Liên
Khúc Quân Hành Việt Nam Cộng Hòa
Hồ
Chí Minh - Một huyền thoại được thêu dệt.
NHỮNG
HÌNH ẢNH VÀ TÀI LIỆU LIÊN QUAN ĐẾN TÙ BINH CỘNG SẢN BẮC VIỆT TẠI TRẠI TÙ
BINH AN THỚI, PHÚ QUỐC
Thưa Qúy Vị, Qúy Niên
Trưởng và Quý Chiến Hữu
Gần
đây 1 số báo chí ở VN có những bài viết ” tố cáo ” chế độ ngược đãi tra tấn tù
nhân VC ở Phú Quốc trước năm 75. Có cả 1 ” Viện Bảo Tàng ” để ” minh họa ” lại
những tội ác của VNCH và tay sai v.v…
Và gần đây nhất, vào
ngày 15 tháng 3, 2013, cộng sản Việt Nam, cho khánh thành “Khu di tích lịch sử
– Trại giam tù binh cộng sản Việt Nam/Phú Quốc” với mục đích nuôi dưởng căm thù
quân, dân Việt Nam Cộng Hòa, tuyên truyền, vu cáo, lừa bịp những người trẻ và
bọn du khách ngoại quốc khờ khạo, dễ tin … Đã qua 38 năm dài, giờ đây đại đa số
người dân Việt đã rõ bộ mặt thật của chúng….
Phí công, vô ích ..chẵng
ai nghe và tin vẹm…
Chắc chắn như thế…
Xin chuyển đến Qúy Vị,
Qúy Niên Trưởng và Chiến Hữu…
Tổng hợp những hình ảnh,
tài liệu mới và những hình ảnh, tài liệu mà chúng tôi đã chuyển đến Qúy Vị từ
tháng 9/2012… Xin mời Qúy Vị xem, đọc để biết những sự thật – có thể có nhiều
người chưa được biết – Để từơng, tùy nghi thẩm định và xin góp tay phổ biến
rộng rãi…
BMH
Washington, D.C
Washington, D.C
LTS: – Việc Việt cộng
tuyên truyền bịp bợm từ khi đảng cướp Cộng sản Việt Nam thành lập do sự chỉ đạo
của Nga sô cho tới nay, thành tích lừa bịp để bán nước, hại dân đã không ngừng
nghỉ mà ngày càng thêm chồng chất.
Sau 38 năm xâm lăng và
cưỡng chiếm nước Việt Nam Cộng Hòa, CSVN vẫn không ngừng nghỉ gia tăng lừa bịp
các thế hệ sinh sau đẻ muộn và thế giới bằng những hình ảnh, bằng những chứng
liệu ngụy tạo nhằm vu khống, bội nhọ chính nghĩa của chính quyền nước Việt Nam
Cộng Hòa nói chung và của Quân Lực VNCH nói riêng trong cuộc chiến tự vệ, chống
lại cuộc xâm lăng của làn sóng Đỏ, mà Hồ chí Minh cùng đồng bọn đã nhận súng
đạn, vũ khí của Nga, Tàu về khởi chiến.
Đảng CSVN đã ngụy tạo nhiều khu gọi là “di tích lịch sử chiến tranh”… , ngày 15/3/2013, Việt cộng đã cho khánh thành khu “di tích lịch sử Phú quốc : Trại giam tù binh cộng sản Việt Nam”. Nhưng những hình tượng mà chúng ngụy tạo, đã không lừa bịp được người dân Việt cũng như thế giới khi đối chiếu với một số hình ảnh thực tế về cuộc sống của các cán binh Việt cộng bị bắt làm tù binh tại Phú Quốc, khi chúng xâm lăng nước Việt Nam Cộng Hòa đã được ghi lại dưới đây.
Việc bôi xóa lịch sử, cố lừa bịp hòng giành chính nghĩa, lẽ phải về chúng bằng mọi hình thức, phương tiện, bất kể thủ đoạn đê hèn nào, lần lượt được đảng CSVN đem ra thực hiện, nhằm cho việc “cha truyền con nối” như Tàu cộng, Bắc Hàn đang theo đuổi. Đó là ý đồ đen tối và việc làm của đảng CSVN!
Còn chúng ta, những
người dân Việt yêu nước chân chính, bổn phận phải tiếp nối việc bảo tồn sự thật
lịch sử trong sáng của tiền nhân.
BMH
Washington, D.C
Washington, D.C
Đặc biệt xin gửi tặng
những Chiến Sĩ Quân Cảnh đã từng phục vụ (những ngày đầu quân ngủ…hoặc vì những
lý do khác…) tại trại Tù binh An Thới, Phú Quốc…
Để nhớ, để thương yêu
nhau, để buồn, và để hận quân cộng sản…
BMH
Washington, D.C
Thưa Qúy Vị, Qúy NT và
CH…
Trong những ngày qua một
số hình ảnh thật đặc biệt, quý giá được phổ biến trên Net, về trại tù
binh lớn nhất của QLVNCH thiết lập tại An Thới, thuộc đảo Phú Quốc,giam giử
những cán binh cộng sản Bắc Việt… (gồm khỏang 54 tấm hình).
Hôm nay chúng tôi xin
gởi tới Quý Vị bộ sưu tập sau đây, có số hình nhiều hơn 82 tấm, bao gồm
những hình ảnh sinh họat hàng ngày của tù binh cộng sản tại trại Tù Binh An
Thới, Phú Quốc, và khi bọn vẹm này được trao trả về cho cộng sản Bắc Việt, để
đổi lại một số, nhỏ hơn nhiều Chiến Sĩ QLVNCH đã không may, rơi vào ngục tù của
chúng.
Thật sự mà nói những tên
cán binh cộng sản Bắc Việt này phải cám ơn Chính phủ và QLVNCH, vì vào đây được
nuôi ăn cho mập và không phải sinh bắc tử nam. Không những thế (đã dự tính và
chuẩn bị cho việc trao đổi những Chiến Sỉ Quân Lực Hoa Kỳ đang bị giam cầm tại
Hỏa Lò Hà Nội..) Hoa Kỳ cũng đã quan tâm trong việc “nuôi” những tên tù binh
này. Nếu tôi nhớ không lầm, các Quân Y Sĩ Hoa Kỳ tại Bịnh Viện 3 Dã Chiến
ở phi trường Trà Nóc, Bình Thủy, Cần Thơ cũng thường thăm viếng trại tù này… và
nhiều phái đòan quân sự, dân sự Hoa Kỳ khác…
Và cũng không quên ca
ngợi những sự hy sinh, chịu đựng, gian khổ, căng thẳng tinh thần của những
Chiến Sỉ Quân Cảnh trách nhiệm tại trại tù này, hằng ngày phải trực diện đối
đầu với những kẻ thù, gian trá, mưu mô và hết sức nguy hiểm, vì dể dàng thiệt
mạng nếu có sơ hở khi đối phó với bọn vẹm này.
Qua những hình ảnh này
để cho mọi người , nhất là bọn Việt Gian, trở cờ, thân cộng, phản chiến, thấy
rỏ sự đối xử đầy nhân đạo, tôn trọng quy ứơc tù binh chiến tranh, của Chính phủ
VNCH, QLVNCH đối với những tên giặc xâm lăng từ miền Bắc.
Chẳng bù với phương cách
đối xử vô nhân đạo, tàn ác của bọn cộng sản Bắc Việt, đối với những Quân, Cán,
Chính, Cảnh, không may rơi vào tay giặc, trong thời gian chiến tranh và sau 30
tháng 4, 1975…Cùng những dối trá, ngụy tạo, của Việt Cộng về việc đối xử của
Chính phủ, QLVNCH (mà chúng cho rằng đã tra tấn, ngược đải ), đối với bọn
vẹm, khủng bố, giết người, khi bị giam giử ở miền Nam trước 1975…
** Nếu để ý Qúy Vị sẽ
thấy, khu vực doanh trại của các Chíên Sĩ Quân Cảnh QLVNCH, trách nhiệm tại
trại tù, cũng không khác gì nơi ăn, ở của tù binh vẹm cả…
* Một tấm hình có giá
trị bằng cả ngàn lời nói..
* A picture is worth a
thousand words.
** Được biết đảo Phú
Quốc có hai khu vực, nằm ở hai đầu của đảo… khu vực hành chánh nằm tại thị trấn
Dương Đông, và khu vực quân sự nằm tại An Thới. Nối liền nhau có đường
bộ, nhưng vì không an tòan nên quân, dân di chuyển giửa hai nơi thường dùng
đường biển..
Tại An Thới có căn cứ
Hải quân An Thới nằm trong vịnh, phi trường An Thới, và đài Truyền Tin Viễn
Thông Liên Kết (ICS) nằm ở cuối bờ biển..
Nằm sâu vào đất liền,
trên đồi, xa với bờ biển, căn cứ Hải Quân và dân cư là Trại Tù Binh Phú Quốc…
Sau khi trao trả tù
binh, trại bỏ trống, cho đến ngày có những cuộc di tản của quân, dân từ miền
Trung về, thì Trại được dùng để đón nhận đồng bào tỵ nạn..do Bộ Xã Hội trách
nhiệm..
Chúng tôi và hai đồng
đội đã có mặt tại An Thới vào những ngày cuối tháng 4, 1975, để giúp Bộ Xã Hội
thiết lập đường dây liên lạc đặc biệt lo việc cứu trợ cho đồng bào tỵ nạn, qua
Hệ Thống Viễn Thông Liên Kết (ICS), chưa làm được gì cho ra trò, thì ba chúng
tôi, may mắn được bốc về vào ngày 28/4/1975, và nghĩ rằng chuyến bay đó là
chuyến bay cuối cùng của Air Việt Nam đến và đi từ An Thới dưới cờ của Việt Nam
Cộng Hòa.
Sau 30-4-1975, một thời
gian sau đó, thì chúng dùng trại này để giam giử các Chiến Sĩ QLVNCH dưới một
tên gọi mới “trại cải tạo” …
Và nghe nói thì chúng
dùng sức lao động của Chiến Sĩ QLVNCH để “cải tạo” trại này , cho đến một
cuộn dây kẻm gai concertina cũng không còn (!)…và tất cả đã được chuyển
về Bắc để làm của..
Thưa Qúy Vị, xin lổi vì
đã nói “lòn thòn” dài quá, nhưng có nói một tí, cũng hả dạ được phần nào…
Xin thông cảm…và nếu có
sai xin Qúy Vị vui lòng bổ túc và sửa chửa… …
Xin cám ơn.
Xin mời xem, để tường và
để nhớ…
BMH
Washington, D.C
Gần đây 1 số báo chí ở
VN có những bài viết ” tố cáo ” chế độ ngược đãi tra tấn tù nhân VC ở Phú
Quốc trước năm 75. Có cả 1 ” Viện Bảo Tàng ” để ” minh họa ” lại những tội ác
của VNCH và tay sai v.v…
Một số hình ảnh tại trại
tù Phú quốc năm 1973 sẽ cho thấy những gì là sự thật….
Trại tù binh Phú Quốc
1973:
tòan cảnh khu trại giam.
Quân cảnh và hàng rào an
ninh bảo vệ khu Tân Sinh hoạt và khu tù binh cốt cán.
Tháp canh :
Khu lưu trữ , quản lý hồ
sơ cho tất cả tù binh lúc nhập trại .
Tù binh vc đang ngồi xếp
hàng chờ được phân loại trước khi nhập trại.
Quân cảnh đang kiểm tra
vật dụng cá nhân của tù binh trước khi nhập trại.
Tù binh vc mang các đồ
tiếp tế mới nhận được vào trại.
Mền và chiếu đang được
chuyển vô trại cho những tù nhân mới
Tù binh vc đang học và
làm việc tại khu dạy nghề và may đồ bên trong trại.
Tự cung , tự cấp từ
nguồn nguyên liệu có sẵn , tù binh vc đang trổ tài làm dép râu.
Xưởng Gò , rèn , hàn :
làm chân giả cho các trại viên khác bị thương tật .
Xách nước giếng , phục
vụ sinh hoạt cá nhân .
Phân loại cá các loại
cho nhà bếp :
Tù binh vc trong giờ
giải trí : Với trận túc cầu hào hứng và các cầu thủ rắn chắc và khỏe mạnh
Cưa cây ngoài rào cho
xưởng gỗ trong trại :
Sửa chữa đường xá khu
vực vòng quanh trại giam
Một tù binh đến trình
diện để khám bịnh.
Tiêm ngừa dịch bệnh :
Các Bác sĩ Quân Y VNCH
đang khám bệnh cho 1 tù binh vc bị cụt chân
Ở 1 giường bệnh khác:
Các BS đang chuẩn bị châm cứu cho một bệnh nhân.
Các tù binh đang chửa
bệnh trại Biên Hòa trong trại tù binh Phú Quốc ăn cơm cùng nhau ngay tại giường
của họ.
Ngghĩa trang tù binh bên
ngoài trại tù :
Trại “Tân Sinh Hoạt XI”
nơi giam giữ các tù binh cốt cán của vc .
Trại “Tân Sinh Hoạt XI”
nơi giam giữ các tù binh cốt cán của vc .
Một nhóm tù vc đang chăm
sóc vườn hoa bên trong trại
Một tù binh trẻ đang
khoe chiếc khăn tự thêu của mình.
Tù binh trong trại Tân
sinh hoạt múa lân giúp vui các bạn tù dịp tết :
Ông Địa và Lân tự chế :
Diễn kịch , hát tuồng
giúp vui cho các bạn tù
Một buổi điểm danh các
trại viên ở trại số 10 :
Kiểm tra vật dụng của cá
nhân trước khi nhập trại
Tù binh cộng sản Bắc
Việt đang di chuyển qua 1 trại mới.
Một tóan Quân Cảnh (QC)
tiến vào khu nhà ở của tù binh để kiểm soát an ninh.
Thùng đồ của mỗi tù nhân
ngay đầu chổ nằm
Những lá thư thăm tù của
người nhà mà 1 binh vc đã nhận được.
Nhật ký trong tù và 1 số
“đồ nghề” tịch thâu được của trại viên sau khi kiểm tra
Một đường hầm vừa bị lực
lượng QC phát hiện trổ ra ngay bên ngoài khu nhà
Tù binh cứng đầu và cán
bộ cốt cán vc bị bắt được phân loại và chuyển sang trại khác .
Tới nơi ở mới
Lực lượng QC đang kiểm
soát dãy nhà nơi tù nhân sắp chuyển đến.
Nơi giặt và phơi quần
áo:
Nấu nướng :
Phía sau dãy nhà bếp :
có cả bầy gà vịt đang nuôi thả rong .
Khu nhà C-9 của trại
giam trung tâm
Khu nhà ở của đại đội 1
Quân Cảnh : ở như tù binh
*Loạt ảnh trao trả tù
binh csbv bị thương tật ở trại giam Phú Quốc :
Kiểm soát danh sách tù
binh lần cuối trước khi ra trại :
Tù binh vc bị thương
được những người lính QC giúp leo lên xe tải GMC chở ra phi trường để trả tự
do.
Một tù binh không tự di
chuyển được thì đưa ra bằng cán :
Một tù binh không tự di
chuyển được thì đưa ra bằng cán :
Đoàn xe chở tù binh vc
đang di chuyển trực chỉ phi cảng trường An Thới, Phú Quốc.
Tạm biệt trại giam PQ :
Tại phi cảng An Thới, PQ
, đã có 1 chiếc C-130 Hercules đang chờ sẵn …
Và các nhân viên của
ICCS (International Commission of Control & Supervision) cùng tham gia kiểm
soát và giám sát việc chuyển giao tù binh .
Kiểm soát lại danh sách
Trong khi chờ đợi :
Tội ác lịch sử việt cộng:
"Liệt Sĩ" nhí mới 12 tuổi
Mời coi tài liệu dưới đây để
coi "VNCH" và Việt cộng ai tàn ác hơn ai... Ai lôi cả trẻ thơ đi
chết thay cho bọn chóp bu đảng ngồi nhà hưởng thụ???
Vì vậy mà ngay
các trẻ thơ trong nước cũng biết nói câu: "Tiên - Sư - Cha Thằng -
Bác Hồ" là tên đồ tể!!!
Uyên Bà Bà
2013/7/1 Thang Ha
"Cách mạng" đưa
trẻ em vào chỗ chết làm con chốt thí
Các lảnh tụ vc đẩy trẻ em vào cửa tử , bia mộ dưới đây là đứa trẻ chết lúc 12t , chúng ta không thể nào tìm ra nhửng cô chiêu cậu ấm con cháu của những đầu sỏ vc chết ngoài chiến trường, bọn chúng đều gửi con cháu du học ở Nga, Ba Lan, Đông Đức không như miền Nam có nhửng thanh niên có cha địa vị cao nhưng vẩn tử trận như bao thanh niên khác như bs Phan khắc Sửu , Trần quốc Bửu ..v..v...
TRẺ EM VIỆT NAM - NẠN NHÂN CHIẾN TRANH
Bộ đội Nguyễn Xuân Mai 14 tuổi, vẫn còn cầm trên tay "Giấy Thông Hành - Hồi chánh" PFC. John Stananback, cõng trên lưng một em Việt Cộng đến một trạm cấp cứu gần Bàu Bàng Lính nhảy dù Mỹ dẫn hai em gái bị bắt từ mật khu Việt cộng. Tù binh bộ đội, trẻ em bị bắt tại biên giới Campuchia 12/8/1967- Bù Đốp, miền Nam Việt Nam Tù binh Việt Cộng 15 tuổi.. Xác các em bộ đội bị xích chân với nhau khi ra trận bên cạnh xe tăng Một sĩ quan VNCH thẩm vấn một tù binh Bắc Việt trẻ tuổi (bên phải) sau cuộc đụng độ tại quận Hải Lăng trong vùng phía bắc của miền Nam VN. 12/8/1967- Bù Đốp, miền Nam Việt Nam Tù binh Việt Cộng 15 tuổi... Các em tù binh bộ đội xếp hàng trong cuộc trao trả tù binh về miền Bắc.
--------o0o--------
Ta đánh Mỹ là đánh
cho Liên Xô, Trung Quốc
Posted on 03.02.2014 by
saohomsaomai
Lời thú tội gây ra cuộc chiến nồi da xáo thịt cho dân tộc, đưa giống nòi, tổ quốc vào con đường nô lệ. Thì bây giờ ai là ngụy, ai là việt gian bán nước? Hoàng Thanh Trúc (Chinhluan) - Những ngày tháng cuối năm, theo phong tục tập quán Việt Nam, trong mọi người chúng ta, vì đạo lý tri ân (nhớ ơn) hay dành một phần tâm linh hướng về người thân đã khuất và cho những người vị quốc vong thân. Mới đây, chắc củng trong chiều hướng ấy, hướng về người vị quốc vong thân nên ngày 18 tháng 1 năm 1974 ông CT/Nước Trương Tấn Sang đã đến xã Cẩm Mỹ, huyện Cẩm Xuyên, tỉnh Hà Tĩnh cắt băng khánh thành một cái đền thờ xây dựng trị giá tới 5 tỷ đồng cho một nhân vật quá cố có tên Lê Duẩn cựu TBT/đảng CSVN (*) mà nói theo người xưa “trâu chết để da, người ta chết để tiếng” ông ta đã để lại cho dân tộc Việt Nam một tiếng nói bất hủ của ông là: “Ta vào Nam nổ súng là đánh cho Trung Quốc, đánh cho Liên Xô” Từ câu nói như quân lệnh chỉ đường ấy mà hàng triệu thanh niên hai miền Nam Bắc Việt Nam đã nằm xuống, một nửa chết vì chống lại và một nữa chết vì muốn nhuộm đỏ miền Nam theo lệnh của đảng CSVN và quốc tế CS, Liên xô và Trung Quốc. Đền thờ trị giá 5 tỷ cho kẻ tuyên bố: “Ta vào Nam nổ súng là đánh cho Trung Quốc, đánh cho Liên Xô”. Hình như nhờ xương máu Việt Nam như trải đường đó mà Liên Xô từ CS/XHCN mới tiến lên được dân chủ đa nguyên, đa đảng, như phương Tây hiện nay. Còn Trung Quốc củng nhờ đó mà nới rộng lãnh thổ về phương Nam, đưa Ải Nam Quan vào viện bảo tàng và nhất là nhờ xương máu Việt Nam quét Mỹ đi nên Trung Quốc có điều kiện rảnh tay một mình một cõi “giải phóng” luôn Hoàng Sa và Biển Đông của Việt Nam! Và chính ông ta (Lê Duẩn) củng có một sáng kiến rất thực dụng, ngoài phân xanh, phân chuồng, phân bắc, thì ông vận dụng sáng tạo thêm một thứ phân nửa là phân “người chết” để sau 30 tháng 4/1975 kết thúc chiến tranh đích thân ông ký giấy chỉ đạo lùa gần nữa triệu sĩ quan công chức chính phủ miền Nam vào rừng sâu núi thẳm “cải tạo” 1/3 số tù nhân đó thành “phân người” vùi xuống đất bón trực tiếp cho xanh cây lá. Người dân Việt Nam muốn hỏi ngài CT/Nước Trương Tấn Sang rằng: Đó có phải là công lao to lớn “vì tổ quốc Việt Nam” hay không? Mà cái đền thờ của ông Lê Duẩn toàn là gỗ quí hảo hạng, tượng của ông ta đúc bằng đồng nặng tới hàng tấn? Ngược lại – cũng trong ngày này (18 và 19 tháng 1) tại thủ đô Hà Nội, nhân dân thương tiếc tưởng nhớ 74 đồng bào anh em chiến sĩ miền Nam, đã anh dũng hy sinh vì chống lại quân TQ xâm lược trong trận hải chiến Hoàng Sa 1974. Nhưng suốt 40 năm “nhà nước, đảng ta” không có lấy một bát hương tưởng niệm thì lại bị CA/AN chìm nổi đàn áp, phá đám, hành hung và khủng bố mà họ không giải thích là tại sao?. CA/AN phá đám, ngăn cấm đồng bào tưởng niệm Liệt Sĩ Hoàng Sa. Chắc chắn trong 180 quốc gia thuộc LHQ không có quốc gia nào (trừ duy nhất CSVN) cấm đoán công dân mình tôn vinh liệt sĩ hy sinh vì chống xâm lược. Thưa ông CT/Nước Trương Tấn Sang! Chẳng lẽ bắn giết đày đọa đồng bào anh em mình theo lệnh CS Nga và CS Tàu, tạo điều kiện cho Tàu xâm lược là có công với Tổ Quốc. Còn nằm xuống xả thân hy sinh vì biển đảo cương thổ của cha ông lại là những tội đồ? Chỉ vô tri vô giác như loài tôm, loài sò, thì cứt mới lộn ngược lên đầu như vậy! Thưa ngài CT/Nước.
Hoàng Thanh Trúc
-------oo0oo-------
Việt Cộng đối ngoại thì nhu nhược, bán nước, đối nội thì tàn ác và hà khắc với nhân dân.
Lần gặp Bác Hồ Tôi bị mất trinh
Huỳnh Thị Thanh
Xuân
Năm 1964, tôi được cơ quan và Mặt trận dân tộc giải
phóng miền Nam cho ra miền Bắc học văn hóa, đi bộ trên 3 tháng vượt
Trường Sơn ra Hà Nội. Trường hành chính gần cầu Giấy, Hà Nội là nơi đón tiếp
chúng tôi đầu tiên. Năm đó tôi mới 15 tuổi. Bởi vì sống trong vùng tạm chiếm
của Mỹ - Diệm nên hiểu biết của tôi về Bác Hồ rất chi là ít ỏi.
Tôi đã sớm giác ngộ cách mạng, đã tham gia làm giao liên hợp pháp cho Thành ủy, Biệt động thành Đà Nẵng và Huyện ủy Điện Bàn, Đại Lộc. Cho đến khi lên chiến khu, tôi được ba tôi và các chú trong cơ quan dạy bảo thêm về tiểu sử của "Bác Hồ" - nhà ái quốc vĩ đại của dân tộc ta.Phải lúc bấy giờ " Bác " như là thần thánh trong đầu tôi .Trước khi tôi ra miền Bắc, ba mẹ tôi ôm tôi ngồi trên chõng tre căn dặn: "Con ơi, ra đến miền Bắc nếu được gặp Bác Hồ, con nói ba mẹ và gia đình mình cũng như các cô chú trong cơ quan gởi lời thăm sức khỏe của Bác. Con phải cố gắng học thật tốt để sau này về phụng sự quê hương nghe con". Lúc đó tôi chỉ biết im lặng. Thật là vinh dự biết bao cho bản thân, gia đình và quê hương chúng tôi, tôi có tên trong danh sách gặp Bác Hồ. Đó là lúc 17 giờ ngày 30-8-1964. Sau khi ăn cơm chiều về có lệnh tập trung, bác Tố- Hữu - người phụ trách chung - nói: "Các cháu có danh sách sau đây ở lại cùng với anh Hanh phụ trách đội thiếu niên tiền phong". Bác Hữu đọc: "... Lập, Lộc, Dung (con bác Nguyễn Hữu Thọ), Đệ, Hòa (Khánh Hòa), Độ, Đâu và Thanh, Kiến (QNĐN)". Bác Hữu nói: "Các cháu chuẩn bị tư trang, sau 20 phút tập trung lên xe và được đi gặp Bác Hồ".
Nghe vậy, tất cả chúng tôi có tên trong danh sách reo ầm
cả lên làm vang dội cả phòng. Trong lòng ai nấy đều phấn khởi chạy về phòng
thay áo quần, quàng khăn đỏ, chải đầu tóc gọn gàng rồi chạy xuống cầu thang
(lúc đó chúng tôi ở tầng 3 nhà A1 của Trường hành chính Hà Nội). Xuống khỏi
cầu thang chúng tôi thấy có 4 xe đậu trước cửa, 2 xe Vônga - 1 xe màu đen, 1
xe màu cà phê sữa - và 2 xe com măng ca màu rêu. Tôi nhanh chân nhảy lên
chiếc xe Vônga ở gần cùng với Ba Đen và anh Hanh phụ trách. Đoàn chúng tôi
gồm 16 người lên xe đầy đủ. Chiếc xe từ từ lăn bánh rẽ tay trái đến cầu Giấy
đi thẳng đường đê Bưởi rồi rẽ phải vào đường Hoàng Hoa Thám, đến đường Hùng
Vương chạy từ từ và dừng lại. Một chú công an mở cổng và đoàn chúng tôi đi bộ
vào dọc theo con đường rải đá sỏi nhỏ, hai bên trồng nhiều cây cảnh đều và
gọn đẹp.
Gần đến nhà khách, chúng tôi thấy xuất hiện ông già mặc bộ đồ kaki màu xám với đôi dép cao su đen đang từ từ đi ra nở nụ cười phúc hậu. Bỗng anh Hanh và tất cả chúng tôi reo lên: "Bác Hồ!" rồi thi nhau chạy đến ôm chầm lấy Bác. Chúng tôi tranh nhau ôm chặt lấy Bác, còn Bác thì xoa đầu và vỗ lưng chúng tôi rồi Bác dẫn chúng tôi cùng đi vào nhà và bước lên cầu thang tầng 2.
Chúng tôi ríu rít như đàn chim được tụ về tổ ấm. Lên khỏi cầu thang rẽ tay
phải đi vào phòng họp mặt, lúc đó chúng tôi và các chú, các bác đi cùng với
Bác ngồi vào từng ghế quây quần xung quanh chiếc bàn lớn. Câu đầu tiên Bác
nói: "Dân chố gộ có mặt đây không?" (ý nói vui người dân QNĐN). Bạn
Dung ngồi gần chọc nách và nói "có ạ". Bác nói tiếp: "Dân dưa
cải mắm cái có không?" (ý nói chỉ người địa phương Quảng Ngãi), tất cả
chỉ qua phía Ba Đen (người dân tộc Tây nguyên) Ba-Đen nói "có ạ".
Bác lại nói: "Dân đầu gấu (đầu gối chân) có không?" (ý nói người
quê ở Phú Yên, Khánh Hòa, Bình Thuận). Tất cả chúng tôi rất khó chiụ với sự
giả tiếng và hỏi một cách kỳ cục của Bác ,Sau đó Bác chỉ qua phía bạn Hòa.,
rồi Bác nói tiếp: "Các cháu ăn mích chính ích ích thôi nghen" (ý
nói quê ở Nam bộ). Tất cả lại chúng tôi lại không biết Bác nói gì nữa, sao
bác diễu dỡ qúa vậy, những gì tôi học được về Bác khi còn ở miền nam hoàn
toàn ngược lại khi tôi gặp con ngươì bác thật sự Bác nói: "Hôm nay là
ngày vui mà Bác cháu chúng ta gặp nhau như vậy chúng ta lại hát bài Kết
đoàn".
Bác vẫy tay bắt nhịp cùng chúng tôi, hội trường lúc này
ngày càng tươi vui náo nhiệt. "Kết đoàn chúng ta là sức mạnh, kết đoàn
chúng ta là sắt gang...". Khi mà chúng tôi say sưa hát thì bác đi bóp
vai những đứa con gáí, tới chổ tôi thì bác không những xoa lưng tôi mà bac
còn để cho bàn tay đi xuống hai bờ mông của tôi xoa xoa bóp bóp làm cho tôi
thâý rất là khó chịu, nhưng tôi không dám lên tiếng đành đứng yên chiụ thôi.
Trước mắt chúng tôi là bánh cứt chó và kẹo bột cám ngào đường và nước chè
xanh mà Bác cho dọn sẵn, Bác nói: "Mời các cháu cùng ăn với các bác cho
vui". Nói xong, Bác giới thiệu với chúng tôi: "Bác là Hồ Chí Minh,
còn đây là bác Phạm Văn Đồng, người dưa cải đấy! Và đây là bác Trường Chinh,
bác Võ Nguyên Giáp, bác Lê Thanh Nghị, các bác ở Bộ Chính trị hôm nay cũng có
mặt với các cháu". Bác đang nói thì thấy một ông già từ từ đi vào, miệng
cười, vừa đi vừa vỗ tay, Bác Hồ giới thiệu luôn: "Đây là bác Tôn của các
cháu", cả phòng lại vỗ tay một lần nữa. Bác đi đến từng người trong
chúng tôi và ôm hôn mỗi người một cái.
Đến lượt tôi được Bác hôn vào môi tôi một cách say đắm
lưỡi của bác còn thò vào miệng tôi ngoáy ngoáy
ngay lập tức tôi nhổm dậy và né khuôn mặt tôi qua một bên
.
Lúc này tôi muốn nói về tình cảm gia đình tôi, quê hương
tôi với Bác nhưng bàn tay của bác không chiụ dừng lại sau bờ mông của tôi ,
còn tôi thì nghẹn ngào và mắc cỡ rôì Bác lướt qua bạn bên cạnh. Tự dưng tôi
chảy nước mắt, tôi thấy Bác Hồ này có gì kỳ cục qúa không giống như bác hồ mà
chúng tôi học được trong miền nam .. Bác nói: "Bây giờ có cháu nào đứng
lên hát cho các chú và các bác ở đây nghe một bài nào?". Lúc này các bạn
nhìn lẫn nhau vì đột ngột quá và thấy mắc cỡ không ai chuẩn bị kịp. Sau
đó, anh Hanh chỉ Dung hát một bài. Bạn Dung hát: "Ngày con mới ra miền
Bắc con còn bé xíu như là cái hạt tiêu...", hát xong Dung nhận được một
tràng vỗ tay khích lệ. Đến bạn Hòa mạnh dạn đứng lên hát bài: "Vui họp
mặt. Từ ngàn phương về đây cùng nhau đoàn kết cùng đi tới tương lai...",
lại một tràng vỗ tay khích lệ nữa vang lên.
Sau đó Bác nói: "Bác đại
diện các chú ở đây căn dặn các cháu mấy điều. Bác biết các cháu ngồi đây là ở
khắp các địa phương của miền Nam, Bác muốn gặp tất cả các cháu cũng như gia
đình của các cháu và toàn thể đồng bào miền Nam song điều kiện chưa cho phép,
đất nước đang bị chia cắt nhưng các cháu tin tưởng một ngày không xa Tổ quốc
ta được thống nhất, gia đình chúng ta được sum họp, Bác sẽ có điều kiện đi thăm
hỏi. Các cháu viết thư hoặc nhắn tin cho gia đình là Bác và các chú ở đây gửi
lời thăm gia đình và bạn bè các cháu ở miền Nam".
Một tràng vỗ tay nữa
lại vang lên trong không khí trang nghiêm và ấm cúng. Bác Hồ nói tiếp:
"Các cháu đã ra đến miền Bắc xã hội chủ nghĩa rồi đấy. Bác mong các cháu
ngoan, học giỏi để xứng đáng là cháu ngoan của Bác. Các cháu là những "
hạt giống đỏ " của đồng bào miền Nam gửi ra đây học tập cho nên phải làm
sao cho xứng đáng với lòng mong mỏi đó. Bác chúc các cháu ngoan, khỏe, vui và
học tập thật giỏi" Nói xong, Bác Hồ quay qua bên cạnh hỏi: "Các chú
có ý kiến chi không?" (ý hỏi ý kiến các bác trong Bộ Chính trị có mặt
lúc đó). Các bác đều không nói thêm và tán thành ý kiến với Bác. Bác nói
tiếp: "Bây giờ các cháu xuống dưới xem phim". Chúng tôi đứng lên và
đi xuống với Bác, bạn thì đi cạnh bác Tôn, bạn thì đi cạnh bác Đồng, bác
Duẩn, bác Chinh, bác Giáp, bác Nghị...
Vào phòng chiếu phim ở tầng 1, Bác chiêu đãi bộ phim thiếu
nhi miền Nam đánh Mỹ (phim hoạt hình). Lúc đó tự nhiên tôi thấy vinh dự đến
lạ kỳ, một niềm vui khó tả, Bác Hồ ngồi cạnh tôi bác ôm chặc tôi , một tay
choàng qua vai tôi và xoa xoa lên ngực tôi bộ ngực mơí lớn của một cô gái
miền Nam.
Khi đèn phòng bật sáng Bác hỏi về gia đình tôi và cuộc
hành trình của tôi đi bộ vượt Trường Sơn hơn 3 tháng như thế nào kể cho Bác
nghe. Bác xoa đầu và hôn lên trán tôi hai cái rất lâu, tôi nhớ rất kỹ, tôi kể
sơ về hoạt động giao liên của tôi cho Bác nghe và nhớ đến lời căn dặn của ba
mẹ tôi cùng các chú trong cơ quan, ba tôi ở chiến khu Đại Lộc QNĐN thế nào.
Ngồi một lúc, Bác đi qua bên con Hoa, con Lan và tôi thâý bàn tay của bác
cũng không bao giờ chịu làm biếng .
Đêm hôm đó tôi được một chị thư ký của bác noí nhỏ cho tôi biết là tôi hân hạnh được bác muốn cho gặp riêng bác, có những chuyện bác muốn hỏi tôi nhưng vì sáng nay đông qúa bác không tiện. Khi tôi cùng Chị Nhàng đi tớí chổ Bác ở thì tôi được Chị Nhàng dẫn đi tắm rữa sạch sẽ và chị nhàng nhìn tôi trong đôi mắt u buồn và tôị nghiệp .Tôi được chị nhàng dẫn đi qua môt. hành lang, và tớí phòng ngủ của bác, chị Nhàng gõ cữa ba tiếng cánh cửa mở ra, Chị Nhàng bảo tôi đi vào và chị xoay lưng bỏ đi. Khi tôi vào phòng Bác ôm chầm lấy tôi, hôn môi tôi, hai tay bác xoa nắn khắp người tôi, Bác Bóp hai bờ ngực nhỏ của tôi, bác bóp mông tôi bác bồng tôi lên thều thào vào trong tai tôi : - Để bác cấy hạt giống đỏ cho cháu, cháu mang về miền nam cho bác nhẹ. Bác bồng tôi lên gườing hai tay bác đè tôi ra và lột áo quần tôi, Bác như một con cop đói mồi, sau một hồì kháng cự tôi biết mình không thể nào làm gì hơn nên đành nằm xuôi tay ..Hai hàng lệ một cô gái miền Nam vừa tròn 15 tuổi đã bị bác cướp đi mất cái trong trắng. Những đêm sau mấy đứa con gái khác cũng được dẫn đi như tôi, tôi biết là chuyện gì sẽ xảy ra với chúng, nhưng chúng tôi không ai dám nóí vớí ai lời nào. Và qua cái chết của con Lành và con Hoa thì những ngày sau đó chúng tôi sống trong hoang mang và sợ sệt không biết là khi nào tới phiên của mình . Cho đến khi thống nhất nước nhà, ba mẹ tôi không còn nữa, đã hy sinh cho độc lập dân tộc song họ hàng tôi vẫn vui lòng bởi vì tôi đã thay mặt gia đình và các cô chú trong cơ quan cũng như bạn bè tôi được vinh dự gặp Bác Hồ. Nhưng có ai biết được rằng sau cái gọi là vinh danh gặp bác hồ là chuyện gì xảy ra đâu. Kể cã chồng tôi khi hỏi tớí trinh tiêt' của tôi, tôi cũng không dám nói vì anh ấy là một đảng viên cao cấp là một người lảnh đạo của tỉnh QNDN. Tôi chỉ nói là khi đi công tác tôi bị bọn ngụy quân bắt tôi và hãm hiếp tôi, chứ làm sao tôi dám nóí tôi bị hãm hiếp lúc mơí 15 tuôỉ và bị hãm hiếp ngay tại phủ chủ tịch và chính là "Bác Hồ" hãm hiếp tôi cho chồng tôi nghe . Bây giờ ngồi đây tự điểm mặt lại trong số chúng tôi được vinh dự gặp Bác Hồ hơn 40 năm trước đây, chúng tôi đều trưởng thành, ngồì ngậm nguì nhớ laị những đứa bỏ xác laị trong phủ chủ tịch và không bao giờ về lại được miền nam. Tự nghĩ lại, chúng tôi thấy rất thấm thía lời Bác Hồ đã dạy: "Bác sẽ cấy những hạt giống đỏ của bác cho đồng bào miền Nam". Quảng Nam-Đà nẵng Ngày mùng 2 thánh 9 năm 2005 Huỳnh Thị Thanh Xuân .
click vào đây xem
On
Wednesday, 19 March 2014 1:37 PM, thanh pham <t>
wrote:
Bác Hồ Chí Minh ôm chầm lấy tôi hôn môi tôi, hai tay bác xoa nắn khắp người tôi ...
|
/ div>
No comments:
Post a Comment
Những Sự Thật Cần Phải Biết