From: NGUYỄN VÂN TÙNG <
Date: 2015-02-05 13:17 GMT-06:00
Subject: Đừng quên mối thù Quốc Hận 30-4
To:
Đừng Quên Mối Thù
QUỐC HẬN 30/4
Nguyễn Văn Chức
Cách đây gần 27 năm, trong phiên họp Đại Hội Đồng Liên Hiệp
Quốc tại Genève ngày 21.7.1979 về vấn đề Đông Dương,, Cao Uỷ Tỵ Nạn của Liên Hiệp
Quốc đã long trọng tuyên bố trước thế giới rằng: tất cả những người Đông
Dương bỏ nước ra đi sau biến cố 1975 đều là Tỵ Nạn Chính Trị và đuợc hưởng quy
chế Tỵ Nạn Chính Trị.
Đó
là quy chế của Liên Hiẽp Quố c, trên bình diện luật pháp
của Liên Hiêp Quốc.
Chúng
ta nên nhớ: lúc đó là thời cực thịnh của Trung Cộng, Liên Sô, Đông Âu và những
nuớc không liên kết . Tất cả cái khối ấy đè nặng lên Liên Hiệp Quốc. Đọc lại
tài liệu xưa, chúng ta thấy: tiến sĩ Kurt Waldeim, tổng thư ký Liên Hiẽp Quốc
thời đó , đã phải vô cũng thận trọng.
Có
hiểu như vậy, chúng ta mới ý thức trọn vẹn đuợc lời tuyên bố của Cao
Uỷ Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc liên quan đến quy chế tỵ nạn chính trị của Người Việt
Tỵ Nạn.
Phải
chăng: Cao Uỷ Tỵ Nạn Liên Hiệp Quóc đã nhìn thấy sự thật, nhưng không thể nói
ra. Sự thật đó, là : cuộc ra đi của Người Việt Tỵ Nạn đứng ở một bình diện cao
hơn bình diện của quy chế và cuả luật pháp, kể cả quy chế và luật pháp Liên Hiệp
Quóc. Đó là bình diện của Con Người VN. Của nhân dân VN .Và của dân
tộc VN.
Thực
vậy.
Ròng
rã hơn mười thế kỷ, giặc Tầu đô hộ nhân dân ta, và phạm muôn vàn tội ác đối với
nhân dân ta. Những tiếng thét căm hờn trong bài Bình Ngô Đại Cáo của Nguyẽn
Trãi không những chỉ áp dụng riêng cho quân Minh, mà áp dụng cho toàn thể ách
đô hộ của giặc Tầu, một ách đô hộ vô cùng man rợ “ Nướng dân đen trên ngọn lửa
hung tàn, vùi con đỏ xuống hầm tai vạ, bại nhân nghĩa nát cả càn
khôn, nặng khóa liễm vét không sơn trạch” .
Nhưng,
lịch sử còn đó, người Việt không bỏ nước ra đi.
Giữa
thế kỷ 19, giặc Pháp xâm lăng nước ta, “đô hộ và đầy đoạ dân ta”. Tại đại hội Đảng
Cộng Sản quốc tế lần thứ 5 ở Mạc tư Khoa tháng 7 năm 1924, trong tài liệu Nguòi
Cùng Khổ (Le Paria) và Bản Cáo Trạng Chống Chế Độ Thực Dân Pháp (Le
Procès Contre le Colonianisme francais)—do cụ Nguyển Thế Truyề n và
Ls Pban Văn Truờng viết -- Nguyễn Ái Quốc, tức tên giặc
già Hồ Chí Minh, đã lớn tiếng tố cáo tội ác của thực dân Pháp đối với
nhân dân ta. Nguyẽn Ái Quốc cũng đã kể ra muôn vàn thống khổ của
nhân dân ta dưới ách thực dân Pháp. Nhưng, lịch sử còn đó, người Việt
không bỏ nước ra đi.
Năm 1945,
giặc Nhật xâm chiếm và tàn phá nước ta. Trận đói năm Ất Dậu
(1945), hai triệu dân ta chết thê thảm. Nhưng,
lịch sử còn đó, người Việt không bỏ nước ra đi
Năm
1956, “đế quốc Mỹ xâm lược miền Nam Việt Nam , và phạm muôn vàn tội ác đối với
nhân dân VN”-- tôi vừa nhắc lại lời của tên giặc già Hồ Chí Minh..
Nhưng, lịch sử còn đó, người Việt không bỏ nước ra đi.
*
Nhưng
năm 1954, khi Việt Cộng tiếp thu miền Bắc, thì gần một triệu đồng
bào miền Bắc di cư vào Nam. Và tháng Tư năm 1975, khi Việt
Cộng tiếp thu Miền Nam thì hàng trăm ngàn người Việt bỏ nước ra
đi. Rồiø sau đó, đằng đẵng hơn 10 năm , khỏang ba triệu người Việt đã
bỏ nước ra đi.
Người
Việt bỏ nuớc ra đi, không phải để tránh thiên tai bệnh tật. Mà vì một
sứ mạng : đem tự do về cho quê hưong đất nước.
Người
Việt bỏ nước ra đi, đại đa số với hai bàn tay trắng. Họ phải vuợt qua cả một đại
dương đầy sóng gió, trên những con thuyền mong manh, làm mồi cho đói khát, bão
tố và cướp biển . Và khi ra đi, họï đã cầm sẵn cái chết trên tay. Bao nhiêu gia
đình đã chết trên biển cả! Bao nhiêu gia đình đã bị cướp bóc,
bị hành hạ, bị đánh đập, và bị giết trên biển cả! Bao nhiêu phụ nữ,
em bé gái, đã bị hải tặc hãm hiếp dã man, đánh đập, và bắt mang đi mất tích !
Thế mà Người Việt vẫn lũ lượt ra
đi.
Tại
sao lại có hiện tượng kỳ lạ đó?
Chắc
chắn không phải vì họ không chịu được sự kham khổ trong cái chế độ mang tên Cộng
Hoà Việt Nam Xã Hội Chủ Nghĩa, như tên thủ tướng VC Phạm Văn Đồng đã
tuyên bố trước Hội Nghị Các Nước Không Liên Kết tại Cuba năm 1978. Bởi
lẽ : giữa cái khổ và cái nguy hiểm đến tánh mạng, con nguời vẫn chọn cái khổ.
Nhất là đối với người Việt Nam, thà lam lũ trên quê huơng mình, còn
hơn tha phương cầu thực; thà yên phận bên cạnh mồ mả ông cha , còn
hơn mất xác trên sông trên biển, hoặc gửi xác nơi quê nguời.
Câu
hỏi lại đuợc đặt ra: tại sao người Việt bỏ nước ra đi? Đến đây, chúng ta hãy
nhìn vào lịch sử thế giới.
Năm
1945, khi Đức Quốc Xã xâm lăng và thống trị Đông Âu, dân chúng địa
phương không bỏ nước ra đi. Nhưng khi cộng sản lên cướp chính quyền,
thì dân chúng điạ phương lũ lượt ra đi. Ba Lan, Hung Gia Lợi, Bảo Gia Lợi, Tiệp
Khắc, Lỗ Ma Ni, Đông Đức, v. v...
Rồi
sau đó là Trung Hoa, A Phú Hãn, Cu Ba. CS đến đâu, thì ở
đó “đồng bào ruột thịt” chạy trốn. Chạy trốn chính những
kẻ đến giải phóng họ.
Cách
đây gần 40 năm, năm 1969, trong chuyến đi dự Đại Hội Liên Hiệp Nghị Sĩ
Quốc Tế (Union Interparlementaire ) tại Hoà Lan, tôi gặp một ông già Ba Lan làm
nghề khuân vác. Tôi hỏi tại sao lại bỏ nuớc ra đi. Ông nói: “Quân Đức
đến, dân chúng tôi không ra đi, nhưng cộng sản đến, dân chúng tôi phải ra đi. Sống
dưới chế độ cộng sản, là cả một sự tuyệt vọng, Tuyệt vọng không đuợc làm người.
Cộng sản vừa là quỷ vưà là súc vật.”
Thì
ra, tỵ nạn cộng sản không phải là vấn đề của NGƯỜI CÔNG DÂN chống lại NHÀ NƯỚC,,
nhân danh quyền chính trị. Cũng không phải là vấn đề chạy trốn một thiên
tai ôn dịch. Mà là vấn đề của CON NGƯỜI chống lại QUỶ VÀ SÚC Ù VẬT ,
nhân danh quyền làm người.
Hiển
nhiên, trên thế giới, không cộng sản nào quỷ và súc vật bằng cộng sản VN. Và
trên thế giới, không dân tộc nào tha thiết đến quyền làm người bằng
dân tộc VN. Hai sự kiện này đã giải thích một sự kiện thứ ba: trong lịch sử
nhân loại tự cổ chí kim, chưa có cuộc ra đi nào đông đảo, ròng rã,
thê thảm nhưng can trường, bằng cuộc ra đi của Người Việt Tỵ Nạn.
Lịch
sử nhân loại sẽ mãi mãi nhắc đến cuộc ra đi này. Và lịch sử sẽ không
quên ghi nhận một điều: chúng ta, Người Việt Tỵ Nạn, đã
chịu đựng tất cả bất trắc khổ sở nhục nhằn hiểm nguy, để tồn tại. Không tồn tại như
những người ra đi vì cơm áo hoặc vì thiên tai
.Mà tồn tại như những ngừời ra đi vì tự do, với sứ
mạng đem tự do về cho quê hương đất nước. Tồn tại để vươn lên, và tổn
tại để chiến thắng.
Nhìn
lại ba muơi năm qua, chúng ta có quyền tự
hào. Chúng ta đã vươn lên và đã chiến thắng. Vươn lên và chiến thắng
cùng với là cờ vàng ba sọc ngạo nghễ khắp năm châu.
Hơn
ai hết, Việt Cộng đã ý thức được điều dó. Nghị Quyết số
36/NQ/TU ngày 24/ 3 / 2004 của chúng nó đã mặc nhiên nhìn nhận: người
Việt Tỵ Nạn không ra đi vì miếng cơm manh áo, cũng không ra đi để
tránh thiên tai bệnh tật , mà ra đi vì một sứ mạng lịch sử: Sứ
mạng đó, là: cùng với nhân dân trong nuớc đấu tranh đem tự do
dân chủ cho quê hương VN.
Trong chuyến
đi Úc và đi Mỹ hồi tháng 5 và tháng 6 năm ngoái (2005) tên thủ tuớng VC Phan
Văn Khải cũng đã nhìn thấy sự thật, khi ôm đầu chạy như con chó trước hàng ngàn
đồng bào hải ngoại và lá cờ vàng ba sọc. Khỏi cần nói đến chuyến đi
Mỹ chữa bệnh của tên viện trường cò mồi rẻ tiền
Hoàng Minh Chính tháng 10/2005 .
*
Trong
đại tác phẩm The Gulag Of Archipelago cũng như trong bài diễn văn nhận giải
Nobel năm 1970, văn hào Solzhenitsyn đã lớn tiếng suy nghĩ: “Tội ác
lớn nhất của những nguời được hưởng tự do là im lặng.” Im lặng trước những tội
ác của bạo quyền CS. Im lặng truớc những thống khổ của đồng bào mình đang phải sống
dưới ách bạo quyền CS.
Dương
Thu Huơng, Hà Sĩ Phu, Nguyễn Vũ Bình, Lê Chí Quang, Phạm Hồng Sơn,v,v..Họ là
ai? Họ là những người đang sống trong tầm huỷ diệt của bạo quyền, nhưng đã dám
đứng lên vạch mặt tội ác cuả bạo quyền, bất chấp ngục tù và coi thường cái chết. Chúng
ta ở hải ngoại, nghĩ gì truớc những tấm gương anh hùng ấy?
Tôi
vừa đặt câu hỏi, và xin trả lời.
Từ
ba mươi năm nay, chúng ta đã không ngừng chiến đấu để đem lửa chiến đấu về quê
hương, đồng thời đem lửa chiến đấu từ quê hương ra hải ngoại. Những
đoáù hoa mà chúng ta ở hải ngoại dâng lên mẹ Việt Nam đẹp lắm, và gồm
đủ mầu sắc. Mầu sắc cuả báo chí chống cộng , của văn hoá chống cộng, của anh em
cựu chiến sĩ QLVNCH chống cộng, của tập thể Người Việt Tỵ Nạn chống cộng. Và của
lá cờ vàng ba sọc ngạo nghễ.
.
*
Hiện
nay, cuộc chiến đấu chống bạo quyền của nhân dân ta trong và ngoại nước đang bước
vào giai đoạn quyết liệt. Kẻ thù, tức bạo quyền Việt Cộng ,ngày càng suy yếu,
đang khi đó cường độ của chống đối ngày càng gia tăng.
Có
thể nói rằng :chưa bao giờ bạo quyền VC lo sợ như bây giờ. Vì vậy
chúng ta , Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản, lại càng phải tiến tới để cùng
với đồng bào trong nước lật đổ bạo quyền, và thay thế vào
đó bằng môt chính quyền cuả dân, bởi dân và vì dân trong một cuộc tổng
tuyển cử –tôi xin mượn lời cuả Mikhael. S. Gorbachev--hợp pháp, lương thiện và
dân chủ..
û Và
chúng ta đừng quên : Việt Cộng hiện đang phải căng da mặt, che hàm
răng chó sói, để “hoà hợp dân tộc”, để “xây dựng dân chủ”, để đánh lừa dư luận,
nhất là dư luận Mỹ.
-Tổ
chức bầu cử một quốc hội tay sai có những đại diện hải ngoại về tham
dự, những thứ vô liêm sỉ như “biển dâu mulberry sea” Nguyễn Ngọc
Bích của hãng nhà quàn (funeral homes) quốc doanh mang tên Nghị Hội
Toàn Quốc Người Việt Tại Hoa Kỳ do cựu đại sứ Bùi Diễm làm Giám Đốc.
-
Kêu gọi hải ngoại quên đi quốc hận 30/ 4. Từ hơn tháng nay, Hoàng Cơ Định. của
băng đảng Hoàng Cơ Minh--- nay đổi tên thành VN Canh Tân Cách Mạng Đảng--
không ngớt kêu gọi trưng cầu dân ý đổi ngày Quốc Hận 30/4 ra Ngày Tỵ
Nạn. Ngưòi ta cười thầm cái gian manh của y, cái gian
manh đã bị FBI còng tay tống giam trước mặt công chúng và
báo chí Cali năm nào. Người ta cười thầm cái vô liêm sỉ của y. Và
người ta cười thầm cái dốt của yï, dốt về hàn lâm cũng như dốt về lý
luận.
*
Tháng
6/2005 vưà qua, chúng ta đã đánh đuổi tên Phan Văn Khải
chạy như con chó. Rồi tháng 10/2005 vưà qua chúng ta đã lột
mặt nạ tên Hoàng Minh Chính và bè lũ đón gió điếu đóm.
Hiển
nhiên ,những hành động nói trên của chúng ta không phải là của– cũng như không
thể là của-- những kẻ tỵ nạn một thiên tai .
Những
hành động ấy chỉ có thể phát xuất từ những ngừời Việt Nam
coi cộng sản là kẻ thù cần phải huỷ diệt.
Hỡi đồng
bào tỵ nạn CS, hỡi Người Quốc Gia, hỡi các anh chiến sĩ QLVNCH đã chết trên chiến
trường cũng như đã chết trong ngục tù cộng sản! Máu cuả các Anh cùng với mồ
hôi nước mắt của đồng bào trong nước, vẫn còn đó, không khô đi, không tan đi,
mà sẽ đọng mãi trên quê hương Việt Nam, bao lâu quê hương Việt Nam còn quằn quại
dưới ách của bạo quyền.
Hỡi
đồng bào tỵ nạn, hơĩ đồng bào trong nước, đùng quên rằng : đảng
CSVN, từ Hồ Chí Minh cho đến nay, là kẻ thù đểu cáng nhất và
tai hoạ lớn nhất của nhân dân ta kể từ ngày lập quốc.
Đó
là SỰ THẬT. Của thế kỷ. Của lịch sử. Và cuả muôn đời.
Nhân danh sự hy sinh cao cả của
các chiến sĩ Quốc Gia đã nằm xuống, nhân danh sự sống còn của dân tộc
Việt Nam, và vì những thế hệ mai sau, chúng ta hãy nói lên và đấu
tranh cho SỰï THẬT . Bởi vì : chỉ có SỰ THẬT mới
kết hợp đuợc lòng nguời . Chỉ có SỰ THẬT mới chiến thắng
được bạo lực và lật đổ bạo quyền. Chỉ có SỰ THẬT mới giải
thoát được quê hương chúng ta.
SỰ
THẬT là sức mạnh lớn nhất , và cũng là sức mạnh màø
CSVN khiếp sợ nhất.
*
A WORD
OF TRUTH OUTWEIGHS THE WORLD” (Một lời của sự thật cân nặng hơn vũ
trụ.)
Người
tù khổ sai và cũng là đại văn hào Nga Solzhenitsyn đã dùng câu nói trên để kết
thúc bài diễn văn nhận giải thưởng Nobel năm 1970.
Đêm
nay, mái đầu bạc gục trên di ảnh những anh hùng Lê Văn Hưng, Nguyễn
Khoa Nam, Phạm Văn Phú, Trần văn Hai, Lê Văn Vỹ, Hồ Ngọc Cẩn, và đêm nay, tưởng
nhớ các chiến sĩ QLVNCH đã hy sinh cho tổ quốc Việt Nam thân yêu,
tôi xin được nói câu nói trên, và thét lớn:
HỠI ĐỒNG BÀO
TRONG VÀ NGOÀI NƯỚC
HỠI
ANH EM CỰU CHIẾN SĨ QLVNCH
HÃY
ĐÁNH GIẬP ĐẦU SỰ PHẢN BỘI
VÀ ĐỪNG
QUÊN MỐI THÙ QUỐC HẬN 30 /4
Houston,
Mùng Ba Têt Bính Tuất (31. I . 2006)
NGUYỄN
VĂN CHỨC
-Cựu Sĩ Quan Quân
Lực VNCHø (Khoá I Nam Định)
-Cựu
Luật Sư Toà Thượng Thẩm Sài Gòn,VNCH
-Cựu
Chủ Tịch Uỷ Ban Tư Pháp Định Chế Thượng Nghị Viện, VNCH
-Nguyên
Tổng Thư Ký Liên Đoàn Công Giáo VN Tại Hoa Kỳ.
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Những Sự Thật Cần Phải Biết