
Quân, có con ở Cali. Xác nằm trong bệnh viện Texas hai tuần rồi. Cha qua đời, con
ở đâu chưa đến nhận.
Những dòng chữ như thế,
thực sự là một “Tin Buồn” với ý nghĩa đúng nhất của nó.
Tháng Tư là tháng tôi sợ
đọc, sợ xem hình trên mạng. Sợ nhìn lại những hình ảnh và đọc lại những bài
viết kinh hoàng của những nạn nhân vượt biển; hình ảnh nghĩa trang quân đội bị đập
phá trong tủi nhục; những câu chuyện thương tâm của tù nhân và nhà tù cải tạo;
Sợ phải xem lại những hình ảnh của một thành phố mình đã sống và lớn lên bị tàn
phá bởi chiến tranh; sợ những bức hình và tên tuổi, binh nghiệp của các tướng lãnh
tự sát vào ngày cuối cùng, tôi sợ mỗi khi đọc thêm một danh sách tự vận của các
cấp tá, cấp úy, các hạ sĩ quan. Họ tự sát riêng lẻ hay có khi cùng với vợ con.
Những bức hình im lìm đó là những tiếng gào thét phẫn nộ của những anh hùng
VNCH. Tôi không nhớ là mình đã đọc được câu này ở đâu: “Thật đáng thương cho
một đất nước nào có quá nhiều anh hùng” vì anh hùng đồng nghĩa với hy sinh và
cái chết.
Đau đớn nhất là bao giờ
khi xem hình, khi đọc những bài viết xong, cuối cùng mình nhận thức rất rõ rệt:
đó là một cuộc chiến huynh đệ tương tàn.Người giết và người bị giết đều mang họ
Nguyễn, họ Lê, họ Trần.
Ba mười tám năm rồi,
người ta nói là Việt Nam đã hết chiến tranh, người dân đã có cuộc sống ấm no,
hạnh phúc, nhưng trên mạng, người Việt trong và ngoài nước vẫn có những dòng chữ
gửi đến cho nhau mang theo những thông điệp thật buồn: Việt Nam tôi đâu? Người
dân mất nhà, mất đất. Gái Việt bán sang Đài Loan. Gái Việt xếp hàng lấy chồng Đại
Hàn. Không có Tự Do cho Việt Nam. Ngư dân Việt bị tầu Trung Quốc bắt ngay trên
biển của mình. Nước Việt âm thầm mất dần từng mảnh cho Trung Quốc….
Tháng tư, cà phê đắng,
đắng thêm khi pha vào những giọt nước mắt vì nước mắt bao giờ cũng có muối ở
trong. Nỗi đau tháng tư với một số đông người Việt ở thế hệ bạn hữu tôi, là một
vết thương không thành sẹo được, nó lên da non, rồi ngưng lại ở đó. Nhìn xuống
vẫn thấy màu hồng, vẫn thấy như còn rơm rớm máu.
Tôi cúi xuống nhìn chiếc
ly không, tự lấy tay áo lau thầm những giọt nước mắt mình. Đứng dậy, trở về một
nơi tôi gọi là nhà, tiếp tục sống với trái tim di tản.
Vạt nắng tháng tư chỉ bay
xiên vào trong quán này một năm một lần, nhưng khi tôi đến đây, dù bất cứ tháng
nào trong năm, hồn tôi, tháng tư có thể đến bất chợt ghé xuống và rơi cùng
những giọt cà phê.
Anh
ạ tháng tư sương mỏng lắm
sao
em nhìn mãi chẳng thấy quê
hay
sương thành lệ tra vào mắt
mờ
khuất trong em mọi nẻo về….
Trần Mộng Tú
No comments:
Post a Comment
Những Sự Thật Cần Phải Biết