XIN CHUYỂN ...
---------- Forwarded message
----------
From:
Date: 2013/10/14
Subject: Ông CAO XUÂN VỸ và ký giả thể thao HUYỀN VŨ
To:
From:
Date: 2013/10/14
Subject: Ông CAO XUÂN VỸ và ký giả thể thao HUYỀN VŨ
To:
Ông
Cao Xuân Vỹ là một Phật tử, vừa mất ở Nam Cali. Dưới thời ông Diệm, ông Vỹ là
một lãnh đạo trong đảng Cần Lao, phụ trách về thanh niên và thể thao.
Tìm
được bài cũ của ký giả thể thao "huyền thoại" Huyền Vũ nên gửi cho
mấy ông đọc để qua đó, biết ... một thời !
TL
ChuyỆn ThỂ thao
thỜi Ngô Đình DiỆm
Huyền Vũ
[Trích
đoạn từ Hồi-ký Tôi làm Ký giả Thể thao của HUYỀN VŨ
do Tác giả
tự xuất bản. Virginia, U.S.A. – 1988]
Xem thêm nhà văn Văn Quang viết về ký giả Huyền Vũ:
Lời giới thiệu
- Tên tuổi
sáng chói của tác-giả
Huyền Vũ, một trong số những ký-giả thể-thao hiếm hoi với uy-tín nghề nghiệp lâu đời trên toàn miền Nam trong
hơn hai mươi năm của hai nền Cộng-Hoà từ 1954 đến 1975, là một yếu tố vững chắc
mà không ai có thể nghi ngờ tính trung-thực của hồi-ký nầy. Hơn nữa, sự kiện ông theo đạo Công giáo (như trang đầu sách có lời: “Hướng
về quê-hương Kính dâng MẸ VIỆT-NAM THÂN-YÊU Trong vòng tay che chở của MẸ MARIA
ƠN-PHƯỚC MUÔN TRÙNG”) càng làm cho những chỉ trích chế độ Ngô Đình Diệm
trong sách nầy phải được coi như những nhận xét vô tư, rất đáng tin cậy.
Đặc-biệt là những nhận xét về những lạm quyền
của ông đảng viên cao-cấp đảng Cần Lao Cao-Xuân-Vỹ trong bốn chương 8, 12, 15 và 18 dưới đây đã được in ra trong sách
nầy, xuất bản năm 1988, khi ông Cao Xuân Vỹ còn sống mạnh khỏe tại miền Nam
California mà không có một phản ứng nào, chứng tỏ còn rõ ràng hơn giá trị của
những trang hồi ký nầy của tác giả Huyền Vũ.
Rõ rệt hơn nữa là bài nói chuyện của ký giả Phạm Trần trong buổi ra mắt
sách của tác-giả Huyền Vũ, đã được đăng lại trong Nhật báo Người Việt, đã nói
về “Sự ngay thẳng và công-bình của một thể-tháo-gia” đầy “tinh-thần thượng-võ”
khi phải viết về tư-cách thô-bạo của một “tổng-giám-đốc thanh-niên thuộc
đảng Cần-lao nhân-vị.”
Nét chữ in đậm (bold) trong bốn chương nầy là do người trích-dẫn nhấn
mạnh nhằm giúp độc-giả dễ-dàng thấy rõ tính-chất lạm-quyền của nhân-viên cao
cấp và uy-thế tột bực của đảng Cần-Lao trong thời Đệ Nhất Cộng-Hoà. –
Chương
VIII (Trang 41)
CAO XUÂN VỸ, ÔNG LÀ AI?
Dưới thời Tổng-thống Ngô-
Đình-Diệm, ngành thể-thao Việt-Nam (miền Nam) thêm một lần đổi người lãnh-đạo.
Cơ-quan
cao-cấp
đặc-trách về thể-thao lúc ấy ở cấp Tổng-Nha. Ghế Tổng-giám-đốc Thanh-niên và
Thể-thao khuyết người một thời-gian. Có tin đồn vị tân Tổng-giám-đốc sẽ là cháu
cụ Diệm, từ cao-nguyên miền Trung về.
Về sau, người được cử giữ ghế
Tổng-giám-đốc Thanh-niên và Thể-thao là ông Cao-Xuân-Vỹ. Không hiểu ông Vỹ có là cháu cụ Diệm
chăng, nhưng theo truyền-thống “gia-đình-trị” thì nếu không phải là người có
liên-hệ gần, xa đến “gia-đình ông cụ” thì rất ít hy-vọng được giao cho ngành
“tương-lai của nước nhà” nầy. Người ta biết, ông Vỹ ngoài việc là “người
miền Trung” còn có vai vế lớn trong đảng Cần-Lao nhân-vị của ông cố-vấn
Ngô-Đình-Nhu, đảng đang cầm quyền. Ông Vỹ là một sĩ-quan thuộc ngành
Bảo-An.
...
Thời cụ Diệm là thời tác oai,
tác phúc của đảng Cần-Lao.
Người nào không thuộc đảng ta đừng mong được chỗ tốt và lâu dài bất cứ trong
lãnh-vực nào. Ngay cả quân-đội là nơi được huênh-hoang là cấm làm chánh-trị,
các cấp chỉ-huy cũng tìm cách chạy-chọt vào để được vững-vàng và mau thăng cấp.
Do đó có những quân–nhân tuy cấp bực nhỏ song tuổi đảng nhiều hơn, đã được
cấp chỉ-huy nể-nang rất mực. Điều nầy đã phản ảnh gấn như đúng-đắn đường-lối
của đảng cộng-sản.
Ông
Ngô-Đình-Nhu, em ruột cụ Diệm, là chỏm-bu của đảng cầm quyền nầy nên được rất
nhiều người nễ-sợ. Thậm-chí cấp tướng lãnh có người khi viết thơ cho ông “Cố
Nhu” (ông Nhu là cố-vấn của cụ Diệm) đã xưng bằng “con”. Tác-phong tướng tá mà
như vậy cũng đáng tội-nghiệp.
Không hiểu
có phải ông Nhu mớm ý (học đòi làm Hít-Le) hay do “sáng kiến” của ông Vỹ mà đã
có việc thành-lập thanh-niên và thanh-nữ Cộng-Hòa. Và người ta nghĩ rằng ngày
nào đó sẽ dùng hậu-thuẫn nầy để ông NHU sẽ từ số HAI lên số MỘT và như vậy
“Đệ-nhất phu-nhân” thời ấy (không phải là bà Diệm – vì cụ Diệm không có vợ - mà
là một bà Nhu đầy tham-vọng) sẽ chánh-thức là “Đệ-nhất phu-nhân”. Điều nầy được xác-định trong
một đoạn của bài “Cuộc đảo-chính 1-11-63” của giáo-sư Tăng-Xuân-An đăng trong
tập-san Lửa-Việt:
“Sau vụ
tấn-công chùa Xá-Lợi, có tin đồn ông Nhu sẽ
đảo-chánh lên nắm chính-quyền để thực-hiện một chính-sách
đanh-thép, cương-quyết hơn. Tại vài công-sở, chân-dung ông Diệm được thay thế
bằng chân-dung ông Nhu.
Ngày 1-9, vài ngàn Thanh-niên
cộng-hoà biểu-tình tại công-trường Lê-Lợi, ủng-hộ chánh-phủ và lên án sự
Tranh-đấu của Phật-giáo. Ông Ngô-Đình-Nhu với bộ đồng-phục màu xanh (thủ-lãnh Thanh-niên
cộng-hoà) lên diễn-đàn hô-hào anh em sẵn-sàng hy-sinh cho tổ-quốc và làm rạng
danh cho đoàn-thể. Trong suốt bài diễn-văn ông Nhu không nhắc tới tên Tổng-thống
Diệm lần nào.”
Nói đến thanh niên là người
ta nghĩ đến chỗ đứng trong lịch-sử của “Thanh-niên áo đen” của Ý phát-xít dưới
thời Mussolini, “Thanh-niên áo nâu” của Đức Quốc-Xã, dưới thời Hitler. Và ở ta,
dưới thời đệ nhất cộng-hoà có Thanh-niên đồng-phục xanh của “Thanh-niên
cộng-hoà.”
…
Lịch sử cho thấy hai đoàn
sơ-mi đen của Mussolini và nâu của Hitler đã giúp nhiều trong việc nắm và
củng-cố chánh-quyền của hai nhà độc-tài phát-xít và Quốc-xã. Ngược lại, đoàn
đồng-phục xanh Thanh-niên Cộng-Hoà đã không giúp được gì trong việc củng-cố chế-độ
của nền đệ nhất cộng-hoà.
…
Đã không có lý-tưởng nào cho
đoàn Thanh-niên Cộng-Hoà. Huống chi họ không thể “Hy-sinh cho tổ-quốc” khi
chống lại sự tranh-đấu của đồng-bào Phật-tử. Về thực-tế, cả hai đoàn sơ-mi đen
và nâu đều được yểm-trợ và tài-trợ. Thanh-niên Cộng-hoà bị bắt-buộc gia-nhập
từ hàng-ngủ tiểu-công-chức lại phải tự-túc mọi mặt, trích ra từ đồng lương qúa
kém của họ vốn dĩ đã không nuôi nổi gia-đình. Những cảm-ngôn, mỹ-từ không làm
no được dạ dày, ấm được tấm thân, dĩ-nhiên họ không thể hy-sinh trọn-vẹn theo
lời kêu gọi suông được.
…
Ông Vỹ không muốn người khác
trái ý ông. Lúc ấy chúng tôi phải cái dại là hay nói thẳng, nghĩ rằng thể-thao
không có gì phải quanh-co. Mà đã nói thẳng là trái ý ông Vỹ. … Vì thẳng thắn,
chúng tôi đã đi ngược lại. Tổng-cuộc nào theo ý Tổng-nha mà làm sai nguyên-tắc
là chúng tôi thẳng-thừng chỉ-trích để thể-thao đi đúng đường lối của thể-thao
(tinh-thần thượng-võ) nhắm mục-đích cải-tiến.
Thẳng-thắn mà nói, thời ấy,
ký-giả bị ông Vỹ ghét nhứt là chúng tôi và chủ-tịch tổng-cuộc bị ông Vỹ “trù”
là anh Đinh-Văn-Ngọc bên bóng bàn. Nói đến Đinh-Văn-Ngọc phải kể anh là người
rất say mê thể-thao (nghiệp làm bầu tức là dìu-dắt thể-thao) và đã từng sạt
nghiệp vì thể-thao, nhứt là bóng-bàn, bởi phải cung-ứng cho các đòi-hỏi tuyển-thủ
thuộc bộ môn anh quán-xuyến.
Anh Ngọc bị ông Vỹ ghét vì đã
không thi-hành những chỉ-thị độc-đoán, phản thể-thao của ông ta.
Chương XII
(Trang 89)
CHÍNH-TRỊ VÀ THỂ-THAO
Với vai-vế trong đảng cầm-quyền,
ông Cao-Xuân-Vỹ muốn áp-đặt thế nào và những gì trong ngành thanh-niên và
thể-thao tùy thích. Nếu dùng quyền-hành ấy mà làm lợi cho
thể-thao quốc-gia là điều thật qúy-hoá. Nhưng dùng quyền-hành ấy để thỏa-mãn
tự-ái cá-nhân thì qủa là chuyện không tốt-đẹp tí nào. Rất tiếc ông Vỹ lại đã
chọn điều sau.
. . .
Đã nắm
được các Tổng-cuộc, lo nghĩ khác của ông Vỹ là là các ký-giả thể-thao, những
chiếc loa thông-tin cho đại-chúng. Ông Vỹ muốn các ký-giả thể-thao phải
về-hùa, nói tốt cho những quyết-định về thanh-niên và thể-thao
của ông. Nhưng một số các ký-giả thể-thao đã không chịu bể cong ngòi viết, chỉ
nói lên sự thật và những nhận-xét đúng theo lương-tâm chức nghiệp.
Chúng tôi
là một trong số các ký giả không được ông Vỹ ưa thích, nói khác đi là bị
“trù-ghét”. Báo có người đọc, người không, nhưng đài phát-thanh được rất nhiều
người nghe trong khắp nước. Các chương-trình phát-thanh về thể-thao của chúng
tôi được nhiều người theo-dõi, do đó rất có ảnh-hưởng. Điều nầy càng làm cho
ông Vỹ không thích gì chúng tôi.
. . .
Tổng-cuộc
túc-cầu lúc ấy do ông Nguyễn-Phước-Vọng làm chủ-tịch liên-tiếp trong nhiều năm.
Vì niên-kỷ và những hiểu-biết sâu-rộng về thể-thao, nhứt là túc-cầu nên ông
Vọng được anh-em trong giới thể-thao gọi bằng “Anh Hai”. Ông cũng là Chủ-tịch
của Ủy-hội Thế-Vận quốc-gia Việt-Nam, hội-viên của Ủy-hội Thế-Vận quốc-tế.
Tổng-cuộc
túc-cầu còn có anh Tổng-thư-ký Nguyễn-Hữu-Lượng, người có căn-bản tốt về
hiểu-biết và học-vấn. Cả hai ông Vọng và Lượng đều không thể nào chịu mù-tối
khuất-phục các lệnh-lạc của ông Vỹ, bởi thế đã có sự ngầm chống-đối nhau giữa
Tổng-nha và Tổng-cuộc túc-cầu. Sự chống đối âm thầm ấy chỉ chờ dịp là bùng nổ,
nhứt là về phía Tổng-nha, cơ-quan đang nắm cả quyền-uy về thể-thao.
Ông Vỹ
biết muốn “bứng” anh Hai Vọng cần phải có đủ yếu-tố và thời-gian để tránh
giao-động trong giới thể-thao vì uy-tín của địch-thủ. Ông cũng biết trong bất
cứ tổ-chức nào, vai trò Tổng-thư-ký cũng rất quan-trọng vì phải quán-xuyến cả
các việc về hành-chánh. Trong ban chấp-hành của tổng-cuộc túc-cầu, anh
tổng-thư-ký Nguyễn-Hữu-Lượng dĩ-nhiên dự phần rất quan-trọng. Bởi thế ông Vỹ
quay mũi dùi sang tấn-công anh Lượng trước. Có lẽ ông nghĩ rằng “cặp bài trùng”
Vọng-Lượng mà mất đi một sẽ trở nên què-quặt, dễ cho ông chi-phối hơn.
Và dịp tốt
ấy đến: tổng-cuộc túc-cầu bầu lại ban quản-trị cho mùa mới. Các hội hội-viên
đều cử đại-diện tham-dự. Ký-giả thể-thao của các nhật và tuần-báo cũng có mặt.
Điểm làm mọi người ngạc-nhiên là lúc gần tới giờ đầu-phiếu ông Vỹ xuất-hiện.
Mọi người đều lấy làm lạ. Vì cho đến lúc ấy, chưa bao giờ ông Tổng-Giám-đốc
Thanh-niên có mặt ở buổi bầu ban quản-trị tổng-cuộc. Người ta nghĩ là có
biến-chuyển bất-thường sẽ xảy ra.
Bầu
chủ-tịch, anh Hai Vọng đắc-cử như mọi người tiên-đoán. Đến chức-vị Tổng-thư-ký,
anh Lượng đắc-cử. Như chỉ chờ có thế, ông Vỹ lên tiếng can-thiệp, phản-đối việc
đắc-cử của anh Lượng. Ông không muốn anh Lượng ở trong ban chấp-hành của
tổng-cuộc túc-cầu nữa. Và không chờ-đợi câu hỏi - nếu có chỉ là từ phía của
báo-chí – ông Vỹ nêu nguyên-nhân: Vì lý-do chính trị!
Vẽ
ngạc-nhiên và chán-nản hiện rõ trên mặt mọi người. Không ai có một lời nào
chống lại vì ai
cũng biết thời ấy đụng đầu vào đá chỉ có mang họa vào thân. Ông
Cao-Xuân-Vỹ đã hài-lòng: Anh Nguyễn-Hữu-Lượng không được còn là Tổng-thư-ký của
Tổng-cuộc túc-cầu nữa.
Hôm ấy là chúa-nhật. Buổi tối có chương-trình thể-thao
hằng tuần của chúng tôi trên đài. Trong phần tin-tức chúng tôi đã trung-thực
loan tin anh Lượng đã bị ông Vỹ loại khỏi Tổng-cuộc túc-cầu vì “Lý-do
chính-trị”.
Lối loan-báo tin-tức trung-thực ấy – đúng theo lương-tâm
chức-nghiệp của một ký-giả - không ngờ đã tạo công-phẫn nơi ông Vỹ. Có lẽ
“thượng-cấp” của ông trong đảng cầm quyền đã không hài-lòng với “Lý-do chính-trị” áp-dụng trong địa-hạt thể-thao được loan đi trên các làn sóng điện của đài nên ông Vỹ
có ngay phản-ứng.
Lúc ấy ông
Bửu-Thọ làm Tổng-giám-đốc đài phát-thanh Saigon. Tuy cùng ngang chức “Tổng” như
nhau song ông Vỹ đã lấy quyền-uy trong “Đảng” làm áp-lực với ông Thọ để gây
khó-dễ cho chúng tôi. “Khó dễ” ấy là ép ông Thọ buộc chúng tôi hằng tuần phải
gửi bài quan-điểm về thể-thao của chúng tôi cho ông xem trước khi phát-thanh.
Phần
phát-thanh hằng tuần của chúng tôi, ngoài tin-tức, phóng-sự còn có phần
quan-điểm rất được thính-giả theo dõi vì thẳng -thắng và xây-dựng. Chúng tôi
thường dùng bài quan-điểm để mổ- xẻ những hành-động độc-tài của Tổng-nha đối
với các Tổng-cuộc, cũng như những bất công của Tổng-cuộc đối với lực-sĩ theo
đường lối của Tổng-nha.. Ông Vỹ có hai dụng-ý:
1)
Kiểm-duyệt trước để phần quan-điểm của chúng tôi không còn bất-lợi đối với Tổng-Nha.
2)
Thỉnh-thoảng chậm trả lại phần quan-điểm để chúng tôi bị bối-rối, không kịp có
bài để trám lỗ trống. Không có phần quan-điểm để uy-tín của chúng tôi sụt-giảm
đối với thính-giả trong nước.
Bực mình
với áp-lực của ông Vỹ; ông Bữu Thọ đã phàn-nàn với chúng tôi: - Chú chọc họ làm
gì!? Phê-bình làm chi. Cứ loan tin và trực-tiếp truyền-thanh là đủ rồi.
Vài hôm
sau ông Vỹ cho mời chúng tôi vào Tổng-Nha, lúc ấy được đặt tại tòa thị-sãnh cũ
của Chợ-Lớn. Đầu-tiên chúng tôi có ý-định không đến, vì ông Vỹ không có
quyền-hành gì đối với chúng tôi cả. Nhưng rồi vì muốn biết ông Vỹ có mưu-tính
gì nên chúng tôi đã đến.
Thời ấy
Tổng-Nha Thanh-niên oai-vệ lắm. Tổng-Nha có một ban an-ninh. Người đặc-trách
ban an-ninh nầy là một Trung –Tá từ quân-đội biệt-phái qua: Trung-tá
Nguyễn-Văn-Bông. Trung-tá Bông không hiểu từ đâu đã có hỗn-danh là “Bông Lừa”
(từ ngày còn trong quân-đội Pháp), vóc dáng to lớn, là một đấu-thủ túc-cấu và
cũng là người Việt duy-nhất trong đội bóng cầu-dục (rugby) của quân-đội Pháp.
Trung-tá
Bông người Thủ-Dầu-Một (Bình-Dương) là người cởi-mở và vui-tánh. Nhưng một Trung-tá mà đặc-trách
an-ninh cho một Tổng-nha như Tổng-nha Thanh-niên cho thấy Tổng-nha nầy quyền-uy
đến mức nào. Quyền-uy đó đã thể-hiện ở hôm Trung-tá Bông bị Việt-Cộng
phục-kích, chết trên trục-lộ Dầu-Giây – DaLat, được truy-thăng Đại-tá và xác
được quàn tại thính-đường của vận-động-trường Cộng-Hoà. Đêm ấy vài bạn ký-giả
chúng tôi vào để phúng-điếu kẻ quá-cố. Có việc, từ xa ông Vỹ đưa tay ngoắc gọi,
Đại-tá Đinh-Sơn-Thung (giám-đốc nha Nhân-viên bộ Quốc-phòng) ôm chiếc nón-kết
vội-vã chạy lại, thay vì bước đi.
Rõ-ràng
quyền-uy của ông Vỹ khá lớn đối cả với cấp bực Đại-tá. Đó mới thật là vì “Lý-do
Chính-trị”.
Vì là
người được mời nên chúng tôi được ông Vỹ tiếp ngay, không phải đợi chờ. Nhìn
nét mặt chúng tôi biết là ông Vỹ đang cố nén cơn giận xuống. Không cần mở đầu,
ông Vỹ đi thẳng vào đề:
- Tại sao
loan tin ông Lượng bị loại, anh lại bảo là “vì lý-do chính-trị”?
Hiểu ngay
nguyên-nhân vì sao được mời chúng tôi đáp:
- Chúng
tôi chỉ loan về những gì đã xảy ra. Danh-từ “Lý-do chính-trị” là danh-từ ông đã
dùng chứ đâu phải của chính tôi.
Biết không
thể bắt-bẻ được về việc kể trên, ông Vỹ gay-gắt:
- Hay anh ỷ mình là sĩ-quan. Anh nên nhớ không phải chỉ
có một mình anh là sĩ quan đâu nhé.
Chúng tôi hiểu vì sao ông Vỹ lại nói câu nầy. Có lẽ ông
muốn “dằn mặt” chúng tôi với cái “lon” bên Bảo-An-Đoàn của ông. Chúng tôi có
nghe ông Vỹ thuộc Bảo-an-đoàn miền Trung, nhờ vai-vế bên
Cần-Lao nên được đưa về làm Tổng-giám-đốc Thanh-niên.
Cuộc đối-thoại không kéo dài vì không có gì khác để mà
kéo dài. Chúng tôi biết, cay-cú lắm thế nào ông Vỹ cũng tìm cách để phục hận.
Về vấn-đề ông Vỹ muốn kiểm-duyệt phần quan-điểm trong
các chương-trình phát-thanh, chúng tôi đã có cách. Biết ông Vỹ dựa vào quyền-uy của đảng Cần-Lao mà làm một việc vô-lý, vượt ngoài
quyền-hạn của ông, chúng tôi tạm ngưng
không viết phần quan-điểm nữa. Thay vào đó chúng tôi biến phần quan-điểm thành những
thiên phóng-sự hằng-tuần để nói lên quan-điểm của chính mình. Hình-thức tuy có
khác đi, ý-nghĩa vẫn như cũ. Không có phần quan-điểm, ông Vỹ không làm thế nào
kiểm-duyệt được quan-điểm của chúng tôi dưới một hình-thức khác.
Chương XV (Trang 120)
ẢNH-HƯỞNG CỦA ĐẢO-CHÁNH
Vận-mệnh
một quốc-gia nối liền các khía-cạnh của đời sống. Biến-chuyển vê chánh-trị
ảnh-hưởng sâu rộng đến các phương-diện khác.
Cuộc
đảo-chánh bất-thành năm 1960 (11-11-60) đã ảnh-hưởng đến thể-thao miền Nam
Việt-Nam. Được biết hôm sau ngày đảo-chánh, dân chúng đã trương biểu-ngữ kéo
nhau đến trước dinh Độc-Lập biểu-tình rầm rộ ủng-hộ “cách-mạng” và làm áp-lực
với chánh-phủ Diệm. Trong số nầy, về Thể-thao có Nhu-Đạo do võ-sư Phạm-Lợi
hướng-dẫn. Đấu-thủ bóng-bàn tên-tuổi Mai-Văn-Hoà (nhân-viên của Tổng-nha Thanh-niên)
cũng rất hăng-hái, ầm ĩ reo mừng “Cách-mạng thành-công.”
Đội phòng-vệ phủ Tổng-thống
xã súng bắn vào đám biểu-tình. Có người chết và võ-sư Phạm-Lợi là một trong số
những người bị thương.
Lúc ấy anh
Đinh-Văn-Ngọc, chủ-tịch tổng-cuộc bóng-bàn là chủ-nhiệm nhật-báo Tin Mới.
Báo nầy công-khai ủng hộ “cách-mạng.”
Đảo-chánh
bất thành, phe đối-địch với chánh-phủ dĩ-nhiên phải lãnh hậu-qủa. Chánh-phủ lo
phần của chánh-phủ. Thể-thao cũng lo phần của thể-thao.
Anh
Đinh-Văn-Ngọc là chủ-tịch tổng-cuộc bóng-bàn vừa là chủ-nhiệm TIN MỚI, nhật-báo
ủng-hộ “cách-mạng” được nghĩ đến trước tiên. Huống chi anh Ngọc cũng là người
thường chống đối lịnh-lạc độc-tài của Tổng-nha Thanh-niên nên ông Vỹ nghĩ ngay
đến việc giải-tán tổng-cuộc bóng- bàn, cho người xử-lý và trừng-trị báo TIN
MỚI. Lối trừng-trị nầy đã không kém phần thâm-hậu là dùng bóng-bàn “đập” lại
bóng-bàn. Ông
Vỹ cho Mai-Văn-Hoà lãnh một ê-kíp đến đập phá toà-soạn và nhà in báo TIN MỚI.
Vậy là người vừa ầm-ĩ reo mừng “Cách-mạng thành-công” nay lại đập phá cơ-quan
ngôn-luận ủng-hộ “cách-mạng”. Phải chăng Mai-Văn-Hoà muốn lấy “công”
khoả-lấp “tội” của mình!?
Mai-Văn-Chất
và Mai-Văn-Hoà là hai anh em ruột, bắt đầu sự-nghiệp bóng-bàn tại tỉnh Kompongcham
(Cao-Miên). Chất và Hoà sống với người anh bà con là ông Nguyễn-Bá-Linh, thơ-ký
tại tòa án Kompongcham.
Vào cuối
thập-niên 30, đầu thập-niên 40, Chất và Hoà nổi tiếng về đánh đôi nhưng Hoà lại
xuất-sắc hơn về đánh đơn. Về sau Chất và Hoà theo gia-đình người anh bà con về
Saigon.
Bị “bay’
chức chủ-tịch tổng-cuộc, toà-soạn và nhà in TIN MỚI bị đập phá, anh Ngọc không
lo bằng khi nghĩ đến những hậu qủa nặng nề khác tiếp theo, nên nghe theo lời
khuyên của người quen là ông Võ-Văn-Hải, bí-thư của cụ Diệm, đi “ẩn-dật”. Và mãi
đến cuối năm 1963, khi “cách mạng” thật sự thành công (1-11-63) anh Ngọc mới
trở về với làng bóng-bàn. Sau ngày “cách-mạng” anh Ngọc gặp lại ông Vỹ tại
Tổng-nha cảnh-sát khi đi thăm những khuôn mặt mới ở các trại giam.
Chương
XVIII (Trang 127)
LẠI GẶP OAN GIA
… Một
biến-cố khá tàn-bạo và nhục-nhả đã diễn ra trên sân Cộng-Hoà trong trận cầu
quốc-tế tranh giải Quốc-Khánh giữa Thái-Lan và Việt-Nam. Ở Sài-Gòn bất cứ trận
quốc-tế nào cũng thu hút đông-đảo khán-giả. Khán-giả choán chật các khán-đài,
lớp trong, lớp ngoài, choán kín cả rìa sân cỏ.
Trận đấu
đang ngang ngửa và sôi-động, bỗng đấu-thủ Thái là Yangyong chơi xấu cố-ý đốn ngã một
đấu-thủ Việt-Nam. Nỗi bất-bình của khán-giả vì binh tuyển-thủ nhà lên đến
cao-độ. Một số khán-giả ngồi ở rìa sân cỏ không dằn được tánh nóng, vây đánh
Yangyong. Hổn-loạn diễn ra, trận đấu phải ngưng lại. Yangyong nghĩ đến chỗ thoát
thân an-toàn nhứt là khán-đài trung-ương nên chạy lên ẩn núp. Không may cho anh
ta là gặp ngay ông Tổng-Giám-đốc Thanh-niên và Thể-thao Cao-Xuân-Vỹ ngồi ở hàng
ghế danh-dự đầu. Phản-ứng của tinh-thần binh vực đấu-thủ nhà đã khiến ông Vỹ
không nghĩ đến chức-vị của mình nên khi Yangyong vừa ló lên khỏi cầu thang là ông
Tổng-giám-đốc Vỹ đạp chưn giày vào mặt Yangyong khiến anh này ngả trở
bật xuống sân cỏ.
Khán giả trên khán-đài
trung-ương và chung quanh đều thấy rõ cử-chỉ thô-bạo kém thể-thao của người cầm
đầu ngành thanh-niên và thể-thao một nước. Trong lúc
theo-dõi từng biến-chuyển trên sân cho phần trực-tiếp truyền-thanh, đến đây, trong
một giây, chúng tôi khựng lại, rồi vì không thể đưa điểm đen ấy lên làn sóng
điện, chúng tôi không nở nói rõ người đạp Yangyong là ông Cao-Xuân-Vỹ mà chỉ
nói “Một khán giả” trên khán-đài danh-dự đã đạp vào mặt Yangyong làm anh
nầy bật ngã trở lại.
…
Dưới thời
đệ-nhất cộng-hoà tuy tiếng là cấm các cấp quân nhân làm chính-trị, song những ai gia-nhập và hoạt
động cho đảng Cần-Lao hoặc Phong-trào Cách-mạng Quốc-gia đều được cất nhắc, mau
thăng cấp, bất-chấp khả-năng và kinh-nghiệm chuyên-môn.
Tướng
Khiêm thuộc đảng Cần-lao và dĩ-nhiên vào vai đàn em của ông Vỹ. Điều nầy tạo
môi-trường để ông Vỹ chuẩn-bị cơn bảo nổi để nhổ cái gai trong mắt ông là chúng
tôi. Trong lúc đó chúng tôi vẫn ngây-thơ không nghĩ đến hậu-qủa, cứ thấy
sai-quấy là lăn-xả vào bình-kích.
Là
Tổng-giám-đốc Thanh-niên và Thể-thao, ông Vỹ nắm cả các ngành thể-thao dân-sự.
Nhưng ông muôn nương quyền-uy của đảng cầm quyền điều-khiển
luôn các ngành thể-thao quân-đội. Ông Vỹ buộc các ngành thể-thao quân-đội khi
gia-nhập các Tổng-cuộc dân-sự - để tranh vô-địch - phải lấy tên dân-sự. Ví-dụ
Tổng-tham-mưu không được lấy tên là Tổng-Tham-Mưu nên T.T.M. phải lấy tên
dân-sự là Trần-Hưng-Đạo. Sự-kiện nầy đã làm cho nhà lãnh-đạo các ngành thể-thao
quân-đội bực-tức.
Ký-giả thể-thao HUYỀN VŨ
No comments:
Post a Comment
Những Sự Thật Cần Phải Biết