Sent: Friday, April 26, 2013 3:13 PM
Subject: [ChinhNghiaViet] HAN GIANG TRAN LE TUYEN :Những kẻ từng đứng trong “Phong trào phản chiến nên treo cổ trong tủi hổ”!
Những kẻ từng đứng trong “Phong trào phản chiến nên treo cổ trong tủi hổ”!
Hàn
Giang Trần Lệ Tuyền
Ngày
24/4/2013, Báo NEW YORK TIMES đăng Trang nhất: “Người
dân Việt Nam bất mãn chưa từng thấy”.
Bài báo này, hiện đã được truyền tải trên các diễn đàn. Trong đó,
có một câu, mà người viết đã từng nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần đối với những
kẻ đã từng đứng trong cái gọi là “Phong trào phản chiến” vào cả hai thời kỳ của
nền đệ nhất và đệ nhị Việt Nam Cộng Hòa.
Mà
những tên nổi tiếng nhất, thì phải kể đến tên “phản chiến” Võ Văn Ái, Thích
Nhất Hạnh, Nguyễn Đan Quế, Đoàn Viết Hoạt, Huỳnh Tấn Mẫm, Huỳnh Ngọc Chênh, Nguyễn
Hữu Thái, Lê Hiếu Đằng, Lê Văn Nuôi…
Về
Võ Văn Ái là một tên đắc lực đã viết “Lời tựa” cho cuốn ngụy thư “Hoa sen trong
biển lửa” của Thích Nhất Hạnh, để tuyên truyền cho cả thế giới về những câu chuyện
hoàn toàn bịa đặt, láo khoét, vu khống cho cả hai chính phủ Việt Nam Cộng Hòa.
Những điều này, không cần phải nhắc lại, vì mọi người ai cũng đã biết cả rồi.
Về
Nguyễn Đan Quế, thì vào năm 1968, trong thời gian “du học” tại Paris, Y đã
thành lập tổ chức “Hướng về đất Việt”, rồi đi đến các nước như Anh, Bỉ, Đức… để
hô hào phản chiến, triệt để ủng hộ cái “Mặt trận Giải phóng Miền Nam” của đảng
Cộng sản Hà Nội, quyết liệt chống chính phủ Việt Nam Cộng Hòa, đòi Mỹ phải
ngưng viện trợ cho VNCH và phải rút quân ra khỏi Việt Nam, không được ném bom ở
những vùng do Việt cộng kiểm soát, nhưng hắn đã không đòi Cộng quân chấm dứt
pháo kích vào nhà thương, trường học, và các khu phố chợ của Việt Nam Cộng Hòa.
Nguyễn Đan Quế cũng đòi chính phủ Việt Nam Cộng Hòa phải thả hết tù binh, và tù
chính trị Cộng sản. Nhưng không đòi Cộng sản Bắc Việt trả tự do cho các chiến
sĩ Biệt Kích đã bị Hà Nội bắt giam trước đó. Xin quý độc giả hãy đọc lại bài: Thế
nào là tù cải tạo? để biết những điều hoàn toàn gian trá của Nguyễn Đan Quế.
Về
Huỳnh Tấn Mẫm, y đã hoạt động cho Cộng sản từ năm 1958, lúc y mới 15 tuổi, như
người viết đã trình bày với những bằng chứng qua bài: Đây! Huỳnh Tấn Mẫm.
Xin quý độc giả hãy xem lại, để thấy được tất cả.
Về
Huỳnh Ngọc Chênh, người viết cũng đã nêu lên những bằng chứng Huỳnh Ngọc Chênh
và cả gia đình gồm cha, mẹ, anh em, chú bác, họ hàng nội ngoại đều là những tên
đảng viên Cộng sản, qua loạt bài Huỳnh Ngọc Chênh là ai? Và như chính Huỳnh
Ngọc Chênh đã kể:
“Ba
tôi, mẹ tôi, anh rể tôi, cô dì chú bác, bà con họ hàng nội ngoại đều toàn
là Việt Cộng nằm vùng hoặc đã thoát ly. Không
những thế, ba tôi còn là trùm Việt
Cộng của làng, ông là bí thư chi bộ đảng từ năm 1945 cho đến ngày ông bị đi tù
lần cuối cùng vào năm 1965.
Bản thân tôi lại sinh ra ngay trong vùng Việt Minh ở Tam Kỳ,
tiền thân của Việt Cộng, khi vào năm 1952 mặt trận Hòa Vang bị Pháp đánh vỡ, cả
gia đình tôi cùng dân làng bỏ chạy vào chiến khu ở Tam Kỳ…”
Xin
quý vị hãy đọc lại một lần nữa: “Ba mẹ tôi, anh rể tôi, cô
dì chú bác, bà con họ hàng nội ngoại, đều là Việt cộng nằm vùng hoặc đã thoát
ly. Không những thế, ba tôi còn là trùm Việt cộng của làng, ông là bí thư chi
bộ đảng từ năm 1945…”. Như vậy, ta thử làm bài toán cộng, để tính cho
đến hôm nay, với tổng số đảng viên cộng sản kể từ năm 1945, từ những ổ đặc
công, chuyên đặt mìn, giật cầu, phá đường, đặt các loại chất nổ như TNT, ném
lựu đạn vào các nhà thương, trường học, những khu phố chợ đông người, để giết
chết những trẻ thơ và đồng bào vô tội, và phải tính luôn cả cha mẹ, anh em, họ hàng
nội ngoại của Huỳnh Ngọc Chênh, thì chắc chắn đại gia đình của Huỳnh Ngọc
Chênh, cho tới nay, ít nhất cũng phải “tăng trưởng” lên tới cả Tiểu đoàn Cộng
quân, cộng với những “cán bộ” cộng sản ở các cấp khắp cả nước.
Ngoài ra, có lẽ
hiện nay, với thành tích là những đảng viên Cộng sản kỳ cựu của dòng họ Huỳnh
Ngọc tại Tam Kỳ, Quảng Nam, là cái ổ Cộng sản, cũng đã và đang có rất nhiều
những kẻ “tranh đấu” kiểu cò mồi, với nhiều tên gọi và danh xưng khác nhau, ở
quốc nội và cả hải ngoại nữa.
Chính
vì thế, nên đảng Cộng sản Hà Nội mới đặt tin tưởng vào Huỳnh Ngọc Chênh, mà đã
cho Huỳnh Ngọc Chênh được hoàn toàn tự do viết bài, và chỉ thị cho những tên
tay sai của Hà Nội thổi Chênh lên tới đỉnh là “công dân mạng”, rồi cho Chênh
lên máy bay đi thẳng sang Paris, để nhận giải thưởng của tổ chức Phóng Viên Không
Biên Giới.
Trở
lại với bài báo trên, người viết thấy rằng, dù muộn màng, nhưng bài báo đã nói
lên được những điều đáng phải nói như sau:
“Với
việc ủng hộ phe cộng sản và gây sức ép lên Quốc hội (Hoa Kỳ) cắt đứt mọi viện
trợ cho miền Nam Việt Nam, thì những kẻ phản chiến đã tiếp tay cho Hồ Chí Minh
và đảng Cộng sản. Bài viết này cho rằng nếu đảng Cộng sản không
chiếm được miền nam năm 1975, thì giờ này Việt Nam đã như Nhật Bản,
Nam Hàn, Thái Lan hay Singapore, chắc chắn là không hoàn hảo
nhưng sẽ tốt hơn nhiều và lại không có chết chóc hay tàn phá xảy
ra như hiện nay”.
Nhưng
điều đặc biệt và trên tất cả, là chính những tên “phản chiến” như
Nguyễn Đan Quế, Võ Văn Ái, Đoàn Viết Hoạt, Huỳnh Tấn Mẫm, Huỳnh Ngọc
Chênh… “những người đã từng tham gia vào phong trào phản chiến trong những năm
60 và 70 nên treo cổ trong tủi hổ và nên xin lỗi người dân Việt Nam”.
Hỡi
những tên “đã từng tham gia phản chiến” hay nói cho chính xác là phản quốc, là
đã gieo rắc những thảm cảnh máu xương và nước mắt, đã gây nên những cuộc thảm
sát kinh hoàng cho đồng bào vô tội trong suốt mấy chục năm qua. Những người đã
chết trước và sau ngày 30/4/1975; chết tức tưởi, chết vì đói và bệnh tật, chết
trong lúc đôi chân vẫn còn trong đôi cùm sắt , thân thể quắt queo trên nền gạch
lạnh lẽo của phòng biệt giam tăm tối của các trại tù “cải tạo”. Và những nạn
nhân đã chết trên ngàn dưới biển, trên con đường chạy trốn cộng sản, để tìm tự do.
Tất cả những kẻ đã tham gia vào phong trào phản chiến hay phản quốc, đã nhúng
tay vào máu của các vị Quân-Cán-Chính Việt Nam Cộng Hòa, và những đồng bào vô
tội, hãy thôi, hãy ngưng ngay những trò gian trá, lừa gạt, mà phải biết tự xử
mình như bài viết của Báo NEW YORK TIMES đã đăng ở Trang nhất.
Paris,
Mùa Quốc Hận, 2013
Hàn
Giang Trần Lệ Tuyền
------------------------------
BÁO NEW YORK TIMES ĐĂNG TRANG NHẤT: NGƯỜI DÂN
VIỆT NAM BẤT MÃN CHƯA TỪNG THẤY
(04/24/2013)
Tin
New York - Trong một sự kiện khá đặc biệt, hôm nay nhật báo New York Times đã
đăng ngay trang nhất một bài báo về lòng tin của người dân Việt Nam vào sự lãnh
đạo của Đảng Cộng sản trong tình hình khó khăn hiện nay. Ký giả Thomas Fuller
của New York Times đã đến tận Saigon để nghiên cứu và viết bài này, đã tiếp xúc
với nhiều người và cho biết người dân Việt Nam nay không còn tin vào đảng Cộng
sản nữa. Theo tác giả bài báo thì Đảng Cộng sản Việt Nam đang đối mặt với sự
giận dữ ngày càng tăng của người dân về sự trượt dốc của nền kinh tế, và nội bộ
Đảng đang bị chia rẽ giữa một bên là những người bảo thủ muốn vẫn duy trì những
nguyên tắc soi đường của chủ nghĩa xã hội và sự độc quyền lãnh đạo, và một bên
là những người kêu gọi một xã hội đa nguyên và chấp nhận hoàn toàn chủ nghĩa tư
bản.
Tuy
nhiên quan trọng nhất là Đảng đang đối phó với một xã hội thông tin ngày càng
rộng mở và ý kiến khác nhau lan truyền trên mạng làm ảnh hưởng đến sự tuyên truyền
của truyền thông Nhà nước. Bài báo cho rằng giờ đây sự chỉ trích Đảng đã bùng
nổ trên toàn xã hội, và nêu đích danh Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng là trung tâm
của cơn bão chính trị hiện nay. Bài báo nhận xét Đảng Cộng sản Việt Nam đã suy
đồi cả về tinh thần lẫn đạo đức. Sự mục nát sẽ dẫn đến chỗ Đảng sụp đổ, nhưng
tương lai e rằng sẽ còn tồi tệ hơn nhiều so với hiện tại. Đặc biệt một bài nhận
định trên trang mạng cho rằng với sự thật về đảng Cộng sản Việt Nam hiện nay, những
người đã từng tham gia vào phong trào phản chiến trong những năm 60 và 70 nên
treo cổ trong tủi hổ và nên xin lỗi người dân Việt Nam.
Với
việc ủng hộ phe cộng sản và gây sức ép lên Quốc hội cắt đứt mọi viện trợ cho
miền Nam Việt Nam thì những kẻ phản chiến đã tiếp tay cho Hồ Chí Minh và đảng
Cộng sản. Bài viết này cho rằng nếu đảng Cộng sản không chiếm
được miền nam năm 1975, thì giờ này Việt Nam đã như Nhật Bản, Nam Hàn, Thái Lan
hay Singapore, chắc chắn là không hoàn hảo nhưng sẽ tốt hơn
nhiều và lại không có chết chóc hay tàn phá xảy ra như hiện nay. Tưởng cũng nên
nhắc lại là tờ báo New York Times trước đây là một trong những tờ báo thiên tả
phản đối chiến tranh Việt Nam, nay bài viết được đăng trong dịp tháng tư đen
cho thấy sự hối hận của những kẻ phản chiến, và là một cái tát vào mặt bạo quyền
Cộng sản Việt Nam trên lãnh vực ngoại giao.
(nguồn
DD Thảo Luận 9)
-------------------------------------------------------------
No comments:
Post a Comment
Những Sự Thật Cần Phải Biết