QUỐC HẬN 30 THÁNG 4

Image result for Tháng Tư năm 1975 -----

==== ====



Tuesday, January 13, 2015

ÐỌC LẠI TỪ ÐỐNG RÁC LỊCH SỬ CHUYỆN DÀI GIỮA CSVN VÀ MỸ VỀ CHẤT DỘC MÀU DA CAM



--
Kính Chuyển
MG/HĐ


ÐỌC LẠI TỪ ÐỐNG RÁC LỊCH SỬ
CHUYỆN DÀI GIỮA CSVN VÀ MỸ VỀ CHẤT DỘC MÀU DA CAM
                                                             MƯỜNG GIANG


            Từ năm 1960-1975, Bắc Việt ồ ạt chuyển người và vũ khí các loại vào cưỡng đoạt Miền Nam VN, bằng con đường mòn Trường Sơn (HCM), băng ngang qua vĩ tuyến 17 trong tỉnh Quảng Trị. Hoa Kỳ và Ðồng Minh lúc đó đang tham chiến giúp QLVNCH chống cuộc xâm lăng của Ðệ Tam Cọng Sản Quốc Tế. Ðể ngăn chận , quân đội Mỹ đã sử dụng một loại thuốc diệt cỏ, phá rừng với mục đích phát quang, để các lực lượng bộ binh dễ tìm ra dấu vết của giặc. Một chiến dịch mang tên ‘ Ranch Hand ‘ bắt đầu từ năm 1961 thời Tổng Thống J.F.Kenedy khai quang các vùng rừng núi hầu như không có người ở thuộc Vùng 1 và 2 chiến thuật, cùng một vài tỉnh tại Vùng 3 như Phước Long, Hậu Nghĩa, Biên Hòa, Phước Thành..

            Theo tài liệu của Bộ quốc phòng Mỹ thì thời gian từ năm 1961-1971, đã rải xuống các khu rừng và những mật khu VC chừng 44.338 triệu lít thuốc khai quang diệt cỏ có màu da cam, gần 20 triệu lít chất trắng và 8 triệu lít loại màu xanh.

            Do tính cách tuyên truyền để đòi bồi thường, nên Hà Nội la lối cũng như kết tội Mỹ sử dụng chiến tranh hóa học. Thật sự trong cuộc chiến vừa qua, không phải chỉ có bộ đội, cán bộ Bắc Việt và người dân bị VC cưởng áp theo chúng tại các mật khu, rừng núi Trường Sơn là nạn nhân của thuốc diệt cỏ. Chính QLVNCH và Ðồng Minh, cũng đã có mặt thường xuyên trong vùng bị khai quang. Nhưng lạ thay, tại sao Họ không hề hấn gì mà chỉ có VC và thế hệ sinh sau, đẻ muộn, phần lớn thuộc tỉnh Quảng Trị, Quảng Nam, Bình Ðịnh.. lại mang hội chứng chất độc màu da cam ?

            Theo sử liệu tính đến đầu năm 1973 khi có hiệp định Ba Lê ngưng bắn, thì gần như VNCH kiểm soát được hầu hết lãnh thổ và dân số. Bắc Việt chỉ chiếm được rừng núi hoang vu và một số người Thượng. Tại Quảng Trị sau trân 1972, cộng sản chiếm được quận Ðông Hà, Gio Linh, Cam Lộ và Hương Hoá cùng với 58.646 dân bị kẹt không chạy được. Tỉnh Thừa Thiên và thành phố Huế, VC chỉ chiếm được phần rừng núi phía tây rặng Trường Sơn, còn tất cả 918.360 dân và 10 quận cùng Huế đều do chính phủ kiểm soát. Tỉnh Quảng Nam cho tới đầu năm 1975, mới bị mất quận Thường Ðức và mỏ than Nông Sơn. Tại Vùng 2 chiến thuật, tỉnh Bình Ðịnh có nhiều VC nhất, nhưng chúng cũng chỉ chiếm được rừng núi và người Thượng. Nói chung, người Mỹ có rải thuốc diệt cỏ khai quang , thì cũng nơi rừng núi không có người ở. Cho nên trong suốt cuộc chiến 1955-1975 ở miền Nam , nạn nhân chiến cuộc phần lớn do bom đạn của 2 phía, không thấy ai bị sinh non, quái thai, dị tật.. dù ở nông thôn, hay trong tỉnh Quảng Trị đầy đạn bom chết chóc.

            Ngược dòng Việt sử, ta biết CSVN núp dưới chiều bài Việt Minh, đã lợi dụng thời cơ mà cướp được chính quyền vào ngày 19-8-1945. Từ đó, đất nước đắm chìm trong khói lửa đạn bom do chính Hồ Chí Minh và bè đảng mang về, gây nên cuộc chiến Ðông Dương long trời lỡ đất, kéo dài từ 1945 cho tới dầu thập niên 1990 mới tạm chấm dứt vì sự sụp đổ của đế quốc Liên Xô.

            Rồi cũng vì quyền lợi của đảng và cá nhân, Hồ ký hiệp định sơ bộ ngày 6-3-1946, mở cảng Hải Phòng và nhiều cửa khẩu khác ở phía bắc vĩ tuyến 16 rước quân Pháp nhập quan, để được thực dân công nhận cái gọi là VNDCCH vừa mới thành hình. Hành động bán nước trên, khiến cho quốc gia VN đánh mất cơ hội vàng ròng, dành lại độc lập tự chủ trong tay ngoại bang, như các nước Mã Lai, Tân Gia Ba, Nam Dương, Ấn Ðộ. khi thế chiến 2 chấm dứt.

            Sau thảm bại Ðiện Biên Phủ thực dân Pháp không còn con đường nào lựa chọn, nên phải ký Hiệp Ðịnh ngưng chiến tại Genève ngày 20-7-1954, trả lại nước Việt cho người Việt nhưng vẫn không quên thù hận khi giao nửa mãnh cơ đồ Hồng Lạc , từ bắc vĩ tuyến 17 trở ra cho Hồ Chí Minh và CS, dù rằng chiến thắng đánh đuổi ngoại xâm, là máu xương và công lao của toàn dân cả nước.

            Tháng 2-1955 quân Pháp rút về nước. Miền nam VN từ vĩ tuyến 17 vào tới mũi Cà Mâu, tạm thời là một quốc gia độc lập VNCH có Hiến Pháp . Năm 1956, Thủ tướng Ngô Ðình Diệm, qua cuộc trưng cầu dân ý trở thành Tổng Thống của nền Ðệ Nhất Cộng Hòa.

            Do không thể lừa bịp toàn dân bằng trò hề hiệp thương và bầu cử thống nhất đất nước, để chiếm Miền Nam. Bởi vậy đầu năm 1956, Hồ Chí Minh và cộng đảng mở màn cuộc chiến xâm lăng VNCH. Từ đó, cán binh được gài cùng bọn thân nhân nằm vùng hoạt động trở lại. Ðồng thời qua con đường rừng Trường Sơn và đường biển, Bắc Việt ồ ạt chuyển người, quân trạng dụng của Nga-Tàu-Ðông Âu.. tấn công cưỡng chiếm Miền Nam,

            Sáng ngày 30-4-1975, khi chiếc trực thăng cuối cùng của người Mỹ rời nóc nhà Tòa Ðại Sứ Hoa Kỳ tại Sài Gòn, thì vài giờ sau đó TT Dương Văn Minh ra lệnh cho QLVNCH, buông súng đầu hàng CS Bắc Việt. Từ đó cho tới đầu thập niên 1990, các nước Ðông Dương, gần như đám chìm trong bóng tối của ngục tù và sự quên lãng của thế giới tự do, mặc cho một cuộc chiến long trời lở đất vào năm 1979, giữa Trung Cộng-Việt Công và Miên Cộng.

            Nói chung, cuộc chiến Ðông Dương lần 2 trên danh nghĩa đã chấm dứt vào tháng 5-1975 tại VN nhưng ‘ Hậu Chứng ‘ của nó vẫn còn tồn tại cho tới ngày nay. Ngoài sự tan nát của một đất nước bị bom đạn ngoại nhân tàn phá trong chiến tranh. VN đã bị chính bàn tay hủy hoại của những đỉnh cao trí tuệ trong Băc Bộ Phủ, vì say men chiến thắng nên đã bắt Miền Nam ba bước nhảy vọt, để theo kịp thiên đàng xã nghĩa của Miền Bắc, qua 20 năm nô lệ chủ nghĩa Le-Mac, khiến người biến thành vượn khỉ, nghèo đói, lạc hậu và gian ngoa, hung ác vì miếng ăn, cuộc sống.

             Rốt cục mang tiếng độc lập, thống nhất nhưng cả nước cùng chịu chung số phận súc vật, cùng ngụp lặn trong vũng bùn hôi tanh ô uế của cái gọi là chủ thuyết kinh tế Mác-Lê, quốc doanh Mao-Hồ. Trừ bọn cán bộ đỏ của đảng VC cầm quyền no say nghiêng ngả nơi chốn cung đình. Cả nước còn lại, từ kẻ thắng trận tới người mất nước, ai cũng đói nheo vì tài sản đã bị đảng cướp giật. Nên cả nước lúc đó nếu không ăn bậy,kể cả xác súc vật sình thối, cây cỏ nhiễm độc, gạo ngô hư mọt, thì lấy gì no bụng để mà sống ? để mà tiếp tục làm trâu ngựa kéo cầy, kéo xe trả nợ làm người cho Việt gian, Việt cộng lẫn Việt kiều yêu nước XHCN ?

             Hơn bảy mươi lăm năm qua ai cũng biết Cọng Sản VN, mang một thứ bệnh mộng du rất vĩ đại. Nên sẽ không lạ gì sự kiện Tổng thống Jimmy Carter, năm 1977 đã cử thứ trưởng ngoại giao Richard Holbrooke làm trưởng phái đoàn Hoa Kỳ, đến Hà Nội để nối lại bang giao giữa hai nước. Và mặc dù Mỹ chịu làm lành, khi hứa bỏ lệnh cấm vận, lại cho trước 5 triệu đô la viện trợ nhân đạo. Nhưng chứng nào tật đó cũng như lòng tham không đáy, nên trong phiên họp tháng 5-1977 tại Ba Lê, CSVN đã trưng lá thơ của Nixon gửi Phạm Văn Ðồng, đòi nợ Mỹ 3,25 tỷ tiền tái thiết + 1,5 tỷ tiền viện trợ. Dĩ nhiên, vở tuồng bị chấm dứt ngay lúc đó, khi Mỹ trả lời thẳng “ Hiệp định 1973 đã bị quăng vào thùng rác khi chính Bắc Việt bội ước, thì còn giá trị gì để mà đò tiền bồi thường chiến tranhi ? ‘.

            Câu chuyện khôi hài cũ rích năm nào tưởng đã theo xác Hồ xuống địa ngục, bỗng dưng mới đây được vực dậy từ sự việc ‘ có một nhóm cựu chiến binh Mỹ tham dự cuộc chiến vùng Vịnh năm 1990 ‘ bị hội chứng do ảnh hưởng chất độc, từ những kho vũ khí hóa học của Saddam Husein. Nhân đó, một nhóm luật sư Hoa Kỳ đã xúi CSVN kiện Chính phủ mình ra Tòa Án Quốc Tế, về tội sử dụng chất độc màu da cam bị cấm tại chiến trường VN, khiến cho nhiều người cả nước, bị dị tật,dị dạng và mang nhiều chứng bệnh trầm kha đau khổ.

             Có điều lạ, là các nạn nhân đều là phe ta (bộ đội-cán bộ) và gần như thuộc thế hệ sinh sau đẻ muộn . Tuyệt nhiên trong danh sách từ đầu tới cuối, không thấy ai nhắc tới một chữ về số phận của người miền Nam trong thời chiến, cũng như hằng triệu quân nhân, công chức, cán bộ, cảnh sát VNCH, từng trực diện với chất độc màu da cam, trên mọi chiến trường, khắp bốn vùng chiến thuật và sau đó trở thành tù nhân chiến tranh trong các địa ngục có thật khắp rừng núi VN từ nam ra bắc.

            Cho nên ví dù hôi chứng chất độc hóa học là có thực, vậy trong biển khổ này ai mới đủ tư cách để được nhận ân huệ cũng như mọi bồi thường ? ‘ Lá lành đùm lá rách, nhiễu điều phủ lấy giá gương, người trong một nước phải thương nhau cùng ‘ nhưng VC xưa nay vốn tham nhũng, gian ác, điêu ngoa, lật lộng, kinh nghiệm những lần Việt Kiều đóng góp cứu trợ các nạn nhân bị bão lụt trong nước, chắc sẽ khiến cho cộng đồng người Việt hải ngoại thức tỉnh. Phải giúp các nạn nhân khốn khổ trong nước ngày nay, là điều ai cũng phải làm. Nhưng nhớ là đừng bao giờ, để tiền bồi thường (nếu có), lọt vào đảng và bọn Việt gian cò mồi. Có như vậy chúng ta mới không hoài công và xấu hổ với đồng bào cật ruột, thấp cổ, bé họng, đang đêm ngày hoài đợi bóng voi của Quang Trung Ðại Ðế trở về để giải phóng đất nước đang chìm đắm trong xích xiềng nô lệ của CSVN tư mấy chục năm qua và sắp tới làm nô lệ Tàu đỏ.

+ AI GÂY RA CHIẾN TRANH, ÐỂ MỸ RẢI CHẤT ÐỘC MÀU DA CAM ?

            Sau khi được Lào và Kampuchia đồng thuận, ngày 19-5-1959 Hồ Chí Minh nhân danh Trung Ương Ðảng ra lệnh mở đường rừng Trường Sơn và đường biển, để chuyển quân và vũ khí của Nga-Tàu và khối Cộng Sản vào miền nam xâm lăng VNCH. Con đường mang bí danh 559 do Võ Bẩm khai phá đầu tiên. Ðường gồm ba giai đoạn : Ðầu tiên là đường bô, gùi thồ. Từ năm 1964-1971 giai đoạn cơ giới hóa. Từ 1971-1975, thành xa lộ đất với đủ cầu cống và ống dẫn dầu. Song song còn có đường biển 759 nhưng chỉ hoạt động thời gian ngắn thì dẹp, vì bị Hải Quân Hoa Kỳ và VNCH ngăn chận. Ðể hoàn thành giấc mộng xâm lăng, từ năm 1964 Ðồng Sĩ Nguyên thay thế Ðinh Ðức Thiện và Phan Trọng Tuệ, chỉ huy đường 559. Tại đây, Bắc Việt luôn duy trì 120.000 bộ đội chiến đấu, gồm 8 Sư đoàn bộ binh, 10.000 nam nữ Thanh Niên Xung Phong và 1 Sư đoàn phòng không của Bộ TTM biệt phái.

             Năm 1973 sau hiệp ước ngưng bắn, Bắc Việt công khai di chuyển quân và vũ khí đêm ngày trên đường. Bỏ cung trạm, hằng sư đoàn lính và xe cộ di chuyển thẳng từ Bắc vào Nam. Trước kia muốn hoàn thành một chuyến đi, phải mất 4 tháng. Từ năm 1973-1975, chỉ cần 12 ngày. Phụ trách chuyên chở, Hà Nội thành lập 2 Sư đoàn vận tải dành cho Ðoàn 559 với hơn 10.000 xe cộ đủ loại. Nói chung tới đầu năm 1975, Bắc Việt đã xây dựng được con đường rừng dã chiến Trường Sơn xuyên qua Lào, Nam VN và Kapuchia dài 16.700 cây số, cộng thêm 1500 km rải đá, 200 km tráng nhựa.

            Song song có 1500 km ống dẫn dầu, 1350 km đường dây truyền tin , 3800 km đường giao liên và 500 km đường sông. Theo Ðồng Sĩ Nguyên, đã có hơn 19.000 người chết và hơn 30.000 khác bị thương tại đây nhưng bi thảm nhất là thân phận những người con gái trong lực lượng Thanh Niên Xung Phong, cũng như Ðại Ðội Pháo Nữ Ngư Thủy của tỉnh Quảng Bình. Họ vì sợ chế độ hộ khẩu, công an và tem phiếu thực phẩm, nên hy sinh cho đảng, tiêu phí cả một đời con gái tuổi trăng tròn, dưới mưa bom trời đạn. Rốt cục ngày CSVN đại công cáo thành, chiếm trọn được của cải vật chất miền Nam. Theo Huỳnh văn Mỹ, văn công đảng viết trên báo, thì những kẻ may mắn còn sống sót, sau khi nhận được bằng khen là chiến sĩ gái xuất sắc, những cô gái quê miền Bắc, đa số vào chùa làm sư nữ, riêng những người làng quê xóm biển Quảng Bình, thì sống goá bụa trọn đời, vì sau cuộc chiến , ai cũng già nua đen đũi, thì có ma nào dám ngó ?

            Chưa hết đâu, chẳng những thanh niên nam nữ phải ra tiền tuyến hy sinh cho đảng, mà các bà mẹ cũng phải hy sinh. ‘ Mẹ đào hầm , mẹ đào hầm từ lúc tuổi còn xanh, nay mẹ đã phơi phới tóc bạc mà vẫn cũng phải đào hầm dưới bom đạn’. Ðó là một đoạn trong bài vè tuyên truyền của đảng . Từ năm 1956 ngay khi mở lại cuộc chiến xâm lăng tại miền Nam, Hồ Chí Minh thay vì di tản dân chúng tại làng Vĩnh Mốc, thuộc quận Vĩnh Linh, bên kia cầu Hiền Lương tỉnh Quảng Trị thuộc khu phi quân sự, để đồng bào có thể tránh được bom đạn vô tình của cả hai phía.

            Nhưng không Hồ đã bắt dân chúng phải bám trụ tại đây, biến cả làng Vĩnh Mộc thành địa đạo, ăn, ngủ, sinh sống và chết ngay trong lòng đất. Có vậy mới dòm ngó được biển Ðông, Cửa Tùng và tiếp tế cho du kích bộ đội hoạt động tại Cồn Cỏ sát nách. Theo một số du khách xuống thăm địa đạo Vĩnh Mốc, thì chỉ mới sống ở địa ngục trần gian có 15 phút, mà ai cũng đã ôm ngực khó thở. Vậy mà Hồ và đảng, bắt ép dân làng phải sống dưới nhiều năm, đến độ sinh được 17 trẻ trai gái. Cuộc sống hiện thực như vậy, không sinh quái thai, dị tật hay mang hận bẩm sinh, thì đó mới là chuyện lạ trên đời.

            Theo tài liệu, thì làng Vĩnh Mốc có diện tích hơn 3km2 mà 1/3 là địa đạo. Nơi này truớc 1975, là chỗ sinh sống của 237 gia đình với hơn 1196 nạn nhân. Ðã hứng chịu 9680 tấn bom đạn vì đảng không cho di tản, phải sống chui trong lòng đất suốt 600 ngày đêm. Cũng tại đây qua những tấm bia thịt, Bắc Việt đã chuyển đươc vào nam 3350 tấn hàng hóa và 11.500 tấn hàng cho bộ đội trên đảo Cồn Cỏ.

            Khác với Vĩnh Mốc nằm ngay bờ biển, địa đạo Củ Chi nằm dưới lòng đất thuộc các khu rừng già Hó Bò, Bời Lời, Bến Súc, Thanh Ðiền.. nhưng không liên tục mà riêng rẽ đứt đoạn và gần như có đủ trong 15 xã của quận Củ Chi như Phú Mỹ Hưng, An Phú, An Nhơn Tây, Nhuận Ðức, Trung Lập, Phú Hòa Ðông, Tân Thạnh Ðông, Trung An, Phước Vĩnh Ninh, Phước Thạnh, Phước Hiệp, Thái Mỹ, Tân Thông Hội, Tân Phú Trung và Tân An Hội. Nói chung điạ đạo Củ Chi đã có thời kỳ chống Pháp.

             Bắt đầu năm 1960, cục R quanh quẩn đóng tại Tây Ninh sát biên giới Việt Miên, nên các hầm hố trong địa đạo tại Củ Chi được bới mốc sửa sang trở lại, để tiện cho cán bộ đảng trốn và tẩu thoát, khi có pháo kích, giội bom hay hành quân càn quét. Vì hầu hết dân chúng vùng này đều về an cư lập nghiệp trong vùng quốc gia, nên không được đảng nhắc tới trong danh sách nạn nhân chất độc màu da cam. Ngoài ra tại An Thới thuộc quận Trảng Bàng (Hậu Nghĩa) cũng có một địa đạo nhưng không quan trọng. Trên đảo Phú Quốc, cộng sản cũng đào một con đường hầm dài từ trại Tù Quân Cây Dừa ra biển để vượt ngục. Tất cả đều thấm máu người, lót đường cho đảng được giàu có, tỷ phú như ngày nay.

            Nhưng éo le và bi thảm nhất vẫn là đồng bào Quảng Trị, khi bị lịch sử chọn làm nơi đối đầu bom đạn, khiến cho người dân của cả hai phe, phải gánh chịu biển lệ, núi xương, sông máu và trời sầu hận khổ. Những địa danh một thời long trời đất lở như Hiên Lương, Bến Hải, Vĩnh Mốc, Cồn Cỏ, Cổ Thành, Quốc Lộ 9, Khe Sanh, Caroll, Tà Cơn, Dốc Miếu, Cồn Tiên và nhất là con đường sông máu mang tên Ðại Lộ Kinh Hoàng, ngàn năm muôn thuở sống mãi trong Việt Sử, nói lên một tai kiếp của dân tộc, do Hồ và cộng đảng cõng rắn về cắn gà nhà.

            Cả con sông Thach Hãn hiền hòa khả ái cũng đầy vết bom dạn, ngay từ đầu nguồn qua các nhánh khe Tà Lụ, Ba Lòng, Ái Tử, Vĩnh Phước, Vĩnh Ðịnh, Bích La, Bến Hải và Triệu Hải, trước khi chảy vào biển Ðông. Cổ thành Ðinh Công Tráng một di tích lịch sử, có từ năm 1823 thời vua Minh Mạng, cũng là nơi chứng kiến bom đạn và mạng người lá rụng của hai phía, trong 82 ngày đêm giựt dành trong năm 1972. Rốt cục những người lính Dù,TQLC, BDQ, Thiết Giáp, SD1,2,3 và ngay cả DPQ, NQ Quảng Trị đã chiến đấu liên tục, để cắm lại ngọn cờ quốc dân ‘ màu vàng 3 sọc đỏ ‘ trên nóc cổ thành thân yêu, cho tới tháng 4-1975 mới lọt vào tay giặc Cộng. Dân chúng sống lầm than khổ ải như thế, thì đâu cần phải bị hội chứng chất độc màu da cam, da vàng.. mới bị quái thai, bạo bệnh như CSVN tuyên truyền , để đòi tiền bồi thường.

            Nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ vì điều quan trọng nhất mà Hà Nội cố tình bưng bít . Ðó là chính Trung Cộng mới là nguyên chân chính gây nên thảm trạng tật bệnh và quái thai khắp nước ngày nay, qua thực phẩm độc hại, các vật dụng đồ chơi quần áo sản xuất tại Hoa Lục có chứa hóa chất gây bệnh ung thư và trên hết trong cuộc chiến biên giới giữa Việt-Khmer đỏ và Trung Cộng từ 1977-1990, giặc đã trút vào lảnh thổ VN bao nhiêu tấn bom đạn có chứa hóa chất độc hại, gây bệnh tật cho đồng bào cả nước. Ðiều này đạu thấy ai nhắc tới.

+ CHẤT ÐỘC MÀU DA CAM :

            Hay ‘ Agent Orange ‘ thực chất chỉ là một loại thuốc diệt cỏ thông thường , được sử dụng tự do trên thị trường trong lãnh vực nông nghiệp. Suốt thời gian tham chiến tại VN chính thức từ năm 1961-1971, quân đội Mỹ đã đem rải xuống rừng rậm, núi cao và những mật khu, tình nghi có Việt cộng trú ẩn, để giết cỏ, diệt cây, khai quang địa thế cho trống trải, an ninh.

            Ðây là một hỗn hợp hai thành phần có trọng lương ngang nhau (50%), gồm chất 2,4 D là dạng viết tắt của Dichloro Phenoxy Acetic Acid. Và chất 2,4,5 T cũng là dạng viết tắt của Tetracloro Phenoxy Acetic Acid. Qua quá trình chế tạo trong thuốc diệt cỏ màu da cam, từ phản ứng tự nhiên khi sinh chất 2,4,5 T, đã có một chất hóa học khác đi kèm. Ðó là chất 2,3,7,8 dạng viết tắt của Tetrachloro Dibenroốp-Dioxin. Chất này thường được gọi tắt là Dioxin.

             Còn chất trắng là một hỗn hợp gồm chất 2,4D và Picloram. Theo các nhà nghiên cứu, thì chất màu da cam cũng như màu trắng, có tác dụng làm cây rụng lá, để phát quang rừng cây kể cả rừng đước, bần bị ngập mặn tại Năm Căn, U Minh tỉnh An Xuyên. Cây cỏ sẽ bắt đầu khô héo, chết mòn sau vài ba ngày. Riêng chất xanh Cacodylic Acid rải trong các mật khu, mục đích cũng chỉ khai quang và diệt trừ cộng sản Bắc Việt tại chiến trường miền Nam mà thôi.

            Ngoài ta theo các nhà khoa học hiện nay, thì các chất hóa học được dùng làm thuốc diệt cỏ và khai quang, chỉ tồn tại một thời gian không lâu và mất tác dụng vì bị phân hủy, từ một tháng tới một năm, sau khi được rải. Riêng sự tồn tại của Dioxin thì đến nay vẫn còn bàn cải, không có ý kiến thống nhất giữa các nhà khoa học, cho nên cũng không biết đâu mà mò, khi kèn thổi ngược, trống đánh xuôi.

            Có điều Hà Nội không bao giờ dám xác nhận là ở VN từ sau năm 1975, tình trạng vệ sinh ăn ở rất là xuống cấp. Thêm vào đó, đảng và cán bộ tham nhũng, ham tiền, nhắm mắt mở khẩu, khai quan cho thực phẩm, hàng hóa của Trung Cộng tràn ngập thị trường, từ thành tới miền quê hẻo lánh. Ðiển hình nhất, là trong khi cả nước VN bị điêu đứng vì nạn cúm gà, chết người, chết gia súc.. thì đảng tha hồ cho Gà cúm Trung Cộng ào ào vào VN vô tội va. Vì vậy, lời phán quyết của giới hữu trách cũng như dư luận trong và ngoài nước, xác quyết rằng : Người VN bị ung thư, bạo bệnh, sinh non, quái thai, dị tật bẩm sinh, không phải là do ảnh hường của chất Da Cam., mà là bị Hội Chứng Nhiễm Ðộc Thưrc Phẩm, Trái Cây, Hải Sản và ngay tới Bánh Trung Thu, được nhập cảng công khai như buôn lậu của Trung Cộng.

            Ðể rõ ràng nhất về cái gọi là hội chứng màu da cam không ai hơn Việt Kiều, qua những hậu quả bệnh hoạn không tránh được, từ những thức ăn đường phố Sài Gòn, Hà Nội, Cần Thơ, Phan Thiết, cho tới trong bệnh viện, phòng sửa sắc đẹp và kinh khiếp nhất là tại các nghĩa trang cũng như phòng chụp quang tuyến X khắp các đô thị. Mấy điều này, không thấy CSVN nhắc tới bao giờ, cũng như không nghe rằng là Lính ‘ Ngụy’ ở hải ngoại, cũng bị chất độc màu da cam, mà chỉ nói tới lính Mỹ, dù rằng họ không dính tới vụ này.

Viết từ Xóm Cồn Hạ Uy Di
Chạp 2014
MƯỜNG GIANG       


__._,_.___

Posted by: Ho Dinh

No comments:

Post a Comment

Những Sự Thật Cần Phải Biết

Featured Post

BẠN TÔI: ĐẠI ÚY TRẦN QUANG HIỆP

 https://www.facebook.com/groups/160591528349491/permalink/723350692073569/ https://www.youtube.com/watch?v=oqhFQFR2-JM Chuyện Xứ Xã Nghĩa r...

Popular Posts

Popular Posts

My Blog List